Edit: Củ Cải Đường
33、
Sau khi cùng nhau trải qua vài chuyện không biết xấu hổ, tình cảm giữa tôi và Nhung Dận dường như bắt đầu có bước nhảy vọt về chất, cụ thể biểu hiện ở việc tăng level trong hành vi động chạm hàng ngày. Chẳng hạn như lúc anh ấy bắt đầu sờ tay vào trong quần áo tôi, tôi cũng không nhăn nhó đẩy anh ra nữa. Hoặc là khi ảnh chổng mông lên đi giày, tôi sẽ vô cùng suồng sã đi qua bóp một cái.
Chúng tôi rất thản nhiên đón nhận những đụng chạm của nhau, như thể đã cùng nhau trải qua hơn năm mươi năm bạc đầu giai lão.
Sau khi tình cảm tiến triển ổn định, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là thẳng thắn với người nhà.
Bên phía Nhung Dận thì không có vấn đề gì, ba mẹ anh đều biết tính hướng của anh, họ cũng chưa bao giờ xen vào quản thúc chuyện tình cảm của anh ấy, như lời Nhung Dận nói thì: “Họ có thể nuôi nấng anh trưởng thành là tốt lắm rồi.”
Bên nhà tôi thì sợ là không ổn cho lắm. Dòng họ Lê nhà tôi đều là con một, mặc dù ba mẹ đều không để tâm tới đời sống hàng ngày của tôi, nhưng dẫu sao nối dõi tông đường cũng là một chuyện lớn, tôi cảm thấy khó mà tránh khỏi dông gió bão bùng.
Tôi không dám đối diện một mình nên thừa dịp sinh nhật ông bô nhà mình, tôi kéo Nhung Dận cùng về nhà với tôi.
Vì trước đó đã ký hợp đồng giữ bí mật với công ty nên tôi không nói cho ba mẹ biết tôi là trợ lý của Nhung Dận. Trước khi về tôi chỉ bảo sẽ dẫn một người bạn về nhà.
Qua điện thoại, mẹ tôi còn hơi phấn khởi hỏi: “Có phải bạn gái không?”
Tôi trả lời: “Cũng gần gần vậy.”
Trước đó Nhung Dận cũng đã định gặp mặt ba mẹ tôi, anh còn chuẩn bị cả một thùng quà ra mắt, đến cả con trai con gái của chú tôi cũng có phần. Một con người đến gội đầu cho bản thân mà còn lười nay lại có thể kiên nhẫn tìm hiểu gia phả nhà tôi, rồi dựa theo độ tuổi và sở thích của từng người để chọn rất nhiều quà tặng, đủ để thấy anh ấy thực sự rất quan tâm tới chuyện này.
Tôi hôn lên trán anh một cái, nói thẳng: “Nếu ba mẹ em mà lỡ nói lời gì khó nghe thì anh ráng nhịn một chút nhé, tuyệt đối không được đối chất ba mặt một lời với họ biết chưa?”
“Anh biết chứ.” Nhung Dận chụt một cái lên môi tôi, “Biểu hiện tốt thì có thưởng không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tôi ôm ôm dụi dụi bên tai anh.
Buổi chiều cấp tốc quay quảng cáo xong, chúng tôi lái thẳng xe về nhà. Mặc dù rất căng thẳng, nhưng vì bận rộn suốt hai ngày nay không được ngủ ngon nên tôi ngồi ở ghế phó lái thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh dậy, tôi cảm thấy xương cốt mình như nứt ra đến nơi.
“Ở đây à?” Nhung Dận tò mò nhìn qua, “Nhà em khá giả tới vậy ư?”
“Hehe, bây giờ ôm đùi em vẫn còn kịp đấy.” Tôi cười cười.
Quên mất chưa nói rõ. Nhà tôi cũng coi như thuộc dòng dõi thư hương, bắt đầu từ đời ông nội tôi đều là nhà giáo, ba tôi là giảng viên đại học, mẹ là giáo viên cấp hai.
Nhà tôi mua căn biệt thự nhỏ này khi tôi mới năm tuổi. Lúc đó giá nhà còn rất rẻ, bây giờ đã tăng lên gấp đôi, hơn nữa các đợt phá dỡ và đô thị hóa đất đai cũng được đầu tư rất nhiều tiền nên mới nhanh chóng vọt lên mức trung lưu.
Nhưng để mà so sánh với Nhung Dận thì những thứ này chỉ như cái mắt muỗi mà thôi. Tôi dám khoác lác không biết ngượng cũng là vì tôi biết Nhung Dận sẽ không để ý những thứ này.
Vì hồi trước đã có lần tôi nghĩ tới vấn đề này, địa vị chúng tôi khác xa nhau, liệu có phải khập khiễng quá không? Môn không đăng hộ không đối, tôi có được tính là bị bao nuôi không ta?
Ai ngờ sau khi nghe được câu này, Nhung Dận ném ngay ví tiền cho tôi: “Bây giờ là em bao nuôi anh.”
