Bị Một Alpha Không Phải Bạn Trai Đánh Dấu Hoàn Toàn

Chương 39: Phiên ngoại 4



Edit: Điềm Điềm

*********************

” Gần đây như thế nào, thân thể có khỏe không?” Đầu dây bên kia, thanh âm của bác sĩ nhàn nhạt truyền đến, vẫn như thường ngày, còn có thể nghe ra ý cười mơ hồ. Tựa như Sở Lệnh lúc trước lấy lý do chúc tết, hỏi bác sĩ một ít lưu ý hành phòng khi mang thai, bác sĩ này gọi điện thoại tới, ngoài mặt là hỏi tình trạng thân thể, kỳ thật vẫn là đến trêu chọc mình đi.

Mặt Sở Lệnh có chút đỏ. Cuộc điện thoại này thật sự không đúng lúc, hại cậu không tự giác lại nghĩ đến chuyện đã xảy ra.

Sau đó, Hàn Cố tựa như tự tay cởi lễ vật lột sạch cậu, ngay cả dây đeo vai nhỏ của tạp dề cũng là dùng miệng cắn đứt. Khi đó biểu tình của Hàn Cố thật sự rất…

Bác sĩ thật lâu không nghe thấy câu trả lời, hỏi: ” Nghĩ gì đó?”

” Khụ không có gì, thân thể không có chỗ nào không thoải mái.”

Bác sĩ vi diệu cười một tiếng, cũng không tiếp tục trêu chọc Sở Lệnh nữa. Tuy rằng hắn cảm thấy Sở Lệnh vừa xấu hổ vừa bối rối phản ứng rất thú vị, nhưng bình thường cũng sẽ không quá phận, vừa vặn đùa giỡn liền hiểu được thu liễm, sau đó lại đứng đắn dặn dò một ít chuyện, cùng với thời gian đến thăm lần sau, liền cúp điện thoại.

Bất quá cuộc điện thoại này cũng không phải thật sự đến không đúng lúc, đảo mắt tết đã qua một nửa, đại bộ phận doanh nghiệp đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch kinh doanh năm mới, Hàn Cố Thân làm ông chủ, tự nhiên phải quy hoạch trước. Thế là ngay khi đại bộ phận mọi người còn đang nghỉ phép, hắn cũng đã đi làm trước. Sở Lệnh một mình ở nhà đích xác là không có ai tán gẫu, sau khi cùng bác sĩ hàn huyên qua, ngược lại nổi lên tâm tư đi ra ngoài.

Nhưng sợ Hàn Cố lo lắng, lại không dám đi quá xa. Sở Lệnh suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định chỉ ở phụ cận dạo một chút là tốt rồi.

Có lẽ kỳ nghỉ sắp kết thúc, thành phố không còn vắng vẻ như những ngày trước, dòng người trên đường phố bắt đầu thay đổi nhiều hơn, tất cả mọi người thừa dịp những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đi ra để giải sầu, mặc quần áo mới và giày mới; ở khắp mọi nơi vẫn còn bầu không khí năm mới dày đặc.

Sở Lệnh vừa đi, một bên nhìn chung quanh, loại tản bộ nhàn nhã đơn thuần này làm cho cậu cảm thấy tâm tình rất tốt, cậu thậm chí rất ít chú ý người đi đường làm gì, đắm chìm trong bước đi sung sướng của mình.

Nhưng mà lúc đi qua một góc, một người đi qua trước mặt, khoảng cách không quá gần, nhưng cũng không cách nhau quá xa, bốn phía vẫn có rất nhiều người qua đường, chẳng qua đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc. Sở Lệnh dừng một chút, dừng bước trong biển người mênh mông, quay đầu lại nhìn, vừa vặn người nọ cũng đang dừng trên đường, do dự quay đầu lại.

Chính là trùng hợp như vậy, cách đám người qua lại, hai người bốn mắt nhìn nhau. Sở Lệnh thấy Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng đang nhìn Sở Lệnh, bọn họ cứ như vậy yên lặng nhìn nhau một hồi, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Một lát sau, Sở Lệnh mới chậm rãi di chuyển cước bộ, đi về phía Lâm Hiên.

