Đồng hồ đã chỉ 7 giờ tối, học sinh đã tan từ lâu nhưng Ren và Iron mới rời khỏi trường. Họ lững thững cùng nhau đi trên con đường dài đầy xe cộ qua lại. – Trời đi thế này bao giờ mới đến nơi đây_ Iron phàn nàn.
– Cứ từ từ, còn sớm chán. Việc chuyển đến trường mới mama cậu có đồng ý không?
– Không đồng ý cũng mặc kệ chứ sao. Tôi cũng không muốn học trường đấy nữa, toàn bọn nịnh hót thôi. Ở trường này tuy không nhiều gia đình khá giả nhưng họ còn đỡ nịnh nọt.
Cả hai cùng mặc bộ đồ đen trông mới phong độ chứ. Iron với chiếc áo sơ mi đen trùng, mũ hiphop đội lệch, còn Ren thì cái áo phông trắng cỏ tròn, khoác ngoài lớp áo sơ mi den mỏng không gài, sắn tay áo cao. Một người trông thật điềm tĩnh và lạnh lùng, một người thì nhí nhảnh đúng phong cách dân chơi.
– Nè Ren, một ngày cậu thay mấy bộ quần áo zậy.
– 2 thôi, tôi không thừa hơi.
– Êu tôi phải 4 bộ một ngày cơ. Lo gì nhà có điều kiện về quần áo ý mà.
– Mình đã dùng phải dùng hàng vip chứ.
– Nói hoài, quần áo nào của cậu trả là hàn hiệu.
– Tất nhiên.
– Nhưnh tính ra nhìn tôi vẫn sang chảnh hơn cậu mà.
-Nói nhảm, thôi đi đi.
Vừa đi vừa nói khiến họ quên cả thời gian. Đi đến chỗ đường vắng, thỉnh thoảng mới có vài cái xe máy đi lại. Trời tối dần mà đèn đường ở đây mới bị hỏng vẫn chưa thay. Có tiếng ồn ào từ đằng trước vọng đến tai họ.
– Nè cô bé đi từ từ thôi chứ. Qua đây phải đưa tiền cho anh rõ chưa.
Một tên cao to khác to mồm hơn tỏ ra hung giữ, trợn mắt lên.
– Trong lúc tao còn nói tử tế đưa ngay đây.
Cô bé dáng cao cao, nhỏ nhắn, tóc ngang vai, vừa ôm chiếc cặp vừa run lên.
– Các anh à… tôi… tôi làm gì có tiền chứ.
Tên gầy hơn trợn mắt nhe răng đe dọa:
– Không có tiền, vậy mày mún chết hay mún cướp sắc đây.
Hai tên đó chạy lại giằng lấy túi đồ của cô gái, cô cố chấp không buông.
Ren đi lại, cậu xỏ tay vào túi, nghênh mặt lên nói:
– Dừng lại. Hai tên bắt nạt một đứa con gái mà không biết nhục à?
Hai tên đó dừng ngay việc giằng co, cười nhếch mép tỏ ý khinh thường.
– Mày là thằng nào mà giám xen vào chuyện của tao.
– Thằng nào ư? Tao rất ghét những tên gọi tao là thằng. Mày chết chắc rồi_ Ren đe dọa
– Ha mày giỏi, làm gì được tao. Đây là địa bàn của tao, không ai hống hách ở đây được đâu.
Ren vẫn thái độ thản nhiên cười nhếch mép một cái.
– Thế à, sợ quá ha. Đây cũng là địa phận của bọn tao.
Tên gầy vênh mặt lên nói : – Nè nè, mày nghe danh Ren chưa, tao là Ren đó. Còn tên bạn này là Iron đấy. Ha mày làm gì được hả.
Iron cười toét miệng, nói với vẻ hãnh diện.
– Woa, không ngờ danh tiếng bọn chúng vang xa như vậy. Ha sợ quá cơ.
Ren nói : – Vậy cho hỏi hai người, Ren sẽ làm gì nếu có người đáp tội với cậu ta. Hứm.
