Sau khi sinh Hắc Manh, một năm sau Thời Thất mang thai lần nữa.
Giữa trưa nắng ôn hòa và lười biếng, nữ tử mặc váy xanh nhạt ngồi trên băng ghế đá dưới tàng cây hòe, nàng xoa bụng, trong con ngươi trong trẻo chất đầy u sầu.
Lúc này nàng nhìn hai bánh bao nhỏ đang chơi đùa bên kia chăm chú, bộ quần áo màu vàng trên người đã dính đầy bụi đất, tiểu gia hỏa vẫn ở trong vũng bùn chơi vui vẻ, vẻ mặt vô ưu vô lo.
Thời Thất thở dài nặng nề, nhỏ giọng gọi: “Manh Nhi, qua chỗ mẹ.”
Hắc Manh nhìn nàng rồi lau lau bùn trên mặt, chạy chậm tới bên cạnh nàng: “Làm gì vậy ạ?”
Ngẩng cái cằm lên, bộ dạng ta đây vô địch, không ai bì nổi.
Thời Thất nhìn con gái, nàng kế thừa mạo Hắc Ngạo, làn da ngăm, ngũ quan tinh xảo nổi bật, đôi mắt tròn long lanh, hơi phồng má lên làm người ta không khỏi muốn giơ tay véo, trên thực tế Thời Thất thật sự làm vậy.
Véo nhẹ má nàng một cái rồi Thời Thất lấy khăn tay ra lau sạch khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói: “Manh Nhi học thêu thùa với mẹ được không?”
“Không muốn.” Hắc Manh quay đầu đi: “Thủ lĩnh tương lai sao lại học thứ ẻo lả này.”
Thời Thất: “…”
Mặc dù… vẻ ngoài giống nàng nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, ngược lại là…
“Đúng là con gái ông đây có khí phách!”
Theo tiếng nói, một người chậm rãi đi tới.
Hắn ở hướng ngược sáng, thân hình cao lớn, bước tới gần Thời Thất mới nhìn rõ trên vai hắn khiêng một con hươu sao mới chết không lâu.
Hắc Ngạo vứt con hươu xuống đất rầm một cái, hươu còn chưa chết, co quắp ngã xuống mặt đất, máu tươi không ngừng chảy ra từ vết thương, mùi máu tươi tỏa ra lập tức làm Thời Thất trắng bệch mặt.
Nàng che miệng nôn khan, thống khổ nhíu mày.
“Khó chịu?” Hắc Ngạo tới gần mấy bước, không ngờ bị nàng né tránh.
“Hắc Ngạo ca, huynh… huynh thối quá.” Mắt Thời Thất đỏ lên, oán trách: “Sao huynh, sao lại đi săn hươu, hươu sau núi sắp bị huynh săn sạch rồi.”
Hắc Ngạo nhíu mày: “Bồi bổ cho nàng.” Nói xong, nhìn xuống phần bụng bằng phẳng của nàng, ánh mắt dịu dàng: “Cũng bồi bổ cho con trai ta.”
“Đúng!” Hắc Manh giơ tay, giọng nói trẻ con non nớt rất bá đạo: “Bồi bổ cho đệ đệ tương lai của con, không thể để nó thiệt thòi.”
Thời Thất: “…”
“Khuê nữ của cha hiểu chuyện quá.” Hắc Ngạo mỉm cười, đặt bàn tay dính máu lên cái đầu nhỏ của nàng: “Con hươu này giao cho… con xử lý, cha và mẹ con nói chút chuyện.”
“Được ạ!”
Hắc Manh xắn tay áo lên để lộ hai cánh tay mập mạp, nàng dồn khí xuống đan điền rồi a nhẹ một tiếng nhấc con hươu chết lớn gần gấp năm lần nàng lên, vui vẻ đi xuống bếp.
“…”
Nàng sắp khóc.
Lúc biết cái thai đầu là con gái, trong lòng rất vui vẻ, mong chờ con gái khéo léo, dịu dàng và thông minh của mình ra đời.
