Giang Thần vất vả lắm mới mang được cây giống trở về, không muốn tiếp tục đi chuyến nữa. Cậu thấy Cố Hâm bên kia đào hố dường như cũng không tốn quá nhiều sức nên quyết định ở lại đào hố, để Vệ Mông và Lưu Sâm đi vận chuyển cây giống.
Cậu vung cuốc lên một lúc, hai tay bắt đầu mỏi nhừ, trán đổ mồ hôi, cả người cũng mệt mỏi rã rời.
Còn Cố Hâm bên kia đang định mang cây giống thả vào hố đã đào sẵn, nhìn rất nhẹ nhàng. Giang Thần không thể hiểu nổi, tại sao lúc nãy nhìn Cố Hâm không tốn sức là mấy, nhưng đến phiên cậu thì cái cuốc như nặng nghìn cân.
Cậu quả quyết ném cuốc sang bên, thừa dịp không ai nhìn mình chạy tới chỗ Cố Hâm.
Cố Hâm còn đang suy ngẫm chuyện tại sao lúc nãy cậu đi cùng Đoạn Vũ, thấy cậu chạy đến lại quên luôn chuyện này.
Thần Thần vẫn muốn cùng mình trồng cây hơn.
Hai người hợp sức thả cây vào hố, lấp đất lại.
Giang Thần cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác thành tựu, không cảm thấy khó chịu với việc đi trồng cây nữa.
Cậu treo chiếc bảng hiệu lên thân cây còn đọng sương, bên trên bảng có cả tên cậu và Cố Hâm, đây chính là một cái cây mà họ đã hợp sức trồng.
Giang Thần thưởng thức nét chữ rồng bay phượng múa của Cố Hâm: “Sang năm chúng ta có thể tới xem cái cây này đã lớn thế nào”.
Cố Hâm: “Trong vòng hai năm tới có lẽ nó sẽ cao lên kha khá”.
Tất cả học sinh phải ở trên núi làm suốt một ngày. Giang Thần không lười biếng nữa, cố gắng làm đến trưa, mệt đến muốn ngất.
Bữa trưa của học sinh đều là cơm hộp, có ba loại. Một là cơm thịt heo xào dưa, hai là cơm thịt vịt quay, ba là cơm cá thịt băm, mỗi phần cơm đều rất nhiều, đầy đủ dinh dưỡng cho nhóm thiếu niên.
Giang Thần muốn ăn suất cơm thịt heo, ra ngoài rửa tay xong ngồi xuống hòn đá nhô ra trên con dốc, chờ Cố Hâm mang cơm đến cho mình.
Lúc Cố Hâm đến tìm Giang Thần, phía sau còn có một Đoạn Vũ đi theo.
Giang Thần nhận cơm Cố Hâm đưa, nhìn Đoạn Vũ phía sau đi đến, chiếm thẳng chỗ mà cậu để lại cho Cố Hâm, ngồi song song bên cạnh cậu.
Cố Hâm chậm một bước, hắn hỏi Đoạn Vũ: “Không phải ông nói mình muốn đến tìm Giang Thần sao?”
“À, đúng”. Đoạn Vũ lấy đũa dùng một lần ra, hỏi Giang Thần ngồi bên cạnh: “Sao lúc nãy không đi vận chuyển cây giống nữa?”
Giang Thần nhận đũa Cố Hâm đưa cho: “Cây giống nhẹ để dành cho các bạn học yếu ớt, đào hố mệt hơn nên tôi nhận việc này”. Cậu sẽ không bao giờ nói mình lười, mình mệt trước mặt người khác.
Bàn tay Cố Hâm hơi cứng lại, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Tại sao Thần Thần lại nói thế với Đoạn Vũ? Chẳng lẽ cậu muốn để Đoạn Vũ nghĩ mình là người đáng tin sao?
Tưởng Nhất Bách, Vệ Mông, Lưu Sâm nhận cơm hộp xong cũng đi về phía họ, cả nhóm lại vui vẻ ầm ĩ cả lên.
