Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 26: 26: Bốn Người Hội Ngộ



Sáng sớm hôm sau, tiếng chim líu lo trên cành cũng không đánh thức được Cận Ngôn.
Mỗi lần cậu cùng Chu Thụ ở bên nhau, có thể gọi cậu dậy nhất định là đồng hồ báo thức, vì thế chuyện thứ nhất sau khi Cận Ngôn mở mắt ra chính là cảm khái vài giây về phát minh vĩ đại này của nhân loại.
Cận Ngôn nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn đến ánh sáng mỏng manh xuyên qua bức màn rơi xuống trên mặt Chu Thụ, trong lòng dâng lên một loại cảm giác say đắm nói không nên lời.
Vì thế, cậu cúi người, khẽ chạm một chút lên môi Chu Thụ, chẳng ngờ giây tiếp theo liền bị chủ nhân của đôi môi mềm mại kia cắn một cái.
“Tỉnh rồi?” Cận Ngôn trong lòng vừa động, chạm nhẹ hai cái lên nốt ruồi nhỏ, “Vậy mà còn giả bộ ngủ.”
“Tinh thần vẫn chưa tỉnh.” Chu Thụ xê dịch thân thể, đưa tay ôm lấy eo của Cận Ngôn.
Trái tim Cận Ngôn mềm đến rối tinh rối mù, tiếp tục nằm xuống ôm người vào trong ngực, yêu thích không muốn buông ra.
“Em quên hỏi anh, vì sao tối hôm qua liền trở về rồi? Không phải anh nói thứ Sáu này mới về à?”
“Lịch trình tuần này đều hủy rồi.” Chu Thụ vẫn nhắm mắt như cũ, hàm hồ nói, “Hot search ảnh hưởng quá lớn, tạm thời bị hủy mấy đợt tuyên truyền, vài thương hiệu cũng hủy hợp đồng người đại diện.”
Cận Ngôn đau lòng một trận, dùng đầu cọ cọ cổ của anh.
“Không sao cả, có thể tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày.” Chu Thụ ngáp dài nói, “Từ lúc bộ điện ảnh này công chiếu thì anh vẫn chưa được rảnh ngày nào, rất mệt.”
“Ừm, vậy nghỉ ngơi một hồi.” Cận Ngôn khẽ đùa nghịch đôi tay đang ôm eo mình, tùy ý hỏi, “Ca, anh có nghĩ về sau vẫn luôn làm việc trong giới nghệ sĩ không?”
Chu Thụ hơi hơi mở mắt, suy nghĩ một hồi mới trả lời, “Anh còn rất thích đóng phim, nếu có thể chỉ quay phim mà không cần tham gia tuyên truyền thì tốt rồi.”
Cận Ngôn cười khẽ, lắc đầu nói, “Vậy thì thật đúng là khó mà vẹn cả đôi đường.”
“Nếu không được thì không quay nữa, tới đó rồi tính sau.” Chu Thụ thuận miệng nói, không hề có cảm xúc khác thường nào, Cận Ngôn lúc này mới yên tâm.
“Vậy anh ngủ thêm một lát nhé? Em dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị mở cửa.”
Chu Thụ lắc đầu, cũng ngồi dậy theo, “Không ngủ nữa, còn phải về nhà.

Mẹ anh đã nhắn tin thúc giục rồi.”
Đêm đó, Cận Ngôn vừa nói hết với ba mẹ của mình xong thì liền gấp không chờ nổi trực tiếp chạy đến nhà đối diện.
Ba mẹ Chu Thụ rất kinh ngạc với tiến độ làm việc của Cận Ngôn, cũng tò mò con trai nhà mình đã trải qua một hồi chuyển biến tâm tư tình cảm thế nào, nề hà bọn nhỏ đều đã trưởng thành, đều không phải tiểu O đáng yêu ngọt ngào, một đứa so với một đứa càng có suy nghĩ của chính mình, cái gì cũng không chịu nói với ba mẹ.
Mẹ của Chu Thụ cư nhiên ở một khắc đó cực kỳ hoài niệm Chu Đóa, nếu đứa nhỏ này không phải là nhân cách thứ hai của Chu Thụ mà là một đứa con khác thực sự tồn tại của chính mình thì thật là tốt biết bao.
Cũng may Cận Ngôn tâm tư tỉ mỉ, cũng đủ trầm ổn kiên nhẫn, cậu giải thích rất nhiều với ba mẹ Chu Thụ, cuối cùng thuận lợi nhận được chúc phúc của bốn vị trưởng bối.

Bọn họ đều cảm thấy, những chuyện còn lại để cho bọn nhỏ tự mình làm đi thôi.
Thấy Chu Thụ đứng dậy, Cận Ngôn tìm quần áo của mình cho anh thay, hai người ở phòng nghỉ giúp nhau sửa soạn một chút.
Trước khi Chu Thụ ra cửa, Cận Ngôn đi phòng quan sát ôm chú chó nhỏ kia ra, Chu Thụ thì chờ ở khu vui chơi của phòng khám để gặp mặt nó.
Chú chó này sáng nay vừa tỉnh lại thì đã có thể hoạt động bình thường, trạng thái tình thần cũng rất tốt, chỉ là chân sau bên phải vừa mới giải phẫu thì còn cần một đoạn thời gian nữa mới khôi phục hoàn toàn.
Cận Ngôn đặt nó lên trên đệm mềm, bên dưới là một cái “xe lăn nhỏ” cũng giống mô giống dạng.
