Bí Ẩn Căn Cứ Và Tình Yêu Học Trò

Chương 29: Chạy thoát



Rin và Ren tìm đến nơi Kun miêu tả. Nhìn xung quanh chỉ thấy hai con đường nhỏ dẫn lối đi đâu đó.

– Thực ra phải đi đường nào mới đúng đây.

Hai người đang phân vân, một bàn tay bám vai Ren, cậu phản ứng nhanh, cẩm cổ tay hắn bẻ ngược lại.

– Ay za, anh Kun nè.

– Anh Kun. – thái độ ngạc nhiên.

Rin nhìn quanh hỏi: – Các bạn em đâu rồi?

Lệ và Iron trốn trong một chiếc phòng nhỏ để mấy thứ đồ linh tinh, nghe tiếng của Ren mới đi ra.

– Đây, thành chuột trong này rồi đây này. – vừa nói vừa xuổi ít bụi trên áo.

Có vài tiếng bước chân cộp cộp chạy đến, cả đám cảnh giác, cùng trốn sau góc tường gần đó.

Lệ ngó mặt ra ngoài xem thử, cô ngạc nhiên ra ngay khỏi chỗ trốn.

– nè, cậu bị sao vậy. – Iron gọi nhỏ.

– Chị Na.

Cô gái kì bí tên Na đã tháo chiếc mặt nạ và dẫn theo Việt, Nam, Piza và cả Aly. Cả đám rời khỏi chỗ trốn khi thấy bạn mình. Iron mừng rỡ khi thấy Aly, cậu chạy ngay lại hỏi han: – Aly, cậu có làm sao không, bị thương hay bị bắt gì không?

Kun để ý thấy Lệ quay mặt đi chỗ khác có vẻ không vui, cậu lên tiếng hỏi: – Ren à… – cố ý để Aly biết Ren đang ở đây.

Aly nhanh chóng gạt tay Iron chạy lại khoác tay Ren: – Tôi tìm được cậu rồi, không uổng công tôi đến đây.

Ren lại đẩy nhẹ Aly ra: – Cậu làm gì vậy, tìm tôi làm gì, nơi đây nguy hiểm, thích lắm sao?

– Không lo, có cậu bảo vệ là được rồi.

– Chịu cậu rồi đấy.

Iron có vẻ không vui khi thấy Aly gần Ren.

Kun hỏi: – Sao mọi người lại ở đây, không phải đi trốn rồi sao?

Na lên tiếng: – Họ không thấy đường ra, tôi nghĩ cậu ở đây nên đưa mấy đứa đến.

– Thì ra vậy. Cảm ơn cậu. Vậy cũng được, cùng tìm đường cứu Ji rồi.

Cả đám nhìn Piza trong trang phục nữ mà phải phì cười.

– Piza ak,

Ren thấy người lạ hỏi: – Đây là…

– Bạn anh Kun_ Lệ nói hộ. Chị ấy giúp bọn mình mà.

– Vậy thì…chúng ta nên đi đường nào đây._ quay sang hỏi NA.

NA lắc nhẹ đầu chỉ về con đường bên phải: – theo tôi nhớ là con đường này.

– Vậy chúng ta cùng đi thôi

– Ừm.

Cả đám đồng thanh, nhưng Na từ chối: – mọi người cứ đi đi, tôi…còn có việc, không đi cùng mọi người được.

Cô cúi chào mọi người rồi đi thẳng chạm nhẹ tay Kun và khẽ đưa cho Kun thứ gì đó. Kun mở to mắt ngạc nhiên rồi vội quay người lại nhìn theo hướng Na đi.

– Cô ta…

Iron dục: – Thôi, chúng ta đi thôi chứ.

– Ok.

Aly chùn: – hay thôi mọi người đi đi, tôi sợ lắm.

Lệ cười khỉnh, nói mỉa mai: – ay za, có người sợ sao, thế mà bảo có Ren bảo về là không sợ. Đúng là nhát gan mà.

– Hưm, ai sợ, đi thì đi.

– Vậy chúng ta đi thôi.

Cả đám theo chỉ dẫn của Na đi vào lối bên phải. Họ đi từ từ ý muốn cảnh giác nơi đây. Aly có vẻ hơi sợ, cô vừa bám tay Ren vừa cúi cúi người đi từng bước. Piza khó chịu với bộ áo mình đang mặc, càu nhàu: – trời, mặc cái này khó hoạt động quá, làm sao đây.

– Thôi chịu khó đi.

– Đợi tôi một lát tôi thẫy đồ đã.

– Cậu có mang ak.

– Tất nhiên, chẳng lẽ vất quần áo của mình ở đấy ak.

Piza lấy trong người ra bộ quần áo.

– Tôi giấu trong váy, mọi người đi trước đi, tôi ra ngoài thay cái đã.

Nói xong cậu chạy ngay ra ngoài. Nam thở dài:

– Hey, cái tên này, chịu một chút mà cũng không chịu. Thôi mình đi tiếp.

Ren và Iron vẫn cảnh giác nhìn xung quanh bức tường dài. Còn Rin thì nhìn quanh bước đi. Cô kêu lên:

– Mọi người, dừng lại.

Cả đám ngạc nhiên ngưng lại.

– Có chuyện gì hả.

– Nhìn kìa.

Cả đám để ý dưới đấy có mấy chấm đỏ laze. Iron ngẫm nghĩ:

– Cái này giống như….

Lối vừa vào bỗng có một cánh cửa đóng sập xuống. Việt kêu lên: – Trời, cánh cửa ấy đóng rồi. Làm sao đây_ nói trong sự lo lắng.

– Giờ phải làm sao mới ra được đây_ Aly nói trong sự sợ hãi.

Lệ cũng tỏ ra hơi lo.

Ren vẫn bình tĩnh nhìn xung quanh. Iron chậc ra…

– ĐÚng rồi, hình chữ L.

Ren nhìn quanh tường, cậu thấy vết sáng đỏ nào đó đang chạy đến, cậu mở to mắt hô:

– Mọi ngưới, nằm xuống.

Cả đám nghe lời nằm rạp xuống. Một luồng sáng mạnh đi ngang trên tường tiến dần lại chỗ họ, rồi rất hiều tia laze phát ra chạy liên tục thành hình chữ L.

– Thế nào đây.

Thấy chiếc túi sách của Aly, cậu lục và lấy ra một hộp phấn ném lên trên. Một tiếng nổ nhẹ bùm…và vài mảnh rơi xuống đất.

– Há, aaaaaaaaa. – đồng thanh kêu lên trong sự sợ hãi.

CẢ đám tỏ ra lo lắng và sợ hãi.

– CHúng ta phải làm sao đây.

Ren suy đoán: – Nếu vậy, chúng ta phải tiếp tục đi vào bên trong nếu không…

– Nếu không thì sao?

– Chúng ta sẽ bị chết ngạt vì nơi đây không có không khí.

– Ừm ha, nhắc đến mới thấy, tôi thấy khó chịu và cũng hơi ngạt rồi.

– Chúng ta phải tìm cách tiến lên trước đã.

– bò đi.

Laze phát ra ngày càng chằng chịt, nó cách khoảng đầu đám bạn chỉ khoảng 50 cm. Họ chưa kịp bò thì mọt tia laze từ trên trần rọi thẳng xuống sau đó là bao nhiêu tia bắn nhấp nháy trước mặt cản đường họ.

– HÁ, ngày càng nhiều, chúng ta phỉa làm sao đây.

– Thế này chắc chết ở đây mất thôi. – Việt kêu. Mama ơi, con xin lõi vì không thể hiếu thảo với mama và papa nữa rồi.

Lệ quát: – Ông điên hả, nói linh tinh gì đấy. CHúng ta phải thoát được nơi đây. Mẹ tôi vẫn đang chò tôi chăm sóc nữa.

Aly sợ hãi, cứ cúi mặt không dám nhìn lên. CÔ thử rất mạnh, hoi: – bây giờ thoát thế nào đây.

Rin nằm gần phía Kun, cô định bò nhẹ lên trên nhưng không may tay cô đè vào tay Kun làm cậu đâu phải kêu lên: – Aa….

Tiếng kêu làm cả đám sợ cũng kêu luôn: – aaaa…. Có chuyện gì nữa vậy.

Rin quay sang hỏi: – Anh Kun bị sao vậy?

– Bị em đè lên tay chứ sao.

– HÁ. Em xin lỗi.

Vừa nói xong tia laze ngưng lại, các tia dần dần biến mất.

– Woa, chúng đang biến mất kìa.

– Kì lạ gê, chúng sợ tiếng hét à.

Cả đám mừng rỡ. Vẻ vui mừng cũng hiện chút trên khuôn mặt lạnh lùng của Ren.

Các tia nhấp nháy mất hẳn, đường đi lại như cũ. Aly sung sướng kêu lên:

– Ôi, chúng ta sống rồi.

Nam cười nhẹ, nói với Lệ: – Lệ, cậu vẫn có thể chăm sóc mẹ rồi.

– Ùm, cảm ơn cậu.

– KHông chi.

– Ủa, mà hay thật, anh Kun hét lên mà làm chúng biến mất. hay nhá. Bao giờ em gặp mấy tia này phải gào âm lên chi chúng nó sợ chạy hết.

Việt trách: – cũng chỉ tại cái chị Na Mít gì đó chỉ chúng ta đi vào lối này, chị ta định hại chúng ta sao.

Nam thở dài: – Chị ta giúp chúng ta trốn thoát mà.

