Bệnh Sủng

Chương 12: Giản Chính Dương da mặt dày



Editor: Thiên Linh Hoa

Tiểu Thỏ có nhắc nhở Giản Chính Dương nên rời khỏi đây vài lần, nhưng mỗikhi đó anh đều giả ngu hoặc là trực tiếp bỏ qua lời của cô, cuối cùngTiểu Thỏ tức giận,

“Giản Chính Dương, anh là chó hay sao vậy? Anh hãy xem mặt em, cổ, tay, tất cả đều là nước miếng của anh, đến bây giờcòn chưa khô. Giờ cũng đã khuya rồi,em cũng rất mệt và buồn ngủ. Anh trở về đi, có nghe hay không?”

Giản Chính Dương nước mắt lưng tròngnhìn Tiểu Thỏ, “Người ta luyến tiếc em mà, hay em về nhà của anh đi. Chỗ của anh cách chỗ em làm cũng gần, ngày mai em đi làm cũng tiện.”

“Không được.” Tiểu Thỏ lạnh lùng nghiêm mặt.

“Được rồi.” Thấy Tiểu Thỏ không hề nở nụ cười với mình, Giản Chính Dương biết nếu anh còn không đi, cô nhất định sẽ tức giận, luyến không rời buôngcô ra.

“Tối mai anh lại đến, anh đi trước nha.”

“Ừ.” TiểuThỏ cuối đầu không nhìn tới bộ dáng của anh, thật sự là vẻ mặt ủy khuấtkia của anh trông rất mê hoặc. Cô sợ mình nhìn một cái rồi sẽ không nhịn được mà mở miệng giữ anh lại.

“Anh đi đây.”

“Ừ.”

“Anh thật sự đi thật đây.”

“Còn không mau đi?” Tiểu Thỏ có chút dở khóc dở cười, anh đây là đang đợi mình đổi ý sao?

Thấy Tiểu Thỏ quyết tâm, Giản Chính Dương không cam lòng mảowfi đi.Nghe được tiếng đóng cửa, Tiểu Thỏ xuống giường. Giản Chính Dương này nha, khôngbiết sao mà nhiều nước miếng như vậy chứ. Cô cảm thấy cả người mìnhgiống như dùng nước miếng của anh mà tắm qua. Vì bận anh nên khi cô trởvề còn chưa có tắm rửa, tất cả đều tại anh, ai bảo anh cứ sống chết ômlấy cô, đuổi anh về là đáng.

Tắm giặt xong, cô thấy hơi mệt, nhìn đồng hồ đã gần 4 giờ. Muộn như thế này rồi còn chưa ngủ, trách khôngđược cô buồn ngủ như vậy.

Nhưng mà có một người bạn trai xinh đẹp bằng một cách nào đó liền giống như chú chó làm nũng lấy lòng cô, dùnằm mơ cô cũng thấy hạnh phúc.

Nghĩ đến bộ dáng không cam lòng ri đi của Giản Chính Dương, mỗi bước đi đều chậm chạp chờ cô mở miệng gọianh lại, trong lòng Tiểu Thỏ một mảnh mềm mại. Bộ dáng kia của anh thậtsự rất đáng yêu, tuy là dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ôngthì có chút không đúng nhưng là cô cảm thấy rừ này rất hợp với GiảnChính Dương.

Được rồi, thật ra bộ dáng đáng yêu của Giản ChínhDương đã thành công làm cho Tiểu Thỏ mềm lòng. Nếu anh dây dưa thêm chút nữa có lẽ cô thật sự sẽ đồng ý giữ anh ở lại nữa không chừng.

Bất quá, anh đã đi rồi. Tiểu Thỏ thấy có chút may mắn khi anh không có sống chết bám lấy cô, nhưng trong lòng cô lại vừa cảm thấy có chút mất mát.Ngay cả cô cũng không hiểu rõ trong lòng mình rốt cuộc là đang suy nghĩgì nữa.

Tóc Tiểu Thỏ là tóc ngắn, từ phòng vệ sinh đi ra cô lấymáy sấy tóc ra sấy tóc, cũng không nghĩ đến ngày mai đứng lên sẽ đauđầu. Vừa sấy xong, chợt nghe có người gõ cửa, đã trễ thế này là ai vậychứ.

Mở cửa ra xem một chút, không ngờ lại là Giản Chính Dương.Tiểu Thỏ mở cửa còn chưa kịp nói gì thì Giản Chính Dương đã trực tiếptiến lên ôm lấy Tiểu Thỏ.

“Tiểu Thỏ, anh không muốn đi, anh không muốn đi, anh muốn ở cùng em.”