Chu Thụ thấy thế thì bật cười, vội vàng ngồi xổm xuống, gấp không chờ nổi muốn sờ sờ nhóc.
Ai ngờ, nhóc con này vừa nhìn thấy Chu Thụ thì dị thường hưng phấn, không chỉ vẫn luôn nghiêng người vẫy đuôi, có mấy lần còn muốn đứng lên.
Cuối cùng, Cận Ngôn phải nhẹ nhàng gõ gõ đầu của nó, nó mới ngoan ngoãn không làm ầm ĩ, nhưng toàn bộ đầu chó vẫn luôn không ngừng dụi dụi vào tay Chu Thụ, ý tứ là “Sờ em sờ em”.
“Nó thích anh.” Cận Ngôn thấy bộ dáng này, lắc đầu cười.
Chu Thụ cũng cười rộ lên, anh vu,ốt ve đầu của nó, ánh sáng nhu hòa phát ra từ tận đáy mắt, “Giống như em vậy, dính người.”
“Phải không?” Cận Ngôn vừa định ngồi xổm xuống, nỗ lực dùng thân thể của mình triển lãm một chút chữ “dính” này, thì cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra.
Chu Thụ thanh thanh giọng nói, trong vô thức biểu hiện ra một chút hoảng loạn mà trừng mắt liếc nhìn Cận Ngôn.
Cận Ngôn bất đắc dĩ, khóe miệng mang cười đứng lên.
Lúc này, Tưởng Vinh vừa khép cửa lại liền nhìn thấy Chu Thụ đang đứng ở khu vui chơi, cả người kích động tới mức lập tức ném cặp táp, chạy chậm lại chỗ hai người, đôi tay vẫn còn run rẩy.
“Ảnh đế!” Tưởng Vinh run run kêu một tiếng, thành công khiến Chu Thụ bị hoảng sợ.
Lần trước ở Sương Mù Trên Biển, cũng coi như Tưởng Vinh đã gặp Chu Thụ một lần, chỉ là lần đó trên mặt Chu Thụ có áo khoác che lại, huống hồ bầu không khí trên xe lúc đó cũng không cho phép hắn ngay tại chỗ biểu diễn cái gọi là truy phủng thần tượng.
Quả nhiên, lúc này có thể trực tiếp nhìn thấy người thật liền phải bị mức độ kinh diễm của gương mặt này chấn động không nhẹ, hắn vốn chỉ là fan qua đường, bây giờ đã bị nhan sắc này dụ hoặc rồi.
Góp vốn không lỗ!
Tưởng Vinh vốn đang hoa si âm thầm chảy nước miếng trong lòng, vừa vô ý nhìn thoáng qua Cận Ngôn đang đứng bên cạnh liền lập tức sửa miệng, “Chị dâu!”
Lúc này, đổi thành Chu Thụ sửng sốt, anh ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng tiếp thu danh xưng mới toanh này, đứng dậy lễ phép gật đầu, “Chào em.”
“Mọi người sắp vào làm, anh đi trước.” Chu Thụ nói xong, Cận Ngôn gật đầu chuẩn bị đưa người ra cửa.
“Đừng!” Tưởng Vinh và chú chó nhỏ cùng nhau ngăn Chu Thụ lại.
Bọn họ phát hiện chú chó trên xe đẩy đang kích động, lập tức ngồi xổm xuống.
Cận Ngôn sờ sờ đầu nhỏ của nó, cười nói, “Nó quyến luyến anh, không muốn để anh đi.”

Chu Thụ trong lòng mềm nhũn, biểu cảm đều trở nên ôn nhu, anh cũng vu/ốt ve đầu của nó, nhẹ giọng nói, “Qua mấy ngày nữa, để Cận Ngôn ca ca mang cưng về nhà, anh chờ nhé.”
“Ngao ô ~” Ba người ở đây đều không ngờ nhóc con này vậy mà kêu lên tiếng.
Tưởng Vinh đứng ở một bên vỗ tay cảm thán, “Này mà không biết thì em còn tưởng rằng ảnh đế, à không, là chị dâu, cũng thức tỉnh năng lực.

Quá thần kỳ, bọn động vật nhỏ đều thích dính lấy hai vợ chồng các anh.”
Cận Ngôn nghe được ba chữ “hai vợ chồng” này thì rõ ràng tâm tình đặc biệt sung sướng, cư nhiên chủ động đề nghị đặt cho chú chó nhỏ này một cái tên.
Tưởng Vinh giành trước nói, “Vậy gọi là Tầm Tầm đi!”
“Hử?” Cận Ngôn giương mắt, Tưởng Vinh liền biến đổi sắc mặt, lập tức xua tay.
“Không phải, không phải, không phải Tuân Tuân (2) trong Sở Tuân kia, là Tầm Tầm trong tầm trảo (3) a!” Hắn vội vàng phủ nhận, vỗ vỗ trái tim của mình, sợ hãi giải thích, “Cận ca, anh đừng hiểu lầm! Em chưa từng mơ ước chị dâu, em chỉ là fan qua đường thôi a!”
Tưởng Vinh nói xong mới phát hiện hình như ở trước mặt ảnh đế mà nói như vậy thì thật không nên, vì thế lập tức bổ sung, “Nhưng em là fan cứng của “Yên Chi Túy” nha! Thụ ca diễn tiểu O mềm mại thật sự quá kinh diễm, so với em đều phải mềm hơn!”
“……”
Hai người còn lại đối với hình dung của Tưởng Vinh đều lựa chọn không tỏ ý kiến.
