-Trời, cô giáo làm mình ngại quá, lại phải sang Khối D. – phàn nàn.
Rin cầm trên tay bản kế hoạch của cô giáo chủ nhiệm để giao cho lớp Hani. Đang đi, bỗng cô cảm thấy lỏng lẻo trong người, vẻ mặt nghiêm trọng, cao mày khi phát hiện ra dây áo trong bị tuột. Cô xoa nhẹ phía sau lưng qua lớp áo sơ mi trắng.
-Lại bị tuột. – giọng xanh rờn.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh lúc Ren gài dây áo con cho mình.
-Mình lại nghĩ đến tên chăng hoa đó hả. – hơi mất bình tĩnh, nghĩ lại chuyện đó trong lòng vừa thất thỏm vừa ngại ngùng.
Lắc nhẹ đầu bỏ qua.
Cái nhà vệ sinh ngăn cách giữa khối D và A hôm nay lại rất ít người vào. Đám con gái vừa vào đã chạy ra ngoài. Thì ra mấy đứa nam sinh khối D đang đứng gần đó, ai vào là trêu khiến đám con gái không giám vào trong. Lam và Mi rủ nhau đi vệ sinh tập thể, thấy đám nam sinh tầm 3, 4 đứa đứng đó cô vênh mặt kiêu hãnh đi vào. Lam cản:
-Ê, sao cậu cứ đi vậy?
-Hứm.- thản nhiên.
-Chúng nó đứng đầy bên ngoài kìa.
-Kệ, mình là ai mà sợ bọn nó, mình là hot gơn mà, chúng nó nịnh còn chẳng được.
-Nè, có phải thằng người yêu cũ cậu kia không.
Cả hai nhìn chăm chú vào người nam sinh đầu tiên.
-Hừm, nhiều quá cũng chẳng nhớ có phải người yêu cũ không nữa.
-Oou, thế thì chịu.
Lam và Mi vừa đi vào khu vực nhà vệ sinh, tên đứng đầu đã nhận ra ngay.
-Oh, Mi lâu lắm mới gặp.
Mi cười, ngờ ngợ gật nhẹ đầu cho xong chuyện. Cô nghĩ thầm “mình cũng lợi hại đấy chứ”. Cô hích nhẹ Lam.
-Các anh em, mấy cô này ở a4 đấy, thôi bỏ qua đi.
-Ok.
Nam sinh đó thản nhiên cố tỏ ra tử tế đưa tay mời hai người vào.
Mi cười toe toét, vui sướng đi vào.
-Hehe, thích thật, được các anh nể chứ. Chị em mình xinh mà.
-Cả nhà vệ sinh nam và nữ đối diện, sao nó không đứng bên nam mà cứ thích đứng bên nữ chứ.
-Hưm, cho nó độc.
Gân đến cánh của nhà vệ sinh, hai người vẫn tò mò quay lại nhìn đám nam sinh. Họ chỉ đứng cười nói những chuyện tầm phào. Mấy đứa con con gái đâu đó định vào nhà vệ sinh thì bị chặn lại trêu.
-Ế, mấy cô em định làm gì hả.
-Em gái, muốn vào đó để thay quần hay áo, hay là…bánh mì zai hứm.
Cả đám con trai nhìn nhau cười ầm lên. Đám con gái vừa khó chịu vừa ngại.
-Cho anh hỏi nhá, mấy ém…lớp nào đây?
Bọn con gái ấp úng:
-Ờ…bọn em…lớp 12a7.
Đám con trai trừng mắt, kêu:
-Oh, vậy thì…thoải mái. Hahaha
Cả đám cố tình tỏ vẻ giống những tên hư hỏng, biến thái
-Các em muốn vào không?
Mấy đứa con gái biết bị trêu, hơi sọ hãi liền rủ nhau quay đầu bỏ đi nhưng mấy tên nam sinh vẫn không tha, cố ý nói to để trêu.
-Mấy em, đi gì sớm.
-Nè, nè quay lại đi, hehe, có gì anh cho mấy cuộn giấy vệ sinh. Haha.
