Ninh Thư sao có thể nghe theo mấy lời này, thân thể gần như đỏ ửng lên, mềm mại xin tha: “Thiếu gia… Đừng ở đây…”
Cố Sâm đôi mắt đen tối.
Hắn yêu chết là dáng vẻ này của người trong ngực, nam sinh thanh tú tựa như một quả nho mọng, nhìn qua vừa ngọt vừa mềm, kỳ thật bên trong cũng rất nhiều nước.
Không biết chỗ nào đó, lúc đâm vào thật sâu có chảy ra càng nhiều hay không.
Nghĩ vậy lại không khỏi vươn tay, vỗ vỗ mông đối phương: “Xoay người lại”.
Ninh Thư mắc cỡ đỏ má, cậu hơi rũ mi, bất an run rẩy.
Cố Sâm đã lật người cậu lại, áp lên tấm lưng, liếm mút vành tai cậu, nói: “Tôi nhịn bao lâu rồi, chẳng lẽ em không biết”?
Thanh âm kia mang theo từ tính trầm thấp, ưu nhã lại êm tai. Trong quá khứ đã bắt được không ít trái tim thiếu nữ.
Toàn thân Ninh Thư giống như có luồng điện chạy qua, mỗi tấc da thịt đều như run lên, cậu ngẩng mặt, có chút khó có thể mở miệng, khóc lóc nói: “Thiếu gia, tôi cầu xin cậu, đừng ở đây, được không”?
Nam sinh quá mức thanh tú, thật cẩn thận nắm lấy vạt áo Cố Sâm, đôi mắt đỏ hồng đáng thương.
Nơi này là khu dân cư lâu năm, điều kiện không quá tốt, cách âm trong phòng càng kém. Chỉ chút gì đó cũng có thể nghe được động tĩnh, Ninh Thư không muốn để cha Ninh nghe thấy những âm thanh dơ bẩn, xấu hổ này.
Nhưng Cố Sâm lại thờ ơ rũ mắt nhìn cậu
Ninh Thư đành phải vươn tay chủ động ôm lấy cổ hắn, dán sát vào: “Chỉ cần không phải hôm nay, tôi… chuyện gì tôi cũng đáp ứng cậu”.
Nói xong lại cúi đầu.
Dù sao cũng từng bị Cố Sâm làm, lại làm thêm một lần cũng vậy thôi. Cậu là nam, không có khả năng mang thai, cũng không tính là có hại gì.
Nhưng Ninh Thư cứ không chịu hiểu sự chấp nhất của Cố Sâm với cậu. Thật ra trong lòng cũng có ý niệm xẹt qua, chỉ là không dám chạm vào, càng không dám tin tưởng mà tiến về phía trước.
Chỉ có thể mờ mịt, không biết làm sao, đứng mãi một chỗ.
Hơi thở Cố Sâm có chút thô trầm, hắn nhìn chằm chằm Ninh Thư hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Nhớ kỹ lời em nói”.
Ninh Thư có điểm kinh hồn táng đảm trôi qua một đêm.
Cũng may Cố Sâm đã không làm gì cậu. Nhưng hắn cũng không định trở về.
*(Truyện chỉ up trên wattpad @huyenhuyen3710, mọi nơi khác đều là copy)
Lý Dương có chút thấy cổ quái hỏi: “Cậu kêu hắn là thiếu gia, chú Ninh cũng gọi như vậy, trước đây hai người làm việc cho nhà hắn sao”?
Ninh Thư gật gật đầu.
“Nếu chú Ninh đã nghỉ việc, hắn còn tới đây làm gì?” Lý Dương nghĩ mãi không ra nói: “Hơn nữa tớ thấy hình như hắn rất không thích tớ”.
Ninh Thư có chút xấu hổ không biết giải thích thế nào, đành phải nói là do y nghĩ nhiều.
Tính tình Lý Dương trước giờ luôn thẳng thắn nên cũng không rối rắm quá lâu. Chỉ là từ lúc thiếu niên tới, y cùng Ninh Thư liền không thể đi học cùng nhau nữa. Có thêm một người chen vào còn không tính, hơn nữa, chỉ cần y thân cận với Ninh Thư một chút, ánh mắt lạnh băng của người này sẽ lập tức thẳng tắp nhìn qua.
Loại ánh mắt đen tối này… sau lưng Lý Dương không khỏi chợt lành lạnh.
Cố Sâm ở tại một khách sạn 5 sao, chỉ là một khi đến giờ tan học, hắn sẽ tới trường Ninh Thư.
Đa số người trong trường đều biết, một quý công tử ưu nhã, có tiền, quan hệ rất tốt với Ninh Thư.
“Ninh Thư”.
Một nữ sinh duyên dáng đi tới, cô ngẩng đầu nhìn nam sinh, có điểm đỏ mặt cùng khẩn trương, một hồi lâu, nói tránh đi: “Cậu quen biết đại soái ca kia sao? Quan hệ hai người rất tốt ha”?