Cuối cùng cũng ra đời nhưng mà không khéo léo, không dịu dàng, càng chẳng bàn tới thông minh, rõ ràng vẻ ngoài xinh xắn nhưng tính cách lại giống Hắc Ngạo, cả ngày ôm mộng thống trị núi Kỳ Lân, thỉnh thoảng ra ngoài kiếm chuyện, không thì tìm cơ hội trộm nhẫn trấn linh của Hắc Ngạo.
Nghĩ tới các hành vi của con gái, Thời Thất thở dài, không khỏi vuốt bụng dưới.
Nàng hi vọng con trai của nàng ôn hòa như nhị ca hay Lạc Thanh Trần đại ca, dẫu sao thì cũng đừng giống Hắc Ngạo, nàng sẽ không chịu nổi.
“Nương tử…” Đang thất thần, eo của nàng bị một đôi bàn tay ôm trọn.
Thời Thất ngước mắt: “Hắc Ngạo ca?”
Hắc Ngạo cúi đầu cắn vành tai vừa trắng vừa mềm của nàng, khàn giọng nói: “Ta nhớ nàng lắm.”
Thời Thất đã hiểu ý hắn, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ: “Không được, không được, sẽ động thai đó.”
“Ta nhẹ nhàng mà.” Không chờ Thời Thất kịp phản ứng, Hắc Ngạo đã bế nàng đi vào trong phòng.
Mây mưa triền miên một trận, Thời Thất tựa vào Hắc Ngạo, ánh mắt tràn đầy u sầu.
“Không vui? Hay là…” Hắc Ngạo hôn lên bả vai trần trụi của nàng: “Chưa ăn no?”
“Hắc Ngạo ca huynh thật đáng ghét!” Thời Thất gạt tay hắn ra, giận dữ nhìn hắn rồi lại thở dài yếu ớt: “Ta rất lo lắng cho Manh Nhi.”
“Hả?”
“Tính cách của nàng bây giờ còn đỡ, nếu lớn lên còn như vậy, sợ rằng chẳng ai chịu lấy nàng.”
Hắc Ngạo nhíu mày: “Không sao, ngày sau nếu nàng thích tiểu tử nhà ai thì cướp về là được.”
…
????
“Huynh, huynh đó là hành vi của bọn cướp!” Thời Thất tức giận ngồi dậy, lục lọi quần áo: “Ta mặc kệ huynh, ta muốn dẫn Manh Nhi đi tìm đại ca ta, nàng toàn học cái xấu từ huynh, ta không thể để Manh Nhi lớn lên giống con dê xấu xa như huynh.”
Hắc Ngạo thật sự quá nguy hiểm, tư tưởng không lành mạnh ấy sớm muộn gì cũng khiến con gái của nàng trở thành một người không đàng hoàng.
Nhưng Hắc Ngạo chỉ cười không nói gì, lười biếng nhìn ánh mắt của nàng.
Thời Thất đang thay quần áo thì bỗng một đôi mắt to tròn nhìn tới, nàng bị dọa kêu lên, luống cuống tay chân kéo chăn che cơ thể.
“Cha…” Hắc Manh nhẹ nhàng gọi, rồi nhanh nhẹn bò lên dán vào khuôn mặt Hắc Ngạo.
“Manh, Manh Nhi…” Thời Thất lúng túng không biết như thế nào cho phải: “Sao con vào đây?”
Hắc Manh không trả lời nàng, Hắc Ngạo nói: “Manh Nhi làm xong thịt hươu rồi.”
Đối với cha ruột, nàng lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
“Manh Nhi ngoan quá, vậy con đi rửa sạch thịt hươu được không? Lát nữa cha hầm canh cho con uống.”
“Được.” Hắc Manh vui vẻ xuống giường, sắp ra tới cửa lại chạy trở về, chớp mắt nhìn hắn: “Vừa rồi cha nói thật sao?”
“Thật, cha hầm một bát canh lớn cho con ăn.”
“Không phải cái này.” Hắc Manh mím môi, cẩn thận nhìn Thời Thất rồi ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Nếu Manh Nhi thích ai, thật sự có thể bắt về ạ?”
Ý cười trong mắt Hắc Ngạo rõ ràng hơn: “Thật.”
“Vậy nếu hắn không thích bị con bắt về thì sao ạ?”