Tên béo vênh mặt nói: – Hưm, các người mà đáp tội với tao thì hôm sau sẽ có người đến dỡ nhà bọn mày đấy, haha, bọn mày sẽ không yên với tao đâu.
– Oh, lại có việc, hôm nay phải dậy co hai tên Ren và Iron này một trận mới được_ Ren nói.
– Mày dám đánh cả công tử Ren hả?
Chút ánh sáng từ cây đèn đường phía xa chiếu nhẹ khuôn mặt lạnh lùng như băng của Ren. Hai tên đó tức giận chạy lại đánh Ren và Iron. Cả hai cùng bước sang một bên tránh ngay được cú đấm của bọn chúng. Hai người không phải có thần giao cách cảm gì nhưng cùng đưa chân lên đạp hai tên xấu xa đó khiến chúng ngã dập mặt về trước. Tên gầy tức giận, lấy đâu đó con dao khoảng 10 cm chạy lại tấn công Ren. Cô bé đó thì có vẻ hoảng sợ núp sau cái cây gần đó xem tình hình, thấy tên đó có con dao cô hét lên cố tình để Ren nghe thấy bởi trời cũng đã tối khó nhìn.
– Cẩn thận hắn có dao.
Nhờ tiếng hét đó Ren đã nhìn thấy lưỡi dao sáng lên trong bóng tối nhờ ánh đén đường từ xa. Tên đó chạy lại định đâm vào bụng Ren thì tay hắn cứng đờ lại, Iron đã giữ chắc tay khiếm hắn không thể cử động. Hắn chỉ biết kêu lên đau đớn. Tên còn lại tự cảm thấy yếu thế, vẻ mặt sợ hãi tái lại chạy biến. Tên gầy vừa định gọi bạn trợ giúp nhưng anh bạn đó đã bỏ đi trước. Hắn không còn cách nào thoát ngoài cầu xin hai. Hắn hạ giọng, nói trong sự sợ hãi:
– Ay..a.. hai đại ka tha cho em em không dám nữa đâu ạ.
– Hưm, cứ để bọn tao nhìn thấy một lần nữa thì không phải thế này đâu.
– Vâng em biết rồi em không dám đâu ạ.
Cô bé đó vẫn tỏ ra sợ hãi lấy cặp che mặt đi, chỉ nghe thấy tiếng kêu rên của tên xấu xa đó và mấy tiếng bồm bộp.
Một giọng ấm áp nói:
– Cô bé đừng sợ, đứng dậy đi.
Iron nhanh nhảu đỡ cô gái đứng dậy.
Cô bé ngẩng đầu lên, trước mắt cô là một người con trai ăn mặc phong cách dân chơi, dù trời tối cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người này. Cô gái từ từ đứng dậy, gật nhẹ đầu cảm ơn hai người rồi bỏ đi một cách kì lạ.
Ren nhìn theo cô bé và đập nhẹ vai Iron:
– Giờ tui biết chiêu của cậu rồi, quyến rũ girl bằng giọng ấm áp ở tui không có.
– Thôi đi ông tướng, đi thôi.
Iron nhìn cái đồng hồ đeo ở tay nhận ra một điều.
– Chết, chúng ta muộn mất rồi. Chúng ta chỉ còn 10 phút nữa thôi.
Ren tháo mấy chiếc vòng trên cổ tay bỏ vào trong túi quần.
Hai người chạy tìm một chiếc taxi, một đoạn nhạc quen thuộc vang lên khiến Ren phải quay đầu lại, tỏ ý đề phòng. Trong lúc Iron đã gọi được xe thì…
– Làm sao vậy hả tình địch. Chúng ta phải đi thôi.
– Tôi nghe tiếng sáo…có vẻ quen.
– Thôi lên đi, chúng ta còn 7 phút để đến đó và 2 phút để vào.
– Được rồi.
Cả hai cùng ngồi trên xe. Cô gái vừa nãy lại đi ra từ một gốc cây nào đó, ôm lấy thân cây để lộ ra bộ móng tay sơn màu đỏ. Đôi mắt nhìn theo chiếc ô tô đó đầy sát khí.
