Hoa Túc tới gần, Dung Ly liền cảm thấy cả người rét run, áo lông chồn trên người cũng không ngăn được lạnh lẽo. Nàng rũ mắt, dáng vẻ ốm yếu, lại vô cùng ngoan ngoãn, như thể người khác nói cái gì nàng đều sẽ nghe.
“Không cần ngươi đoạt tính mạng của người khác, không cần mổ gà lấy trứng, mèo cũng được chó cũng được, tìm thứ thân xác năng động tới.” Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng, chỉ ấn nhẹ trên vai nàng một chút rồi thu tay về.
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: “Có điều ta thích sạch sẽ, chỉ có thể là vật còn sống, vật chết không được.”
Hơi thở dồn dập của Dung Ly dần dần bình phục, đôi mắt chớp chớp, mất tự nhiên cử động vai.
“Tìm thứ chân cẳng linh hoạt.” Hoa Túc nói bên tai nàng, giọng nói lạnh lùng, “Cái lưỡi phải hoàn hảo, có thể nói chuyện.”
Hơi thở bên tai nhẹ tựa lông hồng, tay Dung Ly run lên, đột nhiên nắm chặt các ngón tay. Nàng im lặng nhìn thoáng qua Hoa Túc, vốn tưởng rằng quỷ này không thể gặp nắng, cho nên vẫn luôn ở trong phòng, nào ngờ, quỷ này không hề sợ nắng.
Thật sự không sợ hay giả vờ không sợ?
Nửa khuôn mặt của Hoa Túc lộ ra ngoài lớp vải, chu sa giữa mày đỏ thắm, che che giấu giấu như vậy, nhưng khí thế trên người không hề giảm, chẳng mảy may khiếp sợ.
Dung Ly moi moi lòng bàn tay, cảm thấy bờ vai bị ấn của mình không lạnh, mà lại hơi nóng lên, cả lồng ngực cũng nóng theo, tim đập có chút mau.
Dung Trường Đình buông tay xuống liên tục thở dài, quay đầu nhìn viện này một vòng, thực sự không biết làm thế nào, nhíu mày nói: “Ly nhi, ngươi nghe lời Tứ Nương, khoảng thời gian này đừng nên ở trong phòng, lúc rảnh rỗi đi ra ngoài dạo một chút.”
“Được.” Dung Ly lên tiếng, cũng không biết là đáp ai.
Dung Trường Đình rất bất an, lại dặn dò: “Nếu cô nương ra phủ, các ngươi cần phải theo sát, không thể rời khỏi nửa bước.”
Tiểu Phù vội vàng trả lời: “Nhất định sẽ không rời nửa bước.”
Tự Chiêu thấy Dung Trường Đình gật đầu, rũ mắt khẽ mỉm cười, nàng vốn xinh đẹp, cúi đầu cười lên như vậy, rất có tư thế của loại hại nước hại dân. Nàng liếc nhìn qua Mông Nguyên, nói: “Tỷ tỷ vẫn chớ nên ra khỏi phòng, gần đây lão gia mệt nhọc, thật sự không nên hao tổn sức lực vào việc khác.”
Sắc mặt Mông Nguyên biến đổi, im lặng ôm lò sưởi.
Dung Ly không biết mối quan hệ của Tứ phu nhân và Mông Nguyên ra sao, nàng ho nhẹ hai tiếng nói: “Bên ngoài gió lớn, trong bụng tam nương còn mang thai đệ đệ của Ly nhi, nên chú ý nhiều hơn.”
Dung Trường Đình hừ lạnh một tiếng: “Một nha đầu như Ly nhi còn hiểu chuyện hơn nàng.”
“Lão gia, ta đây, không phải là……” Mông Nguyên nhất thời không biết giải thích thế nào.
“Tam nương là sợ cha mời đại sư không đáng tin cậy đến, có lòng đi xem để trông coi.” Dung Ly từ tốn nói: “Cũng là vì tốt cho Ly nhi.”
Khuôn mặt của Mông Nguyên lúc đen lúc trắng, dứt khoát gật đầu: “Trong phủ đều biết lão gia yêu thương cô nương, ta làm tam nương, sao có thể ngồi yên mà nhìn.”
Dung Ly xoay người muốn vào phòng, bị Tiểu Phù ôm lấy cánh tay.
Tiểu Phù nhát gan, vừa rồi nhìn thấy hòa thượng và đạo sĩ liên tiếp bỏ chạy, tự giác cho rằng trong phòng có thứ gì đen đủi, làm sao cũng không dám để cô nương nhà mình đi vào một bước.
