Thiển Uyên cảm giác dây cót trong đầu càng vặn càng chặt, bệnh cũ nhiều năm không phát tác tựa hồ có chút bắt đầu rục rịch, hắn vẫn nghĩ rằng bệnh này đã được Gia Minh trị khỏi, thì ra chưa hết sao?
“Diêu Viễn, ngươi cần phải cố lên!” Thiển Uyên ổn định tinh thần, đem xuyến châu cất vào trong ngực. Diêu nhất định xảy ra đại sự gì, bằng không tuyệt đối sẽ không bỏ đi không lời từ biệt, y yêu ta như vậy, vì ta mạng cũng có thể không cần, sao có thể không tiếc bỏ đi? Từ từ, y thật sự yêu ta sao? Nhưng y chưa từng nói qua! Đến một chữ “Thích!” cũng chưa nói qua! Chẳng lẽ y gạt ta sao? Y vì sao lại gạt ta? . . . . . Stop! Stop! Diêu Viễn! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không phải ngươi yêu y sao, yêu y phải tin y! Từ giờ trở đi không được nghĩ ngợi lung tung, đi tìm y để hỏi, hỏi một câu, thì tất cả đều rõ ràng! Hiện tại đứng dậy, đi tìm Lâm Chi Chu!
Lâm Chi Chu vẫn không chịu gặp hắn, chỉ phái Ngũ nhi đuổi đi, Thiển Uyên nhìn thấy khuôn mặt vạn năm không có biểu tình kia, trên trán nổi đầy gân xanh! Tay nắm thành đấm lại buông ra, đối viện môn rống to: “Lâm Chi Chu! Không thấy y!”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau người liền ra đến.
Lâm Chi Chu sắc mặt so với bình thường càng thêm nhợt nhạt, ấn đường nhiều thêm một nếp nhăn, tư thái lại vẫn như trước tao nhã động lòng người, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Thiển Uyên: “Ngươi nói không thấy y? Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao? Không thấy! Đi rồi! Cái gì cũng chưa nói, đi không từ biệt! Lâm Chi Chu, ngươi rốt cục đã nói gì với y hả?”
Lâm Chi Chu cười, trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên quyến rũ: “Hừ, Diêu thiếu hiệp tại nơi của ta rống to la to rốt cục muốn gì! Người của ngươi, chính mình không xem chừng được, ngược lại còn đổ lên đầu ta!” Lời này của Lâm Chi Chu trái lại khiến Thiển Uyên thanh tỉnh một chút. Biết Diêu đi rồi, ngay cả vẻ mặt thần tiên cũng lười giả vờ sao? Người này nhất định là biết tông tích của Diêu!
“Cốc chủ chớ trách! Ta chỉ là nhất thời nóng vội, dù sao Diêu y từng thề, vĩnh viễn không rời khỏi ta, hiện tại lại đột nhiên mất tích, ta đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, xin thỉnh cốc chủ chỉ điểm sai lầm! Vãn bối vô cùng cảm kích!”
Lâm Chi Chu quả nhiên sắc mặt đại biến, nhìn thẳng hắn một hồi lâu, nói: “Diêu cả đời cao ngạo, cư nhiên chịu thư phục dưới ngươi, thật khiến người khác không ngờ! Bất quá nếu y quyết định giấu ngươi, ta không có lý do làm trái ý nguyện của y. Nếu như ngươi đối y là thật tâm, chân trời góc biển cũng có thể tìm được! Ngũ nhi! Tiễn Diêu thiếu hiệp xuống núi!” Nói xong xoay người đi vào.
Thiển Uyên càng thêm khẳng định Lâm Chi Diêu có nỗi khổ riêng, nhưng mà có chuyện gì không thể thương lượng cùng hắn, nhất định phải tự mình đi làm? Còn đem tín vật đính ước trả lại cho hắn! Hay là, hay là việc này có liên quan đến tính mạng?! Diêu, ngươi không tin tưởng ta như vậy sao? Dù cho cùng ngươi đi vào chỗ chết Diêu Viễn ta cũng không một câu oán hận!
