Bình An

Chương 29



Vừa đến công ty, tôi đã nghe mọi người bàn luận sôi nổi về kế hoạch rèn luyện nâng cao kỹ năng sắp tới. Công ty mỗi năm đều cho nhân viên đi một chuyến nâng cao kiến thức hành nghề, năm nay đến hẹn lại lên. Nói là đi rèn luyện nhưng thực chất đi nghỉ dưỡng thì đúng hơn. Bởi nếu đi rèn luyện thật thì mấy chị gái anh trai trong công ty sẽ không thể nào háo hức tới mức độ như thế này được.

Tôi cầm bảng kế hoạch đi lên phòng trên, nhìn sơ qua thì cũng được đấy. Resort 4 sao, có hồ bơi, nhà hàng, quán bar mini,… đi rèn luyện kiểu này… tôi cũng muốn đi cho biết.

Vì mãi tập trung nghiên cứu quá nên khi Đông Quân đến tôi lại không hề nhìn thấy anh. Mãi tới lúc nghe anh gõ cốc cốc trên bàn, tôi mới giật mình hô lên một tiếng…

– Ô anh đến rồi ạ?

Đông Quân nhìn nhìn tôi, anh khẽ hỏi:

– Sao thế? Em cũng muốn đi rèn luyện à?

Tôi nhìn nhìn tờ giấy trên bàn, cười hề hề trả lời:

– À vâng, em thấy có vẻ hấp dẫn quá. Anh có đi cùng mọi người không?

Anh cười nhẹ:

– Em nghĩ tôi cần đi rèn luyện thêm nữa à?

– Chuyện đó… hình như là không…

Đông Quân xoa xoa tóc tôi, giọng anh cũng mang ý cười:

– Biết vậy là tốt, nhưng nếu em muốn đi em cứ việc đăng ký, Tú sẽ đi cùng với em và mọi người trong công ty. Đi rèn luyện cũng tốt, tuổi của em nên đi nhiều nơi trước khi về làm bà mẹ bỉm sữa đích thực.

Ơ… mẹ bỉm sữa?

Thấy mặt tôi đang dần đỏ lên, Đông Quân phá lên cười có chút lớn tiếng.

– Thôi không đùa nữa, Bình An, trưa nay em không cần đặt nhà hàng ăn trưa đâu, cứ đặt mua cơm cùng mọi người.

– Dạ vâng.

– Nhớ đặt luôn cho em, tôi với em cùng ăn.

Nói rồi anh nhẹ nhàng đút tay vào túi quần âu, sau đó đi nhanh vào trong, bỏ mặc tôi đang đứng đỏ mặt thầm gào thét trong lòng. Úi mẹ ơi, người yêu đại thần của tôi nay cũng biết nói đùa này.

_______

Trưa hôm đó, tôi nghe theo lời Đông Quân đặt cơm bên ngoài rồi cùng ăn với anh. Ăn xong bữa trưa tôi lại chùng da mắt ngã người ra ghế sô pha trong phòng làm việc của Đông Quân mà ngủ quên khi nào không biết. Tới lúc tôi xoay người tỉnh dậy thì lại thấy bản thân mình đang nằm gọn trong vòng tay của anh, mà hình như… anh cũng đang ngủ thì phải.

Eo ôi, cái vòm ngực này… cả cái mùi thơm đặc trưng của da thịt này nữa… chết mất… chết tôi mất.

Tôi khẽ ngước mắt lên nhìn, thấy anh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt. Chưa bao giờ tôi với anh lại gần nhau tới như vậy, đột nhiên máu sắc nữ nổi lên, tôi bèn đưa tay sờ lên gương mặt nam thần của anh. Eo ôi, mũi này, miệng này, da mặt này… sao lại có một người đẹp đến như thế cơ chứ?

Vuốt ve mặt anh chán chê, tôi lại đưa tay di chuyển xuống phần ngực. Thật ra, tôi cũng đắn đo suy nghĩ dữ lắm mới quyết định có nên sờ hay là không. Bình thường Đông Quân cũng có chút nhẫn nhịn, có hôn nhau anh cũng biết điểm dừng mà dừng lại, không đi quá giới hạn bao giờ. Có đôi lần tôi cảm nhận được là anh đang nhịn, nhịn tới đỏ mặt nhưng vẫn không dám đi thêm bước nào nữa… chắc là anh sợ tôi không thích.

