Lá gan của Trường Tề vốn nhỏ, tuy rằng lời nói của kẻ ngu là không thể tin, nhưng nàng vẫn bị cái giọng đột nhiên hạ thấp xuống để thì thào kia của công chúa ngốc làm cho sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Nàng không nói được một lời, ôm lấy sách vở, sắc mặt ảm đạm chạy đi.
Lý Quý Hâm chỉ thấy cái cô công chúa này sát qua vai mình mà đi vụt qua. Nàng thầm nghĩ không biết có phải công chúa ngốc nhà mình lại đi bắt nạt người ta hay không đây? Đột nhiên nàng nhận ra suy nghĩ của mình lại trở nên sai lệch: những ngày đầu tiên mình còn lo lắng cho công chúa ngốc nhà mình bị người ta bắt nạt, vậy mà bây giờ lại nghĩ, chỉ có công chúa ngốc đi bắt nạt người ta mà thôi.
Trường Tề ở trong Cẩm Tú cung cùng với Lương Phi, trong khi khoảng cách từ Cẩm Tú cung đến An Ninh các là một đoạn đường tương đối xa.
Lúc này đêm đã về khuya, xung quanh trở nên tĩnh lặng, trong cung đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của lính tuần tới lui cùng với tiếng nổ lách tách nho nhỏ phát ra từ những cây đuốc đang được thắp sáng.
Trong An Ninh các cây nến đã bị tắt đi từ lâu, vô số sao đêm tỏa ánh sáng mờ ảo bao trùm lên khu lầu An Ninh các tạo thành một không gian thật yên bình. Dường như hết thảy đều bình tĩnh trở lại, hết thảy như gió mát lướt qua mặt nước. Chỉ có đôi khi, trên bầu trời xa xăm sẽ có một vệt sao sáng xẹt ngang qua.
Trong khi ở An Ninh các đang trải qua một đêm tốt đẹp, thì ở trong Cẩm Tú cung, Trường Tề lại đang run rẩy trốn ở trong góc phòng, bên tai một mực quanh quẩn tiếng thì thào của công chúa ngốc: Tối hôm nay không nên đi ra ngoài nha, sẽ có bầy rắn bò qua bò lại.
Hầu hết mọi cô bé đều sợ rắn, mà Trường Tề cũng không ngoại lệ.
Vì vậy nàng để chân trần chạy bịch bịch đến chỗ ở của Lương phi rồi lao vào trong ngực người này. Nàng nhỏ giọng khóc sụt sùi: “A nương, bên ngoài có rắn, cả một đoàn rắn!”
“Nha đầu ngốc này, Cẩm Tú cung lấy đâu ra rắn chứ?” Lương Phi đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, nhưng rồi vẫn gọi nha hoàn tới: “Đi ra cửa nhìn một chút.”
Đột nhiên, một tiếng gào thét chói tai cao vút giữa bóng tối của bầu trời đêm, giống như một tia chớp đem màn đêm yên tĩnh xé rách, cả bầu trời cũng bị xé ra thành một vết nứt, kinh khủng dữ tợn.
Ngoài cửa truyền tới thét chói tai đầy vẻ sợ hãi của nha hoàn: “Rắn! Rắn!”
Bên trong cung, Trường Tề sợ đến nỗi đột nhiên bị ngất xỉu.
Chuyện xảy ra tiếp theo đó nàng hoàn toàn không biết gì cả, kể cả chuyện lũ rắn trong Cẩm Tú cung bị đám thị vệ vây lại đánh giết. Chỉ là nơi đây lại không giống như nhà gỗ nhỏ bên kia khi xung quanh nó là bãi đất rộng, chỉ cần đốt đi là được.
Cũng may, hôm nay so với lũ rắn trong ngôi nhà gỗ nhỏ thì ở đây có chỗ khác biệt: trong nhà gỗ nhỏ đều là rắn độc, mà còn ở trong Cẩm Tú cung lại ngược lại, không có rắn độc.