“Thôi.” Dung Ly rút tay ra khỏi vòng tay Tiểu Phù, ngược lại ấn lên vai Tiểu Phù, nhẹ giọng nói: “Hôm nay trời tốt, ra ngoài đi dạo một chút, đúng lúc cũng đã lâu chưa đi.”
Nàng tạm dừng lại chầm chậm mở miệng: “Từ sớm cha đã không cho Ly nhi rời khỏi phủ, ngay cả Lan viện cũng không được, không biết cảnh sắc bên ngoài bây giờ thế nào.”
Nàng quả thật giống bị cấm túc, đã…… ở trong phòng rất lâu rồi.
Nhớ mang máng kiếp trước một ngày ra phủ kia, Mông Nguyên tìm một tên ăn chơi trác táng hẹn nàng đi tửu lầu, nàng không muốn đi, ai ngờ tên ăn chơi trác táng sai tôi tớ đến đây, Mông Nguyên thúc giục nàng đi gặp mặt.
Nàng……
Nàng vốn muốn chạy trốn, nhưng lại bị côn gậy đánh chết, tên ăn chơi trác táng luống cuống, sai người bỏ nàng vào bao tải, khiêng đi xa mười dặm (~ 5km) vứt xác.
Lâu ngày được ra ngoài, vừa đi liền suýt nữa không thể trở về dương gian.
Dung Trường Đình than một tiếng, “Thân thể ngươi yếu đuối, nếu ở bên ngoài gặp chuyện bất trắc gì, ta…… Ta phải nói với mẹ của ngươi thế nào.”
Dung Ly cười, nàng nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Dung Trường Đình, chậm rãi nói: “Nếu ta ở dưới âm phủ gặp được mẹ, sẽ tự mình giải thích với người.”
“Vị đại sư lần trước đi thật nhanh, cũng chưa biết từ ngôi chùa nào tới.” Dung Trường Đình nhíu chặt mày, “Ta sẽ sai người mời vị đại sư kia đến, đêm qua song cửa sổ bị phá, có lẽ…… Là bởi vì ngươi có cây bút trúc bên cạnh.”
Dung Ly gật đầu: “Hiện giờ ta mang cây bút ở trên người, không dám rời khỏi.”
“Chớ nên lấy bút này ra.” Dung Trường Đình dặn dò.
Dung Ly nhẹ gật đầu, cúi đầu nói với Tiểu Phù: “Đi lấy dù, ra ngoài một chút.”
Tiểu Phù đáp lời, vội vàng vào phòng lấy dù.
Dung Trường Đình chưa đi, Mông Nguyên cùng Tự Chiêu tự nhiên cũng còn đứng trong viện, biểu hiện trên mặt của ba người khác nhau, dường như đều mang tâm sự.
Tự Chiêu bỗng lên tiếng: “Lão gia không yên tâm?”
“Ly nhi, cần cha đi cùng ngươi một lát không?” Dung Trường Đình đột nhiên mở miệng, bàn tay buông bên người chậm rãi nắm lại, ngay cả ánh mắt cũng ngưng đọng, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Dung Ly mở dù, nghiêng qua bên người Hoa Túc một chút. Nàng lắc đầu, nhọ giọng nói: “Không cần làm phiền cha, lần này cha trở về còn phải xử lý việc quan trọng.”
Dung Trường Đình đành phải thôi, kêu hai hộ viện đứng phía xa tới, “Các ngươi đi theo coi cô nương cẩn thận.”
Hai hộ viện chắp tay đáp, thân thể đều cường tráng, nhưng dù cường tráng cũng sợ quỷ quái, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng.
Tự Chiêu thoáng nhìn Dung Ly một cái, nói: “Đã quên nói, ngũ muội chưa hết bệnh, trong lòng lại nhớ thương lão gia, nhờ ta nói một câu với lão gia rằng nàng đã thêu túi gấm bình an đặt trên bàn, chưa kịp sai người đưa cho lão gia.”
“Đi xem.” Dung Trường Đình giơ tay xoa xoa giữa mày.
Tự Chiêu đáp lên cánh tay Mông Nguyên, ôn hòa nói: “Vậy cùng đi nhìn xem.”
Mông Nguyên nào còn có một chút không cam lòng lẫn căm phẫn, ánh mắt lắc lư do dự, cơ thể nhịn không được run rẩy, rõ ràng là làm chuyện trái với lương tâm.
Chờ Dung Trường Đình đi rồi, Dung Ly mới giơ tay nắm chặt cổ áo, nghiêng đầu nói với Tiểu Phù: “Đi tới trúc viện một chuyến trước, nhớ tới đã quên lấy một món đồ.”
