Chuyến tàu xe lửa khởi hành lúc chín giờ ba mươi phút, Mặc Nghiên Dương bước lên khoang số ba mà ngồi xuống ghế đã được ghi trên vé tàu. Cô ngồi xuống, tay từ trong ba lô mà lấy ra một ít họa cụ. Tuy rằng Nghiên Dương muốn về quê để xả stress nhưng vẽ không những là công việc mà còn chính là đam mê của cô.
Tàu bắt đầu xuất phát, cảnh tượng ở đây vô cùng đẹp, Mặc Nghiên Dương đương nhiên là vô cùng hưởng thụ cảnh tượng này. Cái cảnh tất cả mọi thứ sượt qua mắt mình, vạn vật như đi qua đôi mắt nâu trong vắt. Tất cả mọi thứ như bị bỏ lại phía sau khiến Nghiên Dương đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô từ từ vừa vẽ vừa ngắm nhìn chúng. Tàu đi không nhanh nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái.
* * *
Khoảng chừng nửa ngày trời, khi ánh chiều tà chiếu vào chiếc bàn nhỏ. Cảnh tượng ở đây bây giờ quả thực rất đẹp. Mặt trời đỏ dần lặn khuất sau hàng cây khẳng khiu. Tàu cũng đi vào ga, của cũng mở. Điểm cuối cũng đã đến rồi.
Mặc Nghiên Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào trong ba lô rồi bước xuống. Cô nhanh chân đi trên con đường sỏi đá của một vùng quê chưa phát triển. Nhà cô không gần nhưng cũng không quá xa. Nghiên Dương cuối cùng quyết định đi bộ về nhà. Con đường này lâu rồi cô cũng chưa từng đi lai xem ra cũng thay đổi đôi chút, khang trang hơn một chút.
* * *
Đôi chân nhỏ bé đã đứng trước cửa nhà nhưng lại không đủ can đảm đi vào. Hình như có một thứ áp lực vô hình nào đó đã khiến cô không đủ can đảm để bước vào bên trong. Cơ bản mà nó thứ áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô không hề chấm dứt. Nghiên Dương vẫn luôn như vậy, vẫn luôn khao khát chứng tỏ cha mẹ mình biết rằng dù cô không làm công việc họ mong muốn nhưng mức lương để ổn định cuộc sống thậm chí có thể đầy đủ hơn thế. Chỉ là, khát khao của vị thiếu nữ này quá lớn mất rồi, thậm chí nó đã trở thành tham vọng cả đời.
“Chồng à, ra vườn lấy cho em mấy quả ớt” Tiếng mẹ cô từ bên trong vọng vào.
Chẳng đợi ai phản ứng, cha của cô – Mặc Anh Kiệt bước ra. Mặc Nghiên Dương phút chốc đứng hình. Hai cha con họ bốn mắt nhìn nhau. Có lẽ là lâu lắm rồi mới nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình về khiến ông có chút xúc động. Hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt len lỏi qua những vết nhăn trên mặt mà rơi xuống. Hai người họ cũng đã năm năm rồi chưa gặp nhau. Mẹ cô thấy chồng mình cứ cứng đờ đứng ngoài cổng liền chạy ra định mắng cho một cái thì cũng thấy bóng dáng đó. Bà liền chạy tới ôm lấy đứa con bé bỏng lâu ngày không gặp.
Xúc động ở ngoài xong thì ba người họ cũng vào nhà để nói chuyện. Mặc Nghiên Dương cuối cùng cũng đủ can đảm để nói lời xin lỗi bố mẹ vì đã dám nửa đêm nửa hôm lấy tiền của họ mà một thân một mình đi lên thành phố. Lần đầu tiên, cô quỳ xuống trước mặt hai người họ. Nghiên Dương tuy sinh ra trong gia đình gia giáo nhưng trước giờ đều rất ương bướng, không chịu liền tỏ thái độ. Cô chỉ là một thiếu nữ mới lớn nên tâm sinh lý này cũng là bình thường.
Mẹ cô – Lý Thiên Hà liền lao ngay tới đỡ cô dậy. Ánh mắt Mặc Nghiên Dương từ đầu tới cuối đều hướng về cha của mình. Cô biết lòng tự trọng của ông rất cao. Đám nước mắt đó chỉ là vô tình chưa kịp cản lại. Ánh măt hiện giờ vậy là nghiêm nghị lại mất rồi. Mặc Nghiên Dương cuối cùng cũng chịu thua mà đi vào phòng với mẹ cô.
Hai mẹ con cô lâu ngày mới gặp nhau liền có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Hai người họ nói chuyện với nhau cho đến khi trời tối. Lúc này, bà Hà mới nhớ ra đồ ăn mình đang nấu trong bếp liền lục đục chạy xuống nhà. Hai người vừa xuống liền thấy một điểm vô cùng khác thường. Bố của Nghiên Dương đang mặc tạp dề mà bưng đồ ăn ra bàn.