Trong lúc Iron đang mải vội thì Ren vẫn tỏ ra thản nhiên bình tĩnh không chút lo lắng.
– Cậu cứ ngẩn ngơ suy nghĩ gì đấy hả?
– À, chỉ là cô bé vừa nãy đồng phục không có tên trường rồi…
– …Trời ơi, giờ này mà còn mê gái, hay thật đấy_ Iron càu nhàu.
– Ý tôi còn nữa. Tôi thấy cô bé đó có vấn đề lên mới để cậu ra tay thôi. Ánh mắt khi đó cũng rất bình thường, giường như không có chút sợ hãi gì.
– Có gì không bình thường chứ.
– Nhìn cô bé không có gì là yếu đuối cả. Hình như cô ta có nội công.
Ren tỏ vẻ hoái nghi về cô gái gái đó. Iron chặn ngay suy nghĩ:
– Thôi đi ông nghĩ gì xa vậy làm gì có chuyện đó. Người mà bay được chỉ có trong phim Trung Quốc ngày xưa thôi.
– Chắc vậy…nhưng…
Ren chưa nói hết câu, xe phanh gấp khiến hai người xít nữa đập đầu vào ghế.
– Hey, chú lái xe kiểu gì zậy ạ_ Iron tỏ ra bực bội
Người tài xế trung trung tuổi nói với giọng khàn khàn:
– Các cháu thông cảm, phía trước rất đông lại còn vướng đèn đỏ nữa chứ.
– Không được, vậy thì mụn mất.
Người tài xế phàn nàn, vẻ mặt khó chịu:
– Sao thanh niên bây giờ phải rối lên thế, lại còn nói nhiều nữa.
– Vâng, vì bọn cháu là người của thời đại bận dộn mà.
Iron mặt trầm xuống, đi ra khỏi xe và leo lên tranh tay lái với tài xế khiến ông ta phải ngồi sang ghế bên cạnh.
– Này cậu làm cái gì thế hả.
Iron nghiêm túc, mở to mắt, bỏ chiếc mũ trên đầu xuống, kéo ga phóng thẳng đi khi đèn xanh vừa lên.
– Ngồi cẩn thận đấy.
Tài xế bàng hoàng, sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt đầy nét nhăn.
– Nè mày có biết lái xe không hay lại linh tinh định phá xe tao hả.
Ren cười nhẹ, thái độ vẫn thản nhiên:
– Chú yên tâm đi, tên nhóc này lái xe hơi bị cừ luôn, bắng lái xe loại A đấy.
Dù Rn nói vậy nhưng tái xế ngồi ghế trên vẫn lo lắng.
-Hey, mấy cậu thanh niên này cứ thích đùa, bọn mày làm gì đủ tuổi mà lái xe chứ. Xe này phải có bằng trở lên mới lái được. Mấy đứa có không hả?
Iron vẫn vững tay lái, đáp lại:
-Thực tình bằng A thì cháu không có…
-Vậy còn nói.
-Nhưng bằng S thì có đấy.
Iron rút trong người ra nột cái thẻ giơ lên cho tài xế xem.
-Há.
Ông ta ngạc nhiên há hốc mồm, giọng run run:
-Đúng bằng S, sao còn trẻ mà đã có bằng đấy rồi.
Ông ta có vẻ tỏ thái độ khâm phục nhìn Iron
Trong khi người tài xế rất lo lắng, vừa lo cái xe vừ lo cho tính mạng sợ có gì nguy hiểm. Iron vẫn phóng nhanh. Cậu tránh né các chướng ngại vật rất giỏi mà không làm giảm tốc độ của xe. Người tài xế thì sợ hãi, mồ hôi toát hết cả ra, trong lúc đó Ren vẫn thản nhiên ngồi dựa vào ghế đằng sau không chút lo sợ. Iron vẫn vững tay lái, tập trung cao độ để lái xe. Thường nhìn cậu nhí nhảnh như vậy nhưng khi đã tập trung làm việc thài thật mê hồn. Iron đánh mắt sang bên phải khi nhìn thấy cái gì đó báo hiệu ngay.
