Bí Ẩn Căn Cứ Và Tình Yêu Học Trò

Chương 31: Bộc lộ tài năng



Số 17 và số 24 đang vất vả chạy trốn bởi nhiệm vụ giao dịch thất bại, bị đám yêu nữ đuổi theo và họ cũng đã bị thương. Họ chia nhau chạy hai hướng để tản sự truy đuổi của TOP.

Iron lại đang vui vẻ ở cửa hàng bánh kem. Cửa hàng đông khách từ khi có đám bạn Hani. Mỗi người một khay đựng bánh phục vụ các bàn. Cả Nam và Piza đến cùng giúp việc nên cửa hàng càng đông nhân viên phục vụ.Tất cả đều bận rộn. Tiếng cười, không khí ồn ào náo nhiệt.

-Bàn số 2 cần 3 cái bánh dâu.

-Nè, bàn 4 gọi 1 sôcôla nha.

Lệ và Rin đứng trước quầy bàn, chỉ trực có người gọi để lấy bánh phục vụ.

-Hôm nào mấy thánh đến giúp, làm phục vụ bàn thế này thì bọn mình giàu to rồi. – Lệ vui vẻ nói.

-Ừm ha. Mấy ông yk đúng đào hoa mà. Quán mình cũng có thể gọi là quán hot boy rồi đấy.

Cả hai nhìn nhau cười nhẹ, chỉnh lại cái tạp dề hình con gấu. Nam đi lại đập tay xuống quầy bàn dài mà Rin và Lệ đang đứng. Rin đang cầm chiếc thìa nhỏ tung lên tung xuống, không cần nhìn vẫn bắt được, có vẻ rất thích thú. Đây cũng là thói quen của cô.

-Nè, hai người đẹp, vui ghê ha.

-Vui gì chứ, buồn.

-Hihi, cho anh 2 cái bánh đến bàn 5 cái coi.

Lệ nhắm một bên mắt nhìn Nam ánh mắt đầy nghì ngờ, vừa đưa hộp bánh vừa cười khỉnh:

-Gì đây?

-Nhìn đời… mà nói đúng hơn là nhìn Nam bằng một con mắt. Haha.

-Ặc, định trêu đểu tui hửm.

-Đây, đại ca mang giúp em nha.

-Hey, nghi ngờ chi? – Tò mò.

-Chỉ là… không thể tưởng tượng nổi. Hahaha.

Nam vênh mặt lên: – Kưm. Thôi không nói nhiều, đi đã. Hức.

Nam tỏ ra hài hước nhìn cái bánh bên cạnh, lấy tay quét phát bôi lên mặt Lệ rồi chạy biến.

-Tên Nam xấu xa kia, muốn chết hả. May mà ông chạy nhanh không thì què chân với tôi đấy.

Lệ vừa toe toét vừa đánh mắt sang nhìn Rin, cô quay đi giả bộ không biết gì, vừa cầm chiếc cốc nhựa tung lên tung xuống.

-Nè, bạn Rin yêu quý, bạn nhìn xem mặt tôi thế nào đi.

Rin quay sang nhìn Lệ cười rộ lên.

Đám bạn Hani đang đứng tán chuyện với mấy bạn nữ bàn số 7, trong lúc đó Iron phải ở bên trong rửa bát. Lệ để cả khuôn mặt vẫn còn kem dính trên mặt đi vào hếch vai Iron cố ý trêu.

-Cậu thấy vui chứ.

-Gì cơ, cậu định chế giễu tôi đấy à. Hum, vui á, chán ngắt.

Iron quay lại nhìn, ánh mắt cậu lại xìu đi, suy tư nghĩ ngợi điều gì đấy khi thấy vết kem trên má Lệ lại khiến cô đẹp hơn. Lệ thấy Iron đơ người ra nhìn mình, cô lau ngay vết kem trên mặt, nghiêm túc nói với Iron.

-Wê, cậu có vấn đề về mắt à. Hay tại tôi đẹp wa ha.

Iron đổi ngay trạng thái:

-Còn lâu nhá. Tại cậu xấu wa tôi mới nhìn thôi.

-Tôi vào đây định rửa bát giúp mà không cần thì thôi nha.

Lệ vừa định đi Iron kéo ngay lại.

-Cậu mà để tôi rửa đến bao giờ đây.

Cậu kéo Lệ lại chỗ mình.

-Cậu hay thật ấy, bây giờ rửa đi.

-Nè, cậu kà nô lệ hay tôi là chủ nhân đây.

-Hỏi thừa, sắp hết việc nô lệ rồi đấy.

-Trời, tưởng gì, cậu không thích làm thì nghỉ luôn đi.

-Tôi là nam tử hán, đã nói là phải làm.

-Oh, vậy cơ, thế thì cũ tiếp tục, tôi sẽ khiến cho câu thêm tuần nô lệ nữa.

-Haha, ừa, cậu cứ tìm đi. Thoải mái.

Lệ đập tay xuống nước khiến nước bắn lên mắt Iron làm cậu đau.

-Ay za.

Iron vừa ôm mắt vừa kêu. Lệ vẫn thản nhiên tưởng Iron đùa nhưng thấy cậu kêu Lệ mới lo lắng, trên chán có vài nết nhăn lại và cô biết Iron bị thương thật. Cô lúng túng hỏi:

-Cậu sao không vậy? – lo lắng.

Lệ tiến gần lại Iron và lấy chiếc khăn sạch trong chiếc túi của cái tạp dề lau mắt cho Iron. Thấy Lệ quan tâm như vậy khiến Iron cảm thấy hơi dao động, cậu lại suy nghĩ không hiểu vì sao ở gần Lệ cậu lại có cảm giác vừa ấm áp vừa thanh bình.

-Thôi được rồi, không sao đâu.

-Hừm, lỗi tại tôi, cậu vào đi.

Lệ cầm rẻ rửa bát Iron giằng ngay lại:

-Một mình cậu rửa bao giờ mới hết.

Lệ chỉ nhìn Iron cười nhẹ.

Hai tiếng sau khi gần về đêm, trong quán chỉ còn một vài khách ngồi mân mê, mọi người đang tập trung thu dọn nhưng không khí vẫn không ảm đạm bởi những trò đùa tinh nghịch của cả đám. Tiếng điện thoại túi Rin, cô bỏ vội cái tạp dề đang mặc xuống để nghe.

-Em nghe đây.

Tiếng nói từ trong điện thoại.

-Lát nữa ra ngoài thấy tên nhóc nào bị thương thì giúp hắn với nha. Mà nè, đừng hỏi linh tinh đấy. Anh sẽ tới sau. Ok. – giọng mải vội, lo lắng.

-Nhưng hắn ta ở đâu.

-Chắc lát nữa hắn mới đi qua đấy. Anh đang bận cúp máy đây.

-Nè, alô, alô.

Tiếng tút…út phát từ trong chiếc điện thoại trên tay Rin. Piza từ đâu đó đi lại hỏi thăm.

-Có chuyện gì thế? – tò mò.

-Không có gì đâu.

Nói xong Rin đi ngay ra khỏi quán, trong lòng thất thỏm, lượn đi lượn lại quanh cửa ra vào. Vừa đi vài vòng thì Rin lại gặp 2 tên thanh niên béo và gầy. Hai tên vênh mặt lên đi lại phía Rin. Một tên đội mũ lệch, một tên cầm điếu thuốc hút nhả hơi khói từ từ. Cả hai đều có khuôn mặt xấu xì và đen nhẻm.Trông bộ tên gầy vừa ngoái mũi vừa nhìn Rin, thật kinh tởm.

-Oh, lại cô em mấy bữa trướ gặp đây mà.

Rin chưa kịp nói gì thì Lệ đã ra khỏi cửa và lớn tiếng quát.

-Mấy tên biến thái này, định gây sự à, biến ngay đi, đừng có làm khó bọn tôi.

Hai tên đó lại hướng ánh mắt tò mò đến phía Lệ.

