Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 43



Người của Triệu Phương Nghị hình như được làm từ sắt, bị thương đau đớn như vậy nhưng khôi phục còn nhanh hơn siêu nhân. Thời gian này ăn uống được bồi bổ, nhưng lại ít vận động, trước kia là da dính vào thịt cơ bắp tinh tráng, khỏe mạnh, hiện tại cũng bởi vì có thêm một chút mỡ mà cả người xem ra lại càng to con hơn. Vỗ béo được anh, Điền Mật Nhi cũng rất có cảm giác thành tựu, nhưng lại làm Triệu Phương Nghị thấy ủy khuất quá mức, cứ có cảm giác cả người yếu ớt, dùng không hết sức lực.

Cũng đúng thôi, một người bình thường mỗi ngày ít nhất chạy việt dã năm cây số mà bây giờ cả ngày chỉ lòng vòng trong nhà, đây không phải là để cho tuấn mã kéo cối xay sao. Không chịu được nên vừa đỡ hơn một chút, anh liền không đợi được rồi, vừa rời giường liền lên tinh thần đứng lên mặc quân phục và áo trong vượt rào cản, luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ vòng quanh chung cư, rồi lại luyện một bộ quyền của quân đội. Mấy ngày nay anh đều kiên trì luyện tập, hấp dẫn không ít ánh mắt của sinh viên, cơ bắp toàn thân tinh tráng, luyện quyền đầy oai vệ, từng chiêu thức mạnh mẽ vô cùng, đối với các sinh viên đại học ngày ngày chỉ biết đọc sách và thích sắc đẹp có kích thích rất lớn.

Đánh xong một bộ quyền, hô hấp của Triệu Phương Nghị cũng chỉ hơi rối loạn, mồ hôi lấm tấm trên làn da bóng loáng màu mật ong, hiện đầy trên lồng ngực bền chắc của anh. Dưới ánh mặt trời chiếu vào trông giống như tấm kim loại sáng bóng, theo hô hấp từ từ phập phồng, toàn thân toát ra hơi thở mãnh liệt của phái nam.

May là hiện tại người dân vẫn còn thuần phác, nhưng cũng hấp dẫn không ít sói nữ, ngày ngày bỏ cả ngủ nướng dậy sớm tới nhìn tráng nam. Mặc dù Triệu Phương Nghị ở quân đội lúc huấn luyện có khi phải đứng trước mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn thậm chí nhiều hơn cũng ứng đối rất tự nhiên, nhưng khi đứng trước một đống phụ nữ đang chảy nước miếng ròng ròng thì thật sự là bình tĩnh không được. Bây giờ các cô gái trẻ đều như thế sao, cứ làm như chưa từng thấy đàn ông bao giờ, một chút dè dặt cũng không có.

Triệu thiếu tá của chúng ta vốn là người chất phác thật thà, đóng cửa lại ở trong phòng cùng với vợ mình giày vò như thế nào cũng được nhưng ra cửa đối với người ngoài lại hết sức bảo thủ lại nghiêm chỉnh. Đây chính là bệnh chung của đàn ông, luôn cảm giác rằng vợ của mình thì ngay cả sợi lông cũng phải là của mình, hận không thể đút vào trong túi áo, thời khắc nào cũng phải là của mình. Về phần người khác không liên quan kia liền gạt sang một bên, nhìn lâu một cái cũng cảm thấy nhức mắt.

Một điều nữa là Điền Mật Nhi của chúng ta mọi thứ đều xuất sắc, từ diện mạo đến trình độ học vấn, rồi đến năng lực, nhân phẩm, chủ yếu nhất là lúc nào cũng nhào tới trên người của Triệu Phương Nghị. Được người con gái xuất sắc như thế yêu thương, thiếu tá đại nhân đương nhiên là vô cùng tự mãn, càng ngày càng bành trướng hơn. Hận không thể biến cô gái nhỏ hóa vào trong xương cốt của mình.

Con người của Triệu Phương Nghị chỉ cần kết hôn thì trách nhiệm còn quan trọng hơn tình cảm. Hiện tại đối với Điền Mật Nhi vừa có tình cảm lại vừa có trách nhiệm, đối với phụ nữ khác tự nhiên không lọt vào trong mắt, đối với những thứ theo đuổi kia càng cảm thấy ghê tởm. Tất cả tiếc nuối thương tiếc của anh đều cho cô vợ nhỏ của mình, người ngoài mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ thì trong mắt anh chỉ có một cách gọi chung, đó chính là người.

