Buổi sáng đi học, Rin như thường lệ vẫn đi muộn. Cô đi từ từ trên con đường dài đầy ánh nắng ban mai và tiếng chim hót ríu rít trên cây. Cô lững thững từng bước chậm chạp, chân thỉnh thoảng lại đá mất chiếc lá rụng rời dưới chân. Cô chỉng sửa ngay ngằn lại chiếc cặp deo dây có hình nhóm nhạc Hàn Quốc, rồi chạm nhẹ lên làn môi dang bị khô, cô mở to mắt lo lắng liền lục tìm đồ gì đó trong cặp.
– Đâu mất tiêu rồi, hôm trước mình vẵn còn dùng mà. cô mải móng tìm đồ trong cặp nhưng không thấy.
Cô đánh mắt nhìn xung quanh , hoài nghi điều gì đó, rồi tiện tay rút chiếc điện thoại trong cặp ra gọi:
– Chị à, em làm mất son trắng rồi giờ phải làm sao?
– Chẳng sao cả, ai dùng nó thì tự gánh lấy hậu quả, còn nếu ai đó nhặt được bỏ đi thì không sao. – Tiếng nói nghiêm túc từ phía bên kia điện thoại
– Chị nói kiểu gì vậy, nhỡ người lấy được họ gặp nguy hiểm thì… – càu mày nhìn vào chiếc điện thoại.
Rin chưa nói xong người này đã cụp máy.
– Chị ấy đúng thật là, sao, lạnh lùng qua, độc ác quá cơ.
Rin thở mạnh một cái, sửa soạn lại cái túi sách mình vừa lục tung lên, không cẩn thận làm rơi chiếc bút. Cô cúi xuống nhặt, qua kẽ hở của mấy cái cây trồng bên vỉa hè, cô thấy 1 boy rất quen mặt, đang đứng cùng 1 girl lạ mặt. Rin nhìn qua cô gái đó biết ngay không phải học sinh trường mình, dáng điệu trông rất chảnh, điệu đà.
Cô gái đó nói với cậu con trai kia:
– Iron à, mình chia tay đi. – Cô vuốt nhẹ mái tóc thả xõa của mình.
– Há, cậu … nói đùa tôi đấy ak. – Tính cách giống như một đứa trẻ nhí nhảnh.
– Tôi không nói đùa với cậu đâu.
– Thôi ai đùa kiểu đấy chứ. – Cố tình đánh trống lảng.
Cô gái đó cầm nhẹ tay Iron giải thích:
– Vì giờ tôi thấy tôi thích Ren hơn rồi, cậu ta chuyển trường khiến tôi không muốn học nữa, bỏ tôi đi cũng được.
– Aly, sao lại vậy, tôi kém Ren ở điểm nào chứ. – giọng có chút bực tức, khôn phục.
– cậu không kém nhưng…
– À, do đợt trước tôi nổi lên cậu mới bỏ Ren theo tôi, còn giờ, danh tiếng của Ren lên cậu lại muốn theo Ren chứ gì, vì cậu ta hơn tôi sao?
Lúc này Iron không tỏ ra trẻ con nữa mà nghiêm túc nói.
– phải vì vậy không.
Aly thản nhiên trả lời: – Có lẽ vậy.
– Thời gian qua cậu vẫn nhắn tin cho Ren sao? Cậu bắt cá hai tay cơ ak.
– Xin lỗi Iron. – Vẻ mặt không chút hối lỗi.
Tiếng ồn xung quanh yên ắng như muốn đồng cảm vớ sự thất vọng của Iron. Rin vẫn đang đứng sau gốc cây to gần đó nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người.
– lại có vấn đề rồi, phiền thật ý. Tên này không biết nghiêm túc là gì thì phải.
Cô lắc lắc nhẹ dây tai nghe đang cầm trên tay, tiếp tục nghe chuyện.
Cặp chặn mày của Iron xìu xuống, có vẻ cậu rất buồn.
– Aly, con người cậu chỉ vậy thôi sao? Cậu thích người ta nhưng người ta có thích cậu không mới là đều quan trọng.
– tôi không cần, chỉ cần tôi nói thích ai là người nấy đồng ý luôn nè. – vẻ mặt đầy tự tin và kiêu hãnh.
– Vậy nhưng kỉ niệm của tôi với cậu thì sao?
– Ờ thì…
Chưa nói xong một chiếc taxi đỗ gần chỗ Aly đứng, tiện cho cô lấy cớ:
– thôi tôi đi đã, gặp lại sau.
Iron thẳng tính, trước tình huống này khiến cậu dở khóc dở cười.
– nè Aly, chúng ta vẫn chưa nói xong mà.
Dù có lớn tiếng gọi nhưng chiếc vẫn chạy một cách phũ phàng. chủ nhân chiếc xe không muốn mở, cố tình ra hiệu cho xe chạy mặc cho Iron đang gọi.
– ne..nè… – thái độ bực tức giống như đứa trẻ con trông mới ngộ.
Cậu nuốt cơn tức nhìn chiếc xe cho đến lúc nó đi khuất, nhìn lên trời thở mạnh một cái như trú hết sự bực tức ra ngoài. Cậu cố gắng lấy lại tinh thần bằng cáh quay lại đạp mạnh lên cái cây đằng sau. Một chiếc cành cây nhỏ rơi chúng đầu Rin khiến cô kêu nhẹ một tiếng a…a… Nghe có tiếng người Iron tỏ ra cảnh giác.
-Ai, ra đây. – dõng dạc.
