[BHTT] Lựa Chọn

Chương 10



Hoàng Anh và Gia Mẫn rời khỏi nhà chị đi đến trung tâm mua sắm để chọn quà biếu ba mẹ chị. Nói chung là đủ lễ thôi. Chị và cô đi cùng nhau làm ai cũng trầm trồ vì nhìn sao cũng thấy quá đẹp đôi. Chị bên ngoài vẫn trưng vẻ lạnh lùng bất biến còn cô thì có chút ngọt ngào như cũng không phải dễ gần. Bao nhiêu lần Gia Mẫn nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì thấy cũng không có gì nguy hiểm, nụ cười tươi và tâm thế thoải mái khi cô đối diện với mọi người cho dù đó địch thủ, thật không biết đâu mà dò tâm cô. Đi được một đoạn họ tới cửa hàng rượu vang Pháp mua biếu là hợp lý nhất. Hai người mấy một lúc lựa được chai rượu hai lão nhân gia có vẻ sẽ ứng ý nên thanh toán rồi rời. Hoàn thành nhiệm vụ thấy còn sớm chị quay sang hỏi cô:

– Hay mình đi uống cà phê nha!

Cô tự nhiên muốn trêu chị chút:

– Đưa người ta vô trung tâm mua sắm mà chỉ mua có quà cho ba mẹ chị thôi sao?

Chị cười cười, quành tay qua ôm eo cô tình tứ nói:

– Thế em mua gì, black card của Tần đại tiểu thư tùy em dùng, thiếu phu nhân!

Cô đánh chị một cái, đúng là da mặt cô không thể so với chị. Hạo Thiên năm đó cũng chịu đựng con người này sao trời.? Bên ngoài còn ôm nữa, chị đúng là không sợ gì mà, cô đẩy tay chị ra nói:

– Ai là thiếu phu nhân? Ở ngoài chị đừng động tay chân được không lỡ người khác thấy được thì sao?

Chị bĩu môi, trả lời:

– Em làm như mình đang làm chuyện gì xấu lắm vậy!

– Nè đại tiểu thư, chị đang ngoại tình đó. Chị và Khánh Nam vẫn một đôi trong mơ của bao người ngoài kia._ Cô thẳng thừng đáp lại cái con người đang dở thói trẻ con kia.

Hoàng Anh lập tức nhăn mặt, khó chịu nói:

– Họ muốn mơ cứ để họ. Ai quan tâm, mai chị về ly hôn.

– Được rồi, đang vui không nói chuyện này nữa. Chị ly hay ca, tách gì cũng chuyện của chị, em không quản. Đi uống cà phê đi.

Cô kéo tay lại dỗ dành. Chị thở hắc một cái, liền tay cô choàng qua tay mình để cô ôm, rồi hai người rời đi. Đến quán cà phê khá sang trọng cách đó hai con đường. Chị và cô bước vào, tiến tới một chỗ ít người, vệ sĩ đứng cách một khoảng đảm bảo sự riêng tư cho hai người. Hoàng Anh thấy đúng là nuôi không uổng tiền, họ đều rất trung thành và hiểu chuyện. Năm đó chị và cô tự tuyển chọn vệ sĩ về đào tạo chứ không lấy của Tần gia hay của ai vì chỉ muốn họ biết hai người là chủ nhân thôi. Cô gọi một lý latte, chị thì một americano. Cô thấy chị vẫn có vẻ không vui nên mới xuống giọng hỏi han:

– Sao? Mấy lời đó của em chị không vui hả?

Hoàng Anh biết cô xuống nước với nên cũng không muốn làm khó nữa nhưng mà chị thật sự không vui khi cô nhắc tới Khánh Nam. Mỗi lần như vậy chị đều biết cuộc hôn nhân của chị vẫn là khúc mắc lớn trong cô và chuyện giữa hai người.

– Chị biết lời em nói là sự thật nhưng chị thật không muốn trong thời gian chung ta bên nhau ít ỏi lại bị người khác ảnh hưởng tới tâm trạng nữa.

Cô làm sao không hiểu điều này.

– Em cảm thấy buồn cho anh ấy vì Khánh Nam cũng đơn phương chị giống em. Em luôn có cảm giác có lỗi, em không muốn gặp là vì cảm giác này chứ không phải vì anh ấy là chồng chị.