-Giấy vệ sinh sinh á, tao tưởng m cho em ý bánh mì zai.
-Thôi đi, cái đấy t không chơi. Hahaha.
Rin cũng định vào nhà vệ sinh để gài lại dây áo. Đám nam sinh tiếp tục chặn đường như vừa nãy.
-An ninh trường mình lỏng lẻo quá, vẫn để bọn này lộng hành. – nói nhỏ đủ để nghe.
Rin vẫn thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng đi vào giữa đám. Một nam sinh dơ tay chặn lại:
-Ê, cô bé, em định đi đâu vậy. – hỏi một cách chậm rãi.
-Chào các anh, vào nhà vệ sinh mà còn hỏi làm gì thì chịu mấy anh rồi. – cười khỉnh.
-Ồ, cũng biết ăn nói. Nè em, em là học sinh lớp nào mà to gan quá vậy.
Lam và Mi tò mò vẫn muốn xem sự việc gì sẽ xảy ra với Rin.
Rin vẫn bình tĩnh không chút ngại ngùng hay sợ hãi.
-Nhưng… đâu phải việc của anh.
-Ay yo em không biết đây cũng có thể nói là địa phận của bọn anh sao? – tỏ thái độ.
Rin cười nhẹ, đáp:
-Anh lấy khu vệ sinh làm địa bàn à, có kém quá không, vậy em cũng có. Địa bàn của em ở quanh khu vực giáo viên đấy.
-Há. Hay thật. Thế tóm lại lớp nào? – hỏi xõng.
-A4. – cách nói sõng xược.
-Thật không? – thái độ nghiêm túc. A4 cũng có đứa to gan hơn cả Ren và Rin, không tin được.
-Ren á. – Rin hỏi.
-Nói ra thì cũng hài, ngoài Ren và Rin mới có tai tiếng thì còn có ai mà tụi anh phải nể.
-Hey, lại vậy, lại Ren. Nhìn anh đẹp trai vậy mà cũng sợ Ren à.
-Không phải sợ mà là nể. Hey, nhóc cũng biết ăn nói đấy, anh đẹp trai thật mà.
Cả đám nam sinh cười ầm lên.
-Thôi đi ông tướng, vừa được em ý khen câu sướng hết cả lên.
Rin lắc nhẹ đầu vì toàn chuyện tầm phào.
-Có thật là anh nể người tên Rin không?
-Huh, cũng có thể.
-Anh có muốn lấy số nó không, anh rời khỏi đây em xin số nó cho.
-Hứm. Cứ đùa.
-Anh gặp con đấy chưa?
-Tất nhiên…là… rồi. – ấp úng, mắt nhìn ngược lên trần nhà.
Đưa bên canh hích nhẹ vai nói nhỏ:
-Làm gì đã rõ mặt đâu.
Rin cười nhẹ, hỏi:
-Các anh có dấu hiệu nhận biết nó không?
-Hey, định nghĩa thì Ren sẽ dễ hơn Rin nhưng mà…nghe nói con bé đó có nốt săm sau cổ.
-Oh, zậy hả. – thản nhiên trả lời.
Đám nữ sinh đứng gần khu vực đó dí dáu với nhau.
Rin cười nhẹ, quay người lại vén thấp cổ chiếc áo sơ mi xuống để lộ ra hình săm vương miện.
Đám nam sinh trố mắt:
-Há, săm vương miện… là Rin à.
Rin quay lại cười nhẹ:
-Anh bảo đã gặp rồi mà.
Nam sinh đứng gần Rin nhất ngại ngùng, gãi nhẹ đầu.
-Ờ thì…hì, bọn anh biết rồi, giả bộ không biết để làm quen em thôi mà.
Rin làm bộ, tỏ ra khách sáo, đưa tay cố ý muốn chào hỏi.
-Oh, vậy cũng được. Xin chào, em là Vương Tiểu Anh, rất vui được làm quen với các anh, đặc biệt hơn là…mình quen ngay ở nhà vệ sinh mới hay chứ.