Cô bước ra khỏi gốc cây và cười sặc sụa trước tình cảnh éo le của Iron. Vẻ mặt khó hiểu của Iron đang nhìn Rin, cô nín cười, khoanh tay trước ngực nói:
– Cuộc tình của cậu cũng éo le gớm ha.
– Liên quan gi đến cậu chứ?
– Heey, không phải ngại tôi đâu, chuyện đấy tôi thấy nhiều rồi mà.
– Dù sao cũng không liên quan đến cậu. – đổi ngay giọng, từ nghiêm túc sang nhí nhảnh
– Có chứ, tại hai người làm ô nhiễm tiếng ồn ròi, tôi đang nghe bài bonce thì tại hai người nên không nghe được ne.
– Hứ, thật không hay vì cậu mún hớt chuyện hả?
– Ơ…thì…
– Mà cậu là cô bạn cùng lớp Ren đúng không?
– Ừm, cậu ta là bạn thân của cậu sao? Tính có hơi khác nhau, lại còn tranh cùng một cô gái nữa. Cậu có biết gì về tôi không? – vừa nói vừa cắn nhẹ bờ môi dưới.
– Cậu là fan kpop chứ gì, là người rất hay tò mò, nên hay hỏi.
– Sao cậu biết vậy, tôi cũng nổi quá ha. Còn cậu, hay có thái độ trẻ con, tính hơi nóng, nhưng dù có lớn tiếng nhưng không ai sợ đúng không.
– Nè nè, không an ủi người ta thì tôi lại còn cho người ta bay hả.
Rin lấy trong cặp đưa cho Iron một chai nước ngọt .
– Uống không?
– Giời này ai còn uống thứ đó, quê chết đi được, phải uống café, bia chứ.
– Nè, có voi đòi hai bà trưng sao? Không uống thì thoi vậy.
Vừa định cho trong túi thì Iron giằng lại.
– Thôi đưa tôi uống cũng được, cãi nhau suốt đang khát
Cậu cầm lon nước bóc ra tu ngay một hụm. Rin thấy anh bạn có chút vui nên cô cũng thấy vui vì đã an ủi được cậu ta.
– Tôi cũng uống.
Bóc tạch…non nước uống.
– Đây là bia có phải tốt không
– Bia bọt gì, tí còn đi học đấy. Thôi chết mà nhắc đến chuyện đi học tôi mới nhớ, sắp mụn giờ òi, đi nhanh.
– Nè cậu có ngửi thấy mùi gì giống mùi bia không?
– Tất nhiên vì lon tôi đang cầm là bia mà.
– Há, sao không đưa tôi lai đưa tôi nước ngọt, trẻ con quá ak.
– Ha, cậu lớn với ai mà kêu trẻ con chứ, đi thôi.
Nói xong cô kéo Iron đi luôn. Bị Rin kéo đi nhưng Iron vẫn thấy vui vì có người chia sẻ cùng, vừa đi vừa nhìn Rin rồi cười.
Ở trong lớp Rin giường như đang có ý chia bè phái theo tổ, nhóm Mi với mấy đứa chơi thân cùng tổ có cả Bông, nhóm 5, 6 đứa chơi với Nhàn suốt ngày chỉ biết nịnh nọt vì cậu ta có vẻ hot. Còn những học sinh còn lại chơi trung lập và rất đoàn kết. Ren bây giờ không ngồi cùng bàn Rin nữa mà cậu tự ý chuyển xuống ngồi bàn Mi, vậy cũng lf người trong tổ của Mi rồi.
Được Ren ngồi canh Mi vui mừng ra mặt, kiêu căng nói với cả đám bạn.
– Có Ren ngồi đây bọn mình không sợ bị điểm thấp rồi. Ren nhà ta học tốt lắm mà.
– Không có đâu, tôi ngồi đây để thử không khí thôi, tôi học rất bình thường, không cao siêu gì đâu, đấy là tôi nói trước.
Buổi chiều, Rin và Lệ hẹn nhau từ sớm, họ bê một hộp bánh nhỏ lên lớp, đợi mọi người đến gần đủ mới bỏ ra.
– Mọi người ăn thử bánh đi, rồi đưa nhận xét nha.
Đám học sinh thấy đồ ăn ùn ùn kéo đến, chưa được ba giây đã kín chỗ ngồi.
– Ay trà, lại được ăn òi, để tui thử xem nó thế nào?
– Thử gì ăn thật luôn ý chứ, ông bao giờ trả là người ăn nhiều nhất.
– Cái bà này lại chọc khoáy tui nữa rồi.
Rin nhìn xung quanh lớp, vì cô muốn bao quảy hết lớp học. cả đám xúm lại ăn thử bánh, có cả nhóm Mi nữa, còn Nhàn với mấy đứa ngồi phía cuối lớp tỏ ra không quan tâm, bữu môi coi thường:
– Trời, con đấy thì làm ăn được cái gì, tụi mày mún ăn bảo tao mua, ngon to hơn vậy nhiều.
– Ừm, đúng rồi, đi với Nhàn có mà còn được ăn nhiều nữa_ Ánh nịnh nọt.
La là người không thích nói nhiều nhưng thấy Ánh nói vậy phản đối
– Mày nói vậy là không được, tao không thích bánh kem, nhưng thử xem Nhàn bảo mua cho bọn mày mà đã mua cái gì chưa.
Nhàn hơi bực mình: – Nè sao ma lại nói thế hả. mày phe tao hay phe tụi nó đây. Tao bảo mai là sẽ mua, mày ý chơi với tao hì đừng kêu nhiều.
Bảo nói xen vào: – Bà La này, gì mà phải căng thẳng thế chứ.