– Biết sao được chị ta làm gì. Giúp chúng ta mà chỉ chúng ta vào con đường nguy hiểm này ak.

– Ừm, cũng có thể Việt gian ạ. Nhưng chúng ta đều không biết chị ta là ai mà.

Kun không nói gì, cậu suy nghĩ về cô gái gặp ban nãy “ Cô ta là ai, theo phe chính hay phe tà vậy”

CẢ đám đứng dậy xuổi quần áo. Rin nhìn Kun có vẻ đa nghi nhìn tay Kun.

– Anh Kun, sao anh có thể…

Kun có vẻ không vui, cậu bỏ ngay tay vào túi quần giường như muốn che giấu thứ gì đó. Rin đã để ý thái độ Kun, cô hỏi lửng:

– Anh Kun…

Kun nhìn Rin với ánh mắt như muốn Rin không nói. Cô biết ý quay ngay đi.

Ren cũng hơi nghi ngờ, cậu nhìn Kun nói đay.

– Anh Kun, không có thứ gì thì làm sao có thể làm mấy tia laze biến mất chứ.

Việt cãi hộ: – nhỡ đâu có thì sao, chức năng mới.

Kun cười nhẹ: – không có gì đâu.

Rin thấy Ren và Kun nhìn nhau cô cũng có thể đoán Ren biết chuyện gì đó về thứ mà Kun đang cầm trên tay. Iron cắt ngang:

– Thôi, mọi người đi tiếp đi, nếu không chúng ta sẽ tiêu mất đấy.

– Ok đi luôn.

Cả đám người đi sát lại gần nhau ý cảnh giác mọi thứ xung quanh.

– Nè, tôi càng đi càng thấy run mọi người ak.

– Run gì, có phải ma tà gì đâu mà sợ.

Cả đám đi thẳng đến, trước mặt họ có một chiếc cửa có khóa mật mã.

– Kìa, cửa mật mã.

Cánh cửa điện tử với một bảng số kí tự dài. Cả đám vừa bước đến dẫm chân lên trên sàn khiến trận khởi động. Tiếng rập rập vang ầm lên. Lệ ngẩng lên nhìn, một bức tường đang rơi xuống, Iron nhanh chóng kéo cô tránh bức tường đó, nghe tiếng sầm…bức tường rơi xuống chặn lối ra vào. Cả đam hốt hoảng kêu lên:

– HÁ…

Sự sợ hãi, lo lắng xuất hiện trên nét mặt của từng người.

– làm sao đây_ rối rít.

Iron chạy lại nhấn thử mật mã.

– Chúng ta phải mở cánh cửa này mới thoát được trận.

Cả đám sợ hãi đứng sát lại nhau. Iron vẫn cố mở khóa. Bức tường hai bên bỗng xuất hiện những mũi tên nhọn và bắt đầu di chuyển lại gần nhau. CẢ đám bàng hoàng đứng sát lại nhau, nhìn xung quanh tỏ ra rất sợ hãi.

– Toi rồi, thảm quá, chúng ta chết không toàn thây rồi.

– Há, mama, cứu con với.

– Các bạn có gì kiếp sau chúng ta vẫn là kẻ thù…ak quên vẫn là bạn tốt nhá.

Aly sợ đến phát khóc. Iron cố mãi nhưng vẫn sai mật khẩu. Bức tường hai bên vẫn tiến gần lại nhau và họ nghĩ lần này không qua khỏi, bám lấy nhau nhắm mắt ngồi hết xuống. Bỗng tiếng tinh …tinh từ đâu đó khiến trận trận thế ngưng lại, hai bức tường lùi ra sau và các mũi tên cũng chui vào bên trong. Bức tường chắn lối cũng tự động mở lên. Cả đám vẫn không biết gì, vẫn nhắm mắt ngồi yên lặng. Tiếng nói vọng vào:

– Vất vả cho mọi người quá.

Iron ngẩng đầu lên thấy Hani và Piza đng đứng bên ngoài nói vọng vào. Vẽ sợ hãi của Lệ vẫn còn trên mặt, cô ngẩng lên, thấy Piza cô biết mình đã an toàn.

– Piza, là cậu sao?

Cả đám vui mừng đứng dậy. Piza phì cười.

– Trời, sao lộn hết đôi rồi kìa. Nhầm rồi.

– HÁ.

Nhìn lại mới thấy, Ren đang ôm Lệ, Nam đang ôm Aly còn Kun ôm Rin.

– ha, 3 cặp đôi cọc cạch, bỏ ra được rồi đấy.

Ren nhanh chóng buông Lệ, Kun đẩy nhẹ Rin còn Nam thì đẩy mạnh Aly ra ngoài. Lệ và Rin tỏ ra hơi ngượng, cô phồng nhẹ má không biết nói gì. CÒn Aly ngã xuống đất, cô sợ hãi đến nỗi chân không đứng nổi nữa.

– Chúng ta thoát rồi sao? – giọng mệt mỏi như người mất hồn.

Iron ngồi xuống an ủi: – Không sao, thoát rồi.

Aly sợ hãi, quay lại ôm trầm lấy Iron khóc nức nở.

– Thôi mà, khóc gì, ai bảo cậu theo đi.

Hani đi vào với bộ đồ khiêu vũ trông rất oai.

– Anh Hani. – Rin nói.

Hani hơi ngượng nói: – Mọi người, rời khỏi đây mau.

Ren khuôn mặt lại lạnh lùng nhìn Hani.

CẢ đám rời khỏi đó và đi sang lối còn lại. Nam trách:

– Piza, cậu đúng là bở đấy.

– Bở gì?

– Cậu ở ngoài còn chúng tôi phải nguy hiểm trong này.

– Nè, tui mà không đến kịp thì cậu toi rồi đấy. Lúc tôi đến thấy cửa bị đóng, có mấy công tắc tôi không biết làm sao để mở, may sao anh Hani đến cả hai cùng mở đấy.

– Oh, sao như phim hành động vậy?

– ừm thì đúng vậy còn gì.

Rin nhìn Hani với ánh mắt ái ngại. Ren đi sau cùng Iron nhưng mắt cậu luôn hướng đến chỗ Rin. Iron ho nhẹ:

– Kum kum. Nè anh bạn tình địch, sao cứ nhìn người ta vậy hả.

– Không có, tôi chỉ tò mò về cậu ta thôi. Trong tình huống nguy hiểm cậu ta là người bình tĩnh nhất ngoài hai anh em mình ra.

– Cậu để ý thấy sao? Lúc đấy nguy hiểm tôi không để ý nữa, Đúng la Ren mà, bình tĩnh hết mức, trường hợp đấy mà cũng để ý được.

Một tiếng sầm…cánh của lối ra vào tự động đóng lại. Cả đám giật mình quay lại nhìn, sự sợ hãi, lo lắng tiếp tục hiện trên khuôn mặt từng người.

– CHết rồi, cửa lại bị đóng, liệu con đường này có giống đường bên kia không?

– Ai biết, nhưng đi vào trong mới biết, đằng nào cũng không thể ra ngoài.

Họ cùng đi sâu vào bên trong, Aly lo sợ, vừa đi vừa núp đằng sau Ren. Lệ cũng hơi sợ, cô bám tay Nam đi. Họ không giám thở mạnh. Việt kêu:

– Trời, càng đi càng thấy sợ, tim tôi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi nè.

– Thôi đi ông già, nam nhi mà nhát gan hơn phụ nữ ak._ Rin thản nhiên nói, lắc nhẹ đầu. chép…chép. He, thật là không hay mà.

Iron và Ren vẫn với ánh mắt cảnh giác.

– Cẩn thận.

Ren cảm nhận điều gì đó, cậu hô lên: – Chạy nhanh khỏi vùng này.

Bức tường phía trên bỗng suốt hiện những mũi tên nhọn đang rung rinh chuẩn bị rơi xuống. Họ vội vàng chạy, Iron cầm tay Lệ kéo đi, Việt kéo tay Aly khi cô đứng bên cạnh. Trong lúc mải vội, Rin đi đầu nên cô quay lại vớ bừa tay ai đấy rồi kéo đi. Hững mũi tên nhọn từng cái rơi xuống cắm vào sàn nhà. Tiếng thở mệt nhọc phát ra.

– Hey, tí nữa là toi mạng rồi.

Kun chống tay xuống đầu gồi nói với giọng mệt nhọc:

– Hey, dọa người ta hay sao ý, chậm chút nữa là toi rồi.

Cậu ngẩng lên, cười lớn một tiếng. Hani tò mò hỏi:

– NÈ, tên kia, mày sao vậy.

– Haha, tao á, không sao. Mọi người nhìn xem, đôi nào ra đôi nấy rồi kìa.

Cả đám quay ra nhìn, Aly đang cầm chặt tay Việt, Iron đang giữ tay Lệ còn Rin thì đang cầm chắc tay Ren.

– haha, vui nha. Đẹp đôi rồi đấy.

– Nè, đẹp đôi gì chứ, nói vậy chúng ta thì sao đây.

Aly gạt tay Việt ra, vẻ không thích thú.

– AI làm đôi với cậu ta chứ. Dở người.

Cô chạy ngay lại chỗ Ren. Ren và Lệ nhìn nhau tỏ ra hơi ngượng.

Nam dục: – thôi, chúng ta nên đi tiếp.

– Ok luôn.

CẢ đám cùng đi, họ sững lại khi thấy hai con nhánh đường.

– Trời, lại còn hai con đường nữa, biết đi đường nào đây, sai là toi luôn đấy.

Kun suy nghĩ một lát, mồ hôi cậu đã chảy đầy mặt.

