“Ai~~” Lâm Dương Thần ngừng công việc trên máy tính, đưa tay đem cây kẹo mút đang ngậm trong miệng lấy ra sau đó duỗi thẳng hai cánh tay ngáp một cái. Cuối cùng nàng cũng xem xong toàn bộ báo cáo tài chính của Tần thị.
Kết quả không phát hiện được bất kì sơ hở nào.
Lâm Dương Thần bật cười. Sổ sách rất sạch sẽ, A Nhiễm cũng thật là cẩn thận.
Có lẽ chứng cứ phạm pháp của Tần thị không nằm ở trong máy tính của A Nhiễm. Mà nàng cũng không cần phải liều lĩnh đi tra những thứ đó, cứ để nó trở thành bí mật đi. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là chỉnh sửa những tư liệu đang có, tạo thành chứng cứ phạm pháp giả cuối cùng đem nó đi lừa Trịnh Tân Thành.
Lâm Dương Thần nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều, có lẽ Tần Tuyết Nhiễm sắp về. Nghĩ vậy nàng liền tắt máy tính, đứng dậy thu dọn.
Sáng nay Tần Tuyết Nhiễm đã nói buổi tối sẽ dẫn nàng ra ngoài. Hôm nay là sinh nhật một người anh em đắc lực của cô trong tập đoàn*, đàn em dưới trướng đều có mặt. Anh ta đã có lời mời, boss như cô tất nhiên phải nể mặt tham dự.
Buổi tối đúng giờ, Tần Tuyết Nhiễm mang Lâm Dương Thần đến một câu lạc bộ giải trí, đi theo sau còn có Lý Bân.
Câu lạc bộ này hiển nhiên cũng là một trong những tài sản của Tần thị, bên trong chứa đủ các loại dịch vụ ăn chơi, từ quán bar, KTV, massage cho đến các loại cao cấp khác. Thời điểm xe của ba người vừa dừng trước cửa đã có nhân viên quản lý ra tiếp đón, thái độ vô cùng cung kính, niềm nở.
“Tần tổng, Lâm tiểu thư, Bân ca mời đi theo tôi, Phong ca đang đợi các vị.”
Quản lý đưa ba người vào thang máy lên tầng 7, lại đưa đến phòng VIP số 1. Ở trong phòng, vị tên Phong ca cùng đàn em của hắn đã đợi sẵn ở đó. Mọi người vui vẻ chào hỏi, Phong ca mời Tần Tuyết Nhiễm và Lâm Dương Thần ngồi ở vị trí trung tâm còn hắn thì ngồi bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, một bộ dạng nịnh nọt cười nói với cô: “Đại tỷ có thể nể mặt tôi mà đến, thật tốt quá.”
Tần Tuyết Nhiễm ưu nhã cười, ngữ khí không nhẹ không nặng lại không mất đi khí thế của người lãnh đạo: “Phong ca anh khách khí quá rồi. Anh đã có lời mời dĩ nhiên tôi sẽ đến.”
Phục vụ mang rượu vào, Tần Tuyết Nhiễm tiếp nhận ly sữa bò nóng đã gọi trước đó đưa cho Lâm Dương Thần, nhẹ giọng nói với nàng: “Bụng của em không tốt, ngoan ngoãn uống cái này đi.”
Lâm Dương Thần dở khóc dở cười nhận lấy ly sữa. Chiều hôm qua nàng tham lam ăn một phần gà rán lớn lại uống một ly trà sữa size đại, hậu quả là bụng âm ĩ đau cả đêm, báo hại A Nhiễm phải thức đêm xoa bụng cho nàng, đến bây giờ vẫn còn có chút không thoải mái.
“Cái này… hay là để tôi gọi cho Lâm tiểu thư một loại rượu nhẹ?” Người hỏi là Phong ca, anh ta cũng đã nghe qua chuyện Tần Tuyết Nhiễm có bạn gái, hơn nữa còn cực kì cưng chiều người ấy. Lần trước vị Lâm tiểu thư này bị bắt cóc đại tỷ liền huy động toàn bộ lực lượng anh em tìm kiếm khắp nơi, Tần gia cũng được một phen nháo loạn gà bay chó sủa.
Mọi người đều nói đại tỷ yêu nàng như mạng, không màng nguy hiểm một mình xông vào địa bàn kẻ thù để cứu nàng. Hiện giờ xem ra lời đồn không phải giả.
Có điều vị tiểu thư này cũng quá xinh đẹp, nét đẹp thuần khiết lại mỏng manh giống một đoá hoa bách hợp. Đừng nói là đại tỷ, cho dù là ai may mắn bắt được tiểu mỹ nhân tới tay cũng sẽ nguyện ý cho nàng vô hạn che chở cùng cưng chiều.
“Không cần đâu. Em ấy không uống rượu, tôi uống với mọi người là được.” Tần Tuyết Nhiễm dĩ nhiên là từ chối, cô còn ám ảnh cái lần Lâm Dương Thần say rượu trước kia đây.
Tần Tuyết Nhiễm nâng ly rượu trên tay lên cụng với Phong ca. “Phong ca, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Hai người uống cạn một ly rượu, Phong ca lại rót thêm rượu rồi đứng dậy nâng ly với toàn bộ anh em cảm ơn sự góp mặt của bọn họ. Mọi người cùng đứng dậy hô hào chúc mừng sinh nhật anh ta.
Rượu qua hai vòng, Tần Tuyết Nhiễm gật đầu ra hiệu với Lý Bân, Lý Bân cũng gật đầu tỏ vẻ hiểu ý sau đó từ trong cặp xách lấy ra một chiếc chìa khoá nhà, cùng một tập tài liệu đưa cho Phong ca.
Phong ca mở ra, nhìn thấy trong đó là giấy tờ chuyển nhượng nhà đất thì lập tức sửng sốt.
“Đại tỷ, cái này… “
“Quà sinh nhật, một chút lòng thành mong anh nhận lấy.” Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười nói.
“Không không! Đại tỷ… Cái này tôi không thể nhận. Lúc trước cô cũng đã tặng xe cho tôi không phải sao? Tôi nào có lập được công lớn gì cho tập đoàn, đâu đáng được hưởng những thứ này?”
Nhà ở khu vực này phải là người cực kì có tiền mới mua được, hắn phấn đấu bao nhiêu năm qua còn chưa đủ mua nổi một nửa mảnh đất đây.
Tần Tuyết Nhiễm khẽ cười. “Phong ca anh cũng quá khiêm tốn rồi. Anh làm việc cho Tần gia nhiều năm như vậy, nhờ có anh mà rất nhiều chuyến làm ăn đều thuận lợi, sao có thể nói mình không có công lớn đây? Xe không tính, món quà này anh cứ nhận, xem như lời cảm ơn của Tần gia dành cho anh.”
Lý Bân một bên cũng chen thêm vài câu: “Phong ca, đây là phần tâm ý của đại tiểu thư dành riêng cho anh, anh không nhận tức là không nể mặt cô ấy rồi. Ngày mai có thời gian cùng tôi đi làm thủ tục nhận sổ đi.”
Phong ca không giấu được sự vui sướng, miệng cũng cười ngoác đến mang tai để lộ ra hàm răng vàng ố vì thường xuyên hút thuốc. “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, món quà này tôi nhận. Về sau đại tỷ có việc cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ không từ bất cứ chuyện gì.
Ai nha cái này đem về nhà vợ con tôi nhất định sẽ rất vui đây.”
Tần Tuyết Nhiễm nhìn bộ dạng của anh ta liền hài lòng, lại nói: “Vậy cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Trương tỷ và Tiểu Mạnh nhé.”
“Nhất định, nhất định rồi.”
Tần Tuyết Nhiễm mỉm cười ưu nhã cầm ly rượu nhấp một ngụm. Qua chuyện lần này, Phong ca không khỏi sẽ càng tôn kính và trung thành với cô thêm một bậc.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ keo kiệt với người dưới trướng. Chỉ cần đối với Tần gia tuyệt đối trung thành, toàn tâm toàn ý làm việc thì nhất định sẽ nhận được hồi đáp xứng đáng. Trong tập đoàn cũng đã có không ít người được cô tặng nhà tặng xe. Người làm càng lâu và cống hiến càng nhiều thì giá trị quà càng lớn.
Phong ca cũng được xem như là một nhân vật quan trọng của tập đoàn, giúp Tần Tuyết Nhiễm quản lý nhiều địa bàn cùng đàn em. Căn nhà này bỏ ra cũng xem như đáng giá.
Lâm Dương Thần chứng kiến màn này không khỏi khâm phục cách đối nhân xử thế của Tần Tuyết Nhiễm. Nàng bưng ly sữa bò của mình lên uống, tầm mắt vô tình rơi trúng một tên đàn em của Phong ca.
Hắn cũng đang nhìn nàng, hai người mắt đối mắt năm giây rồi dời đi.
Lâm Dương Thần cảm giác có chút kì lạ. Nàng phát hiện kể từ khi vào căn phòng này, tầm mắt của người đàn ông kia không chỉ một lần cố ý vô ý rơi vào người nàng. Mỗi khi bị nàng bắt gặp, hắn sẽ tiếp tục nhìn nàng vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt.
Ánh mắt kia, dường như có một tầng thâm ý khác.
Lâm Dương Thần thầm đánh giá hắn, một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ngoại hình không có gì đặc biệt, là người mà nàng chưa từng gặp qua.
Rượu qua nhiều vòng, bầu không khí trong phòng bao cũng náo nhiệt hơn hẳn. Đám đàn em không còn câu nệ vì có đại boss ở đây nữa, một bên nhiệt tình hò hét hát ca, một bên ôm ấp mấy cô gái gọi. Số còn lại thì tụ tập thành từng nhóm đánh bài. Đương nhiên cũng có không ít người tiến đến mời rượu Tần Tuyết Nhiễm.
Người đàn ông kì lạ kia cũng không ngoại lệ, hắn đến trước mặt Tần Tuyết Nhiễm, thái độ không kiêu căng cũng không siểm nịnh rót rượu cho cả hai.
“Đại tỷ, tôi tên Khương Thịnh, là đàn em Phong ca mới thu nhận. Tôi kính cô một ly, hy vọng cô có thể nể mặt.”
Vừa nghe thấy hắn nói chuyện, Lâm Dương Thần đang uống nước cũng khựng lại, ánh mắt biến đổi.
Giọng nói này…
“Được.” Tần Tuyết Nhiễm không phát hiện ra người bên cạnh khác thường, nhận lấy rượu từ tay Khương Thịnh, cùng hắn cụng ly.
Cạn hết một ly, Khương Thịnh quay trở về chỗ cùng đám người đánh bài, trước khi đi còn không quên lén lút cho Lâm Dương Thần một ánh mắt thâm ý.
“Đại tỷ.” Phong ca ngồi một bên nhích lại gần Tần Tuyết Nhiễm hỏi nhỏ: “Cô cảm thấy tên nhóc vừa rồi thế nào?”
Tần Tuyết Nhiễm ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Khương Thịnh, quan sát thêm một lúc mới trả lời: “Khá tốt.”
Đúng là trong đám đàn em của Phong ca, ngoài hai kẻ thân tín bên cạnh hắn thì Khương Thịnh này nhìn có tố chất nhất.
Phong ca lại nói: “Hắn vừa gia nhập được mấy tháng, khá thông minh nhanh nhẹn lại được việc. Tôi đánh giá khá cao tên nhóc này. Hiện tại chỉ giao mấy việc chạy vặt xem như để thử hắn, đợi qua một thời gian có lẽ sẽ đưa hắn đi làm việc cùng tôi.”
“Làm việc” trong lời nói của Phong ca đương nhiên cũng không phải là đi làm những việc tầm thường.
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. “Nếu đã là nhân tài vậy có thể chú trọng bồi dưỡng. Chỉ là dùng người mới thì phải cẩn thận một chút, cần xác định chắc chắn hắn không có vấn đề gì.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Phong ca vừa rót rượu vừa liên tục gật đầu.
Lại qua thêm một lát, Lâm Dương Thần rời khỏi vòng tay Tần Tuyết Nhiễm, nói với cô mình muốn đi ra ngoài một lát.
“Chị đi với em nha?”
Nàng lắc đầu. “Không cần đâu. Em rất nhanh sẽ trở lại.”
Nói rồi nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Ra khỏi cửa nhìn trái nhìn phải phát hiện tầng này chỉ có hai phòng VIP, cuối hành lang có một cánh cửa, hình như là dẫn ra ban công. Nghĩ vậy nàng quyết định ra đó hóng gió.
Chưa đầy năm phút sau đã nghe thấy tiếng mở cửa. Có người khác xuất hiện, Lâm Dương Thần quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông tên Khương Thịnh kia.
Nàng có chút hoảng hốt mở cửa nhìn vào bên trong, thấy không có ai mới yên tâm thở nhẹ một hơi, đóng cửa.
Khương Thịnh nhìn nàng nói: “Sẽ không có ai nhìn thấy.”
Lâm Dương Thần nhíu mày, trực tiếp hỏi: “Anh là S?”
Khương Thịnh không trả lời, chỉ nhếch miệng cười.
Lâm Dương Thần xem như có đáp án. Ngay từ khi nghe hắn mở miệng nói chuyện nàng đã có suy nghĩ này, bởi vì chất giọng của hắn khá đặc biệt, rất dễ nhận ra. Hơn nữa biệt danh S kia cũng hoàn toàn trùng khớp với tên hắn**
“Anh có biết nếu để Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy anh ra đây gặp tôi thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Khương Thịnh không trả lời. Hắn cũng không có ý định gặp mặt Lâm Dương Thần trong tình huống này. Nhưng là vừa nãy nhìn phản ứng của nàng hắn liền biết bản thân đã bị nhận ra, vậy thì cũng không cần giấu diếm nữa. Hơn nữa hắn cũng có chuyện quan trọng cần truyền đạt.
“Ông chủ kêu tôi hỏi cô khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thời cơ vẫn chưa tới.”
Lâm Dương Thần nhanh chóng đáp, thầm nghĩ mấy tuần nay nàng vì tránh Trịnh Tân Thành mà không có đến thư viện. Vì sợ bại lộ Trịnh Tân Thành cũng hạn chế việc gọi điện, chỉ là xem ra hắn đã gấp đến độ không đợi nổi, đến nỗi phải kêu S mạo hiểm tìm cách móc nối với nàng.
Khương Thịnh lại nói: “Vậy thì đẩy nhanh tiến độ một chút.”
“Dục tốc bất đạt. Tần Tuyết Nhiễm rất cẩn thận, muốn lấy được tài liệu mật không phải chuyện dễ dàng. Chuyển lời với ông chủ chuyện này tôi vẫn đang nghĩ cách, sẽ sớm cho ngài ấy một kết quả như mong đợi.”
“Được, tôi sẽ chuyển lời. Tôi đi trước.”
Cuộc đối thoại chưa tới ba phút, Khương Thịnh đi được một lát Lâm Dương Thần mới quay trở lại. Về đến trước cửa phòng bao đã thấy Tần Tuyết Nhiễm đang khoanh tay đứng dựa lưng vào tường, Lâm Dương Thần trong lòng liền sinh ra một chút hoảng hốt.
Vừa thấy nàng, cô đã vội vàng tiến lên hỏi: “Em đi đâu vậy? Chị tưởng em vào nhà vệ sinh.”
Tần Tuyết Nhiễm sau khi để Lâm Dương Thần một mình ra ngoài chưa được vài phút liền hối hận. Nơi này người đông phức tạp, loại người gì cũng có, bạn gái nhà mình lại không có một chút năng lực tự vệ, lỡ gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao?
Nghĩ vậy cô liền đi vào toilet tìm nàng, tìm một lượt cũng không thấy người đâu, chỉ đành đứng đợi ở phía trước phòng bao. Nếu lại thêm vài phút mà nàng không xuất hiện cô tuyệt đối sẽ cuống lên đi tìm.
Lâm Dương Thần cười gượng giải thích: “Em chỉ là ra ban công hít thở không khí một chút. Bên trong hơi ngột ngạt.”
Tần Tuyết Nhiễm bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ. Không khí trong phòng đúng là không thích hợp với bạn nhỏ nhà mình, khắp nơi khói thuốc lại ồn ào. Người bên trong đều là dân xã hội đen, nói chuyện mười phần thô tục. Bởi vì lúc trước Lâm Dương Thần luôn nói muốn hiểu thêm một chút về cuộc sống của cô nên cô mới dẫn nàng đến đây, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy bản thân đã làm điều không nên làm.
Cô mỉm cười đưa tay ra xoa xoa cổ của nàng. “Chúng ta về thôi.”
Lâm Dương Thần lúc này mới thả lỏng. Xem ra Tần Tuyết Nhiễm không nhìn thấy nàng đơn độc gặp mặt Khương Thịnh, bèn hỏi: “Còn sớm như vậy có thể về không?”
“Có thể. Ở đây đợi chị.”
Nói rồi Tần Tuyết Nhiễm quay trở lại phòng bao, chưa đầy ba phút sau thì đi trở ra, dắt tay đưa nàng cùng rời khỏi.
……………..
Lạch cạch lạch cạch…
Âm thanh bàn phím liên tiếp phát ra trong căn phòng yên tĩnh, cho đến khi âm thanh đó ngừng lại Lâm Dương Thần mới thả lỏng thở phào một hơi.
Mười ngày qua nàng luôn tận dụng thời gian để chỉnh sửa tài liệu, não bộ hoạt động hết công suất, tất cả tinh lực đều dồn hết vào việc này.
Hiện giờ tài liệu cũng đã chỉnh sửa xong. Kiểm tra lại một lượt cảm thấy không còn vấn đề gì nàng mới bắt tay vào chỉnh lý máy tính của mình một chút, xoá hết rất cả tài liệu cá nhân, nguỵ tạo thành máy tính của Tần Tuyết Nhiễm.
Sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Khương Thịnh.
Bên kia lập tức trả lời. Hẹn năm phút sau bắt đầu cắm chip.
Lâm Dương Thần canh đúng năm phút không thừa không thiếu một giây, cắm con chip vào máy tính của mình. Màn hình lập tức nhảy ra một phần mềm kì lạ.
Sau đó nàng mở ngăn kéo lấy một cây kẹo mút vị cam, bóc vỏ cho vào miệng, mắt vẫn không rời màn hình, vừa thưởng thức kẹo vừa chăm chú quan sát động tĩnh trên đó.
Một cây kẹo mút tan hết trong miệng, sao chép cũng hoàn thành. Phần mềm kia tự động biến mất, màn hình lại trở về giao diện trước đó. Lâm Dương Thần lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn [Ok] được Khương Thịnh gửi đến, nhếch môi cười tắt máy tính.
Nếu mọi chuyện đi theo đúng hướng mà nàng đã vạch ra vậy Khương Thịnh sẽ không phát hiện ra việc hắn vừa sao chép tài liệu từ máy tính của nàng chứ không phải của Tần Tuyết Nhiễm. Còn Trịnh Tân Thành sẽ đinh ninh cho rằng hắn đã thành công lấy được tài liệu mật của Tần thị sau đó đem chúng công bố ra ngoài, hoặc giao cho cảnh sát.
Nhưng hắn căn bản không hề biết bản thân đã bị lừa. Chứng cứ mà hắn lấy được sẽ không làm hại đến một cộng lông sợi tóc của Tần thị. Ngược lại đánh động cảnh sát mở cuộc điều tra, đến khi tra ra chứng cứ giả người tố cáo còn phải gặp không ít rắc rối.
Nàng làm sao có thể giúp người khác đối phó A Nhiễm? Ngược lại, nàng sẽ dùng hết khả năng để bảo hộ người mình yêu.
_____________________________
* Tập đoàn ở đây ý chỉ băng đảng, tập đoàn buôn lậu á 😁
** Khương Thịnh: 姜盛 (Jiang Sheng) cho nên KT mới có biệt danh là S.