Khi Quý Duy về đến ký túc xá cũng không còn sớm, khi đang rửa mặt lại xem được một cái chuyển phát Weibo, đang chuẩn bị lướt qua, bỗng phát hiện ra có liên quan đến mình.
—— giới giải trí Duệ Bình xin lỗi Quý Duy.
Cậu mở ra xem.
[Giới giải trí Duệ Bình] Tuyên bố trước đây của tôi là sai lệch, xâm phạm đến danh dự của Quý Duy, bài viết gốc đã xoá, mong mọi người chia sẻ rộng rãi, xin cảm ơn.
Không bất ngờ lắm, bình luận phía dưới bài viết đều là một mảnh kinh ngạc.
[Cá Hồi Nạm] Chủ post nếu như bị bắt cóc thì chớp chớp mắt một cái.
[Cà Chua Thịt Bò] Đm ngưu bức* hả, một người bình thường có thể khiến cho chủ blog 300 vạn fan xoá bài, nói không marketing ai tin.
(*Ngưu bức: Áp bức, bắt buộc.)
[Mặt Ngu] +1
Bởi vì ngày càng có nhiều người nghi ngờ là giả, hoàn toàn không đạt được hiệu quả mong muốn, chủ blog ban đầu còn rất nghiêm túc mà giải thích, sau đó bị nói đừng lấy tiền tẩy trắng, lập tức luống cuống.
Hắn trực tiếp đăng lịch sử trò chuyện nhận tiền viết bài lên, cùng với lịch sử chuyển khoản, tỏ vẻ hắn chỉ nhận tiền viết bài, chưa bao giờ nhận tiền xoá bài!
[Sandwich] Tự đạp bát cơm mình thao tác, tôi thật sự hít thở không thông!
[Đôi Tuyết Nhân] Đầu năm viết bài 《 Tiểu hoa đán đang hồng bị lộ là tiểu tam 》cũng là nhận tiền viết bài sao? Má ơi, cảm giác ăn dưa cũ, này chắc là công ty đối thủ làm rồi.
[Viên Viên Viên] Lên tiếng đi! Tôi có dự cảm đêm nay fan các nhà sẽ xé nhau long trời lở đất, thật kích thích!
[Sơn Quang Thuỷ Sắc] Duệ Bình xin lỗi chị tao lẹ lên!!!! Xin lỗi Quý Duy thì chị của tao cũng có quyền yêu cầu mày xin lỗi, nhận tiền rồi bịa đặt đến sảng đúng không!
…………
Chiến từ mặt trước đến mặt sau.
Fan các nhà xé nhau đến tinh phong huyết vũ.
Mất uy tín, giới giải trí Duệ Bình từ trước đến giờ quảng cáo rùm beng là đăng bài khách quan phục vụ mọi người bị xé đến tím tái, võng hữu không còn hơi sức quan tâm tới một nhân vật nhỏ nữa.
Quý Duy không ngu, khẳng định có người ở phía sau xuất lực, hơn nữa……ngoài thần tượng của cậu ra không còn ai có thể phù hợp hơn, vì vậy cậu cũng không nghĩ nhiều mà đi tới ban công đóng cửa sổ lại.
Sau đó, nhanh chóng gọi điện thoại cho Lục Thận Hành.
Điện thoại phát nhạc chờ, cậu ngẩng đầu nhìn một khoảng không đen thui đối diện ký túc xá, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hiện tại không còn sớm, thần tượng có lẽ đã đi ngủ rồi, sao cậu lại có thể gọi điện thoại làm phiền chứ!
Quý Duy nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Ban công nổi một trận gió, cậu lấy lại cảm xúc, đang chuẩn bị xoay người đi thì di động vang lên, có người gọi tới, cậu tưởng là điện thoại quấy rối, nhưng lúc mở màn hình lại ngoài ý muốn phát hiện ra người gọi tới lại là……. Lục Thận Hành.
Thần tượng cư nhiên gọi lại…..