– Trong đây đúng là hơi nóng thật.

– Trời, anh Kun nhắc nóng làm gì, bọn em cũng thấy nóng luôn nè.

Kun suy nghĩ về từ nóng, buột miệng nói ra: – nóng sao? Đúng rồi, nóng. Lúc anh bị đưa vào, đi qua một nơi rất nóng. Vậy một trong hai lối có nhiệt độ cao thì chắc là đúng rồi. Còn tại sa nóng thì chịu.

– Vậy thì…chắc là lối này rồi. – Ren xem xét tình hình rồi chỉ sang lối đi bên phải.

– Đằng nào cũng vậy, đi thử cái đã.

Họ tò mò vừa đi vừa nhìn xung quanh, đến một nơi có một chiếc cầu thang máy bắc ngang, bên dưới toàn là những thiết bị máy móc hiện đại làm bọn họ ngỡ ngàng. Việt há há mồm, khi nhìn thấy những công nghệ hiện đại đó, cậu kêu lên:

– Woa, thích chưa. Nhiều quá. – vui sướng khi nhìn thấy những cỗ mấy hiện đại.

Iron và Ren nhìn nhau có vẻ gì đó vẻ nghi vấn. Bỗng Kun hô lên:

– Đúng rồi, là con đường này. Lúc đấy bọn chúng dẫn anh qua, anh cảm nhận được là một chiếc cầu thang máy, nơi đây cũng có cái cầu đi tự động chắc đúng rồi.

– Vậy đi nhanh lên.

Họ bước lên cầu, chiếc cầu tư động đưa cả đám người sang phía bên kia. Việt vừa đi vừa ngắm nhìn những cỗ máy bên dưới.

– Đi thôi nhìn gì nữa.

– Để người ta ngắm nốt nào.

Rời khỏi chiếc cầu, họ đi tiếp, lại phải dừng khi con đường trẽ ra 3 lối.

– Há, sao lại thế này. – Lệ càu nhàu.

– Tôi nghĩ sẽ có chia 4 đấy.

– KHông cần biết, tìm đường đã.

Ren hỏi Kun: – Anh Kun, anh có ấn tượng gì nơi đây không.

– Để nhớ xem nào…nơi đây ư…tiếp theo là… – đứng lặng người suy nghĩ.

Aly kêu lên trong vẻ mệt mỏi, giọng uể oải: – nghĩ đến bao giờ nữa đây. Tôi bắt đầu thấy đói rồi đấy.

Kun hét lên: – Đói, đói sao.

Rin băn khoăn hỏi Kun: – Anh à, anh có bị loạn không vậy.

– Loạn gì. Anh nhớ ra rồi, lúc anh có đi qua một nơi có mùi gì đó như bảo quản thức ăn vậy.

– Bảo quản thức ăn á, biết đi lối nào.

– Nam giơ tay chỉ về con đường bên trái, hỏi: – có phải đường đấy không.

Lệ nhanh nhảu hỏi: – Sao cậu biết.

– Thì tôi ngửi thấy chút mùi thức phẩm đông lạnh từ khi vào đây.

Piza trêu: – Ay za, bạn Nam nhà ta giỏi nha. Mũi thính như mũi béc dê ha.

– Nè, cái ông già này, lại vớ vẩn rồi, muốn cho ăn dép hả.

– Ăn luôn ăn luôn, ăn xong xem lấy gì đi về. kakaa.

– Thôi mọi người, ngừng tranh cãi đi, chúng ta đi đã.

Họ tiếp tục đi hướng Nam chỉ, càng tiến sâu vào càng thấy hơi lạnh ùa đến. Càng đi thì càng ngửi thấy mùi thực phẩm đông lạnh.

– Đúng rồi, chuẩn mùi này lúc anh đi qua._ Kun chắc chắn.

Trong yên lặng, cso tiếng rẹt…ẹt phát ra đến rúng mình khiến Lệ sợ hãi đứng sát vào Iron, còn Aly bám chặt lấy tay Ren, người run run lên.

– Tiếng gì khủng khiếp…vậy.

Phía trước có ánh đèn sáng, họ chạy ngay lại xem. Cả đám hét ầm lên, sợ hãi quay mặt đi khi thấy một chiếc tủ lạnh đựng toàn nội tạng.

– Há….

– Aaaaaaaa……

Aly sợ hãi vô cùng, cô sợ đến nỗi chảy cả nước mắt quay mặt ôm Việt. Còn Lệ sợ hãi quay mặt và người Iron. CÁc cô gái đều sợ hãi, Ren tiến lại gần cố ý để Rin dựa vào nhưng thật hài, Rin chỉ sợ một chút, quay nhẹ mặt ra phía sau khiến cậu ngỡ ngàng.

Kun và Hani nhìn nhau tỏ vẻ lo lắng:

– Những thứ này là của người hay của động vật vậy.

Iron và Ren vẫn đứng xem xét tình hình. Giường như con trai lại không ai sợ thứ này. Piza nhát gan nhưng cậu cũng quay lại góp ý.

– Cái này chắc chắn nội tạng trẻ con rồi.

– Sao cậu biết hay vậy.

– Tôi cũng không biết nhưng tôi khẳng định đấy. Nhà tôi làm đồ ăn, nội tạng người hay vật mà không biết sao?

Nam thấy bực bội nói: – Cái bọn này đúng thật ác độc, trẻ con mà bọn chúng cũng không tha.

Iron nhìn Rin nói: – Rin, cậu sợ không?

Rin vẫn không hề hấn gì, nheo mắt nhìn Iron: – Câu khùng hay sao mà không sợ chứ. Nè, tôi là con gái nha.

– Thế sao tôi thấy cậu không có gì sợ cả?

Aly sợ hãi, không dám quay mặt ra ngoài nhìn. Việt đẩy cô ra nhưng cô cũng không chịu.

– Nè, cậu ôm nhầm rồi đấy.

Aly vẫn sụt sịt vì sợ hãi, cô mặc kệ những lời nói của Việt.

Lệ đẩy nhẹ Iron ra nhưng vẫn đứng sát Iron vì sợ. Iron nhìn thấy sự lo lắng trên nét mặt Lệ cậu cũng thấy lo theo.

Rin đã để ý thấy điều gì đó nhưng cô không nói chỉ cười tủm. Cô quay lại, tiến gần đến chỗ cái tủ lạnh làm cả đám ngạc nhiên.

– Nè, Rin, Em không sợ sao? Một điều kinh hoàng nha.

– To gan quá đấy.

– Nhiều người thế này sao phải sợ. Nó đâu có ăn thịt em. Em muốn xem những thứ này từ bao giờ thôi.

Rin nhìn thoáng qua, cô dự đoán: – Theo tôi thấy cái này…chắc có được từ những đứa trẻ sắp qua đời.

– Ay nha, nguy hiểm mới biết bạn Rin nhà ta nhiều lúc thông minh phết đấy.

Iron thấy Aly sợ hãi định đi lại an ủi nhưng Rin cản: – Cậu an ủi cậu ta sao không an ủi tôi đi.

Bỗng có tiếng réo ầm lên khiến họ lo lắng.

– Có chuyện gì vậy.

– Chắc chắn bọn chúng đã phát hiện chúng ta bỏ trốn rồi.

– Nhanh, đi tiếp.

– Được, đi mau.

Họ cùng nhau tiến sâu vào trong. Họ đứng sững lại khi thấy phía trước có thêm 4 lối. Việt tỏ ra bàng hoàng:

– Trời làm sao đây, biết chọn con đường nào bây giờ. Nhỡ đâu đi nhầm là chúng ta…tiêu đời rồi.

Iron nhìn 4 lối đi, thực sự cậu không thể phán đoán được nên đi đường nào. Ren cười khỉnh một cái cố ý chọc Iron:

– Iron là vua tìm đường, thế mà ở đây lại chịu sao?

– Gì, tôi….tôi…

Lệ tiếp lời: – thôi ông già, Ren nói cũng đúng đấy, cậu biết đường nào đi vào không? Không biết thì thôi nha.

Iron tỏ vẻ hiểu biết: – Ai…bảo tôi không biết, bây giờ tôi tìm đường cho mà xem.

Iron đi lại hỏi Kun: – HÌ, anh Kun…anh có ấn tượng hay cảm nhận gì nơi đây nữa không.

Kun khoanh tay suy nghĩ: – ờ thì…ak…hình như là…có mùi kim loại.

– Kim loại sao?

Lệ khoanh tay cười tủm: – hừm, cậu thôi được rồi đấy, cậu mà tìm ra đương thì tôi gọi cậu bằng anh một tuần luôn.

– Cậu nhớ đấy nha.

-Ok, quân tử nhất ngôn.

– Mọi người làm chứng, cậu ta thách tôi nè.

Rin cười khỉnh một cái hỏi: – Vậy cậu thử tìm đi, nếu không lại một tuần nô lệ nữa đấy.

Iron thở mạnh một cái, lấy trong túi thứ gì đó màu đen. Piza tò mò hỏi:

– Ủa, đây là gì vậy?

Nam dúi nhẹ đầu Piza: – Trời, sao cậu dốt quá vậy, đây là than đen chứ sao nữa.

Lệ lại dúi đầu Nam: – nè, cậu dốt quá vậy, đây là nam châm, đâu phải than.

Cô quay ra nhìn Iron, rồi mở to mắt nhìn nam châm trên tay Iron:

– Cái gì, là nam châm._ giường như cô đã biết Iron định làm gì.

Cả đám xúm lại trêu: – thôi chết nha, làm em một tuần đê.

