Vị Trí: Sầm Sơn (Biển)Sóng biển vỗ vào bờ, từng tiếng ầm…ầm…i…ì…đan xen vào nhau. Những cơn gió mát thổi vào làm dịu đi cái nắng hè gay gắt. Rin mặc chiếc quần đùi ngắn với cái áo ba lỗ nửa người, nằm vươn dài trên chiếc ghế của quán nước dựng trên bãi cát .Cô đang tận hưởng cảm giác thoải mái từ những cơn gió biển thổi vào. Người em trai nằm bên cạnh cô khoảng chừng 10 tuổi vừa uống cốc nước dừa vừa hỏi chị:
– Chị Tiểu Anh đi bơi đi.
Vẻ mặt cậu bé ngây ngô của trẻ nhỏ.
– Không mày cứ trêu đểu chị, chị cho ăn đòn giờ đấy.
– Ak chị không biết bơi chứ gì, haha…
– Hm, đúng là đồ em đểu mà dám thách cả chị sao?
Cô quay sang phía bên cạnh, cách đó không xa có một đám con gái đang tụ tập,ngồi xung quanh 1 đứa con trai nào đó. Cô cười nửa miệng tự nói:
– Hắn ta đúng là có số đào hoa mà, chắc là con nhà giàu nên chúng nó mới bu lại thế kia chứ chắc mặt mũi cũng bình thường thôi.
Đứa em nằm bên cạnh nói chen vào:
– Chưa gặp sao biết người ta không đẹp chứ. Em nghe nói anh ta mấy ngày nay đang là tâm điểm chú ý của các cô gái đấy chị thấy sao? Chị có muốn không, lại làm quen chút chứ.
– No no chị không thích những thứ lăng nhăng như thế, nhìn ngứa cả mắt.
– Được, chị em thật có tính cách không chăng hoa… chép chép tốt.
– Nè em có muốn chơi trò chơi không?
Rin suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt đầy mưu mẹo.
– Tất nhiên có chứ.
Đám con gái quần áo sexy đang vây quanh anh chàng nào đấy. Cậu ta cũng khoảng chừng 18 tuổi nhìn khuôn mặt non choẹt thì biết.Với chiều cao 1 mét 80, body trông cũng rất đẹp khuôn mặt hơi lạnh lùng nhưng bù lại cậu ta có đôi mắt long lanh. Mái tóc phớt vàng cùng bộ tóc mái trông thật ngầu. Chỉ cần cậu ta cười nhẹ cũng đủ thấy được vẻ điển trai trên khuôn mặt. Cậu vẫn tỏ ra thản nhiên khi có bao cô gái sexy ngồi cạnh. Cậu nhìn sang phía bên thấy 2 chị em nhà nào đó vẫn nằm ở ghế một mình khiến cậu suy nghĩ. Cậu hỏi mấy người bên cạnh:
– Mấy chị cho em hỏi cô bé bên đó…
Cậu đưa tay chỉ về phía Rin.
Mấy đứa con gái tranh nhau: – Anh ấy hỏi tôi chứ để tui trả lời.
– Ai bảo, anh ấy hỏi tui chứ.
– Ai nói cũng được.
Giọng cô gái này có vẻ khó chịu
Một cô gái điệu đà nói: – Anh ơi người bên kia à, cô ta ở đây cũng mấy ngày rồi anh không biết sao ?
Cô gái ngồi cạnh đó kích câu: – Chẳng nhẽ anh lại để ý đến con bé đó sao, hay là do nó không dể ý anh khiến anh thấy bực?
– Các cô nói đều đúng hết nhưng tôi không thấy có hứng thú…cả với mấy cô nữa.
Vẻ mặt cậu ta vẫn lạnh lùng.
Nói xong cậu đứng dậy đi ngay khỏi đó để lại cho họ sự tiếc nuối.
Cậu ta cởi trần nhưng lại mặc quần lửng đi tắm biển, tai thì xuyên 3,4 lỗ liền vẻ rất ăn chơi.
Rin nháy mắt với cậu em, nói.