Rõ ràng cũng không phải hành động khác người, nhưng tim Quý Duy cũng đập thình thịch, hít sâu một cái mới nhận điện thoại, chủ động mở miệng nói trước: “Lục tiên sinh, cảm ơn anh.”
Là một lời cảm ơn chân thành.
Ngữ khí của cậu mang theo chút sầu lo mà bổ sung: “Kỳ thật em không có sao hết, bọn họ muốn nói gì thì nói, em không để ý, nếu ảnh hưởng tới Lục tiên sinh, em mới băn khoăn….”
Nam nhân lăng lặng nghe cậu nói xong, “Ừ” một tiếng.
Đem lời trong lòng nói ra, Quý Duy được tiếp thêm chút động lực, chuẩn bị chúc ngủ ngon Lục Thận Hành.
Nam nhân ngay sau đó lại nói thêm: “Nhưng tôi để ý.”
Ngữ khí của anh nghiên túc, mang theo chút ủ rũ, giọng nói so với thường ngày lại càng trầm thấp hơn.
Không nghĩ tới lại nhận được đáp án này, tim Quý Duy dường như trật một nhịp.
Anh đối xử với người khác đều ôn nhu như vậy sao….
Một loại cảm xúc dễ chịu ấm áp tràn vào trong tim, ban đầu chỉ là lá cây rung động, sau lại là cây đại thụ to lớn cao chọc trời, cả trái tim đều được bao bọc lấy.
Đột nhiên, ngay lập tức muốn gặp anh.
“Ngày mai anh có rảnh không, em mời anh ăn cơm.” Bàn tay Quý Duy gắt gao nắm lấy lan can, khẩn trương đến mức mồ hôi chảy ướt tay.
“Ngày mai sao….”
Lục Thận Hành dừng một chút, có vẻ không xác định, “Tôi khả năng có việc.”
Thần tượng bận bịu như vậy.
Cậu đáng lẽ ra không nên hỏi….
“Không có việc gì, em chỉ thuận miệng hỏi.” Quý Duy chậm rãi buông lan can, nhưng nghĩ khí không có gì khác thường, “Anh cứ làm việc của mình đi.”
“Ngủ ngon, Quý Duy.”
Nam nhân dùng âm thanh trầm thấp nói, giống như đang gần trong gang tấc, thậm chí còn nghe thấy tiếng anh hít thở phập phồng.
Quý Duy nhắm mắt: “Ngủ ngon, Lục tiên sinh.”
*
Phim trường Tần An.
Đã một giờ rưỡi sáng.
Lục Thận Hành ngồi ở ghế trên, nhìn di động đã tắt, định thần một lát sau, đi lên trước cúi người cùng đạo diễn nói: “Diễn cảnh đêm đi.”
Đạo diễn 《 Nhật Thực 》là một thanh niên trẻ mới hơn hai mươi tuổi, hắn vui sướng một lúc, có chút do dự: “Thân thể ngài có chịu được không?”
Phim điện ảnh của bọn họ vốn thấp, dự toán có hữu hạn, bởi vì ngày mai còn phải bổ sung thêm cảnh một ngày một đêm, vả lại quay đêm còn có thể giảm bớt tiền thuê phim trường và thiết bị, hiệu quả thu âm cũng tốt hơn.
Nhưng lại quá phiền toái Lục ảnh đế.
Hắn mất ba năm để viết kịch bản 《 Nhật Thực 》, bán cả phòng ở để lấy tiền chế tác, nhưng tới lúc chuẩn bị quay phim căn bản không có ai đồng ý tham gia.
Hắn lo sợ bất an mà mà gửi kịch bản cho Lục ảnh đế, căn bản cũng không kỳ vọng lắm.
Nhưng vài ngày sau, Lục ảnh đế xem xong kịch bản lại chủ động tìm hắn, đồng ý tham gia bộ phim không ai coi trọng này.
“Không có việc gì, quay đi.”
Lục Thận Hành lắc đầu.
Ứng Quan Tiêu đứng bên cạnh nghe được gắt gao nhăn mày, muốn nói gì đó, nhưng ngại đạo diễn ở bên cạnh không tiện nói.