Ren vẫn thản nhiên, cậu không nói gì, chỉ thao láo nhìn vào 4 lối đi. Iron cho xuống đất đập miếng nam châm thành 4 mảnh. Việt vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn hỏi:

– Cậu kiếm miếng này ở đây vậy.

– Ở trong phòng hóa trang, tôi lỡ tay làm rơi chiếc đài của ai đó, thấy miếng nam châm này bỏ túi luôn.

– À, vậy cũng là đi thó sao?

– Thó thì mới có đồ giúp mọi người đây. Loại nam châm này hút mạnh, không dễ tìm đâu, nếu cậu là người sắt chắc nó bám dai lắm đấy.

Iron cầm 4 miếng ném vào 4 lối đi.

– Nè, nhỡ xa quá không hút được thì sao?

– Thì đành chịu thôi.

Miếng nam châm cách lối ra khoảng 5, 6 mét vẫn đủ đẻ họ nhìn thấy. Nam thấy lóng lánh trên miếng nam châm, cậu gọi:

– ê mọi người, bên này có thứ gì đó.

Ren nhìn qua và khẳng định: – Chắc là con đường này, đấy là những mảnh kim loại vụn.

Cả đám vui mừng reo lên: – Đi thôi.

Lệ vui mừng bám tay Rin vùng vằng.

– Thôi đi cô bạn xấu xa, gì mà như gặp hoàng tử vậy.

– Ừm ha, còn hơn cả gặp hoàng tử ấy chứ.

Kun dục: – Chúng ta đi thôi.

Iron không quên nhắc nhở:

-Mọi người, cảnh giác đấy.

Họ càng tiến sâu thì càng ngửi thấy mùi kim loại và mùi khói cháy.

– Sao lại có mùi khói cháy vậy?

Nam đi trước, cậu trợn tròn mắt hô lên:

-Mọi người xem kìa.

Cả đám chạy xô lại.

– Há, cái gì vậy, tưởng có gì nguy hiểm cơ, thế mà ông Nam kêu như đúng rồi vậy.

– Đấy thì nhìn đi.

Nơi đây có một khoang rộng đựng 1 thùng kim loại vụn, 1 thùng dung dịch gì đó và 1 thùng quả sắt rỗng.

Ren nhìn kĩ rồi suy đoán: – Hpình như đây là…boom tự chế.

– HÁ, boom á, sao cậu biết vậy?

– Có tác dụng với nước sẽ gây nổ. Nó nổ nhưng có thêm kim loại thì mới gây đến sát thương.

– Cậu giỏi quá ha.

– Giỏi gì, cái này là môn hóa học các cậu vừa học xong đây._ vẻ mặt lạnh lùng bỏ đi trước

Việt nhìn theo Ren khen ngời: – Woa, cậu ta giỏi thật ấy. Chẳng học hành gì mà còn hiểu biết hơn cả bọn mình nữa.

– Thôi, chúng ta đi tiếp.

– Ok.

Rin vẫn lưỡng lự nhìn đống thuốc nổ. Lệ dục:

– Rin à, đi thôi, cậu còn làm gì vậy.

– À, ờ rồi, đi liền.

Họ tiếp tục đi đến một cánh cửa lớn bên cạnh là một chiếc khóa mật mã và bảng số la mã ở phía dưới.

– Gì thế này, lại chơi trò mật mã sao?

Iron đi lên trước xem xét tình hình.

– Trời ơi, nhiều thế này biết kiểm tra đến bao giờ đây.

Iron sờ soạn quanh chiếc khóa, cậu thấy dưới bảng mã có một hình lục giác.

– Hình lục giác này là gì đây.

Piza rối lên: – Trời, vào đến đây rồi mà không vào cứu Ji được thì chết mất thôi.

Aly cũng rối lên: – Há, vậy làm sao ra được đây. Biết vậy không vào đây nữa là xong. Làm sao đây, tôi vẫn còn trẻ, còn khỏe mà, chẳng lẽ lại mất mạng trong này sao?

Việt lắc lắc đầu, chép miệng:

-Tưởng thế nào, bà cô già cũng sợ chết khiếp ấy chứ. huh

Kun nhìn qua hình lục giác mà Iron vừa nhắc đến, cậu hình dung được thứ đang ở trong túi quần mình cũng tương tự như vậy. Cậu bỏ ra đưa cho mọi người cùng xem. Tất cả cùng ngỡ ngàng nhìn vật mà Kun đang cầm.

– Để tôi thử.

Kun nhìn kĩ vật đó cũng có hình lục giác, mặt trước là một chiếc nút bấm màu đỏ. Cậu cầm thứ đó cho vào hình lục giác dưới cái bảng mã, nó vừa khít và lập tức cánh cửa mở ra với tiếng kêu ùng…ung.

– Woa, được rồi nè. Anh Kun sao lại có thứ đấy vậy.

Bên trong nhà kho tối om, Ren và Iron đi đầu, ánh mắt luôn có ý cảnh giác. Một thanh típ từ đâu đó vung đến, Ren nhanh chóng tránh sang một bên. Ji từ sau kho hàng đi ra.

– Á….Ren, Kun, Rin, mọi người đến giúp tôi sao?

Kun chạy lại chỗ Ji hỏi thăm: – Mày không sao chứ anh bạn.

Ji cười hì một cái nói: – Không sao, tôi vẫn ổn.

Ji nhìn Hani, cậu thấy vài vết thương vẫn còn trên mặt Hani và Kun khiến cậu áy náy:

– Xin lỗi hai ông bạn tôi, vì tao mà chúng mày bị đánh lây.

Hani vỗ nhẹ vai an ủi Ji: – Không sao, anh em tốt mà.

Rin nhìn Hani và Kun, cô suy nghĩ thầm “ Tuy anh ta ngông cuồng, hênh hoang nhưng anh ta cũng có nghĩa khí ấy chứ”

Thấy Rin suy nghĩ, Ji hỏi ngay: – Rin, em sao vậy?

– À, không có gì đâu anh à.

– Hum, cảm ơn em vì đã cùng mọi người giúp anh.

Ji quay sang Ren, cậu đang quay chỗ khác. Ji ngập ngừng nói.

– Ren…dù sao cùng cảm ơn vì đã cứu anh.

Ren quay nhẹ lại phía sau, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.

– Không vì tại mấy người nhiều chuyện em cũng không đến đây đâu.

Nam đi lại nói: – Thôi mà Ren, quan tâm thì bảo quan tâm đi.

Ji nhìn quanh, cậu ngạc nhiên: – ay za, toàn bạn Rin thì phải.

Rin trả lời ngay: – không có gì, bạn em tòan người dũng cảm mới giám tới đây giúp anh đấy.

– Oh, vậy cảm ơn các em nha. Mà sao mọi người vào được đây vậy, phải có khóa chứ.

Kun ngập ngừng đưa thứ mình đang cầm trên tay cho mọi người xem.

– HÁ, đây là cái gì?

– Anh Kun, ở đâu mà anh có vậy? – Piza tò mò hỏi

Iron và Ren cũng ngạc nhiên quay sang nhìn nhau rồi cùng nhìn vào vật đó.

– Cái này của cô gái tên Na đưa cho tôi đây.

Nam buột miệng: – Là chị gái lúc nãy sao? Chị ta muốn hại bọn mình nhưng sao lại đưa khóa cho Kun.

– Hưm, vậy không biết cô gái đó là người tốt hay xấu nữa._ Việt suy đoán.

Ren nhìn kĩ chiếc khóa nói: – Chắc chắn người đã giúp mọi người vùa nãy là người của nơi này.

Kun không có chút gì ngạc nhiên mà cậu còn tỏ vẻ rất thản nhiên giường như đã biết được mọi việc. Ren hỏi Kun: – Em…. nói đúng không anh Kun._ cố tình hỏi nhấn mạnh

Kun tỏ ra hơi lo lắng, cậu gật nhẹ đầu: – Tôi…nghĩ chắc vậy. Nhưng cô ta đâu có xấu, cô ta đã giúp chúng ta mà.

Rin đi lại can: – Thôi đi Ren, người vừa nãy thế nào đâu có liên quan đến cậu chứ. Cậu càng nói tôi càng thấy khó ưa đấy.

– Nè, cô gái cậu nói là ý gì đây..

Iron xen vào: – Thôi mọi người, việc trước tiên phải thoát khỏi đây đã. Chắc bà ta đã phát hiện chúng ta bỏ trốn rồi, tìm cách rời khỏi đây mau.

– Nhưng giờ chúng ta quay ra thì bị bắt hết đấy.

Ji cười toét một cái rồi đưa ra ý kiến: – tôi đã tìm thấy một con đường khác rồi.

– Ồ, vậy sao.

CẢ đám vui mừng réo lên.

– tiện lúc ở đây tôi đã tìm thấy nơi chứa thuốc phiện và chụp lại rồi.

– Oh, vui không, vậy khỏi cần bọn mình tìm bằng chứng rồi.

– Anh Ji, thoát ra ngoài lối nào anh chỉ luôn đi. Nhanh còn kịp anh à.

Ji chạy lại chỗ đất được khoanh tròn.

– Đây là…

– Tên thủ lĩnh từ dưới này chui lên nên tôi nghĩ dưới này có đường đi nhưng tôi chưa tìm thấy chỗ mở khóa.

– Trời, bằng không à. – Nam, Piza, Lệ và Việt nói đồng thanh.