Thật ra, tôi cũng lớn rồi, tuổi này cũng có người đã làm mẹ của mấy đứa trẻ, có yêu nhau rồi có tiến xa thêm mấy bước nữa thì cũng bình thường. Chỉ khổ cho anh, cứ lo cho tôi mà kìm nén dục vọng bình thường của một người đàn ông.

Đông Quân… anh ấy thật sự rất tốt với tôi… thật sự rất tốt…

Đầu thì suy nghĩ nhưng tay lại vô thức xoa xoa nắn nắn trên ngực anh. Bởi người ta hay nói, việc ngu nhất là giỡn mặt trước mặt hổ, giờ thì hay rồi…

– Bình An, em không muốn sống bình an nữa à?

Nghe tiếng anh hỏi, tôi giật mình muốn nhảy dựng lên. May mà có bàn tay của anh siết chặt eo tôi lại, tôi mới không bật dậy vì hoảng hốt. Đông Quân nhìn tôi, anh nâng cằm tôi lên, ánh mắt anh sâu híp lại, giọng cũng ồ ồ:

– Thế nào? Em định tranh thủ cái gì?

Mặt tôi đỏ rần lên, lúng ta lúng túng:

– Ơ… em… em…

Mặt anh tiến sát lại mặt tôi, môi anh nở nụ cười tà mị:

– Em làm sao? Em muốn làm thế nào?

Bị ép tới thẹn, tôi cúi mặt xuống không dám nhìn anh, hai tay chống trước ngực anh, dù sợ thật nhưng vẫn cố tình xoa xoa hai cái nhẹ…

– Em xem tay em kìa? Tôi sinh ra là để cho em xoa xoa nắn nắn à?

Mẹ nó, cái tật mê trai, mê thịt thơm, cái tay hại cái thân rồi… hu hu.

– Nhưng mà em… em không cố ý đâu…

Đông Quân lại cười, càng cười càng đáng sợ:

– Ồ, không cố ý?

– Vâng… vâng…

Đông Quân gật gật đầu rồi trở người, tôi cứ tưởng là anh muốn ngồi dậy nhưng không… cả người anh lại ập xuống, áp sát lên người tôi. Vì bất ngờ nên tôi ngã ra sô pha, Đông Quân một tay ôm lấy eo tôi, một tay lót dưới đầu tôi để cho tôi có thể nằm dễ dàng. Thật sự chưa bao giờ, chưa bao giờ tôi tiếp xúc thân thể với đàn ông gần như vậy… anh… anh chính là người đầu tiên.

Môi tôi mím lại, mắt chớp chớp liên hồi, tôi nhỏ giọng lí nhí:

– Anh… anh làm gì vậy?

Đông Quân lại cười, đã đẹp trai rồi còn cười mãi, tôi nhìn muốn đần ra luôn rồi…

– Hôn em, tôi muốn hôn em.

Hôn?

– Á…

Vừa nói tiếng trước tiếng sau, Đông Quân đã kề sát môi tôi, bờ môi hồng nhuận của anh vừa chạm tới môi tôi đã khiến cho đại não của tôi gần như ngưng trệ. Ấm quá… môi của anh vừa thơm vừa ấm…

Hai bờ môi chạm khẽ vào nhau, nhẹ nhàng êm ái… hai tay tôi siết chặt lấy eo anh, hơi thở cũng gấp theo từng động tác môi mà anh đem lại… cái vị thơm thơm, vị nóng ấm… đê mê làm sao…

Đông Quân khẽ dừng, anh thì thầm bên tai tôi, anh hỏi:

– Thích không?

Tôi mím môi e thẹn, khẽ gật gật đầu:

– Thích.

Đông Quân lại cười, cười rất tươi:

– Ngoan.

Nói rồi, anh lại kề môi xuống môi tôi lần nữa, lần này không còn nhẹ nhàng thoang thai như khi nãy, mà là điên cuồng mạnh mẽ xâm chiếm. Từng cái nút môi, từng cái đánh lưỡi như khiến đầu óc của tôi bùng nổ. Tay tôi siết eo anh càng chặt, chặt tới góc áo sơ mi thẳng thiu cũng thành nhăn nhúm hết cả lên. Anh kéo một tay tôi để lên trên cổ anh, tay còn lại anh bắt tôi phải áp lên má của anh mà vuốt ve. Đông Quân vốn là người có tính kìm chế rất mạnh, bình thường hôn nhau anh cũng rất đúng mực mà dừng lại. Hôm nay là do tôi chọc hổ sống dậy, hậu quả tôi phải gánh chịu là tất nhiên… Hi hi, nhưng mà tôi thích.