Tiểu Phù mờ mịt, “Cô nương đã quên cái gì, Tiểu Phù đi lấy là được, còn nhớ rõ đặt ở đâu không?”
“Không nhớ rõ, cho nên mới muốn đích thân đi xem.” Dung Ly nghiêng dù, âm thầm nhìn Hoa Túc một cái, lại nói: “Ngươi có biết nơi nào ở ngoài phủ bán chim chóc cá trùng?”
Tiểu Phù nghĩ nghĩ, “Đi qua cầu Củng Hà, có một con phố dài tất cả đều bán những thứ thú vị đó, cô nương muốn đi xem sao?”
“Đi xem, chọn con trông đầy đủ hết.” Dung Ly nói.
Tiểu Phù thoáng ngây ngốc, cũng không biết cái gì là trông đầy đủ hết, chẳng lẽ có bán thiếu tay thiếu chân.
Bên cạnh Bạch Liễu túm chặt cánh tay Không Thanh, sợ sợ nói: “Cô nương, ta và Không Thanh đi sắc thuốc, để cho cô nương trở về có thể uống, nên không theo cô nương đi ra ngoài.”
“Cũng được.” Dung Ly hơi gật đầu. Nàng không có sức, tay nắm cán dù run nhè nhẹ, dứt khoát đặt nó lên vai, nhưng như vậy lại không che Hoa Túc được.
Cán dù mới vừa dựa vào vai, đột nhiên bị một lực đỡ lên.
Dung Ly dừng bước chân, nhìn thấy Hoa Túc cầm cán dù, ngón tay thon dài để phía trên ngón cái của nàng, chỉ cần xuống thêm nửa tấc thì sẽ chạm vào gan bàn tay của nàng.
“Sao không đi nữa.” Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng. Vẻ mặt nàng ấy bình tĩnh lạnh nhạt, “Ta đỡ dù cho ngươi, hay là còn muốn ta cõng?”
Dung Ly tiếp tục đi tới phía trước, kỳ thật nàng không bỏ quên thứ gì ở Trúc viện cả, chỉ là muốn cho Nhị phu nhân xem giúp nàng, quỷ tên Hoa Túc này…… Rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Hoa Túc tới gần, Dung Ly liền cảm thấy cả người rét run, áo lông chồn trên người cũng không ngăn được lạnh lẽo. Nàng rũ mắt, dáng vẻ ốm yếu, lại vô cùng ngoan ngoãn, như thể người khác nói cái gì nàng đều sẽ nghe.
“Không cần ngươi đoạt tính mạng của người khác, không cần mổ gà lấy trứng, mèo cũng được chó cũng được, tìm thứ thân xác năng động tới.” Hoa Túc nhàn nhạt mở miệng, chỉ ấn nhẹ trên vai nàng một chút rồi thu tay về.
Nàng ấy tạm ngừng, lại nói: “Có điều ta thích sạch sẽ, chỉ có thể là vật còn sống, vật chết không được.”
Hơi thở dồn dập của Dung Ly dần dần bình phục, đôi mắt chớp chớp, mất tự nhiên cử động vai.
“Tìm thứ chân cẳng linh hoạt.” Hoa Túc nói bên tai nàng, giọng nói lạnh lùng, “Cái lưỡi phải hoàn hảo, có thể nói chuyện.”
Hơi thở bên tai nhẹ tựa lông hồng, tay Dung Ly run lên, đột nhiên nắm chặt các ngón tay. Nàng im lặng nhìn thoáng qua Hoa Túc, vốn tưởng rằng quỷ này không thể gặp nắng, cho nên vẫn luôn ở trong phòng, nào ngờ, quỷ này không hề sợ nắng.
Thật sự không sợ hay giả vờ không sợ?
Nửa khuôn mặt của Hoa Túc lộ ra ngoài lớp vải, chu sa giữa mày đỏ thắm, che che giấu giấu như vậy, nhưng khí thế trên người không hề giảm, chẳng mảy may khiếp sợ.
Dung Ly moi moi lòng bàn tay, cảm thấy bờ vai bị ấn của mình không lạnh, mà lại hơi nóng lên, cả lồng ngực cũng nóng theo, tim đập có chút mau.
Dung Trường Đình buông tay xuống liên tục thở dài, quay đầu nhìn viện này một vòng, thực sự không biết làm thế nào, nhíu mày nói: “Ly nhi, ngươi nghe lời Tứ Nương, khoảng thời gian này đừng nên ở trong phòng, lúc rảnh rỗi đi ra ngoài dạo một chút.”