Ren để ý ở giữa nơi đã được vạch có một hình lục giác tương tự như thứ mà Kun đang cầm, cậu nói:

– Anh Kun nhìn xem, lỗ trống ở giữa có phải rất giống cái khóa mà anh đang cầm không.

CẢ đám dồn sự tập trung vào lỗ trống đó.

– Hình như giống, và…nó ở mặt sau của chiếc khóa.

Kun nhanh chóng để mặt sau của chiếc khóa hình lục giác vào lỗ trống. Có tiếng động rùng..ùng phát ra. Chỗ nền nhà bị khoanh tròn dần dần rời khỏi mặt đất và chi xống bên dưới.

Trong lúc đó, bà thủ lĩnh cùng một đám người đang đứng ở lối ra bên ngoài. Bà ta nói vớ cô gái nào đó:

– Bọn chúng vào hết trong đấy chưa? – vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn cô gái đó.

– Thưa thủ lĩnh, tôi nghĩ bọn chúng cũng đã hết đồng bọn rồi đây.

Bà ta cười hừ một cái, nói: – được, hãy cho nổ tung nơi đây, bọn chúng sẽ không thể thoát, và dù cảnh sát có đến cũng không có chúng cớ buôn lậu của chúng ta. Hahaha.

– Hưm, thủ lĩnh quá sáng suốt mà.

– Há, cô nói sao, ta sáng suốt ư, sáng suốt mà còn để chúng thoát được, sáng suốt mà lại để đám cớm sâm nhập vào đây điều tra sao.

Cô gái đó thấy bà ta tức giận sợ xanh mặt vào.

– Thôi được rồi, kích hoạt nổ cho ta.

– Vâng, thưa thủ lĩnh. – giọng nói dứt khoát.

Ở bên trong, một cái thanh sắt đưa xuống tầng hầm bên dưới. Họ vẫn bĩnh tĩnh vì chưa biết nơi đây sắp bị nổ. Aly mải vội đòi xuống đầu.

– Để tôi xuống trước – vẻ sợ hãi vẫn trên khuôn mặt

Lúc đến lượt Rin đi xuống, tiếng ầm…ùng… phát ra xuyên qua bức tường, rung cả mặt đất khiến cô giật mình trượt chân ngã xuống. Iron ở bên dưới đỡ ngay lấy Rin để cô không bị ngã xuống đất. Kun nhìn lại phía sau hỏi:

– Có chuyện gì xảy ra vậy.

Ren suy nghĩ một lúc rồi hô lên:

– Mọi người, đi mau, nơi này sắp nổ rồi.

CẢ đám chui nhanh xuống tầng hầm, họ không ý thức được mình đang chạy đi đâu, cứ cắm đầu chạy theo một con đường. Quả bom nổ rộng nổ tung kho hàng, các bao bị cháy hết, những mảnh vỡ rơi xuống rung cả đất, rơi cả xuống chỗ tầng hầm. Boom vẫn nổ phía sau đuổi theo đám người, họ không nghĩ được gì, chỉ biết chạy. Khi thoát khỏi đường hầm đó, cả lũ nhảy ra nằm sấp hết xuống đất, nghe tiếng nỏ trên đầu. Cả cái đường hầm bị che lấp bởi những mảnh tường đã rơi xuống. Iron nhanh chóng ôm lấy người Lệ che cho cô, Hani thì khoác cổ Rin vào người mình như muốn bảo vệ.

Lat sau, vụ nổ kết thúc họ mới từ từ ngồi dậy. Aly tinh thần vẫn còn hoảng lỏng, trông cô như người mất hồn, không thể đứng dậy. Ren phải đi lại dìu Aly.

– Aly, cậu ổn cứ hả.

Aly òa kên khóc, ôm trầm lấy Ren: – huhu, tôi tưởng tôi sẽ không còn gặp lại cậu nữa chứ.

– Nè, thôi đi, nhìn con gái khóc tôi không thích đâu.

Hani cũng dìu Rin đứng dậy, cô hơi ngượng bỏ tay Hani và lùi về sau.

– Anh Hani, cảm ơn.

Hani không nói gì, cậu vẫn thái độ lạnh lùng.

Nam và Piza cùng đỡ nhau ngồi dậy, xuổi quần áo.

– trời, may gê, thoát rồi. Tôi tưởng không bao giờ được gặp mama nữa chứ.

– Hưm, yên tâm, cái đồ kẹt xỉ như cậu còn lâu mới toi. Haha.

– Nè, hay lắm hay sao mà cười.

Mảnh tường vỡ đã rơi vào chân khiến Kun bị thương.

– A….á…trời thế này đi làm sao.

Cả đám nhìn Kun và tỏ ra lo lắng:

– Anh Kun, anh có đi được nữa không vậy.

– Anh cũng không biết nữa.

– KHông sao, có gì tao dìu mày._ Ji nói.

Việt dứng dậy nhìn mọi người, nhưng thái độ lại hơi buồn. Rin đã thấy vẻ mặt buồn của Việt nhưng cô không thể hiểu được Việt đang nghĩ gì.

Nam hô: – thôi mọi người, rời khỏi đây thôi.

Iron nhìn quanh, cậu cũng không biêt mình đang đứng đâu.

Lệ nhìn và suy nghĩ cô nhận ra: – đây.. là nơi bọn xấu xa đưa tôi đến mà.

– Oh, vậy tôi biết đường rồi, đi theo tôi.

– CHắc chắn giờ này bọn cớm đã đến đây nên nơi này mới loạn vậy. Nơi đây vằng teo không có ai luôn.

– Rin, sao cậu lại gọi cảnh sát là cớm chứ. Chỉ bọn xã hội đen mới gọi vậy thôi.

– a….à…à tôi làm trong xã hội đen mà.

– Woa, vậy cơ à, chém đỉnh gê nha.

– Chuyện, tôi mà lại.

Cô đánh mắt sang Nam, cô để ý vẻ mặt không vui của Nam khi nhắc đến chuyện đó.

– À, Nam, cậu ổn chứ.

– Tôi á, không sao? Yên tâm đi.

Iron dục: – Nhanh lên mọi người, chúng ta sắp ra khỏi con đường này rồi.

Ren chạy nhanh lên trước.

Có tiếng nói vọng từ phía sau: – ai nói bọn mày sẽ thoát chứ.

Bà thủ lĩnh cùng với đám thuộc hạ đã đuổi kịp họ. CẢ đám quay lại nhìn và tỏ ra lo sợ.

– Giờ thì bà muốn gì đây.

– Muốn gì à, muốn bắt hết bọn mày vì tội hỗn sược với ta. Định bỏ trốn ư, đừng mơ.

Ren đang dìu Aly, cậu đẩy cô cho Việt đỡ, hô:

– Mọi người, chạy khỏi đây ngay, để tôi đối phó bà ta.

– Nguy hiểm đấy.

– Không còn thời gian, đi ngay.

Đám người đó chạy đến, Ren nhảy lên đánh nhau với chúng, cố ý ngăn cản đẻ dám bạn thoát. Mọt tên vừa định chạy lên kéo Hani lại, Ren nhanh chóng khua chân hắn làm hắn ngã kềnh ra đất, tiện chân đá hắn bay mặt vào tường. Một tên khác cầm gậy đuổi theo, Ren lộn một vòng đến chỗ hắn, cầm chắc cánh tay hắn đá bẻ ngược về sau, một cú đá khiến hắn ngã lộn ra đất. bà thủ lĩnh thấy vậy ra lệnh cho tất cả đám thuộc hạ lên đánh Ren. Cậu nhảy lên bay mặt hai tên vừa chạy tới. Một tên to béo chạy lại, giơ tay đánh, cậu tránh trái rồi tránh phải, đỡ mấy chiêu của hắn rồi đá tên đó lăn kềnh ra đất. Thấy quân mình đang bị thua, bà thủ lĩnh nghĩ cách, bà nhìn phía Ren, nói:

– Hưm, người đâu, bắt đám bạn của tên này lại.

Ren thấy vậy quay ngoắt lại phái sau nhìn, cậu không cảnh giác, lúc biết bị lừa quay lại thì bị một gậy của bà thủ lĩnh đó bộp…sau lưng khiến cậu khụy xuống đất.

– Haha, được rồi, bắt một tên thì những tên còn lại không thể thoát được đâu. Haha.

Đám bạ vẫn chạy, chỗ tổ chức party đang nhốn nháo, nhân lúc họ chạy luôn ra bên ngoài.

– Chúng ta phải đi nhanh. Tôi sợ bà thủ lĩnh đó sẽ cho nổ tung chỗ này mất.

Rin thở mạnh một cái: – chạy nhiều cũng mệt, không phải lo, bà ta sẽ không phá hủy chỗ này đâu vì đây là tâm huyết của bà ta mà.

Piza quay lại phía sau nhìn rồi hỏi:

– Vâyh Ren thì sao, cậu ta vẫn ở trong đó mà.

Iron nói: – mọi người tự đưa nhau ra ngoài đi, tôi sẽ cứu Ren.

Kun ngăn cẳn: – Iron, mày mà quay lại, ai sẽ đưa bọn nhóc này ra ngoài đây. Anh biết ở đây không ai có năng lực bằng mày cả.

– Chuyện này thì…

– Anh cũng rất tin và năng lự của Ren.

Rin cười khỉnh một cái: – Oh my god, Ren ư cậu ta thì có năng lực gì ngoài tính hám gái và chơi bời lêu lỏng chứ.

Lệ chép miệng lắc đầu: – nè, Rin cậu không nên nói vậy chứ, cậu ta đã giúp bọn mình rất nhiều mà.