Nhưng đúng là bọn họ cũng rất thích cái tên Tầm Tầm, vì thế đứa nhỏ này hôm nay cũng là một chú chó có tên có họ có nhà.
Cận Ngôn nhìn Chu Thụ kiên nhẫn đút Tầm Tầm ăn sáng, thầm nghĩ phải đem hình ảnh trước mắt này bảo tồn vĩnh viễn.
Nhưng hiện tại cậu không thể tiếp tục tưởng tượng xa hơn, nếu không sợ là sẽ ảnh hưởng đến công tác.
Vì thế, Cận Ngôn nhìn Tưởng Vinh, đột ngột thay đổi đề tài, “Goofy sao bây giờ còn chưa tới?”
Ngày thường Cẩu Phi Phi là người đến đầu tiên, bệnh viện mở cửa lúc 8 giờ thì mỗi ngày mới 7 giờ anh chàng đã tới rồi.

Hôm nay mắt thấy đều sắp qua giờ mở cửa mà còn chưa trông thấy thân ảnh của người này ở quầy lễ tân.
“À, lúc nãy cậu ấy mới gọi em, nói là sáng nay mới bắt đầu chạy gấp trở về từ khu biệt thự ở ngoại ô, còn hứa trên đường đến đây sẽ thuận tiện ghé Nhàn Nguyệt Các mua một bữa sáng phong phú cho em!”
Tưởng Vinh đôi mắt sáng rỡ nói xong, Chu Thụ lại giật giật lông mày, anh mơ hồ cảm thấy tuyến đường này có chút quen thuộc nhưng lại không thể nói rõ quen thuộc chỗ nào.
Có thể là trùng hợp đi.
Anh đút xong một khối thức ăn cuối cùng trong tay, xoa xoa vài cái trấn an Tầm Tầm rồi mới đứng dậy.

“Xong rồi, anh đi trước nhé.” Chu Thụ mở cửa, nói với Tưởng Vinh, “Gặp lại sau.”
“Gặp lại sau nha ảnh…!chị dâu! Hoan nghênh tới thường xuyên!”
Cận Ngôn tiễn Chu Thụ đến tận cửa lớn, hỏi: “Tiểu Trương sẽ đến đón anh sao?”
“Tuần này anh cho cậu ấy nghỉ.” Chu Thụ nói, “Chu Lệ Lệ sẽ tới đón anh, lát nữa cũng sẽ ghé vào thăm ba mẹ anh.”
“Dạ.

Hôm nay em hẳn là có thể ra về đúng giờ, buổi tối mời ba mẹ chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Cận Ngôn v,uốt ve mái tóc mềm mại của ca ca nhà mình, lúc này không có keo xịt tóc cũng không có tạo hình, luyến tiếc không muốn rút tay về.
Chu Thụ cũng tùy ý cậu đùa nghịch, cho dù đệ đệ có phân hóa thành Enigma thì anh vẫn sẽ cưng chiều dung túng như khi cậu còn nhỏ.
Hiện tại lại tăng thêm một tầng quan hệ, cả thể xác và tinh thần của Chu Thụ cũng dần dần không tự giác ỷ lại Cận Ngôn.
“Ngôn Ngôn”, anh nhẹ giọng gọi, “Tối nay về nhà thu xếp đồ đạc, chúng ta dọn đến chung cư đi thôi.”
Bố trí nhà của chính chúng ta, từ đây khởi đầu sinh hoạt mới, cùng nhau.
Trái tim Cận Ngôn bỗng nhiên đập nhanh vài cái, đôi mắt sáng lên nhìn Chu Thụ, còn ngại không đủ phải đem tay của đối phương bắt lấy nắm chặt trong tay mình.
“Được, hôm nay liền dọn đồ.” Cậu cúi người tiến sát bên tai Chu Thụ, “Chính thức bắt đầu ở chung hợp pháp.”
Nói xong, Cận Ngôn còn chưa kịp nhìn đến vành tai của ca ca nhà mình bắt đầu thay đổi màu sắc thì một chiếc Porsche 911 vô cùng trương dương đã dừng trước cửa phòng khám, trên nóc chiếc xe màu đỏ chói mắt này còn gắn một cặp cánh tiên nữ dài tận trời.
Chu Thụ trông thấy, cười nhạo một tiếng, “Sợ người khác không biết mình lãng.” Nói xong, anh hất hất cằm về phía Cận Ngôn, nói, “Anh đi trước.”
Vừa dứt lời, cửa bên ghế phụ liền mở ra, một người cầm hai cái túi to vội vàng bước xuống.
Người này trước khi đi còn nhìn vào trong xe, nhướng mày, hôn gió, sau đó quay đầu rồi…!cứng đờ tại chỗ.
“…!Cận, Cận ca?” Anh chàng không dám ngó nghiêng, lễ phép chào hỏi người bên cạnh, “Hi…!ảnh đế?”
Cận ca không nói gì, biểu tình trên mặt ảnh đế lại có chút xuất sắc.
Ba người im lặng giằng co ở ngoài xe một hồi, Cận Ngôn mới rốt cuộc phản ứng lại đây là có chuyện gì, cậu nghiêng đầu nhìn Chu Thụ, “Anh còn chưa biết hai người bọn họ quen nhau sao?”
“?” Chu Thụ ngốc lăng, “Hắn là ai?”
Cẩu Phi Phi khụ khụ hai tiếng, “…!Ảnh đế, anh thật sự khiến người ta tổn thương a!”
