Bị Kẻ Thù Yêu Thích Ta Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 22



[Tan học, gặp sau núi Kỳ Lân.]

Cách thời gian tan học rất lâu rồi, Thời Thất cắn ngón tay nghĩ nội dung trên giấy. Tuyết Ương trông rất khó chọc, không không không, đúng là rất khó chọc vào… nhưng vẫn là người tốt, tuy từng nhốt nàng trong phòng tối nhưng mà… nhưng mà nàng ấy lại thả mình ra, cho nên… hẳn là sẽ không làm chuyện gì quá đáng với nàng đâu nhỉ? Thời Thất thấp thỏm trong lòng, nàng muốn đi nhưng mà sợ Tuyết Ương làm khó mình; nàng không muốn đi nữa nhưng mà nếu không đi… chắc chắn Tuyết Ương sẽ nổi giận.

Dù sao cũng là mình thiệt, Thời Thất quyết định đi.

Hạ quyết tâm, nàng thu dọn đồ đạc rồi đi đến ngọn núi phía sau thư viện Kỳ Lân.

Phong cảnh ở ngọn núi sau thư viện rất đẹp, bàng hoa tùy liễu [1], ong bướm bay lượn xuyên qua rừng cây, Thời Thất nhìn thấy Tuyết Ương trong biển hoa. Tuyết Ương trông cực kỳ xinh đẹp, một bóng lưng thôi cũng khiến người ta nghĩ miên man. Nhìn Tuyết Ương cách không xa, Thời Thất không khỏi nuốt ngụm nước miếng, cảm giác căng thẳng tới từng lỗ chân lông…

[1] Một phần của câu thơ “bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên” trích Xuân nhật ngẫu thành của Trình Hạo. Dịch nghĩa là: Bên hoa đi theo hàng liễu đến dòng sông trước mặt.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tuyết Ương chầm chậm xoay người lại.

Nàng ấy mặc đồng phục màu trắng, váy bay bay, lại có mấy phần vẻ tiên tử giáng trần.

Thời Thất không dám cử động, run lẩy bẩy nhìn Tuyết Ương.

Có lẽ Thời Thất chưa từng cảm thấy nhưng Tuyết Ương lại thấy rõ bất an và luống cuống trong mắt Thời Thất. Nàng ấy bỗng cảm thấy buồn cười, nhịn không được nói: “Ngươi đứng xa vậy làm gì, tiến lên trước một chút đi.”

Thời Thất quả thật… tiến lên trước một chút, bước tiến vô cùng nhỏ.

Khóe miệng Tuyết Ương giật giật, nóng nảy nói: “Ngươi học cách đi đường của kiến à? Đến đây! Ta là con hổ à?!”

Quá… quá hung dữ!

Thời Thất méo xệch miệng, trong mắt đã ầng ậng nước, nàng sụt sịt mũi, rụt cổ lại rồi cẩn thận bước tới bên cạnh Tuyết Ương, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng ấy.

Tuyết Ương rất cao, Thời Thất thấp hơn hẳn một cái đầu khi đứng trước mặt Tuyết Ương. Nàng cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy khí thế của Tuyết Ương rất mạnh, nghe người ta nói Tuyết Ương và Hắc Ngạo là hai bá vương ở Hắc Linh trại, lời này là thật nên Thời Thất cảm thấy… không bằng hai người bọn họ làm một cặp, vậy thì sinh ra dê con chắc cũng là bá vương một phương, Thời Thất nghĩ cả tên cho con bọn họ là “Vô Song Tam Sát”.

“Có phải ngươi mắng thầm ta không?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói bất mãn của Tuyết Ương, Thời Thất ngừng thở, vội vàng ngẩng đầu nhìn nàng ấy, ra sức xua tay: “Không có không có, không dám không dám.”

Sợ muốn chết rồi…

Tuyết Ương nhíu mày: “Ngươi thật sự là sói?”

Sói…

Lưng Thời Thất cứng đờ, vẻ mặt sững sờ và lại xua tay: “Không phải không phải, ta không phải sói, ta là samo… samoyed! Ta biết sủa còn biết vẫy đuôi, lần trước… lần trước ngươi cũng thấy mà.”

“…”

Dáng vẻ nhút nhát của Thời Thất làm Tuyết Ương không đành lòng nói cho nàng biết, cả trại đều biết nàng là sói…

Tuyết Ương lấy cây quạt xếp mở ra, tua quạt xinh đẹp đong đưa theo động tác và đầu Thời Thất cũng đong đưa theo. Phát hiện ra động tác của nàng, tay phẩy quạt của Tuyết Ương dừng lại, “bộp” khép quạt lại rồi gõ mạnh lên đầu nàng: “Làm gì đấy?”