– Thôi, mọi người, chúng ta rời khỏi đây, không nhanh bà ta sẽ đưa người đến bắt chúng ta đấy. Nơi đây mới chỉ là tầng 2, chúng ta phải xuống tầng 1 mới ra được cửa.

– Hey, bảo sao nhìn nơi này khác với nơi chúng ta vào lúc đầu.

– Thôi, không nói nhiều, đi thôi.

CẢ đám mại vội đi nhưng Rin suy nghĩ gì đó, cô ngưng lại.

– Mọi người…cứ đi trước đi.

– Rin, em định làm gì vậy.

– Em…phải quay lại.

– KHông được, vậy để tôi đi cùng, vậy nguy hiểm lắm_ Iron lo lắng thay.

Lệ chen vào: – nè, cậu mà có chuyện gì thì …

– Đừng, mọi người quay lại thì sẽ bị bắt hết đấy. Cứ đi trước đi. Tôi đã có kế hoạch rồi. Mọi người đi mau đi.

– Nhưng mà…

– Không phải nhưng…tôi đi đây_ nói xong cô quay vào trong.

Việt đang dìu Aly nhưng cậu vẫn gọi Rin; – Rin nè,…

Rin quay nhẹ lại nghe Việt nói tiếp: -…không có gì..cậu phải cẩn thận đấy.

– Umk.

Piza lo lắng: – trời, cô bé ngốc này, sao lại dám quay lại một mình thế chứ. Thôi, vậy chúng ta phải thoát khỏi đây để không phụ sự hi sinh của Rin và Ren.

Nam đứng cạnh dúi đầu Piza nói: – cậu bị khùng hả, hi sinh gì ở đay.

– Hì…nói nhầm.

– Thôi, chúng ta đi.

Họ vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng réo réo của xe cảnh sát.

Rin chạy theo lối cũ để tìm Ren, nhưng cô biết cậu đã đi đâu. Cô nhìn xuống sàn nhà, thấy thứ kim loại vụn óng ánh rải dài trên mắt đất như cố ý muốn dẫn đường.

– Cái này là sao, nhìn hơi quen.

Cô nhớ lại lúc đi qua nơi chế tạo boom tự nổ Ren có đi lại chỗ kim loại lấy một nắm kim loại bỏ vào trong túi nhưng chỉ có cô nhìn thấy.

– Ha, cậu ta thông minh quá ha. Mình lại tưởng cậu ta quá đần độn đi lấy mấy cái kim loại vụn ấy chứ. Để xem nào.

Cô đi theo đuờng rải kim loại, và điều kì lạ là những mảnh kim lại kết thúc ở dưới chân một bức tuờng trắng.

– Kì quái, đến đây là hết, vậy thì cậu ta đi đâu…hay là…đi xuyên tuờng sao?

Cô chạm nhẹ lên bức tường, áp tai vào tuờng và gõ nhẹ mấy cái.

– CHẳng lẽ có lối vào ở đây sao.

Cô nhìn quanh mảng tường rồi nhìn xung quanh xem có thứ gì để đập. đúng lúc một tên xay rượu từ đâu đó đi đến. Chiếc váy tuy lè xòe, cô cầm tay xe toạc mảnh váy xòe bên dưới, bên trong cô mặc một chiếc quần đùi. Tên kia vừa uống rượu say vừa hát hò, cô vờ đứng dựa vào tường, tên say rượu đó thấy có gái là lên cơn, nhân lúc này cô dồn hắn vào mảng tường đang nghi ngờ, lùi lại, lấy đà chạy đến đá một phát khiến bức tường và cả tên sau rượu đổ ra sau.

Ren bị trói ngồi trên một chiếc ghế gỗ, đám thuộc hạ vẫn đứng xung quanh cầm chiếc gậy đe dọa. Bà thủ lĩnh đứng trước mặt Ren, yêu cầu:

– Nếu giờ cậu đầu hàng, tôi sẽ cho cậu một chức vị và hưởng sung sướng cả đời.

– HA, sung sướng ư, cái đấy tôi nhiều rồi, không cần bà cho đâu.

– Cậu…ta đã nhìn lắm rồi đây, không thì chờ con đường chết đi.

Ren vẫn ánh mắt thản nhiên nhìn bà ta. Một tên đi lại đấm một phát khiến môi cậu rỉ chút máu nhưng vẫn không thể mất đi tinh thần cậu, hơn nữa lại càng làm cho cậu thêm điển trai hơn.

– Oh, người chúng của chúng ta chảy máu và trông vẫn điển trai gê. Chút máu ở môi càng tô điểm thêm khuôn mặt cậu đấy.

– Hưm, bà cô già, dù có nịnh tôi cũng không bao giờ đầu hàng bà đâu. Bà không biết tôi là người thà chết còn hơn phải đầu hàng một thứ gì à.

– Hô, vậy sao, ngay cả gia đình à, cả đám bạn cậu thì sao đây, chắc chắn chúng sẽ quay lại.

– Hum, bà nhầm rồi, họ sẽ không quay lại đâu.

– Vì sao? – hỏi lớn tiếng.

– Vì tôi là một người xấu xa, họ không thích tôi là đúng rồi. Không những thế họ còn muốn giết tôi nữa cơ.

– Haha, vậy được thôi, tôi sẽ tiễn cậu đi chặng đường cuối.

Bà ta lấy trong người ra một con dao, dơ lên vừa định ra tay thì một tiếng ầm…bức tường đổ sụ xuống, bui bặm bay lung tung khiến cả đám tập trung hết vào bức tường đó. Tiếng ho… phát ra.

– Họ…ho, trời, cái tên mắc dịch này khiến mình phải bụi thế này.

Rin lau mặt mũi, thấy Ren đang bị trói trê ghế và bên đứng trước là bà thủ lĩnh, cô mở tròn mắt.

Bà thủ lĩnh đó thấy có người liền bỏ luôn con dao xuống, hỏi:

– Cô là ai, sao biết được chỗ này.

Ren thấy Rin quần áo rách rưới và đi một mình khiến cậu ngỡ ngàng.

Bà thủ lĩnh nhìn kĩ Rin rồi nhìn Ren: – Đây chẳng phải là cô gái cậu vừa vui chơi sao, hai người là đồng bọn à.

Ren hơi lo lắng, cậu chưa nói gì thì Rin đã nói:

– AI là đồng bọn với hắn chứ. Tôi còn căm thù hắn nữa cơ.

– âu, vậy sao?

– Cũng chỉ tại bà thôi… – Rin chỉ thẳng tay vào mặt bà thủ lĩnh.

– Vì sao?

– Vì bà đã tìm phòng để hắn làm nhục tôi.

– Âu, tưởng chuyện gì, điều đấy bình thường mà.

– Bình thường sao. – vờ tỏ vẻ mặt bi thương. Tôi là một cô gái trong trắng, một tiểu thư khuê các lại bị một tên không bằng súc sinh làm nhục. Ha, tôi hận, hận, hận cả hắn và bà luôn. Tôi muôn cầm dao giết chết hắn cho hả dạ.

BÀ ta cười một điệu cười sảng khoái: – haaaahaaa.. thì ra là muốn trả thù sao.

BÀ ta quay sang nói với Ren: – Cậu nhóc thấy chưa, có ngưới làm giúp ta rồi nè.

– Há, bà…đúng thật là bì ổi, định mượn dao giết người ư.

– Vậy thì đã sao.

Bà ta nhìn tên say rượu nằm dưới đất bất động, cười hừ một tiếng lạnh nhạt.

– Cô bé nếu cô thích tôi sẽ cho cô lấy lại công bằng.

Bà đưa cán dao về phía Rin, cô nhanh chóng chạy lại cầm, cắn răng nhìn Ren:

– Tôi sẽ cho cậu đi tong luôn.

Ren lo lắng, Rin dơ con dao lên đưa thẳng xuống đâm Ren, cậu nhanh chóng tránh được, Rin cố tình quẹt con dao làm đứt dây thừng để Ren thoát khỏi chiếc ghế. BÀ thủ lĩnh lo lắng:

– Nè, các người định làm gì thế hả.

Rin lấy trong người ra hai quả gì đó nhỏ, cô quẹt xuống đất rồi vất ra xung quanh, hô:

– Boom tự chế nè.

Cả đám sợ hãi nằm hết xuống, nhân lúc Rin cầm tay Ren chạy ngay ra ngoài. Thật hài hước vì đây là quả boom giả, chỉ nổ nhẹ có chút khói nhưng không sát thương. Biết mình bị lừa bà ta rất bực, ra lệnh cho đám thuộc hạ đuổi theo.

– CÁc người đừng lại, đứng lại ngay_ vừa đuổi theo vừa nói.

Rin đang chạy, cô dừng lại quay về phái đám áo đen đang đuổi đến.

– Các người dừng lại đi.

Bà thủ lĩnh vênh mặt lên nói: – Muốn sao đây, các người là cùng bọn, lừa ta hả, ta cho các người chết chung luôn.

BÀ ta định chạy lên nhưng Rin hô: – Dừng lại. Tôi có boom nè.

BÀ ta nhìn trái boom nhỏ trên tay Rin cười một cái rồi ra lệnh cho thuộc hạ:

– Boom giả đó, không có kim loại không gây sát thương đâu. Lên cho ta.

– Vậy sao, đừng trách.

Cô cọ quả boom nhỏ xuống đất ném về phía họ, tiếng ùm….quả boom nổ thật khiến cả đám ngã rạp xuống đất vì bị thương. Bà thủ lĩnh cũng dính một chút ở chân khiến bà ta không thể đứng dậy được.

