Edit: Điềm Điềm
**********************
“Sở Sở, rời giường nào.”
Sáng sớm bị thanh âm ôn nhu như vậy đánh thức, Sở Lệnh liền tỉnh lại, nhưng cả người tê dại gần như không thể động đậy, ” Anh là cố ý đi…”
Hàn Cố nở nụ cười, lập tức lại hôn lên môi Sở Lệnh.
Ngày hôm qua bọn họ một đường từ trưa đến tối, trong khoang sinh sản bị rót đầy tinh dịch, bụng dưới tuy rằng trướng đầy, nhưng lại không có một giọt chất lỏng rỉ ra, thoạt nhìn hẳn là toàn bộ đều bị thân thể hút vào. Sở Lệnh nhận thức được điểm này, vẫn là xấu hổ không chịu nổi. Thì ra Hàn Cố có tính toán như vậy, cho nên mới nói những lời tự tin như vậy.
Hiện tại tay Sở Lệnh bị Hàn Cố nắm lấy, ép buộc cậu cầm côn th*t thô to của đối phương, nhét vào trong cơ thể mình. Sở Lệnh bối rối lắc đầu, ” Không cần, không cần, không cần nữa”
Lời còn chưa dứt, lại bị bịt môi lại. Hàn Cố ưỡn người tiến vào huyệt khẩu, trực tiếp tiến vào khoang sinh sản.
Thân thể Sở Lệnh lập tức mềm nhũn, thoải mái hừ hừ kêu lên, hai ngày nay bị tiến vào quá nhiều lần, đã sớm là khoái cảm hơn là cảm giác đau đớn. Hàn Cố thuận thế đè hai chân cậu ra, đẩy thêm một cái nữa, chỉ nghe được người dưới thân kêu lên một tiếng, bắt đầu phối hợp co giật xoay thắt lưng, trong miệng rên rỉ nói: ” Hừ ư quá sâu, thật thoải mái.”
Vách thịt mềm mại vừa co lại, đem côn th*t trong cơ thể quấn chặt hơn. Ma sát kịch liệt kéo theo khoái cảm, thoải mái làm Sở Lệnh sắp điên rồi, cả người đều muốn bay lên.
Trong mắt cậu tràn đầy nước mắt nhìn Hàn Cố một cái, cuối cùng vẫn nhịn không được nhào về phía đối phương, dẫn dắt hắn đến chỗ sâu nhất trong thân thể mình.
Sau khi tình sự qua đi, Hàn Cố hôn lên cổ Sở Lệnh, mùi hương càng ngày càng nhạt, xem ra đã là ngày cuối cùng.
Sở Lệnh không có đẩy Hàn Cố ra, chỉ là có chút ngượng ngùng nói: ” Còn không đi ra ngoài sao. ”
” Đợi thêm một lát nữa.” Bên trong ấm áp và ẩm ướt, rất thoải mái.
Sở Lệnh nghe vậy lại đỏ mặt, nhưng cậu luôn luôn dung túng Hàn Cố, cũng tùy tiện hắn.
Hậu quả của tùy tiện chính là, lại bị đè ép làm một lần cuối cùng.
Ngày cuối cùng cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh, trong lúc phát tình không suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nghe Hàn Cố gọi mình Sở Sở, vẫn sửng sốt một chút. Cũng không phải không thích, chính là có chút không quen, không biết người nọ vì cái gì luôn có thể tự nhiên gọi ra miệng như vậy. Tựa như lúc cậu ở trên giường có thể gọi là chồng, bình thường tuyệt đối không nói nên lời.
Nhưng may mắn Hàn Cố cũng không thèm để ý, càng không ép cậu.
Sở Lệnh lần này bởi vì đủ loại nguyên nhân xin nghỉ nửa tháng, lúc trở về đi làm, công việc quả thực chồng chất như núi. Cậu bận rộn gần một tuần, mới xử lý xong tài liệu tương đối khẩn cấp.
Ngược lại Hàn Cố tựa hồ đã báo với bác sĩ trước. Khoảng một tuần sau khi thời gian phát tình kết thúc, bác sĩ đã đến.
Bác sĩ hiện tại đã quen thuộc với Sở Lệnh, nói chuyện cũng không khách khí nữa, khi nhìn thấy đối phương, ngữ khí hờn dỗi trêu chọc nói: ” Làm đến cùng à? ”
Sở Lệnh bất đắc dĩ nói: ” Vâng. ”
Bác sĩ mỉm cười, đột nhiên thu liễm thần sắc đùa giỡn, lại hỏi: ” Cậu có tự nguyện không?” ”
Sở Lệnh tựa hồ sửng sốt một chút, giống như thật không ngờ bác sĩ lại hỏi loại vấn đề này.
