Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 27



Trần Sâm mơ thấy một giấc mộng, trong mộng hắn thấy mình rơi vào trong nước. Nước biển lạnh buốt rét thấu xương áp bách bộ ngực của hắn cùng tứ chi, đại não thiếu dưỡng khí mơ mơ màng màng, bọt khí theo trong cổ họng chậm rãi bốc ra bên ngoài, trong hoàn cảnh tối đen phản xạ ánh sáng vô cùng đẹp mắt. Ngay tại lúc hắn cảm giác mình muốn ngủ một giấc, một cổ lực đạo bỗng giữ chặt tay của hắn. Ngay sau đó hắn cảm giác được đầu của mình được nâng lên đối diện với một cái đầu khác, miệng đối miệng, o o thổi hơi vào miệng hắn. Cái này thổi hơi thì thổi hơi a, nhưng tên kia lại không thành thật, thổi thổi đến đầu lưỡi cũng thổi vào, trượt không trượt thu, tựa như con rắn nhỏ quấn lấy đầu lưỡi của hắn đảo quanh. Trần Sâm vừa khôi phục chút khí lực, lại bị hôn đến sắp đứt hơi, tay chân đẩy người nọ ra, nhưng lại đẩy không được! Trần Sâm phát hỏa, con mẹ nó đây là tới cứu hắn hay là hại hắn đây? Không chút do dự một quyền vung ra, chỉ nghe thấy ai đó hét thảm một tiếng, hắn cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy trần nhà sạch sẽ màu tuyết trắng cùng Đỗ Viễn đang bụm lấy cái cằm, ánh mắt hàm chứa lệ quang như vợ bé nhìn mình.

“Là ngươi?” Trần Sâm còn chưa từ trong mộng phục hồi lại tinh thần, há miệng liền hỏi.

“Cái gì là tôi?” Đỗ Viễn vẻ mặt ủy khuất.

“A… Là mộng a.” Trần Sâm bừng tỉnh đại ngộ — bất quá miệng như thế nào cảm giác có chút dính dấp … Nghĩ nghĩ, hắn đưa tay lên sờ môi. Nhưng cánh tay còn chưa nâng lên vài li mét, liền mất hết khí lực mà rơi xuống, Trần Sâm thoáng cái sửng sốt.

“Ta bị tê liệt?” Trần Sâm trừng to mắt nhìn nam nhân ngồi ở bên giường. Đỗ Viễn tuy cũng sững sờ, nhưng sau đó liền kịp phản ứng cười gian trá không ngừng, một bên cười một bên xốc chăn bông lên chui vào. Khí lạnh đột nhiên xông vào ổ chăn làm Trần Sâm rùng mình một cái. Ngay sau đó, hắn nhận ra hai chân của mình bị ép xuống dưới giường nệm một chút, một cỗ cảm giác mát lạnh đánh úp lại, Trần Sâm cảm thấy nam nhân cả người gắn vào trên người hắn.

“Uy ngươi — ta thao –” Vừa mở miệng, lại cảm giác được cái gì đó mát lạnh đặt lên bụng mình, còn một đường trượt xuống dưới đũng quần, đặt ở trên vị trí mẫn cảm nào đó.

Trần Sâm kinh hãi, tình huống này là thế nào? Tại sao thoáng cái chạy về phía cấp hạn chế? Đáng thương tay chân hắn đều bị tê liệt, đưa tay cũng cảm thấy vất vả, huống hồ là muốn dồn Đỗ Viễn dừng lại. Muốn chết nữa chính là ngón tay cầm “mệnh căn” của hắn bắt đầu không nhanh không chậm vuốt ve, động tác phải gọi là thành thạo đúng chỗ; Tay kia cũng không nhàn rỗi, dọc theo cơ bụng rắn chắc của hắn một đường hướng lên. Quần áo bị kéo ra, Trần Sâm cảm giác được cái gì đó ẩm ướt nhẹ nhàng xẹt qua ngực của mình, xúc giác ấm áp làm cho hắn toàn thân đều nổi da gà.

“Uy ngươi cầm tinh con mèo a…” Xúc giác ẩm ướt nóng bỏng ở hai điểm trước ngực bồi hồi không đi, cảm giác ngứa ngáy làm cho Trần Sâm có loại ảo giác như bị Đại Bạch liếm.