“Đánh ngất xỉu là được.” Hắc Ngạo nói: “Lúc trước mẹ con cũng bị ta dẫn về như vậy đó.”
Chẳng qua là sợ ngất xỉu, nhưng cũng không khác lắm.
Hắc Manh suy tư gật đầu, chạy ra ngoài không quay đầu lại nữa.
Vừa rồi hai cha con nói nhỏ, nàng cũng không nghe rõ nói gì nên tò mò hỏi: “Manh Nhi nói gì với huynh vậy?”
“Không có gì.” Bàn tay rộng lớn ấm áp của hắn nhẹ nhàng dán lên bụng nàng: “Nương tử, con của chúng ta tên Hắc Hung được không?”
“Hắc… gì?”
“Hung.” Hắc Ngạo nghiêm túc nói: “Vừa đen vừa hung dữ, uy phong lẫm liệt, giống ta.”
“…”
Thời Thất chợt nhớ ngày con gái chào đời, Hắc Ngạo ôm bé con bé xíu, nói: “Gọi Hắc Manh đi, vừa đen vừa đáng yêu.”
Nét mặt của nàng trở nên khó coi, nhỏ giọng nói: “Hay là, con trai theo họ ta?”
“Hả?”
Thời Thất đánh bạo nói: “Hắc Ngạo ca, đặt tên theo họ của huynh đều rất khó nghe, như vậy về sau không có cô nương nào gả cho hắn.”
Hắc Ngạo: “…”
Ban đêm.
Thời Thất và Hắc Ngạo thấy con gái muội rồi mới về khiêng bao tải đi vào nhà.
Nàng lẩm bẩm đặt bao tải xuống đất, rót một chén trà lạnh uống một hơi rồi phóng khoáng lau miệng: “Mệt chết ta rồi.”
Nhìn qua bao tải, Thời Thất bỗng cảm giác không ổn, cẩn thận hỏi: “Manh Nhi, đây là… cái gì?”
“Phu quân tương lai của con!” Hai tay Hắc Manh chống nạnh rất bá đạo: “Cha nói, nếu thích ai thì đánh ngất xỉu mang đi.”
Thời Thất: “…”
Hắc Ngạo: “…”
Hắn nói vậy, chỉ là không ngờ… con gái của hắn lại áp dụng nhanh như vậy!
“Thả, thả ta ra!”
Một lát sau, trong bao tải có tiếng động.
Thời Thất không dám chậm trễ, luống cuống cởi dây thừng, cậu bé nằm ở bên trong vô cùng sáng sủa, trắng trẻo tinh xảo, mắt hắn đỏ lên, khóe mắt lóe lên ánh nước.
Thời Thất sửng sốt một lát, vội vàng kéo hắn ra ngoài: “Thiên Ngọc?”
Lạc Thiên Ngọc sụt sịt cái mũi, cũng run lên, ngay sau đó, khóc sụt sùi nhào vào trong ngực nàng: “Tiểu Thất cô cô…”
“Đại nam nhân làm nũng cái gì!” Nhìn bàn tay ôm eo Thời Thất, sắc mặt Hắc Ngạo lập tức sa sầm, tiến lên xách hắn lên như xách con gà: “Sao ngươi ở đây?”
Sao hắn biết mình vì sao ở đây chứ!
Rõ ràng đang ngồi đọc sách yên lành thì bỗng có người cầm gạch đập vào gáy hắn, trong lúc ý thức mơ hồ, Lạc Thiên Ngọc cảm thấy mình bị nhét vào trong bao tải, mở mắt ra lần nữa thì ở chỗ này.
Dường như nghĩ tới cái gì, Lạc Thiên Ngọc nhìn Hắc Manh ở bên cạnh, mắt tiểu cô nương lóe lên ánh sáng hung dữ, vẻ mặt khát khao khó nhịn, hung thần ác sát.
Cơ thể Lạc Thiên Ngọc run lên, vội vàng nấp sau lưng Thời Thất.
Trong chốc lát, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân bước tới gần, nam nữ sóng vai.
Nam tử sáng như ngọc thụ, lạnh lùng xuất trần, càng nổi bật ngũ quan xinh đẹp rực rỡ như lửa của nữ tử.