– Bắt đầu bầy trận đi, chị nhìn hắn ta ngứa mắt quá rồi. Đúng tên háo sắc.
Cậu em cười toe đáp lại: – Oki chị.
Rin để ý mọi hành động của cậu ta, thấy cậu lau nhẹ chút mồ hôi trên chán cô nghĩ ngay cậu ta đang thiếu nước và sẽ chạy lại mua đồ uống.
– Chắc chắn cậu ta phải đến nơi gần nhất để mua đồ uống.
Rin vẫn giữ thái độ như thường, đeo cặp kính đen lên đầu, hít thở thật sâu. Đúng như dự đoán của cô, cậu ta đi phía cô nằm. Cô vờ nhắm mắt, một bên ti hí để theo dõi cậu ta, liếm nhẹ làn môi trên và cười nhạt.
Cậu ta cởi trần, mặc quần đùi đên, body trông mới quyến rũ chứ. Cậu đi lại quán nước, trông dáng đi cũng thể hiện sự sang trảnh của một công tử đào hoa. Rin nôn nóng muốn người con trai này đi lại nhưng thật không may là cậu ta vừa đến gần quán nước thì có tiếng gọi.
– Thiên Thiên, lại đây.
Thiên là cậu con trai lớn của gia đình giàu có và tên thường gọi là Ren.
Cậu ta quay nhẹ sang thấy đám bạn ngồi gần đó cậu đi lại luôn. Rin nhìn theo, cô hơi bức, bỏ ngay cặp kính đen trên đầu xuống càu nhàu.
– Hum, đến rồi lại còn đi nữa là sao?
Cậu em ngồi cạnh chép chép miềng cười đểu.
– Ô kìa, có người muốn chọc phà mà không thành công kìa.
Nghe câu nói của em trai cô càng bực khi không thể làm gì anh bạn vừa nãy. Tiện bên cạnh có cốc nước cô cần uống vài hụm cho dỡ bực, đang phồng miệng uống thấy vị mặn mặn trong lưỡi và cốc nước trong tay cô màu có vẻ đục. Cô nhủ ngay nước trong miệng mình sang một bên hỏi cô chủ quán.
– Cô ơi, nước gì đây, cháu gọi nước dừa mà.
Cô chủ quán vừa trả lời.
– Ối giời cháu ơi, đấy là nước muối rửa ngao mà cậu em cháu xin đấy.
Thằng em trai quay sang cười toét miệng.
– Hihi, em uống hết của chị rồi, so ry chị nhá.
Rin tròn mắt nhìn cổc nước rồi đặt ngay xuống bàn, vội lau nước quanh miệng, trách em.
– Nè, nhóc con sao không bảo chị hả. Giờ tính sao, đau bụng chị thì đo mà đền.
– Oki chị, em sẽ đền cho chị mấy viên becrin thôi. Haha.
– Hum, tên e hư này.
Cô bực bội vì không trêu được người con trai háo sắc đó mà lại còn tự hại thân. Cô tiếp tục nằm phụp xuống ghế vì thằng em cô đã chạy biến.
Cậu ta đi qua chỗ Rin để lại chỗ mấy đứa bạn ngồi, Rin gọi: – Bạn gì ơi cẩn thận đấy.
Cậu ta tỏ ra kiêu căng không thèm quay lại vì nghi cô gái đó định làm quen với mình. Một phát ngã bụp…ụp vấp phải cái dây ngã đập mặt xuống cát, cậu vừa bực mình vừa ngại đứng ngay dậy nói:
– Ai làm việc này đây hả?
Nét bực bội lộ rõ trên khuôn mặt cậu.
Rin đứng dậy đeo cặp kính đen lên đầu rồi nói: – Cậu không sao chứ, tại thằng em tui nghịch ngợm quá ý mà.
Cô thản nhiên không chút hối lỗi.
Mấy người xung quanh vẫn nhìn cậu ta và cười khiến cậu càng thêm ngại: – Sao cô bé không nói sớm cho anh biết đấy là trò nghịch ngợm của em trai để anh còn tránh chứ.