Hai người cùng nhau đến quán cà phê lần trước, mỗi người đều trầm mặc, không phải là bầu không khí giương cung bạt kiếm, là một loại vi diệu mà cổ quái ăn ý, bởi vì bọn họ đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Nếu như muốn dùng một từ để hình dung sự khởi đầu tình yêu của bọn họ, đại khái chính là loại duyên phận không giải thích được này.

Bọn họ là bạn học trung học, nhưng học ở lớp khác nhau, ở hai thôn khác nhau, hứng thú bất đồng, thậm chí gia nhập xã đoàn cũng bất đồng, vốn là không có bất kỳ cơ hội gặp gỡ nào, vốn là hai đường song song không hề giao nhau, lại dưới sự trùng hợp kinh người có tỷ lệ ngẫu nhiên thấp này, dần dần đi cùng một chỗ.

Lúc ban đầu, là tình cờ mượn cùng một quyển sách trong thư viện, Lâm Hiên vừa vặn lấy đi sách Sở Lệnh muốn mượn, nhưng lúc đến quầy làm thủ tục cho mượn, nhìn thấy một người vội vàng vàng chạy tới hỏi cùng tên sách, anh nghĩ thầm mình cũng không vội vàng đọc, liền thuận tay ném cho cậu. Sau đó, một lần đi học muộn, họ bị phạt đứng ở cổng trường. Học sinh đến muộn vốn không phải là chuyện lớn, nhưng vừa vặn ngày này, người đến trễ cũng chỉ có hai người bọn họ.

Sở Lệnh bởi vì đêm hôm trước hỗ trợ công việc nông nghiệp trong nhà, mãi cho đến rất muộn mới ngủ, vội vàng chạy tới trường lại quên ăn sáng. Hơn nữa ngày hôm nay mặt trời lại lớn, cậu đói đến sắp ngất xỉu, là người này kịp thời vươn tay giúp đỡ, cho cậu nước đá cùng thức ăn, nếu không sáng sớm cậu đã phải nằm trong phòng y tế.

Sau đó, trong lễ kỷ niệm trường học, bọn họ lười biếng trốn vào trong nhà kho hóng mát, hai người một trước một sau đi tới nơi này, ngay từ đầu ai cũng không phát hiện ra ai, là Sở Lệnh không cẩn thận đụng ngã đồ vật phát ra tiếng va chạm, hai người luôn ngoài ý muốn gặp mặt đối phương, lại phát hiện đối phương tồn tại.

Trùng hợp như vậy trước và sau khi xảy ra quá nhiều lần, cuối cùng họ chú ý đến nhau, biết tên của nhau. Nhưng bọn họ cũng không phải là người chủ động đi bắt chuyện với người khác, hơn nữa lại là thân phận xấu hổ, gặp mặt nhiều lắm cũng là lễ phép gật đầu mỉm cười, lúc ấy ai cũng không nghĩ tới muốn tiến thêm một bước thâm giao, thế là lại lơ đãng như vậy.

Cơ hội để thay đổi mối quan hệ của họ là trong một ngày mưa lớn.

Thời gian đó khí hậu không ổn định lắm, thỉnh thoảng mưa to, làm hư hỏng rất nhiều trái cây. Sở Lệnh hôm đó đi học, đã được dặn dò sau khi tan học trực tiếp đi qua hỗ trợ thu hoạch, nhưng chưa đợi đến giờ tan học, mưa lớn đã xuống trước. Sở Lệnh trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không thể làm gì được, thật vất vả mới chịu đựng được tan học. Cậu không đi đường bình thường đến vườn cây ăn quả, vì vội vàng, lựa chọn đường tắt vắng vẻ hoang vắng mà đi.