Đau đớn trên đầu làm Thời Thất kêu ui da rồi ôm đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Tuyết Ương: “Ngươi… ngươi đánh ta.”

“…”

Tuyết Ương hiện tại không chỉ muốn đánh nàng, còn muốn đánh chết nàng.

“Được rồi, ta không nói dóc với ngươi, ta tìm ngươi là muốn nói rõ ràng với ngươi.”

Thời Thất xoa cục u trên đầu, nghẹn ngào: “Nói… nói cái gì?”

Tuyết Ương liếc nàng một cái: “Chuyện ta và Hắc Ngạo.”

Thời Thất hiểu rồi, cái này là thương lượng trong truyền thuyết, tám phần là Tuyết Ương muốn nàng rời khỏi Hắc Ngạo…

Thật ra vậy cũng tốt, Tuyết Ương nói ra, trước tiên nàng đau khổ đấu tranh rồi tiếp đó thuận theo đồng ý và nhân cơ hội rời đi, vậy thì Hắc Ngạo cũng không thể nói gì.

Thời Thất mừng rỡ, cũng chẳng để bụng chuyện Tuyết Ương gõ đầu nàng, nhìn Tuyết Ương bằng đôi mắt long lanh: “Ngươi… ngươi nói đi, ta nghe đây.”

Nhìn vẻ mặt nàng, Tuyết Ương không khỏi nhíu mày, sao cứ cảm thấy đồ ngốc này rất vui vẻ. Được rồi, nàng là đồ ngốc mà.

“Mẫu thân của ta qua đời vì sinh ta, không bao lâu sau, trong tộc xảy ra nội chiến lần hai, phụ thân cũng chết ở trong trận nội chiến ấy. Trong tộc ít trẻ con, người cùng lứa càng ít, về sau quen Hắc Ngạo, hoàn cảnh của Hắc Ngạo gần giống ta, cũng từ nhỏ không cha không mẹ nên sinh ra mấy phần cảm tình. Con người ta sợ cô đơn, ngươi có thể đánh ta mắng ta, ta chẳng buồn để ý nhưng mà ta sợ một mình, sau khi quen Hắc Ngạo thì mỗi ngày chạy theo sau hắn.”

Tuyết Ương ung dung nói: “Nhưng Hắc Ngạo không giống ta, hắn kiêu ngạo từ bé, không thích sống chung với người khác. Chưa lớn đã lên núi đào sơn động làm nhà ở đơn sơ, hắn chẳng quan tâm người nào, mặc cho ta theo đuổi thế nào cũng đuổi không kịp, dỗ thế nào cũng dỗ không nổi. Có lẽ tật xấu của con người là không có được là tốt nhất, trong mắt ta, Hắc Ngạo lạnh lùng kiêu ngạo và khác biệt. Ta cứ cho rằng hắn với ai cũng vậy, mãi tới khi ngươi xuất hiện…”

Thời Thất nắm nắm đấm, kinh ngạc nhìn Tuyết Ương.

Tuyết Ương cười như không cười, nhìn Thời Thất bằng ánh mắt thâm thúy.

“Ta… ta?”

“Đúng, ngươi.” Tuyết Ương quơ cây quạt, thở sâu nhìn ra hướng khác: “Ta bảo ngươi đến cũng chẳng phải nói gì khác, chỉ là muốn nói cho ngươi biết… Tuy ta thích Hắc Ngạo nhưng cũng có nguyên tắc, nếu hắn thích ngươi thì ta cũng chẳng dây dưa.”

Tuyết Ương cầm lên được, bỏ xuống được, nói công bằng thì nàng ấy cũng không tồi, sao cứ phải treo cổ lên một cái cây xiêu vẹo Hắc Ngạo, không bằng buông tay tìm khu rừng rậm rạp hơn.

“Chỉ là ta nghĩ mãi không hiểu, ngươi vừa ngốc vừa thích khóc, tu vi chẳng cao, nói về tướng mạo cũng chẳng đẹp bằng ta, rốt cuộc vì sao hắn thích ngươi?”

Thời Thất vừa ngốc vừa thích khóc còn chẳng ưa nhìn: “…”

“Được rồi, hai người các ngươi như hình với bóng. Ta chẳng hứng thú trở thành chướng ngại vật của các ngươi, ngươi cũng không cần sợ ta. Nhân tiện trở về nói với Hắc Ngạo, về sau hắn nhìn ta bằng lỗ mũi nữa thì bà đây sẽ quạt hắn bay khỏi Kỳ Lân.”