Tiếng nút môi vang lên “chụt chụt” nghe mà đỏ mặt, từng tiếng động khẽ của môi lưỡi hòa quyện lại như kích thích thêm dục vọng chất chứa trong cả tôi và anh… Đông Quân buông môi tôi ra, ánh mắt anh sụp xuống, môi đỏ ửng nhìn tôi chăm chăm, giọng anh cũng khàn tới khó nghe:

– Chịu được không?

Tôi cắn môi ngại ngùng, khẽ gật gật đầu:

– Dạ được.

– Hiếm khi thấy em ngoan ngoãn thế này nhỉ, nhưng mà ngoan trong trường hợp này… tôi lại rất thích…

Vừa nói anh vừa đỡ tôi ngồi dậy, chỉnh sửa lại quần áo xộc xệch trên người tôi lại, môi anh cũng kề sát môi tôi mà nhủ thầm:

– Ngày mai, tới nhà tôi đi, được không?

Ơ… tới nhà anh? Không nhẽ… á… á… không nhẽ anh muốn?

Thấy tôi hai mắt trố lên nhìn, anh lại kề tai tôi lần nữa:

– Tôi không muốn ở đây, ở đây… không kích thích.

Ô, miệng tôi há hốc… tim cũng rung rinh dữ dội vì câu nói của anh. Ý anh là… úi mẹ ơi… tâm hồn thiếu nữ của tôi sắp chịu không được nữa rồi đây này.

Kéo tôi ngồi dậy, sửa sang quần áo lại cho tôi xong, anh lại tiếp tục công việc đang làm dở. Thấy tôi vẫn còn ngồi đó ngây ngốc, anh cười, hỏi:

– Em làm việc của em đi, à tôi đã nói Tú đăng ký cho em vào chương trình rèn luyện. Tôi cũng đã nói bên tổ chức giảm phần rèn luyện xuống một chút để em có thời gian nghỉ dưỡng nhiều hơn.

Tôi nhìn anh, hỏi nhỏ:

– Anh có đến không?

Đông Quân đặt bút bi xuống bàn, anh cười nhẹ:

– Tôi sẽ sắp xếp thời gian tới đón em về, Đông gia có việc, chắc tôi sẽ đi công tác với cậu một chuyến nên không đi cùng em và mọi người được.

– Khi nào anh đi công tác?

– Ngày mai hoặc là ngày mốt, yên tâm, tôi có hẹn ngày mai với em… tôi không quên.

Nhìn thấy nụ cười tà mị trên môi anh, tôi bất giác đỏ mặt thẹn thùng… Ớ, ai bảo là anh quên… tôi có bảo thế đâu chứ?

Cúi đầu khẽ cười, đêm mai… thật là hồi hộp!

__________
Như thường lệ, mỗi tối cuối tuần Đông Quân sẽ về Trần Đô ăn cơm cùng bà nội.

Hôm nay cũng như mọi, mọi người đang quay quần trên bàn ăn thì bác Kiên lại lên tiếng phát biểu. Tôi nhìn về phía bác, tự dưng lại cảm thấy trong lòng hồi hộp vô cùng. Cái cảm giác vừa lo vừa sợ, nó khiến tay tôi muốn run rẩy. Khẽ liếc mắt nhìn sang Đông Quân, thấy anh vẫn đang nhàn nhã ăn cơm, trong đầu tôi đột nhiên lại nhớ tới cuộc nói chuyện của tôi và Huy Lập ngày hôm qua…

Bác Kiên đứng lên, giọng bác ấy đĩnh đạc:

– Thật ra, ba có chuyện này muốn nói, về chuyện của Bình An… ba đã có suy nghĩ muốn nhận con bé làm con gái từ lâu. Đợi lâu chi bằng ngay bây giờ, ba muốn tuyên bố nhận con bé làm con gái hợp pháp, mọi người thấy….

Lời chưa dứt, Huy Lập đã gắt gao lên tiếng phản đối.

– Không, con nói rồi, con không đồng ý, không bao giờ.

Bác Liên liền lên tiếng mắng Huy Lập:

– Con không đồng ý cái gì? Bình An ở nhà chúng ta lâu như thế, mọi người cũng đã ngầm xem con bé là người thân. Nay ba con nhận nuôi con bé thì có gì mà phản đối. Con cũng sắp lấy vợ, cũng ra dáng đàn ông trưởng thành rồi, Bình An cũng phải có chỗ dựa vững chắc chứ?