Đột nhiên trước ngực truyền đến một hồi đau đớn — hắn bị cắn, ở trên đầu nhũ.

Không đợi Trần Sâm nổi giận, Đỗ Viễn từ trong chăn chui ra, một tay đặt ở bên cạnh đầu Trần Sâm, híp mắt nhìn bao quát nam nhân:”Anh bị Đại Bạch liếm qua?”

“Liếm qua a.” Trần Sâm không hiểu ra sao nhìn y.

Đỗ Viễn bất mãn nhíu mày, sau đó hung hăng cúi người, hướng cổ nam nhân táp tới, đau nhức làm Trần Sâm thẳng bạo nói tục. Đỗ Viễn có tai như điếc, cắn hết cổ rồi cắn bả vai, cắn hết bả vai lại cắn cơ ngực, một bên cắn còn một bên hỏi “Nó liếm qua ở đây? Hay ở đây?”…

“Ta kháo! Đại Bạch cũng không phải như ngươi… Ngươi nhẹ chút — sắp chảy máu rồi!”

Đỗ Viễn ngay từ đầu chỉ tính toán tùy tiện cắn hai cái xem như hả giận, kết quả càng cắn lại càng cảm thấy ngon miệng, cơ thể đơn giản chỉ cần cứng ngắc chút,vị tốt! Dần dần cắn biến thành gặm, gặm biến thành liếm, vị trí liếm cũng càng ngày càng sắc tình, lúc liếm đến dưới bụng của nam nhân liền cố ý dừng lại, thỏa mản nghe được hô hấp càng ngày càng nặng nề của hắn.

“Đỗ… Viễn…” Trần Sâm gian nan giơ tay lên bắt lấy tóc Đỗ Viễn, lại vô lực đẩy ra.

Đỗ Viễn rũ mắt thấy đũng quần của nam nhân có chút hở ra, liền không do dự kéo xuống quần ngủ của hắn, cách quần trong liếm liếm bộ vị bị hở ra:”Sâm có cảm giác?”

“Ta…”

Đỗ Viễn không để cho hắn có cơ hội giải thích, đột nhiên há mồm ngậm lấy tính khí của nam nhân đã nâng lên phân nửa, sau đó dọc theo quần lót một đường liếm cắn.

“Ngươi… mẹ nó dừng lại…” Trần Sâm chịu áp lực này, thanh âm cũng khẽ run lên.

Đỗ Viễn đương nhiên sẽ không nghe, vẫn vui vẻ cắn liếm láp, đột nhiên cảm thấy người dưới thân không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ là bàn tay nắm tóc y đã có chút run lên. Cảm thấy không thích hợp, Đỗ Viễn chui ra khỏi chăn bông, lại bắt gặp Trần Sâm đang cắn răng hung dữ trừng y, khóe mắt đúng là ẩn ẩn hồng — một Đại lão gia mắt đỏ hồng là hình ảnh làm mù mắt người ta, nhưng đến trong mắt Đỗ Viễn lại là hấp dẫn cực độ.

“Ta muốn…” Trần Sâm vẻ mặt táo bón mở miệng, mới nói hai chữ lại bị Đỗ Viễn cắt đứt.

“Sâm, anh đúng là không thành thật… Vừa rồi muốn tôi ngừng, hiện tại lại nói muốn –” Nói rồi nhẹ nhàng liếm liếm khóe mắt đang ửng đỏ của nam nhân.

“Muốn… Đại gia ngươi muốn! Ta con mẹ nó mắc tiểu! Muốn đi tiểu!” Nam nhân rốt cục khôngthể nhịn được nữa rống to ra.

“……” =.=”

Trước bồn cầu, Đỗ Viễn từ phía sau lưng vịn Trần Sâm, buồn bực nhìn hắn vẻ mặt hưởng thụ vung nước tiểu.

“Anh thật không có tư tưởng…” Đỗ Viễn dựa vào bả vai Trần Sâm ai oán nói.

Trần Sâm khinh thường hừ một tiếng:”Không có tư tưởng thì làm sao? Làm tình thì không cần đi tiểu?”