Quá… quá hung dữ!!

Quá… quá quyết đoán!!

Không… không đúng! Không giống như nàng nghĩ, Tuyết Ương không phải nên uy hiếp dụ dỗ nàng rời đi sao, huhuhu.

“Thất thần làm gì, trở về, trời tối có rất nhiều quái vật xuất hiện đó.”

“Á… á a a a.” Thời Thất vội vàng chạy theo Tuyết Ương, Tuyết Ương chân dài, một bước bằng hai bước của nàng, Thời Thất nhỏ hơn chạy trước mới có thể đuổi kịp. Tuyết Ương nhìn nàng chạy tới đỏ mặt thì lườm một cái rồi dừng bước lại.

Thời Thất đi bên cạnh Tuyết Ương, thỉnh thoảng nhìn cây quạt trên tay Tuyết Ương, rốt cục không nhịn được hỏi: “Cái này… thật sự là quạt Đoạt Hồn sao?”

Hô hấp của Tuyết Ương ngừng lại, lại gõ lên đầu nàng: “Có phải ngươi bị ngốc không hả? Nếu cái này là quạt Đoạt Hồn thì người đầu tiên ta hút là hồn của ngươi đó.”

Thời Thất ôm đầu, rất rất ấm ức.

Tuyết Ương quay đầu muốn nói thêm thì một tấm lưới bạc rơi từ trên trời xuống quấn chặt hai người lại, chẳng chờ Tuyết Ương nói chuyện thì một mùi hương kỳ lạ từ trên lưới làm hai người mất tri giác.

*

“Đại nhân, hai người kia đã ở bên trong.”

“Làm tốt lắm, lát nữa sẽ thưởng cho các ngươi.”

Bên tai có tiếng nói chuyện láng máng, Thời Thất mơ màng mở mắt ra thì phát hiện đầu của mình đang đè lên người Tuyết Ương. Nàng chớp mắt mấy cái, chắc là vì thứ thuốc kia nên toàn thân Thời Thất mềm nhũn chẳng có chút sức lực, nàng cẩn thận ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tuyết Ương. Thời Thất lập tức bừng tỉnh, lộn một vòng lật ra phía đối diện, lúc này nàng mới phát hiện ra mình đang ở trên giường, chân tay đều bị trói. Thời Thất muốn hiện nguyên hình thoát khỏi dây thừng vướng bận này lại phát hiện ra phí công mà thôi.

“Không có tác dụng đâu.” Tuyết Ương nói: “Đây là dây thừng trói yêu, yên phận đi.”

Bên cạnh có người ở cùng, Thời Thất cũng không thấy sợ lắm, nàng từ từ nằm xuống và cẩn thận nhích lại gần Tuyết Ương: “Đây là nơi nào?”

“Chỗ ở của Bá Huy.”

Thời Thất suy nghĩ một lát: “Bá Huy là ai?”

Tuyết Ương liếc mắt: “Người lần trước cầm đao chém ngươi đó.”

Thời Thất có ấn tượng, à khẽ một tiếng rồi không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn xem xà nhà, chẳng bao lâu lại mở miệng nói: “Hắn bắt chúng ta làm gì?”

Tuyết Ương thuận miệng nói: “Muốn song phi [1].”

[1] Vừa tấn công vừa gãi bẫy.

Song… song phi?

Tiểu Thất nhút nhát đơn thuần không hiểu song phi là gì, tự hiểu là cảnh tượng nàng và Tuyết Ương cùng bay lên trời, hình ảnh quá tàn ác, không khỏi khiến lông tơ Thời Thất dựng ngược.

“Lần trước Hắc Ngạo không nể mặt hắn, lần này chúng ta rời đàn, Bá Huy nắm lấy cơ hội tất nhiên sẽ không buông tha.” Đây là lý do Tuyết Ương ghét Đông trại, người nào cũng bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li, bọn họ có thể làm loạn nhưng không cho người khác phản kháng trả đòn.

Bá Huy dễ dàng biết các nàng ở sau núi, chắc là vẫn luôn tìm cơ hội…

“Vậy… vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Thời Thất lại nhích lại gần Tuyết Ương: “Ta có hơi sợ.”

“Sợ cái gì!” Tuyết Ương hạ giọng quát: “Lấy ra dũng khí loài sói ở Nam Sơn [2] của ngươi đi! Dùng khí thế làm hắn sợ! Nào, hung dữ thử cho ta!”

[2] Đây là chỉ phía nam ngọn núi Kỳ Lân.

Hung… hung dữ thử.

Nhưng nàng không biết hung dữ…

Không đúng, lúc trước nàng từng làm một con mãng xà chết thảm.

Thời Thất hít sâu mấy hơi, khôi phục lại tâm trạng, nhe răng trợn mắt với Tuyết Ương: “Nhìn này! Có hung dữ không? Có phải rất rất hung dữ không?!”

Tuyết Ương: “…”

Thời Thất thấy Tuyết Ương im lặng, không khỏi lo lắng: “Có… có phải ngươi bị ta hù dọa rồi hay không?”

Tuyết Ương: “…”

Được rồi, người này không phải đồ ngốc mà là thiểu năng từ nhỏ.

“Ai cho ngươi tự tin đấy?”

“Hắc Ngạo cho.”

Tuyết Ương hiểu rồi, tám phần là Hắc Ngạo vì dỗ dành Thời Thất vui vẻ nên cố ý nói dối, cũng hiếm có, người như Hắc Ngạo lại bằng lòng giả ngây giả dại theo nàng, nàng ấy không cưỡng cầu quả nhiên là đúng.

Lúc này, có tiếng bước chân ở sau màn, tiếng bước chân từ từ tới gần, Tuyết Ương tốn sức xoay người và hạ giọng cảnh cáo: “Nhắm mắt, giả vờ ngủ.”

“À.” Thời Thất tựa vào người Tuyết Ương, nhắm chặt hai nhắm lại.

Tuyết Ương còn nói: “Không cho phép hung dữ.”

Dáng vẻ rất rất hung dữ kia quá đáng yêu, Tuyết Ương sợ Bá Huy phát điên xử lý luôn Thời Thất. Thời Thất cái hiểu cái không gật đầu, nàng cho rằng ý của Tuyết Ương là mình quá hung dữ sẽ dọa người khác, nghĩ như vậy… lòng tự tin của Thời Thất lập tức tăng thêm.

*

Một bên khác.

Thấy Thời Thất mãi chưa về nên Hắc Ngạo có linh cảm xấu, lập tức vào thẳng Khôn viện. Đã tan học hơn nửa canh giờ rồi, cả Khôn viện vắng vẻ yên ắng, chẳng có bóng người, Hắc Ngạo đi thẳng vào lớp, trong lớp không có ai, sách vở tán loạn trên mặt đất, hắn nhìn một vòng thì thấy cặp sách của Thời Thất ở trên bàn chưa kịp lấy đi.

Hắc Ngạo nhíu mày, có dự cảm xấu, hắn tiến lên cầm cặp sách ra ngoài, vừa đúng lúc gặp học trò Khôn viện quên đồ trở lại lấy. Lúc thấy Hắc Ngạo thì hắn ta run lên, hiển nhiên không ngờ Hắc Ngạo sẽ xuất hiện ở đây, học sinh hốt hoảng trong lòng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại.”

Tiếng Hắc Ngạo lạnh lẽo, thân thể khẽ run rẩy, cứng đờ không dám cử động.

Hắc Ngạo tiến lên kéo cổ áo học trò đó: “Ta hỏi ngươi, Thời Thất hôm nay mới chuyển tới đi đâu rồi?”

“Thời… Thời Thất?”

“Người trông đáng yêu nhất, cười lên có lúm đồng tiền và hai cái răng nanh, con mắt rất sáng.” Lúc Hắc Ngạo miêu tả Thời Thất, tình cảm như lập tức tuôn ra.

Học trò đó nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nói: “Đi… đến sau núi, hình như bị Tuyết Ương gọi đi.”

Tuyết Ương?

Hắc Ngạo nhíu mày sâu hơn, buông ra học trò đó chạy ra sau núi.

Sau núi Kỳ Lân phía vốn là địa bàn của Nho Nhỏ, sau khi Nho Nhỏ bị Hắc Ngạo khống chế thì một vài dã thú lại tụ tập ở đây, vào lúc hoàng hôn là lúc bọn chúng hoạt động nhiều. Lúc nhìn thấy Hắc Ngạo tùy tiện xông vào sau núi, một vài con dã thú đói bụng lâu ngày lập tức muốn bắt mồi nhưng lúc nhìn thấy gương mặt Hắc Ngạo dã thú lập tức chạy trốn bốn phía. Tuy bọn chúng chưa tu luyện thành yêu nhưng thông minh hơn động vật bên ngoài, tất nhiên nhớ rõ Hắc Ngạo là nam nhân ngày đó thu phục bá chủ, ngày đó thủ đoạn hắn hung ác chọc mù con mắt bá chủ, không chỉ vậy, còn liên lụy không ít động vật vô tội…

Hắc Ngạo chẳng để ý những động vật nhát gan kia, vẫn nhìn tình hình xung quanh, lúc này, hắn phát hiện ra có chút bất thường.