Huy Lập cau mày, cậu ấy trực tiếp chống đối lại bà Liên:

– Vậy tại sao không nhận Thanh Nga? Cả Thanh Nga cả Bình An đều được nuôi ở Trần Đô này mà?

Bà Liên có chút không vui, giải thích:

– Bình An trước rồi sau sẽ tới Thanh Nga, cả hai đều là cô gái được Trần gia này bao bọc thì nhất định ba mẹ sẽ không để hai đứa nó chịu thiệt thòi.

Huy Lập vẫn nghe không lọt được tai.

– Không, dù thế nào con cũng không đồng ý, mà Bình An… em ấy cũng không muốn vậy đâu.

Nghe Huy Lập nói như thế, bác Kiên liền hướng mắt sang tôi, ông hỏi:

– Bình An, ý con thế nào?

Tôi nhìn bác Kiên, rồi lại liếc mắt sang Đông Quân, tôi thấy anh vẫn ngồi im lặng, trên gương mặt không có một chút gì là không vui…

Hít một hơi, tôi phun ra từng chữ:

– Dạ, nếu số đông đồng ý thì con cũng đồng ý.

Thật ra, tôi không hề muốn được bác Kiên nhận làm con gái nuôi. Điều đó khác nào nói lên tôi với Đông Quân là anh em cùng một nhà. Biết là bọn tôi không chung dòng máu nhưng trên pháp luật vẫn là chung một gốc gác. Điều này… tôi nghĩ Đông Quân cũng sẽ không thích… nếu như anh ấy yêu tôi thật lòng.

Khẽ liếc mắt nhìn sang Đông Quân một lần nữa… Đông Quân… em đặt cược vào anh cả đấy!

Nghe tôi nói, bác Kiên khẽ gật gật đầu, ông quay sang hỏi bà nội và bác Liên:

– Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào? Cả em nữa, em thấy được không?

Bác Liên nhanh miệng trả lời trước:

– Em đồng ý, Bình An trước sau gì cũng nên là con gái của họ Trần.

Tôi nhìn bác Liên, trong lòng sinh ra cảm giác trào phúng… Bác ấy có yêu thương gì tôi đâu cơ chứ? Việc bác ấy đồng ý một phần là vì muốn ngăn tôi với cậu Lập, phần còn lại… do bà ấy ghét tôi nên càng không muốn tôi bước vào nhà họ Đông. Bác Liên… tôi lạ gì bà ta kia chứ?

Bà nội phía bên kia cũng nhàn nhạt cất lời:

– Chuyện này… mẹ không cho ý kiến.

Tôi nhìn bà nội, sự cảm kích dâng lên đầy khoé mắt. Bà nội thương tôi… tôi biết bà rất thương tôi. Bà nội cũng nhìn về phía tôi, đầu bà gật nhẹ, ý của bà là ủng hộ ý kiến của tôi…

Bác Kiên có chút buồn buồn, giọng ông ấy cũng nhạt đi một chút.

– Như vậy, 2 người đồng ý, 1 người không ý kiến, 1 người phản đối… Thuấn… còn con?

Bác Kiên vừa dứt lời, tôi liền gắt gao quay sang nhìn Đông Quân… Đông Quân… Đông Quân…

Đông Quân đặt đũa ăn xuống bàn, anh im lặng một hồi không trả lời. Mãi lát sau, tôi mới nghe được giọng của anh trầm trầm cất lên.

– Cũng được, thế cũng tốt.

“Cũng được, thế cũng tốt”, “Cũng được, thế cũng tốt” à?

Tôi nhìn anh, hốc mắt có chút cay xè, trong lòng sinh ra cảm giác đau nhói không thôi…

Giọng bác Kiên phía trên kia vui mừng:

– Như vậy, việc nhận Bình An làm con gái hợp pháp coi như thông qua. Bình An, con thấy thế nào?

Tôi hít một hơi, gật gật đầu, giọng có chút chua chát:

– Vâng, con đồng ý.

Ngay tại thời điểm tôi nói đồng ý, Đông Quân cũng gắt gao nhìn về phía tôi. Ánh mắt anh ấy bình tĩnh lắm, gương mặt cũng không có chút gì là nuối tiếc hay là bất đắc dĩ… Việc tôi được bác Kiên nhận làm con gái, nó cứ như là một việc vốn nên là như vậy… anh ấy không phản đối, anh ấy cũng không tỏ ra chút nào là không vui?