Miệng Vệ Mông không ngừng nói, khoe khoang sáng giờ mình trồng cây mạnh mẽ giỏi giang thế nào, Tưởng Nhất Bách thì kể mình nhận được đồ ăn vặt của Omega lớp khác, rất náo nhiệt.
Giang Thần ngồi trên tảng đá một lát, lại chui sang bên Cố Hâm cọ cọ. Cậu muốn ăn thịt vịt quay của Cố Hâm, hai người đổi thịt cho nhau. Đoạn Vũ thì vẫn lạnh nhạt như cũ, không ai dám thân cận, thật khiến người ta tò mò lý do tại sao cậu ta lại chuyển trường.
Buổi chiều, tất cả mọi người trở về tổ của mình, tiếp tục làm việc.
Giang Thần muốn đi vệ sinh, nhưng muốn đi vệ sinh thì phải xuống khu nghỉ bên dưới núi, rất xa.
Không biết có phải hôm nay mệt quá không mà toàn thân cậu đều hơi đau nhức, không muốn xuống núi, cả bụng và bắp chân đều mỏi nhừ. Bình thường cậu vẫn luôn luyện tập, sao lại mệt đến thế này chứ?
Giang Thần nói với Cố Hâm: “Tôi qua bên kia tìm chỗ đi vệ sinh”.
Cậu định đi vệ sinh nhẹ mà thôi, vào trong rừng chắc không có ai, tóm lại, là không muốn xuống núi xong lại phải trèo lên lại.
Cố Hâm biết cậu lười biếng, chỉ nhắc nhở: “Đừng đi xa quá, khu rừng này không nhỏ, dễ bị lạc”.
Mặc dù cây cối ở đây không quá tươi tốt nhưng được trồng rất chỉnh tề, đi vào dễ bị lạc đường.
“Tôi biết”. Giang Thần trả lời rồi chui vào rừng.
Cố Hâm tiếp tục cùng các bạn học đo kích thước, đào hố, trồng cây.
Sau khi hắn cùng Lưu Sâm trồng xong một gốc cây, Cố Hâm mới phát hiện ra Giang Thần còn chưa trở lại. Hắn nhìn đồng hồ rồi nhìn chỗ cây trồng còn lại, nhiệm vụ của bọn họ đã sắp hoàn thành. Giang Thần hoàn toàn không cần lười biếng nữa.
Hay là cậu gặp được bạn học nên trò chuyện thêm hai ba câu?
Cố Hâm lại đợi thêm vài phút, phát hiện Giang Thần vẫn chưa trở về, hắn không còn tâm tư đào hố nữa, tìm Lưu Sâm hỏi.
Lưu Sâm lau mồ hôi trên trán, chống tay lên cuốc nhìn trái nhìn phải: “Giang Thần chưa trở lại sao? Hay lại lười rồi?”
“Không đâu, nhiệm vụ của chúng ta cũng sắp hoàn thành rồi”. Là bạn từ nhỏ đương nhiên Cố Hâm sẽ nói đỡ cho Giang Thần: “Cậu nghỉ ngơi chút đi, chúng ta chỉ còn một gốc cây này nữa thôi, tôi đi tìm cậu ấy”.
Lưu Sâm tin tưởng nhân phẩm của lớp trưởng, gật đầu: “Được.”
Cố Hâm theo phương hướng lúc nãy Giang Thần rời đi, Dương Tú thấy hắn thì hỏi ngay: “Lớp trưởng, tìm Giang Thần à?”
Hai người này thường xuyên dính một chỗ, cả lớp ai mà không biết họ thân thiết cơ chứ, nếu không phải một bên là học sinh giỏi, một bên là kẻ lười thì đã sớm nghi ngờ họ là một đôi. Thế nhưng hai người họ lại đàng hoàng ở bên cạnh nhau, thỉnh thoảng lộ ra một chút thân mật, ném đường vào mặt con dân chèo thuyền trong lớp.
“Ừ, cậu thấy cậu ấy đâu không?”