Ngũ nhi dẫn Diêu Viễn đi dọc theo đường mòn sau lưng Hậu Tuyết Cốc, hơn nửa ngày đi đến chân núi Linh Sơn, sau đó cái gì cũng không nói liền quay về. Thiển Uyên quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng hôn phía chân trời xa xôi mờ mịt của tuyết sơn, sau đó đi đến tiểu trấn ở trước mặt. Lâm Chi Diêu diện mạo đặc biệt, người đã gặp qua nhất định sẽ không quên, đi hỏi thăm một chút trước đã, có lẽ sẽ có tin tức, không ngờ vừa mới đến khách điếm Phong Tuyết nho nhỏ đã gặp người quen.
“Viễn đệ!” Thanh niên kiếm khách bạch y phong thái ung dung ngồi một mình tại cái bàn sát mép nơi cửa, trên bàn bày ra một ấm trà, một cái nón có mạng che.
“Kỉ đại ca? Huynh sao lại ở chỗ này?” Thiển Uyên nhíu mày, chẳng lẽ bọn họ còn đang đuổi giết Lâm Chi Diêu sao?
“Ta đang đợi đệ.”
“Đợi đệ?!” Y sao lại biết mình sẽ đến đây.
“Ta được người khác nhờ, dẫn đệ đến một nơi.”
Thiển Uyên mơ hồ cảm thấy Kỉ Minh có chút không giống như trước, lại nói không được là chỗ nào: “Nơi nào?”
Kỉ Minh uống một ngụm trà: “Nam Cương.”
Điều này tựa hồ có chút ý tứ. Diêu quá nửa cũng là đến Nam Cương sao? Hiện tại bắt đầu đuổi theo, có lẽ còn có thể bắt kịp y!
“Trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một đêm đã, ngày mai xuất phát!”
“Kỉ đại ca muốn nghỉ ngơi thỉnh cứ tự nhiên, tiểu đệ đi trước!”
“Đệ đuổi không kịp.”
“Huynh nói gì?”
Kỉ Minh nghiêm nghị nói: “Đệ đuổi không kịp y đâu, y đi theo đường tắt, đã qua Thương Giang từ lâu.”
Thiển Uyên hừ một tiếng, bộ dáng của Kỉ Minh không giống như đang nói dối.
“Huynh nói huynh được người khác nhờ vả, người đó là ai, có thể thỉnh ‘Lê Hoa Kiếm’ Kỉ đại hiệp phải động thân?” Bạn đang
Sắc mặt Ká» Minh cà ng thêm khó coi, chá» nói: âTá»i nÆ¡i rá»i Äá» sẽ biết.â Thiá»n Uyên biết há»i cÅ©ng không Äược gì. Vì thế phiá»n muá»n cúi Äầu dùng bữa, thoải mái Äi và o khách phòng Äược Ká» Minh Äặt trÆ°á»c nằm ngủ.
Má»t Äêm yên lặng.
Äoạn ÄÆ°á»ng nà y Äi tháºt u sầu. Ká» Minh cả ngà y vẻ mặt Äau khá», thá»nh thoảng bình tÄ©nh nhìn Thiá»n Uyên không nói lá»i nà o, Thiá»n Uyên bá» y nhìn Äến phát cáu, ánh mắt nhÆ° váºy hắn biết có ý nghÄ©a gì, Ká» Minh yêu hắn! Äáng tiếc Thiá»n Uyên cÄn bản không nghÄ© Äến Äáp lại y, hÆ¡n nữa hảo cảm tÃch lÅ©y lúc hai ngÆ°á»i cùng Äá»ng hà nh trÆ°á»c Äây cÅ©ng không còn sót lại chút nà o, hiá»n tại ngay cả là m bằng hữu bình thÆ°á»ng cùng y cÅ©ng không muá»n! Ná»i tâm hai ngÆ°á»i nhÆ° mạch nÆ°á»c ngầm mãnh liá»t, bá» ngoà i vẫn mang vẻ huynh hữu Äá» cung. Tuy rằng kiá»u khách khà há» hững nhÆ° váºy khi sá»ng chung khiến Ká» Minh Äau lòng, nhÆ°ng vẫn không nhá»n Äược âm thầm cao hứng, dù sao lại có thá» cùng Viá» n Äá» kết bạn Äá»ng hà nh, chá» là , chÃnh mình sao lại thế nà y? Vì sao á» bên cạnh hắn lại rất vui vẻ, hắn ngẫu nhiên Äá»i mình tá»t má»t chút, sẽ lại nhá»n không Äược hÆ°ng phấn ná»a ngà y? Ká» Minh, Äầu óc ngÆ°Æ¡i có vấn Äá» rá»i sao?
