Thời gian trôi nhanh. Mới đấy mà đã qua mùa thu mát mẻ. Trời đang vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Bầu trời phủ một màu xám tro u ám. Con bé nằm trong chăn, lười biếng nhìn đồng hồ.
Hôm nay là chủ nhật nên nó ngủ nướng thêm một chút. Nhưng rõ ràng là có ai đó không muốn nó ngủ nướng.
Bông Cải mang đầy ủy khuất cào cào chân vào cánh cửa. Nó bị bỏ đói từ tối qua đến giờ vô cùng thảm. Cánh cửa vừa mở nó liền chạy tới quấn lấy đôi chân thon dài của ai kia mà sủa khẽ mấy tiếng.
Bảo Hân ngồi xuống xoa đầu nó:
– Đói rồi hả? Đi theo chị chị cho Bông Cải ăn.
Rồi một người một chó dẫn nhau xuống bếp.
Cho Bông Cải ăn xong con bé mở tủ lạnh tìm chút gì đó ăn sáng liền phát hiện tủ lạnh trống trơn.
Ai da. Đã một tuần nó không đi mua đồ rồi. Vậy là con bé khoác áo trùm lên bộ váy ngủ dài tới gối lật đật chạy tới siêu thị cách đó 10phút đi bộ.
Mua đồ xong, nó rửa sạch bỏ vào tủ, còn lại một ít tự mình nấu bữa sáng.
Vừa ăn đôi mắt vừa nhìn về cánh cửa phòng ngủ của hắn. Đã ba ngày hắn chưa về nhà. Nó không biết hắn đi đâu. Hay đơn giản là nó không quan tâm. Nó cũng có cuộc sống riêng, hắn cũng vậy. Hai người chỉ đơn giản như hai đường ziczac, mỗi người đi một nơi rồi gặp nhau tại một điểm, là căn nhà.
Ở trường nó và hắn làm như không quen biết. Hắn vẫn là đội trưởn đội bóng rổ tài năng, hay chàng hotboy lạnh lùng mà bao nữ sinh ngưỡng mộ. Còn con bé vẫn làm học sinh mới, kì lạ và lập dị.
Qua một ngày chủ nhật bận bịu. Làm mọi thứ xong xuôi, đi tới viện thăm ba, tới nghĩa trang chăm sóc ngôi mộ của mẹ, cuối cùng nó cũng nhàn nhã dẫn Bông Cải đi dạo.
Bảo Hân cầm sợi dây xích mảnh trong tay chậm rãi đi dọc bờ hồ trong công viên Trường Kỳ xinh đẹp. Thời tiết về chiều lạnh dần, trời tối đi nhanh chóng nhưng Bông Cải vẫn lon ton chạy phía trước, tò mò ngửi cái nọ lại cào cái kia.
Bỗng con chó hướng phía hàng cây sủa một tiếng, chiếc đuôi xù liên tục phe phẩy. Bình thường Bông Cải rất hiếm khi sủa nên Bảo Hân tò mò đưa mắt nhìn theo. Sau gốc cây to là hai người ngồi trên băng ghế. Cô gái mặc một chiếc áo len màu cam và trắng, mái tóc dài lượn sóng thả sau lưng. Từ người cô toát lên một loại khí chất nhẹ nhàng dễ chịu. Còn chàng trai thì không ai khác chính là chủ nhân của Bông Cải, mái tóc tím kia thì không thể nhầm.
Hai người đang nói chuyện thì bị tiếng sủa thu hút. Họ quay lại, lọt vào mắt là một cô gái mặc đầm trắng qua gối, khoác bên ngoài chiếc áo cùng màu, mái tóc hung đỏ cột gọn gàng, trong tay cầm dây xích buộc một con Samoyed trắng muốt.
Hoàng Bảo Nam hơi ngạc nhiên nhìn Bảo Hân:
– Sao cậu lại ởđây?
Bông Cải sủa thêm mấy tiếng rồi giật xích chạy tới chỗ hắn. Cô gái kia liền ngồi xuống, đưa tay gọi nó:
– Là Bông Cải sao? Lại đây nào!
Con chó vui mừng thè lưỡi liếm tay cô mấy cái rồi quay qua cọ vào chân chủ nhân.
Bảo Hân khẽ hất đầu về phía nó:
– Dắt Bông Cải đi dạo thôi. Cậu ở đây làm gì?
Hắn còn chưa kịp trả lời cô gái đã lên tiếng:
– Ai vậy anh Nam?
Lúc này con bé mới chú ý tới cô gái, khuôn mặt non nớt nhưng rất thanh tú. Thoạt nhìn vẻ yếu đuối của cô đã muốn che chở. Bảo Nam vuốt con chó, hướng mắt về phía Bảo Hân:
– Là bạn học. Cậu ấy là người anh nói với em.
– Là chị Bảo Hân sao? Chào chị. Em là Kim Anh.- Trần Kim Anh vui vẻ chào hỏi.
Con bé nhìn ra chút gì đó gượng gạo trên mặt cô gái, nó càng nhìn ra cô gái kia đang cố tỏ ra thân thiết. Nhưng nó rất dị ứng với kiểu chào hỏi chị em này nên không mặn mà đáp lại:
– Chào em.- Rồi hướng Bảo Nam nói- Cậu đưa nó về được không. Tôi về chuẩn bị đi làm.
– Được rồi. Cậu đi đi. Lát tôi tự cho nó ăn.
Hắn khẽ gật đầu cầm đầu dây xích.
Con bé trước khi đi nói thêm một câu:
– Tạm biệt.
– Chào chị. Gặp lại sau nha- Kim Anh nói với theo sau con bé.
Nó rời khỏi công viên, suy nghĩ trong lòng phức tạp. Cái tên Trần Kim Anh rất quen thuộc. Cầu mong cho cô ta, rằng cô ta không phải con gái của Trần Thế Sơn.