Ninh Thư hơi ngạc nhiên một chút, nhưng mấy ngày nay thật ra cũng có không ít người hỏi cậu phương thức liên lạc của Cố Sâm.
Cậu nhìn người trước mặt, lễ phép nói: “Cậu cũng là tới tìm số liên lạc sao”?
Nữ sinh vội vàng lắc đầu, cô lấy hết can đảm, nhìn gương mặt thanh tú lại ôn nhu của nam sinh nói: “Ninh Thư, cậu muốn thi vào trường đại học nào có thể cho tớ biết không”?
Ninh Thư nghe lời này liền hơi trì độn, cũng phát hiện ra chút bất thường.
Cậu hơi dừng một chút: “Tớ còn chưa nghĩ xong”.
“Vậy cậu nghĩ xong rồi thì nói cho tớ được không?” Nữ sinh lớn mật nói: “Có thể không, Ninh Thư? Tớ muốn thi vào cùng trường đại học với cậu”.
Ninh Thư có điểm khó xử, cậu vẫn luôn không biết làm thế nào để cự tuyệt cho ổn thoả những bày tỏ của các bạn nữ.
Bởi vì cậu biết, dù có nói lời uyển chuyển như thế nào cũng đều tổn thương tới tâm của người ta. Được người yêu thích là một điều tốt đẹp, cậu từng mong muốn nên mới càng thêm tôn trọng tình cảm của người khác.
Nhưng cậu trầm mặc lại làm nữ sinh hơi đỏ mắt, cô nói: “Tớ hiểu rồi”.
Sau đó nước mắt liền như hạt châu, thi nhau rơi xuống.
Ninh Thư có phần luống cuống tay chân đưa khăn giấy qua, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, cậu xứng đáng gặp người tốt hơn”.
“Nhưng mà tớ cảm thấy cậu chính là người tốt nhất cơ.” Nữ sinh không nhận khăn giấy, càng khóc đến thương tâm hơn: “Tớ luôn thầm vui mừng vì chỉ có tớ phát hiện cậu rất tốt, cậu ưu tú, tớ đặc biệt thích cậu… Tớ cũng có thể vì cậu thi đậu vào trường đại học tốt…”
Một bàn tay ôn nhu thay cô lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật tớ không tốt đẹp như cậu tưởng đâu. Cậu nên thấy may mắn vì không biết được điểm không tốt của tớ. Đừng khóc, khóc nữa sẽ thành mèo lem nhem…”
Nữ sinh ngơ ngẩn hồi lâu, nhận lấy khăn giấy, nói: “Cậu thật sự là một người rất tốt, nhưng tiếc là cậu không thích tớ, tớ cũng không thể làm gì khác hơn. Tạm biệt”!
Ninh Thư đứng đó, nhìn theo nữ sinh rời đi.
Cậu than nhẹ một tiếng, xoay người, lại chợt đối diện với thần sắc lạnh băng của thiếu niên. Đối phương hơi rũ mắt, nặng nề nhìn qua.
Ninh Thư lập tức sửng sốt.
Cố Sâm chậm rãi đi tới, cười như không cười nói: “Xem ra tôi đến không đúng lúc”.
Ninh Thư trầm mặc nói: Thiếu gia…”
Đáy mắt Cố Sâm hoàn toàn không có ý cười, câu môi: “Đối với nữ sinh em luôn ôn nhu, thân sĩ như vậy. Thân sĩ đến độ sắp làm tôi nghĩ, nếu người ta muốn làm bạn gái em, em cũng không cự tuyệt…”
Ninh Thư không khỏi bất an, cậu đã quá hiểu với kiểu biểu tình như vậy của thiếu niên.
Cậu vội mở miệng nói: Không phải như cậu nghĩ đâu”.
“Vậy thì là dạng gì”?
Cố Sâm lạnh băng bắt lấy tay cậu, tiến tới bên tai nói: “Em nhìn lại mình xem, bộ dáng ôn nhu như vừa rồi làm người ta động tâm. Nói không chừng, cô ta sẽ càng thêm thích em…”
Trong lòng Ninh Thư thật sự không thoải mái, cậu không thích bị hiểu lầm như vậy, không khỏi lui về sau một bước.
Cậu khẽ nâng mặt, trạng thái cũng có chút trở nên lãnh đạm: “Thiếu gia, cậu như vậy sẽ khiến tôi không thể tôn trọng nữa”.
Ninh Thư rõ ràng biết mình đang khiếu chiến quyền uy của đối phương, nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm nói: “Tôi đã không còn ở Cố gia, tôi gọi cậu là thiếu gia, chỉ vì thói quen mà thôi”.
Gương mặt Cố Sâm như bao phủ trong một tầng sương lạnh.
Tầm mắt hắn vọng lại đây, đen tối đến mức khiến Ninh Thư cảm thấy một cổ khiếp sợ hãi hùng.
Thiếu niên khom lưng đem cậu kéo qua, cắn một ngụm vào vành tai cậu, lạnh băng nói: “Đi khách sạn”.