Nhìn thấy người tới, trên mặt Thời Thất lộ ra vui mừng, chạy chậm tới tiếp đón, khuôn mặt ửng đỏ và nhẹ nhàng gọi: “Tuyết Ương tỷ, Thanh Trần đại ca…”
Giọng nói ngọt ngào, dáng vẻ cũng ngoan ngoãn.
“Nghe người ta nói con gái của ngươi bắt con trai ta?” Lạc Thanh Trần nhìn Hắc Manh, lại nhìn về phía Lạc Thiên Ngọc, thấy hắn nhếch nhác thì lông mày nhíu lại.
“Thật sự là không ngờ nổi.” Giọng điệu hắn bất mãn, lại không phải với Hắc Manh mà là với con trai lớn nhà mình: “Vi phụ từng dạy con thế nào?”
Lạc Thiên Ngọc mạnh miệng: “Có câu nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng [1], Hắc Manh tiểu nhân đánh lén con, con không có phòng bị cũng dễ hiểu mà.”
[1] Tấn công công khai dễ dàng đối phó, ngầm hãm hại khó có thể lường.
Lạc Thanh Trần cười lạnh thành tiếng: “Con còn có cãi à, trở về quỳ từ đường.”
“Được rồi, quỳ cái gì, chỉ biết quỳ.” Tuyết Ương liếc mắt, mỉm cười tiến lên ôm Hắc Manh: “Để mẹ nuôi xem xem, con gái nuôi của ta ngày càng đen, ngày càng đáng yêu, đúng là người giống như tên.”
“Mẹ nuôi đừng nói bừa!” Hắc Manh bất mãn nói: “Con là nữ nhân muốn thống trị núi Kỳ Lân, sao có thể miêu tả là đáng yêu, nể mặt mẹ là mẹ nuôi của con nên con tha thứ cho mẹ lần này đó!”
Dứt lời, hào phóng vỗ vỗ vai của nàng ấy.
Khóe mắt Thời Thất giật giật, bỗng nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Con gái của nàng, sợ là không dạy nổi rồi.
“Vậy nữ nhân tương lai thống trị núi Kỳ Lân, vì sao con muốn…” Tuyết Ương ngừng lại, tìm ngữ thích hợp: “Vì sao muốn bắt Thiên Ngọc tới?”
“Cha con nói nếu thích công tử nhà nào thì đánh ngất xỉu bắt về.” Hắc Manh ngẩng đầu lên: “Đúng không, cha?”
“À, quả nhiên là cách giáo dục của đồ thô lỗ.” Lạc Thanh Trần cười lạnh khiêu khích.
Thời Thất mím môi, nhẹ nhàng giữ ống tay áo của Hắc Ngạo: “Thanh Trần đại ca không được nói Hắc Ngạo ca như vậy, huynh ấy rất tốt mà.”
“…”
Bênh phu quân một cách mù quáng, không nói nổi.
Tròng mắt Tuyết Ương lượn vòng, phối hợp ngồi xuống rồi ôm Hắc Manh vào ngực, dụ dỗ: “Manh Nhi yêu thích Thiên Ngọc nhà chúng ta à?”
“Dạ.” Hắc Manh gật đầu rồi nhìn vào mông Thiên Ngọc: “Cha nói mông lớn mắn đẻ, mông Thiên Ngọc ca lớn, về sau có thể sinh một tiểu tử mập mạp cho con!”
Nghe xong lời này, cả căn phòng rơi vào yên tĩnh kỳ lạ.
Mặt Lạc Thiên Ngọc đỏ lên, không kìm nén nổi rống to: “Ngươi, ngươi đừng nói lung tung! Ta… ta là nam nhân, sao nam nhân có thể sinh em bé chứ!”
Hắc Manh bật lại: “Ai nói nam nhân không thể sinh con hả?”
“Ta…”
Lạc Thiên Ngọc á khẩu không trả lời được, quả thật là… quả thật là không có người nào nói nam nhân không thể sinh con.
“Dù sao…” Lạc Thiên Ngọc khoanh tay, quay đầu: “Dù sao ta sẽ không gả cho ngươi, ngươi đừng ôm hy vọng.”