Má»t ÄÆ°á»ng theo hÆ°á»ng nam, tuy tiết trá»i cà ng ngà y cà ng gần ngà y Äông giá rét, khà trá»i lại cà ng ngà y cà ng ấm áp, sau khi Äến ranh giá»i Nam CÆ°Æ¡ng, cà ng ấm áp nhÆ° mùa xuân, tâm tình Thiá»n Uyên cÅ©ng thoáng tá»t hÆ¡n, cà ng ngà y cà ng tiếp cáºn chân tÆ°á»ng rá»i! Diêu, ngÆ°Æ¡i phải chá» ta!
Vừa và o XÃch thà nh thì có hai ngÆ°á»i thanh niên nam tá» mặc má»t kiá»u hoà ng sam tiến Äến nghênh Äón, thấy Ká» Minh hà nh lá» nói: âThuá»c hạ nháºn lá»nh của VÆ°Æ¡ng gia Äợi á» nÆ¡i nà y, cung nghênh Ká» Äại nhân! Hà nh quán của Äại nhân Äã an bà i thá»a Äáng, thá»nh Äại nhân trú ngụ nghá» ngÆ¡i tại hà nh quán!â
Thanh âm hai ngÆ°á»i vang vá»ng nhÆ° chuông lá»n, mặt Ká» Minh Äá»u nhanh biến thà nh mà u tÃm, miá» n cưỡng trả lá» Äá» hai ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng, Thiá»n Uyên tức giáºn cÆ°á»i nói: âR là Ká» Äại ca có chức quan trong ngÆ°á»i, tiá»u Äá» không biết, luôn ngạo mạn vô lá» , mong Äại nhân thứ tá»i!â Mặt Ká» Minh lại từ mà u tÃm chuyá»n thà nh mà u Äen, môi khẽ Äá»ng và i cái, rá»t cục vẫn không nói Äược gì.
Thanh niên hoà ng sam dẫn hai ngÆ°á»i Äi dá»c theo ÄÆ°á»ng cái hÆ°á»ng tây, trên ÄÆ°á»ng cÅ©ng không Äánh trá»ng khua chiêng hay là phóng ngá»±a khiá»n trách, dân chúng ven ÄÆ°á»ng lại Äá»u tá»± giác lui ra hai bên nhÆ°á»ng ÄÆ°á»ng, không há» có vẻ sợ hãi, ngược lại không ngừng kÃnh cẩn. Thiá»n Uyên thầm nghÄ©, xem ra Nam LÄng VÆ°Æ¡ng á» nÆ¡i nà y rất Äược kÃnh yêu! Không biết y thá»nh mình Äến muá»n chÆ¡i trò gì Äây!
Äi Äược má»t khắc, Thiá»n Uyên cảm thấy cảnh ÄÆ°á»ng phá» dần dần trá» nên quen thuá»c, Äợi Äến khi hai ngÆ°á»i dẫn ÄÆ°á»ng dừng lại tại cá»a má»t trạch viá»n, Thiá»n Uyên rá»t cục nhá» lại, viá»n nà y, chÃnh là tÆ° trạch của Lâm Chi Diêu trÆ°á»c Äây, lúc hắn Äuá»i theo Thanh Phượng Äã Äến!
Diêu, ngÆ°Æ¡i rá»t cục Äã phát sinh chuyá»n gì váºy?