“Tôi thấy cậu ấy đi với Đoạn Vũ về phía bên kia”. Dương Tú chỉ về phương hướng Giang Thần biến mất, còn lộ rõ vẻ hóng hớt trên mặt: “Lớp trưởng, Giang Thần tán Đoạn Vũ à?” Sáng nay họ thấy Giang Thần vận chuyển cây giống cùng với Đoạn Vũ.
Cố Hâm đương nhiên biết Giang Thần không yêu đương với Đoạn Vũ, hắn thu lại vẻ mặt hiền hòa thường ngày, trong mắt như gợn lên từng cơn sóng: “Không có”.
Dương Tú không biết Giang Thần chính là vảy ngược của Cố Hâm, chỉ định đùa một câu mà thôi. Đoạn Vũ là một Omega, lại là nam sinh, thường xuyên đi ra đi vào cùng nhóm họ, các bạn học đều đoán mò Đoạn Vũ đang yêu đương cùng ai trong nhóm họ.
Nếu không phải buổi sáng Đoạn Vũ cùng vận chuyển cây với Giang Thần, chiều lại cùng nhau đi vào rừng thì cũng không mấy ai nghi ngờ.
Cố Hâm theo hướng Dương Tú chỉ tiến vào rừng cây, thấy không có ai mới móc chú bướm nhỏ trong cổ ra.
Nếu như Giang Thần ở gần đây sẽ nhận được tín hiệu.
Hắn lấy tai nghe đeo lên, nửa ngày không nghe được gì, chẳng lẽ tín hiệu không truyền đi được?
Hay là có Đoạn Vũ bên cạnh nên không tiện nghe?
Không phải Giang Thần chỉ định đi vệ sinh thôi sao? Sao lại dẫn theo cả Đoạn Vũ rồi?
Cố Hâm cảm thấy hiện giờ đầu óc mình không đủ dùng.
Cậu có xảy ra chuyện gì không?
Mà lúc này Cố Hâm không biết rằng mình và Giang Thần đã đổi chỗ, hắn tiến vào rừng cây, còn Giang Thần thì đã ra ngoài.
Cậu đúng là ở trong rừng nói chuyện với Đoạn Vũ vài câu, thấy Cố Hâm dùng chú bướm nhỏ gọi mình nhưng cậu không muốn lộ bí mật nhỏ này ra trước mặt Đoạn Vũ nên không nhận. Huống chi nghe Đoạn Vũ độc thoại một hồi, tâm tình cậu cũng hơi phức tạp, không biết phản ứng thế nào.
Đoạn Vũ về trước Giang Thần, đang trồng cây, Giang Thần lặng lẽ nhấn vào con bướm nhỏ.
Tín hiệu của cậu phát đi nhưng Cố Hâm lại không nhận.
Không phải hắn mới tìm cậu sao?
Sao lại không thấy trả lời nữa?
Giang Thần trở về, Dương Tú nhìn thấy cậu liền nói: “Lớp trưởng vừa đi tìm ông đó.”
Giang Thần: “Không thấy, cậu ấy đi hướng nào rồi?”
Dương Tú chỉ một hướng: “Bên kia.”
Giang Thần nhìn sang, đây không phải hướng cậu định đi lúc nãy sao?
Lúc nãy cậu đang định rẽ sang bên đó, thì phó chủ nhiệm lớp cậu – thầy Lý ngăn cản: “Giang Thần, đừng đi bên đó, bên đó đường trơn, rất nguy hiểm.”
Giang Thần lo lắng: “Cố Hâm đi bên đó sao, tôi sang gọi cậu ấy lại!”
Tính tình thầy Lý dịu dàng, giọng cũng không lớn, thấy Giang Thần đi sang đó nhưng thầy gọi cậu lại không nghe thấy.
“Giang Thần, chờ một chút!” Thầy sợ hai học sinh xảy ra chuyện, đành phải đi theo.
Giang Thần ngày thường luôn rất lười, nhưng đến những lúc quan trọng, cậu lại đi rất nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Thầy Lý đuổi theo sau cũng không biết đứa nhỏ này đã rẽ hướng nào.