Khi đó mưa quá lớn, trên đường núi lầy lội không chịu nổi, Sở Lệnh một cước đạp vào khoảng không trực tiếp ngã xuống mương bùn cao nửa người, biến thành người bùn, càng không may cậu bị trật chân, trèo lên mương nước xong không đi nổi. Trong loại mưa lớn này cũng không phải là nói giỡn, tùy thời đều có thể bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi, trong lòng cậu sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể lớn tiếng kêu cứu.

Bình thường loại địa phương hẻo lánh hoang vắng này căn bản là không có ai đến, huống chi còn là loại thời tiết khắc nghiệt này, cậu kêu cứu đến tâm đều lạnh, mưa to đánh lên đầu, trên mặt đã không phân biệt rõ ràng là mưa hay nước mắt. Sau đó Lâm Hiên tựa như bình thường xuất hiện, một tay kéo cậu lên.

Lần gặp mặt này thật đúng là lại một lần nữa trùng hợp, nhưng trong tình huống như vậy, có cái gì đó đã thay đổi.

Sở Lệnh nhớ rõ câu đầu tiên mình nói với anh không phải là nói cảm ơn, mà là: ” Ngay cả chuyện ngược dòng này cũng bị anh gặp phải.”

Lâm Hiên không tiếp lời, chỉ cười cười. Không biết là nhìn không quen, hay là thuận tay, anh tương đối tự nhiên liền đưa tay lau đi bùn đất trên mặt Sở Lệnh, lộ ra khuôn mặt trắng nõn. Sở Lệnh kinh ngạc nhìn anh, thoạt nhìn giống như không biết nên phản ứng động tác đột nhiên thân cận này của đối phương như thế nào, nhưng trên thực tế cậu không hề suy nghĩ.

Sau đó, Lâm Hiên hảo tâm đưa cậu về nhà, chính mình lại mạo hiểm mưa to rời đi.

Sở Lệnh từ đầu đến cuối cũng không hỏi Lâm Hiên vì cái gì xuất hiện ở đó, giống như bọn họ gặp nhau vốn không cần nguyên nhân. Đại khái là từ sau này, bọn họ mới chân chính nhìn nhau, tự nhiên ở cùng một chỗ, tự nhiên yêu nhau.

Tính tình Lâm Hiên quá tốt, giống như có thể bao dung tất cả mọi người. Hơn nữa cha mẹ anh yêu nhau rồi kết hôn, có lẽ là ảnh hưởng suy nghĩ, anh cũng là một người chuyên chú thâm tình. Mà cá tính Sở Lệnh vốn cũng không kém, bọn họ cơ hồ không có chỗ nào cần thay đổi, cứ như vậy một đường thuận lợi bên nhau.

Cho đến khi, Sở Lệnh bị người khác đánh dấu.

Lúc này, nhân viên phục vụ bưng lên cà phê hai người gọi. Sở Lệnh tự nhiên thu hồi tâm tư, nhìn Lâm Hiên ngồi trước mắt cậu.

Từ lần trước sau khi cậu biểu lộ tâm ý với Hàn Cố cho anh biết, bọn họ cũng không gặp mặt nữa, Lâm Hiên hình như trở nên trầm ổn hơn một chút, khí chất cùng cảm giác đều có chút bất đồng, anh vốn lớn lên không kém, hiện tại càng ngày càng có bộ dáng nam nhân thành thục.

Đại khái đây lại là ông trời đùa giỡn đi, sau khi phát sinh chuyện như vậy, vẫn là không ngừng để cho bọn họ ngẫu nhiên gặp gỡ.

Sở Lệnh lúc này hồi tưởng lại, cảm xúc thật đúng là có chút vi diệu, Lâm Hiên hình như vẫn luôn chứng kiến mỗi một giai đoạn trọng điểm trong cuộc đời người khác, vô luận là lúc cậu bị đánh dấu, lúc cậu nhận ra tình cảm với Hàn Cố, hoặc là hiện tại lúc cậu kết hôn, mang thai.

” Gần đây em có khỏe không?”

Cho nên khi đối phương hỏi ra những lời này, Sở Lệnh không chút do dự trả lời: ” Em có thai rồi.”