– Cứ yên tâm, tao hứa cho chúng mày đồ ăn là sẽ mua mà, còn khuyến mại nữa chứ. Còn bọn kia, nghèo rớt lấy gì mà ăn còn bày đặt làm bánh.
La nhếch mép nói thẳng vào mặt Nhàn.
– Nhàn ak, mày quá trảnh rồi đấy, mày xem mày bằng ai mà mày chê người khác, dù thế nào mày cũng chỉ là một con người thôi.
– Nè sao lại nói thế hả La, có gì nói khẽ là được rồi.
– Mày mún rời khỏi tổ này hả, mày định theo phe ai?_ giọng chua ngoa
– Không, tao chẳng theo phe nào hết, sống độc lập như Rin với Lệ là được rồi. mà tao nói cho mày biết, tao không phải ăn xin mà mún mấy thứ đồ ăn vặt của mày, khi mới vào lớp tao thấy mày người lớn mới chơi cùng nhưng càng ngày mày càng tồi và khẳng định từ trước đến giờ, chỉ có mày ngộ nhận thôi chứ tao không phải theo phe mày đâu.
Nói xong cô đứng dậy chạy lại chỗ đám bạn đang ăn bánh. Nhàn rất bực nhưng cô, cắn chặt hai hàm răng ánh mắt nhìn vẻ khó chịu vì không thể làm gì. Đám bãn càng vui vẻ càng cười thì càn khiến Nhàn tức tối. Rin đánh mắt nhìn về phía Nhàn và để ý La đã rời khỏi đó đi lại ngồi cùng đám bạn khiến cô thấy vui, vừa nhìn Nhàn vừa cười điệu cười mỉa mai. Cô nhìn Nhàn với ánh mắt thách thức khiến Nhàn càng bực, quay ngoắt ra phía sau. Cô bạn Sen ngồi bên cạnh Nhàn, cô gái này rất hiền và cực kì ít nói, cô ngồi cùng tổ Nhàn, và giường như đều bị Nhàn bắt nạt. Cặp mắt cô luôn hướng chỗ đám bạn đang vui chơi, có vẻ thèm thuồng nhưng không dám đi. Thấy thế Rin đi xuống chỗ Nhàn.
Ren nằm dài trên chiếc ghế ở cuối lớp, cậu khôn quan tâm đến mọi việc diễn ra trong lờp nhưng nghe Rin lên tiếng làm cậu phải ngồi dạy vì muốn xem Rin có thể dở được trò gì. Ren ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đan vào nhau để trên bàn.
Rin đi lại phía Sen mời:
– Sen, cậu có mún cùng ăn bánh không lên kia đi không hết đấy, sao những người hiền lại toàn ở tổ Nhàn thế này cơ chứ.
– Ha, sao cơ, mày nói vậy có nghĩa là bảo tao bắt nạt nó sao:
– Đúng quá còn gì, không những thế mày còn coi thường cả bạn bè luôn, cứ sống vậy thì chẳng ai chơi với mày đâu – Thản nhiên nói.
– Cho mày nói lại đấy, tao ak, đầy bạn, zai nhiều, gái cũng chẳng ít_ giọng cố tỏ ra không bực bội.
– Oh, zậy được rồi tao mời Sen đi ăn là được.
Rin cầm tay Sen kéo đi thì Nhàn gọi lại: – Sen, không được đi.
Sen lưỡng lự, nửa mún đi nửa mún ở.
– Tao bảo mày ở lại cơ mà, ăn uống mấy thứ linh tinh gì chứ.
Sen định nói điều gì đó nhưng lại thôi, thấy Nhàn gay gắt vậy cô từ chối:
– Rin ak, cảm ơn cậu, tôi không đi đâu, tôi không thích bánh kem cho lắm.
– Sen cậu sợ gì chứ, cậu ta làm sao cậu mà cậu nghe lời vậy.
– Vì… thôi không có gì.
Sen quả quyết không đi càng làm Rin thấy tò mò.
– Ưm, vậy thôi, cậu cứ ngôi đây tôi đi.
Rin rời khỏi, Sen vẫn nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối. Nhàn nói: – chị nhìn cái gì, có gì đẹp đâu cơ chứ.
Nói xong lấy chiếc hộp phấn phớt qua một lớp.
Ren để quyển sách ở trên mặt, cậu nghe hết câu chuyện, đợi Rin đi cậu mới bỏ sách trên mặt mình ngồi dạy nhìn Sen rồi lại nhìn Rin với ánh mắt khó hiểu.
Cả đám vẫn vừa ăn vừa bàn tán.
– Nè, Lệ, bánh do các cậu làm đây hở.
– Nhìn thì cũng đẹp đấy nhưng thiếu thứ gì đó.
– Ừm, socola có vẻ vẫn chưa ngon cho lắm.
– Mà vị cũng chưa đặm lắm, bánh socola bạc hà nhưng mùi bạc hà lấn hết mùi socola rồi. – Piza nhận xét.
– Chắc do cậu bỏ nhiều bạc hà quá chứ gì.
Lệ suy nghĩ rồi nói:
– Đâu có tôi bỏ còn ít hơn socola mà.
– Ak, chắc do mùi socola rồi.
– Chắc vậy, bọn tôi làm socola chẳng ngon gì cả.
Bông gợi ý: – Nè, ở gần chỗ ngã ba đường kia có quán bán socola ngon lắm, không ngán, cũng không quá nhạt.
– Ak, tui biết tiệm đấy rồi, tiệm đấy còn biệt danh là tiệm socola mỹ nam đấy. toàn boy làm thôi.