Bác sĩ nói, ” Đừng quan tâm, thói quen thôi. ”
Sở Lệnh hiểu rõ, ” Là điều tra tình trạng của người đánh dấu không tự nguyện? ”
” Đúng.”
” Nó sẽ kéo dài bao lâu?”
” Mười năm.”
Sở Lệnh trầm mặc một hồi, không nói gì.
Bác sĩ nói thêm: ” Tôi nghĩ rằng cậu sẽ hỏi có cách nào để hủy bỏ một cuộc điều tra như vậy.”
” Đối với các người mà nói, chúng tôi là đối tượng nghiên cứu đi.”
” Đúng vậy, đặc biệt là sau khi các loại thuốc mới được đưa ra thị trường, những tài liệu điều tra này trở nên quý giá hơn. Chúng tôi cần phải biết những gì Omega đang suy nghĩ trong trái tim của họ. Cậu hoàn toàn có thể nói sự thật, phần này sẽ không được tiết lộ cho Alpha.”
Sở Lệnh cười nói: ” Tôi sẽ phối hợp điều tra, chỉ cần có trợ giúp với Hàn Cố…”
Bác sĩ nhìn cậu thật sâu và nói, ” Mặc dù chỉ trong vòng chưa đầy một năm, nhưng tôi có thể xác định trạng thái tâm lý của cậu không có vấn đề.”
Sở Lệnh không biết nên trả lời cái gì, đành phải nói: ” Cám ơn. ”
Bác sĩ thoáng nhìn chiếc nhẫn trong tay cậu, đột nhiên có chút cảm thán nói: ” Tuy rằng nói những lời này với nạn nhân như cậu rất kỳ quái, nhưng sau này, còn phải nhờ cậu chăm sóc anh ta nhiều hơn. ”
Sở Lệnh nói: ” Anh yên tâm đi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ đi cùng anh ấy cả đời.”
Bác sĩ ngẩn người, lại nói: ” Quả nhiên cậu rất đáng yêu. ”
Sở Lệnh cảm thấy không giải thích được, vẫn cười nói: ” Tôi coi như là khen ngợi vậy. ”
Tình trạng kiểm tra thể chất sơ bộ không có bất ổn, chẩn đoán mang thai nhanh nhất cũng cần hai tuần. Bác sĩ chỉ nói sau này mỗi tuần đều sẽ đến, để Sở Lệnh hảo hảo bảo trọng thân thể.
Sở Lệnh đưa bác sĩ rời đi, chỉ cảm thấy Hàn Cố thật sự là kết giao với một người bạn tốt.
Hai tuần sau có kết quả kiểm tra, Sở Lệnh quả nhiên mang thai.
Mặc dù được coi là điều trong dự kiến, nhưng vẫn rất hạnh phúc.
Sở Lệnh còn chưa có triệu chứng mang thai sơ kỳ xuất hiện, ngược lại không có cảm giác thực tế gì. Chỉ là còn một tháng nữa là đến tết, Hàn Cố ngoại trừ bận rộn công việc, còn phải dành thời gian chuẩn bị chuyện kết hôn.
Thời đại này không thịnh hành hôn lễ, quá trình đơn giản hóa rất nhiều, nhưng dù sao cũng là đại sự chung thân, cho nên thủ tục cần thiết vẫn tương đối phức tạp, hơn nữa quá trình Sở Lệnh bị đánh dấu tương đối lúng túng, không tránh khỏi phải trải qua một số chuyên gia thẩm vấn.
Hai người trong vòng một tháng sẽ gặp ba bác sĩ tâm lý, tách ra tư vấn, sau khi hỏi xong còn chưa kết thúc, ở lại cho bác sĩ tiếp theo tiếp tục, tựa như thẩm vấn phạm nhân, quá trình phức tạp hơn nữa rất phiền toái.
Hàn Cố nói nhiều nhất có lẽ là: ” Tôi có khả năng chăm sóc em ấy. ” Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi”. ” Tôi yêu em ấy.” ”
Sở Lệnh thì: ” Tôi nguyện ý. “, ” Tôi tự nguyện.”, “Tôi yêu anh ấy.”
Sau đó hai người hỏi vấn đề của đối phương, nói đến đáp án, còn đồng thời bật cười.