Nam sinh đứng đầu cười nhẹ, đưa tay bắt tay Rin, giọng đĩnh đạc.
-Chào, anh là Hoàng.
-Oh, tên hay.
-Đúng là Rin, làm quen cũng khác người.
-Đâu có, làm quen như vậy mới chất, không cần tốn tiền tin nhắn làm quen…
-Ừm…cũng không cần đeo đuổi tán tỉnh.
-Vậy thì…anh giải phóng chỗ này được chứ.
-Ok.
Hoàng quay lại, đám bạn đang trố mắt vì bất ngờ.
-Nè, bọn mày sao vậy hả, đi thôi.
-Đi đâu. – ngu ngơ hỏi.
Hoàng tát sượt đầu, nói:
-Đi về chứ đi đâuu.
Đám nam sinh xỏ tay túi quần lần lượt rời khỏi đó.
Lam và Mi vẫn nhìn Rin, họ ngỡ ngàng trước tình huống đó.
-Các cậu sao vậy?
-Rin, cậu…lợi thiệt, đi đâu cũng có thể làm quen kết bạn được.
-Có đi không, nhanh hết chỗ giờ.
Vừa nói xong một đám nữ sinh chạy vào trong nhà vệ sinh khiến Lam và Mi cũng phải chạy theo.
………
Lệ gọi cho Iron nhưng máy hết tiền, đành nháy để Iron gọi lại.
-Gọi gì vậy bà nội?
-Ai cho cậu là cháu tôi, bỏ ngay từ bà nội đi.
-Sao hả, gọi mà cũng không được à?
-Bà nội chỉ để người yêu tôi gọi thôi, cậu không được gọi.
-Thôi thôi được rồi, có gì nói đi.
-Nghe này nô lệ.
-Huh!
-Chuẩn bị tâm lý đi, tôi sắp tìm ra người Ren để ý rồi, chuẩn bị một tuần nô lệ nữa nha.
-Há! mơ hả, có giỏi cậu tìm đi.
-Tôi đang có đối tượng roài, cứ chờ đấy. Tôi…có thể đọc được suy nghĩ người khác đấy. – lên mặt.
-Há, cả Ren mà cũng đọc được sao?
-Hey, tôi mà lại.
-Hey, cứ từ từ mà tìm. Còn gì nữa nói nốt cho xong chuyên.
-Tìm Rin cho tôi đi.
-Cái gì, việc đấy cũng sai tôi là sao?
-Sao không. Nó không nghe máy.
-Cần gấp không?
-Về việc điểm giả chứ gì nữa.
-Thôi được rồi, tôi sẽ giúp cho, điểm gì.
Lệ hẹn Iron trước của phòng hội đồng.
-Định làm gì? – vẻ đa nghi.
-Về vụ này, tôi định lấy trộm bài sửa í mà, đơn đặt hàng có hết rồi.
-Ăn trộm. – hét lớn.
Lệ bịp ngay miệng Iron phàn nàn:
-Trời! Nói oang oang vậy, biết ngay cậu không giúp mà. Lại còn định vạch tóc cho người xem da đầu à.
-Lỗi ngữ pháp nặng. Là vạch áo cho người xem lưng.
Lệ nói nhanh: – Tôi mặc kệ, không biết. Nếu không có Rin thì…cậu phải giúp tôi.
-Biết mà, cái mặt cậu gian gian biết ngay.
-Bây giờ mọi người đang họp, nhân cơ hội đi luôn đi.
Chưa kịp nói Lệ đã kéo Iron đi.
……………..
Ren từ cổng trường đi ra. Ngoài đường vắng vẻ chỉ có vài cái xe đi lại. Đi một đoạn, qua chỗ đường gấp, cậu dừng chân khi thấy một tên thanh niên chặn đường một nữ sinh cùng trường. Hắn hung hăng nói:
-Nhóc con, mày học từ tiết 2 hả? Nè, từ sau đén từ tiết một nhá, tiết hai lại còn đi muộn nữa, hơi nguy hiểm đấy. Giờ thì có gì giao ra đây. Ở đây không có ai đâu mà đòi kêu.