Một bên là khoảng đất hoang cháy đến trụi lủi, một bên là rừng cây xanh rì, lúc này mặt trời đã xuống núi, trong rừng, cây che kín ánh sáng tạo thành một mảng đen nghịt. Thầy Lý đeo mắt kính dày cộp căng mắt lên cũng không thấy Giang Thần đâu.
Còn Giang Thần thì thực ra không hề chạy loạn, vừa đi vừa thử liên hệ với Cố Hâm.
Cũng may cảm giác phương hướng của Cố Hâm không tồi, không tìm được Giang Thần thì quay lại ngay, dần dần, khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng gần, hai chú bướm nhỏ nhận được tín hiệu, kết nối với nhau.
Cố Hâm ấn nút nghe: “Thần Thần, không sao chứ?”
Giang Thần thở ra một hơi: “Tôi không sao, ông chạy đến nơi nào thế?”
Cố Hâm cũng thở ra một hơi: “Tôi đi vào tìm ông.”
“Tôi đang ở ngoài cửa rừng, ông biết đường ra không?” Giang Thần có thể nghe được bên kia rất yên tĩnh, Cố Hâm dẫm lên cành khô phát ra gãy răng rắc nho nhỏ.
“Biết, tôi thấy bên kia có một bóng người, là ông à? Tôi không vào sâu, bên đó đường trơn rất nguy hiểm”. Cố Hâm nhanh chóng đi về hướng cái bóng kia.
Hắn thấy được người đứng bên đó là Giang Thần, hai người thành công tụ họp.
Cố Hâm hỏi: “Lúc nãy tôi dùng bươm bướm tìm ông, ông không nhận được tín hiệu à?”
Giang Thần nói: “Có, nhưng bên cạnh có người.”
Cố Hâm đoán được: “Đoạn Vũ?”
Giang Thần gật đầu: “Ừ.”
Cố Hâm không khỏi nhớ đến lời của Dương Tú: “Cậu ấy tìm ông làm gì?”
Nói đến chuyện này Giang Thần cũng giận: “Tôi vốn định đi vệ sinh, cậu ta đòi đi cùng, tôi không tiện nói ra nên hỏi cậu ta định nói gì với tôi, nhưng cậu ta mở đầu dài quá, tôi buồn đi vệ sinh quá không nghe rõ nên cắt lời đi vào trong rừng cây.
Cố Hâm: “Cho nên ông cũng không biết cậu ta muốn nói gì sao?”
Giang Thần lúc ấy đang cố nín, căn bản không có tâm tư nghe chuyện, cậu suy nghĩ một chút nói: “Tôi nghe không hiểu ý của cậu ta.”
Cố Hâm cười: “Được rồi.” Vạn vạn không ngờ tới, Giang Thần lại nghe không hiểu ý của Đoạn Vũ.
Nhưng rốt cuộc Đoạn Vũ muốn cùng Giang Thần nói chuyện gì? Hắn hơi để ý đến chuyện này.
Lưu Sâm thấy hai người họ chậm rãi đi tới, vội thúc giục nhanh chóng trồng nốt cái cây cuối, không thì không kịp nữa.
Cuối cùng, lớp 10-8 hoàn thành chỉ tiêu, tất cả học sinh lê tấm thân mỏi mệt bò về xe.
Cô Đường gọi Cố Hâm đến kiểm kê sĩ số.
Các bạn học đều đông đủ.
Cố Hâm báo cáo với cô Đường, sĩ số đầy đủ.
Xe lăn bánh, Giang Thần lười biếng dựa vào vai Cố Hâm, lúc mơ mơ màng màng bỗng giật mình nhớ ra.
Cậu vội vàng đẩy Cố Hâm đang sắp ngủ gật bên cạnh: “Thầy Lý đi vào rừng với tôi, hình như lúc nãy không thấy thầy lên xe”.
Cố Hâm: “… Hình như thế!”
Tất cả nhốn nháo hết lên, cô Đường lập tức gọi cho chiếc xe chưa xuất phát của lớp khác phái người đi tìm thầy Lý.