Đại khái là sức mạnh của Tam Tự Yêu Ngôn thật sự quá cường đại, sau đó hai người quả nhiên không còn bị làm khó dễ nữa. Nhưng quá trình cũng phải có thời gian nhất định, tính toán làm tốt cũng là sau tết, cùng thời gian dự kiến ban đầu không sai biệt lắm.
Sở Lệnh biết Hàn Cố hoàn toàn có thể đi cửa sau, nhưng hắn cũng không làm như vậy, cũng đủ để chứng minh người này thật sự coi trọng chuyện này.
Trong lúc này, hai người lại trở về quê Sở Lệnh một chuyến, nói cho mọi người tin vui này, cũng thu hoạch một đống lời chúc phúc.
Khi họ trở về, họ đi tảo mộ theo lời hẹn.
Đó là trên một sườn núi trống trải, có chút hẻo lánh, bốn phía cơ hồ không có người, cỏ dại đều cao gần nửa người. Mà mẹ của Hàn Cố chính là bị chôn vùi ở nơi cô tịch hoang vắng như vậy.
Khi đó Hàn Cố còn nhỏ, hắn không có tiền, cũng không có năng lực quyết định nơi cuối cùng của mẹ. Thế là liền trơ mắt nhìn mẹ hạ táng, chôn đất, đặt bia mộ.
Sau đó, hắn có tiền, có khả năng, đã từng muốn chuyển mẹ mình đến một nơi tốt hơn.
Nhưng hắn đã không làm điều này, bởi vì một cái cây bên cạnh ngôi mộ đã mọc cao, rễ hút chất dinh dưỡng từ đất.
Cây này không đặc biệt, thậm chí chỉ là cây phổ biến bình thường, miễn là có nước có thể sống, có đất là có rễ. Hàn Cố không biết hạt giống của cây này từ đâu bay tới nơi này, vừa vặn phiêu phiêu bên bia mộ, giống như đang làm bạn với mẹ, che gió che mưa cho bà. Mà mỗi năm hắn từ xa ngàn dặm đi tới nơi hẻo lánh này tảo mộ, cũng sẽ ở dưới gốc cây này hóng mát, hoặc là trốn mưa.
Năm này qua năm khác nhìn nó cao lớn, hùng tráng, nhìn riết liền nhìn ra tình cảm. Lúc nhỏ nhìn cái cây này giống như che chở, lúc lớn lên nhìn cái cây này giống như tay chân, hiện tại xem ra, lại càng giống mẹ.
Vì vậy, hắn không muốn di chuyển. Mẹ hắn cả đời này vất vả gập ghềnh quá nhiều, để cho bà ở chỗ này yên lặng nghỉ ngơi đi, không cần bị trần thế hỗn loạn.
Sở Lệnh là lần đầu tiên đến, cũng không có hỏi vì cái gì, cậu chỉ là vỗ vỗ thân cây tráng kiện, đơn thuần tán thưởng nói: ” Lớn thật tốt. ”
Hàn Cố nhìn thoáng qua, nói: ” Thật sự là lại cao lên. ”
Sở Lệnh lại nói: ” Phong cảnh nơi này cũng tốt. ”
Hàn Cố theo ánh mắt Sở Lệnh quay đầu lại nhìn, mới phát hiện thật sự là như vậy, xa xa núi non trùng điệp, nhìn thấy sơn cốc, suối, còn có côn trùng, chim chóc kêu. Trước kia tâm tư của hắn quá nặng, mỗi lần trở về đây, ngoại trừ nhìn mẹ ra, chính là đắm chìm trong thế giới của mình, chưa từng chú ý biến hóa xung quanh, tự nhiên không thể trải nghiệm được loại khoái hoạt đơn thuần này.
Sở Lệnh hình như lại nhìn trúng một mảnh đất bằng phẳng gần đó, nằm cũng không muốn động đậy, thời tiết thật tốt, gió lại thoải mái, còn đề nghị lần sau có thể tới nơi này dã ngoại.
Hàn Cố cười lắc đầu, cũng nghiêm túc đứng ở trước mộ mặc niệm cái gì đó.
Một năm này xảy ra quá nhiều chuyện, rõ ràng rất ngắn ngủi, nhớ lại lại cảm thấy rất dài.
Khi Hàn Cố ở trong lòng niệm nói, mình đã có một người cả đời làm bạn, Sở Lệnh không biết lúc nào đột nhiên xuất hiện ở phía sau, quả thực tâm ý tương thông, mở miệng nói: ” Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chiếu cố Hàn Cố thật tốt. ”
Vì vậy, đừng lo lắng. Tất cả chúng ta đều hạnh phúc.
—Hoàn chính văn—