“Là em không tốt.” Cận Ngôn nhẹ giọng đánh vỡ tràng xấu hổ này, “Em giới thiệu một chút, vị này chính là đàn em chung trường đại học ở nước A của em, cũng là một cổ đông của phòng khám thú cưng, Goofy.”
Cẩu Phi Phi lúc này mới chuyển đồ vật sang hết bên tay trái, bước lên vươn tay phải bày tỏ tôn kính mà khẽ bắt tay với Chu Thụ, sau đó tiến đến bên cạnh Cận Ngôn, nói nhỏ, “Xứng đôi!”
Cận Ngôn biết Cẩu Phi Phi đây là đang nói về hương vị tin tức tố, vì thế liếc mắt nhìn hắn.
Chu Thụ hiển nhiên cần một khoảng thời gian để tiêu hóa tin tức này, anh gật đầu với Cẩu Phi Phi, vẫn lạnh nhạt nhưng không mất lịch sự, sau đó ánh mắt “vèo” một cái phóng thẳng vào trong xe.
Người vẫn đang trốn ở trong xe đột nhiên rùng mình một cái.
Trốn hơn nửa ngày, Chu Lệ Lệ lúc này tự biết tránh không khỏi, dứt khoát xoay eo xuống xe.

“Ảnh đế của chúng ta bây giờ có hai cái nhà đều không thèm trở về a!” Chu Lệ Lệ cười quyến rũ đặt tay lên nóc xe đùa nghịch đôi cánh tiên nữ, nàng nhìn lướt qua vẻ mặt của Chu Thụ, rồi nhiệt tình chào hỏi Cận Ngôn, “Hi, Tiểu Ngôn.”
Cận Ngôn mặt không biểu tình, vẫn là cách đánh phủ đầu quen thuộc này, xem ra Chu Lệ Lệ am hiểu sâu sắc nghệ thuật hóa giải xấu hổ.
Cậu lịch sự gật đầu xem như đáp lời, liền nghe được ca ca nhà mình “Sách” một tiếng.
“Chuyện này là thế nào, hai người có quen biết?” Tầm mắt của Chu Thụ quét qua Cẩu Phi Phi cùng Chu Lệ Lệ, chờ có ai đó sẽ giải thích nghi hoặc của mình.
“Làm sao vậy, ở Hải Thành gặp được soái ca mà chị đây quen biết thì là chuyện gì hiếm lạ lắm à?” Chu Lệ Lệ nhếch môi dưới, rõ ràng là đang hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Nhưng cố tình Chu Thụ lại cảm thấy lời này của nàng thật ra không có gì sai, vì thế cũng không nghĩ nhiều, dùng ánh mắt giao lưu với Cận Ngôn vài giây liền lên xe.
Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe thể thao màu đỏ liền lao đi như một cơn gió, cuốn lên lá phong đỏ rực như lửa ở ven đường.
Lá phong bị cuốn lên xoay vòng xoay vòng, cho dù chiếc xe đã đi xa vẫn cam tâm tình nguyện lưu lại không trung như muốn bay theo, không chịu rơi xuống.
Cẩu Phi Phi trầm trầm nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, bị Cận Ngôn thu hết vào đáy mắt.
Hai người đều trầm mặc đi về phía cửa lớn.
“Cãi nhau?” Cận Ngôn khó được một lần chủ động quan tâm đàn em, rốt cuộc cậu cũng nhìn ra không khí giữa bọn họ có chút không ổn.
“A?” Cẩu Phi Phi cũng hiếm khi có loại biểu cảm ngây người như thế này, hắn gọi về linh hồn, cố tình làm ra vẻ bản thân vẫn bình thường, “À, cũng không tính.”
“Ừ.” Cận Ngôn không nhiều lời nữa, hai người tiếp tục đi vào trong.
Nhưng mà ngay tại một giây vừa rảo bước tiến lên, Cẩu Phi Phi lại đột nhiên dừng lại, nghiêng mặt nhìn chằm chằm Cận Ngôn.
“Sao vậy?” Cận Ngôn cũng dừng bước.
“Cận ca, rạng sáng hôm nay di động của em nhận được thông báo, nói ghi hình từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng đã bị Admin số 1 xóa bỏ.”
Cận Ngôn nghe thế thì nhướng mày, cái gì cũng không nói, chỉ nhàn nhạt phân cho đối phương một ánh mắt.
Cẩu Phi Phi lập tức hiểu ý, cười đến vô cùng tà mị, “Tốc độ của anh quá nhanh, em vẫn chưa kịp xem gì hết.”
Không khí lâm vào một trận tĩnh mịch kéo dài đúng một giây, Cận Ngôn mới lạnh lùng nói ra ba chữ.
“Ngươi mới nhanh.”
Tác giả có lời muốn nói: Không sai, Chu Lệ Lệ và Cẩu Phi Phi có chuyện của riêng bọn họ!
Không biết có bảo bảo nào muốn xem chuyện của bọn họ hay không, nếu có thể thì đến phiên ngoại sẽ viết một chút.
~~~~~
(1), (2)
“Tầm” (寻) và “Tuân” (洵) đồng âm là “xún”.
(3)
“Tầm trảo” (寻找): tìm kiếm..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 26: "Đệ đệ" hợp pháp



Khi Chu Thụ xuất hiện ở trước cửa phòng khám thú y, sự yên tĩnh vốn có của ban đêm liền cam tâm tình nguyện bị đánh nát.

Cận Ngôn kinh hỉ lại hoảng hốt, theo bản năng tiến lên một bước ôm chặt người trước mặt vào lòng.