– Thôi ông bà bàn chuyện đấy làm gì, nói tóm lại, every body thấy thế nào_ Lệ hỏi.
– Tóm lại là bánh trước vẫn ngon hơn, bánh này chưa được.
Lệ và Rin thở dài, đứng quay lưng vào nhau.
– Lại thất bại nữa rồi, chúng ta đã làm trên dưới chục lần mà vẫn không thành công mới chán chứ.
– Há cái gì, trên dưới chục lần ak, nhiều giữ zậy. – Đám bạn hô để trêu.
– He he.
Ren từ dưới lớp đi lên, tay xỏ túi quần trong rất phong độ. Thấy Ren đi qua, Lệ goi:
– Ren à, cậu có ăn bánh rồi cho ý kiến không? – Giường như Lệ có ý gì đó với Ren.
– Tôi không rảnh – giọng hơi chút lạnh lùng.
Nói xong cậu đi ngay. Rin quay sang hỏi:
– Nè bà già, có phải cậu định để ý đến cậu ta không?
– Làm gì có.
– Chối gì nữa tôi nhìn ánh mắt cậu cũng đủ biết rồi.
– Vớ vẩn làm gì có, cái tên lạnh lùng như thế tôi…
– Đấy không phải gu của cậu sao? Lạnh lùng mà.
– Nhưng không phải dạng này, cậu ta đâu biết quan tâm người khác.
– Vậy sao lại để ý cậu ta chứ.
– Đâu có, dù có để ý thì cậu ta cũng chẳng để ý tôi đâu. Mà hình mẫu của cậu nay có đi học không vậy?
– Có, cậu ta chạy đâu rồi không biết nữa.
– Ai..?
– Thì là… nè sao hỏi vậy, lớp mình nay có mỗi Min chưa có mặt ở đây cậu cố tình hỏi trêu tôi đấy hả.
– Áy trà, lộ rồi nhe, gu ấm ấp của cậu là Min sao?
– Ơ…chép…chép.. không có gì để nói. – phồng nhẹ hai mà, cười gượng với Lệ. à, tôi mới wen bạn của Ren, cậu ta là Iron ý. Tính cũng rất trẻ con. Hình như gu của cậu cũng vậy hay sao ý.
– Thì một lúc thích hai gu liền có sao đâu.
Hai cô bé có vẻ dễ thương ở khóa dưới e lẹ đi vào trong lớp Lệ, hỏi:
– Cho cho em hỏi chị Lệ với ak.
Lệ hơi ngạc nhiên nhưng cũng nói:
– Ak, ờ, Lệ ra ngoài có chút việc rồi.
Rin xen vào: – Lệ đang đi tán trai rồi, có gì bảo cái chị đứng trước mặt em là được.
Lệ quay sang nhìn Rin nói lẩm bẩm gì đó, trong khi Rin vẫn đang cười.
– Có gì chị bảo chị ấy cô giáo chủ nhiệm bảo xuống lấy bài kiểm tra tiện thể gặp cô giáo tiếng anh có chút chuyện.
– Ừm, được rồi.
Ren từ ngoài đi vào, hai cô nhóc ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của cậu ta.
– Chào hai người đẹp, đâu đây.
– Ô, anh…Ren nè. – phấn khởi khi gặp dược Ren
– Đúng rồi, anh á, anh còn đẹp hơn so với bọn e tưởng tượng. Woa.
Cô bé vui mừng thể hiện rõ qua giọng nói.
Ren cười nhếch miệng, nháy một bên mí vẫn triêu trò tán tỉnh khiến hai cô nàng rối rít cả lên.
Rin nhìn điệu bộ đó thật ngứa mắt, cô chỉ mún nhảy lên đấm cho cậu ta một phát.
“ Rin yêu cầu: – Dừng lại, ai cho cậu dụ dỗ trẻ thơ đấy hả.
Ren ngỡ ngàng nhìn Rin, và chưa kịp nói Rin đã chạy lại đấm một phát vào mặt Ren làm cậu ngã xuống trước mặt bao nhiêu học sinh vây quanh. Cô cảm thấy thật hả dạ”
Tiếng trống vừa vang lên khiến Rin trở lại, nhìn xung quanh Ren và hai ả kia đã đi từ bao giờ mà không biết. thì ra cô lại mơ tưởng.
– Trời sao mình nghĩ lung tung thế này ngại wa đi.
Lệ vỗ nhẹ vai: – Cậu bực làm gì, kệ người ta đi, cậu tìm tình nhân đi đã không có đứa cuỗm mất đáy nha.
– Không sao, kệ đi.
Lệ thở mạnh một cái rồi chỉ ra phía của sổ. Min đang tươi cười và chuyện trò với mấy đứa con gái khóa dưới. Cô có vẻ không vui, liền đi ra gọi:
– Nè Min cậu cầm sách của tôi đấy, lấy trả tôi đi.
Cậu hiểu ý của Rin, thực tình cậu cũng muốn thoát khỏi đám nhóc này.
– Ok, hẹn gặp mọi người khi khác – Quay ra nói vói mấy đứa.
Nói xong cùng Rin đi vào.
– Rin… hình như tôi không cầm quyển sách nào của cậu thì phải – Nói từ từ, giọng ấm áp nghe mới thích tai.
– Ừ, thì đúng rồi, tôi chỉ trêu vậy thôi, đằng nào mà trả vào học, xin lỗi nha_thản nhiên nói.
– Không có gì, nhưng sao còn vào lớp khi biết tôi nói dối chứ.
– Thì càng không phải nói chuyện với đám đó.
– Là ai vậy?
– Là fan hâm mộ thôi.
