Bí Quyết Giữ Mình Ở Thế Giới Hentai

Chương 17



Khuỵu chân xuống, ta đưa tay kéo hắn vào lòng, ôm thật chặt, để đầu hắn áp vào ngực ta, nghe nhịp tim đang bình ổn đập. Tay phải vỗ nhẹ trên lưng, muốn hắn hiểu rằng, hắn sẽ không cô độc, hắn còn có ta. Ta sẽ không bỏ trốn nữa, ở đây với hắn.

Tiếng thở của hắn đều đều vang lên, xem ra đã ngủ say. Thật hiếm hoi một lần hắn ở gần ta như vậy nhưng lại không động tay động chân. Ta muốn đứng lên đi lấy chăn nhưng hai tay hắn ôm chặt eo ta, không cho đi đâu. Tên này, đến say rượu cũng hành động ngông cuồng như vậy.

Ánh mặt trời chiếu rọi thẳng vào mặt khiến ta che mắt tỉnh dậy. Thì ra cửa sổ mở toang khiến ánh nắng tràn vào trong. Nhưng hình như cửa sổ đó là do chính tay ta mở. Nhớ lại chuyện đêm qua, rõ ràng ta đã ôm Khanh Dã ngủ ngoài hành lang cả đêm, sao bây giờ lại nằm trong phòng? Khả năng là hắn tỉnh dậy rồi đưa ta vào đây. Xem ra cũng chỉ có khả năng đó.

Đêm qua ta đã có quyết định mới cho cuộc đời sau này. Thay vì phải lo lắng mình sẽ trở thành nhân vật trong 1 bộ hentai nào đấy, thậm chí khả năng tệ nhất là có thể sẽ bị rape, bị NTR, bị some hay thậm chí là gangbang thì chi bằng ở bên cạnh Khanh Dã vẫn tốt hơn rất nhiều. Hắn yêu ta, và lắng nghe những điều ta nói, nếu thẳng thắn nói chuyện với hắn, có khi ta sẽ có một cuộc sống yêu đương bình thường. Mặc dù hiện tại ta chưa có mấy tình cảm với hắn, nhưng điều đó có thể từ từ bồi đắp. Nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, ta cảm thấy đầu óc thanh thản hơn, liền bảo Tuệ cùng đi dạo.

Tuệ nói từ sớm Khanh Dã đã đến đại lý tự xử lý công việc, đến tối mới về. Xem ra công việc của hắn rất bận rộn. Đang tha thẩn ở vườn thì có người hầu hớt hải chạy qua, hình như có chuyện gì đó, liệu có phải có tin tức chị gái Khanh Dã không?

Rất nhanh sau đó đã có câu trả lời. Không phải chuyện của Khanh Như Thiều mà là Khanh Lập. Cậu ta nghe tin Khanh Như Thiều bỏ đi liền xin phép sư phụ về nhà. Cậu ta ít hơn ta một tuổi, năm nay 17, gương mặt toát lên sự non nớt, đáng yêu. Nhìn thấy ta, cậu ta đứng lại nhìn một lúc, sau đó nói:

“Gia nhân thấy ta lại không chào?”

Khóe miệng ta giật giật. Cậu ta dám coi ta người hầu. Tuệ bên cạnh vội nói:

“Bẩm thiếu gia, đây là Quan tiểu thư, khách quý của phủ, không phải gia nhân ạ.”

Cậu ta cười khẩy:

“Hừ, hóa ra là con gái của một phạm nhân. Nếu không phải cha ta tốt bụng thì giờ này ngươi đã nằm ở một góc nào đó trên đường rồi.”

Tên nhóc hỗn láo này. Không dạy dỗ ngươi một trận thì ta không mang họ Quan. Ta đẩy Tuệ sang một bên:

“Ê tên nhãi, ngươi vừa nói cái gì? Miệng còn hôi sữa mà ăn nói ngông cuồng, không coi ai ra gì. Đúng là từ nhỏ đã đi ra ngoài, chỉ được cha sinh mà không được mẹ dưỡng.”