Lâm Hiên tựa hồ kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. Anh không có biểu hiện quá thất thố, ngược lại ngồi ở phía sau anh cách hai bàn, một người đưa lưng về phía bọn họ nghe lén, hình như có chút không quá bình tĩnh.

Sở Lệnh từ lúc đi vào quán cà phê đã chú ý tới, dọc đường dường như vẫn luôn có người theo dõi. Từ sau khi phát sinh chuyện Hàn Cố lại bị hạ thuốc, lúc cậu ra ngoài cũng bắt đầu biết cẩn thận chú ý bốn phía. Sở Lệnh vốn là tương đối cảnh giác, người kia chẳng những đi theo, thậm chí lớn mật đi theo bọn họ đi vào nơi này, kỳ quái chính là, đối phương chỉ cố ý tránh khỏi tầm mắt của Lâm Hiên

Người theo dõi đội mũ, thân hình có chút nhỏ nhắn gầy yếu. Sở Lệnh vừa mới bắt đầu chỉ cảm thấy hình như đã thấy bóng dáng này ở nơi nào đó, nhớ lại một chút mới nghĩ đến, là người ban đầu cậu hiểu lầm Lâm Hiên, cùng anh đi cùng một chỗ. Lâm Hiên lần trước nói qua đó là người đối với anh có ý tứ, giờ lại đuổi theo bọn họ đến nơi này.

Cách hai cái bàn vốn rất khó nghe được hai người nói chuyện với nhau, Sở Lệnh lúc nói mình mang thai, không cố ý hạ thấp âm lượng, nhìn tình hình này hình như là bị đối phương nghe thấy, hơn nữa còn hiểu lầm cái gì.

Có phải hiểu lầm đứa bé trong bụng mình là của Lâm Hiên hay không? Hơn nữa bọn họ cách một khoảng, đối phương căn bản không ngửi được mùi pheromone của mình. Sở Lệnh bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Hiên. Lâm Hiên không biết đang suy nghĩ gì, trong lúc nhất thời cũng không đưa ra phản ứng.

Sở Lệnh lại nói: ” Gần đây đi làm thủ tục kết hôn, thủ tục tương đối phức tạp.”

Lâm Hiên vẫn mơ hồ ừ một tiếng, cũng không có phản ứng đặc biệt gì. Ngược lại lúc nghe đến đây người kia hình như ngồi không yên, một tay che mặt vội vàng đi tới cửa, vẫn là cố ý tránh né phạm vi Lâm Hiên có thể nhìn thấy.

Sở Lệnh không biết biểu tình của mình bây giờ là gì, nhưng tâm tình quả thật tương đối phức tạp. Cậu ở trên bàn nhẹ nhàng gõ vài cái, làm cho lực chú ý của anh trở lại trên người mình, sau đó nói: ” Nhìn về phía sau của anh một chút, ở chỗ tính tiền.”

Lâm Hiên cơ hồ là theo bản năng liền làm theo lời Sở Lệnh, sau đó anh nhìn thấy điều mà Sở Lệnh muốn cho anh nhìn thấy, cái người đối với mình có ý tứ.

Biểu tình của Lâm Hiên cuối cùng cũng không còn mơ màng như vậy nữa, giống như ở trên mặt hồ bình tĩnh nổi lên một vòng gợn sóng, tuy rằng rất nhanh liền biến mất không thấy, nhưng quả thật đã tồn tại qua. Sở Lệnh xác định mình từ trong mắt anh nhìn thấy một tia hoảng loạn tự trấn định. Cậu quá hiểu người này, biết được mặc dù lâu ngày chưa từng liên lạc, vẫn quen thuộc với các loại hành động nhỏ của anh.

Cậu không biết Lâm Hiên cùng người kia phát sinh chuyện gì, nhưng trong khoảng thời gian này hiển nhiên phát sinh chuyện đủ để làm anh dao động tâm ý.

Chính mình che đậy chính mình, chuyện mình nhìn không rõ, người bên ngoài lại nhìn thấy rõ ràng.