Chị đưa tay qua cầm tay cô vuốt ve, an ủi, từ tốn nói:

– Trái tim chị chỉ có một, chỉ có thể là chứa một người. Lúc trước là Hạo Thiên, bây giờ là em. Với lại chị với Khánh Nam là không thể, chị hoàn toàn không có chút cảm giác, anh ấy tiến tới càng làm chị thêm ác cảm. Năm xưa với em thì không chị chỉ tránh né chứ không có ác cảm, em hiểu chứ?

Gia Mẫn cảm thấy ấm lòng với những lời này của chị. Bầu không khí đang tràn đầy hạnh phúc thì trời cũng có lúc đâu chiều lòng người.

– Chị hai!

Hoàng Anh bất ngờ ngước lên, ” bắt gian”??? Là Bảo Minh.! Cô cũng bất ngờ, cứ ở cạnh chị chỉ số cảnh giác của cô hạ xuống không phanh.

– Tuyết Vi! Em đi đâu vậy?

Tuyết Vi lúc mới vào nhìn thấy người giống chị hai mình và Gia Mẫn đang ngồ nói chuyện có vẻ rất thân thiết? Đi lại gần không thể tin nổi là hai người họ.

– À em đi mua cà phê trên đường về nhà với anh ba. Mà hai người thân thiết quá ha.

Gia Mẫn khẽ rút cái tay vẫn đang nằm trong tay thì chị giữ lại. Cô vẫn im lặng không nói gì mặc hai chị em họ.

– Anh ba? Bảo Minh cũng có ở đây hả?

– Dạ anh ba nói ra ngoài chờ nên đi ra ngoài rồi. Em về nhà. Chào hai chị.

Tuyết Vi nhanh chóng cúi chào, cô làm sao không nhìn ra có gì đó bất thường của hai người chứ. Kinh thiên động địa mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Mà nói gần rơm thì rơm anh rể cũng gần. Đúng là duyên số định sẵn hai người này. Cô hí ha hí hửng lên xe đi về. Lâu rồi mới thấy vẻ mặt đầy hạnh phúc của chị hai nên người làm em gái rất vui, ai cũng được miễn chị gái hạnh phúc là được.

Bên trong cô quay nhìn chị, khi tình cờ thấy Bảo Minh chỉ nhìn mình một cái rồi quay đi thẳng, rất lạnh lùng, nói:

– Xem ra quan hệ của em và Bảo Minh vĩnh viễn không thể hàn gắn rồi.

Chị xoa đầu cô, đáp lại:

– Năm đó em thẳng tay như vậy. Khó trách!

Cô đẩy tay chị ra, nhít ra ngồi xa chị, tức tối nói:

– Tại sao không ai chịu đứng trên lập trường của em mà suy xét. Ngay cả chị cũng vậy!

Chị đơ người, tự nhiên cô sinh khí, vợ giận đương nhiên phải dỗ nhưng chuyện này lâu rồi mà.

– Em…

– Năm đó ba chị muốn làm chứ em có muốn đâu, chị không biết từ lúc nhận vụ đó em đêm không ngủ, ngày gánh hết công việc luôn cả phần chị lại còn dọn bãi chiến trường của nó nữa. Bao nhiêu khổ cực, ai biết chứ? Có kết quả tốt thì đương nhiên, còn xấu thì lợi dụng cơ hội lôi em xuống.

Chị đau lòng nhìn cô, năm đó bản thân chị cũng gặp quá nhiều chuyện, lại thêm mẹ tuyệt thực vì muốn cứu Bảo Minh thật sự không thấy được cô chịu đựng bao nhiêu. Hôm nay Gia Mẫn đem cảm giác lúc ấy nói ra làm chị ngớ người vì biết mình quá vô tâm, cho dù lúc đó không có gì thì cô cũng đứa em chị yêu thương nhất vậy mà…

– Chị xin lỗi thật sự lúc đó chị quá vô tâm nhưng quyết định của em về vụ của Bảo Minh, chị không thể không để trong lòng.

Cô thở dài nhìn đồng hồ, thấy sắp đến giờ rồi nên đứng lên.

– Thôi chuyện này để nói. Tới giờ rồi mình nên đi là được rồi.

Chị để tiền lại, đuổi theo mở cửa xe cho cô lên, thắt dây an toàn giúp cô rồi, cho xe chạy. Trên xe chị cứ một chút là quay sang nhìn cô, cô biết chị nhìn mình nên mở miệng nói:

– Năm đó em đã quyết định cái gì? Nói lại em nghe xem.