– Ha, gì tôi có bảo mà ai chả nghe thấy. À tui chắc chúng ta cũng chỉ ngang tuổi nhau thôi, gọi tui là cô em chắc cũng không hợp lí lắm đâu.
– Zậy sao thế mà những cô gái khác luôn muốn tôi gọi bằng em đó hen.
Rin thản nhiên thở mạnh một cái quay người lại phía thằng em trai đang nghịch ngợm: – Em trai mình đi tắm đi.
Nói xong cô cũng đi luôn không thèm nhìn cậu ta một lần.Thái độ đó khiến cậu ta thấy kì lạ:
– Trời, chưa có ai gặp mình mà không muốn nhìn lần thứ hai sao, con nhỏ này…
Cậu lại tiếp tục đi đến chỗ đám bạn đang tụ tập ngồi gần đó. Vừa đi lại đám bạn đã cười ồ lên.
– Haha sao thảm hại quá anh bạn.
– Con bé đó cũng gan ấy chứ, giám động cả vào Ren nữa cơ.
– Nè Ren ông định để yên cho con nhỏ đó sao.
– Vậy thì phải làm gì. Biết cậu ta là ai đâu chứ.
Ren vẫn tỏ ra lạnh lùng nhìn xung quanh.
Một tên nữa xen vào: – Thôi mấy người, người ta là con nhà lành không phải người để các ông trêu chọc đâu. Mà tôi thấy nhóc đó cũng dễ thương ý chứ.
– Thôi mọi người xuống tắm đi, rủ cả mấy em chân dài nữa chứ_Iron tỏ ra hào hứng.
– Ô tề. Đi.
Cả 3 người cùng chạy trên nền cát rồi nhảy xống nước, họ rủ nhau thi bơi ngược với chiều sóng. Ren ta là con nhà giàu nên cái gì cũng biết trong đó có cả môn bơi lội. Cậu đã đạt giải nhì trong cuộc thi bơi lội các trường trong và ngoài tỉnh.
Rin và thằng em trai tên Hỏa Anh đang cùng trèo lái trên con thuyền bé tí chỉ đủ hai người. Rin đứng dậy đưa tay ra hóng gió biển cũng không quên dặn em.
– Nè lái cẩn thận không chị ngã đấy.
– Chị cứ yên tâm em… tay lái lụa mờ.
Cô nhắm mắt hít một hơi thật dài rồi mở to mắt ngắm cảnh biển.
– Woa, càng về trưa nước biển càng lấp lánh.
Có tiến gọi từ xa vọng đến: – Vưồng Tiểu Anh…lên bờ ngay cho mẹ.
Cô quay lại vẻ khó chịu nhưng cũng trả lời lại:
– Con biết rồi.
Thực tình cô cũng chưa muốn lên bờ nhưng mẹ gọi nên cô cùng cậu em lại trèo lại gần bờ cát. Hai chị em cùng nhảy xuống, cậu em trai vẫn muốn ở lại nghịch cát trên biển, tiếng gọi vừa nãg lại cất lên.
– Các con lên chưa hả.
– Con lên ngay đây.
Rin kéo cậu em trai đi lên bờ, vừa đi vài bước thì Ren chạy qua, xô cô ngã xuống nước. Đúng lúc cơn sóng to ngoài biển ập vào tạt cả vào mặt Rin làm cô càn bực. Cô vuốt nhẹ trên khuôn mặt đang dính đầy cát. Cậu em trai ngạc nhiên, sau đó toét miệng cười. Rin quay lại gọi người vừa làm ngã mình.
– Tên kia, đứng lại
Ren quay lại, thái độ rất thản nhiên coi như không có chyện gì, tr quần áo ướt
– Gọi anh ý hả, em có vấn đề gì sao.
Dù Rin đang bực nhưng cô vẫn ý thức để ý cách xưng hô.
– Nè cậu bạn, chưa chắc ai hơn tuổi ai đâu. Cậu đi kiểu gì vây, xô người ta ngã mà không xin lỗi.