– Sắp có tai nạn rồi.
– Thằng này mày rủa ai thế hả?
Giọng tài xế vừa lo sợ vừa bực tức.
Cậu phóng nhanh vượt qua trước khi hai cái ô tô lao đến đâm thẳng vào nhau nghe tiếng đến rứt tai. Vì trời tối nên việc lái xe cũng không thuận tiện. Tài xế ôm đầu sợ hãi, người run lên bần bật.
– Tôi xin cậu đấy đi vừa thôi tôi sắp say rồi, nhà còn mẹ già con nhỏ cần nuôi cậu định để tôi mất việc à.
Ren chui lên trên cậu không có chút sợ hãi mà còn rất thản nhiên khiến tái xế kinh hoàng.
– Tên nhóc này không sợ sao.
– Vâng, bọn cháu là người của thời đại mới mà, cháu rất yên tâm khi để cho anh bạn tình địch này lái xe. Cậu ta có thể gọi là vua tốc độ đấy nên mới gọi là Iron chứ.
Trên con đường đã tràn ngập ánh đèn đường có tiếng réo…éo ở đằng sau, thì ra cảnh sát đã đuổi theo họ.
– Iron, chúng ta có kẻ theo đuôi rồi kìa.
– Yên tâm tôi sẽ thoát bọn này.
Ren đưa cho tài xế một chút tiền và dặn: – Nếu chú không có việc thì hãy tìm đến đây thoải mái việc cho chú làm.
Nói xong Ren lấy ra một tấm sét ở đâu đó đưa cho tài xế.
Tạm thời họ đã thoát được cảnh sát, họ dừng lại trước cái ngõ hẻm nhỏ. Hai người nhanh chóng xuống xe và biến luôn khỏi đó trước khi cảnh sát đến. Tài xế sợ hãi vội vàng mở của lao ra ngoài, trong xe chỉ còn cái mũ Iron để quên.
Iron và Ren chạy từ cái ngõ đó. Số 13 và 17 xuất hiện từ đâu đó chạy đến trước nhà máy sữa tươi vân chưa đóng cửa, đeo chiếc mặt nạ thời trang nửa mặt và bộ đồng phục đen mới oai.
– Giờ chú
– Số 17 chúng ta đang bị theo dõi kìa.
– Biết rồi, chúng theo bọn mình đến tận đây rồi. phải cận thận không được để chúng biết về căn cứ bọn mình. chắc chúng đợi săn chúng ta ở đây rồi.
– Ưm, chia nhau chạy đi.
Cô gái với bộ móng tay sơn đỏ, bộ quần áo và chiếc mặt nạ nữa mặt nạ nửa mặt cũng màu đỏ, đứng nép sau cột trụ cổng nhà máy đó, đôi mắt luôn dò tìm. Cô đi vào, bất giác nhìn lên phía tầng trên của nhà máy. Một người áo choàng đen, mặc chiếc áo bó bằng vải da đen bóng. Đôi bốt đen cổ cao với cái quần đùi ôm sát chân cũng màu đen, khoác áo choàng vải đen. Cổ đeo một dây truyền nhỏ có chữ TOP, hai bàn tay đều đeo đôi gang tay xỏ ngón mỏng. Cả bộ đồ đen huyền bí lấp lánh cùng với chiếc mặt nạ nửa mặt cũng màu đen luôn. Làn da trắng mịn. Cô nhìn xuống phía dưới gật nhẹ đầu với cô gái đang nhìn lên.
Cô bé áo đen chạy ngay và đuổi theo Số 17 còn cô gái áo đỏ thí đuổi theo Số 13. Số 13 chạy đến đâu cô gái áo đỏ cũng lần theo, không thể cắt đuôi.