Nữ sinh đó vô cùng sợ hãi, người run bần bật không biết làm gì. Tiếng nói từ xa vọng lại:
-Dừng tay đi nhóc con.
Tên thanh niên đó quay ra nhìn Ren với ánh mắt coi thường:
-Mày là thằng nào, giám xen vào chuyện của tao. Hứm.
-Huh. – vẻ lạnh lùng.
-Hay…mày cũng muốn chia nửa.
-Tao muốn mày biến khỏi mắt tao, nhanh. – lạnh lùng yêu cầu.
-Há – đứng ngoáy ngoáy lô tai. Tao không nghe nhầm chứ? Định làm anh hùng hả.
Tên thanh niên hùng hổ chạy lại, cắn chặt răng lấy sức đấm Ren, cậu nhanh chóng né sang, tiện chân đá thẳng lưng làm hắn ngã dúi xuống đất. Tên đó tức giận quay lại đánh, bị ngay một phát đấm của bay mặt hắn. Hắn đau đớn nằm đo đất, tay ôm mặt rồi bỏ chạy.
Ren xuổi nhẹ bụi trên vai áo, lạnh lùng đi lại phía nữ sinh đó.
-Của nhóc nè.
Ren đưa chiếc điện thoại mà tên vừa nãy đã lấy đưa cho cô bé.
-Cẩn thận hơn đấy.
-Vâng, cảm ơn anh. – sung sướng, cảm kích.
Nữ sinh vui sướng lấy điện thoại. Ren ngạc nhiên khi cô bé nói:
-Anh, lại là anh…- bất ngờ.
-Cô nhóc là…- vẫn chưa nhận ra.
-Em là Tuyết, người mà chị Rin lớp anh giúp ý. Anh…là người hôm đó đã bảo em quay video đúng không? – phấn khởi khi được gặp Ren.
-Cô nhóc…là cô gái hôm anh bị thương hả.
-Vâng vâng, anh…là gì của chị Rin ạ. À, có phải người yêu không?
Ren suy nghĩ chốc lát, cười nhẹ, nói từ từ:
-Không phải. Mà cứ coi như thế cũng được.
-Oh, anh với chị ấy thì đẹp đôi quá còn gì.
Ren cười nhẹ:
-Thôi, đi đi. Vào nhanh muộn rồi đấy.
-Vâng.
Tuyết đạp xe vào trường vừa lúc cổng trường đóng lại. Ren không định quay vào trường nhưng vừa định đi thì tên vừa nãy đã gọi người đến ý muốn trả thù.
-Thời buổi này vẫn còn cướp vặt, lại còn chơi gọi quân nữa chứ.
Ren lắc nhẹ đầu, cậu nhìn xung quanh tìm chỗ đi vì không muốn gây chuyện trong khu vực trường học.
Tiếng nói vọng xuống:
-Lên đây đi. – Rin vẫy nhẹ một ngón tay đeo chiếc nhẫn hình dài ôm sát ngón tay.
Ren lạnh lùng nhìn lên, vẻ khó hiểu hiện rõ trên khuôn mặt.
Rin đang bám vào thân cây, một chân trên cây một chân trên thành tường.
-Chỗ này thấp, lên được. – vừa nói vừa chỉnh chiếc đồng hồ trên tay.
Cô đưa tay xuống thấp có ý muốn kéo Ren lên. Ren lạnh lùng từ chối dứt khoát.
-Không cần đâu.
Rin vẫn thuyết phục.
-Huh, không nhanh là có chuyện đấy. – cười nhếch môi.
Ren nhìn đám người đang đến gần, cậu không lưỡng lự, cầm tay Rin nhảy lên. Vì nơi đó cũng thấp nên cậu trèo lên một cách dễ dàng, không may trượt chân cậu ngã bụp…up xuống đất.
-Ay za.
Rin cười tủm, cố nhịn cười vì không muốn cậu bạn mình ngại. Cô leo xuống đất, thản nhiên đưa tay để kéo Ren.
-Huh.