Anh như thế này mà sao ngày trước trêu chọc em lại chỉ nhả mấy cái câu sến sẩm đi vào lòng đất thôi chứ!
34、
Nhung Dận đỗ xe trước cổng nhà tôi. Ông bô tôi vẫn đang đứng tưới hoa ngoài sân, nhìn thấy tôi xuống xe thì cười toe toét: “Ô, về rồi đấy à.”
Nhung Dận mở cốp xe lấy ra rất nhiều quà cáp, vừa vào cửa thì hơi cúi người xuống: “Cháu chào chú.”
“Ố ồ xin chào xin chào.” Ba tôi như được cưng mà sợ, thả bình tưới nước xuống nhìn Nhung Dận, “Hình như chú gặp cháu ở đâu rồi ý nhỉ?”
Có lẽ mẹ tôi đã nghe thấy tiếng nên đi ra từ trong nhà, lúc lia mắt qua người Nhung Dận, bà còn dụi dụi mắt một cái. Khi mở mắt ra một lần nữa, bà há miệng hét ầm lên rồi phi thẳng vào phòng.
Tôi và Nhung Dận cùng nhìn nhau, ba tôi nhìn Nhung Dận chằm chằm một lúc lâu mới lên tiếng: “À! Có phải cháu là cậu chỉ huy trong《 Ra khơi 》không!”
“Đúng rồi ạ.” Nhung Dận cười.
“Úi chà!” Ba tôi vỗ đùi cái đét, vươn tay sờ sờ, “Người thật còn đẹp trai hơn trên TV.”
Nhung Dận cười không ngậm được miệng: “Trông chú còn trẻ hơn trong tưởng tượng của cháu.”
“Ôi, cháu đến chơi là vui rồi, sao lại mang nhiều đồ thế này.” Ba tôi nhận lấy đồ từ tay Nhung Dận, xách vào nhà, “Ơ, cái gì mà nặng vậy!?”
“Mấy món đồ không đáng tiền thôi ạ, mong là mọi người sẽ thích.” Nhung Dận nói.
“Thích chứ thích chứ.” Ông bô nhà tôi lôi giấy bút trong ngăn kéo ra, “Nhưng mà trước hết ký tên cho chú cái được không?”
……
Hơn mười phút sau, mẹ tôi vịn cầu thang thong thả bước xuống lầu.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, coca phụt thẳng ra khỏi lỗ mũi.
Dở người à! Sao lại đi thay váy lễ phục!
Kiểu váy này…chẳng phải thường được mặc trong hôn lễ ư?!
“Cháu chào cô.” Nhung Dận đứng dậy chào mẹ tôi.
Chưa đợi chúng tôi kịp phản xạ, mẹ tôi đã ôm chầm lấy cánh tay Nhung Dận: “Thiệu tổng!!!”
……
Nếu mọi người quên Thiệu tổng là ai, xin mời quay lại phần 9. (Nằm ở chương 3)
Sau đó tiệc sinh nhật đã biến thành fan meeting, hai chị gái nhà cô hàng xóm cũng chạy sang xin chữ ký, cả nhà vui vẻ tưng bừng, bảo an khu cư xá còn tưởng đang kéo bè kéo lũ đi đánh nhau.
Trước khi đi, mẹ tôi nắm tay Nhung Dận, xúc động phát khóc: “Bầu trời cao cho anh bay thật xa, Nhung Mao vĩnh viễn bay theo anh!”
Chuyện là vậy đó.
Ba mẹ tôi có vẻ còn thích Nhung Dận hơn cả tôi, dù sao thì tôi cũng chưa từng xin chữ ký của anh ấy, thậm chí còn chưa xem bộ phim nào ảnh đóng qua TV. Vì chuyện này, Nhung Dận còn hờn dỗi tôi nữa cơ.
Nhưng vấn đề là đa số ổng toàn diễn tổng tài bá đạo, chẳng lẽ tôi lại phải đi xem ổng thầu nguyên ruộng ngô cho nữ chính ư!? Có thời gian rảnh tới vậy tội gì không ôm hôn người thật chứ.
Không biết kiếp trước do tôi đã tích đức hay do Nhung Dận đã giải cứu thế giới, tôi cảm thấy toàn vũ trụ này không có ai ra mắt gia đình suôn sẻ như tôi đâu à.
Tôi ngồi trên xe lướt vòng bạn bè, nhìn thấy ba đăng bán chữ ký, mẹ thì đăng ảnh chụp thân thiết cùng Nhung Dận, caption còn ghi: “Con trai tui nè.”
Còn tôi thì sao???
Về tới nhà, Nhung Dận đòi tôi phát thưởng. Anh không nói vụ này tôi cũng quên béng mất.
“Có muốn em mát xa cho anh mười phút không?”
Nhung Dận lườm.
“Vậy anh muốn gì?” Tôi hỏi đơn giản.