– Ha, tôi mà phải xin lỗi cậu cô sao?
– Hứm, đúng thật là ngông cuồng. Cậu định trả thù đấy hả.
– Đâu có, tôi là nam nhi mà trả thù nữ nhi yếu đuối à, nhàm quá còn gì.
Cô không thể nói gì vì biết người này chỉ không may chứ không phải cố tình. Cô kéo em mình rời khỏi đó, nhìn Ren với ánh mắt khó chịu.
Men đi lại chép chép miệng ý trêu đểu Ren: – Trời thấy chưa tôi đã bảo mà.
Iron nói: – Cậu ta cũng hay thật, gặp Ren mà không chút dao động liệu cậu ta có bị gay không?
Vẻ mặt Ren vẫn tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên như không có chuyện gì:
– Chúng ta cứ bơi tiếp đi.
Ren vẫn quay lại để ý hướng đi của cô bé vừa gây sự với mình, cậu ngỡ ngàng khi cô ta cùng ở khách sạn giống cậu.
Rin đi vào khách sạn, cái hotel 5*, cô đi vào quầy lễ tân đứng chờ để lấy chìa khóa và mấy thứ đồ. Trong lúc chờ cô chỉnh lại bộ quần áo ướt lượt của mình xoa xoa mái tóc ướt. Đúng lúc Ren cũng đi vào, cậu cười nhẹ khi thấy Rin đứng thẩn thơ ở quầy lễ tân. Rin lấy chìa khóa, vừa định đi thì không may Ren dẫm vào đôi tông cô đang đi làm đứt quai dép. Rin vừa bực lại vừa ngại ngùng.
– A, nè, lại là cậu à.
– Oh, không may thôi mà, gì mà căng.
– Há, con người này đúng thật là không thể chịu được mà.
– Giờ cậu tính sao đây.
– Nè, đổi ngay dép cho tôi.
– Há, đổi dép, chuyện đấy là không thể vì tui khôn đi dép mà.
– Thang máy còn ở xa, cậu định để tôi đi chân đất luôn hả.
– Đằng nào trả đi chân đất.
– Miễn sao tôi không phải đi chân đất là được rồi. Tôi không có tiền mua dép đâu, nghèo vậy đấy. Hay để tôi đưa ra phương àn cho cậu chọn nhá.
– Ok, nói đi.
Ren dựa vào bàn lễ tân để nghe ý của Rin.
– Thế này đi, một là cậu ra ngoài mua tôi đôi dép khác, hai là…
Ren khoanh tay, thở mạnh một cái.
– Không phải nói, tôi chọn cách 2 luôn.
– Tôi còn chưa nói mà.
– Tôi biết cậu định làm gì mà, tưởng tôi khôn giám sao?
Cậu em trai Rin từ đâu chạy đến, dục:
– Chị Rin đi thôi.
Đợi cậu em nói xong Ren quay trước rồi quay sau cũng không nhiều, cậu nghiên túc đi lại phía Rin bế cô lên môt cách nhẹ nhàng đi vào thang máy. Đứa em trai chỉ biết cười rồi chạy theo.
Rin đang bàm tay trên cơ thể săn chắc của Ren nhưng cậu ta không mặc áo làm cô ngượng.
– Bỏ tôi xuống đi.
– Cậu bảo không có tiền mà lại ở khách sạn 5 sao à.
Rin tức giận, chân tay vùng vằng, đáp lại:
– Vậy thì sao, không được à, có tiền thì cứ đi thôi. Thả tôi xuống mau.
Cậu em trai đứng dựa vào thang máy, khoanh tay trước ngực ra vẻ người lớn.
– Nhà em trúng thưởnh một chuyến đi biển 3 ngày hai đêm mà.
Rin vùng vẫy, yêu cầu:
– Thả tôi ra nhanh.
– Ok.
Ren thả tay, Rin rôi bịch…ịch xuồng đất. Tiếng kêu la.
– Azà.
Cậu em trai vừa nhìn chị vừa bịp miệng cười vì sợ chị mình ngại.
Rin tức giận đứng phắt dậy.