Chị bất ngờ vì lời này của em ấy nhớ lại… Khoan đã, chị trố mắt nhìn cô, không nói nên lời. Cô chán nản lắc đầu, xác nhận:

– Em không chừa sinh lộ thì nó có thể từ tử lộ đi ra sao? Nếu ba chị không để em quyết định thì một hành động liều mạng cầu xin đó của Khánh Nam có thể làm ba chị dẹp bỏ gia quy Tần gia sao? Ngày từ lúc đẩy sang em thì nó đã không bị xử theo gia quy rồi, không phải Khánh Nam em cũng đã an bài người cầu xin giúp rồi. Các người ngốc thật hay giả vậy?

– Chị xin lỗi! Sao chị không nhận ra chứ.!_ Hoàng Anh hoàn toàn hối hận năm đó vì chuyện này mà lạnh nhạt với cô, có nảy sinh ý nghĩ kiềm chế vì sợ cô chuyên quyền.

– Em không trách chị. Đế vương ai không đa nghi, chị mà dễ tin người thì em đánh chết chị. Chỉ là chịu đựng bao năm em cũng muốn giải bày với ai đó nhưng lời hôm nay chị không được nói với ai hết.

Hoàng Anh gật đầu, đúng lúc dừng đèn đỏ, chị quay sang hôn vào môi, nụ hôn không mãnh liệt nhưng cũng không nhẹ nhàng thể hiện được cảm xúc của chị. Đến khi đèn chuyển xanh, đằng sau xe bóp còi thì chị mới buông cô ra cho xe chạy. Cô lườm chị, lấy gương với son ra đánh lại, chị làm trôi hết, tèm lem cả rồi. Chị thích thú nhìn cô vừa son vừa lầm bầm cằn nhằn chị, cô xong thì thấy chị cũng đâu kém gì, lấy khăn giấy chùi sạch cho chị lát tới nơi rồi son lại. Chị vui vẻ ngồi cho cô làm giúp mình.. Hai người đi tới nơi, dừng lại đưa xe cho vệ sĩ gác cổng Tần gia với lại phía trước như đầy xe cả rồi. Không ai nói với ai đều đến giờ này? Rộng vậy mà cũng bị kẹt. Hoàng Anh đỡ Gia Mẫn rồi hai người đi cùng nhưng lúc ở ngoài trời như vậy vệ sĩ làm việc thật căng thẳng, mặc dù biết đây là ngay đại bản doanh con kiến không thể chui lọt. Hoàng Anh muốn nhanh chóng đưa người yêu vào trong, phía trước sao cứ mãi không thông?

– Nè chuyện gì ở trước vậy? Con đường với cái cổng to thế mà tụi bây cũng kẹt xe được nữa hả?

Trừ những người biết chuyện thì ai cũng bất ngờ cô và chị đi với nhau. Thư Hoàn chạy lại chỗ hai người, trả lời:

– Hai đứa quỷ yêu phía trước, đua xe chi giờ mắc ở cổng ngáng đường không cho ai đi.

Hoàng Anh cau mày, nói:

– Đứa nào?

– Tuệ Nghi với Khải nhà mày!

Hoàng Anh tức tối, bảo bối nhà chị đứng ngoài này chờ hai đứa quỷ đó tranh ai vào trước sao? Chị quay qua nói anh vệ sĩ đi cạnh chạy lên bắt hai đứa chúng ta giải tán trước khi chị đi lại, nếu không đừng trách. Nhờ có Hoàng Anh giao thông được khai thông, mọi người cuối cùng cũng vào được bên trong. Hoàng Anh vào trong sân thấy hai con người mang tội lỗi liền dơ tay chỉ thẳng cảnh cáo. Lớn đầu hết rồi mà như con nít, cứ vậy ai dám giao việc. Gia Mẫn đi bên cạnh nhếch môi cười nhẹ khi thấy điều bộ chị lớn nghiêm túc. Tuệ Nghi với Gia Khải cúi đầu ra vẻ hối lỗi, đám anh chị cười lớn trước sự trẻ con này. Hà Sâm thấy tội nên thôi đứng ra nói giúp vài tiếng nếu không hai người này chắc nuốt không trôi đồ ăn.

– Thôi, đám trẻ hiếu động mà Hoàng Anh tha cho tụi đi!

