Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn

Chương 42: Phiên ngoại 7



Edit: Điềm Điềm

**********************

♥ Du lịch

Sở Lệnh gần đây lúc sửa sang lại tư liệu máy tính mới phát hiện, cậu và Hàn Cố ở cùng một chỗ đã một thời gian, cư nhiên ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không có. Mặc dù bây giờ rất ít người rửa ảnh đã chụp, nhưng hầu hết vẫn lưu trữ trong máy tính. Cậu đột nhiên nghĩ đến lần trước rõ ràng nói muốn đi du lịch, kết quả bởi vì tạm thời chạy về quê thăm người thân, cho nên mới không thành công, nhưng mà lâu ngày mình cũng quên mất.

Cậu nhìn album ảnh tràn ngập ký ức, chỉ có mục ảnh của Hàn Cố là trống rỗng. Cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vẫn là cùng Hàn Cố đưa ra yêu cầu muốn cùng đi du lịch. Cậu vốn tưởng rằng Hàn Cố sẽ cự tuyệt, dù sao mình hiện tại đã mang thai năm tháng, tuy rằng không phải bộ dáng bất tiện, nhưng cũng đến mức ra ngoài đều phải cẩn thận.

Bất quá Hàn Cố có lẽ là nhìn thấy khát vọng nào đó trong mắt Sở Lệnh, hoặc có lẽ là không đành lòng cự tuyệt. Hắn nhìn Sở Lệnh một hồi, cư nhiên rất sảng khoái đáp ứng. Điều kiện duy nhất, chính là toàn bộ quá trình đều phải để cho hắn an bài.

Sở Lệnh cười nói được, dù sao chỉ cần cùng Hàn Cố ở cùng một chỗ, đi đâu kỳ thật cũng không sao cả. Mặc dù lịch trình khi đi du lịch là rất quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là những kỷ niệm. Vui vẻ tất nhiên rất tốt, cho dù gặp chuyện không tốt, cũng không cần quá mức so đo. Thường thì sau đó nhìn lại, những phần xấu đó sẽ trở thành phần ấn tượng nhất trong chuyến đi.

Hàn Cố là một người như thế nào, Sở Lệnh đã đủ rõ ràng, cậu căn bản không cần lo lắng. Vì vậy, cho đến ngày khởi hành, cậu vẫn không biết phải đi đâu.

Đây cũng có thể được coi là một niềm vui khi đi du lịch.

Tình hình sức khỏe hiện tại của Sở Lệnh không nên đi du lịch đường dài, cho nên địa điểm du lịch vẫn là lựa chọn ở trong nước, có lẽ là gần mùa hè, thời tiết bắt đầu nóng lên, Hàn Cố có ý định tránh nóng trong đầu, liền an bài đi về phía núi.

Sau khi ra khỏi sân bay, thuê xe đến đích, dọc theo đường đi phong cảnh đẹp, làm cho mọi người cảm thấy thoải mái về thể chất và tinh thần.

Sở Lệnh lúc này cũng đoán được, mục đích của chuyến du lịch này đại khái chính là giải sầu hoặc xem phong cảnh các loại, cái này cùng ý nghĩ ban đầu cậu muốn đến du lịch cũng coi như tương tự, chính là muốn để lại một số kỷ niệm.

Sau vài tiếng, họ đã đến một thị trấn cổ. Có lẽ vì xa thành phố, nơi đây có phong cách dân gian đơn giản, và một số kiến trúc địa phương. Nhưng khách du lịch không ít, cũng không tính là quá mức lạc hậu, trên đường cũng mang theo một chút hơi thở thương mại, khắp nơi đều là thủ công mỹ nghệ địa phương cùng quán ăn vặt.

Hàn Cố trước tiên mang theo Sở Lệnh đi tới nơi đã đặt trước để ngủ lại, là kết cấu tứ hợp viện truyền thống, trong viện còn có bố trí cảnh quan non nước điển hình, tựa như bộ phim truyền hình nhìn thấy trên tivi vậy, tràn ngập khí tức nhân văn cổ sắc, làm cho người ta bất giác sẽ chậm lại.

