Bệnh Sủng

Chương 44: Có cảm giác như thôn nữ vào thành phố vậy



Tiểu Thỏ từng xem qua một quyển sách, nói là tinh thần của người tự kỷ sẽ có chút vấn đề, nhưng ở một phương diện nào khác sẽ có thiên phú rất cao.

Sau khi nghe Giản Chính Dương giải thích, Tiểu Thỏ mới biết được, từ nhỏ Giản Chính Dương không có đi học, luôn có gia sư ở nhà dạy kèm, mặc kệ học gì cũng đều học rất nhanh, nhưng đặc biệt hứng thú với máy tính nhất, cũng có thiên phú nhất, bây giờ trình độ máy tính của anh tuy không thông qua đánh giá, nhưng anh từng thử xâm nhập hệ thống bảo mật nào đó của quốc gia mà vẫn không bị phát hiện, có thể thăm nhập tự nhiên.

Trình độ máy tính của Tiểu Thỏ chỉ giới hạn ở việc đánh chữ đơn giản, chơi trò chơi, vì thế sau khi nghe được Giản Chính Dương nói như vậy, cô lập tức bày tỏ lòng sùng bát và muốn học hỏi nhiều hơn nữa.

Ánh mắt sùng bái của Tiểu Thỏ làm cho lòng hư vinh của Giản Chính Dương rất thỏa mãn, anh vỗ ngực cam đoan cho dù Tiểu Thỏ là heo, anh cũng sẽ dạy cô thành một cao thủ máy tính.

Đương nhiên ví dụ của Giản Chính Dương làm cho Tiểu Thỏ rất muốn giết người.

Bởi vì mua đồ tương đối nhiều, nên hai người bỏ tiền ra để vận chuyển tới nhà, còn một số đồ dùng hàng ngày khác hai người tự gói vào một cái bọc lớn, kêu xe chở về nhà, rất nhanh cả hai đều mệt mỏi.

Đồ trong nhà là cho bản thân mình đập nên Giản Chính Dương chỉ nghỉ ngơi một lát rồi chủ động sắp xếp đồ đạc, không muốn để Tiểu Thỏ mệt mỏi thêm phần nào nữa.

Nhưng khi Tiểu Thỏ nhìn bàn tay băng bó của anh, cô lập tức nghiêm mặt bắt anh bỏ xuống mọi việc đang làm, đứng một bên phụ giúp cô, tự bản thân cô sẽ sắp xếp, cảm nhận được sự quan tâm của Tiểu Thỏ, trong lòng Giản Chính Dương rất vui, nếu có một cái đuôi, anh nhất định sẽ vẫy thật cao.

Lúc lễ phục mà Giản Tình kêu đưa đến, Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương mới vừa ăn cơm xong, dọn dẹp căn phòng xong, đang lo lắng không biết tối nay sẽ mặc cái gì, thì nhận được hộp quà xinh đẹp, cô rất ngạc nhiên, còn có chút thụ sủng nhược kinh,

“Bác gái giúp em mua?”

Lúc mở ra thì thấy lễ phục rất đẹp, tuy rằng không biết nhãn hiệu này, nhưng chắc chắn không rẻ đâu, trong lòng có chút bất an, cô giống như đang nhận một món quà quý vậy.

“Không thích?” Giản Chính Dương nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ, “Không thích thì mặc cái khác đi.”

“Không có, chẳng qua cảm thấy lễ phục này thật xinh đẹp, không nỡ mặc thôi.” Tiểu Thỏ hoàn hồn, cười nói, “Em sợ sau khi mặc vào sẽ thành công chúa, chờ đến mười hai giờ đêm thì lại trở về thành lọ lem.”

“Anh không phải là hoàng tử, vì thế mặc kệ em là công chúa hay lọ lem, em đều là của anh.” Giản Chính Dương chăm chú nhìn Tiểu Thỏ nói rằng.

Tiểu Thỏ trong lòng cảm động, vội vã cúi đầu quan sát lễ phục, “Em thử trước một chút, xem có vừa người không.”

“Bà ấy giúp em chọn, khẳng định vô cùng vừa người.” Giản Chính Dương rất tin tưởng ánh mắt của Giản Tình.

Quả nhiên, khi Tiểu Thỏ mặc vào làm cho Giản Chính Dương ngạc nhiên một trận, rõ ràng là lễ phục rất đơn giản, thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khi mặc trên người Tiểu Thỏ lại giống như là thiết kế riêng cho cô vậy, không phải là đẹp không mà còn làm cho cô thêm phần cao quý.

“Đẹp mắt?” Tiểu Thỏ thấy mình trong gương rất khác so với thực tế, nhưng vẫn muốn được Giản Chính Dương ca ngợi, chỉ có như vậy mới hoàn hảo.

“Đẹp vô cùng.” Giản Chính Dương không che giấu sự ngạc nhiên của bản thân, “Thực sự muốn cở đồ của em xuống, nhìn phong cảnh bên trong đó.”

Tiểu Thỏ bối rối, hung hắc liếc Giản Chính Dương, “Sắc lang, lúc nào cũng có thể nghĩ được chuyện đó.”

“Thế nào?” Giản Chính Dương giả bộ vô tội.

Đáng tiếc Tiểu Thỏ đã biế bản chất của anh, không dễ dàng bị anh lừa gạt, vui vẻ đánh giá lễ phục của mình, “Đẹp thì đẹp, cũng rất hợp với em, nhưng thắt lưng có chút chặc, còn có giống như lộ ra vậy, anh xem từ toàn bộ vai đều lộ ra hết, không có quen chút nào, còn có, mặc lễ phục này mà không trang điểm thật là không xứng, đi ra cũng làm trò cười cho người khác thôi.

Giản Chính Dương cười nhìn Tiểu Thỏ, “Em nói đúng.”

“Nhưng em không biết trang điểm, làm sao bây giờ? Lẽ nào đi ra ngoài tìm một người hóa trang gần đây giúp em?” Tiểu Thỏ nhíu mày.

“Quyết định mặc cái này sao?” Giản Chính Dương nhìn chằm chằm bờ vai của Tiểu Thỏ, thật muốn che đi làn da trắng noãn này, đây là của anh, chỉ anh mới có thể nhìn.

Nhưng, hôm nay là bọn họ đính hôn lễ, anh muốn Tiểu Thỏ phải thật xinh đẹp, nên cho phép cô lộ ra một lần, chỉ có một lần này thôi, anh xin thề, sau này khi cử hành hôn lễ, nhất định sẽ chọn một bộ áo cưới thật bảo thủ.

Tiểu Thỏ do dự nhìn lễ phục trên người, nói thực cô rất thích bộ lễ phụ này, cô mặc vào trông rất đẹp, nhưng luôn cảm thấy nó quá tốt, sau khi mặc vào có cảm giác thôn nữ lên thành phố vậy, nếu như không mặc thì quá không lễ phép rồi, dù gì đây cũng là mẹ Giản Chính Dương đưa mình.

“Mặc cái này đi.” Giản Chính Dương sờ sờ cằm, thấy bộ dáng Tiểu Thỏ như thế này rất đáng yêu, “Đến thẩm mĩ viện của mẹ anh trang điểm, bà có nói qua rồi.”

“A, thực sự à?” Nghĩ đến khí chất của Giản Tình rất tuyệt, nhất định sẽ không hóa trang mình quá xấu, dù sao cũng là bạn gái của con trai mình mà, Tiểu Thỏ lập tức gật đầu, “Được, lúc nào thì chúng ta đi?”

“Hẹn ba giờ.”

“Anh đã hẹn xong rồi à.”

“Ừ.”

“Sao em có cảm giác sắp bị mưu hại.” Tiểu Thỏ nghi ngờ nói thầm.

“Cái gì?”

“Không, không có gì.” Cười cười, nhìn điện thoại di động, “Tiệm của mẹ anh ở đâu, cách nơi này xa không, lúc nào chúng ta đi, hình như hơn hai giờ rồi.”

“Thu dọn một chút là có thể đi.” Giản Chính Dương cười cười, “Lúc nào cũng có thể đi, chỉ chờ bảo bối mở miệng.”

“Vậy được, chờ em thay đồ một cái.”

“Tại sao lại thay ra?”

“Mặc như vậy đi ra ngoài có chút kỳ quái, chờ trang điểm xong rồi, gần tới tiệc mặc cũng không muộn.” Tiểu Thỏ thầm nghĩ mình quả nhiên là một người quê mùa, bình thường xem tivi thấy diễn viên ăn mặc đẹp thì ước ao, nhưng khi có được một cái, mặc vào cũng rất đẹp, cô lại cảm thấy không được tự nhiên lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.