Tình hình của Số 17 cũng thế, Áo đen luôn đi sau theo dõi bước đi của Số 17. Cậu đi ngay ra khỏi nhà máy để dẫn người theo dõi mình đi theo. Đến chỗ đường có lối rẽ , Số 17 chạy nhanh hơn rồi nấp sau một góc tường. Cô gái áo đen đuổi đến nơi thì đã không thấy Số 17 đâu. Cô đánh mắt nhìn xung quanh nhưng không có dấu vết gì của cậu ta. Cô nhìn lên cành cây bên trên thuận lợi cho việc tìm kiếm, cô trèo và từ trên cành cây cao nhìn xung quanh. Bỗng nhìn thấy bóng gần góc tường khuất, cô nghi ngờ Số 17 ở đó, nhảy xuống rồi từ từ đi lại phía tường đó một cách thận trọng. Cô lấy cây sáo đã để sẵn trong chiếc áo choàng, tư thế chuẩn bị gây chiến. Nhưng thật không hay cô nhìn thấy chỉ là con mèo đen chạy ra khỏi bóng tối sau bức tường đó.
– Hưm, lại để hắn chạy thoát rồi.
Cô quay lại nhà máy, nơi vừa tụ họp với cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ cũng đã chờ săn ở đó.
– Chị Adi.
Cô gái áo đen vừa gọi vừa chạy lại.
Cô gái áo đỏ quay lại nhìn tỏ vẻ thất vọng.
– Chúng ta… lại để chúng chạy thoát rồi.
– Ừm, bọn chúng trốn cũng nhanh đấy chứ.
– Lần sau chúng không may mắn như vậy đâu.
Adi nắm chặt bàn tay có sơn nhũ đỏ.
Từ đâu đó hai cô gái chữ B và chữ C xuất hiện.
– Hai người đều ở đây sao?_ Chữ B hỏi.
– Thế nào rồi?._ Chữ C cũng hỏi theo.
– Để chúng chạy mất rồi.
Chữa C lấy một tấm bản đồ mở ra cho CHữ A và mọi người cùng xem.
– Bọn VQC hay suất hiện ở quanh đay chắc chắn chỉ ở trong khu vực này. Em đã vẽ bản đồ cả khu vực này rồi, cứ từ đấy mà kiểm tra.
– Tốt, nhóc làm khá lắm.
– Lo gì chị, bọn chúng tài còn kém xa chị em mình.
– Không khinh địch được đâu. Chúng vừa thoát khỏi tầm mắt chị một cách dễ dàng như vậy chắc chúng cũng không vừa đâu.
– Kệ đi chúng ta xem bản đồ đã.
Cả 4 người xúm đầu vào nhau, im lặng xem xét tấm bản đồ.
Số 13 và Số 17 vẫn đang chạy thộc mạng trên chiếc giày dạng patin. Hai người chạy hai phía và cùng gặp nhau trước cổng của viện bảo tàng. Nhìn nhau, gật nhẹ một cái:
– Chúng ta đi. Chắc chắn lối này gần hơn.
Cạnh bảo tàng có một cánh của sắt luôn đóng, chỗ đó cũng tối không mấy ai đến. Họ chạy lại, lấy chiếc thẻ gì đó đưa qua khe cửa nhỏ, chỉ nghe tiếng kẹt nhỏ, le lói vài ánh sáng laze chiếu ra bên ngoài. Ngay lập tức cánh cửa hé mở tự động. Họ nhanh chóng chạy vào, cũng không quên đóng kín cửa lại. trong đó có một đường cầu thang dẫn họ đến đâu đó.
– Chúng ta còn 2 phút để vượt qua chướng ngại trước khi Laze đong.
– Ừm, nhanh.
Chạy từ những bậc thang đó đi lên khỉ mặt đất và trước mặt họ là một đường thẳng dài, hai bên đều là tường kín. Vứa bước đi mấy bước, Số 17 nghi ngờ điều gì đó, cậu buột miệng.
– Thế trận hình chữ L nè.
– Trời giờ này còn chơi thế trận chữ L nữa, quê quá mà.
– Có giỏi thì lướt đi còn nói.
– Hey, đơn giản như đan rổ.
– Thử đi.
Số 17 thách thức.
Số 13 lấy một viên đá nhỏ từ trong người mình ném vào đường đi trước mặt. Bỗng viên đá đó nổ tung và trận chữ L được khởi động.