– Hâm mộ ư? Hâm mộ cái j?
– Thì đẹp trai, chơi bóng giỏi.
– Thôi thôi ông tướng, cứ ở đấy mà chém mai thành bão rỗi đấy.
Rin có vẻ hơi ngại, cô đi ngay ra khỏi lớp. Min tò mò:
– Cậu ta sao vậy, như người khác cố tình nói vậy phải ngại không biết nói gì vì có thể bị nghi ngờ là gen, sao cậu ta vẫn thản nhiên lại còn nhận lỗi luôn nữa chứ. Cậu ta thú vị đấy.
Còn Lệ thì hớt hải chạy xuống văn phòng lấy bài kiểm tra. Cô là lớp phó phải có trách nhiệm những vấn đề này.
Iron từ tầng 3 đi xuồng, nhìn qua khe của sổ của lớp nào đó đấy thấy dáng người rất giống Aly và Ren dưới cổng trường, mải vội cắm đầu chạy luôn xuống cầu thang, trên tay vẫn cầm một sấp đề. Lệ cũng vừa lúc đi lên, tay vừa ôm đống bài vừa tìm kiếm bài mình xem điểm trước:
– Không bít mình được bao nhiêu đây. Trời ơi tò mò wa.
Iron đang chạy xuống không để ý đâm vào Lệ, làm tập để trên tay của hai người đều bị bay xuốn đất. Lệ phản ứng ngay:
– Trời ơi, mắt mũi cậu đi thế nào mà đâm vào tôi vậy hả.
– Cậu thì có vừa đi mắt cứ cắm xuống đất làm sao nhìn thấy đường.
– Còn hơn cậu, cứ nhìn lên trời mà mơ tưởng. Không nói nhiều, nhặt lên cho tôi.
– Nè, sao cậu ngang tàng zậy, cậu làm rơi của tôi mà, cậu phải nhặt lên chứ.
– Gì, tóm lại có nhặt không.
– Không .
– Vậy được rồi, ai nhặt của người nấy.
– Ok
Hai người đành tự nhặt bài của lớp mình.
– Sao nhiều vậy nhặt mãi mà không hết vậy – Lệ than.
Bỗng một bàn tay nhặt giúp Lệ, cô vui vẻ cảm ơn, nhìn lên thật ngỡ ngàng khi người nhặt là Ren:
– Ủa, Ren … cậu…
Iron xen vào: – Đâu có gì phải xúc động, đây là chuyện bình thường mà.
– Ha, nhưng tốt hơn cậu, đồ nhỏ mọn – Lệ vênh mặt tỏ vẻ ngang tàn.
– Gì, hơn cậu thì đúng ấy, đồ con gái gì mà đanh đá. Chẳng ai thích, chắc lợn đất mới thích thôi.
– Gì cơ. – giọng đanh.
– Ak không có gì.
Nhặt xong bài cho Lệ, Ren ra hiệu cho Iron đi luôn.
– Nè bà cô già đanh đá, tôi đi đây, không có thời gian nhiều chuyện với bà đâu.
Nói xong chạy ngay đi cùng Ren, để lại sau đó là sự tức giận của Lệ.
– Ha, nè còn chưa thèm xin lỗi đấy sao đã đi rồi.
Vì đã vào học nên cô chạy nhanh lên lớp cũng không xem bài mình nữa.
Ren lại bỏ tiết học, cô giáo dậy tiếng anh lắc lắc đầu:
– Cái anh này lại trốn học rồi, tôi phải ghi vào mới được.
– Vâng cô cứ ghi đi dù cô ghi cũng chẳng làm gì được cậu ta đâu ak.
– Sao các em bảo sao cơ, dù gì cũng phải ghi cho dám hiệu biết chứ. Hôm nay tôi con tiết kiểm tra 1 tiết đấy, tổ nào làm điểm cao tôi tăng 1 điểm phẩy, không thì nghỉ luôn.
Cả lớp hô hò đồng tình. Trong lúc đó Mi cứ ngệt ra vì Ren, cũng lo đám bạn không muốn giúp mình.
Ren đi cùng Iron ánh mắt luôn cảnh giác mọi thứ xung quanh. Iron nhớ ra hai dáng người dưới cổng trường, cậu hỏi ngay.
– Có phải cậu vừa gặp Aly không.
– Cậu bị ảo jả, tôi gặp cô ta làm gì chứ.
– Ừa, vậy chắc tôi nhìn nhầm.
Ren hêch nhẹ môi, lắc nhẹ đầu. Iron tự cảm thấy câu hỏi vừa rồi mình có chút vô duyên khiến cậu hơi ngượng trước Ren, chuyển ngay chủ đề.
– Cậu bỏ luôn bài kiểm tra để đến đây hả.
– Không quan trọng. Giống cậu thôi.
– Đâu có giống.
– Ừm ha, không giống ư, chỉ cải tôi trốn do không thích còn cậu là lười. – Cố tình trêu đểu bạn.
– Nè nè, ý cậu bảo tôi lười, tôi là hơi bị chăm lun, chỉ là chưa muốn thể hiện cái chăm thôi.
– Ừ ha, cứ cho là vậy đi.
– Ê, câu nói này nghe wen nha.
– Wen gì.
– Có, tôi có nghe ai đó hay nói mà.
– Rồi, cứ ở đấy mà nghĩ đi.
– Chắc chắn tôi sẽ nhớ ra trong tương lai. Nhưng mà àng ngày cậu càng ít cười đi, lại có chuyện gì à, hay vẫn chuyện cô người lớn đó.
– Thôi ngay đi nha, đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi.