Đỗ Viễn ngẫm lại lời này cũng có lý, xì một tiếng bật cười:”Anh nói chuyện thật biết điều.”

“Đừng sờ, có chuyện đứng đắn.” Trần Sâm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhưng rõ ràng hiệu quả không lớn, người nọ chỉ là giương mắt nhìn hắn, lại tiếp tục sờ sờ, hôn hôn.

“Ta kháo! Ngươi muốn phát tình cũng phải nói ta biết chuyện gì xảy ra a? Chúng ta là đang ở đâu? Ai đã cứu chúng ta? Chiến thuyền nổ mạnh là chuyện gì xảy ra — ngô” Liên tiếp mấy vấn đề còn chưa kịp nói xong, đã bị Đỗ Viễn hung hăng dùng miệng ngăn chặn.

“Đừng nóng vội, tôi sẽ chậm rãi nói cho anh biết… Hiện tại quan trọng nhất là cái này…” Đỗ Viễn sát lại gần nam nhân, Trần Sâm lập tức cảm nhận được một vật cứng ngắc đặt ở giữa mông của mình, mặt xoạt cái nóng lên liền biến thành hồng, chờ hắn suy nghĩ cẩn thận đây là có ý gì, mặt lại xoạt một cái biến thành đen.

“Ngươi đừng kích động… Ta một nửa thân tê liệt, không chịu nổi lăn qua lăn lại đâu…” Trần Sâm khẩn trương nhắc nhở.

“A…” Đỗ Viễn ghé vào bên tai nam nhân cười ra tiếng,”Anh trong lúc này còn có phản ứng, không liệt được.”

Trần Sâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn mệnh căn tử đang khẽ ngẩng đầu, cuối cùng chỉ có thể dùng ngữ khí thương lượng nói:”Ngươi xem ta ngủ lâu như vậy, lại một thân toàn mùi thuốc, mới vừa rồi còn mới đi tiểu, tay cũng chưa rửa, không vệ sinh a…”

Còn chưa nói hết Trần Sâm liền cảm thấy nam nhân ở sau lưng mình lùi lại một khoảng, còn chưa kịp cao hứng, lại cảm thấy vòng tay đang quấn quanh lưng dùng sức, hắn vừa nhấc đầu, Đỗ Viễn liền lôi hắn đi đến bồn rửa tay…

“Không phải — ta đây thân thể hiện tại không nhúc nhích được, ít nhất phải cho ta thời gian để khôi phục chứ?” Trần Sâm vội bổ sung.

Đỗ Viễn nhìn nét mặt căng cứng của nam nhân ở trong gương, phốc cái bật cười, nói:”Bác sĩ nói anh là do ngâm trong nước biển quá lâu, đông lạnh, massage một chút là tốt rồi.”

“Ân… ta hiểu rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, sau đó tìm mấy cô em xinh đẹp — tới giúp ta massage được không?” Trần Sâm cho rằng Đỗ Viễn rốt cục cũng có lương tâm, vì vậy cao hứng đề nghị.

“Tôi có biện pháp tốt hơn.” Đỗ Viễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói.

“… Ta có thể từ chối nghe biện pháp của ngươi hay không?” Trần Sâm mặt mũi trắng bệch.

“Anh chờ một chút.” Ở trên mặt Trần Sâm hôn một cái, Đỗ Viễn đem hắn tựa ở bên cạnh bồn rửa tay, sau đó đi đến cửa kính sát đất ở đằng sau WC, đem cửa kính đẩy sang bên cạnh. Sau cửa kính dĩ nhiên là một cái bồn tắm đặc biệt lớn dùng để massage, Trần Sâm khóe miệng run rẩy nhìn Đỗ Viễn mở nước, điều chỉnh nhiệt độ, sau đó ngoái đầu lại nhìn nhìn hắn, cười rất chi sáng lạn:”Tôi giúp anh massage, miễn phí.”