Chuyến tàu xe lửa khởi hành lúc chín giờ ba mươi phút, Mặc Nghiên Dương bước lên khoang số ba mà ngồi xuống ghế đã được ghi trên vé tàu. Cô ngồi xuống, tay từ trong ba lô mà lấy ra một ít họa cụ. Tuy rằng Nghiên Dương muốn về quê để xả stress nhưng vẽ không những là công việc mà còn chính là đam mê của cô.
Tàu bắt đầu xuất phát, cảnh tượng ở đây vô cùng đẹp, Mặc Nghiên Dương đương nhiên là vô cùng hưởng thụ cảnh tượng này. Cái cảnh tất cả mọi thứ sượt qua mắt mình, vạn vật như đi qua đôi mắt nâu trong vắt. Tất cả mọi thứ như bị bỏ lại phía sau khiến Nghiên Dương đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô từ từ vừa vẽ vừa ngắm nhìn chúng. Tàu đi không nhanh nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái.
* * *
Khoảng chừng nửa ngày trời, khi ánh chiều tà chiếu vào chiếc bàn nhỏ. Cảnh tượng ở đây bây giờ quả thực rất đẹp. Mặt trời đỏ dần lặn khuất sau hàng cây khẳng khiu. Tàu cũng đi vào ga, của cũng mở. Điểm cuối cũng đã đến rồi.
Mặc Nghiên Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào trong ba lô rồi bước xuống. Cô nhanh chân đi trên con đường sỏi đá của một vùng quê chưa phát triển. Nhà cô không gần nhưng cũng không quá xa. Nghiên Dương cuối cùng quyết định đi bộ về nhà. Con đường này lâu rồi cô cũng chưa từng đi lai xem ra cũng thay đổi đôi chút, khang trang hơn một chút.
* * *
Đôi chân nhỏ bé đã đứng trước cửa nhà nhưng lại không đủ can đảm đi vào. Hình như có một thứ áp lực vô hình nào đó đã khiến cô không đủ can đảm để bước vào bên trong. Cơ bản mà nó thứ áp lực đè nặng lên đôi vai nhỏ bé của cô không hề chấm dứt. Nghiên Dương vẫn luôn như vậy, vẫn luôn khao khát chứng tỏ cha mẹ mình biết rằng dù cô không làm công việc họ mong muốn nhưng mức lương để ổn định cuộc sống thậm chí có thể đầy đủ hơn thế. Chỉ là, khát khao của vị thiếu nữ này quá lớn mất rồi, thậm chí nó đã trở thành tham vọng cả đời.
“Chồng à, ra vườn lấy cho em mấy quả ớt” Tiếng mẹ cô từ bên trong vọng vào.
Chẳng đợi ai phản ứng, cha của cô – Mặc Anh Kiệt bước ra. Mặc Nghiên Dương phút chốc đứng hình. Hai cha con họ bốn mắt nhìn nhau. Có lẽ là lâu lắm rồi mới nhìn thấy đứa con bé bỏng của mình về khiến ông có chút xúc động. Hàng nước mắt chảy ra từ khóe mắt len lỏi qua những vết nhăn trên mặt mà rơi xuống. Hai người họ cũng đã năm năm rồi chưa gặp nhau. Mẹ cô thấy chồng mình cứ cứng đờ đứng ngoài cổng liền chạy ra định mắng cho một cái thì cũng thấy bóng dáng đó. Bà liền chạy tới ôm lấy đứa con bé bỏng lâu ngày không gặp.
Xúc động ở ngoài xong thì ba người họ cũng vào nhà để nói chuyện. Mặc Nghiên Dương cuối cùng cũng đủ can đảm để nói lời xin lỗi bố mẹ vì đã dám nửa đêm nửa hôm lấy tiền của họ mà một thân một mình đi lên thành phố. Lần đầu tiên, cô quỳ xuống trước mặt hai người họ. Nghiên Dương tuy sinh ra trong gia đình gia giáo nhưng trước giờ đều rất ương bướng, không chịu liền tỏ thái độ. Cô chỉ là một thiếu nữ mới lớn nên tâm sinh lý này cũng là bình thường.
Mẹ cô – Lý Thiên Hà liền lao ngay tới đỡ cô dậy. Ánh mắt Mặc Nghiên Dương từ đầu tới cuối đều hướng về cha của mình. Cô biết lòng tự trọng của ông rất cao. Đám nước mắt đó chỉ là vô tình chưa kịp cản lại. Ánh măt hiện giờ vậy là nghiêm nghị lại mất rồi. Mặc Nghiên Dương cuối cùng cũng chịu thua mà đi vào phòng với mẹ cô.
Hai mẹ con cô lâu ngày mới gặp nhau liền có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Hai người họ nói chuyện với nhau cho đến khi trời tối. Lúc này, bà Hà mới nhớ ra đồ ăn mình đang nấu trong bếp liền lục đục chạy xuống nhà. Hai người vừa xuống liền thấy một điểm vô cùng khác thường. Bố của Nghiên Dương đang mặc tạp dề mà bưng đồ ăn ra bàn.