Lục Thận Hành ngày thường là ôn hòa nội liễm, nhưng một khi anh bắt đầu đóng phim, chỉ có thể dùng một từ để hình dung.
—— quang mang vạn trượng.
(Có thể hiểu là toả sáng ngàn dặm)
Cho dù đóng phim không có một câu thoại nào, ánh mắt mọi người đều gắt gao dừng lại trên người anh, anh là diễn viên trời sinh, sinh ra là để diễn.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới quay phim xong xuôi, Lục Thận Hành đi lên xe, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, mệt mỏi xoa mi tâm.
Sắc mặt Ứng Quan Tiêu không tốt lắm, đưa cho anh một ly nước ấm: “Có một câu tôi luôn muốn nói với cậu, cậu cho rằng diễn xuất là quan trọng nhất, nhưng tôi lại nghĩ diễn xuất không thể quan trọng hơn sức khoẻ, cũng không thể so với mạng sống, chỉ cần sống khoẻ mạnh thì không còn điều gì quan trọng hơn.”
“Tôi biết.”
Lục Thận Hành rũ mắt.
“Cậu biết mà còn thức suốt đêm đóng phim?” Ứng Quan Tiêu có chút tức giận, ngữ khí hơi kịch liệt, “Cậu sắp ba mươi tuổi rồi, không còn là thanh niên ngoài hai mươi nữa đâu.”
“Không có biện pháp.” Lục Thận Hành uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói, “Vị kia nhà tôi còn đang đợi tôi về, đàn ông độc thân như anh căn bản không hiểu được.”
Ứng Quan Tiêu: “…………”
*
Chủ nhật không đi học, bình thường Quý Duy sẽ phát sóng trực tiếp, nhưng hiện tại cậu có chút thất thần, vì thế đăng weibo xin nghỉ.
[Quý Duy chơi game] Hôm nay về nhà, xin nghỉ một ngày.
Bởi vì phát Weibo quá có lệ, phía dưới fans sôi nổi nhắn lại.
[Thực Nhân Hoa] Không phải ở 《 Điện Cạnh Thiếu Niên 》gặp mặt đại thần Văn Tranh chứ, nghe nói đại thần còn dắt theo bạn trai mới đi quay chương trình, đây là muốn người ta hít thở không thông mà.
【 Ong Hậu 】 Duy Duy không phải nói tham gia tổng nghệ trên đài địa phương sao, hẳn là không phải 《 Điện Cạnh Thiếu Niên 》, bởi vì…… Khách mời đều khá xinh đẹp, đặc biệt là Văn Tranh, quá đẹp trai quá man.
[Hủ Địa Chi Hoa] haizz, sau khi Văn Tranh tham gia tiết mục, fans tăng lên 150 vạn, Duy Duy khi nào mới có thể hồng đây.
[Mạt địa] Sinh thời nha.
Khi Quý Duy nhìn thấy tên Văn Tranh, có điểm hoảng hốt, nếu không phải fans vẫn luôn nhắc nhở cậu là “Người chồng bị vứt bỏ” của Văn Tranh, cậu thật đúng là không còn nhớ nổi người này.
Là do thần tượng của cậu nhan sắc khó coi, hay là giọng nói không đủ hay?
Cậu một bên đi ra ngoài, một bên xem video cut của một tiểu hào đang đứng đầu siêu thoại, bất quá coi bảy tám phần, đều giống như….. Video cắt nối về CP?
Ví dụ như 《 Lục Duy tuyệt đối là chân ái 》, 《 có điểm ngọt ( Lục Duy)》, 《 Quốc Phong luyến ái kỷ thực 》, 《 Lục Duy an lợi hướng 》……
Bởi vì kỹ thuật quá tốt, thậm chí còn có người tin là thật, khiến cho cặp má của Quý Duy nhanh chóng đỏ ửng.
Chuyện này….. Đại fan không quản sao?
Cậu nói lâu chủ.