“…”
Hắn hoàn toàn bị Hắc Manh làm cho ngu ngốc rồi.
Lạc Thanh Trần xoa xoa huyệt thái dương, nhớ ngày đó Hắc Manh mới sinh ra, con của hắn ngày nào cũng ồn ào đòi cưới Manh Nhi làm nương tử vì hắn tin rằng con của Thời Thất cô cô chắc hẳn giống tính cách của nàng, không ngờ… nhầm rồi.
Hắc Manh tính tình nóng nảy, tùy tiện lại thích đấm đá tất nhiên không lọt nổi mắt xanh của Lạc Thiên Ngọc, lời lúc trước nói bỏ lại sau đầu, chỉ cần hai người chạm mặt không phải cãi nhau thì là bị Hắc Manh bắt nạt, nhưng Lạc Thiên Ngọc không đánh lại nàng nên tất nhiên Lạc Thiên Ngọc không muốn gặp lại Hắc Manh.
“Đừng ồn ào.” Hắc Ngạo ôm Thời Thất, vẻ mặt đã chẳng còn kiên nhẫn: “Thời Thất phải ngủ sớm, ngươi mau dẫn con trai ngoan của ngươi rời đi đi, đi thong thả không tiễn!”
Hắc Ngạo không giữ khách, Lạc Thanh Trần cũng không thèm ở lại chỗ này, lập tức kéo Lạc Thiên Ngọc muốn rời đi.
Thân hình Tuyết Ương hơi di chuyển, nhìn bụng của Thời Thất nói: “Nghĩ ra tên cho đứa nhỏ này chưa?”
Hắc Ngạo nói: “Hắc Hung, vừa đen vừa hung dữ.”
Hắc Manh tâng bốc: “Tên rất hay! Cha thật lợi hại!”
“…”
Thời Thất: “…”
Tuyết Ương: “…”
Lợi hại cái quỷ!
Nếu thật sự đặt cái tên này, nói không chừng đứa nhỏ sẽ oán hận hắn cả đời.
Thời Thất vuốt bụng dưới, giọng nói mềm mại: “Cùng họ với ta rất tốt, ta muốn gọi hắn là Thời Niệm Vân, tỷ thấy thế nào?”
Nàng nhìn Hắc Ngạo, khóe mắt lại ngấn lệ.
Hắc Ngạo biết nàng lại nhớ nhị ca nàng, bàn tay to véo nhẹ vành tai trắng trẻo xinh xắn của nàng: “Được, gọi vậy đi.”
“Vậy chúng ta đi đây.”
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Thời Thất cũng không ngủ lại trên giường, sau khi nói với Hắc Ngạo, nàng một mình đi tới sau núi.
Ánh trăng mát mẻ như lớp lụa mỏng bao trọn ruộng hoa hướng dương.
Thời Thất cẩn thận xuyên qua biển hoa rồi dừng lại trước mộ.
Nàng nửa ngồi dưới đất, hai con ngươi trong veo đen láy lẳng lặng nhìn bia mộ.
Thời Thất vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào tên Thời Nhị rồi cười: “Nhị ca, hoa nở rồi, rất nhiều Vân Quỳ đang ở bên huynh, muội nghĩ huynh sẽ không cô đơn.”
Nàng chẳng còn khóc lóc sướt mướt, thức trắng đêm không ngủ như lúc vừa mất Thời Nhị, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới vẫn đau lòng như cắt.
Nàng có huynh trưởng tốt nhất thế gian, từ lúc nàng bi bô tập nói tới lúc tập tễnh biết đi, nàng sẽ dựa vào hắn, hắn làm huynh trưởng cũng sẽ bảo vệ nàng.
“Muội có bé cưng, tộc trưởng nói là con trai, huynh xem tên Thời Niệm Vân thế nào? Vân là Vân trong Vân Quỳ, tuy muội chưa từng gặp nhị tẩu nhưng chắc hẳn nàng là người rất rất tốt…” Hốc mắt Thời Thất căng lên, nàng che mắt, cắn môi kìm nén cảm xúc muốn khóc.
“Muội… muội nhớ huynh lắm.”