Nhung Dận siết chặt cánh tay, hôn lên môi tôi. Tôi bật cười khúc khích, bàn tay Nhung Dận bắt đầu lần sờ lên lưng.
Cuối cùng ngay khi hôn đến mức tôi cứng ngắc cả rồi thì Nhung Dận lại đột ngột buông ra, đứng dậy khỏi sofa.
“Sao vậy anh?” Tôi nuốt nước bọt cái ực.
“Đi vệ sinh.” Nhung Dận nói.
Tôi thực sự rất muốn cầm cục gạch phang ổng chết tươi.
Chỉ thấy Nhung Dận phi lên lầu như Tào Tháo đuổi, sau đó nhanh chóng phi xuống lao thẳng vào nhà vệ sinh, trên tay còn cầm thứ gì đó.
Tôi vừa định hỏi anh liệu có phải bồn cầu trên gác lại hỏng rồi hay không, thì Nhung Dận trong phòng tắm gào lên một tiếng: “Em yêu! Lấy cho anh cuộn giấy vệ sinh!”
Tôi bất đắc dĩ cầm một gói khăn giấy trên bàn lên: “Chẳng phải hôm qua em mới lấy…”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh. Nhung Dận kéo tay tôi rồi ghì chặt tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên môi tôi.
?(????w????)?
Ây dà.
……
Xin anh nhẹ nhàng chút! Cái eo già cỗi của em không chịu đựng nổi!
— Toàn văn hoàn —
??
Sao mà hoàn được!
Chúng ta còn chưa đọc Quỳ Hoa Bảo Điển của Nhung Dận đâu!!
12/12
Cuối cùng công ty cũng xếp cho mình một trợ lý nam!!!
Hơn nữa trông cũng đẹp trai nữa.
Hôm nay là thật vui.
13/12
Mình phát hiện ra trợ lý mới của mình tốt tính quá đi mất!
Muốn bắt nạt!
20/12
Lên núi.
Mệt chết mất.
20/12
Có phải mình bị nguyền rủa “Đi vệ sinh không bao giờ dùng được giấy” không?
Nếu không phải hôm nay có cô lao công đi qua cứu giúp mình, có lẽ mình sẽ là người đàn ông đầu tiên trên thế giới chết vì bị tê chân.
Mối thù này, mình sẽ nhớ kỹ.
30/12
Có phải Lê Tử Minh lại lên cơn không???
Sao lại không để ý tới mình????
Chẳng lẽ chuyện mình ăn vụng bánh dứa của ẻm bị phát hiện rồi ư???
31/12
Trai thẳng thật thú vị.
Không.
Lê Tử Minh thật thú vị.
25/1
Đi uống rượu.
Cảm giác được sống ít đi một ngày.
1/2
Mình nhận ra Lê Tử Minh khá dễ thương.
20/2
Hôm nay Lê Tử Minh dễ thương lắm luôn.
21/2
Đệt mợ, sao lại dễ thương thế này!!
22/2
Haiz, hơi hơi muốn hôn em í một cái, liệu có bị ẻm cầm dép phang cho không nhỉ?
26/2
Hôn trộm thành công!!!
Vui nguyên ngày!
27/2
Hôm nay hôn trộm lần thứ hai.
Tự thưởng cho mình 666.*
Trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi họng luôn rồi.
*666: lìuliùliù, đồng âm với từ 牛 (Niú), hàm ý là khen “Quá trâu bò”.
1/4
Lần thứ 62 hôn trộm thành công!!
Điên cuồng tự đánh call cho mình!!
*Đánh call: Cổ vũ, khen ngợi.
5/4
Lê Tử Minh biết mình thích đàn ông rồi.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được.
Không ngủ được
Nếu em ấy muốn tạm thôi việc thì làm sao bây giờ?
A!
Bực mình!
Không được! Không cho!
6/4
Tỏ tình rồi.
Trông em ấy không kháng cự cho lắm.
Lên kế hoạch.
25/5
Đáng yêu quá.
Muốn meo meo với em mỗi ngày.
13/6
Ngay giây phút Lê Tử Minh mang mình ra khỏi phòng hộp đêm.
Mình thắng rồi.
14/6
Từ kỹ thuật hôn là cảm nhận được, cục cưng nhà mình chắc chắn là nụ hôn đầu.
31/7
Bé xử nam.
Giám định hoàn tất.
20/8
Sắp gặp ba mẹ vợ!! Căng thẳng sắp phát nổ rồi!!!!
Aaaa!!!
21/8
Meo meo với em.
Đáng yêu quá.
12/12
Lâu lắm rồi không viết nhật ký.
Hôm nay là ngày kỷ niệm tròn 1 năm quen nhau của mình và bé yêu.
Cảm ơn ông trời đã cho mình được gặp em.
25/12
Giáng Sinh vui vẻ.
Mỗi ngày là một niềm vui.
1/1
Chúc mừng năm mới.
Meo một cái~
Hoàn thật rồi đó~