Sở Lệnh rất thích nơi này, không chỉ là bởi vì cảnh sắc tốt, không khí tốt, mà là nơi này có một loại khí tức sinh hoạt nồng đậm cùng cảm giác thân thiết, luôn cảm thấy có thể ở chỗ này cả đời.

Sau khi buông hành lý xuống, hai người liền ra đường dạo một vòng, thuận tiện lấp đầy bụng. Có lẽ là khác biệt về chế độ ăn uống, thức ăn ở đây kỳ thật không phải là ngon, nhưng khi ra ngoài chơi, sẽ luôn cảm thấy khẩu vị đặc biệt tốt, cái gì cũng sẽ muốn thử một lần.

Bọn họ thong dong đi dạo một buổi chiều, mới trở về nơi ngủ. Vào lúc hoàng hôn, đèn lồng trên đường phố được thắp sáng, làm một thành phố cổ độc lập kết hợp với ánh sáng tạo thành một con rồng dài quanh co trên đỉnh núi. Cảnh đêm ở đây tương đối tốt, hơn nữa trị an tốt, không ít người còn đi lại vào ban đêm.

Phòng của bọn họ ở tầng hai trong một con hẻm hẻo lánh, đại khái xem như ở vị trí đuôi rồng, mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy núi xa cùng với cảnh đường phố.

Nơi này thật sự là quá thích hợp để ngây người, Sở Lệnh cảm thấy mình nằm bên cửa sổ cả đêm cho dù không làm gì cũng không sao,

Ngược lại Hàn Cố đi tắm rửa trước, sau đó đem Sở Lệnh ấn ở bên cửa sổ tỉ mỉ hôn môi.

Cửa sổ mở ra, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của khách du lịch tản bộ bên ngoài, còn có gió lạnh thoải mái thổi vào, bốn phía âm thanh vụn vặt không tính là ít, nhưng bọn họ lại ngoài ý muốn thích ý lao vào nụ hôn này.

Đêm nay không nằm mơ, dường như cả thể xác lẫn tinh thần đều được nghỉ ngơi sung túc.

Ngày hôm sau, họ sẽ rời khỏi thị trấn cổ và đi đến một điểm tham quan nổi tiếng gần đó mà không cần phải đi bộ đường dài, nhưng phải đi xe buýt trong nhiều giờ.

Không biết có phải là mang thai hay không, Sở Lệnh nhớ rõ trước kia mình không dễ dàng say xe, lần này lại choáng váng có chút lợi hại, tuy rằng không có nôn, nhưng toàn bộ hành trình cơ hồ cả người dựa vào trên vai Hàn Cố, rõ ràng bộ dáng không thoải mái. Hàn Cố cũng không kiêng dè ánh mắt người khác, ôm người vào trong ngực, một bàn tay trong đó trấn an sờ sờ trên bụng cậu. Có lẽ là bởi vì cảm thấy an tâm, cũng có lẽ là tác dụng tâm lý, Sở Lệnh thế nhưng cảm thấy triệu chứng không thoải mái giảm bớt rất nhiều.

Xe đi qua một khu vực bình nguyên, trên ngọn núi xa xôi còn có nước tuyết chưa hoàn toàn tan chảy, dọc theo hai con đường núi chảy xuống hồ nước phía dưới. Vừa vặn ngọn núi này góc cạnh rõ ràng, từ góc độ nào đó nhìn qua tựa như mặt mỹ nữ, nước tuyết tự nhiên liền biến thành nước mắt.

Tài xế trên xe buýt bảo tất cả hành khách trên xe nhìn về phía đó, hưng phấn lải nhải không ngớt.

Mỗi nơi đều không thiếu truyền thuyết, có người là tự nhiên, có người là cố ý thêu dệt mà thành. Sở Lệnh không rõ đây xem như là loại nào, dù sao cậu một chút cũng nhìn không ra đường nét của mỹ nữ trưởng thành, nhưng điều này không cản trở cậu thưởng thức sơn thủy nơi này, cùng với lắng nghe chuyện xưa tốt đẹp.