– Chạy thôi.

Nhân cơ hội cả hai cùng chạy khỏi đó.

Bên ngoài giờ đang rất láo loạn khi cảnh sát từ ngoài ùa vào va do tiếng nổ phát ra từ bên trong làm rung nhẹ cả ngôi nhà nhưng Rin và Ren vẫn bị đám áo đen truy đuổi. Họ không chạy ra lối đường chính mà chạy vòng ra cửa bên, nơi mà Nam bị phát hiện. Đám áo đen vẫn đuổi phái sau. Có hai dãy hàng hóa xếp dài, chặn ngang lối ra, Rin và Ren phải cùng trèo lên trên để thoát ra ngoài. Tiếng hô vẫn ở sau:

– Mau bắt lấy chúng, không được để hai tên này chạy thoát.

Ren nhanh chóng trèo lên và nhảy ngay xuống, còn Rin, cô trèo đến nơi, thấy Ren đã nhảy xuống vừa định nhảy thì cô thấy hơi chóng mặt, cơ thể yếu ớt không có sức và ngã từ trên xuống. Ren quay lại thấy Rin đang rơi xuống cậu hơi bàng hoàng, nhanh chóng chạy lại đỡ người Rin trước khi cô ngã xuống đất.

– Nè, nè, cậu sao vậy?

Rin nằm bất động, người cô như bị tê liệt không chút cảm giác, vẻ mặt không chút phản ứng gì.

– Nè, Rin, cậu sao vậy.

Ren nhìn qua cơ thể Rin rồi đoán: – chắc cậu ta bị trúng thuốc rồi.

Cậu cau mày lại suy nghĩ điều gì đó rồi mải vội bế Rin chạy. Đám áo đen vẫn đuổi phía sau nên cậu không kịp bắt xe. Bỗng chiếc xe moto từ đằng trước đi tới chặn ngang đường họ. Ren ngỡ ngàng khi thấy Hani.

– Anh Hani.

– Không còn thời gian đâu, mau lấy xe đi.

Ren không chần chừ, cậu bế Rin ngồi lên xe và phóng đi ngay, cũng không đội mũ bảo hiểm. Đúng lúc đám áo đen chạy đến, Hani vờ bối rối, tỏ ra lo lắng vờ như mình bị cướp chạy lại phía đám áo đen nhờ giúp.

– Mấy anh ơi giúp em với.

– Bọn tao đang bận, muốn ăn đòn hả.

– KHông không, có hai tên vừa cướp xe tôi, các anh giúp tôi với.

– Cướp xe ư, bọn chúng đi đường nào_ lớn tiếng hỏi Hani.

– À… đi lối đó đấy_ chỉ con đường khác.

Đám áo đen đi ngay, không quan tâm gì đến người bị cướp xe. Hani nhìn đám áo đen chạy ngược hướng với Ren cậu thở phào một cái.

– Hey, mệt. Xít nữa thì thôi rồi.

Một bàn tay đập nhẹ sau lưng Hani khiến cậu giật mình quay lại sau.

– há….

Ren vừa đi vừa nhìn chiếc đồng hồ tự động treo cao trên tòa tháp biểu tượng.

– Giờ đã 10 rưỡi rồi, cậu ta phải làm sao đây. Chắc chắn đây là tác hại của việc phản lại thuốc rồi. Cậu ta sao, cậu ta làm được việc này ư.

Ren quay nhẹ phía sau nhìn Rin nhưng cô vẫn bất động, cậu phải dữ tay Rin ôm lấy người mình để cô không bị ngã về sau.

– Cậu ta rắc rối thật.

Cậu cười nhẹ khi nhìn Rin qua tấm gương xe, cô vẫn dựa đầu vào vai cậu ngủ, vẻ mặt tỏ rõ sự yên bình.

– Giờ thì phải giải nhiệt thì cậu mới tỉnh được. – cười nhẹ một cái.

Cậu lên gas và phóng xe đi nhanh.

– Thôi được rồi, cậu đi chậm được rồi đấy.

Nghe giọng nói yếu ớt của Rin, Ren đi chậm và dừng ngay xe gần vỉa hè, nơi có mấy chiếc ghế đá. Rin bỏ ngay tay khỏi người Ren, cô bước vài bước chệnh choạng xuống xe.

– Trời, mình thấy đau đầu thế này.

Ren nhìn bộ váy rách tả tơi của Rin mà không nỡ.

– Nè, Khó ưa, cậu thấy sao rồi.

– Sao á, không cần cậu quan tâm đâu.

– Huh, cậu tưởng tôi muốn lắm à. Nè, vì sao…cậu quay lại cứu tôi.

Rin nhìn Ren, cô để ý vết máu đỏ vẫn còn trên môi Ren nên cô không muốn nói gì hết.

– Cậu hỏi làm gì?

– Có phải…cậu thấy áy náy không.

Giường như Ren nói đúng điều mà Rin đang nghĩ, cô mở to mắt nhưng cô cố gắng dấu sự ngạc nhiên của mình.

– Vậy thì sao?

– Ha, kịch bản vợ chồng một ngày ư? – nói vu vơ. Vẫn chưa hết ngày mà, tiếp tục chứ.

Rin suy nghĩ điều gì đó, cô nhìn Ren, cười nhẹ một cái.

– Ok, được thôi. Giờ cũng gần hết ngày rồi mà. – thản nhiên đồng ý.

– Được. bây giờ…thì thay đồ.

Rin đổi giọng và nghĩ Ren là một kẻ xấu.

– Cậu…đúng là bì ổi. Tên xấu xa. – tức giận

Ren cầm tay kéo Rin lại khi cô muốn rời khỏi đó.

– Cậu làm sao vậy hả. Cậu tưởng tôi làm gì cậu. Cậu định mắc cái áo rách nát kia về nhà à.

Rin chậc ra, cô nhớ là mình đã xé chiếc váy rồi chạy, giờ thì nó thành cái áo rách tươm, diêm dúa.

– Ờ…thì…nhưng giờ này làm gì có đồ mà thay chứ.

Ren nhìn xung quanh, mọi nhà đã đóng cửa, giờ chỉ còn cái bệnh viện lao gần đó mở cửa.

– Chờ một lát.

Ren chở Rin đến bệnh viện gần đó. LÁt sau Ren quay lại với bộ áo bác sĩ.

– NÈ.

– HÁ, gì thế này…đây là áo bác sĩ mà, tôi mặc thế nào đây

– Cái này quá tốt rồi còn gì, rất trùng, trùng đến đùi cậu rồi. chẳng lẽ cậu định mặc quần ngắn vậy đi với tôi sao?

– Ơ thì…

– cậu không biết tôi phong lưu sao, không cẩn thận thì…tôi ăn thịt cậu đấy.

– Linh tinh, mặc thì mặc.

Lát sau Rin trở ra với bộ áo trắng trùng che cả chiếc quần sooc ngắn, nhìn giống như một bộ váy. Cô ái ngại đi chân đất, cầm đôi giày cao trên tay đi lại chỗ Ren đang chờ. Ren quay lại nhìn, cậu sững lại khi nhìn Rin trong trang phục bác sĩ thật đẹp, mái tóc thả sõa xuống trông cô càng quyến rũ hơn.

– NÈ, nè, đi được chưa.

Thấy Rin gọi Ren quay ngay đi chỗ khác.

– HA, không giám nhìn tôi à, hay là sợ tôi thu hút hả.

– Gì cơ, cậu á, ai thèm chứ. Cậu đâu phải mẫu người lí tưởng của tôi. Cứ cho là cậu mặc bộ đồ đó quyến rũ đi nhưng sao chứ, tầm thường thì vẫn là tầm thường thôi.

– Oh, vậy chúng ta đi được chưa?_ vui vẻ hỏi.

– ok.

Rin cầm đôi giày chạy lên trước. Trời tối có vẻ hơi lạnh, cậu nhìn chiếc áo Rin mặc rất mỏng, nhưng điều làm cậu thấy khó chịu là không thể không xao lòng khi thấy Rin mặc chiếc áo mỏng manh như vậy. Cậu cắn răng cởi áo khoác của mìh khoác cho Rin.

– Mặc đi.

– Ủa, cậu tốt vậy sao?

– Hơ, giờ mới biết à.

– Cậu vẫn dùng cách này để tán gái à.

– Hưm, cứ coi như vậy đi.

– Vậy…tôi sắp lọt vào tầm mắt trêu trọc của cậu sao?

– Gì cơ, cậu sốt hả.

– Hey, ai chả biết Ren phong lưu, thích cô gái nào là phải chiếm bằng được, càng khó chinh phục thì càng thích, nhưng chinh phục được rồi thì đá người ta luôn chứ gì.

– Oh, vậy thì đã sao chứ. Iron kể với cậu đúng không? Xem ra…hai người cũng thân lắm chứ.

– Thì cũng bình thường thôi à.

– Tôi hiểu tính Iron mà, cậu ta còn không chơi thân với những đứa giàu có, dù bọn họ rất muốn chơi và mượn thế lực của cậu ta. Nhưng cậu có cái gì để cậu ta suốt ngày bám lấy thế.

– Ai biết. – thản nhiên nói. Chắc do tôi có sức hút.

Ren cười nửa miệng khi nghe câu nói.

– Hay tại cậu ta chơi với bạn giàu nhiều quá chán rồi nên chuyển sang thích bạn tầm thường thôi.

– Tầm thường thì có gì mà vui chứ.