– Sao đây?
– Yên tâm tôi biết chữ này mà.
Trên mặt đất xuất hiện những tia laze hình chữ L, được vài giây laị biến mất rồi lại xuất hiện.
– Cứ đi theo hình chữ L và mỗi bước chỉ chạm đứng một giây để đến giây thứ 2 thì… sẽ như viên đá kia. Điều đặc biệt đây mà cũng rất đơn giản là đi theo hình chữ L laze đang hiện trên mặt đất.
– Hay, cậu cũng hiểu biết phết thây.
– Chuyện chuyên gia mà.
– Thôi đừng nói nhiều nữa ông tướng, đi thôi.
– Nhưng phải nhớ khi nào tia laze tắt phải nhảy ngay sang cái khác.
Hai người chạy nhanh hết đoạn đường Laze thì tiếp đến là căn phòng hình vuông, không thấy lối đi, cái đồng hồ có 25 giây ngưng và bắt đầu chạy
– Cận thận, ông ấy là người của công nghệ mà, chắc chắn sẽ để lập trận ở đây.
– Ừm.
Số 13 nhìn quanh, cậu thấy cạnh bức tường mình đứng có nốt thủng nhỏ, cậu suy nghĩ một hồi rồi nói.
– Chắc là tui có cách rồi. Nếu kín như này chúng ta làm gì có không khí để thở chứ.
Số 17 tỏ vẻ khâm phục:
– hưm, giỏi gớm, xứng đáng là tình địch của tôi. Rồi nói nhanh xem làm thế nào, chúng ta chỉ còn 20 giây, khi đồng hồ chạy xong mà cửa không mở thì…
Vẻ mặt lạnh lùng vẫn tỏ ra thản nhiên không chút lo lắng.
Iron cười phá kên rồi nói:
– Cách của tôi á, đơn giản không thôi. Chúng ta không thể biết được trận gì nên đành…
– Sao?
Số 17 tập trung nghe kiến, cố gắng trông chờ vào cách thoát hiểm của anh bạn mình.
– .. thì đành gọi thôi.
Nói xong Số 13 ghé vào sát cái lỗ nhỏ khoảng bằng cỏ tay rồi gọi:
– Nè mấy tên gác cửa, Số 13 đang ở trong này, mở cửa đi.
Số 17 há hốc mồm, lần này là kinh ngạc thật:
– Trời, tưởng gì, gọi được sao?
Kim đồng hồ chỉ còn 7 giây. Bức tường trước mặt họ mở mở ra đồng thời hai cái hố to xuất hiện trước mặt chỉ để lại hai lối đi sang bên kia. Họ thồng thộc chạy sang. Nhưng chưa hết ải, vừa sang được thì lại có một con đường nữa, những cái đinh sắt khoảng 5 mét dính trên trần đang lung lay và có dấu hiệu sắp rơi. Họ lại chạy qua những đường có đinh sắt. Thời gian càng gấp, ba…hai… đến hết giây cuối cùng những chiếc đinh sáng bóng bắt đầu rơi xuống. Thật may hai người đã đến nới trước khi đinh sắt rơi vào họ. 1 giọng âm trầm phát lên trong tiếng thở mệt của hai người. Phù…..
– Hai công tử nha ta cũng gỏi đấy chứ. Nguy hiểm vậy mà cũng đi sao? Ai bảo đến muộn, đến sớm thì đâu phải mệt chứ. Đúng lúc đến giờ đóng của căn cứ rồi.
Người đàn ông này khoảng chừng 60, vài cái tóc bác khiến ông trông đứng đắn hơn. Ông đang ngồi dự vào chiếc ghế quay lưng lại phía hai người.
– Đến rồi thì bàn công việc đi. Số 24 của ta đã bị bắt dữ cũng lâu rồi đấy. mong nó không có vẫn đề gì. Nếu không ta không tha cho bọn TOP đâu.
– vâng vâng, ông cũng quan tâm Số 24 gớm.
Ông già rời khỏi chiếc ghế, Số 13 và 17 cũng cùng ông đi ra khỏi chỗ đó.