Chuyện trong cung liên tiếp xuất hiện bầy rắn, không bao lâu đã truyền đi khắp hoàng cung. Hiện tại đang là thời điểm giao thời giữa hai mùa xuân hạ, là thời điểm loài rắn hoạt động mạnh nhất. Sự việc bị làm huyên náo đến nỗi ai cũng cảm thấy bất an, không dám cả đi đến gần vườn hoa cây cối.
Hoàng đế lập tức hạ lệnh tra soát toàn bộ hoàng cung, quyết không để xảy ra việc để lũ rắn xuất hiện thêm lần thứ ba tại nơi này. Còn ở trong Cẩm Tú cung, sau khi tỉnh lại Trường Tề một mực ôm lấy Lương Phi khóc lóc: “A nương, nhất định là đứa ngốc kia đã thả rắn ra! Nhất định là như vậy! A nương hãy đi giáo huấn đứa ngốc kia đi!”
“Hả?” Lương Phi cau mày lại: “Trường Ninh đã nói với ngươi cái gì?”
“Đứa ngốc kia nói là vào buổi tối sẽ có bầy rắn bò qua bò lại, bảo ta không nên đi ra ngoài.” Trường Tề khiếp sợ trả lời.
Nghe qua thì giống như người ta vì có lòng tốt mà nhắc nhở, nhưng nên nhớ đó là một kẻ ngu, cũng không phải là thần tiên, làm sao chỉ cần há mồm là có thể nói đúng mọi chuyện?
Khi chuyện về bầy rắn xuất hiện truyền được tới tai Lý Quý Hâm, nàng không khỏi ngồi xuống trầm tư mất một lúc.
Có một bầy rắn lớn đến như vậy bò lung tung ở trong cung nhất định là có người cố ý tạo thành. Xưa nay nàng cùng Cẩm Tú cung chưa từng có bất hòa, vì sao lại có người đã thả rắn vào chỗ ở của nàng rồi lại còn đi thả rắn ở Cẩm Tú cung như vậy?
Chuyện này thật sự khá là kỳ hoặc! Sáng sớm hôm sau, nàng để cho Thanh Thư đưa công chúa ngốc đi Quốc Văn quán, còn bản thân mình thì chuẩn bị đi Cẩm Tú cung dò hỏi xem sao.
“Hôm nay nàng không đi với ta hay sao?” Ngồi trước gương công chúa ngốc chu cái miệng đầy mặt ta đây không vui: “Là vì muốn đi Cẩm Tú cung thăm dò kết quả?”
Thanh Thư ở một bên thay nàng sửa sang lại sách vở: “Lý nữ phó nói, buổi tối nàng sẽ tới Quốc Văn quán đón ngài.”
Trầm Dao Quân lẳng lặng nhìn vào gương, trầm tư một lúc rồi mới nói tiếp: “Không biết hôm này Trường Tề có đi Quốc Văn quán được hay không. Với lá gan kia của nàng, chỉ sợ là đã bị dọa đến hư mất.”
Thanh Thư cũng chỉ là cười cười: “Trường Tề công chúa không thể so được với ngài. Hôm nay ngài nên ngoan ngoãn nghe giảng bài.”
“Cũng không biết ai là người đã tới Cẩm Tú cung thả bầy rắn kia.” Công chúa ngốc xoa tay: “Thật là… Ta cực kỳ hài lòng!”
Cho dù là trời đã sáng, nhưng nếu Lý Quý Hâm muốn làm cái việc xuất quỷ nhập thần ở trong hoàng cung thì cũng là một chuyện tương đối dễ dàng. Hôm nay Trường Tề không đi học, kể từ sau khi tỉnh lại nàng vẫn luôn một vẻ cực kỳ uể oải. Lương phi sai người đi tới Quốc Văn quán truyền lời, còn mình thì ngồi ở bên cạnh Trường Tề trông nom nàng.