Tôi đồng ý rồi, vạn lần cũng không thể nói không muốn trở lại.

Huy Lập vẫn gào lên không muốn, nhưng tất cả đều muốn, ngay cả tôi đều đã đồng ý, cậu ấy có phản đối tới nhịn ăn nhịn uống cũng đều không có kết quả. Lần trước khi cậu ấy bảo không đồng ý, khi đó chưa có Thúy Vân, bây giờ có Thúy Vân rồi, bác Liên có chết cũng sẽ không để cậu ấy làm càn làm bừa nữa.

Tiếng chuông điện thoại của Đông Quân vang lên, cắt đứt những dòng suy nghĩ đang chồng chéo lên nhau trong đầu tôi. Anh nghe máy một lát, chân mày anh càng lúc càng nhíu lại thật chặt. Tắt máy, giọng anh nhàn nhạt cất lên:

– Nội, con có chuyện gấp, con đi trước, hôm khác con lại tới ăn cơm với nội.

Tôi mím môi, không dám nhìn anh thêm cái nào nữa…

Đông Quân đứng bật dậy, anh bước hiên ngang đi ra ngoài, lúc đi ngang qua tôi, tôi có thấy anh liếc mắt nhìn tôi… nhưng chỉ là liếc nhìn, anh cũng không có đưa tôi đi theo cùng…

Sau bữa cơm, tôi đi lững thững về phòng, chỉ đáng thương cho Huy Lập, cậu ấy vẫn còn tranh đấu với vợ chồng bác Kiên về chuyện nhận tôi làm con gái nuôi. Nếu giấy tờ nhận con nuôi được thông qua, giữa tôi và cậu ấy sẽ chính thức đặt một dấu chấm hết. Điều đó cũng đồng nghĩa với chuyện của tôi và Đông Quân, bọn tôi cứ thế mà thành anh em của nhau.

Khôi hài, thật sự khôi hài!

Tôi bước đi từng bước nặng nề, nửa muốn khóc nửa lại không. Tôi cũng chẳng hiểu cảm giác của tôi lúc này ra sao nữa, là đau lòng, là khó chịu hay là muốn buông bỏ?

Tôi không hiểu, tôi thật không hiểu vì sao Đông Quân lại đồng ý? Hay là đúng như Huy Lập nói, anh không hề yêu tôi, anh chỉ đang lợi dụng tôi để trả đũa Huy Lập?

Tôi vẫn không tin, tôi thật sự không muốn tin đó là sự thật. Tôi đau lòng lắm, thật sự tôi rất đau lòng… tim tôi như muốn bể ra rồi… sao mà mệt mỏi quá, sao mà khốn khổ quá vậy nè?

Tôi chỉ muốn yêu thôi, chỉ muốn được yêu như những người bình thường khác thôi. Cuộc đời tôi từ khi sinh ra đã gặp sóng gió rồi, tôi không muốn đến cả yêu cũng cảm thấy khổ sở…

Ngồi xuống xích đu, lòng tôi như buốt lạnh, nước mắt cũng vô thức mà rơi xuống… Hay là vì tôi không có mẹ, tôi không có ba nên mặc ai muốn ức hiếp tôi thế nào thì ức hiếp thế đấy? Bao nhiêu năm qua tôi đã cố mạnh mẽ đến nhường nào, tôi học cách tự bảo vệ mình, học cách không để cho ai có thể xúc phạm đến tôi. Tôi một mình chống chọi với tất cả mọi thứ, một mình đương đầu với những thử thách mà ông Trời đem lại… Tôi mạnh mẽ như thế vẫn chưa đủ sao? Hay là phải bắt tôi mạnh mẽ hơn nữa?

Đông Quân… sao anh lại như thế… sao anh lại đồng ý… anh… anh không thương tôi nữa sao?

Hay là bây giờ tôi gọi cho anh, tôi gọi cho anh để hỏi cho rõ ràng… phải, tôi nên gọi cho anh… nên gọi.

Tay tôi run run ấn vào số của anh trong danh bạ, từng tiếng tút tút kéo dài mà khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.

Năm giây… sáu giây…

– Alo, có chuyện gì vậy Bình An?

– Tú? Đông Quân đâu?

– Cậu ấy có chuyện rất bận, tạm thời bây giờ bọn tôi không rảnh để giải thích. À, cậu ấy bảo cô không cần tới nhà cậu ấy, xong việc cậu ấy sẽ tới tìm cô… Vậy nha…

– Khoan… Khoan… Alo… alo…

Tiếng tút tút lại một lần nữa kéo dài trong thất vọng, tôi ngồi sụp xuống… mặc cho nước mắt muốn rơi bao nhiêu thì rơi… tôi mệt rồi… tôi thật sự mệt rồi!