Sinh viên cũng là một danh từ nói lên lịch sự, dè dặt, kiểu đàn ông như Triệu Phương Nghị là kiểu mà thục nữ thích nhất, dũng mãnh, có lực, dẻo dai. Khi nhìn thấy anh liền trực tiếp ra ám hiệu, cái này nếu đổi lại là cô vợ nhỏ của anh thì đã sớm lửa nóng đốt người kích động khó nhịn rồi, nhưng đây chính là người khác vì thế anh chỉ cảm thấy buồn nôn. Chuyện tốt đẹp như vậy đều do những người như thế làm xấu đi rồi, xã hội này làm sao lại như vậy, toàn do những người không có đạo đức làm cho suy đồi đi rồi.

Ở chỗ này lâu thật sự cảm thấy khó chịu, còn không bằng về nhà ở trong doanh khu xung quanh toàn là hoa cỏ cây cối.

“Em bây giờ có phải lên lớp không? Có thể về doanh khu được không?” Triệu Phương Nghị hiện tại cứ như sư tử ở trong trong lồng tre vậy, loay hoay buồn chán.

Điền Mật Nhi cũng biết chuyện buổi sáng nhưng mà rất yên tâm về Triệu Phương Nghị, vì vậy mới không quản cũng không hỏi. Chỉ là nhìn anh buồn bực rất có hứng thú, có câu nói khó nhất chính là chịu sự ân sủng của mỹ nhân quả thật không sai! Tuy nhiên đồ đạc của mình, vẫn không thể cho người khác chiếm tiện nghi, trước là bởi vì muốn cho mọi người xem một chút, người đàn ông của Điền Mật Nhi không thể kém hơn so với bất luận kẻ nào, không phải là người dựa vào cha mẹ, dựa vào trong nhà có tiền, cũng không loại Phú Nhị Đại hay Quan Nhị Đại biết trời cao đất rộng là gì.

“Thứ hai có cuộc thi nên lúc đó quay về là được! Nếu như muốn về doanh khu thì buổi chiều em với anh đi mua một ít đồ mang về, tủ lạnh ở bên đó chắc cũng không còn gì, còn phải mang một ít đồ ăn cho các chiến sĩ ở đó nữa chứ. Buổi sáng ngày mai đến bệnh viện khám lại rồi đi thẳng về.”

Triệu Phương Nghị liền đồng ý, lấy hộp Haagen-Dazs trong tủ lạnh ra vừa ăn vừa nói: “Nhớ mua cả cái này về nữa, không trách được em thích ăn đồ ăn vặt như vậy, mùi vị thật đúng là không tệ.”

…. Cô thích ăn đồ ăn vặt, nhưng không phải lúc nào cũng ăn, một túi thịt bò khô cũng đủ cho cô ăn mấy ngày. Triệu Phương Nghị vốn thích ăn đồ ngọt, thời gian trước thủ đô có một cửa hàng độc quyền của Haagen-Dazs mới khai trương, Điền Mật Nhi đời trước đã ăn rồi, nên liền khẳng định hương vị của nó so với đời sau đậm đà hơn. Cô thích ăn nhất là vị hương thảo và dâu tây, nên mua mang về. Ai ngờ anh lại thích ăn, mấy ngày nay ngày nào cũng mua, chỉ là Điền Mật Nhi không nói cho anh biết kem này đắt hơn kem bình thường nhiều, nếu anh biết ăn bữa tiệc kem này mà mất đứt một tháng tiền lương thì tuyệt đối sẽ nói người khác là giai cấp tư sản bóc lột.

Nhưng mà do anh rất thích ăn mà nhà hiện tại cũng có điều kiện, bỏ ra chút tiền này cô cũng không thấy đau lòng, chung quy lại thích ăn kem do với việc thích đánh bạc hay thích chơi gái thì lành mạnh hơn rất nhiều. Tuy vậy buổi tối hai người bọn họ lại nhận được điện thoại bảo trở về tham dự lễ cưới của Lôi Lôi, trước đây nghĩ sẽ không trở về, nhưng bây giờ Triệu Phương Nghị khôi phục không tệ, trở về đi bộ một chút cũng không sao. Điền Dã còn nói sẽ trả tiền vé máy bay, ha ha, có tiện nghi mà không chiếm thì coi sao được.

Triệu Phương Nghị là con rể, còn trở về, dân quê vốn rất tình, thấy anh trở về thì mấy nhà thân thích liền thay phiên chiêu đãi. Đàn ông uống mấy bữa rượu liền thấy quen thuộc, trong nhà anh em vợ, anh rể cũng không ít, Triệu Phương Nghị còn bị gọi đi chơi mạt chược và đánh bài nữa.