Nàng không khống chế nổi tưởng tượng, nếu như nhị ca vẫn còn sống trên đời thì sẽ thế nào?
Hắn chắc chắn yêu thương Manh Nhi giống như yêu thương mình, cho dù con bé hay gây sự cũng sẽ mỉm cười bao dung;
Cũng sẽ chờ mong Niệm Vân ở trong bụng chưa ra đời của nàng;
Sẽ nhìn bọn chúng lớn lên, dạy bọn chúng đọc sách viết chứ;
Nếu như có thể, có lẽ hắn sẽ tìm một nữ tử giống Vân Quỳ thành gia lập nghiệp, có con của mình;
“Ngoan, đừng khóc.”
Bên tai bỗng có một giọng nói quen thuộc.
Cơ thể nàng run lên, tiếng khóc im bặt, Thời Thất ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, ở trong ánh trăng sáng, nam tử mặc áo trắng đứng ở bên cạnh, vạt áo của hắn chập chờn trong gió, nụ cười bên môi còn dịu dàng hơn ánh trăng.
Đôi mắt đen quen thuộc nhìn nàng, chất chứa dịu dàng và hào quang đẹp nhất thế gian này.
“Nhị ca…”
Thời Thất cho rằng mình nhìn lầm, chớp mắt một cái, thật sự là hắn nhưng cơ thể trong suốt.
“Muội sắp làm mẹ của hai đứa trẻ rồi, không thể khóc nữa.”
Thời Nhị xoay người, ngón tay trong suốt chạm vào nước mắt của nàng.
Thời Nhị cười rất dịu dàng: “Hoa hướng dương rất đẹp, ban ngày mặt trời cũng rất ấm áp, thỉnh thoảng Manh Nhi cũng tới thăm ta, về sau… để Niệm Vân cũng tới thăm ta nhé.”
Bóng dáng của hắn dần dần biến mất trong cảnh chiều hôm.
Nước mắt trượt xuống má, một đôi tay lau nước mắt trên khóe mắt nàng, Thời Thất vui mừng, quay đầu lại nhìn thấy Hắc Ngạo.
Nàng há miệng, cười: “Không phải ta bảo huynh ngủ đi rồi mà?”
“Không ôm nàng, ta ngủ không được.”
Hắc Ngạo liếc nhìn bia mộ rồi nói: “Nửa đêm, nàng ở đây khóc sướt mướt, nhị ca và nhị tẩu nàng làm sao nghỉ ngơi được?”
“Ừ.”
“Đi thôi.” Hắc Ngạo xoay người, vỗ vỗ lưng của mình: “Trở về thôi.”
Lau sạch nước mắt, Thời Thất cẩn thận bò lên lưng hắn.
Hắc Ngạo cõng nàng đi qua đường mòn, lúc sắp ra khỏi biển hoa hướng dương, Thời Thất bỗng có cảm giác có người nhìn nàng nên quay đầu lại.
Trong màn đêm, nam tử thân hình cao gầy và nữ tử áo vàng vẫy vẫy tay với nàng…
Nàng thu lại ánh mắt, chống cằm lên vai hắn: “Hắc Ngạo ca…”
“Hả?”
“Ta rất thích huynh.”
Hắn dừng bước lại, quay đầu hôn lên môi nàng: “Ta nghe thấy rồi.”
Thời Thất bị nụ hôn này làm giật nảy mình, sau đó bật cười ra tiếng: “Huynh nói… Niệm Vân của chúng ta sẽ như thế nào nhỉ?”
“Chắc chắn vừa đen vừa hung dữ, giống ta.”
“…”
*
Mấy tháng sau, Thời Thất thành công sinh hạ Niệm Vân.
Nhưng mà…
Không đen không hung dữ, vừa trắng vừa mềm còn nhát gan thích khóc.
Giống Thời Thất.
TOÀN VĂN HOÀN
[Đính chính: Ở một chương 54 tác giả nói Thời Thất sinh con trai trước, con gái sau. Nhưng ở phiên ngoại thêm vào để xuất bản thành sách này lại là con gái trước con trai sau. Nói chung là cũng không quan trọng lắm, mọi người đọc truyện vui vẻ nhé.]