__________

Qua một tuần, Đông Quân cũng không hề xuất hiện lấy một lần, một hai ngày anh lại nhắn cho tôi vài tin, chỉ đơn thuần là hỏi tôi đã ăn chưa hay là có mệt hay không. Tôi vẫn trả lời bình thường với anh, vẫn xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Bọn tôi lớn hết cả rồi, có tranh luận cũng nên gặp nhau đối mặt mà tranh luận. Chứ tranh luận trên điện thoại qua tin nhắn… thật sự ức chế lắm.

Qua chuyện ngày hôm đó, Huy Lập có tới tìm tôi nhưng tôi không muốn tiếp chuyện với cậu ấy. Tôi và Đông Quân hiện đang có khúc mắc, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ ý kiến từ ai nữa. Giờ phút này, ai nói gì cũng khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Đầu óc tôi vốn dĩ đã rất căng thẳng rồi, suy nghĩ nhiều thêm nữa chắc nó sẽ nổ tung lên mất.

Có thể nói tôi yêu rất lý trí, lý trí gần tới mức mù quáng rồi!

__________

Một tuần trôi qua trong mệt mỏi và nhớ nhung, hôm nay là thứ sáu, sáng mai tôi sẽ theo công ty đi bồi dưỡng rèn luyện. Một tuần trôi qua không được gặp Đông Quân, tâm hồn tôi cũng muốn héo mòn đi cả rồi.

Nằm lê lếch trong phòng cái Yến chán chê, tôi lại lếch ra phòng khám của anh Việt ngồi xem anh ấy khám bệnh cho bệnh nhân. Lúc trước mỗi khi tôi muốn tầm sư học đạo, tôi cũng dùng cách này để học hỏi thêm kinh nghiệm cho bản thân. Nếu muốn giết thời gian, hãy tới tìm bác sĩ tâm lý Việt.

Trong phòng anh Việt có một vách ngăn, tôi ngồi trong vách ngăn vừa quan sát được bên ngoài vừa giả vờ là y tá đang ghi chép hồ sơ bệnh án. Cái này là cách anh Việt bày cho tôi, anh ấy không hề phản đối việc tôi học lỏm kiểu này.

Cô gái bệnh nhân vừa đi ra ngoài, anh Việt thả ghế lại gần chỗ tôi, anh khẽ nói:

– Mấy cô gái trẻ thời nay hay mất chứng âu lo và trầm cảm, em cũng nên cẩn thận. Đừng mãi vùi đầu vào công việc hay là lướt điện thoại, nên đi ra ngoài vận động nhiều hơn.

Tôi cười cười, trả lời trong vô thức:

– Em thấy yêu nhiều mới dễ bị trầm cảm ấy.

– Sao? Em nói gì?

Nghe anh Việt hỏi, tôi mới giật mình… eo ơi, tôi vừa nói cái gì vậy nhỉ?

– À dạ không, em nói mấy người thần kinh yếu mới hay như vậy.

timviec taitro

Anh Việt kéo tấm màn che, anh ấy vừa cởi áo blouse vừa cười nói với tôi.

– Em lại suy nghĩ lung tung.

– Anh định đi đâu vậy?

– Anh đi tới nhà…

Anh Việt chưa kịp nói hết câu thì phía cửa, một người đàn ông cũng vừa bước chân vào. Ngước mắt nhìn về phía cửa, tôi có chút hoảng hốt… là tên Huy… chính xác là hắn.

Tên Huy nhìn bác sĩ Việt, môi anh ta nở nụ cười:

– Việt, hôm nay tôi tới phòng khám của anh, anh không cần tới nhà tôi đâu.

Anh Việt có chút ngạc nhiên, nhưng thân là bác sĩ tâm lý, anh ấy rất nhanh đã khôi phục lại biểu cảm như ban đầu. Tôi vừa nhìn thấy tên Huy đã vội kéo màn che lại, anh Việt từng nói tên này rất nguy hiểm, tôi không nên để mình lộ diện trước mặt hắn.

Thấy có người lạ trong phòng, tên Huy liền lên tiếng hỏi:

– Bác sĩ Việt, cô gái ấy là ai?

Anh Việt cười cười, anh hướng tay chỉ vào ghế ý bảo tên Huy cứ ngồi xuống trước.