Vừa mới bắt đầu Điền Mật Nhi còn tưởng rằng anh sẽ không chơi, từ sau khi tốt nghiệp trung học anh đã tham gia quân ngũ rồi, cũng không có cơ hội tiếp xúc những thứ này. Nhưng cô lại quên mất thiếu tá đại nhân người ta chính là Cao Kiền (Cán bộ cao cấp), nghĩa đen là vậy còn nghĩa bóng chính là ám chỉ người có cuộc sống phóng túng. Trừ việc không bị lệch hướng ra thì những thói hư tật xấu đi kèm của Quan Nhị Đại này anh cũng không kém phần, hơn nữa anh cũng đã nói rồi, binh lính càn quấy, làm quân nhân trừ việc so với côn đồ nhiều đạo đức hơn còn lại thì khi sống chung với mọi người tất cả đều giống nhau cả thôi.

Chỉ là người này sẽ giả bộ, giả vờ không biết chơi, giữ vững để không thua nhưng cũng không thắng, dù sao cũng đều là thân thích, thắng nhiều thua nhiều sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến tình cảm. Về sau cả Điền Dã cũng trở về, mới cùng anh rể của nhà hai dì chơi lớn một chút, mấy nhà này điều kiện cũng không tệ, thắng hay thua thì cũng coi như được hay mất mấy cọng tóc mà thôi. Triệu thiếu tá cũng không khách khí với bọn họ nữa, đại sát bốn phương làm Điền Mật Nhi ở bên cạnh thu tiền đến mỏi cả tay rồi.

Sau này Điền Mật Nhi mới biết là anh giả heo ăn cọp, dùng ánh mắt thẩm tra hỏi anh: “Nói mau, anh có phải tay ăn chơi trác táng cờ bạc, rượu chè, trai gái đã quen nên mọi thứ mới tinh thông được như vậy!”

Triệu Phương Nghị tựa như đang hình dung lại, liền nói: “Hình như là như vậy! Theo tố chất quân sự của anh, lừa gạt bịp bợm trộm quả thực là chuyện nhỏ. Nhưng còn việc trai gái thì phải hỏi em rồi, tinh hay không tinh thông thì phải do em định đoạt.”

Được lắm, dám so sánh tình cảm của cô và bản thân như vậy, đợi có thời gian sẽ tính sổ với anh.

“Về sau hôn một cái năm đồng, sờ một cái thì mười đồng, còn tái thâm nhập thì sẽ dựa vào thời gian để tính toán.”

“Vậy hôm nay em cũng thu được không ít cho nên anh phải thu chiến lợi phẩm thôi!” Triệu Phương Nghị ngày càng càn rỡ, trong miệng mang đầy mùi rượu nhưng Điền Mật Nhi tuyệt nhiên lại không ghét, cảm thấy anh như vậy vô cùng đàn ông, toàn thân tản ra hơi thở phái nam. Bắp tay cứng rắn chắc nịch, làm cho người ta đặc biệt có kích động, cả người đổ đầy mồ hôi.

Chỉ là cảm giác hình như có điểm không đúng, không phải hai người nhiệt tình như lửa, là phía dưới có người đun lửa. Điền Mật Nhi xuống giường gọi: “Mẹ, mẹ đang đốt kháng đấy à!?” (Kháng: là một loại giường của người phương Bắc ở Trung Quốc).

Vương Tứ Nhi đi vào, còn bê một đĩa dưa hấu vào nói: “Ừ, ngày hôm qua không phải con nói trong nhà ẩm ướt sao, nên mẹ mới đốt kháng lên một chút. Mới vừa rồi Phương Nghị còn uống nhiều rượu như vậy, ngủ một giấc trên giường ấm sẽ thư thái hơn. Ba con vừa uống rượu đã yêu cầu đốt kháng rồi!”

Điền Mật Nhi liền toát mồ hôi nói:”Trời như vậy mà còn đốt kháng, ngủ trên đó chắc người sẽ mọc đầy rôm mất.”

Vương Tứ Nhi liếc con gái một cái rồi nói: “Con thì hiểu cái gì?? ăn dưa đi.”

Triệu Phương Nghị cũng cầm lò sưởi đặt ở đầu giường lên, nói với mẹ vợ: “Đầu giường để lò sưởi thật là thoải mái, cảm thấy hơi rượu tiêu tán không ít. Trước kia con đi đến nhà của chiến hữu mấy ngày đều ngủ trên đại kháng, cảm thấy đặc biệt giải tỏa hết mệ mỏi, mấy ngày nay ở nhà phải hưởng thụ một chút.”

“Vẫn là con rể hiểu biết hơn, mấy ngày này mẹ sẽ đốt kháng cho con. Ăn dưa giải khát đi, buổi chiều ngủ một giấc, đoán chừng buổi tối mấy anh rể lại đến tìm con đấy.” Con rể cũng là con của cha mẹ vợ, có lúc so với con ruột còn tốt hơn.

“Mẹ, anh trai đâu?” Điền Mật Nhi cắn một miếng dưa hấu hỏi.