Ren không ngần ngại cầm tay Rin nhưng cô cố tình rút tay lại một cách thản nhiên. Ren vô cùng ngạc nhiên:
-Rin…cậu… giám lừa tôi. – có chút bực tức.
Rin cười nhẹ, khoanh tay trước ngực quay lưng lại phía Ren làm ra vẻ kiêu căng.
-Tôi giúp cậu là may rồi. Nể tình cậu có lòng tốt giúp đỡ người khác.
-Tôi không cần cậu nể. – lạnh lùng đáp lại.
Ren đứng dậy một cách miễn cưỡng, xuổi qua quần áo, sự khó chịu vẫn hiện trên mặt. Rin lững thững quay lại ánh mắt lạnh lùng nhìn Ren rồi cười nhẹ trên khuôn mặt rất nghiêm túc.
-Phải vậy chứ, ngã phải tự đứng lên mới là quân tử.
-Cậu lại lừa tôi, cậu ngã thử xem thế nào đã rồi hãy nói.
Rin nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Ren, tiến sát lại gần cậu ta. Ren vẫn đứng im cố ý muốn xem Rin định dở trò gì.
-Cậu…
Rin tiến sát gần người Ren, cậu vẫn đứng yên cho đến khi Rin chạm nhẹ vào vai áo cậu giống như một cô nàng đỏng đảnh cậu mới cười nửa miệng, quan sát xung quanh vì không muốn nhìn Rin trong bộ dạng đó.
-Cậu…
Rin đưa tay lau nhẹ ít bụi còn bám trên vai áo, nói khẽ:
-Giờ thì không trốn được nữa nha. Đi học. – nhấn mạnh, vẻ mặt nghiêm túc bỏ di trước.
Câu nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào cậu, cứ ngỡ rằng Rin muốn quyến rũ mình nhưng thì ra cậu đã mơ tưởng, chỉ cười khỉnh một cái vì mình lại bị lừa.
……………..
Iron và Lệ vẫn chưa vào lớp, đang mải mê lục tìm đề kiểm tra của lớp a4 trên ngăn tủ sách trong phòng giáo viên.
-Bực thiệt, không biết ở đâu nữa. Cô kiểm tra xong chỉ để ở đây thôi mà.
-Cậu tìm nhanh lên đi, vào học rồi kìa.
-Vội gì, tôi đang tìm đây.
Lệ đứng trên chiếc ghế gỗ chênh vênh cố tìm đống giấy tờ trên cao để Iron đứng bên dưới giữ ghế. Nghe tiếng cộc…, tiếng bước chân đang tiến gần đến, Iron buông tay, chân vướng vào chân ghế. Chiếc ghế lung lay Lệ ngã uych…xuống đất, tập giấy trong tay bay lên tung tóe. Thật may ghế thấp nên ngã đỡ đau.
-Ay za, tên kia…cậu…
Chưa kịp kêu thì hiệu trưởng đã mở cửa đi vào. Thầy nghiêm túc hỏi:
-Hai em làm gì ở đây?
Hai người nhìn nhau với vẻ hài hước. Lệ lo lắng, đứng ngay dậy xuổi ít bụi dưới quần, trả lời lúng túng:
-Thầy giáo, em…em… – ấp úng vừa nghĩ vừa nói.
Thầy nghiêm túc hỏi:
-Hai anh chị làm gì để các phòng bừa bộn thế này? Hay…định lấy cái trộm đề hay bài kiểm tra gì hả?
-Dạ không, bon em tìm giấy tờ linh tinh thôi, không may em bị trượt ngã làm rơi thôi. – phấn khích.
-Sao chưa hỏi đã dám vào, cái này tôi sẽ phạt.
Hai người nhìn nhau cười gượng gạo. Lệ nhận lỗi trên khuôn mặt đầy sự lo lắng.
-Thầy ơi, đây là lỗi của em, em rủ bạn ấy đi cùng thôi. – ánh mắt tỏ ra ngây thơ.
Iron ngạc nhiên “ Cậu ta tốt vậy sao? Chẳng lẽ mình nghĩ sai về cậu ta?” giường như có cảm giác gì đó rất lạ trong con người khi cậu nhìn vào ánh mắt ngây ngô đó.