Rin suy nghĩ một lúc, cô hạ giọng nói nhẹ:

– Những người tầm thường không xa hoa, tuy họ không có gì nhưng…họ chơi thật lòng – vừa nói vừa nhìn vào khoảng không. Họ rất vô tư, thích gì làm nấy.

– Vậy sao?

– Không như đám nhà giàu, suốt ngày tìm cách moi móc nhau, nghĩ cách hại nhau, chỉ nghĩ cách làm đẹp cho bản thân cho rằng mình hơn tất cả mọi người, kiêu căng, phách lối. Thấy chán. – đổi ngay giọng.

Nghe Rin nói làm Ren cũng có chút suy nghĩ.

– Nè Rin, cậu nói đủ chưa vậy hả.

– Rồi, vậy thôi. Còn gì để nói đâu mà. NHưng giờ chúng ta đi đâu?

– Thì đi về nhà Iron chứ sao? CHẮc chắn mọi người đang ở đó.

Hai người cùng lên xe, Rin cảm thấy hơi lạ, thiếu cái gì đó. Cô nhớ ra trên đầu không có mũ.

– Nè, mũ bảo hiểm không có đi vào mắt à.

– Hưm, đi với tôi thì không phải đội mũ. Ok.

Rin nghĩ bụng “ cái tên phách lối, ỉ nhà giàu, không sợ cớm. Hưm”

– Bây giờ thì… – Ren nói ngắt đoạn.

– Thì làm sao?

– Thì bám chắc vào, chúng ta phải…chạy cớm.

– HÁ.

Rin chưa biết có chuyện gì xảy ra thì Ren đã nổ máy chạy. Phía sau có hai chiếc xe cơ động và ba người cơ động áo vàng đang đuổi theo.

– HÁ, chúng đuổi theo rồi thì sao đây?

– Sao chăng gì nữa, giờ phải đi thôi. KHông mũ, không giấy tờ xe, toi là cái chắc.

– Nè, thế vậy làm thế nào đây?

– Cậu hỏi nhiều vậy, cứ ngồi im đi.

Nói xong Ren lên gas hết cỡ cho xe chạy nhanh bỏ xa mấy tên áo vàng. Ren nhìn tấm gương xe, cậu không thể ngờ Rin vẫn thản nhiên ngồi sau không chút lo lắng. Cậu tỏ ra lạnh lùng để tránh bị hiểu nhầm là quan tâm.

– Nè, KHó ưa, cậu…không sợ sao?

– Sợ gì chứ.

– Các cô gái đi với tôi…mỗi lần vậy là phát khóc, có người rùng mình, đến nơi là xuống xe và …chia tay luôn.

– OH, chắc tôi không phải người yêu cậu nên không thể nhõng nhẽo được.

– Nhưng giờ cậu vẫn là vợ tôi còn gì, kịch bản chưa hết một ngày mà.

– Ò thì…_ Không biết nói gì.

– GIờ thì sao đây?

Ren phóng gas đi đến nhà Iron. Tất cả mọi người đều tập trung ở đó. Ren ngồi ghế, cầm cốc café uống tạm còn những người bạn thì đứng.

– Mọi người sao vậy, không ngồi à – vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

Nam nhìn Việt, Việt lại hẩy tay Piza, Piza lại nháy Lệ. Không khí có chút căng thẳng, bỗng Ji mở cửa mang vào một túi đồ ăn khiến không khí như vỡ tan mọi căng thẳng.

– Anh Ji, sao anh đi giờ mới về vậy.

Ji nhìn Ren cười một cái rồi nhìn mọi người.

– Đi mua chút đồ ăn, chắc mọi người đói rồi. Có cả bia nữa nè.

Ji đặt túi đồ ăn xuống bàn, lấy một lon bia đưa cho Ren rồi ngồi xuống bên cạnh. Thấy Ji ngồi mọi người mới giám ngồi xuống. Họ ngồi chen nhau mấy cái ghế, không ai giám ngồi gần Ren.

Ji hơi ngại, cậu nói gượng:

– Ren, dù sao cũng cảm ơn mày đã giúp anh.

– KHông có gì, anh muốn cảm ơn thì cảm ơn những người bạn kia đi, vì muốn cứu anh mà đã mệt rồi. – ý ám chỉ việc vừa xảy ra.

Cả đám ngại ngùng chỉ biết nhìn nhau cười nhòe. Thấy vậy Ji chen vào:

– Thôi mà, anh nghe họ kể rồi. Coi như mày chịu thiệt chút đi, bạn bè cả.

Lệ giơ tay ý muốn phát biểu. Cô đứng dậy, vụng về nói.

– À…Ren, cho bọn tôi xin lỗi nha. Hì, cậu cứ coi như là đùa giỡn vậy thôi mà.

– Đùa giỡn sao, cậu không thấy những việc các cậu làm quá nguy hiểm hay sao?

Iron cầm một lon bia ngồi phụp xuống chõ Ren.

– Thôi đi, dù sao cũng qua rồi, chúng ta vẫn an toàn mà.

– Nè, tôi biết chắc chắn là cậu đưa ra kế hoạch này đúng không?

– Ờ thì…

– CÒn việc đóng vợ chồng thì sao đây hả?

Lệ rụt rè giơ tay: – Là…tôi nghĩ ra đấy.

Ren nhăn mặt vào, cậu không nói được câu nào nữa. Lệ cố gắng thuyết phục:

– Thôi đi mà, tha thứ cho bọn tôi đi, bọn tôi không giám đâu. Còn tiền của cậu thì…

– Tiền đó là giả đấy.

Cả đám ngạc nhiên mở to mắt: – Há, là giả sao?

– Hỏi gì nhiều, biết vậy là đủ rồi.

Lệ vui vẻ hẳn lên: – Vậy quá hay rồi, tôi lại tưởng mất số tiền đó thì chán lắm á.

Iron quay sang nhìn Ren một cách kì lạ.

– Nè, tình địch, cậu nhìn tôi làm gì.

– KHông chi. Chỉ muốn hỏi cô vợ một ngày của cậu đâu.

– BIết đâu. – không để ý. Còn nữa, cậu đã bỏ thuốc tôi đung không?

Cả đám nhìn Iron với ánh mắt đầy nghi vấn, còn Iron ngồi dựa vào ghế, mắt đảo lên đảo xuống nghĩ cách đánh lạc chủ đề.

-Ag, hình như trong tủ còn đồ ăn để tui lấy.

Cậu vừa nhổm dậy thì bị Ren túm áo kéo lại.

– Cậu đừng lảng đi, nói ngay.

– Ờ thì…à có một chút thôi.

– Huh, bảo sao tôi ngủ mê man đến vậy, ngủ mà cảm tưởng ngủ rất lâu rồi.

Iron ái ngại nhìn Ren, hỏi:

-Nhưng làm sao cậu biết? – tò mò.

Ren lấy điện thoại trong túi quần đua cho Iron.

-Đọc đi.

Iron tò mò, cầm chiếc điện thoại mò ngay đến chỗ tin nhắn Bluetooth. Cậu ngỡ ngàng mở to mắt:

-Đây… là…

Nam tò mò: – Gì vậy?

Iron nuốt nước bọt cho đỡ nghẹn cỏ, đọc từng chữ.

Tin nhắn bảo trì điện thoại ngày … 27 tháng 8 năm… 2030.

Cả nhìn nhqu cười gượng để che sự ngượng ngùng của mình.

-Hưm, các cậu chém cũng giỏi thật, anh Kun lại đi công tác, lại còn Lệ có em bé nữa chứ.

Việt đánh mắt sang nhìn Lệ, cười sặc sụa. Lệ đã ngại lại thêm tên Việt cười đểu khiến cô bức mình nhưng vẫn không quên để ý ánh mắt Ren: – Xem nào, cậu ta có thay đổi gì không.

Cô ngồi quay lưng về phía Ren, lấy một chiếc gương vờ soi nhưng cốt yếu là muốn nhìn Ren.

– Vậy là tốt rồi, ngồi thế này không ai biết.

Rin từ cầu thang đi xuống chỗ Lệ.

– Nè, làm gì đấy.

Lệ nhìn vào gương, cô thấy ánh mắt Ren đang nhìn hướng vào mình, ánh mắt có vẻ êm dịu và nhẹ nhàng khiến cô ngạc nhiên rơi cả gương.

– HÁ.

Rin nhặt chiếc gương lên đưa cho Lệ: – Cô bạn xấu xa, cậu sao vậy hả. tự dưng bị điên à.

– Haha, không có gì.

Lệ vui mừng cầm chiếc gương, miệng cười tủm tỉm. Iron thấy vậy lên tiếng:

– Cô Trời ơi, cô làm sao vậy?

– Không sao chăng gì hết. Nô lệ đi mua bánh mì cho ta nhanh.

Cả đám há hốc mồm.

– Giờ làm gì còn cửa hàng bán nữa chứ.

Kun nói giúp Iron: – Thôi mà Lệ, sao hành người ta vậy.

– Nãy đi đưa Aly về được thì bây giờ cũng có thể đi mua bánh chứ.

– Giống nhau à.

– Trả giống.

Ji can: – Thôi hai người, cứ cãi nhau suốt thôi.

Ji đưa mỗi người một lon bia, nói: – Tôi thật tình rất cảm ơn mọi người. Từ giờ tôi sẽ không bao giờ để phạm sai lầm như vậy nữa. Ok.

– Ok luôn. Vậy mới đáng mặt nam nhi chứ. – Kun nói.

Cả đám vui vẻ nói chuyện chỉ có Rin bị bỏ thuốc đến giờ người vẫn ê ẩm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.