“Cùng Kiều Dương lên núi rồi, Kiều Dương nói chưa từng nhìn thấy con thỏ, hai người dẫn nhau đi rồi. Phương Nghị không phải chiến binh dã chiến hay sao, cả ngày ở trong núi sâu rừng hoang chạy ra chạy vào, đoán chừng càng muốn ở nhà nằm một lát, nên không gọi hai đứa.” Vương Tứ Nhi nói.

Triệu Phương Nghị đương nhiên là không muốn đi, chui rừng hoang thì có khỉ khô gì, ở đầu giường có lò sưởi nằm thật thoải mái, chỉ là Điền Mật Nhi rất muốn ăn lê rừng và quả hạnh, đã nhiều nước lại còn không chát. Mấy ông già nói trên núi này có hai gốc cây lê và cây hạnh đến mấy trăm năm rồi, năm đó chiến loạn, một đôi vợ chồng lánh nạn đến chỗ này, thấy núi bằng, nước ngọt liền định cư ở đây, nói là hai cây này chính là do họ trồng, mấy thôn bên cạnh chính là đời sau của bọn họ. Hiện tại chính là lúc cây ra quả, nếu khéo léo thì cũng có hái được một hai túi, từ lúc trọng sinh đến bây giờ cô vẫn chưa từng được ăn, mặc dù đời trước đã thèm từ lâu rồi.

“Cứ để Phương Nghị ngủ đi, hai mẹ mình dọn dẹp một chút, buổi tối gọi bọn họ đến nhà chúng ta ăn một bữa, hai ngày nay toàn ăn ở nhà người ta, trời nóng không ăn đồ thanh đạm thì không được rồi.” Vương Tứ Nhi nói.

Hai mẹ con nhanh chóng dọn dẹp, hai người đều là người tay chân lanh lẹ, chỉ chốc lát sau liền làm ra 16 món ăn tươi ngon thanh mát, tám lạnh tám nóng, bày biện bàn ăn xong xuôi, đợi người đến liền xào lên là được. Điền Đại Hà cũng đã trở lại, kể từ khi Điền Gia chuyển lên thành phố, nhà này đều nhờ em trai Điền Đại Hà trông coi. Nói là trông coi, thật ra thì cũng như là cho, Điền Gia không thiếu tiền đến mức phải bán đi, cho tới bây giờ cũng không có yêu cầu gì. Hai đứa con nhà Điền Đại Giang cũng sắp cưới vợ nên coi như là giúp đỡ bọn họ.

Chỉ là ở bên cạnh Điền Gia là nhà lão Vương, Vương gia biết nhà bọn họ hiện tại cũng không thiếu tiền, liền muốn mua lại đất nhà bọn họ để mở rộng diện tích ra. Hoặc là đổi cũng được, đều là không cao không thấp, bọn họ có thể bồi thường.

Mảnh đất kia của nhà bọn họ cũng không có sự khác biệt, cả đời đều là nông dân, muốn giữ lại làm kỷ niệm. Vương gia cũng là hàng xóm thân tình, hai năm qua cũng giúp bọn họ một tay trông nom, thỉnh thoảng còn giúp một tay đốt lửa, nếu không hàng năm không nổi lửa thì nhà cửa đã sớm mốc meo rồi, làm sao có thể ở được. Nghĩ tới sự giúp đỡ này, bọn họ cũng liền đồng ý, hôm nay phải đi đo đạc lại, lần này trước khi đi phải đem việc này xử lý cho ổn thỏa.

“Suy nghĩ kỹ chưa?” Vương Tứ Nhi đã sớm pha cho chồng mình một bình trà đậm, liền mang đến hỏi.

“Ừ, mảnh đất kia của lão Vương so với nhà chúng ta còn rộng hơn, sau khi bàn bạc liền thống nhất trao đổi. Tôi nói muốn bù thêm cho ông ấy nhưng ông ấy chết sống không nhận, làm việc với người như thế thật là thoải mái.” Điền Đại Hà nói.

“Sao ông không nói nhà bọn họ còn hai đứa trẻ về sau phải chi tiêu nhiều chuyện! Chỉ là quan hệ của hai nhà cũng tốt vô cùng, cũng coi như là thân lại thêm thân. Nhưng chuyện này ông phải bàn bạc với chú út một chút, đừng để chú ấy suy nghĩ không hay.” Vương Tứ Nhi trong lòng cũng đã suy tính, thật ra thì cũng không muốn cho Điền Đại Giang một cách không minh bạch như vậy”. Nói cái gì là giúp đỡ bọn họ, mua lương thực cũng không đưa tiền, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Còn không bằng cho bọn họ vàng thật tiền thật còn tốt hơn nhiều. Chúng ta quan tâm đến lòng tự trọng của họ, nhưng họ có cảm kích hay không còn chưa biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.