Chỉ mới không gặp một ngày mà thôi, lại so với năm năm dài đằng đẳng trước kia còn phải gian nan hơn nhiều.

Hai người đều trải qua một ngày vô cùng mỏi mệt về cả tinh thần lẫn thể xác, ở một khắc được chạm vào nhau kia, máu trong cơ thể lập tức lưu chuyển nhanh hơn, bọn họ ăn ý mà cùng nhắm mắt, gấp không chờ nổi hôn lấy môi của đối phương.

Nụ hôn này tới thật mãnh liệt, Alpha bị tin tức tố do Enigma cố tình phóng xuất kích thích đến eo mềm, chỉ có thể dựa vào người của Enigma.

Mà Enigma lại có vẻ thành thạo, một tay liền có thể giữ vững Alpha, một tay khác thì chặt chẽ chế trụ sau cổ đối phương, ngẫu nhiên còn lướt qua tuyến thể đang phóng thích ra tin tức tố có vị muối biển ngọt lành.

Hai người khó xá khó phân đi từ cửa chính đến phòng nghỉ, may mà Cận Ngôn trong lúc hôn môi vẫn giữ được chút lý trí để khóa cửa. Người yêu vừa vào phòng tắm, vị bác sĩ của chúng ta còn có thể dựa vào chút chức nghiệp tu dưỡng còn sót lại để đến phòng quan sát kiểm tra tình trạng của chú chó nhỏ.

Nó đã không cần sử dụng bình oxy, sau khi tiêm thuốc thì đang ngủ say.

Cận Ngôn điều chỉnh độ nhạy của dụng cụ theo dõi đến mức cao nhất, mức độ mà chỉ cần quay đầu sang bên khác cũng sẽ phát ra nhắc nhở, lúc này mới yên tâm rời đi.

Thời điểm trở lại phòng nghỉ của chính mình, cậu liền không trì hoãn mà nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm.

“Em…” Chu Thụ bị hoảng sợ lui về phía sau vài bước, xoay người lại, “Em ra ngoài đi!”

“Không, chúng ta kết hôn rồi.” Cận Ngôn cởi nút áo sơ mi, từng bước một đi vào trong.

Chu Thụ đã lùi đến chân tường, không còn chỗ để trốn.

Suy nghĩ vẫn là thẹn thùng, nhưng phản ứng của thân thể lại rất thành thật.

Đặc biệt là ánh mắt, liên tục nhìn về địa phương khó có thể mở miệng nào đó, cho nên Cận Ngôn có thể nhìn ra lồng ngực của anh bởi vì hút khí mà lên xuống phập phồng.

Cận Ngôn tiến lại gần, chậm rãi đưa tay vỗ về người trước mặt, Chu Thụ nghiêng người muốn đẩy cậu ra, kết quả nghe được người nào đó vô lại đến cực điểm mà ghé sát vào tai anh mà nói, “Cùng nhau”.

Sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy được màu đỏ trên cơ thể Chu Thụ từ vành tai đã lan tràn đến tận tuyến thể.

Vốn dĩ ban đầu khi bước vào phòng tắm thì anh cũng đã định khóa cửa, thế nhưng do dự một chút lại chọn không khóa. Đối với nội tâm chính mình ẩn ẩn mong đợi gì đó, ảnh đế sau khi đối mặt với súng thật đạn thật thì trực tiếp nhận thua, lý trí cơ hồ sụp đổ hoàn toàn.

Đệ đệ như búp bê Tây Dương sau khi phân hóa thành Enigma thì quả thật muốn mệnh.

Anh sinh ra ý nghĩ muốn trốn chạy, lại bị mưa to thình lình xuất hiện cản trở đường đi. Chu Thụ trong lòng vừa động, tuyến thể theo đó nhảy vài cái, tin tức tố liền xâm nhập vào máu, theo hô hấp mà di chuyển khắp nơi.

Tiếp theo, anh cũng theo bản năng bắt đầu phóng thích tin tức tố của mình.

Trong giây lát, phòng tắm bị hương vị của hải dương cùng nước mưa chen đầy, rốt cuộc không còn ai muốn trốn thoát khỏi nơi đây.

……

Hai người ở trong dòng nước lăn lộn đến nửa đêm gần sáng, Chu Thụ vốn dĩ bởi vì công tác chụp ảnh bìa mà đã đứng một ngày, cho nên thời điểm ra tới thì cả cơ thể đều phải dán lên người Cận Ngôn.

Cận Ngôn đưa Chu Thụ đến tận giường trong phòng nghỉ, trước tiên đi xóa theo dõi, lại thay một bộ quần áo vô khuẩn đi vào phòng quan sát.

Di động cùng thiết bị theo dõi từ lúc cậu rời đi đến bây giờ đều chưa từng nhắc nhở, xem ra chất lượng giấc ngủ của chú chó nhỏ này không tồi.

Cận Ngôn đặt tay lên cơ thể của nó, phát hiện thể trạng của nó so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, xem ra quả thực như nó kể, trong lúc lưu lạc bên ngoài đã gặp được rất nhiều người hảo tâm, ít nhất có thể thường xuyên được ăn no, cũng chưa từng trải qua ngộ độc thực phẩm.

Cậu lại sờ sờ chân sau bên phải đang bó thạch cao của chú chó, lúc này đôi mắt của nó giật giật vài cái, chậm rãi mở ra.