Sở Lệnh thở dài một hơi nói: ” Đuổi theo đi.”

Lâm Hiên đột nhiên quay đầu lại.

Sở Lệnh dùng ngữ khí khẳng định nói: ” Anh không phải rất để ý người kia sao.”

” Anh không phải… anh…” Lâm Hiên hiển nhiên muốn cãi lại, nhưng ánh mắt Sở Lệnh chiếu tới khiến anh không chỗ che giấu.

” Anh đã bỏ qua một lần, không cần mất đi cơ hội thứ hai nữa.”

Lúc Sở Lệnh nói ra những lời này, chính mình hình như đột nhiên hiểu được. Lâm Hiên tuy rằng là người thâm tình, nhưng bản thân tính cách tương đối bị động, anh chân chính cần là một người yêu chủ động. Cậu và Lâm Hiên có lẽ cũng không phải không thích hợp, chỉ là song phương đều quá bị động.

Cho đến trước khi chia tay, họ vẫn chưa đánh dấu lẫn nhau, trên thực tế, cả hai đều mang một nửa lý do. Lâm Hiên có lẽ rất yêu mình, luôn muốn lên kế hoạch tốt hết thảy rồi kết hôn; Sở Lệnh khi đó làm sao không nghĩ như vậy, cậu cũng muốn ở thời khắc tốt nhất của mình, tiếp nhận chúc phúc của mọi người. Thế là hai người bởi vì đủ loại lý do mà kéo dài, một lần nữa kéo dài mãi mãi.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì cả hai băn khoăn quá nhiều, cho nên ngược lại không làm được việc. Đại khái đây thật sự là định trước đi, bởi vì nợ quá nhiều, cho nên mình cũng phải ở trong tình cảm của anh đẩy anh tiến tới một phen.

Mà Lâm Hiên nghe thấy Sở Lệnh nói, kinh ngạc hai giây, liền trực tiếp vọt ra ngoài.

Sở Lệnh nhìn bóng lưng Lâm Hiên rời khỏi quán cà phê, đột nhiên ý thức được, năm đó người trong mưa bão giúp cậu lau đi bùn đất trên mặt một cách ôn nhu, thật sự đã rời khỏi sinh mệnh của cậu.

Đoạn tình cảm kéo dài tám năm này quá sâu đậm quá lâu, không phải đột nhiên nói buông ra là có thể buông ra. Mặc dù cậu đã không còn yêu Lâm Hiên nữa, nhưng cảm giác đã từng yêu nhau vẫn còn ” Đã từng tồn tại, vẫn làm cho người ta giật mình khi mất đi.”

Giờ phút này cậu ngồi ở chỗ này liền cảm thấy tâm tình thập phần phức tạp, thậm chí khó có thể tưởng tượng lúc ấy Lâm Hiên dùng biểu tình gì nhìn mình rời đi. Sau đó, họ có thể sẽ không gặp lại nhau, có lẽ sẽ không liên lạc nữa. Cũng có thể giống như ngày hôm nay trên đường phố một nơi nào đó tình cờ gặp, nhưng không ai biết sau này sẽ thay đổi như thế nào.

Sở Lệnh bình tĩnh uống xong ngụm cà phê cuối cùng trong chén, tinh tế cảm thụ vị ngọt của đường, cùng với hương vị thơm ngon và đắng chát của cà phê.

Lúc Sở Lệnh về nhà, Hàn Cố thế nhưng đã tan tầm.

Hắn nhìn thấy Sở Lệnh, rõ ràng cảm giác được mùi khác, nhưng không hỏi nhiều, chỉ nói: ” Đi đâu đó?”

” Tản bộ.” Sở Lệnh căn bản không muốn giấu diếm, ” Em gặp lâm Hiên. ”

” Anh ta có khỏe không?”

” Hẳn là cũng không tệ lắm.” Sở Lệnh cười cười, theo lệ thường hôn lên môi Hàn Cố một cái, mới nói:

” Anh ấy đã có người thích.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.