Người ta nói rằng người dân địa phương trước đây đã có thờ phượng thần núi, vào thời điểm thờ cúng, phụ nữ bị cấm lên núi. Một năm nọ, tình lang của một thiếu nữ biến mất trong lúc tế tự, thiếu nữ chờ cả ngày cũng không đợi được người, liền tự mình đi tìm tình lang. Mà sau khi tế tự chấm dứt, tình lang của thiếu nữ trở về, mang về một đóa hoa nhỏ màu trắng muốn tặng cho thiếu nữ.

Người ta nói rằng bông hoa nở trên tuyết, cực kỳ hiếm, vì vậy nó có ý nghĩa ban phước của thần núi. Tình lang cố ý vào núi tìm kiếm trong lúc tế tự, tìm thật lâu mới tìm được, anh ta định sử dụng bông hoa này để cầu hôn cô gái trẻ, và hy vọng sẽ xua tan tâm trí của gia đình cô gái phản đối họ với nhau. Nhưng không nghĩ tới thiếu nữ còn chưa đợi hắn trở về, thế nhưng lại tự mình lên núi. Tình lang biết được lập tức lên núi tìm kiếm, hắn tìm được quần áo và giày dép của thiếu nữ ở giữa sườn núi, cũng phát hiện tóc và trang sức tóc của thiếu nữ trên một cái cây, nhưng người lại không thấy đâu.

Sau khi trở về, mọi người đều nói rằng đây là sự trừng phạt của Các Vị Thần Núi, người đã biến cô gái thành một cái cây và phải ở lại giữa sườn núi suốt đời để bảo vệ nơi này. Mà người nhà thiếu nữ khóc lóc ân hận. Nếu như không phải bọn họ kiên quyết phản đối hai người ở cùng một chỗ, có lẽ thiếu nữ sẽ không bởi vậy mà mất đi tính mạng quý giá.

Câu chuyện hư cấu đầy bi kịch này luôn dễ dàng gợi lên sự liên tưởng

Trên xe có mấy thiếu niên thiếu nữ tình đậu sơ khai, không ngừng truy vấn: ” Tình lang của nàng sau này như thế nào?”

Nhưng cũng có người hi hi ha ha nói lời không thỏa đáng.

Sở Lệnh không có phát biểu ý kiến, lại nhìn Hàn Cố một cái, mà Hàn Cố vừa vặn cũng đang nhìn cậu. Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, rất có ý tứ hết thảy không nói nên lời.

Vô luận ở thời đại nào, loại chuyện âm sai dương sai này cũng không phải tầm thường. Một số người bỏ lỡ nó, và những người khác đến với nhau.

Cuối cùng tài xế cũng không trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn cũng không biết, tình lang trong câu chuyện này rốt cuộc đến như thế nào.

Bất kể là ai bịa ra tình yêu thê lương, câu chuyện ở chỗ này đều là một lựa chọn rất thông minh. Nếu tình lang cả đời không cưới, có thể nhận được đánh giá hoàn hảo là người đàn ông thâm tình tốt, nhưng quá không thực tế; Nhưng nếu tình lang đổi lấy nữ tử khác, ngược lại lại sẽ bị mắng là một cặn bã nam, nhanh chóng liền di tình biệt luyến, nữ nhân kia chết thật không đáng a.

Sự lựa chọn của con người, mặc dù bắt nguồn từ chính mình, nhưng sau đó dễ dàng ảnh hưởng đến người khác.

Trên xe có sức tưởng tượng phong phú, còn đang nhiệt liệt thảo luận vấn đề nhàm chán như tình lang này rốt cuộc là một hạt giống thâm tình hay là một cặn bã nam.

Cuối cùng, họ đã đến đích của, một hồ nước, là nơi kết thúc dòng nước mắt của người đẹp.

Có người thấy thế trêu đùa, mỹ nữ này khóc mấy ngày, đều khóc thành một mảnh đại dương mênh mông.

Rất nhiều người đồng thời nở nụ cười, bầu không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Sau khi xuống xe mọi người đều phân tán, vốn chỉ là người qua đường, chẳng qua có duyên phận cùng nhau ngồi xe như vậy.

Hồ có tầm nhìn dễ chịu và khí hậu khá tốt.

Hàn Cố nắm tay Sở Lệnh, dọc theo bờ hồ tản bộ. Bây giờ họ đi cùng nhau và sau này cũng sẽ không tách rời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.