Mặt tên nhóc lập tức xanh đỏ tím vàng như cầu vồng, ta thấy thế liền nhếch mép nói tiếp:

“Từ trên núi xuống liền không biết tôn ti cao thấp gì hết à? Ta là do đích thân huynh trưởng của ngươi mang về, là cha ngươi mời ta ở lại. Coi chừng ta mách cha người theo Cao Huyền tôn giả mà điều hay lẽ phải thì không tiếp thu, chỉ học thói kênh kiệu, ngoa ngoắt.”

“Ngươi ngươi ngươi…” Cậu ta tức giận không nói lên lời, chỉ có thể chỉ vào mặt ta.

Ta gạt tay cậu ta xuống:

“Ngươi cái gì mà ngươi, nam nhi đại trượng phu mà nói không lên câu. Rốt cuộc bao nhiêu năm ngươi theo Cao Huyền tôn giả là để học cái gì vậy?”

Cậu ta hoàn toàn không cãi lại ta, đúng lúc đó thì Khanh Tokuda cùng phu nhân đi đến, cậu ta liền dẹp ta sang một bên, chạy đến ôm mẹ mình. Hai mẹ con tâm sự một lúc cậu ta mới hỏi:

“Con nghe nói chị bỏ đi? Chị bỏ đi với ai? Với tên ăn mày đó sao?”

Mặt của hai bậc phụ huynh liền sầm xuống. Khanh Lập liền an ủi mẹ:

“Cha mẹ yên tâm, lần này con về sẽ tìm cho được chị về. Sao có thể để chị chịu khổ với tên ăn mày đó được?”

“Ngươi dám?”

Tiếng Khanh Dã vang lên, ta quay đầu ra nhìn thấy hắn đang đi đến. Xem ra nghe tin em trai lâu ngày không về nên đã dẹp công việc để về sớm đây. Khanh Lập vừa nhìn thấy Khanh Dã thì có chút sợ hãi, lấp sau lưng mẹ. Khanh Dã nói với cậu ta:

“Ta không biết người theo Cao Huyền tôn giả học cái gì, nhưng chuyện của chị ấy, chị ấy sẽ tự quyết, không đến lượt ngươi xen vào.”

“Bỏ nhà theo trai như vậy khiến cả nhà ta mang tiếng, anh chịu hết trách nhiệm sao?”

“Mang tiếng? Sao ngươi không nhìn lại bản thân năm đó đã gây ra chuyện gì cho chị ấy đi? Ngươi nghĩ sau khi gây chuyện liền bỏ đi biệt tích như vậy là xong?”

Mẹ kế nghe vậy thì tái mặt, định nói gì đó thì bị Khanh Dã cướp lời:

“Mẹ muốn nói đó chỉ là vô ý đúng không? Nhưng nếu là người có trách nhiệm sẽ ở lại hối lỗi với chị ấy, còn nó thì sao? Vội vã bỏ đi, trốn trách tội lỗi.” Rồi nhìn sang cha mình, hắn có vẻ chán nản nói “Hai người đến giờ vẫn còn muốn bao che cho nó. Đứa con bảo bối đi liền mấy năm không về chắc hai người đang vui lắm nhỉ?”

Sau đó hắn bước qua mọi người bỏ về Nam viện của mình. Ta hoàn toàn không ngờ hắn sẽ phẫn nộ đến mức đó. Hắn như trở thành một người khác vậy, không hề để ý đến ta đang đứng ở đây hóng chuyện. Đoán là có gì uẩn khúc ở đây, bèn gọi Tuệ về phòng kể lại một chút. Tuệ nói lúc cô nàng đến đây thì Khanh Lập đã lên núi học rồi, nhưng qua những người hầu nói chuyện với nhau cũng nắm được chút tình hình. Năm đó, khi Khanh Lập lên 8, đã vô tình làm tổn thương mạnh đến hai mắt của Trần Như Thiều, từ đó cô mới bị mù. Sau đó có Cao Huyền tôn giả đi qua, bèn thu nhận cậu ta làm đệ tử, nói với gia đình Khanh tể tướng rằng sẽ nuôi dạy Khanh Lập, để cậu ta trở thành người tốt. Đại loại chính là như vậy. Thường thì một năm cậu ta sẽ về thăm nhà một lần, nhưng đa số đều trốn lúc không có Khanh Dã. Sau đó thì cậu ta cũng không về nữa, đi biền biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.