Cận Ngôn thuận thế nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, hỏi nó cảm giác thế nào.

Nó rầm rì vài tiếng, nói, buồn ngủ.

Cận Ngôn bật cười, xin lỗi nó, bảo nó tiếp tục ngủ.

Kết quả, nó gọi Cận Ngôn, hỏi cậu cô bé đưa nó đến đây ở đâu rồi.

Cận Ngôn biết nó muốn hỏi cái gì, cũng biết những lời này có lẽ nó vĩnh viễn sẽ không hỏi ra miệng.

Vì thế, cậu trầm mặc một lát, nói với nó, cô bé kia rất quan tâm nó, về sau sẽ thường xuyên tới xem nó, nhưng đợi ngày mai tình hình ổn định thì trước tiên nó sẽ về nhà với Tưởng Vinh.

Sau khi nói xong, Cận Ngôn cảm nhận được nhịp tim của nó thong thả trở lại, cậu cũng theo đó mà yên tâm không ít.

Nó là một chú chó nhỏ biết cảm thấy đủ, tính cách lại hoạt bát, Cận Ngôn nghĩ, sau này nó nhất định sẽ sống một cuộc sống rất hạnh phúc.

Sau khi cùng chú chó nhỏ trao đổi câu chúc ngủ ngon, Cận Ngôn trở lại phòng nghỉ, trông thấy Chu Thụ đang dựa vào đầu giường xem bút ký.

Thấy người trở về, Chu Thụ ngồi hẳn dậy, Cận Ngôn liền trèo lên giường, thuận thế dán đến bên cạnh anh.

Chu Thụ nghiêng mặt hôn lên thái dương của cậu, ôn nhu hỏi, “Tình huống của chú chó kia thế nào rồi?”

“Tình trạng rất khả quan, điều kiện thân thể của nó tốt hơn rất nhiều so với em dự đoán, tính cách cũng rất tốt.”

Chu Thụ nhìn Cận Ngôn đôi mắt đầy ý cười, trái tim anh cũng theo đó mà mềm đến rối tinh rối mù, anh hỏi Cận Ngôn, “Em rất thích nó đúng không?” Cận Ngôn gật đầu, Chu Thụ lại nói tiếp, “Vậy em có muốn đem nó về nhà không? Thân thể ba em không tốt, mẹ anh thì bị dị ứng lông chó mèo, nên chúng ta có thể nuôi ở chung cư, thời điểm cả hai đều không ở nhà thì anh sẽ tìm bảo mẫu tới chăm sóc nó.”

Tại một khắc này, Cận Ngôn phảng phất như thấy được Chu Thụ khi còn nhỏ, cho dù chỉ lớn hơn cậu ba tuổi nhưng cái gì cũng chiều theo cậu, hơn nữa còn suy nghĩ chu đáo hơn cậu rất nhiều.

Cận Ngôn lông mi run rẩy, kéo Chu Thụ vào trong ngực, ôm anh cùng nhau nằm xuống giường.

“Ca, anh đây là đang mời em ở chung sao?” Cậu dùng đầu cọ cọ hõm vai anh, tựa như một con mèo con đang làm nũng.

Chu Thụ môi động vài cái, lại ngạo kiều mà nói, “Không muốn thì thôi.”

“Muốn.” Cận Ngôn nâng mặt, khẽ cắn một ngụm trên môi Chu Thụ, trong lòng cảm thấy bộ dáng giả vờ ngạo kiều của ca ca nhà mình thật sự quá đáng yêu.

Môi chạm vào nhau, bầu không khí giữa hai người lại trở nên ái muội.

Bọn họ giống như vĩnh viễn đều chưa hôn đủ, mải mê trao đổi hơi thở cho nhau.

Sau lại, vị ảnh đế chưa từng đóng cảnh hôn phải đầu hàng trước vì thiếu oxy, Cận Ngôn cười gắt gao ôm người vào trong ngực.

“Ca, em nghĩ nghĩ, vẫn không nên nuôi.” Cận Ngôn qua hồi lâu mới lên tiếng, “Có thể ngẫu nhiên đem về nhà ba mẹ ở vài ngày, nhưng nếu là vĩnh viễn…”

Cận Ngôn tạm dừng vài giây, Chu Thụ hôn nhẹ cằm của cậu, không đợi cậu nói tiếp đã mềm nhẹ dỗ dành, “Anh biết, không sao cả, thường xuyên mang về nhà chăm sóc mấy ngày cũng khá tốt, em ấy có nhiều người nhà như vậy sẽ càng vui vẻ.”

“Ừ…” Xoang mũi của Cận Ngôn nảy lên một cổ chua xót, không biết là bởi vì bị người nói trúng tâm sự, hay là bởi vì Chu Thụ của trước kia đã trở về rồi.

Cậu nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, chuyển sang vui cười, dùng cằm cọ nhẹ lên tóc của Chu Thụ.

“Ca, có thể là em nhiễm bệnh rồi.”

“Cái gì?” Chu Thụ lập tức khẩn trương, thoáng tránh khỏi lồng ngực của Cận Ngôn để ngồi dậy.

“Từ từ, anh nằm lại trước đã.” Cận Ngôn một lần nữa kéo người về lại trong ngực mình, vì phòng ngừa đối phương kế tiếp sẽ làm ra động tác quá lớn nào đó, cậu thay đổi hai cái tư thế tay mới nói tiếp, “Mỗi phút mỗi giây đều muốn dính chặt lấy anh, vừa tách ra liền cả người khó chịu, vựa chạm vào thì cả người đều nóng lên.”