– Việc gì cậu phải mạnh tay vậy chứ.
Ren cười một vẻ xanh rờn.
– Bảo thả thì thả thôi.
– Ha, cậu đúng là phiền phức.
– Còn hơn có một số người khó ưa.
– Sao, cậu bảo ai vậy hả.
Rin thật sự thấy bực bội, chưa kịp nói lại cậu ta thì cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ bước vào và đứng cạnh Rin. Cô cắn chặt hàm răng vì không thể cãi nhau với Ren.
Rin bực bội vừa đi vừa dậm bình bịch lên thang máy khiến mọi người đi cũng phải để ý. Cậu em trai đứng bên cạnh khuyên:
– Chị chị…kiềm chế đi người ta đang nhìn chị như một sinh vật lạ rồi kìa, không khéo người ta lại bảo chị bị điên cũng nên.
– Hưm, chị không bị điên đâu nha_ Rin bực bội nói.
– Chị không biết à chỉ có kẻ điên mới bảo mình không điên thui.
– Hưm thằng em này cái gì cũng nói được.
Người đi cạnh cũng phải khen: – Công nhận thằng bé thông minh thật.
Điều này khiến Rin càng thấy bực bội trong khi Pin vênh mặt lên vì được khen. Ren vẫn thản nhiên cười nửa miệng.
Ra khỏi thang máy, Rin đi đến căn phòng 501 phòng của mình để thay quần áo. Lát sau thằng em từ phòng bên cạnh đi sang chiếm luôn cái ti vi làm cô phải sang phòng bố mẹ. Một người đàn ông lớn tuổi chạc 45 giọng ồm ồm nói:
– Đi du lịch không mất tiền khiến con vui vậy sao ha?
– Vâng, đi ăn dình cái gì chả ngon hả papa. À ở khách sạn này có bể bơi riêng không ạ?_Rin vừa cầm non bia uống vừa hỏi.
Một tiếng vọng ra: – Vậy con phải cẩn thận đấy nhưng nếu không bơi lại được thì đừng cố,ha.
Mẹ của Rin nói vọng ra từ phía trong.
Mẹ Rin mang ra một cái váy ngắn: – Con mặc đi váy ngắn đấy.
– Trời sao mẹ lại đưa con bộ này.
– Con cứ mặc mấy cái quần lửng áo ngắn tay chẳng nữ tính chút nào. Nghe lời đi mặc vào chắc chắn đẹp rồi đi bơi thoải mái. Mà nhớ đi bơi phải cởi nó ra không ướt hết đấy.
– Vâng con bít rùi.
cô trả lời 1 cách miễn cưỡng.
Cô mặc áo xong đi luôn khỏi phòng và hỏi đến chỗ bể bơi. Bước từ thang máy ra, thật thích khi nhìn thấy 3,4 cái bể bơi rộng rãi, nước cũng sạch nhưng chỉ toàn thấy mà xanh dưới đáy bể, nhìn mặt nước long lanh đã muốn nhảy xuống. Nhìn xung quanh cũng không nhiều người, cô búi tóc cao lên. Lúc đó, ren cũng từ thang máy bước ra thấy cô bé lúc nãy cậu giật mình:
– Trời, thời này mới biết các cụ ngày xưa nói rất đúng, oan gia ngõ hẹp mà.
Rin từ từ cởi chiếc khóa đằng sau lưng để cởi chiếc váy ra, Ren thấy thế lo lắng không giám nhìn.
– Cậu ta đúng là hư hỏng mà cái váy đó cởi ra thì còn cái gì nữa.
Rin bước ra khỏi chiếc váy với cái áo nửa người và cái quần đùi chun khiến Ren thấy nhẹ cả người. Nhìn từ sau cũng thấy được Rin dáng chuẩn đẹp khó tả khiến Ren phải đứng lặng một lúc nhìn. Rin nhìn xuống bể nước cô tỏ ra lúng túng. Ren đi lại:
– Để tôi giúp cho.