Thầy nghiêm túc ra lệnh:
-Vậy thì 1 tuần quét phòng này. Rõ chưa. – dứt khoát.
Lệ tỏ ra nghe lời:
-Vâng thưa xếp.
-Bây giờ thì về đi.
Ra khỏi phòng, Iron mới ngượng ngùng hỏi:
-Cậu… dịnh học Rin đấy hả, có khí phách ấy đấy.
-Hưm. – lắc đầu vài cái vừa đi vừa nói. Tôi đâu giống cậu ta, tôi nhận lỗi để người ta thấy tôi .. rất ga lăng… hoành tráng, dám nhận lỗi.
-Vậy đúng rồi, là cố tình.
-Không, khác chứ. Rin nhận lỗi nhưng cậu ta tự chịu, còn tôi…có một nô lệ mà. Mình nhận lỗi giúp mình có tiếng, và cũng chỉ cần làm một nửa hoặc không làm cũng có người làm hộ mà. Hứm.
Iron nhận ra ngay Lệ ám chỉ mình:
-Cậu…ý cậu nơi tui hả? Ê, cậu gian vậy?
Lệ quay lại cười hì một cái nói:
-Giờ tôi phải học đây. Pai pai. – vui vẻ vì chơi đểu Iron.
Lệ thản nhiên bỏ đi mặc cho Iron gọi.
-Trời, lại tưởng cậu ta tốt thật chứ. – chép chép miệng.
Giờ toán ở lớp a4, cô chủ nhiệm vẫn chưa vào, học sinh vẫn cười đùa nói chuyện, đứa nghe nhạc nhấp nhô nhấp nhổm đung đưa theo nhạc, đứa ăn vặt tiếng cắn hạt hướng dương tanh..tách, đứa ngồi khắc bút chì. Cánh cửa mở toanh ra, tiếng guốc lộc cộc của cô giáo đi vào khiến không gian lại im lặng.
-Các em, vào học rồi đấy.
Cô viết chữ rõ to lên bảng “ Làm bài tập”
-Ai làm bài này nào?
Cô viết đề bài lên bảng, tiếng ồn ào bàn tán bên dưới lại tiếp tục. Cô nhìn sổ gọi:
-Nào, Rin làm bài này cho cô.
Rin lưng thững đứng lên có vẻ rất tự tin, trả lời một cách hài hước.
-Thưa cô…em chưa làm được.
Cả lớp cười ầm lên. Cô cố gắng nín cười:
-Em, được đấy, bài này mà còn không làm được thì kém rồi, phải cố gắng lên, cô thấy trong các môn em kém nhất môn toán đấy.
-Vâng. – hạ giọng.
Ren lạnh lùng ngồi khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế sau nhìn Rin rồi lắc nhẹ đầu.
Cô nhìn quanh lớp, phân chia:
-Bây giờ cô sẽ tìm cặp cho các em để kèm nhau học tốt hơn.
Vỗ tay rầm rập, hô hò:
-Ô, vui ròi, học nhóm nè.
Cô đạp tay xuống bàn chấm dứt sự ồn ào trong lớp.
-Các em có yên lặng không, tui cho hết ra ngoài bây giờ.
Lệ nhìn Ren rồi đánh mắt qua Rin, hai người tuy ngồi khác chỗ nhưng lại có những hành động tương tự khiến Lệ cũng phải bật cười.
Rin và Ren cùng lúc gục xuống bàn đọc tin nhắn điện thoại, rồi cùng một thời điểm ngồi dậy cầm chiếc bút trên mặt bàn ghi chép gì đó. Điều này càng khiến Lệ thấy khẳng định của mình đúng. “ Người mà Ren đến ý là Rin”, cô cười nhẹ trên khuôn mặt đầy mưu mô.
-Đúng rồi.
Lúc đầu còn tưởng Ren để ý mình trong lòng thực sự không vui nhưng khi biết người là cô bạn thân mình , cứ ngỡ mình sẽ ghen tị nhưng ngược lại cô lại thấy vui thay.