……

“Sao… Sao…. Như thế nào tiến vào a…”

“Chậm một chút… Ngô…”

“Đừng vê… Con mẹ nó làm thì làm không nên nhiều chuyện như vậy…”

“Ôi chao ôi chao chân chân… Muốn căng gân…”

“… Thao… Eo của lão tử… Muốn gãy đôi…”

“Lão tử ta xin ngươi… Ngừng… Ngừng…”

“……”

Từ mắng to đến cầu xin, từ cầu xin đến rên rỉ, cuối cùng chỉ còn tiếng nước ào ào cùng tiếng kêu rên ngẫu nhiên vang lên…

Ngay tại lúc Trần Sâm cho là mình dùng tinh lực quá độ mà chết thảm ở bồn tắm thì trong phòng vang lên tiếng đập cửa, khiến hắn sợ tới mức cơ thể đều căng thẳng.

“Ân…” Đỗ Viễn trầm giọng rên rỉ một tiếng, nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh, bất mãn vỗ vỗ cái mông rắn chắc của hắn. Cái vỗ này chỉ làm Trần Sâm càng thêm khẩn trương, hắn đưa tay chống đỡ giữa hai người, hung dữ trừng mắt nhìn tên nam nhân hoàn toàn không có ý định tạm dừng kia.

“Có người — ngươi đi ra–” Trần Sâm vẻ mặt mang biểu tình “ngươi làm nữa lão tử cùng với ngươi liều mạng” nhìn Đỗ Viễn, đáng tiếc hắn hiện tại khuôn mặt cùng khóe mắt đều ửng hồng quá mức, chỉ có thể làm cho con sói mắt trắng đang ở trên người hắn tính trí càng thêm dạt dào.

Không đếm xỉa bàn tay đang đặt trước ngực mình, Đỗ Viễn nâng lên hai đùi thon dài của Trần Sâm, dưới thân dùng sức động một cái làm cho Trần Sâm lời mắng chửi vừa đến bên miệng lại phải cứng sinh sinh nuốt trở về.

“Ngô – ân –” Không để cho Trần Sâm có cơ hội nói chuyện, Đỗ Viễn nghiêng về phía trước cắn lên môi dưới của nam nhân, Trần Sâu bị đau rụt đầu lại, đôi môi ấm áp lại lập tức theo sát mà đến, một chút khe hở cũng không chừa ngăn chặn môi của hắn, cái lưỡi mềm nóng thuận thế trượt vào khoang miệng nam nhân, bướng bỉnh cùng nam nhân dây dưa một chỗ. Nụ hôn kịch liệt làm cho Trần Sâm có một lỗi cảm giác không cách nào hô hấp, phản kháng cũng dần dần thong thả lại.

“Ngài Đỗ –?” Từ ngoài cửa gian phòng truyền đến một giọng nam lạ lẫm, Trần Sâm trong nháy mắt tỉnh táo, hắn hung ác cắn lấy đầu lưỡi của Đỗ Viễn, nhưng y lại giống như sớm có chuẩn bị, trước một bước rời khỏi môi của nam nhân, sau khi gian kế thực hiện được liền cười cười, tiếp tục hôn lên.

Cửa phòng tắm cũng không đóng, nếu người bên ngoài gian phòng dùng chìa khóa mở cửa tiến vào — Trần Sâm càng nghĩ lại càng khẩn trương, muốn phản kháng rồi lại hoàn toàn không dùng được lực, nếu như không phải Đỗ Viễn vịn eo của hắn, phỏng chừng hắn đã trực tiếp dọc theo bồn tắm ngã xuống nước mà chết đuối.

“Nhanh…” Đỗ Viễn nhìn ra nam nhân bất an, dường như an ủi hôn nhẹ hốc mắt đã hồng thấu của hắn, tốc độ trừu sáp nhanh hơn.

Trần Sâm đơn giản nhắm mắt lại không nói,Đỗ Viễn được cho phép, phần eo càng thêm ra sức động, lần lượt đỉnh nhập cũng làm cho nam nhân dưới thân phát ra tiếng kêu rên ẩn nhẫn.

Hai người động tác kịch liệt làm tầng tầng bọt nước chung quanh tung tóe. Một hồi lâu sau, cả hai đồng thời thấp giọng rên rỉ một tiếng, bọt nước dần dần yếu bớt, mặt nước cũng chậm rãi khôi phục lại bình thường.

Cùng lúc đó, hai người cũng nghe được tiếng mở cửa phòng tik tak vang lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.