Quả nhiên, giây tiếp theo Chu Thụ liền có ý muốn trốn đi, lại bị Cận Ngôn sớm có dự kiến trước chặt chẽ cuốn lấy.

“Em thật là…” Chu Thụ vành tai đỏ lên, ngữ khí lại còn mang theo ủ rũ sau khi làm càn, “Thật là càng ngày càng dính người.”

Cũng càng ngày càng khiến người ta chống đỡ không được.

Đồng thời trong đầu anh bỗng lóe lên một cái lo lắng, anh sợ bản thân mình một ngày nào đó sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Cận Ngôn, bất luận đó là gì.

Tựa như chuyện vừa mới xảy ra ở trong phòng tắm…

Có lẽ còn có nhiều hơn, tỷ như, bị Enigma đánh dấu tuyến thể, còn có… vĩnh cữu đánh dấu.

Đánh dấu tuyến thể cũng còn được, nhưng nếu là vĩnh cữu đánh dấu… nghe nói Alpha sau khi bị Enigma đánh dấu thì sẽ trở thành Omega chuyên chúc của đối phương…

“Lại đang lén suy nghĩ cái gì nha?” Cận Ngôn cắn nhẹ vành tai phiếm hồng của Chu Thụ, nằm ở bên tai anh rót vào hơi thở của mình.

Thân thể Chu Thụ run lên, hầu kết lăn lộn vài cái, anh nghiêng mặt sang một bên, “Suy nghĩ năm năm này em ở nước A rốt cuộc đã học mấy chiêu thức này với ai.”

Bên tai an tĩnh vài giây, sau đó truyền đến tiếng cười trầm thấp đầy từ tính.

“Chiêu thức gì? Anh nói cho em nghe một chút.” Cận Ngôn cơ hồ đem môi dán lên tai Chu Thụ, “Hơn nữa, ca, không phải anh cũng rất thích sao?”

“Em thật đúng là…” Chu Thụ không nói tiếp được nữa, chỉ có thể xoay lưng lại, yên lặng giả vờ sinh khí, nhưng thật ra là đang thẹn thùng.

“Ca, anh có muốn đi xem chú chó nhỏ kia không?”

“Muốn, nhưng đợi mai rồi xem đi, không phải nó đang ngủ sao?” Giọng nói của Chu Thụ trở nên nhu hòa.

“Vậy thì sáng mai để nó nói chuyện với anh, em sẽ làm phiên dịch cho cả hai.” Cận Ngôn cười nói.

Chu Thụ lúc này mới nghĩ đến cái gì, anh hỏi Cận Ngôn, “Cho nên sau khi em phân hóa lần thứ hai, thì có thể giao lưu cùng động vật nhỏ?”

“Vâng, có thể.” Cậu vươn một tay ra trước mặt Chu Thụ, lắc lắc, “Cái tay này tựa như máy chụp X quang, có thể nhận ra được nguồn gốc bệnh trạng của chúng nó, năng lực này thật sự giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian, việc cứu trị vốn dĩ chính là phải giành giật từng giây mà.”

Chu Thụ nhìn cái tay này, lại không biết nghĩ đến chuyện gì mà ho khan vài tiếng, Cận Ngôn đè chặt khóe miệng không chọc thủng tâm tư của ca ca nhà mình, ngoan ngoãn nghe anh nói tiếp.

“Năng lực này thực sự thích hợp với em. Em từ nhỏ đã được động vật nhỏ yêu thích, khi đó đi vườn bách thú, ngay cả con khỉ con trên cây chỉ vừa liếc mắt một cái liền chọn em, ôm cổ em không chịu buông tay.” Chu Thụ nói xong, hai người cùng nhau cười rộ lên.

Cận Ngôn duỗi tay vòng lấy cổ của Chu Thụ, “Vậy thì em ngay từ lúc vừa mới đi ra từ trong bụng mẹ cũng liền lựa chọn anh.”

“Đúng vậy.” Chu Thụ cong cong đôi mắt, nhớ lại thời điểm Cận Ngôn ra đời.

Chu Thụ là con trai một, từ nhỏ không có bạn chơi cùng, cũng không được nuôi thú cưng.

Từ khi sinh ra, tính cách của anh luôn thực yên tĩnh, chưa bao giờ làm ầm ĩ như những đứa bé trai khác thường có, ba mẹ anh vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này cho người ta một cảm giác cô độc.

Mãi đến khi bọn họ nói cho Chu Thụ, dì ở nhà bên cạnh sắp sinh cho nhóc một em trai, bọn họ mới nhìn thấy ánh sáng trong mắt con trai mình.

Nhóc giống như đặc biệt vui vẻ, mỗi ngày đều đi sang nhà hàng xóm nói chuyện với em trai trong bụng của dì.

Mấy ngày trước khi Cận Ngôn ra đời, cũng là mấy ngày Hải Thành liên tục bị mưa to bao phủ, không khí bị vô số giọt mưa kín không kẽ hở đánh nát, mãnh liệt giống như muốn nghênh đón người nào đó sắp đến.

Ngày đó, mẹ của Cận Ngôn trở dạ lúc nửa đêm, Chu Thụ mới ba tuổi nghe tin thì nháo muốn đi theo đến bệnh viện, người trong nhà không lay chuyển được, vì thế tất cả thành viên của cả hai gia đình đều cùng nhau ở bệnh viện chờ đợi Cận Ngôn ra đời.