“Được.” Dung Ly lên tiếng, cũng không biết là đáp ai.
Dung Trường Đình rất bất an, lại dặn dò: “Nếu cô nương ra phủ, các ngươi cần phải theo sát, không thể rời khỏi nửa bước.”
Tiểu Phù vội vàng trả lời: “Nhất định sẽ không rời nửa bước.”
Tự Chiêu thấy Dung Trường Đình gật đầu, rũ mắt khẽ mỉm cười, nàng vốn xinh đẹp, cúi đầu cười lên như vậy, rất có tư thế của loại hại nước hại dân. Nàng liếc nhìn qua Mông Nguyên, nói: “Tỷ tỷ vẫn chớ nên ra khỏi phòng, gần đây lão gia mệt nhọc, thật sự không nên hao tổn sức lực vào việc khác.”
Sắc mặt Mông Nguyên biến đổi, im lặng ôm lò sưởi.
Dung Ly không biết mối quan hệ của Tứ phu nhân và Mông Nguyên ra sao, nàng ho nhẹ hai tiếng nói: “Bên ngoài gió lớn, trong bụng tam nương còn mang thai đệ đệ của Ly nhi, nên chú ý nhiều hơn.”
Dung Trường Đình hừ lạnh một tiếng: “Một nha đầu như Ly nhi còn hiểu chuyện hơn nàng.”
“Lão gia, ta đây, không phải là……” Mông Nguyên nhất thời không biết giải thích thế nào.
“Tam nương là sợ cha mời đại sư không đáng tin cậy đến, có lòng đi xem để trông coi.” Dung Ly từ tốn nói: “Cũng là vì tốt cho Ly nhi.”
Khuôn mặt của Mông Nguyên lúc đen lúc trắng, dứt khoát gật đầu: “Trong phủ đều biết lão gia yêu thương cô nương, ta làm tam nương, sao có thể ngồi yên mà nhìn.”
Dung Ly xoay người muốn vào phòng, bị Tiểu Phù ôm lấy cánh tay.
Tiểu Phù nhát gan, vừa rồi nhìn thấy hòa thượng và đạo sĩ liên tiếp bỏ chạy, tự giác cho rằng trong phòng có thứ gì đen đủi, làm sao cũng không dám để cô nương nhà mình đi vào một bước.
“Thôi.” Dung Ly rút tay ra khỏi vòng tay Tiểu Phù, ngược lại ấn lên vai Tiểu Phù, nhẹ giọng nói: “Hôm nay trời tốt, ra ngoài đi dạo một chút, đúng lúc cũng đã lâu chưa đi.”
Nàng tạm dừng lại chầm chậm mở miệng: “Từ sớm cha đã không cho Ly nhi rời khỏi phủ, ngay cả Lan viện cũng không được, không biết cảnh sắc bên ngoài bây giờ thế nào.”
Nàng quả thật giống bị cấm túc, đã…… ở trong phòng rất lâu rồi.
Nhớ mang máng kiếp trước một ngày ra phủ kia, Mông Nguyên tìm một tên ăn chơi trác táng hẹn nàng đi tửu lầu, nàng không muốn đi, ai ngờ tên ăn chơi trác táng sai tôi tớ đến đây, Mông Nguyên thúc giục nàng đi gặp mặt.
Nàng……
Nàng vốn muốn chạy trốn, nhưng lại bị côn gậy đánh chết, tên ăn chơi trác táng luống cuống, sai người bỏ nàng vào bao tải, khiêng đi xa mười dặm (~ 5km) vứt xác.
Lâu ngày được ra ngoài, vừa đi liền suýt nữa không thể trở về dương gian.
Dung Trường Đình than một tiếng, “Thân thể ngươi yếu đuối, nếu ở bên ngoài gặp chuyện bất trắc gì, ta…… Ta phải nói với mẹ của ngươi thế nào.”
Dung Ly cười, nàng nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Dung Trường Đình, chậm rãi nói: “Nếu ta ở dưới âm phủ gặp được mẹ, sẽ tự mình giải thích với người.”
“Vị đại sư lần trước đi thật nhanh, cũng chưa biết từ ngôi chùa nào tới.” Dung Trường Đình nhíu chặt mày, “Ta sẽ sai người mời vị đại sư kia đến, đêm qua song cửa sổ bị phá, có lẽ…… Là bởi vì ngươi có cây bút trúc bên cạnh.”
Dung Ly gật đầu: “Hiện giờ ta mang cây bút ở trên người, không dám rời khỏi.”
“Chớ nên lấy bút này ra.” Dung Trường Đình dặn dò.