May mắn, thầy Lý chỉ về muộn hơn một chút, đã sang đi nhờ xe của thầy Hứa chủ nhiệm giáo dục.
Thầy Hứa nghiến răng nghiến lợi, lại là hai thằng nhóc này!
Hôm sau, Giang Thần và Cố Hâm lại vinh dự được thầy Hứa gọi lên văn phòng hát cho nghe một bản tình ca giáo dục!
Giang Thần vô tội, cậu chỉ đi vệ sinh thôi mà, sao mà có nhiều chuyện xảy ra đến vậy?
Ngày tết trồng cây đó tiêu hao rất nhiều sức lực của Giang Thần, mấy ngày sau cậu vẫn không có tinh thần, một mực vùi đầu xuống ngủ.
Cố Hâm nhận ra sự khác lạ, Giang Thần lại bị làm sao rồi?
Chiếc bút trên tay hắn quay vòng, hôm đó rốt cuộc Đoạn Vũ đã nói gì với Giang Thần?
Ba tháng đầu mùa xuân, rất nhiều bạn học bị cảm cúm, Cố Hâm cũng trúng chiêu.
Mỗi ngày lên lớp Giang Thần đều nghe thấy tiếng hắn nghẹt mũi sụt sịt, càng nghe càng khó chịu.
Sau bữa cơm trưa, cậu quyết định đổi chỗ với Tưởng Nhất Bách.
Tưởng Nhất Bách: “Sao lại muốn đổi?”
Giang Thần nói khoác mà không biết ngượng: “Tôi muốn thân thiết hơn với lớp trưởng.”
Tưởng Nhất Bách vui mừng mà nói: “Vì câu nói này của ông, tôi đổi.”
Trong lớp không ai không biết mối quan hệ của Cố Hâm và Giang Thần tốt như thế nào, Tưởng Nhất Bách cảm thấy không nên so sánh, không so sánh thì cậu ta sẽ không đau thương.
Lúc học Nhất Trung, Cố Hâm đối với ai cũng lạnh nhạt, đương nhiên đối với Tưởng Nhất Bách cũng không ngoại lệ.
Năm ngoái sinh nhật Giang Thần, Tưởng Nhất Bách từng hỏi Cố Hâm tặng gì cho cậu. Thế mà Cố Hâm lại giữ bí mật không nói ra. Sau đó cậu ta thấy hai người cùng mang một kiểu dáng dây chuyền, lúc đó Tưởng Nhất Bách nghĩ, anh em tốt sẽ đeo dây chuyền đôi hả?
Không đâu, hình như là không có đâu.
Tóm lại, không thể nghi ngờ về mối quan hệ của họ nữa.
Giang Thần thành công đổi chỗ, buổi chiều dọn sách sang.
Khi Cố Hâm đi từ nhà vệ sinh về đã thấy cậu nằm dài ở chỗ của Tưởng Nhất Bách.
“Sao lại đổi chỗ?” Cố Hâm hỏi cậu, trong lòng lại thầm vui mừng.
Giang Thần ngáp một cái, khóe mắt ứa nước mắt: “Đổi vị trí đổi tầm nhìn, càng ngồi xa tầm nhìn càng rộng hơn”.
Tưởng Nhất Bách nói: “Nếu ông không ngáp tôi sẽ tin”.
Giang Thần: “Không đúng sao?”
Tưởng Nhất Bách: “Ông cũng chả cần dùng đến cái tầm nhìn đó.”
Mọi người đều biết, Giang Thần không nghe giảng nhưng cuối kỳ vẫn lọt vào top 10 của lớp, đến cả người luôn im lặng – Lưu Sâm cũng nhiều lần hỏi bí quyết của cậu.
Cố Hâm lấy khăn giấy che mũi, cười cười.
Đổi chỗ xong, trong lớp không biết có mấy Alpha đang nói chuyện gì, ầm ĩ ì om, bầu không khí rất náo nhiệt lan tràn đến tận chỗ họ. Vệ Mông chạy tới, đút điện thoại di động của mình vào tay Giang Thần.
“Thần Nhi, giữ hộ tao!”
Sau đó cậu ta giang hai cánh tay ngăn cản đám bạn học nam đang sấn đến!
Vệ Mông ngả người về phía sau, thân hình to lớn ép lên Giang Thần, cậu đành phải nghiêng người sang bên cạnh, thuận thể đổ vào người Cố Hâm.
Thế nhưng trọng tâm của Vệ Mông không vững, sắp ngồi lên đùi Giang Thần đến nơi, Cố Hâm nhanh chóng giơ tay ôm Giang Thần vào lòng mình.
Giang Thần đột nhiên cảm thấy mình cao hẳn lên, cúi đầu nhìn xuống, thấy mình ngồi thẳng lên đùi Cố Hâm rồi, cậu còn chẳng cảm thấy có vấn đề gì, vui vẻ giang tay ôm cổ hắn.
Cậu không buồn ngủ, hì hì cười nói: “Nhìn tôi bây giờ giống mấy cô nàng yêu phi trong hậu cung ghê”.
Cố Hâm dùng giọng mũi của người đang bị cảm đáp lại: “Không phải giống mà là đúng như thế đấy”.
Vệ Mông ngồi lên ghế Giang Thần, bị Giang Thần dùng đầu gối huých huých: “Con trai, nếu không phải bố của con phản ứng nhanh thì bây giờ đã bị mày đè chết rồi! Trong điện thoại di động có gì vui thế?”
Vệ Mông đẩy đám bạn ra, nói với Giang Thần: “Mày chưa xem à? Là ảnh hôm trồng cây đấy, thầy Lý dùng điện thoại của tao chụp ảnh, bọn nó muốn xóa lịch sử đen tối đi”.
Tại sao thầy Lý luôn không được các bạn học lớp 8 hoan nghênh vậy? Nếu thầy giống chủ nhiệm lớp 9 bên cạnh, vừa đẹp trai vừa chụp ảnh đẹp thì sao mọi người có thể không thích tiết số học của thầy chứ!
Giang Thần biết mật mã điện thoại di động của Vệ Mông, mở album ảnh ra: “Có tao không?”
“Đương nhiên là có.” Vệ Mông nhìn thoáng qua Đoạn Vũ ngồi thẳng tắp ở gần đó, hơi hất cằm trêu chọc, nhỏ giọng nói, “Có chụp được mày với Đoạn Vũ đó”.
Giang Thần vẫn còn ngồi trên đùi Cố Hâm, một tay ôm cổ hắn, một tay mở từng tấm ảnh chụp, tư thế này càng nhìn càng giống phiên bản hiện đại của Đát Kỷ.
Cố Hâm thuận theo động tác của cậu nhìn xuống từng tấm hình, cuối cùng thấy được tấm ảnh của cậu với Đoạn Vũ.
Quả nhiên là có.
Đại khái là trong mắt thầy Lý thì tấm hình này giống như hai bạn học đang thể hiện sự vui vẻ sảng khoái khi giao lưu trải nghiệm vận chuyển cây giống mà thôi, nhưng trong mắt Cố Hâm thì tấm ảnh này quá mập mờ.
Giang Thần lật đến tấm ảnh chụp chung với Cố Hâm.
Cố Hâm dựa cằm lên vai cậu, rầu rĩ không vui nói: “Sao tấm ảnh này của tôi với ông giống hai đứa tham ăn đang tranh cơm với nhau vậy?”
Giang Thần vui vẻ, ôm cổ Cố Hâm cười quên trời quên đất, hai gương mặt chỉ còn cách nhau vài cm, hai tai Cố Hâm dần đỏ hồng lên.
Mà lúc này bọn họ không biết, ngay trong lớp học có người đang chụp lén hai người họ.
Chỉ chốc lát sau, trên diễn đàn trường có thêm một video mới.
【Tiêu đề: Nam chính phim thanh xuân vườn trường AB ngoài đời thực. 】