Ngày hôm sau, một tràng tiếng khóc to lớn vang dội cắt qua nắng sớm, trận mưa đã rơi liên tục mấy ngày cũng ở một khắc kia đột nhiên ngừng nghỉ.

Sau đó, mặt trời dâng lên từ trong sương sớm, vạn vật cũng theo ánh mặt trời chiếu rọi mà lần lượt thức tỉnh, rừng cây bốc lên hương vị tươi mát sau khi được cơn mưa gột rửa. Hương vị cỏ cây sau cơn mưa trong không khí cũng sơ tán không đi.

Chu Thụ nhớ kỹ hương vị của ngày hôm đó, cũng như khoảnh khắc gặp được em trai mà chính mình mong đợi thật lâu.

Ngày đó, anh nhẹ nhàng ôm em trai vào trong lồng ngực, ngửi được trên người nhóc đã nhiễm lấy thứ hương vị trong không khí của Hải Thành.

Vì thế, sau này mỗi khi trời mưa, Chu Thụ đều sẽ nhớ đến cảnh tượng hôm ấy.

Đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi thì vẫn chưa quen với việc ghi nhớ những gì đã trải qua, nhưng lúc đó anh lại có thể đem một loại hương vị chôn ở nơi sâu thẳm trong ký ức, cho tới bây giờ Chu Thụ mới nghĩ lại, đây có lẽ là một sự việc đã sớm được ông trời định sẵn, là ràng buộc của vận mệnh.

Chu Thụ lại nghĩ đến cái gì, tự mình cười khẽ.

Cận Ngôn nhẹ nhàng chọc chọc nốt ruồi trên môi của anh, anh mới ôn nhu nói, “Đóa Đóa mỗi lần ở bên cạnh em đều không thu tin tức tố, tựa như chính em khi phân hóa vào lúc mười tám tuổi cũng không hề thu liễm tin tức tố của mình.” Rõ ràng lúc ấy là hai Alpha, nhưng tin tức tố lại có thể hòa hợp thành nhất thể, Chu Thụ than nhẹ một tiếng, “Quả thực là giương nanh múa vuốt, thiếu chút nữa bức anh phạm tội.”

Nhưng mà sau khi Chu Thụ nói xong, Cận Ngôn lại bỗng nhiên rướn người qua, cúi đầu nhìn Chu Thụ, “Anh nói cái gì?” Cậu nóng lòng muốn chứng thực, đôi con ngươi đều run rẩy vài cái, “Ca, nguyên lai anh đối với hương vị của em cũng có phản ứng đúng không?”

Chu Thụ từ trong ánh mắt của Cận Ngôn nhìn đến rất nhiều cảm xúc, nhưng giờ phút này nhìn được thấu triệt nhất chính là ‘nguy hiểm’.

Chỉ là anh cũng không nghĩ tránh đi, thậm chí còn muốn đón khó mà lên.

“Đâu chỉ là có phản ứng, ngày hôm đó về nhà còn không biết mơ thấy bao nhiêu giấc mộng phải yêu cầu dùng mosaic.”

Trong mộng, nước mưa rơi xuống hải dương, hai người cuốn lấy nhau, khó xá khó phân.

Cũng chính là bởi vì đoạn thời gian mơ thấy những giấc mộng đó, trong lòng Chu Thụ mới sinh ra thứ cảm xúc kỳ lạ và biệt nữu, nhất thời không thể tiếp thu sự thật rằng giới tính của hai người là giống nhau.

Đây là lần đầu tiên Cận Ngôn nghe được Chu Thụ nói những lời này, hô hấp của cậu ngừng lại, lông mi bởi vì chủ nhân của nó kích động mà run rẩy.

Hơi thở bị đè ép xuống, chóp mũi của hai người cơ hồ dán vào nhau.

“Ca, nghe nói Enigma sau khi đánh dấu Alpha, có thể biến đối phương trở thành Omega chuyên chúc của chính mình.” Giọng nói của Cận Ngôn cũng trở nên khàn khàn.

Đồng tử của Chu Thụ chợt lúc thu lúc phóng, trái tim nhảy đến mãnh liệt, anh nhắm mắt hoãn một lúc lâu mới lên tiếng.

“Em nằm mơ đi.”

Cận Ngôn cũng không thèm để bụng đáp án của vị ca ca ngạo kiều nhà mình, cười cười hôn một cái lên nốt ruồi trên môi của anh.

“Anh đừng quên, em chính là…” Cậu muốn nói ‘ông xã’, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Chu Thụ thì dừng một chút, âm thanh nhỏ dần xuống, sửa miệng thành, “Đệ đệ… hợp pháp của anh.”

Em là “đệ đệ” hợp pháp của anh…

Nghe tới vẫn có một trăm triệu điểm nguy hiểm.

Tác giả có lời muốn nói: Mùng một đầu năm, tặng các bảo bảo một viên đường thật to thật kích động nhân tâm, chúng mọi người năm mới vui vẻ nha!

Hy vọng các tiểu khả ái một năm khỏe mạnh bình an, vạn sự thuận lợi ~

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Dù sao thì mọi người vẫn phải cẩn thận khi cho trẻ em tiếp xúc với động vật nhé. Không biết vườn bách thú ở chỗ Cận Ngôn thế nào, nhưng mình nghĩ không nên để con khỉ ôm lấy bọn nhỏ đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad