Bị Hưởng Dụng Đích Nam Nhân

Chương 8



Dụ Lăng nói không sai, trong lòng Chúng Hưởng hiểu rõ.

Tất cả thống khổ, e rằng căn nguyên là do chính bản thân mình, trái tim ta không đủ kiên cường .

Âu Dương Khả, ngươi thống khổ sao? Vì ta mà thống khổ sao?

Hôm nay, Chúng Hưởng lại ra ngoài. Đón lấy dương quang rực rỡ bên ngoài, trước cái nhìn chăm chú của Âu Dương Khả mà đi.

Trước khi đi, Âu Dương Khả hỏi: “Muốn ta đi cùng ngươi không? Ta dường như rất ít khi đi dạo phố cùng ngươi .”

Chúng Hưởng cười cười: “Khả, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.” Hắn thần bí mà nháy mắt mấy cái. “Chờ ta.”

Bụi cỏ đã khô vàng dưới chân, đoạn đường xa xa nhìn lại, giống như hai đường thẳng uốn lượn bên đường trên tấm thảm lông đến tận chân trời.

Chúng Hưởng muốn đi tìm Độ Phi, có một vấn đề muốn hỏi Độ Phi.

Trên đường đi, hắn gặp phải một người khác.

Xe liền dừng lại trước mặt chính mình, vẻ mặt người lái xe vui mừng.

“Chúng Hưởng, là ngươi?” Trên mặt người thanh niên nhìn quen quen này có nét khôn khéo của một doanh nhân, trong đôi mắt lại mang theo vui mừng rất chân thật.

Chúng Hưởng dừng bước, nhẹ nhàng nắm tay.

“A, quý công tử.”

Lý Vi Linh là viên ngọc xuất thân từ một nhà có gia thế dù vậy chung quy đều bị Chúng Hưởng gọi là quý công tử, là một người tương đối lịch sự có văn hóa trong đông đảo các khách nhân.

“Đã lâu không gặp, Phàm Gian dường như không còn là nơi dừng chân của ngươi nữa.”

“Ta cho tới bây giờ đều không có nơi dừng chân.” Chúng Hưởng cười gượng. Nhẹ nhàng gõ gõ lên chiếc xe mới của Lý Vi Linh, tựa hồ nhớ tới một việc: “Được rồi, ta có một vấn đề, may ra ngươi có thể giúp đỡ.”

… … … … … . .

Từ nơi gặp Lý Vi Linh, Chúng Hưởng đã hẹn Độ Phi, đến quán cà phê ấm áp kia gặp mặt.

Thoải mái ngồi xuống, đối diện Độ Phi đợi đã lâu đang cười tủm tỉm.

“Muốn một tách cà phê không?”

Chúng Hưởng gật đầu, nhìn Độ Phi, đột nhiên bật cười: “Ta phát hiện ngươi lúc nào cũng hăng hái bừng bừng, Độ Phi.”

“Không đúng, là hạnh phúc ngọt ngào.” Độ Phi vừa nói vừa hướng về phía tình nhân ở xa xa nhe răng cười. Hắn hỏi: “Hôm nay thế nào lại rảnh rỗi hẹn ta đi uống cà phê.”

“Chỉ là muốn nhìn một chút dáng vẻ hạnh phúc.”

“Dáng vẻ hạnh phúc?”

Chúng Hưởng cười khúc khích: “Chính là giống bộ dạng hiện tại của ngươi.”

Độ Phi đột nhiên ngây người nhìn, khiến Chúng Hưởng không biết làm sao mà thu lại nụ cười.

Hồi lâu, Độ Phi lắc lắc đầu thanh âm tấm tắc: “Chúng Hưởng, ngươi cười rộ lên thật xinh đẹp. Dáng tươi cười thật sự của ngươi không thể so sánh, ai so ra cũng kém, nhìn thật là tốt.”

“Đừng nói vớ vẩn.” Chúng Hưởng nghiêm mặt, làm cho Độ Phi sợ đến mức dừng nói.

Bầu không khí đột nhiên trầm mặc xuống, rất gượng gạo.

Chúng Hưởng mân môi, suy nghĩ thật lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ta hôm nay làm một việc, không biết là đúng hay là sai.”

Độ Phi nhìn Chúng Hưởng, nhưng không có xen vào.

“Ta vì hắn chuẩn bị một món quà.” Chúng Hưởng tựa hồ nhớ lại chuyện gì khó nói, sau đó lại không hề gì mà nở nụ cười: “Nhưng ta không muốn dùng tiền của hắn, ta muốn tự mình mua. Cho nên, ta liền đổi lại.”

Độ Phi thầm kín hỏi: “Dùng chính ngươi đổi lại sao?”

Chúng Hưởng lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu, hàng lông mi rung động nhìn thẳng Độ Phi.

“Không cần nhìn ta như vậy, ta đoán thôi.” Độ Phi nở nụ cười, dáng cười này mang theo nét cô đơn: “Chuyện như vậy, ta cũng từng muốn làm, dùng phương thức quen thuộc nhất đạt được điều gì. Nhưng là món quà như vậy để trên người tình nhân, bao giờ nhìn thấy đều sẽ có cảm giác chột dạ.”

“Thật sao?” Chúng Hưởng thản nhiên mở miệng, thản nhiên cười.

Độ Phi ngồi thẳng thân người, nghiêm túc nói: “Chúng Hưởng, ngươi muốn chính mình bị phá hủy, thật sao?” Hắn nắm tay Chúng Hưởng chân thành nói: “Chúng Hưởng, như vậy là không đúng.”

Chúng Hưởng ngây người ngẩn ngơ, nhẹ nhàng lộ ra má lúm đồng tiền bên môi.

Hắn nói: “Trên thế gian này những chuyện không đúng, thật sự nhiều lắm.”

Độ Phi không đồng ý mà nhíu mày: “Chúng Hưởng, ngươi không tin vào hạnh phúc.”

Chúng Hưởng cười khổ. “Đúng vậy, ta không tin… . .”

Vào cùng thời điểm đấy, Âu Dương Khả lạnh lùng hướng tới những bức ảnh để lộn xộn trên bàn trà trước mặt .

“Ngươi muốn làm gì bây giờ?” Âu Dương Thự trừng mắt kiêu ngạo, chỉ vào đống chứng cứ đang bày ra sự thân mật của Chúng Hưởng cùng Lý Vi Linh.

“Chỉ là hôn môi thôi mà.”

Âu Dương Thự khó tin mà lắc đầu, giận dữ: “Hắn trời sinh *** đãng, ngươi không thể để người như vậy giữ bên cạnh.”

“Ta cho hắn một cơ hội.”

“Khả, ” Âu Dương Thự nghiêm túc nói, mang theo lo lắng cùng không yên của bậc trưởng bối

“Hắn sẽ không!” Tựa như trái tim bị ai đâm một phát, Âu Dương Khả mãnh mẽ đến đỏ hết cả cổ, giống như cuồng phong đem hết thảy ảnh chụp quét trên mặt đất. “Ta yêu hắn.” Hắn thở hổn hển mà tự an ủi chính mình.

“Ngươi thương hắn, hắn liền yêu ngươi?” ngữ khí cay nghiệt, bén nhọn đập vào trong tai Âu Dương Khả: “Khi phụ thân ngươi chết đi, đau lòng nhất, chính là người đã phản bội hắn , cư nhiên là Từ Mạnh Thiên. Khả, hắn không đáng được ngươi yêu.”

“Hắn xứng đáng… .”

Căn phòng to như vậy giờ giống một chiến trường sau khi thảm bại , Âu Dương Khả ngây ngốc đứng bên cửa sổ, không nhìn đến một bức ảnh chụp thấp hèn nào.

Dụ Lăng lặng lẽ tiến vào, nhìn xung quanh phòng một lượt, lại lặng lẽ lui ra ngoài.

“Dụ Lăng… .” Âu Dương Khả gọi Dụ Lăng lại, trong thanh âm có sự mỏi mệt không nói nên lời: “Ta còn có thể kiên trì bao lâu?”

Dụ Lăng đứng lại, không nói được lời nào.

Âu Dương Khả hỏi: “Ta còn có thể yêu bao lâu?” Hắn trong mắt vậy mà lại có gợn nước rung động, trước mặt Chúng Hưởng bình tĩnh tự tin, khí thế để có thể chống đỡ mỗi ngày cuối cùng cũng lộ ra một chút dao động không muốn người khác biết. “Chúng Hưởng… . . . . Ta yêu Chúng Hưởng. Nhưng là trái tim hắn, luôn bị âm u quấn quanh. Ta đơn độc chiến đấu, ta mệt mỏi quá.”

“Hắn chỉ là sợ hãi, đây không thể trách hắn.” Dụ Lăng nói.

“Hắn lại ra sức hủy diệt chính mình, ngươi xem một đống ảnh chụp này!” Âu Dương Khả bỗng nhiên xoay người, chỉ vào một đống lộn xộn, trừng đôi mắt còn ẩn giấu vài tia kinh hoàng: “Hắn muốn đem tình yêu của chúng ta hủy diệt… . .”

“Thiếu gia.” Dụ Lăng nói tựa như cây gậy phá bỏ những hạt mồ hôi đang toát ra trên đầu Âu Dương Khả: “Không có tình yêu của ngươi, Chúng Hưởng chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.”

Chúng Hưởng chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ. . . . Hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ… . . .

Thanh âm của Dụ Lăng quanh quẩn trong màng nhĩ.

Khuôn mặt Âu Dương Khả từ hồng chuyển sang trắng, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Cuối cùng, hắn gật đầu: “Không sai, ta là chỗ dựa duy nhất của Chúng Hưởng. Ta không thể để cho bọn họ thương tổn Chúng Hưởng của ta.” Hắn đối với bản thân dặn dò lặp đi lặp lại : “Ta yêu hắn. Ta tin tưởng hắn.”

Đem ảnh chụp xé ra vứt vào trong lửa, Âu Dương Khả mỗi lần xé, âm thầm đọc một câu.

“Ta yêu ngươi.”

Dụ Lăng tựa như tiêu thương đứng phía sau hắn, trong mắt để lộ vài tia bi ai cùng thương xót.

Chúng Hưởng cùng Lý Vi Linh thân mật hôn nhau, tiêu tán thành tro bụi.

Nhìn tất cả hết thảy bay đi, Âu Dương Khả đứng trước cửa sổ, chờ đợi… . . . . .

Giây đồng hồ tí tách chạy trong đầu.

Đường nhỏ ven biển trải dài, là nơi Chúng Hưởng thường đi qua khi trở về.

Âu Dương Khả xa xa nhìn bóng dáng một người quen thuộc chậm rãi di động, kiềm chế kích động, từng bước một đến đón.

Hình dáng hai người phải vĩnh viễn cùng một chỗ, phải dựa vào nhau thật chặt chẽ.

“Quà tặng của ta đâu?” Âu Dương Khả cười hỏi.

Chúng Hưởng lệch đầu, nhìn về phía trước biển, nhẹ nhàng nói: “Không thấy đâu.” Hắn hôn lên môi Âu Dương Khả: “Khả, tặng ngươi ba chữ.” Vừa nhẹ nhàng nói ra ba chữ rung động lòng người: “Ta yêu ngươi.”

Thế giới lúc này sôi trào… . . . . .

Âu Dương Khả vứt bỏ hết thảy bình tĩnh cùng ôn nhu, giống như xuân phong biến đổi, đem Chúng Hưởng ôm chặt vào trong ngực, tựa muốn đem thắt lưng tinh tế của hắn bẻ gẫy.

Ôm ngang thắt lưng Chúng Hưởng, hướng về một nơi mà chạy như điên.

Cây cỏ rối loạn dưới chân bị giày xéo, Âu Dương Khả đón gió mà chạy nhanh, từng bước một nhẫm lên đá, mồ hôi nhỏ giọt trên tà áo. Con đường nhỏ này, một buổi sáng sớm ngẫu nhiên phát hiện ra, là thành quả bí mật nho nhỏ của Âu Dương Khả.

Không hỏi xem sẽ đưa mình mang đến nơi nào, Chúng Hưởng an ổn nằm trong lòng tình nhân, trầm tĩnh.

Cuối cùng đã tới nơi, đây là một vách núi cạnh biển cách không xa biệt thự nơi hắn chưa từng đến qua. Gió biển đối diện gào thét, thổi loạn tóc hai người.

Vách núi dựng đứng, đối mặt với biển rộng gầm thét. Màu xanh mênh mông, rõ ràng hiện lên trong vũ trụ bao la.

Bọt sóng, va chạm cùng mỏm đá bên sườn dốc, lại trong nháy mắt tán đi trước mặt. Một lại một, mở rồi lại tán, mở ra mở vào.

Nơi đây thật đẹp… . .

Gió thật tuyệt… . . . .

Âu Dương Khả từ trong gió hướng tới Chúng Hưởng nói: “Ta yêu ngươi, Chúng Hưởng.”

“Ta cũng yêu ngươi.”

“Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi.” Âu Dương Khả trong mắt lộ ra yêu thương cùng đấu tranh: “Ta tin tưởng ngươi, ta yêu ngươi.”

Chúng Hưởng cười khẽ, buồn bã nói: “Khả, những lời này, ngươi là nói với ta, hay là nói với chính ngươi.”

“Chúng Hưởng, tại sao ngươi cuối cùng vẫn không tin tưởng vào hạnh phúc?” đôi mắt Âu Dương Khả cùng đôi mắt Chúng Hưởng chỉ cách nhau một ngón tay, hắn muốn nhìn rõ ràng, tâm hồn yếu đuối của người yêu.

Hắn buông Chúng Hưởng ra, hướng về biển rộng hô lớn: “Ta yêu Chúng Hưởng! Ta yêu Chúng Hưởng!”

“Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn Chúng Hưởng!”

“Âu Dương Khả yêu Chúng Hưởng!”

“Ta yêu Chúng Hưởng! … …”

Chúng Hưởng, Chúng Hưởng, Chúng Hưởng… . . . .

Chúng Hưởng… . . .

Tiếng vang vọng từ ngoài khơi truyền đến, bốn phương tám hướng vây quanh lấy Chúng Hưởng, làm cho hắn lệ nóng doanh tròng.

Chúng Hưởng nhào tới, từ sau ôm lấy Âu Dương Khả.

Hắn khóc hô: “Xin lỗi, xin lỗi… . .” Khổ sở mà nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt, lặp đi lặp lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi… . .”

“Tại sao phải nói xin lỗi?” Âu Dương Khả bình tĩnh lại, êm ái mà vuốt ve trán hắn.

“Vì… . Vì hết thảy tất cả… . . Thương tổn… . .” nước mắt Chúng Hưởng ấm áp , như những hạt ngọc trong suốt, hắn nghẹn ngào nói: “Nếu như ngươi không phải yêu ta… .”

“Ta yêu ngươi.” Âu Dương Khả kiên định cắt ngang: “Ta tin tưởng ngươi cũng yêu ta. Ta tin tưởng chúng ta yêu nhau.”

“Xin lỗi…”

“Không nên nói xin lỗi.” Âu Dương Khả đem Chúng Hưởng lần nữa ôm vào trong lòng , tiếng nói trầm thấp trấn an tâm hồn mệt mỏi: “Chúng Hưởng, xin ngươi kiên cường lên. Xin ngươi, vĩnh viễn đừng để ta thất vọng.”

Trời chiều, đem bóng dáng hai người trải dài, bọn họ hợp lại chặt chẽ, vì thế hình bóng trên mặt đất, liền giống như bóng hình của một người… … .

Hết chương 8

Bị hưởng dụng đích nam nhân


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.