Cô giáo phân chia cặp:
-Nam với Tuyên, bạn Tuyên phải cố gắng học lên. Piza với La, Tú với Lan, Bách với Loan. Bông với An, Rin với Việt, còn… Ren, ai sẽ…
-Đám con gái nhốn nháo xung phong.
-Em.
-Em ạ.
-Em…em cô ơi.
Cô giơ tay lên ngăn sự ồn ào lại.
-Các em từ từ nói, tôi muốn ghép cặp để các bạn kèm nhau học tốt hơn chứ không phải để ngắm nhau đâu nhá.
Lệ dơ tay ý kiến:
-Em có ý gì, hay cũng muốn đi với nhóm Ren.
-Không ạ, học nhóm thì nhóm em tự học với nhau cũng được, còn học theo cặp thì cô xếp Rin với Ren đi, để em với Việt cô ạ.
-Lí do.
Đám con gái xôn xao, ghen tị.
-Sao vậy được
-Ừm, liệu học được không.
Rin ngạc nhiên khi nghe Lệ bầu cử, kéo nhẹ áo Lệ:
-Cậu bị làm sao vậy hả?
-Đâu có. Như vậy tình cảm chị em lại đi lên.
-Cậu không sợ… nhỡ tôi với Ren một nhóm nhỡ đâu lại thích nhau thật như trong mấy bộ phim thì sao đây?
-Cũng chẳng sao, càng tốt mà. Hứm, mà làm gì có chuyện đó được. – cố ý kích Rin.
-Sao lại càng tôt.
-Cậu ta quá được còn gì. Nè, vậy tôi thách cậu thích cậu ta hoặc làm cậu ta thích cậu đấy.
-Cái gì, lại muốn thách tôi, buồn cười, giống Piza rồi đấy nha.
-Hứm. – vẻ mặt ngây ngô.
-Được rồi tôi sẽ thích cậu ta cho mà xem. – quyết tâm.
Lệ viện cớ: – Vì em thích Việt dậy cho em, tuy cậu ta hơi gian nhưng em học cậu ta lại rất hiểu.
Câu nói lại làm Việt thấy ngại, cúi gục xuống bàn, càng khẳng định ý nghĩ trong đầu “ Lệ thích mình à, chẳng lẽ thật, vậy đau đầu rồi ”
Ren không quan tâm, vẫn khoanh tay dựa vào ghế một cách lạnh lùng.
Cô giáo gật nhẹ đầu:
-Vậy…Việt sẽ kèm cho Lệ môn này, Lệ hình như chỉ giỏi Anh chứ toán cũng kém đúng không. Còn Ren sẽ kèm cho Rin.
Cả lớp vỗ tay hô hò. Việt vỗ tay nhẹ, cậu vẫn nghĩ Lệ thích mình nên không giám cười.
-Wu…
-Được.
Mấy đứa con gái nói leo:
-Cô ơi, vậy thiệt cho bọn em rồi.
Cô cười nhẹ thuyết phục:
-Rin và Ren rất hay cãi nhau, nhân cơ hội làm hòa hai bạn luôn.
Rin nhìn Min với một sự nuối tiếc. Min xoa nhẹ đầu Rin, cười nhẹ:
-Cậu thích rồi nha, được công tử playboy dậy học.
-Chẳng thích chút nào hết.
-Vậy cậu muốn ghép với ai đây?
-Đương nhiên là… – đang định nói thì ngưng lại.
-Là gì? – Min gặng hỏi.
Lệ cắt ngang:
-Rin, xin lỗi nha. Coi như lần này cậu nhường Việt cho tôi đi.
-Há…ừa. – giọng như hết hơi.
Cô giáo đứng trên bục giảng nói khi đã chia cặp xong.
-Được rồi, cô mong các em giúp đỡ nhau, nghịch ít thôi, học mà thi đợt kiểm tra sắp tới. Các em tự xếp thời gian kèm nhau biết chưa?
Tiếng hô lớn: – Vâng.