Bãi cỏ trước mặt lõm xuống, hiển nhiên là dấu vết bị người đè lên. Hắc Ngạo tiến lên mấy bước nhìn kỹ, khóe mắt nhìn lướt qua chút óng ánh trên cỏ, hắn nửa ngồi rồi nhổ một gốc cỏ đặt lên mũi ngửi ngửi, trong nháy mắt, sắc mặt Hắc Ngạo sa sầm.

Ngón tay hắn siết chặt, gốc cỏ xanh lập tức nát bấy.

Hắc Ngạo tiến thẳng tới Đông trại, hắn gặp may, chưa vào đã thấy Lạc Thanh Trần từ trong đi ra. Hắc Ngạo híp mắt, bước nhanh tới chặn trước mặt Lạc Thanh Trần, thấy người tới là Hắc Ngạo, sắc mặt Lạc Thanh Trần lập tức u ám, hắn lạnh nhạt thu lại ánh mắt và sượt qua bên cạnh.

“Ta hỏi ngươi, Thời Thất và Tuyết Ương bên chúng ta có phải ở chỗ ngươi hay không?”

Lạc Thanh Trần dừng bước chân lại: “Ngươi nói cái gì?”

Hắc Ngạo cười nhạo: “Muộn rồi mà Thời Thất chưa về, có người trông thấy nàng và Tuyết Ương ra sau núi. Ta ở sau núi phát hiện ra bột mê điệp, thứ này chỉ có ở Đông trại các ngươi. Ngươi nói thật đi, có phải hai người họ ở chỗ các ngươi không?

Lạc Thanh Trần hốt hoảng trong lòng, sắc mặt lộ rõ không thể tin: “Ngươi nói là thật?”

“Ngươi cho rằng ông đây rảnh rỗi đi nói đùa với ngươi à?” Hắc Ngạo tiến lên mấy bước, mắt đen lóe ra ánh sáng nguy hiểm: “Lạc Thanh Trần, nếu như người của ta gặp bất trắc, vậy thì Đông trại các ngươi cũng đừng hòng yên ổn.”

Hắc Ngạo bênh vực người của mình, cuộc đời ghét nhất có người ức hiếp người bên cạnh hắn. Nhìn hai mắt Hắc Ngạo, Lạc Thanh Trần phát lạnh sống lưng.

Hắn rũ mắt nghĩ kỹ lại, lúc về nghe nói Bá Huy mang về hai cô nương… Bình thường Bá Huy mang không ít nữ nhân về, lúc ấy Lạc Thanh Trần chẳng để ý, bây giờ nghĩ lại, quả thật có chuyện kỳ lạ, phải chăng…

“Ngươi đi cùng ta.”

Lạc Thanh Trần quay trở lại trại, Hắc Ngạo vô cảm đi theo sau hắn.

*

Hắc Linh Đông trại luôn bất hòa với Tây trại, bây giờ thấy Lạc Thanh Trần dẫn Hắc Ngạo tiến vào, người đi ngang qua đều có vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ lẳng lặng né tránh tạo ra một con đường, nhìn hai người bằng ánh mắt vi diệu, chờ bọn họ đi xa thì mấy người mới chụm đầu ghé tai.

“Ngươi có manh mối à?”

Lạc Thanh Trần bước nhanh, không định giấu diếm: “Chắc là Bá Huy làm, lần trước hắn ghi hận ngươi nên bây giờ trả thù lên người Tuyết Ương và Thời Thất cô nương.”

Hắc Ngạo nghiêng đầu nhìn Lạc Thanh Trần, sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng giữa lông mày lại có mấy phần bất an. Hắc Ngạo nhíu mày, thuận miệng nói: “Ngươi gọi thê tử nhút nhát của ta là Thời Thất cô nương, còn Tuyết Ương thì gọi thẳng tên…”

Bước chân Lạc Thanh Trần loạng choạng, khó khăn lắm mới đứng vững lại, ho nhẹ che giấu ngượng ngùng trên mặt: “Tuyết… Tuyết Ương cô nương.”

Hắc Ngạo cười lạnh, nghĩ thầm: Cái tên ngụy quân tử này!

—————-

Tác giả muốn nói:

Lạc Thanh Trần: Ngụy quân tử cũng tốt hơn kẻ lưu manh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.