– Là y tá tới học việc, anh không cần bận tâm tới cô ấy, cô ấy chỉ ghi chép lại nội dung cuộc nói chuyện của tôi với mọi người thôi. Anh có thể yên tâm.

Thấy tên Huy có ý nhìn tôi, tôi lại rụt cổ xuống thấp hơn chút nữa để tránh cho hắn có thể nhìn rõ mặt tôi. Xui thật, tự dưng lại gặp tên ôn thần này ở đây…

Tôi ngồi im lặng suốt 30 phút không dám rục rịch sợ gây sự chú ý. Phía bên ngoài, anh Việt vừa nói chuyện trao đổi vừa tiếp cận các nhân cách khác của hắn bằng thuật thôi miên. Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với bệnh nhân bị Đa Nhân Cách, nhìn những nhân cách trong cùng một cá thể thay đổi luân phiên mà khiến cho tôi nổi da gà từng cục. Tên Huy lúc thì hiền lành, lúc đau khổ, lúc lại sợ hãi nhìn tới nhìn lui. Thoắt cái hắn ta xoay chuyển thành hung hăng, đanh đá, láu cá, dữ tợn giống như là bị ai nhập vậy. Tôi quan sát từ đầu tới cuối, chỉ duy nhất cái nhân cách lúc hắn hãm hiếp nạn nhân trong vụ tên Trí là không thấy xuất hiện…

Buổi điều trị vừa kết thúc, tên Huy cũng đứng dậy ra về, lúc anh Việt đưa hắn ra tới cửa, hắn đột nhiên quay đầu lại, cười cười hỏi:

– Trong phòng này, hôm này có mùi gì thơm vậy?

Chết mẹ… mùi thơm? Tôi cúi đầu ngửi xuống thân người mình, sao mùi thơm của tôi hôm nay đậm mùi vậy?

Tên Huy vừa hỏi vừa nhìn quanh phòng, anh Việt liền chặn tầm mắt của hắn lại, anh ấy trả lời:

– Chắc là mùi xịt phòng, hôm nay tôi đổi loại khác.

Tên Huy gật gật đầu, hắn ta thôi không nhìn nữa.

– À ra vậy, mùi này rất thơm, tôi rất thích. Vậy chào bác sĩ nhé, tôi đi về trước.

– Chào anh.

Đợi hắn đi rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Ôi mẹ ơi, mũi của hắn ta thính thật, cách một cái màn mà vẫn ngửi được cả mùi thơm trên người của tôi. Thật là đáng sợ!

Anh Việt mở màn che cho tôi, anh cười cười, hỏi nhỏ:

– Đã biết sợ anh ta chưa?

Tôi gật gật đầu:

– Sợ. Hắn ta thật là đáng sợ.

Anh Việt khẽ xoa đầu tôi:

– Một nửa các nhân cách đã bị hòa nhập vào nhau, các nhân cách mà em nhìn thấy khi nãy nó có sự tồn tại khá mạnh. Anh đang tìm cách giúp cho anh ta, hy vọng là anh ta sẽ không gây tổn hại tới ai khác.

– Bình thường những nhân cách kia có hay cùng xuất hiện không anh?

Anh Việt lắc đầu:

– Không, nhưng anh cũng không chắc. Có thể là có nhưng anh ta không biết, việc chuyển đổi giữa những nhân cách khác nhau, bệnh nhân sẽ không được biết ngoại trừ có người nói lại cho anh ta. Em nhìn vào nhân cách chính khi nãy của anh ta, em thấy thế nào?

Tôi suy ngắm một chút, liền nói:

– Thông minh, nhạy bén, khả năng quan sát rất tốt.

Anh Việt nhìn tôi, anh bồi thêm một câu:

– Đó cũng là nhân cách có khả năng phạm tội rất cao. Nói chung về bệnh án của tên Huy, có nhiều điểm anh vẫn chưa lý giải được. Trước mắt, anh chỉ có thể kết luận anh ta rất nguy hiểm. Việc nhân cách phụ đột nhiên hòa nhập cùng nhân cách chính… việc này… khá là lạ.

Nhân cách phụ hoà làm một với nhân cách chính… đáng sợ thật!

Rời khỏi phòng khám của anh Việt, tâm tình tôi vốn đã suy kiệt nay còn quắn quéo não nhiều hơn nữa. Siết điện thoại trong tay, từ hôm qua tới hôm nay, Đông Quân chưa gửi cho tôi một tin nhắn nào…

Haiz!