Nói xong cậu đẩy luôn Rin xuống. Vì bất ngờ nên Rin chỉ kêu lên tiếng a…a…á…rồi tùm xuống nước. Ren chắp tay trước ngực cười nhếch môi:
– Cứ thế mà tập, bể này có mét sáu thôi mà chắc chưa bằng chiều cao của cậu.
Ren nhìn sang hồ bên , thoạt đầu không để ý, lúc về sau Ren mới ý thức được về con số bể bên là một mét rưỡi, vậy chỗ cậu đủn cô bé xuống sẽ là 1 mét 60. Nếu độ cao này với người không biết bơi thì khó đấy. Không nghe tiếng cô bạn, quay lại tìm, bất giác cậu nhảy xuống bể bơi lặn xuống nước tìm. Bể bơi bắt đầu có nhiều người để ý đến anh chàng bơi dưới nước.
– Nè cô bạn, cậu ở đâu rồi!
Lặn đi lặn lại không thấy người nên cậu bơi lên bám vào thành bể thở hổn hển. Một đôi chân dài đứng trước mặt Ren quần áo thì ướt sũng.
– Cậu… lên từ bao giờ zậy?
– Tôi lên từ cái lúc cậu đẩy tui xuống ý._có vẻ bực bội cô đi luôn để quên chiếc váy ở thành bể. Ren nhìn theo cô bé đó đi mà thấy bực mình vì cô bé không nhìn thẳng vào mắt cậu dù một lần.
– Xem ra cậu ta cũng có vẻ thú vị đấy…
Tiếng nói xen vào: – Tất nhiên rồi vì chị ý là chị em mà,chép..chép.
Ren thản nhiên nhìn cậu bé với đôi mắt tròn xoe và hai bên má phúng phính trông thật dễ thương.
– Thế sao, mà nhóc này, chị em không biết bơi à?
Cậu em vênh mặt lên, tỏ vẻ kiêu kì:
– Ai bảo anh, chị ấy bơi hơi bị giỏi đấy..
– Thế sao…?
– Mà thui em nói với anh làm gì chứ em đi đây.
– Ê từ đã cậu bé, đi gì sớm.
– Mà anh là ai zậy?
– Chẳng là ai cả chỉ là một hot boy thôi. Chẳng có điều gì ngoài có điều kiện.
Vẻ mặt thản nhiên ý thể hiện.
– Oh zậy giống em quá à. Nhưng chắc anh ở trong dạng Cold boy chứ gì? Thế mà anh không làm cho chị em nhìn đến một lần, chép… zậy là quá kém rồi.
– Sao nhóc biết?
– Vẻ mặt khá lạnh lùng của anh làm sao mà không biết chứ.
– Ha nhóc thách anh ư?
– Không em chẳng hơi đâu, mà anh đừng kích chị ấy…
– Anh kích lúc nào chứ?
Ren ngơ ngác không nhớ.
Cậu chợt nhớ lại trước lúc đẩy cô bé đó xuống cậu có nói nhỏ:
– Cô bé, Hưm, có giỏi nhảy xuống bơi đi không thì để tôi giúp.
Rin bình tĩnh đối đáp: Cậu thách tôi à. Nhưng tôi không thừa hơi thách đố với người chẳng ra đâu vào đâu.
Ren cười nửa miệng: – Ha vậy cậu là con rùa rụt cổ sao không giám à”.
Nhớ ra việc vừa làm nhưng cậu vẫm không thấy có lỗi.
– Anh thấy cũng thường thôi mà không biết bơi thì bảo người khác dạy có sao đâu chứ.
– Hưm, em thông báo với anh một tin chị ấy đã từng là vận động viên bơi lội đạt giải nhất trong cuộc thi bơi quốc gia đấy.
Điều này làm Ren hụt hẫng, cậu không tin: – Nhóc bảo chị em đạt giải nhất ư?
– Vâng, anh không tin thì đành chịu, nhưng giờ thì chị ấy không bơi nữa…Mà thui nói với anh chuyện này làm gì chứ. Bye anh em đi đây.
Cậu bé nói xong chạy đi luôn mặc cho Ren gọi lại.