-Ồ, cô bé này còn sexy hơn cô em kia đấy.

Lệ lớn tiếng quát.

-Sex cái đầu mày ý, đừng thấy bọn tôi hiền mà bắt nạt nha.

-Oh, cô em đễ thương ghê, càng tức thì càng dễ thương chứ.

Câu nói này khiến Lệ càng bừc bội.

-Hưm, đúng là dê cụ.

Tên béo vênh mặt lên.

-Cô em à, bọn anh hôm nay chỉ nhận và giải quyết cô bạn em thôi, còn…nếu em muốn thì theo anh luôn đi. Hahaha. – cách nói hách dịch.

Cả hai tên đều cười với vẻ thoả mãn.

Rin mở to mắt.

-Có người mượn các anh làm khó tôi sao? – vẫn điềm tĩnh.

-Đúng vậy, là ai thì bọn anh không nói được. Haha.

Hai tên càng cưới lớn thì càng làm Lệ bực bội.

-Mấy tên biến thái này, biến ngay đi.

Tên béo vênh mặt lên, ánh mắt nhìn của một tên dê già, biến thái với đầy sự thèm muốn.

-Cô em à, làm gì lớn tiếng vậy. Haha, em cứ tùy chọn nhà nghỉ nào mà em thích đi, anh bao tất.

-Biến thài.

Cô tức giận, đi lại thẳng tay cho hắn một cái bạt tai, giơ chân đá trúng bộ hạ của hắn khiến hắn đau phải kêu lên. Hắn hốt hốt hoảng ôm đũng quần, khụy xuống đất.

-Ay…a…ố ố…

Lúc này, Ren từ đâu đó đi lại, dựa vào gốc cây bên đường đối diện với cửa hàng bánh kem. Một tay ôm vết thương đang rỉ máu bên bắp tay trái, đôi môi trắng bệch, nhợt nhạt đi.

-Trời, sao lại đến đây chứ. Mình không muốn ai thấy bộ dạng thảm thương.

Ren nhìn trước tiệm bánh đối diện thấy dáng người giống Rin và Lệ đang cãi nhau với ai đó, cậu cố tình đứng xem.

Tên gầy thấy bạn mình bị đánh, tức giận chạy lại định giơ tay tát Lệ thì bị môt bàn chân đá thẳng ra sau. Tên đó hét lên:

-Thằng nào đấy hả.

Iron xuổi ít bụi trên vai áo, nhìn hai tên đó với vẻ khiêu khích.

-Sao, Mấy anh mún thử không?

Tên gầy vừa tức vừa sợ, đứng ngay dậy và bỏ chạy ngay. Tên béo cũng bủn bủn rủn chân tay, hai chân run cầm cầm cập. Dù vậy hắn vẫn nói với giọng hách dịch.

-Bọn máy cứ đợi đấy.

Nói xong bỏ chạy ngay.

Ren đứng sau gốc cây bên đường chứng kiế hết mọi chuyện và thản nhiên suy đoán.

-Các người đúng là không có đầu óc mà. Đã đánh thì phải đánh túi bụi chứ, nếu không thì phiền phức đấy.

Một chiế ô tô con đậu bên kia đường, Aly đang ngồi trong thò đầu ra xem xét tình hình.

-Bọn náy đúng là may mắn mà, Iron lại ở đây chứ. Hưm, cũng không sao, để xem bọn sẽ làm thế nào.

Aly cười nửa miệng, bắt trước điệu cười của Rin, có vẻ rất oai, nhưng vừa định chui vào bên trong thì đầu cô đập cộp…vào cửa kính ô tô. Người lái xe cũng phải phì cười vì sự ngu ngồc của Aly.

-Cười gì mà cười, chưa thấy ai bị vậy à.

Aly giọng cáu kỉnh nói với người tài xế. Ông ta vẫn không ngừng cười, quay lại nói với Aly.

-Không có gì nhưng cô cũng phải nhớ câu Cười người hôm trước hôm sau người cười, hahaha.

Nghe câu nói này lại càng khiến Aly thêm bực.

-Hưm.

Iron quay lại nhìn Lệ và Rin với vẻ thản nhiên.

-Hưm, các cậu không sao chứ hả.

-Tạm thời thì chưa.

-Hey, các cậu thấy tôi oai không?

Lệ có vẻ không phục.

-Trời, chuyện thường thôi mà. Như…dù sao cũng cám ơn_Lệ đổi ngay thái độ.

Hani và đám bạn cùng chạy ra ngoài. Việt hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

Rin cười nhẹ nói:

-Không có gì đâu, chỉ là vài con chuột bọ thôi mà.

Một đứa bạn của Hani nói:

-Rin à, cứ yên tâm đi, bọn này mà ở đây thì không để ai động đến em đâu mà. Đúng không Hani.

Hani cũng tán thành ý kiến.

-Ừm, yên tâm đi sư đệ.

-Hi, em đâu có lo gì đâu, cảm ơn các anh. Lúc nãy là nhờ Iron đuổi mấy bọn chuột đi đấy.

Iron tỏ vẻ kiêu:

-Cũng bình thường thôi.

Lệ cười khỉnh môt cái.

-Ôi thần linh ơi, cậu có vẻ đắc trí quá đấy. Nhìn sau đi.

Iron thản nhiên quay lại, cậu mở to mắt ngạc nhiên khi thấy 1 đám người áo đen đi đến, trên tay cầm thanh tuýp dài.

Mọi người vừa bàng hoàng vừa lo. Hani nói với Rin.

-Sư đệ biết bọn này không.

-Đệ không biết, chắc người của 2 tên nãy gọi đến.

Đám người áo đen người nào ngươi nấy tỏ ra hùng hổ tiến lại chỗ Rin đứng. Tên đứng đầu hung hăng ra mặt.

-Toàn bọn zanh con, sao phải sợ.

Hani hếch mắt với mấy đứa bạn.

-Mấy bọn mày sẵn sàng chưa, lâu rồi bọn mình chưa hoạt động chân tay.

-Ok đi anh bạn, bọn này đã ở đây thì không để cho ai làm khó bạn bè mình đâu.

Tiếng nói vọng đến:

-Chúng mày mà cũng đòi đánh nhau ư? Có giỏi thì lên hết đây, nếu không tao sẽ đập nát cái quán bé xíu của chúng mày.

Tên đó vừa nói giọng khiêu khích vừa chỉ tay vào quán bánh của Rin. Hani vốn là người nóng tính, thấy bị khiêu khích cậu rất bực. Bàn tay cậu nắm chặt lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Hani không thể giữ được bình tĩnh, cậu định chạy lên đánh nhau nhưng Kun đã cản lại.

-Hani, bình tĩnh đi.

-Mày bảo tao bình tĩnh thế nào đây.

-Mày không nhớ lời ông hiệu trưởng à, mày đang trong thời kì án treo đấy.

-Tao mặc kệ, cùng lắm là nghỉ học chứ gì.

Rin ngăn cản: – Sư huynh, sao phải nóng tính vậy, huynh không thể ra tay được, thời gian này mà có chuyện gì thì…các anh đã vi phạm 8 lần rồi, không nên gây sự huynh ak.

Hani càng thấy bực, không thể nói hết câu.

-Nhưng chẳng nhẽ để chúng…

Ren đang bị thương nhưng cậu vẫn theo dõi đám Hani. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện ra có người đang dùng máy quay nén. Cậu nhìn phía Rin vẫn đứng trước đám áo đen và nhìn tên quay nén khiến cậu thấ lo vì mình khôn thể ra mặt. Cậu tiện chân đá 1 viên gạch dưới chỗ mình đứng đến gần nơi tên đang nén quay video, cố ý báo hiệu cho Rin biết.

Rin quay ngay lại góc tường đằng sau mình khi nghe thấy tiếng va chạm. Cô tỏ ra nghi ngờ rồi cô nhanh chóng đi lại phía góc tường khuất gần đó. Rin đã thấy vải áo lộ ra cô nghĩ ngay đến việc mình bị theo dõi, chạy lại cầm ngay cổ áo tên đó kéo ra ngoài.