Khi Lý Quý Hâm đi vào nơi này, Cẩm Tú cung trông vẫn hết sức ngay ngắn, trật tự. Nếu không có đám lính cấm vệ vẫn đang ở ngoài cửa lùng bắt, xử lý bầy rắn thì không khí nơi này không hề giống như đã bị bầy rắn công kích, dù chỉ là một chút.
Điều này không khỏi khiến cho người ta phải nghi ngờ. Là một phi tử rất được cưng chiều, vậy mà người này lại không ồn ào, không làm khó dễ, không hoảng loạn. Thậm chí việc bị bầy rắn công kích cũng là do miệng người ngoài truyền đi.
Tấm màn che trong cung điện khẽ lay động, qua khe hở giữa chúng nàng có thể nhìn thấy gò má của Lương phi. Đây là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Gương mặt tinh sảo của nàng dường như chỉ mới hơn hai mươi mà thôi. Chỉ có điều người này lại không có vẻ uy nghiêm và khí tràng như hoàng hậu, còn nếu so với Đức phi, tựa hồ lại thiếu đi một phần quý khí.
“A nương, rắn đều bị bắt lại cả rồi sao?” Trường Tề sợ sệt hỏi.
Thường ngày vẫn luôn là cái người ngang ngược nhưng khi ở trước mặt Lương Phi, Trường Tề lại rất biết điều, một chút cũng không có cái vẻ chanh chua, thất thường kia, điều này khiến cho Lý Quý Hâm cảm thấy tò mò.
“Bắt lại cả rồi. Lính cấm vệ đang đốt chúng đi, ngươi nên an tâm được rồi.” Lương Phi thay nàng dịch dịch cái chăn, vừa cười vừa trả lời.
“A nương, ngươi nhất định phải bắt cho được hung thủ đã thả rắn! Nhất định là đứa ngốc kia đã làm ra chuyện này! Anh anh anh… Quá đáng sợ!”
Vẫn đang ẩn đi, Lý Quý Hâm cau mày lại. Cái người này đã sợ đến ngất đi vậy mà còn không quên kéo theo công chúa ngốc của nàng vào. Tại sao bầy rắn lại không làm cho nàng sợ đến vỡ mật luôn nhỉ?
Nhưng sau khi suy nghĩ cùng tưởng tượng lại một chút, nàng tựa hồ nhớ tới điều gì…
“Được!” Lương Phi gật đầu: “Kẻ nào dám thả rắn ở trong Cẩm Tú cung của ta, ta sẽ đem nàng đi làm mồi cho rắn!” Trong mắt của nàng lóe ra một tia âm hiểm, làm cho Lý Quý Hâm nhất thời ngẩn ra.
Trong cung tuyệt đối không có nhân vật nào là đơn giản cả. Cũng như nàng biết được Đức Phi thân ở lãnh cung nhưng chắc chắn là có huyền cơ muốn giấu giếm, nhưng còn cái vị Lương phi này…
Từ trong bóng tối nàng thoắt biến mất, nhưng không phải rời đi, mà là tới chỗ hôm qua phát hiện ra bầy rắn.
Lý Quý Hâm vừa mới đến nơi này, đối với địa hình của Cẩm Tú cung cũng không quen, nên hiện tại nàng không trốn tránh nữa, mà thoải mái từ bên ngoài đi tới, đến bên cạnh đám lính cấm vệ.
Vì vừa mới xử lý xong lũ rắn ở bên nhà gỗ nhỏ bên kia, trong đám lính cấm vệ có người biết đây là nữ phó của Trường Ninh công chúa.
“Nghe nói Cẩm Tú cung cũng gặp phải chuyện bị bầy rắn công kích, cho nên ta tới xem một chút, biết đâu có thể tìm được một chút manh mối.” Lý Quý Hâm vừa nói vừa mỉm cười. Nụ cười của nàng trông rất đẹp, làm cho người ta không cách nào cự tuyệt nổi.
Nhưng rốt cuộc nơi này lại là cung của Lương phi, vì vậy mà chưởng sự cung nữ lập tức đi ra ngăn trở: “Cẩm Tú cung là nơi nếu không được Lương Phi nương nương đồng ý chấp nhận, thì không cho phép bất kỳ người bước vào!”
Lý Quý Hâm liền ngẩng đầu nhìn tòa cung khuyết* hùng vĩ trước mặt. Nếu nàng thật muốn vào, người nào có thể ngăn trở được đây?
Nàng chậm rãi lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ bài: “Cái này thì thế nào?”
* Cung khuyết: Nằm ở ngoài cửa cung, hai bên có lầu đài để nhìn ra xa, ở giữa có lối đi gọi là “khuyết”.
Vừa mới nhìn thấy vật này, chưởng sự cung nữ nhất thời cả kinh: là phượng bài của Hoàng hậu! Cái người nữ phó này thật không đơn giản! Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, vậy mà đã được hoàng hậu thu nhận!
Lương Phi nghe nói nữ phó của kẻ ngốc kia tới thì chỉ cười lạnh một tiếng rồi tiến tới trực tiếp gặp mặt: “Thanh Tước, trở về đi.”
Cung nữ có tên là Thanh Tước lui trở lại. Lý Quý Hâm chính diện nhìn thấy Lương Phi, nhưng nàng cũng chỉ hơi hơi gật đầu: “Hoàng hậu nương nương yêu cầu ta điều tra kỹ chuyện bầy rắn, nghe Cẩm Tú cung cũng gặp phải bầy rắn công kích, cho nên ta mới tới xem một chút. Lương phi nương nương sẽ không ngại đó chứ?”
“Bất quá chỉ là mấy con sâu nhỏ mà thôi, nào dám làm cho hoàng hậu phải để bụng đây?” Lương phi nắm chặt chiếc khăn nhất bộ tam diêu*, Lý Quý Hâm chỉ sợ một trận gió cũng có thể đem nàng thổi bay lên trên cành cây được.
“Dĩ nhiên là Hoàng hậu nương nương không để bụng rồi.” Khẩu khí của Lương phi đối với hoàng hậu rõ ràng là không có thiện ý. Dĩ nhiên rồi, con trai là Trữ Quân, vậy nên địa vị của nàng ở trong hậu cung chính là dưới một người trên vạn người. Nhưng Lý Quý Hâm lại chỉ vừa cười vừa trả lời: “Hoàng hậu chỉ để ý tới an toàn của Trường Ninh công chúa mà thôi.”
* Nhất bộ tam diêu: Một bước đi ba lần lảo đảo. Tạm hiểu là mỗi bước đi cả người lại lắc lư, lảo đảo, cả người yếu ớt, suy kiệt
Bị nghẹn một cái nhất thời Lương phi không nói ra được lời nào, nhưng Thanh Tước đùng đùng nổ giận: “Chỉ là một nữ phó nho nhỏ vậy mà lại dám đụng tới nương nương. Người đâu!”
“Không cần gọi người tới làm gì.” Lý Quý Hâm lắc lư đi mấy bước: “Trong Cẩm Tú cung tổng cộng cũng chỉ có chừng trăm người, có kêu toàn bộ tới cũng không bắt được ta. Ta chẳng qua là phụng lệnh tra án, nếu có chỗ nào đắc tội, mong rằng nương nương lượng thứ.”
Lương phi đã được nghe qua về cái người Lý Quý Hâm này. Người này chẳng những để cho Thái tử cùng Thang Vệ Quốc rơi xuống hồ Tĩnh Thủy, còn làm cho bọn họ giận mà không dám nói gì.
Bản lĩnh người này lớn đến chừng nào mà dám ra tay với cả Trữ Quân, thậm chí Hoàng thượng cũng không truy cứu?
Vì vậy nàng khoát tay một cái: “Được rồi, cứ để cho nàng tra đi.” Sau đó xoay người lại.
Lý Quý Hâm vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như trước đó, chỉ đến khi Lương phi xoay người một khắc kia, nụ cười lập tức hóa thành hư không, trong mắt chỉ còn lại một mảnh mông lung, không thể nhận ra đến tột cùng cảm xúc của nàng là gì.
Trong không khí thoang thoảng có mùi thịt rắn bị nướng chín, nàng chỉ ngửi một cái: “Bầy rắn bị phát hiện ra từ chỗ nào?”
“Là nơi này!” Có tên lính chỉ chỉ vào một nơi trên mặt đất, đó là một cái hố bị lõm xuống, cửa của Cẩm Tú cung cách đó không xa: “Chỗ này có hẳn một ổ rắn. Khi chúng ta tới đây chúng còn chưa bò ra được mấy con, cho nên xử lý rất thuận lợi.”
Lý Quý Hâm ngồi xổm xuống lặng lẽ tự hỏi một lúc.
Có kẻ ngu nào đã muốn dùng rắn giết người lại còn mất công đào hố để bỏ tất cả vào một chỗ như vậy đây? Cái hố này mặc dù không sâu, nhưng chờ cho bầy rắn ra khỏi đó cũng cần phải mất một khoảng thời gian. Người này căn bản không phải cố ý giết người, mà chỉ là cố ý dọa dẫm một chút thôi! Huống chi những con rắn ở đây đều không phải là rắn độc, so với bầy rắn đã tấn công nhà gỗ nhỏ là hoàn toàn khác biệt!
Sau đó trong đầu nàng chợt có một bóng người thoáng qua: tên ngốc…
Chẳng lẽ, là công chúa ngốc đã lầm tưởng Trường Tề là hung thủ đã thả rắn vào nhà gỗ nhỏ, cho nên để báo thù mà nàng mới đem bầy rắn thả ở trước cửa Cẩm Tú cung, nhưng cũng chỉ là để dọa người ta chút thôi?
Nghĩ như vậy Lý Quý Hâm lập tức đứng dậy chuẩn bị chạy tới Quốc Văn quán, nhưng rồi bước chân của nàng đột nhiên dừng lại!
Trầm Vân Tân xuất hiện ở trước cửa Cẩm Tú cung. Khi đi vào thần sắc của hắn vô cùng hốt hoảng. Có lẽ vì nghe nói Cẩm Tú cung gặp phải bầy rắn công kích, cho nên mới tới xem tình thế của Lương phi.
“Là ngươi?” Hắn dừng bước lại: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lý Quý Hâm chỉ gật đầu một cái: “Tới tra một chút chuyện bầy rắn.”
Trầm Vân Tân khẽ cau mày lại, nhưng hắn chỉ đi thẳng vào Cẩm Tú cung, mà không hề phản ứng lại Lý Quý Hâm.
Đúng lúc Lý Quý Hâm định rời khỏi nơi này thì Trường Tề từ bên trong vọt ra, nàng giơ quả đấm đánh về phía Lý Quý Hâm một cái: “Chính là ngươi! Chính ngươi là kẻ đã xúi giục kẻ ngu tới đây thả rắn!”
Lý Quý Hâm cũng không thèm né tránh, ngay tại cái hố đã thả rắn, nàng là người không sợ rắn, nên thuận tay xách lên một con rắn lục nửa chết nửa sống. Trường Tề nhất thời bị dọa sợ phải chạy lui hết mấy bước, nàng vừa khóc vừa ngã vào trong ngực Lương phi: “Rắn! Có rắn! A nương mau gọi Thanh Tước tới rải lưu huỳnh đi!”
Lý Quý Hâm đứng lên,đem con rắn vứt qua một bên, cầm khăn lau lau tay: “Lẽ nào Cẩm Tú cung mộtnăm bốn mùa vẫn thường lưu trữ lưu huỳnh hay sao?”