[Lục Ca Ca Yêu Tiểu Đệ Đệ] Siêu thoại đều là weibo của fan cp, không tốt lắm đâu? Duy Fan nhìn thấy cũng sẽ không vui, tôi cảm thấy nên nghiêm khắc kiểm soát ngôn luận, để siêu thoại trong lành một chút.
[Fan Club Lục Thận Hành] Fan cp trầm mặc hai giây, cô muốn xen vào phá đám sao?
[Lục Ca Ca Yêu Tiểu Đệ Đệ]…………
Ngay lúc này, điện thoại Quý Duy vang lên.
Là thần tượng gọi tới.
Gọi nhầm hả?
“Em ở đâu?”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Lục Thận Hành.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Quý Duy cảm giác giọng nói của anh so với tối hôm qua lại càng mệt mỏi hơn, có phần khàn khàn.
Quý Duy đeo cặp sách lên đi ra ngoài: “Ở ký túc xá, chuẩn bị về nhà.”
“Nhà em ở Yến Thành sao?”
Nam nhân không chút để ý hỏi.
Quý Duy đóng cửa ký túc xá: “Dạ, ở khu Tây Sơn, ngồi xe nửa giờ là tới.”
“Tốt,” nam nhân dừng một chút, sau đó trầm thấp nói, “Tôi cũng cần tới khu Tây Sơn.”
Quý Duy còn chưa kịp cao hứng, Lục Thận Hành đã chậm rì rì nói một câu: “Thuận tiện gặp mặt gia trưởng.”
Nghe thấy hai chữ gia trưởng cả người Quý Duy muốn cứng lại.
Bởi vì……
Cậu còn không có dám nói cho ba mẹ cậu, cậu kết hôn (T_T).
Sổ hổ khẩu là đi trộm.
*
Ba Quý là thầy giáo dạy ngữ văn trung học, bồi dưỡng con trai đậu Yến Đại, ông vẫn luôn vô cùng đắc ý.
Ông ngồi ở trong phòng khách, động viên phụ huynh học sinh có con sắp thi đại học: “Năm ba là mấu chốt, có nhiều phương diện các phụ huynh nhất định phải canh chừng nghiêm ngặt, một là yêu sớm, hai là chơi game, ba là theo đuổi thần tượng….”
Giọng nói ba Quý thanh thanh: “Mọi người đừng nghĩ theo đuổi thần tượng là vấn đề nhỏ nên không coi trọng, đặc biệt là cái người tên Lục Thận Hành, mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, lớp tôi mười nữ sinh thì có chín đứa thích cậu ta, ngày nào cũng Lục Thận Hành Lục Thận Hành, còn quan tâm gì đến thành tích? Tôi rất là không thích cậu ta.”
“Lúc Quý Duy thích cậu ta, y chang trước kia mua vé xe lửa muốn tham gia truyên truyền gì đó, mấy đứa nhóc này cũng y hệt.”
Ba Quý cảm thấy tay áo bị người ben cạnh kéo kéo, ông kiên nhẫn nói: “Có vấn đề gì đợi tôi nói xong rồi hỏi.”
Ông tiếp tục nói: “Lúc tôi phát hiện, tịch thu toàn bộ poster trong phòng, chỉ có hành động mới giải quyết được, sau đó Duy Duy liền hiểu chuyện, nói rằng thằng bé sẽ không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa, sau đó trong nhà một đồ vật của Lục Thận Hành cũng không có.”
Hình như con của ông cùng với một nam nhân vừa sóng vai đi vào.
Nam nhân kia bộ dáng tuấn lãng, có chút quen mắt, ba Quý nỗ lực hồi tưởng có phải hay không từng gặp qua người đó.
Trong chớp nhoáng ——
Ông bỗng nhiên nhớ tới, đây không phải Lục Thận Hành trên poster hay sao!
“Quý lão sư, không phải ông nói trong nhà một cái đồ vật liên quan đến Lục Thận Hành đều không có sao?” Vị gia trưởng nghi hoặc hỏi.
Có cả người thật luôn này.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Duy: Con tiến hóa