Dung Ly nhẹ gật đầu, cúi đầu nói với Tiểu Phù: “Đi lấy dù, ra ngoài một chút.”
Tiểu Phù đáp lời, vội vàng vào phòng lấy dù.
Dung Trường Đình chưa đi, Mông Nguyên cùng Tự Chiêu tự nhiên cũng còn đứng trong viện, biểu hiện trên mặt của ba người khác nhau, dường như đều mang tâm sự.
Tự Chiêu bỗng lên tiếng: “Lão gia không yên tâm?”
“Ly nhi, cần cha đi cùng ngươi một lát không?” Dung Trường Đình đột nhiên mở miệng, bàn tay buông bên người chậm rãi nắm lại, ngay cả ánh mắt cũng ngưng đọng, trông có vẻ hơi căng thẳng.
Dung Ly mở dù, nghiêng qua bên người Hoa Túc một chút. Nàng lắc đầu, nhọ giọng nói: “Không cần làm phiền cha, lần này cha trở về còn phải xử lý việc quan trọng.”
Dung Trường Đình đành phải thôi, kêu hai hộ viện đứng phía xa tới, “Các ngươi đi theo coi cô nương cẩn thận.”
Hai hộ viện chắp tay đáp, thân thể đều cường tráng, nhưng dù cường tráng cũng sợ quỷ quái, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng.
Tự Chiêu thoáng nhìn Dung Ly một cái, nói: “Đã quên nói, ngũ muội chưa hết bệnh, trong lòng lại nhớ thương lão gia, nhờ ta nói một câu với lão gia rằng nàng đã thêu túi gấm bình an đặt trên bàn, chưa kịp sai người đưa cho lão gia.”
“Đi xem.” Dung Trường Đình giơ tay xoa xoa giữa mày.
Tự Chiêu đáp lên cánh tay Mông Nguyên, ôn hòa nói: “Vậy cùng đi nhìn xem.”
Mông Nguyên nào còn có một chút không cam lòng lẫn căm phẫn, ánh mắt lắc lư do dự, cơ thể nhịn không được run rẩy, rõ ràng là làm chuyện trái với lương tâm.
Chờ Dung Trường Đình đi rồi, Dung Ly mới giơ tay nắm chặt cổ áo, nghiêng đầu nói với Tiểu Phù: “Đi tới trúc viện một chuyến trước, nhớ tới đã quên lấy một món đồ.”
Tiểu Phù mờ mịt, “Cô nương đã quên cái gì, Tiểu Phù đi lấy là được, còn nhớ rõ đặt ở đâu không?”
“Không nhớ rõ, cho nên mới muốn đích thân đi xem.” Dung Ly nghiêng dù, âm thầm nhìn Hoa Túc một cái, lại nói: “Ngươi có biết nơi nào ở ngoài phủ bán chim chóc cá trùng?”
Tiểu Phù nghĩ nghĩ, “Đi qua cầu Củng Hà, có một con phố dài tất cả đều bán những thứ thú vị đó, cô nương muốn đi xem sao?”
“Đi xem, chọn con trông đầy đủ hết.” Dung Ly nói.
Tiểu Phù thoáng ngây ngốc, cũng không biết cái gì là trông đầy đủ hết, chẳng lẽ có bán thiếu tay thiếu chân.
Bên cạnh Bạch Liễu túm chặt cánh tay Không Thanh, sợ sợ nói: “Cô nương, ta và Không Thanh đi sắc thuốc, để cho cô nương trở về có thể uống, nên không theo cô nương đi ra ngoài.”
“Cũng được.” Dung Ly hơi gật đầu. Nàng không có sức, tay nắm cán dù run nhè nhẹ, dứt khoát đặt nó lên vai, nhưng như vậy lại không che Hoa Túc được.
Cán dù mới vừa dựa vào vai, đột nhiên bị một lực đỡ lên.
Dung Ly dừng bước chân, nhìn thấy Hoa Túc cầm cán dù, ngón tay thon dài để phía trên ngón cái của nàng, chỉ cần xuống thêm nửa tấc thì sẽ chạm vào gan bàn tay của nàng.
“Sao không đi nữa.” Hoa Túc nghiêng đầu nhìn nàng. Vẻ mặt nàng ấy bình tĩnh lạnh nhạt, “Ta đỡ dù cho ngươi, hay là còn muốn ta cõng?”
Dung Ly tiếp tục đi tới phía trước, kỳ thật nàng không bỏ quên thứ gì ở Trúc viện cả, chỉ là muốn cho Nhị phu nhân xem giúp nàng, quỷ tên Hoa Túc này…… Rốt cuộc lợi hại đến mức nào.