Chị vẫn nghiêm nghị im lặng, cô nãy giờ không chút động tĩnh gì nhưng thấy lâu rồi mới đông đủ trong không khí thoải mái như vầy. Cao hứng chút quá đà cũng không sao nên mới tiếp lời nói giúp:

– Được rồi! Nể mặt em tha tụi nó đi.

Chị thở hắc một cái bỏ vào trong. Hai bạn trẻ biết mình đã được khoan hồng nên nhẹ nhõm đi vào trong với các anh chị. Ai cũng cười no với mấy đứa em này. Ai bảo chọc ai không chọc lại chọn trúng ác ma. Gia Mẫn được Tuyết Nghiên hộ tống vào trong. Mọi người ngồi trò chuyện với nhau trong phòng khách. Còn chị và cô được ba chị gọi vào thư phòng nói gì đó không biết. Đến giờ ăn tối, quản gia mời tất cả thiếu gia, tiểu thư tới phòng ăn dùng bữa. Mọi người an tọa cả rồi vẫn chưa thấy ba nhân vật quan trọng đâu. Nó chuyện cả tiếng đồng hồ rồi. Vừa mới nhắc thì đã tới cánh cửa mới ra Tần chủ tịch đi trước theo sau là chị và cô. Ông tươi cười chào hỏi tất cả, rồi quay sang nói Hoàng Anh:

– Hoàng Anh quay bên kia ngồi với Khánh Nam đi, còn Mẫn con ngồi đối diện Hoàng Anh.

Chị hơi khựng lại chút biết là không nên để lộ rõ ràng quan hệ với cô mới đi lại ngồi với cạnh Khánh Nam. Đây là bàn dài và chỗ ngồi của chị với cô là đầu hai hàng tính từ chỗ chính giữa của Tần chủ tịch. Khánh Nam thấy chị ngồi kế mình thì tâm trạng khá vui, dù một chút cơ hội anh cũng sẽ trân trọng nên ngay lập lức đứng lên kéo ghế cho chị ngồi. Hoàng Anh cũng rất bình thản nhận sự lịch thiệp này dù sao trước mặt nhiều người nên chừa chút thể diện. Cô từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh như không, như là tất cả mọi chuyện diễn ra nãy giờ với cô không can hệ. Đúng là muốn bắt tâm lý của Cố Gia Mẫn rất khó. Anh ngước lên gật đầu nhẹ cái như chào cô, cô cũng tươi cười đáp lễ. Nhưng với chị thì đây đúng là chẳng có gì vui vẻ, im im như vẫn không biết có để trong lòng nếu không tối lại phải khó công dỗ rồi. Biết sớm đã biện lý do cho cô khỏi tới. Gia Mẫn nhìn sơ là biết ý tứ nên dơ chân đẩy nhẹ nhắc khéo chị. Hoàng Anh cũng ám hiệu là mình biết rõ đừng lo. Những người biết chuyện càng ngậm bồ hòn coi như không biết. Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, mọi người cười nói đùa giỡn với nhau đến gần cuối bữa ăn thì Vương Thành mới lên tiếng nhắc tới một chuyện là chủ đề nóng hổi trong hôm nay.

– Bác cho con hỏi là bác dự tính sẽ chọn ai vào nắm giữ dự án hợp tác khai thác dầu với Exon.

Không khí trầm xuống, Tần chủ tịch từ tốn để đũa xuống, trả lời:

– Mọi chuyện vẫn còn đang xem xét các con đừng vội. Dù sao thì cũng sẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Sẵn đây là ta không biết ngoài Bảo Minh và Khánh Vũ thì có ai có ứng cử viên nào nữa không?

Ai cũng nhìn nhau, Thương Kiệt tính lên tiếng bảo không và nói giúp Bảo Minh thì có một người nhanh hơn anh…

– Chủ tịch còn một người có vẻ cũng nên xem xét nếu không sẽ phí nhân tài._ Tuấn Hạo chớp thời cơ như đã bàn với Gia Mẫn.

– Ồ vậy là ai nào? Người Tuấn Hạo đề cử chắc chắn không tầm thường._ Tần lão gia dựa ra sau cười cười nói như đang xem kịch hay vậy.

– Dạ là Kelvin Vũ. Người cách đây hai năm được điều về Khánh Quốc trước đây làm giám đốc tại Nillas công ty hợp doanh lọc hóa dầu tại Mĩ của chúng ta với Minamoto. Oil.