Thái độ Ren bỗng thay đổi khi Iron nhắc đến cô bạn nào đó.
– Ừm vậy thôi, hay nghĩ đến đám bạn lớp cậu đi.
– Có gì đâu chứ.
– Chẳn hạn như cô bé tên Tiểu Anh nè.
– Lại stop, sao lại nhắc đến nhỏ đó, chỉ toàn đem lại phiền phức thôi.
– Vậy cơ à, nhưng tôi thấy cậu ta thú vị ý chứ.
Hai người vừa nói vừa đi vào một căn phòng kín, bắy đầu dán mắt vào chiếc máy tính, trên màn hình là toàn bộ ngôi trường Thiên Thần.
– Nhìn xem cái trường này chẳng có gì thay đổi cả. – Ren nhìn toàn bộ cảnh trường mới đưa ra nhận xét.
– Mọi thứ vẫn như em của ngày hôm qua.
– Mà cậu với cô gái ở cầu thang có quen nhau không?
– Không, tui nghĩ sau này có gặp còn là tình địch ý chứ. Nhìn thì cũng rất quen mặt, hình như bạn của cậu và Rin đúng không?
– Way, cậu gọi Rin, sao biết nhau bao giờ mà gọi thân mật vậy.
– Gặp đầy lần sao không biết. Cậu trông cậu ta thế nào?
– Bình thường, không phải người mình thích.
– Nè nói linh tinh, làm gì có chứ, cái nào đã xa tôi, tôi cho xa mãi mãi luôn.
– Hey, không biết đâu, cậu bảo Rin bình thường, tôi mà tán đổ thì đừng kêu nha.
– Khùng, xem đi còn về lớp.
– Ak thôi cậu ở đây đi, tôi về đã.
Nói xong Iron chạy thẳng ra ngoài, cũng quên luôn tập đề mới cầm. Ren nhìn đống đề cười nhèo một cái: – Đúng là mắc dịch, mỗi cái này mà còn quên.
Ren theo dõi tiếp vào màn hình, những cái camera gắn ở khắp trường hiện lên trên màn rất rõ nét. Thấy có bóng người gần thư viện, cậu phóng to màn hình nhìn cho rõ. Thật ngỡ ngàng khi người nhìn thấy chính là Rin
– Cậu ta làm gì ở đây vậy.
Cậu xem kĩ, Rin đang cầm điện thoại, nói chuyện với ai đó một lúc xong thì cụp máy. Cô ngồi phụp xuống, khuôn mặt chán nản như người mất hồn. Giọt nước mắt từ trên khóe rơi nhẹ xuống đôi môi hồng hào. Điều này khiến trong tim Ren có cảm giác gì đó rất lạ, cậu cũng không hiểu, cũn không biết ý nghĩ nào đã khiến cậu chạy ngay khỏi đó đến chỗ thư viện mà Rin ngồi. Cậu nhìn bức tường đã xây xong lại nhớ lại hôm Rin cứu mình nhưng không thấy Rin ở đó. Cậu bước chân rất nhẹ vì không muốn cho ai biết sự có mặt của mình ở đây, từ từ lại phía cây xanh gần đấy, ánh mắt kuôn tỏ ra thận trọng. Cậu nhìn xung quanh nhưn nơi đây quá vắng, không có một ai.
-Chẳng lẽ mình mơ.
Ren đưa tay lên vuốt nhẹ cái tóc kiểu hàn quốc của mình bỗng một giọt nước ấm rơi vào tay khiến cậu ngạc nhiên rồi quay nhẹ đầu nhìn lên phía trên cây.
Rin im lặng ngồi dựa vào cái thân cây to xù, và giọt nước rơi vào tay Ren chắc là nước mắt của Rin. Ren biết ý, cậu không nói, cũng không gọi, chỉ đứng yên lặng, trong cùng một không gian thời gian với Rin. Và giường như cậu có cảm giác muốn bảo vệ người này.
Sáng hôm sau, sắp vào học nhưng Ren vẫn đứng nói chuyện với Aly nhưng xem thái độ Ren có vẻ không thích cho lắm. Iron từ đâu đó đến cắt ngang cuộc hội thoại:
– Hai người đang cười đùa gì đấy hả.
– À, bọn tôi mới gặp nhau thôi mà.
Ren được cớ đùn đẩy: – Iron ở đây rồi thì tôi đi đây. – thản nhiên nói.
Aly níu kéo: – Ren, sao cậu lại vậy chứ, cậu đang nói chuyện với tôi cơ mà.
Ren quay sang nói với Aly: – Nhưng tôi không thích.
Nói xong quay sang vỗ vai Iron: – của cậu đấy lo đi.
Cậu vuốt mái tóc phớt vàng, rồi đi ngay khỏi đó. Vừa định vào trường, Ren thấy Rin đang ngồi cùng chiếc bánh bao bên quán cạnh cổng trường.
– Cậu cũng nhiều tiền quá đấy.
Rin vẫn thản nhiên trả lời.
– Liên quan gì đến cậu chứ.
– Tất nhiên là không liên quan rồi, nhưng tôi thấy cậu lãng phí tiền vào mấy món ăn tầm thường quá ak.
Rin vẫn thản nhiên: – Tầm thường ư? Chẳng sao? Vui là được.
Cô thấy hơi lạ vì Ren lại quan tâm đến mình một cách lung tung như vậy. Cô nó nhỏ:
– Tên công tử bột kì quái này, nắn mưa thất thường.
– Vậy ak, cũng hay đấy, từ từ ăn thôi không nghẹn nha. – giọng nói kiêu căng tỏ ý coi thường.
Cậu nói khảy trước khi bước đi.