__________

Sáng ngày hôm sau, tôi phải dậy thật sớm để tới công ty, hôm nay là ngày đi rèn luyện nâng cao kỹ nâng. Phiếu cũng đã đăng ký, không đi tên Tú sẽ lột da tôi ra mất.

Định là nhờ tài xế của Trần Đô đưa tôi tới công ty giúp, vì giờ này chưa có xe buýt nào lưu thông cả. Vác ba lô trên vai, tôi định đi xuống nhà xe để đi nhờ xe thì điện thoại trên tay liền reo lên… là số của Đông Quân…

Tôi hít một hơi, vội bắt máy.

– Alo, em nghe đây.

– Ừ, em chuẩn bị xong chưa?

– Dạ xong rồi ạ.

– Vậy ra cổng đi, tôi đưa em đi.

Ra cổng?

– Vâng, em ra ngay.

Tắt máy, tôi phi cái vù ra cổng, xe của Đông Quân đã đậu sẵn từ khi nào. Vội mở cửa xe rồi ngồi vào trong, Đông Quân liền kéo tay tôi nhét vào tay anh sưởi ấm. Giọng anh trầm khàn trông có chút mệt mỏi:

– Lạnh không?

Tôi mím môi, để yên cho anh xoa tay:

– Dạ lạnh…

– Ừ tôi sưởi ấm cho em.

Chiếc xe hơi lăn bánh trong màn đêm lạnh buốt, trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng… nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều.

Xe chạy một chút là tới công ty, tới nơi rồi mà Đông Quân vẫn còn nắm tay tôi không buông. Nhưng mà anh thì lại ngủ mất rồi, mắt anh nhằm nghiền lại, chắc là anh thiếu ngủ nhiều lắm…

– Ông chủ, đến nơi rồi.

Nghe tiếng tài xế báo, Đông Quân mới giật mình tỉnh dậy. Quay sang nhìn tôi, anh khẽ hỏi:

– Tới nơi rồi, em vào trong đi. Tôi sẽ tranh thủ thời gian tới đón em về.

Tôi mím môi khẽ gật đầu, bước xuống xe mà lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Một tuần trước anh vốn rất là tuyệt tình nhưng mà hôm nay…

Xe định lăn bánh, tôi liền gấp gáp gõ gõ cửa kính xe, hỏi những thứ đã chất chứa trong lòng cả tuần qua…

– Đông Quân, chuyện bác Kiên nhận em làm con gái… anh… anh không có gì muốn nói với em sao?

Đông Quân nhướng đôi mắt mệt mỏi lên nhìn tôi, bàn tay to lớn của anh khẽ vuốt ve má tôi, giọng anh khàn đục:

– Chuyện đó… để sau này nói được không… tôi rất mệt.

Rất mệt? Anh mệt… tôi cũng rất mệt mà?

Nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng không muốn ép, nhưng trong lòng… trong lòng tôi lại đau nữa rồi…

Gật gật đầu, tôi cắn môi, nỉ non một tiếng:

– Anh… anh chưa từng lừa dối em… có đúng không?

Đông Quân nhìn tôi thật lâu, anh khẽ véo mũi của tôi, nụ cười như có như không…

– Chưa, tôi chưa từng.

Chưa? Thật là chưa từng sao?

Tôi khẽ cười, cười trong sự chua xót…

– Vâng, em hiểu rồi.

Nói rồi, tôi quay lưng bước đi vào phía trong, nơi mà mọi người trong công ty đang tập trung ngày một đông hơn. Khẽ chớp mắt mấy cái, cố ngăn cho nước mắt không tuông ra… trái tim tôi đau đớn như bị bóp nghẹn…

Nói dối, anh cuối cùng vẫn là tên nói dối…

Khoé mắt cay cay, cảm giác hụt hẫng trong lòng quá lớn… tôi biết anh rất mệt nhưng tim tôi cũng đang rất mệt… Nếu anh cứ mãi thế này, mãi giấu giếm tôi như thế này… tôi chắc chắn sẽ vì mệt mà dừng lại…

Tôi lười lắm, lười suy nghĩ, lười chăm bẩm cho trái tim đang tổn thương… lười cảm thông, lười bao dung cho những uẩn khúc mà anh đang che giấu. Lười tới mức… tôi có thể ngừng yêu anh… ngừng yêu một người khó hiểu như anh…

Đông Quân… bước tiếp hay dừng lại đây anh?

Em đau… em thật sự đau lòng lắm!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.