Tần chủ tịch gần gù. Ai cũng sực nhớ ra một nhân vật có kinh nghiệm trong lĩnh vực này bị Gia Mẫn điều về làm giám đốc cho chuỗi siêu thị bán lẻ T- mart của Tần thị trong khi lại là chuyên gia về kinh doanh dầu mỏ. Bất giác nhìn qua con người vẫn đang giữ im lặng mà lạnh sóng lưng khi nghĩ đến cô hy sinh tiền đồ sáng lạng của một người trong hai năm tính nước cờ này sao? Có chết cũng không tin được, cô tính được đến nước này. Nếu để người này nắm giữ dự án thì sẽ trở thành người có khả năng nhất thay thế vị Tổng giám đốc PetroT&T. Một chữ thôi “woa”. Chị cũng phải nhìn cô như hỏi cô có thật không? Cô chưa kịp đáp lại gì thì đã được xứng tên.

– Mẫn! Con thấy thế nào?

– Ừm… Để coi…Theo con thì ai cũng được nhưng mà quan trọng vẫn quyết định của bác. Con không ý kiến với lại chúng ta đã nói đến cuộc họp hội đồng quản trị của PetroT&T sắp tới mới quyết từ đó đến vẫn con nhiều thời gian không nên vội._ Gia Mẫn trả lời như không trả lời, huề vốn.

Nhưng người đàn ông đáng kính làm sao không hiểu ý đồ của đứa trẻ do mình nuôi lớn chứ. Xem ra Gia Mẫn đã có quyết định rồi, cuộc họp sắp cô nhất định sẽ nhúng tay thao túng kéo phiếu. Miếng bánh ngon này ông không tin cô sẽ nhường Nguyễn gia. Nhưng cũng không loại trừ khả năng cô sẽ dùng Kelvin như miếng mối để thu phục Khánh Vũ đặt ngay trong lòng Nguyễn gia một quân bài tẩy để kiểm soát. Có trách thì trách Nguyễn gia dựa vào Khánh Nam mà nảy sinh ý niệm tranh đoạt với cô. Gia Mẫn giỏi nhất là ném đá giấu tay.

– Được rồi, hôm nay bàn vui thôi. Mặc dù ta chưa thể đưa ra quyết định nhưng cho thấy chúng ta có nhiều nhân tài phần thắng không nghiêng hẳn về phía ai.

Chưa bao giờ những bữa ăn như thế này mà không chuyện gì. Gia Mẫn đã bắt đầu động đậy sau chuỗi ngày im hơi lặng tiếng, thu hoạch thế này đã là không tồi. Cố Gia Mẫn luôn là tâm điểm, ai cũng đề phòng vì sống trong thế giới này ai không bí mật nếu cái đuôi bị người vậy nắm phải thì thật thê thảm. Bữa tối kết thúc, mọi người ngồi uống trà trò chuyện chút thì chị và cô không biết thế nào mà lẻn được lên phòng của cô trước đây ở Tần gia. Chị vừa vào thấy cô ngồi ở ghế sofa bước nhanh lại ngồi xuống vào thẳng vấn đề.

– Cách của em là để Kelvin sao?

– Chị sợ em thâu tóm được một công ty con lớn như vậy của Tần gia nên lo sao?_ Cô cười cười hỏi ngược lại.

Chị cau mày, nói:

– Em biết chị không có ý đó mà. Ở dưới họ càng nghi kị em rồi đến bao giờ mới hàn gắn được chứ.

Cô chủ động đứng lên đi sang ngồi lên chân chị, quàng tay qua cổ, chị tự động đưa tay lên ôm eo cô kéo sát lại, vùi đầu vào hõm cổ ngửi hương thơm quyến rũ của người yêu. Hai người ôm nhau được chút cô mới nói:

– Em có không làm họ cũng sẽ nghi kị. Chị hiểu là được, họ toàn là thông minh nên tính cảnh giác sẽ cao, nhất khi em đang động vào đồng minh của họ. Nhưng quy định của liên minh là luật chơi, họ tự khắc biết cái gì nên cái gì không nên.

– Chị hiểu chứ nhưng chị không muốn em trong ngoài đều là địch. Vị trí đại cố vấn này sao khó quá vậy._ Chị xót cô.

Cô vuốt ve cài áo của chị, đáp:

– Em cũng vì một người nên mới ráng ngồi thôi.

Chị tinh nghịch hỏi lại:

– Ai có diễm phúc vậy ta?

Cô nhìn thẳng vào chị mỉm cười nói:

– Theo chị là ai nào?

Chị vui vẻ tính hôn cô cho thỏa lòng nãy giờ ngồi tư thế này chị có bao nhiêu kìm chế chứ. Nhưng trời không chiều lòng người hai người mới kề lại chưa kịp chạm thì cửa bật mở làm chị và cô giật mình buông nhau ra, cô vì đứng lên quá nhanh nên nhất thời xém chút ngã may chị đỡ kịp. Cả hai định thần nhìn sang thì thấy Thư đại tỷ đứng đó cười đắc ý có ý muốn trêu chọc đôi trẻ:

– Mọi người tìm kìa còn ở đây chim chuột. May là tui chứ người khác hai người tính sao đây?

Hoàng Anh chỉnh sửa trang phục cho mình và cô khi cả hai đứng lên rồi mới quay sang đáp trả con bạn thân phá đám của mình:

– Người khác sẽ không ngang nhiên xông vào như mày. Đại tiểu thư và đại cố vấn ở chung một chỗ có gì không hợp lý sao?

– Mày được lắm lợi dụng thân phận. Chồng hợp pháp mày con ở dưới đó kìa, tém chút đi.

Nói rồi Thư tỷ của chúng ta đi xuống trước. Chị và cô theo sau, tới cầu thang thì phần ra chị và Thư Hoàn đi trước, sau một chút cô mới đi. Diễn một màn xuất sắc, giống hai người không hẹn mà gặp cực trùng hợp. Tất cả thấy đông đủ chào xong đi về, chị cũng chào ba rồi tính quay bước cho kịp cô thì ba gọi lại:

– Hoàng Anh! Con với Khánh Nam ở lại đi mai ăn sáng với ba. Lâu rồi ba không ăn sang với đầy đủ các con, bình thường chỉ có Tuyết Vi ăn với ba.

Khánh Nam đương nhiên cao hứng vì ba vợ anh rất lãnh đạm ít khi chỉ đích danh anh như vậy. Xem ra ba đối với cuộc hôn nhân này vẫn cho anh cơ hội. Hoàng Anh rốt cuộc cũng không thể kìm chế được nên cau mày, từ chối:

– Con đi với em ấy, phải đưa em ấy về. Mai con bận lắm nên có lẽ không ăn sáng được đâu.

Gia Mẫn ngay lập tức không để ai kịp nói liền lên tiếng:

– Hạo sẽ đưa em về với lại em có vệ sĩ. Chị ở lại rồi sáng mai dùng bữa với bác đi.

Hoàng Anh nhìn cô tính ú ớ gì đó thì ngay tức khắc cô kín đáo bắn một tin chặn chị lại, tiếp tục:

– Chị không yên tâm thì lát nữa về đến em nhắn tin báo bình an được không? Chỉ có mấy ngày không Talia thôi mà, không ai làm gì được em trong địa phận Tần gia đâu. Mọi người làm gì mà hôm qua tới giờ ai cũng căng như dây đàn vậy?_ Cô tươi cười, ra ý đùa giỡn.

Chị biết không thể từ chối khi cô đã nói vậy nên chỉ có cách chấp nhận lời đề nghị này của ba. Ba đang muốn làm an tâm Nguyễn gia, rằng không chuyện gì thì vị trí Nguyễn gia không thay đổi, cho dù là cuộc hôn nhân này thế nào. Thư Hoàn ra hiệu cho cô bạn ráng nhịn đi, “vợ” đã hiểu chuyện vậy nói tới đó thì đừng nên phụ tâm ý.

Hoàng Anh làm sao không hiểu chứ. Nhưng càng là hiểu chuyện lại cảm thấy mình lại càng để cho người trong lòng chịu thiệt thòi. Trong cô bây giờ bao nhiêu khó chịu chứ nhưng chuyện gì cũng tính cho chị. Chị muốn cô tùy hứng, ích kỷ một lần để chị gánh vác tất cả. Trời sinh Gia Mẫn của chị quá thông minh nên bảo cô dựa dẫm vào một người thật rất khó. Ngốc nghếch đôi khi cũng diễm phúc. Hiểu ít chút, biết ít chút sẽ dễ sống hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.