-Ê, cô bạn cậu cũng phải lo má tìn cách trả lại chiếc áo cho anh bạn tôi đi.
Cậu cười mỉm rồi bỏ đi ngay.
Ren đi khỏi, cô nhìn theo từng bước chân của cậu ta với ánh mắt không ưa, nói với cái bánh trong tay.
– Tầm thường ư? Công tử bột lại còn lắm chuyện – nói xong há miệng cắn ngay một miếng bánh.
Đang bực mình vì Ren, nhìn phía xa thấy Iron lại đang nói chuyện với cô gái lần trước.
– Tại cậu mà Ren đi rồi đấy.
– Sao cậu lại nói chuyện với cậu ta, còn tôi thì sao?
– Chúng ta chia ta rồi mà.
– Tôi không mún.
– Iron ak, cậu đừng theo tôi nữa, cậu đẹp trai vậy chắc đầy cô gái theo, quên tôi đi.
– Gì, cậu bảo sao? Vậy cậu định quay lại với Ren ak.
– Ừm, bọn mình dù gì đã là người yêu 1 tuần mà, hơn nữa, bố mẹ tôi đang có dự định kết thông gia với nhà Ren đấy.
– Há, gì cơ. … vậy suốt thời gian quan cậu có thích tôi không?
– Tất nhiên là có rồi nhưng chưa bằng Ren được.
– Linh tinh tại cậu ta đang nổi lên cậu mới vậy chứ j.
– Ừm, thì cứ coi thế cũng được – thản nhiên trả lời.
Aly tiến sát lại phía Iron làm cậu hơi dao động:
– Iron chúng ta sẽ còn là bạn mà.
Cô gái cười một cái rồi bỏ đi : – Tôi phải đi đây.
Iron xìu xuống, khuốn mặt buồn rầu nhìn theo chiếc xe mà Aly bước lên. Bỗng một cái tát vụt sượt qua đầu.
– A, ai vậy hả. – Vẫn đang trong cơn tức.
– Cái đồ trời đánh này, mỗi vậy mà cũng nản. – giọng thản nhiên.
Thấy Rin thái độ Iron thay đổi hẳn, cậu tươi cười ngay:
– Là cậu hả, để cậu nhìn thấy cảnh này ngại quá.
– Ngại thì đừng níu kéo nữa, bỏ đi. Cậu mà thiếu gái theo sao?
– Không thiếu nhưng tôi không thích, ở gần Aly tôi thấy rất vui.
– Trời, đồ mê gái này. Haha…xem thái độ cậu kìa, nhắc đến cậu ta là khuôn mặt cậu tức cười thật ấy.
Đang cười thì ngưng lại nói: – Nếu không mún mất người yêu thì phải nghĩ cách chứ.
Nghe Rin nói bỗng ý tưởng sáng lên trong đầu Iron, cậu kéo Rin vào ngồi trong quán.
– Cậu giúp tôi sao?
– Ừm.
– Sao lại giúp, lí do vì sao?
– Thì do tôi ghét tên… à, không vì tôi không mún cuộc tình tan vỡ thôi mà_ nghĩ thầm “ chủ yếu cho tên Ren kia không có ai theo đuổi cho biết mặt”
– Tạm thời tôi có cách rồi. Cậu cũng là con gái đúng không – nịnh nọt
– Ờ…ờ..nhưng sao? – nói gượng.
– Đã giúp là phải giúp đến cùng đấy.
– Ờ… mà hình như chưa có ai bảo tôi là con gái thì phải. thôi được có gì cứ nói.
– Cậu làm bạn gái tôi để cậu ta gen cũng được.
Rin đang uống nốt hộp sữa, nghe Iron nói khiến cô bị sặc phải phụt sữa trong miệng ra đám cỏ bên cạnh. Quay lại lấy giấy lau miệng rồi nói:
– Há, gì cơ… cậu bảo sao… cái này thì không ổn đâu nha.
– Đi mà, bạn tốt.
– Chúng ta wen nhau chưa lâu sao đã đưa ra ý kiến này rồi.
– Nhưng còn cách nào đâu.
– Hey, hay mua quà tặng cậu ta.
– Cậu ta giàu, đầy tiền chẳng thiếu thứ gì đâu.
– Hừm, nhưng tôi không thể hay đi với cậu được. Ak, làm phải có tiền công đấy nha.
– Ok.
– Nhưng nếu không làm cậu ta gen thì sao?
– Có gì thì tôi thích cậu luôn cũng được.
– Há, không phải chứ. Được rồi để tôi nhờ bạn tôi cho, cậu ta diễn kịch giống lắm đó.
– Tôi không thích, thích cậu cơ.
– Nhưng mà tôi bận nhiều việc lắm sợ không hay đi với cậu được. Thôi cứ vậy đi tôi nhờ được bạn thì tôi bảo, nhớ số của tôi đấy. Mà nói trước, cô bạn của tôi hơi bị xink, nữ tính lắm đấy.
Nói xong đứng dậy chạy luôn.
– Nè, nè, tôi chưa nói xong mà – thở dài một cái rồi than. Hey, chán quá đi.
Đến tiết 3, Rin lại xuống cangteen mua đồ ăn. Iron giường như đã đợi sẵn ở đấy để hỏi chuyện Rin:
– Nè cậu hỏi cậu ta chưa.
– Hỏi rồi cậu ta đang lưỡng lự, nhưng mún thành công trước tiên mua đồ ăn cho tôi đã.
-O k không vấn đề. – Đặt tập đề xuống bàn.
Cậu mang ra cho Rin một đống bim bim và cốc socola mát lạnh.
– Vậy được chưa? ở đây không có cà phê cho cậu đâu. Thích thì bao giờ tôi pha cho.
– Thôi được, tạm ổn rồi.
Iron thở dài, ngồi phụp xuống ghế gần Rin. Cô nhìn sang tập đề trước mặt Iron thấy thoáng thoáng tên Trần Mỹ Lệ, cô tò mò hay do trùng hợp, tên trùng tên. “ sao lại vậy nhỉ, chắc tên trùng thôi. Đây là lớp a1 mà, Lệ liên quan gì đến chứ, nhưng nhìn chữ có vẻ…”
– Nè, Rin cậu đang nghĩ gì vậy? – Iron sắp tập đề lại cho phẳng.
– Tập đề của cậu…
– Ừm, cô chủ nhiệm đưa từ hôm qua ý mà, sao không?
– Ak, không có gì. Mà tôi nghĩ rồi, yêu đương gì lắm, sắp cuối cấp rồi tập trung vào học có phải hay hơn không.
– Vậy cậu thì sao? Bỏ qua chuyện tình cảm được không hả.
-…ơ…thì không.
– Thì đấy. Aly, cậu ta không tốt lắm nhưng chắc chắn cậu ta tốt với tôi. Dù biết cậu ta chỉ chạy theo những tên có tiền có thế thôi nhưng tôi vẫn cảm thấy thích.
Cứ nhắc đến Aly là Iron không có chút nghiêm túc nào.
– Trời, lại vậy rồi, tôi để ý thấy, cứ nhắc đến tên Aly là cậu luôn tỏ ra không bình thường.
– Vậy sao? Tất nhiên rồi. Nhưng thời gian chúng tôi hẹn hò chắc cậu ta cũng thật lòng ấy chứ…
– Vãi từ thật lòng lại học tập câu của Nam rồi.
– Ai cơ?
– Cậu không biết đâu, cậu nói tiếp đi.
– … Chắc chắn thật lòng chứ, mỗi lần tôi gặp chuyện là cậu ấy lại an ủi tôi mà. Mồm miệng hơi chua ngoa nhưng đối với tôi cậu ta luôn dịu dàng, đầm ấm…
– Dịu dàng với cậu hay đứa nào cũng vậy? – chen ngang lời.
Iron bực : – Sao tui cứ nói cậu lại cắn một miếng zậy.
– Oh, thôi được rồi, sorry ông bạn ak._vờ nhận lỗi. – Có gì kể tiếp đi.
Rin nhấp từ từ một hụm nước socola rồi nghe Iron kể.
Giờ học cuối, Lệ lấy đống đề cô giáo đưa phát cho các bạn để ghi điểm vào sổ. Cô mải móng trả bài để tìm bài của mình, ngoài Ren không có bài ra thì bài của Lệ cũng không thấy. Lệ lo lắng hỏi mọi người về tờ kiểm tra của mình:
– Mọi người có ai cầm nhầm đề của tôi không.
Đồng thanh hô: – Không.
Cô giáo trầm mặt hỏi: – Vậy bài em đâu, liệu hôm đấy em nộp chưa.
– Em nộp rồi mà cô, ở đây chỉ thiếu của Ren thì bạn ấy không làm rồi…
– Cái anh này lại trốn học rồi, tôi trừ hết điểm đi cho xem.
– Cô giáo nếu làm mất thì sao ak?
– Thì em 0 điểm chứ sao nữa.
– Há, cô để em đi tìm đã ạ, chắc rơi đâu đó thôi.
Lệ hớt hải chạy ra ngoài tìm không may đâm thẳng vào Rin.
– Ê ê sao mải vội vậy?
– Tôi bị mất đề kiểm tra rồi, mất là cô cho điểm không , không cho làm lại đâu.
– Hey, sao cô này khó tính quá vậy.
– Chắc chỉ có Ren mới trị được cô thôi.
– We we, ý cậu là gì đây.
– Thôi không nói nữa tôi đi tìm đã, nhỡ đâu trong lúc vận chuyển nó bay mất.
Nói xong Lệ đi ngay.
Rin nhớ lại tập đề của Iron mình vừa nhìn thấy, cô tỏ ra nghi ngờ nhưng cũng thấy nghi vấn:
– Chắc không phải chứ, làm gì có chuyện trùng vậy, hai người ở hai lớp khác nhau làm gì biết nhau mà cầm nhầm, cô giáo lớp mình với lớp a1 khác nhau hoàn toàn mà.
Rin đuổi theo Lệ muốn tìm cùng:
– Nè, cậu có làm rơi hay lấy nhầm của ai không?
– Không mà, tôi xuống văn phòng lấy luôn lên lớp để luôn trong ngăn bàn mà – mải vội tìm xung quanh chỗ hành lang, vừa trả lời vừa tìm.
– Nhớ lại xem cậu có va phải gì không.
– Trời ơi, thực sự là…_suy nghĩ một lát… Có, tôi có va phải tên mỏ nhọn, ak quên nhỏ mọn.
Rin gặng hỏi: – Là ai?
– Bít sao được, tôi va nhầm vào tên đó làm bay đống đề…ak. Đúng rồi, tôi phải tìm cậu ta mới được.
– Biết ai mà tìm đây.
– Chắc chắn cậu ta chỉ ở trong trường thôi, tôi sẽ tìm – thể hiện vẻ quyết tâm.
Rin nhìn Lệ rồi nghĩ đến Iron khiến cô phải phì cười:
– Đúng là cặp đôi hoàn cảnh.
– Cậu nói gì cơ?
– Ak, không có gì.