-Ông là ai, ai sai ông theo dõi chúng tôi.

Người dàn ông này khoảng độ 50, ông ta mặc chiếc áo đỏ và đội chiế mũ vành.

-Ơ, ơ, việc này…

Ông ta gạt tay Rin ra, định bỏ chạy Rin nhanh chóng đá vào chân rồi đấm bụp…ụp môt cái vào mắt làm ông ta choáng, kêu lên dau đớn.

-Ay trá, đau quá, mày…mày dám ra tay cả với tao à.

-Ông đi theo tôi.

Đám bạn đều ngạc nhiêm khi thấy người đàn ông này. Piza hỏi:

-Rin, ông ta là ai.

-Là ai thì phải hỏi bọn đứng trước mặt.

Người đàn ông đó nheo mắt lại, tìm mọi cách để trốn thoát. Rin lớn tiếng hỏi đám áo đen:

-Hưm, có phải các người dở trò này không hả.

Tên đứng đầu vênh mặt lên, nói với vẻ thản nhiên.

-Không hề, tao không thèm quen với mấy người như ông ta, đã đánh nhau thì cũng tử tế chứ.

-Hum, ai tin mấy người được chứ.

-Cô em không tin cũng đành chịu. Nhưng…chúng bay rời khỏi dây ngay, không được buôn bán gì ở đây nữa.

-Há, chú bảo sao, rời khỏi đây á, buồn cười thât. Nểu tôi không thì sao?

-Vậy thì…đừng trách.

Tên đứng đầu ra hiệu:

-Chúng bay, xông lên phá hết đồ cho tao.

Người đàn ông cầm máy quay nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy.

Ren thở dài, lo lắng thay cho họ.

-Đông vậy có mỗi Iron với Hani sao đánh nổi bọn chúng chứ.

Ren vẫn chăm chú quan sát tình hình.

Đám người áo đen kia chạy đến, Iron với đám bạn Hani cũng chuẩn bị tư thế đánh nhau vì họ biết chuyện gây lộn này không thể tránh được. Lệ và Rin đứng lùi về sau, không ngờt lo sợ. Rin đã lấy thẻ nhớ trong máy ảnh của người đàn ông vừa nãy bẻ đôi rồi vất sang một bên.

-Lệ, tôi chắc chắn có người sắp đặt, chắc chắn.

Đám bạn Hani và Iron cùng chạy lên đánh nhau. Bọn áo đen cũnh hùng hổ chạy lại. Cả hai bên đánh nhau gây hỗn loạn cả quán bánh. Iron nhảy lên hết đẩm rồi đá làm mấy tên đang định tấn công cậu khiến bọn chúng hộc cả máu mồm ngã quay ra đất. Hani và Kun cũn ra sức chống chả, đấm bay mặt mấy tên. Lệ nhìn đám lộn xộn, cô rất lo lắng cho những người bạn mình đang đánh nhau phía trước.

-Mọi người, dừng lại đi mà, đừng đánh nữa.

Lệ nhìn về phía Iron thấy cả đám đang vây lại đánh làm cô càng sợ hại, tim đập mạnh và lòng dạ thì bồn chồn không yên. Cô định chạy lại chỗ Rin đứng thì bị 1 tên cầm tóc kéo lại, cô phải kêu lên vì đau.

-A…a.

Iron nghe tiếng kêu đột ngột quay lại, cậu đạp thẳng bụng tên đang đánh làm hắn lăn quay ra đất rồi chạy lại giúp Lệ. Cậu đá vào khửu tay tên đang cầm tóc Lệ, thuận chân giơ lên đạp thẳng bụng tên đó khiến hắn ngã ngược về sau và phải kêu lên vì đau đớn.

-Lệ, cậu không sao chứ.

Lệ vuốt nhẹ mái tóc đang rối của mình, cố giữ bình tĩnh nói.

-Cám ơn, tôi không sao.

Lệ nhìn theo Iron với ánh mắt cảm động.

Hani và đám bạn có vẻ đã mệt, họ liên tục bị đánh nhưng vẫn cỏ đánh trả.

Ren tay vừa ôm vết thương vừa lẩm bẩm trên đôi môi đã trắng bệch ra và yếu sức.

-Làm sao mà bọn họ đánh được, họ yếu sức rồi, giờ chỉ còn Iron với Kun thì đánh sao. Đám con gái thì chỉ biết đứng thôi.

Đám bạn của Hani đã bị ngã gục, cả Nam cũng kiệt sức phải lùi lại phía sau. Hani nhìn đám bạn bị thương mà thấy ức chế, hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Cậu tiếp tục chạy lên đánh trả, cậu đạp tên tấn công mình dính vào tường rồi chạy lại đấm liên tiếp vào bụng hắn làm hắn bị khiến hắn khụy gối xuống đất. Lúc này Piza mới từ trong quán bánh đi ra, thấy đánh nhau cậu hốt hoảng hỏi.

-Có chuyện có chuyện gì ở đây vậy.

-Cậu không thấy sao, đánh nhau đấy, gọi công an đi. Nhanh lẽn điều đơn giAản vậy mà giờ tôi mới nghĩ ra.

Rin lắc đầu nói.

-Đợi họ đến sợ không kịp mất.

-Nhưng dính vào công an phiền phức lắm, bọn mình cũng bị dính vào đấy.

Nam bị đánh ngã xuống đất, trong lúc mệt mỏi cậu vẫn quay lại phía Rin và nháy mắt với cô.

Rin lấy điện thoại gọi điện cho ai đó. Đến giờ Hani cũng đã mệt, mặt mũi lại có thêm vết thâm, chỉ còn Kun và Hani vẫn vững tinh thần đánh trả. Một tên nhân cơ hội Hani kiệt sức dơ gậy đánh kịp lúc Iron quay lại, hốt hoảng hét lên.

-Anh Hani, coi chừng phía sau.

Hani quay ngay lại thấy chiếc gậy chuẩn bị vào mình, trong lúc đang mệt cậu không thể phản ứng nhanh để chống trả. Một bàn chân tống thẳng ức tên đó khiến hắn ngã ngửa ra sau. Iron mở to mắt ngạc nhiên.

-Rin, là cậu, sao…

Cả đám trố mắt, ngỡ ngàng nhìn Rin. Hani khựng ngay lại, tròn mắt nhìn. Lệ cũng vậy, há hốc miệng, vừa ngạc nhiên lại vừa lo lắng chăm chú nhìn Rin, trên chán có vài nét nhăn lại.

Ren vẫn đứng đó chứng kiến tình huống khiến cậu ngạc nhiên hết mức. Thực sự trông Rin lúc này thật tuyệt.

Iron vẫn chưa hết ngạc nhiên, cậu cứ đờ người ra khiến Rin phải nhắc.

-Thôi Iron, tập trung đi.

Rin đánh ánh mắt lo lắng nhìn Hani.

-Anh Hani, anh có sao không.

-Cảm ơn, tạm thời anh ổn.

Một tên từ sau Rin chạy lại định đánh lén, Hani nhanh chóng kéo Rin sang một bên rồi tống mạnh một chân vào bụng làm hắn giật lùi về sau.

-Rin, cẩn thân.

Rin gật đầu chạy lại, nhảy lên quay một vòng đá bay mặt tên đó, lúc này hắn mới ngã lăn ra đập người vào gốc cây gần đấy. Kun vẫn đang chống cự, Rin nhìn Iron và Kun gật đầu một cái, cả ba người giường như hiểu ý nhau cùng nhảy lên đá 3 tên đang chạy lại tấn công họ. Tên vừa nãy vẫn đứng phía sau, thấy quân mình bị thua hắn cũng hãi, chân run run khi thấy con gái biết đánh nhau nhưng vì thể diện hắn vẫn ra lệnh.

-Bọn mày, không phải nể trai gái, lên đánh hết cho tao.

Tên nào đó chạy đấm Rin, cô chỉ né , cản tay hắn đợi cơ hội thích hợp giữ chắc tay vặn ngược, đồng thời chém cạnh bàn tay vào huyệt cổ khiến hắn không thể thở mà tự thụt về sau, cô giơ chân tống ngang ức. Hắn ngã xoài ra đất kêu la.

Tên tiếp theo cắn chặt răng, buộc phải cầm gậy đánh Rin. Hắn vun gậy qua đầu, cô nhah chóng cúi xuống tránh đòn, tiện đà uốn người đá móc chân lên ngực làm hắn ngã về phía sau. Hai tên khác cùng chạy đến cầm gậy đánh Rin, cô nhanh nhẹn né sang một bên, thuận tay giữ chắc hai cái gậy đang định tấn công mình, nhảy lên đá cả hai chân vào bụng hai tên đó làm bọn chúng ngã lăn ra đất. Một cú đấm từ sau lao tới, cô né nhẹ, cầm tay hắn bẻ gập, tiếp tục quay lại đá liên tiếp vào khửu chân, vào hông rồi vào ức và chỉ nghe tiếng kêu la của hắn. Tên to mồm vừa nãy thấy đồng bọn của mình bị hạ, vô cùng tức giận, hắn cầm cây gậy vừa lăn đến chân hắn rồi chạy lại chỗ Rin. Kun để ý thấy, nói lớn tiếng cảnh báo.

-Cẩn thận phía sau.

Rin quay ngay lại, nhanh chóng né đường tấn công của tên đó, hắn quá đà làm mình tự ngã dúi xuống đất.

-Ay….a….

Cô chỉ cười hừ một tiếng. Hắn nhân cơ hội cầm gậy đánh vào chân Rin, cô phản ứng nhanh lộn về phía sau và lùi vài bước. Tên đó vẫn không bỏ cuộc, hắn vẫn lớn tiếng quát.

-Hưm danh con, đấy là tao chưa để ý thôi, lần này thì mày chết đi.

Vừa nói xong hắn ta đứng ngay dây chạy lại vụt ngang người Rin, cô nhanh chóng uốn người ngửa ra sau để tránh, cô gạt tay hắn đồng thời lấy đó làm điểm tựa kéo cô dậy, một tay cầm tay hắn một chận đá liên tiếp hai phát vào ức làm hắn ngã lăn quay ra đất, tay luôn ôm ngực và kêu lên đau đớn. Đôi giày màu đỏ cao cổ thả bịch xuống dưới đất.

-Đôi giày này đá thật thích chân.

Lệ càng lo lắng, mắt cô luôn hướng về phía Rin và giường như cô thấy sợ hãi mọi thứ. Hai bàn tay nắm chặt vào nhau.

-Cậu ta đúng thật là, làm mình lo quá à. Rin, cậu phải cẩn thận đấy.

Đám người áo đen còn lại đang đánh với Kun và Iron thấy người cầm đầu của mình bị hạ gục làm bọn chúng thêm hoang mang, không còn ý chí đánh.

Tên béo gây sự vừa nãy ở đâu đó chạy đến túm ngay tóc Rin kéo lại. Cô nhanh chóng giật đứt chiếc dây chun buộc tóc bắn vào mặt hắn làm hắn buông tay. Tóc cô xõa xuống, lợi dụng cơ hội quay mạnh lại, cố ý hất tóc vào mặt hắn làm giảm tầm nhìn rồi thẳng chân đá vào chân làm hắn khụy xuống đất, phải kêu la. Tên cầm đầu vừa bị Rin đánh gục, đợi lúc cô không để ý chạy lại đánh nén. Kun và Iron không hẹn mà mà cùng chạy lại đạp tên đó giúp đỡ Rin. Hắn ngã oạch ra đất , cơ thể đâu đớn không thể gượng dậy. Rin quay lại cười hừ một tiếng

-Đánh nén hả.

Đúng lúc một đám người áo đen khác chạy đến. Nhìn họ hùng hổ như mấy người trong đám xã hội đen. Một người trong số đám áo đen đó hét lên.

-Đám ranh con, bọn mày dám gây sự ở địa bàn bọn anh hả. Chúng mày chế chắc rồi.

Đám người vừa đánh nhau với Rin thấy đám người xã hội đen đang chạy tới liền mải móng gọi nhau bỏ chạy. Mặt đứa nào đứa nấy tái cả đi.

-Bọn mày chạy nhanh, đám aphia đấy.

Tất cả đều ngỡ ngàng hểt mức, nhìn theo đám người áo đen. Việt thản nhiên hỏi.

-Rin à, cậu thuê người bảo kê à?

Rin thản nhiên đáp.

-Đâu có.

Cả đám bạn lại đánh mắt sang phía Rin nhìn một cách lạ lùng.

-Nè, mọi người nhìn gì tôi vậy.

Đám bạn Hani và cả Hani vỗ tay khen.

-Giỏi, giờ huynh mới biết sư đệ hơi bị máu đấy, bảo sao…

-Sao là sao ạ.

Ji nói chen vào.

-Thì là không sợ Hani chứ sao, vừa gặp là muốn chống đối rồi.

Rin cười gượng, cô không có gì để nói.

Lệ vẫn chưa hết ngạc nhiên.

-Rin, cậu giấu tài kĩ quá đấy nha, bảo sao cậu to gan vậy chứ. Cậu làm bọn tôi lo quá đấy.

Iron cũng nói.

-Tôi quen cậu đến giờ mới biết bản lĩnh cậu ý nha.

Rin khiêm tốn.

-À…không có gì đâu, bình thường.

Piza trêu.

-Ay za, lần này thì quá giống con trai rồi, nè đừng bảo tôi trêu nhá.

Việt khoác vai Rin nói.

-Cậu như vậy thì cần ai bảo vệ nữa chứ.

-Há, tôi đâu cần.

Nam lau nhẹ vết bầm trên mặt mình

-May mà có đám người kia đến đuổi bọn chúng đi. Nè, ông Piza, lúc mọi người tác chiến thì ông ở đâu vậy hả.

Piza ngập ngừng gãi đầu gãi tai.

-Ừa thì…đang…ôm nhà về sinh bởi tội ăn quá nhiều kem.

Cả đám cười ầm lên. Rin nhìn đám bạn mình ai cũng có vết bầm làm cô thấy áy náy. Cô thận trọng nói với giọng khách sáo.

-Mọi người à, tôi…rất rất biết ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.

Hani và đám bạn cậu cười vời nhau nói.

-Không sao đâu mà, chuyện nhỏ.

-Ừm, em không phải khách sáo vậy, em là bạn Hani thì cũng là bạn bọn anh rồi.

Kun nói theo ý kiến: – Nhưng lần này cũng do bọn anh nhảy vào đánh mà, em cũng đâu liên quan.

Ji thở dài:

-Hey, chuyện này mà ông hiệu trưởng biết được thì…

Hani khoác vai Ji an ủi:

-Yên tâm đi. Rin đã bẻ thẻ nhớ của lão ta rồi mà.

Lúc này Ji mới thấy yên tâm.

Rin nhìn kĩ mới nhớ ra mấy anh bạn này lần trước đã trêu mình cùng với Hani.

Cả đám nhìn nhau rồi cùng cười. Lệ đi lại hỏi thăm Rin.

-Lúc nãy cậu không sao chứ hả.

-Hì, yên tâm đi cô bạn xấu xa.

-Cậu xấu xa thì có ý.

Đám bạn Hani trêu:

-Né, vậy thì em phải đãi bọn anh bữa nữa rồi nha.

-Ok đi anh, em thoải mái.

Ji lại thở dài:

-Hey, từ mai mình lại đi làm thêm, lại không đi ăn được rồi.

Kun dúi đầu trêu:

-Cái tên này, suốt ngày ăn thôi.

Rin nhìn mặt mũi đám bạn, ngoài Iron thì ai nấy đều có chút thâm trên mặt khiến cô thấy áy náy. Cô quay sang nhờ Lệ.

-Lệ à, giúp tôi bôi vết thương cho mọi người đi.

-Ok

-Mọi người không sao là quá tốt rồi.

Hani vui vẻ, tỏ ra tự hào về bản thân.

-Nhưng mà công nhận mình cũnh giỏi phết, lâu không đánh nhau, nay thử mới biết khí thế mình vẫn còn. Haha.

-Thôi đi ông nội. – Kun kích đểu.

Rin lại cau nhẹ đôi mày, có chút lo lắng trên khuôn mặt.

-Nhưng dù sao cũng vẫn phải cẩn thận. Vì em sợ đình chỉ mất.

Không khí lại trầm xuống, đám bạn nhìn nhau thở dài. Việt hô lên cho khôn khí bớt căng.

-Hey, mọi người, ngày hôm nay là xong rồi.

Tiện thể cậu ca một câu hát.

-Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi…

Cả đám cười ầm lên phản đối.

-Thôi ông nội, như bò giống ý

-Hehe thế này thì trâu bò chết hết còn gì nữa

-Mọi người coi như hôm nay đã xong, không phải lo chuyện ngày mai, tới đâu hay tới đó.

-Ok.

Aly ngồi thò đầu ra ngoài cửa xe, tức giận đập bụp…vào xe cho đỡ tức nhưng lại vô tình làm tay mình bị đau.

-Ay za a…đau quá trời.

Cô ra lệnh cho tài xế:

-Rời ngay khỏi đây, nhanh. Đúng toàn một đám vô dụng mà. – ấm ức không thể làm gì.

Chiếc xe quay đầu rời khỏi đó.

Ren vừa ôm vết thưộng vừa lần ra khỏi thân cây đó. Cồ gái đứng gần đấy hỏi thăm.

-Anh anh gì ơi, có sao không hay em đưa anh đến bệnh viện nha.

-Không, không cần, cô bé cô cứ đi đi. – giọng yếu ớt.

Cô bé đó vừa bỏ đi vừa quay đầu lại nhìn Ren với ánh mắt lo lắng.

Ren không muốn cho bất kì ai thấy bộ dạng đáng thương của mình, cậu định lặng lẽ bỏ đi nhưng Iron từ xa đã trông thất và gọi.

-Ren, có phải cậu không? – có chút lo lắng.

Iron chạy lạu, cậu nhận ra Ren và đỡ cậu ta.

-Ren, cậu vừa đi từ căn cứ ra đấy hả.

-Vậy ngoài chỗ đấy còn đâu chỗ mà tôi thảm hại thế này.

Iron xìu đi, vẻ mặt thể hiện đầy sự có lỗi.

-Xin lỗi, tôi đã không đi cùng cậu. – vẻ rất áy náy.

-Không có gì.

-Tại tôi cả, tôi mà đi thì không xảy ra chuyện gì.

-Cá lớn thoát rồi.

-Umk.

-Cón kế hoạch này chỉ cần một người đi là được, cậu xuất hiện cũng đâu là được gì.

-Nè,bây giờ mình đi đã.

Cả đám bạn chạy ùa ra, thấy Ren đang bị thương cánh tay, vẻ mặt nhợt nhạt khiến ai nấy đều lo lắng.

-Ren, là Ren nè, sao mày lại ra thế này hả ku.

-Gây chuyện với bọn du côn hả.

Ren trả lời trong sự mệt mỏi.

-Tôi đâu rảnh mà đi gây chuyện chứ.

Iron tiếp lời:

-Cậu ta bị một vết dao.

Cả đám vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.

-Mau, đưa cậu ta đến viện đi.

Ren ngăn cản:

-Không không, tôi không thể đến đó.

Việt chạy lại đỡ Ren cùng Iron, cậu đưa ý kiến:

-Hay tìm nhà nào gần đây rồi gọi bác sĩ cho cậu ta cũng được mà.

Cả đám lãi bàn tán.

-Nhà ai đây, nhà ai cũng xa hết ak.

Nam nhĩn Rin đang đứng bơ vơ không có chút nào quan tâm đến Ren, cậu nghĩ cách.

-À, nè, nghe nói nhà Rin ở gần đây mà.

Cả đám đồng thanh:

-Há, thiệt sao, triển luôn.

Rin ngỡ ngàng, tỏ ra lúng túnh.

-Ê, mấy người định làm trò gì đấy hả.

-Đâu có, nhà Rin gần hay cho cậu ta ở nhờ đi.

Đám bạn đứa nọ nháy mắt đứa kia, giường như họ hiểu hết ý nhau rồi cùng thuyết phục Rin.

-Giờ này bọn huynh phải về mất rồi, còn không niết mama có hỏi gì về mấy vết bầm không nữa.

Ren vẫn trong trạng thái nửa tỉng nửa mơ, cậu khô thể nói được gì vì vết thương đang dần nhiễm trùng kéo hết sức đề kháng của cậu. Piza cố thuyết phục:

-Thôi Rin, giúp cậu ta lần này đi, cậu ấy cũng giúp mình nhiều mà.

-Nhưng mà…

-Nhưng nhẹo gì.

Rin nghe mọi người nhờ vả, cô cũng không nỡ từ chối đánh phải nhận:

-Thôi được rồi hãy đưa về nhà tôi. Mà nè, tiền khám thì phải lấy của hắn đấy.

Cả đám thở phào.

-Oki, Ren đại gia, lo gì.

Hani vỗ tay một cái để chấm dứt sự tranh luận.

-Rồi, thế là đã xong, bây giờ tôi sẽ gọi chuyến taxi, Iron sẽ là người đi mời bác sĩ.

Lệ chu đáo lấy trong túi chiếc khăn quấn tạm vết thương cho Ren. Iron thấy lạ lùng.

-Ê, nay cậu có bị ấm đầu không mà chu đáo dữ vậy.

-Kệ tui, ghen hả.

Iron ấp úng không nói được gì cậu đănh chuyển chủ đề.

-Rin, cậu với Việt dìu Ren đi.

Rin không thích một chút nào nhưng cũng phải bất đắc dĩ. Cô đi lại đỡ Ren nhưng tỏ rõ sự khó chịu. Ren không muốn làm phiền đến ai vì nghĩ rằng không ao ưa mình nên dù còn chút sức cậu cũng đẩy Việt và Rin ra ngoài.

-Các cậu bỏ tôi ra, tôi…không cần mọi người thương hại.

Cả đám bạn rất lo lắng khi giọng Ren càng ngày càng yếu ớt nhưng vẫn cứng đầu. Vì mệt Ren xỉu đi, Rin nhanh chóng đỡ Ren gục vào người mình.

-Ê, tỉnh lại đi.

Việt lay nhẹ Ren cố ý gọi:

-Ren, dậy đi đừng ngủ mà.

Iron rất lo lắng, cậu cảm thấy có lỗi và day dứt không yên.

-Rin, phiền cậu chăm sóc cậu ta, tôi phải đi đã.

Lệ kéo Iron lại hỏi:

-Đi đâu vậy?

Trả lời trong sự mải vội.

-Đi giúp cá lớn.

Cậu chạy ngay đi để lại sự tò mò của đám bạn.

Taxi vừa đến, họ đưa Ren lên xe ngay.

Việt để Ren dựa vào mình còn Rin chỉ đủng đỉnh bám vào cửa ô tô. Có tiếng tin nhắn từ máy Việt. Thái độ cậu có phần lo lắng khi đọc tin nhắn trong điện thoại, viện cớ rời khỏi:

-Rin, tôi nghĩ cậu phải một mình đưa Ren đi rồi. Tôi có viếc rất gấp, để lần sau tôi đến nhà cậu nha.

Việt nhanh chóng đẩy Ren vào Rin, cô vừa tò mò vừa kinh ngạc:

-Có chuyện gì à, một mình tôi lo sao được.

-Chắc chắn cậu lo được mà, cứ tẹt ga tiêu tiền của cậu ta đi. Tôi phải đi đây.

Taxi dừng lại, Việt mải vội mở cửa xe chạy ra ngoài, cũng không quên dặm:

-Cẩn thận đấy.

Tiếng nói vọng ra:

-Oki.

Việt đứng bên vệ đường, khuôn mặt chứa đầy sự lo lắng và mải vội. Bực mình vì những chiếc xe cứ chạy qua cậu một cách nhanh chóng. Không bắt được xe Việt càng lo lắng, vừa vẫy xe vừa nhìn đồng hồ. Cậu vừa định sang đường thì mỗt chiếc ô tô con nào đó đi đến thật may đạp phanh kít…kịp thời trước khi đụng phải Việt. Cậu kinh hoàng ngồi phục xuống đất. Ánh sáng đèn xe soi thẳng vào mặt Việt khiến cậu không nhìn thấy người trong xe. Người con gái mở cửa ra ngoài gắt gỏng chửi mắng:

-Cái tên kia, bị mù hay sao mà đứng đờ ra vậy hay định đứng ăn vạ vòi tiền người ta hả.

Nghe giọng điệu gắt gỏng rất quen, cậu nhận ra ngay là Aly.

-Bà già khó tính hả. – phấn khởi.

-Cậu là…

-Thì là cưỡi voi ấy.

Việt vui mừng chạy lại hỏi:

-Nhớ chưa.

Aly vẫn ngờ ngợ vì trời tối cô cũng không thầy rõ mặt.

-Hình như là…

-Cậu phải đền cho tôi, xe cậu xít nữa đâm trúng tôi còn gì.

-Há. – vẫn chưa xác định được chuyện gì xảy ra.

Việt mở cửa xe nhảy ngay vào trong.

-Ê, cậu làm gì vậy, xe tôi mà.

-Nói nhiẹu, vào nhanh đi.

Việt chạy ra kéo Aly vào:

-Đi thôi. – mải vội dục.

Tiếng cửa đóng phập…ô tô nổ máy. Người lái xe hỏi:

-Hai người định đi đâu?

Aly ra lệnh:

-Về nhà chứ đi đâu.

Việt chen lới:

-Đến ngã ba Hai Tư đi.

-Ê, đây là xe tôi mà. Tự nhiên lại lên đây là sao hả? – giọng gắt lên.

-Không biết, đây là phí cậu bồi thường cho tôi mà.

Aly rất bực nhưng tính ngang bướng của cô không thể lấn át nổi Việt.

-Cậu…cậu là gì mà…

Người lái xe hỏi Aly:

-Đây là ai, có nên đi theo lời cậu ta không?

Aly cố gắng giải thích:

-Cậu ta là…

Chưa kịp nói Việt bịt ngay miệng cô lại.

-Ưm…ưm.

-Chú à, cháu là người yêu cô này, đi theo cháu là được rồi.

Aly dãy giụa cố rằng tay Việt nhưng sức cô yếu hơn không làm gì được.

-Um, um,um…za za.

Tiếng A…Aly cắn chặt tay Việt.

-Ê, bị khùng à, cậu tiêm thuốc dại chưa?

Cả hai vừa đi vừa cãi vã.

*********

Ren được Rin đưa về nhà, cùng lúc bác sĩ cũng đến.

Sau tiếng đồng hồ Ren đã hạ sốt và từ từ tỉnh lại. Mới đầu mở mắt, ánh sáng còn rất nhoè, màu đen trắng lẫn lộn nhưng chốc lát ánh sáng đã rõ hẳn. Cậu đang nằm trên giường của ai đó và nhìn ánh sáng trong căn phòng rất êm mắt, tạo cảm giác thoải mái trong người. Ánh sáng lung linh từ những ngôi sao, mặt trăng tạo bằng huỳnh quanh trên trần nhà sáng lên trong căn phòng tối. Cậu tỏ ra lạ lùng với mọi thứ quanh căn nhà. Cậu ngồi dậy, bỏ chiếc khăn ẩm trên chán xuống, chạm nhẹ vết thương đã được băng bó, kêu mấy tiếng.

-Ay…a…đây là đâu đây.

Ren mệt mỏi bước chân xuống khỏi chiếc giường có đệm trắng. Bỗng đèn trong gian phòng từ động sáng lên khiến cậu trói mắt phải lấy tay che. Đợi cho mắt điều tiết vổi ánh sáng Ren mới bỏ tay xuống quan sát mọi thứ xung quanh. Ngôi nhà được sơn màu xanh lục nhạt, trên tường toàn hình nhóm nhạc và những mỹ nam sứ Hàn. Điều đặc biệt trong ngôi nhà là rất nhiều máy chơi game 3d. Cậu đi lại phía bàn học có đống sách bừa bộn trên mặt bàn nhưng mọi thứ trên bàn được xếp rất teen, khiến cậu cảm thấy có chút hứng thú.

-Nhà này chỉ có một gian thì phải, không có phòng nhưng cũng rộng đấy.

Cậu thở dài trên khuôn mặt đang tò mò mọi thứ nơi đây. Cậu để ý chỗ giường mình vừa nằm có một tủ bán nhỏ, nhiều đồ linh tinh của con gái nhưng ấn tượng nhất lá đôi nhẫn trong chiếc hộp kính.

-Hai cái này lại khác nhau là sao đây? – trên mặt thể hiện rõ sự hoài nghi.

Cậu lấy ra xem thử, ngỡ ngàng khi thấy chiếc nhẫn của mình trong đó còn chiếc nhẫn còn lại cũng rất quen.

-Sao nó lại ở đây? – có chút lo lắng.

Ren không thể ngờ phía trên ngăn tủ có tờ giấy khen đã ép đóng trong chiếc khung gỗ, khen thưởng danh hiệu người bơi giỏi nhất tỉnh. Cậu chỉ cười khỉnh một tiếng.

-Thì ra là rm nói thật, tưởng đùa chứ. Hum.

Để ý bên cạnh có hộp kính áp tròng, đang định xem thì có tiếng động phát ra từ phía trong. Ren đứng sững dậy ánh mắt luôn tỏ ra cảnh giác. Cậu thấy bát mì đang pha dở đã bị trương nhưng giường như chủ nhân nó không để ý giờ mới từ nhà tắm bước ra. Rin khoác chiếc áo tắm đi ra ngoài, đầu tóc bù xù. Vì thói quen của cô đã tắm thì phải trong nửa tiếng đồng hồ, và giờ vừa ra lại thấy buồn ngủ.

Ren mở tròn mắt khi thấy Rin từ nhà tắm đi ra, mắt nhắm mắt mở cũng không cần để ý có ai trong nhà.

“ Đây là nhà cậu ta hay sao?” – Ren tò mò.

Rin để cả người rơi tư do xuốg chiếc giường ga trắng, đèn điện trong phòng tự động ngắt, căn phòng chỉ còn ánh sáng màu từ những ngôi sao huỳnh quang. Ren lại tò mò quan sát mấy bóng điện trong căn nhà.

“ woa, mình còn chưa chơi kiểu này mà cậu ta đã có rồi, thực ra cậu giàu hay nghèo mà ăn ở tuềnh toàng vậy”

Rin không nhớ đã đưa Ren về nhà mình trị thương vì ngoài việc ngủ cô khôn quan tâm mọi vấn đề nhác, thản nhiên ôm bụng kêu lên:

-Sao đau bụng…vậy…đến ngày hay là đói đây.

Ren lắc nhẹ đầu, nói chen vào:

-Cậu đã ăn gì đâu mà chả đói.

-Ừm, chắc do thói quen rồi. – giọng uể oải.

Cô mở chừng mắt khi nghe thấy có người trong nhà mình, hoảng hốt ngồi bật dậy.

-Ai vậy?

Trong ánh sáng từ trần nhà vọng xuống Rin thấy rõ được khuôn mặt lạnh lùng của Ren.

-À, thì ra là cậu hả.

-Thế cậu tưởng là ai chứ.

Rin thở mạnh một cái, từ từ bước xuống giường ánh sáng đèn điện thay thế cho ánh sáng xanh.

-Cậu cũng hay đấy.

Rin trả lời bằng giọng lạnh nhạt.

-Hay bình thường. Có vấn đề gì ak?

-Cũng đèn bật tự động.

-Ừm.

Rin nhìn người mình từ trên xuống dưới cô hốt hoảng ôm ngang người hỏi:

-Nè, tên kia, cậu có làm gì tôi không đấy hả, sao lại nhìn tôi với ánh mắt ấy chứ.

Ren cười nhẹ: – Tôi mà làm thì cậu còn ở đấy hả.

-Ừa ha.

Rin thản nhiên cởi dây áo khoác tắm, Ren mở to mắt, hốt hoảng ngăn lại:

-Cậu không dẽ dãi vậy chứ?

-Sao cơ, cởi hết á? – cười khỉnh một cái. Tôi nghĩ cậu thích thế.

Ren tỏ ta khó hiểu trước câu nói đó.

-Bạn gái tôi đâu có thể như vậy.

-Vậy thì tôi càng không. – chắc chắn.

Rin cởi chiếc áo tắm vắt lên ghế cố ý muốn trêu Ren nhưng cậu ta không phản ứng, không quay đầu chỗ khác mà vẫn thản nhiên nhìn Rin cởi áo. Rin trông thật ngây ngô trong bộ quần đùi áo ba lỗ cổ kín.

-Vậy mà tôi tưởng…tôi lại được chiêm ngưỡng…

-Tưởng cái gì, bậy bạ.

Rin ngồi xuống chiếc ghế sofa, Ren ngại ngùng bắt chuyện:

-Cậu…băng vết thương cho tôi…

-Ừm – thản nhiên

-…thay đồ… cho tôi…

-Ừm.

-Cái gì?

-Bậy bạ, tôi chỉ băng cho cậu thôi. Người có gì đâu cơ chứ.

Ren thở mạnh.

-Vậy thì tốt.

-Cậu làm như thân thể mình quý lắm ấy.

Ren cũng ngồi xuống ghế gần Rin một cách tự nhiên:

-Cậu chưa ăn tối.

-Ở quán ăn linh tinh rồi không đói.

-Vậy tự nấu cơm đi.

-Há, tôi không biết nấu được chưa. Nấu gì, ăn mì cho nhanh. Tôi chỉ làm bánh với mỳ pagetty thôi.

-Vậy nhà bếp để làm gì.

-Cho đẹp thôi – thản nhiên trả lời.

Ren thở dài, cầm tay Rin kéo đi.

-We, đi đâu.

-Đi ăn quán.

-Tôi không thích. Đói thì vào tủ lạnh lấy đồ mà ăn. Xong rồi tôi xe tiễn cậu về.

-Khách đến nhà chưa bao lâu đã định đuổi về hả.

-Cậu đâu phải khách, cậu là ở nhờ mà.

Ren không nói được gì, gật nhẹ đầu chấp nhận:

-Vậy cậu muốn ăn món tôi làm không?

-Cậu á, cậu thì làm được gì? – vẻ coi thường.

-Nhiều.

-Tùy thôi, nếu thích thì vào bếp mà nè, cẩn thận cháy bếp tôi đấy.

-Ok.

Nói xong đi ngay vào bếp. Rin tò mò nhìn theo từng bước của Ren, nói nhỏ:

-Cái tên này, ăn với chơi biết làm cái gì chứ. Hưm, cẩn thận cháy bếp thì vui đấy.

Rin xem qua bát mỳ tôm trên bàn, nghe tiếng xèo…xèo vọng ra từ trong gian bếp, sau đó là mùi thơm bốc ra. Lát sau, Ren mang ra đĩ rau xào và thịt chua ngọt, mùi thơm và khói bốc lên nghi ngút, ngửi mà cũng muốn ăn.

Rin làm bộ không quan tâm, loay hoay bát mỳ.

-Muốn thử không?

-Huh, thử gì, chắc dở ẹc.

-Ăn thử chưa.

-Ờ…thì… mấy thứ này tôi cũng làm được. Hưm.

Ren đứng trước mặt Rin, chống tay xuống bàn, tay áo sắn cao, nhìn cả khuôn mặt với dáng vẻ nam tính trông thật cuốn hút. Rin sợ bi vẻ bề ngoài của cậu ta cuốn hút vội quay ngay đi.

-Thế tóm lại ăn không đây? – cười nhẹ.

Rin tỏ vẻ: – Ăn thì ăn, coi như thử tay nghề đi. – nói gượng gạo.

Cô cầm đôi đũa gắp ăn thử một chút, mở to đôi mắt ngạc nhiên “ Cậu ta mà làm được như thế này ư, có đúng là Ren kiêu kỳ không vậy?”

Ren hỏi làm cắt ngang mạch suy nghĩ của Rin.

-Thế nào hả, được chứ?.

Rin làm bộ: – Ngon gì, dở ẹc.

Ren gật nhẹ đầu định cầm hai đĩa thức ăn đi thì Rin ngăn:

-Ế…ế…cậu làm gì vậy?

-KhôNg ăn thì đổ di thôi.

Rin giữ ngay hai đĩa thức ăn đó lại:

-Đổ gì, cậu không thấy phí phạm hả? Để tôi ăn tạm cũng được.

Biết Rin đang giả bộ nhưng cậu vẫn làm ngơ, quay đi phía khác. Rin vừa ăn vừa để ý thái độ Ren, cô bắt đầu cảm thấy không ghét Ren như trước nữa và một cảm giác thật thân thiết.

-Cậu… không ăn hả?

-Nói ra thì bảo kiêu căng nhưng nói thật tôi ăn mấy thứ đó nhiều rồi. – Ren nhấn mạnh. Nhà giàu mà.

-Huh, hay vậy, cậu không ăn đói thì đừng kêu. – nói xõng.

-À, tôi thấy cặp kính áp tròng trên bàn…

-Ừm.

-Bị cận hả?

-Thì cứ cho là vậy đi. Nhưng cái này cậu là người thứ hai biết đấy.

Ren được thể gặng hỏi:

-Vậy còn đôi nhẫn trên bàn thì sao?

-Một cái nhặt được, một cái được tặng.

-Nhặt được ư?

-Ừm. Loại nhẫn này rất hay, có vẻ rất đắt nhưng không biết chủ nhân là ai thì thôi khỏi trả.

-A thì ra cậu định thí luôn hả?

-Thó đâu, đây là đò nhặt được tạm thời đút túi.

-Huh. Sao không bán đi, chắc nhiều tiền lắm đấy.

-Phí, loại nhẫn vừa quý hiên vừa đẹp thế này bán đi tiếc, làm kỉ niệm thôi.

-Cậu mà cũng kỉ niệm. Không bán lấy gì mà tiêu?

-Kệ tui. – hạ giọng.

-Còn chiếc nhẫn kia.

-Cái đấy được tặng lúc tôi còn tiểu học.

Ren chăm chú nghe Rin kể.

-Tôi quen một cậu bạn, cậu ta hơi mập nên gọi là Khủng Long với lại cậu ta rất thích chơi ghép hình khủng long. Hai đứa cứ thích rủ nhau đi chơi, cũng không biết con với cái nhà ai thả rông nữa. Cậu ta trước khi đi đã tặng tôi thứ đó.

Ren nhìn Rin và trong đầu cậu đang tái hiện lại thời kì đau khổ khi còn tiểu học và đột nhiên nhiên cảm thấy áy náy điều gì đó trong quá khứ. Kí ức về mẹ ruột bỗng choc hiện lại, hồi nhỏ cậu cũng rất thích chơi khủng long vì đó là thứ đồ chơi cuối cùng mà mẹ cậu mua cho cậu trước lúc qua đời. “ Khủng long chắc phải tên hồi nhỏ của mình sao? Chẳng lẽ…”

-Nè, Rin. – gọi một cách đĩnh đạc.

Rin ngỡ ngàng vì Ren gọi tên mình lần đầu tiên nghiêm túc đến vậy.

-Sao hả?

-Chiếc nhẫn đó, cậu đeo vừa chứ?

Rin lấy chiếc nhẫn đeo ngón tay út khiến Ren kinh ngạc:

-Cậu…

-Thực ra tôi được tặng nhiều nhẫn ngưng làm mất hết nhưng không hiểu sao chỉ có duy nhất cái này vẫn còn, chắc là có duyên với chủ. – đưa tat lên ngắm nghía chiếc nhẫn. Cái nhẫn này khi cậu Khủng Long đó tặng tôi thì…tôi còn nhỏ nên chỉ đeo vừa ngón cái.

Rin vu vơ tưởng tượng và kể lại kí ức lúc nhỏ.

“ Lúc còn khoảng 9 tuổi, vân là độ tuổi đi học của trẻ con. Cậu bé có tên Khủng long chơi rất thân với Rin. Nhưng sau đó gia đình cậu bé gặp chuyện và buộc cậu phải đi sang nước ngoài, trước lúc đi cậu bé vẫn nén rủ Rin đi chơi lần cuối.

-Cậu định đi đâu hả? – Rin hỏi với giọng ngây thơ của trẻ con.

-Ừm. – bé Khủng long long cố tình tỏ ra đĩnh đạc.

-Đi gần hay xa, bọn mình còn chơi với nhau được nữa không.

Cậu bé cười nhẹ trên khuôn mật phệ phệ dễ thương.

-Hi, tôi cũng không biết thế nào nhưng tôi…phải đến một nơi rất xa và có thể…chúng ta sẽ không thể gặp nhau được.

-Vậy bao giờ cậu quay về?

Cậu bé lấy trong túi một chiếc nhẫn bạc sáng dưa cho Rin.

-Cậu đeo đi. Thấy nó cũng như thấy tôi vậy.

Rin tò mò cầm chiếc nhẫ và hỏi ngây thơ:

-Nó to thế này thì tôi phải đeo ở đâu đây.

-Nè, coi như đây là lời hẹn giữa chúng ta. Bây giờ cậu có thể đeo ngón cái.

-Oh, hay vậy, nhẫn đeo ngón cái.

-Ừm. Bao giờ chiếc nhẫn đó vừa với ngón út cậu, chắc chắn tôi sẽ trở về bên cậu. Được không?

-Được được, nhưng cái này to chắc lúc đấy tôi đã lớn rồi.

Cả hai đứa trẻ cùng nhìn nhau cười và cùng đùa vui buổi cuối cùng”

Rin cười nhòe: – Trời, chuyện này cũng lâu rồi, và giường như lời hẹn đó không thể thực hiện đươc rôi.

Ren tò mò: – Vì sao?

-Có thể tôi không có duyên với người này. Chiếc nhẫn ngày xưa đeo ngón cái nhưng đến giờ nó lại không vừa ngón giữa và nó cũng chưa bao giờ vừa ngón giữa cả.

-Hahha. – Ren cười phá lên. Chắc cậu ta không quay lại rồi.

-Hừm, coi như không có duyên. Mà con người cậu vô duyên quá trời vậy? – giọng khó chịu.

-Sao hả?

-Thôi đi, yên lặng để tôi ăn.

Ren nhìn lên giường, phía cuối giường có rất nhiều gấu bông, tò mì hỏi:

-Khó ưa, nhà nuôi lắn thú nhồi bông vậy?

-Dốt, vậy mà cũng hỏi.

-? – ngớ người.

-Để ôm chứ sao. Thói quen rồi.

-Quái dị…. nè, cậu không hỏi, cũng không muốn biết vì sao tôi bị thương hả?

Rin trả lời vói giọng lanh @nhạt không muốn quan tâm.

-Tôi cần thiết sao? Đâu phải người yêu cậu mà cần quan tâm.

Rin lại nhìn Ren, ánh mắt không chút thiện cảm. Cô bê ngay hai đĩa thức ăn vào trong bếp, tiện tay lấy hộp socola thanh dài đã bóc dở để trong tủ lạnh. Cô lấy thanh socola đưa lên miệng rồi thản nhiên ngồi phụp…xuống ghế. Ren chép chép miệng:

-Lại thứ đó hả?

-Thứ ưa thích.

-Nhàm.

Rin bực bội: – Nhàm gì, kệ tôi, không liên quan đến cậu.

Rin cười khỉnh một cái, khoanh tay trước ngực nhìn Rin làm cô thấy ngại:

-Nhìn cái gì?

-Tôi nhìn cậu thôi.

Rin vẫn giữ thói quen để thanh socola trên trên mím dần vào như hút thuốc.

-Cách ăn của cậu buồn cười thật ấy.

-Đâu phải cậu chưa biết.

Rin suy nghĩ điều gì đó, cô quay ra nhìn Ren với ánh mắt thách thức:

-Cậu…có muốn ăn socola này không.

-Còn phải nói.

-Vậy chỉ còn cần cắn nhẹ thanh socola tôi đang ngậm thì được thôi, tôi thề trong tuần sẽ…không ăn nó nữa.

-Chắc chứ.

-Tất nhiên, quân tử chơi phải chịu. – thản nhiên nhiên trả lời.

-Vậy nếu không thì sao?

-À…thì…cậu mỗi ngay phải mang chục hộp cho tôi. Oki. – rất tự tin.

-Được – trả lời thẳng thắn.

Rin cười nhẹ, ánh mắt như chứa đầy sự mưu mô. Cô lấy một thanh socola khác đưa lên miệng mím dần vào.

-Hứm, thử đi.

Ren cười nhẹ, cậu cúi xuống đối mặt Rin, vừa cắn thì Rin lập tức mút một đoạn socola vào miệng. Ren thực sự bực bội khi bụ chơi đểu. Cậu quyết tâm.

-Cậu tiếp tục đi.

-Nè, không nhanh tôi ăn hết thì cậu thua đấy.

-Đây không khác gì lời tuyên chiến.

-Thì cứ cho là vậy đi.

Rin cảnh giác, cô lại tiếp tục mím từ từ. Ren nhìn thẳng vào ánh mắt có chút ngây thơ và đôi môi hồng gợi cảm khiến cậu khó chịu, quay ngay đi. Rin vẫn thản nhiên trọc:

-Humhum, cậu chịu thua rồi hả?

-Không, không có chuyện đó đâu.

Rin đã mím gần hết thanh socola đó, Ren đột ngột quay lại, cắn nhẹ đoạn socola còn lại trên môi Rin. Cô kinh ngạc mở to mắt nhanh chóng đẩy Ren ngã lộn ra sau ghế.

-Ă…làm gì mạnh tay vậy.

Rin đứng ngay dậy, lau mạnh môi mình:

-Nè, ai cho cậu hôn tôi chứ hả? – tứ giận.

Ren ngồi dậy, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì:

-Kum. Hahaha. – vui vẻ cười.

-Woa, thì ra là cậu sợ?

-Sợ á, còn lâu.

-Vậy sao phản ứng mạnh…?

-…thì… hôn phải bắt đầu từ từ, như cậu thì ai ưa nổi. – lúng túng.

Cậu nhai nhẹ đoạn socola trong miệng, cố tình chọc Rin:

-Ưm, công nhận, loại này ngon đấy, không quá cứng cũng không quad mềm. Ngon.

-Cậu…đúng là điên hết thuốc chữa mà. Ngon gì chứ.

-Từ trên môi cậu thì trả ngon. – cười nhẹ, cố tình trêu Rin.

-Cậu…đi ra khỏi nhà tôi…- hét lớn.

Ren hếch vai cười vẻ thản nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.