Tiểu Thỏ:….

Được rồi, thật ra thời điểm cô nhìn thấy người đến là Giản Chính Dương, lòng cô đã có một tia cao hứng.

“Thật sự không đi?”

“Không đi, cho anh ở đây, anh cam đoan không được sự đồng ý của em anh sẽtuyệt đối không chạm vào em, được không? Được không?”Khi Giản ChínhDương đi xuống lầu, không nguyện ý về nhà, nhìn phòng Tiểu Thỏ hồi lâucũng không có tắt đèn. Rốt cuộc nhịn không được lại đi lên. Dù Tiểu Thỏđuổi anh như thế nào anh cũng không đi, trừ phi đem Tiểu Thỏ đóng góimang về.

Từ khi Giản Chính Dương trở về, đã phá tan sự phòng bị ở đáy lòng cô. Tiểu Thỏ phát hiện thật ra mình cũng không đành lòng đuổianh đi.

“Được rồi, anh có thể ở đây, nhưng mà không được chạm vào em. Bằng không em sẽ trực tiếp thiến anh.”

“Được.” Giản Chính Dương vui vẻ ôm lấy Tiểu Thỏ đi tới phòng ngủ.

“Đợi chút, tắt đèn.” Phòng khách còn chưa có tắt đèn đâu.

“Ừ.”

Vừa tắt đèn xong liền bị Giản Chính Dương ôm tới phòng ngủ, cảm giác nhưchú rể ôm cô dâu động phòng vậy. Nghĩ vậy, mặt Tiểu Thỏ liền đỏ lên, tim đập liên hồi.

Giản Chính Dương lại không có nghĩ nhiều đến vậy,Tiểu Thỏ chịu giữ anh ở lại, anh thật hưng phấn. Bản thân anh rất tựgiác mà tắt đèn, tắt ti vi rồi còn cởi quần áo, sau đó nằm xuống giường. Đây là giường của Tiểu Thỏ, chăn của Tiểu Thỏ, gối của Tiểu Thỏ, tất cả đều mang mùi hương của Tiểu Thỏ. Thật là làm cho anh say mê.

Hiện tại thời tiết ban ngày thì nóng như đòi mạng, ban đêm lại trở lạnh,thậm chí còn phải đắp chăn nên Tiểu Thỏ không có mở quạt. Khi Giản Chính Dương đặt cô lên giường, cô tự động đắp chăn rồi nằm qua một bên. Sauđó thấy Giản Chính Dương tẳt ti vi, tắt đèn rồi cũng lên giường. TiểuThỏ còn chưa cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh thì đã bị trạng tháinguyên thủy của anh làm cho hoảng sợ, “Giản Chính Dương, sao anh lại cởi quần áo?”

“Ngủ thì phải cởi quần áo chứ.” Giản Chính Dương trả lời như đó là chuyện đương nhiên vậy.

Tiểu Thỏ cắn răng, nhưng anh không thể cởi hết ra như vậy.”

Vừa nghĩ đến vừa rồi mình đã chạm phải thứ không nên chạm, Tiểu Thỏ lạithấy cả người mình liền nóng lên. Thật may là trong đêm tối anh không có nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.

“Ít nhất anh cũng phải mặc quần áo lót vào chứ.”

“Không cần, mặc quần áo anh sẽ không ngủ được.”

“Mau mặc vào.”

“Không cần.”

“Anh mặc hay không mặc.”

“Tiểu Thỏ, thật sự anh không ngại em không kiền chế được đâu.” Tạm dừng mộtchút, giọng nói trêu đùa của Giản Chính Dương đột nhiên vang lên.

“Kiềm chế cái đầu anh, không mặc thì cách xa em ra một chút.” Tiểu Thỏ thẹnquá hóa giận, hướng về phía trong giường mà lùi vào. Đáng tiếc chiếcgiường lớn như vậy nhưng cuối cùng lại đem chính mình vây khốn. Một bênlà tường, một bên bị Giản Chính Dương ôm vào trong ngực. Rõ ràng lànhiệt độ cơ thể bình thường nhưng truyền tới thân thể của cô lại giốngnhư đốt cháy da cô vậy.

Tiểu Thỏ đương nhiên không cam lòng bịvây khốn như vậy, cô động đậy người vài cái liền phát hiện cái kia chọcvào đằng sau cô làm cô sợ tới mức không dám động đậy nữa.

“Anh đừng có mà xằng bậy nha, bằng không em nhất định sẽ phế đi của anh.”

Trả lời cô là hô hấp đều đều, anh là đang ngủ sao?

Đợi thêm một chút, người đằng sau vận không có phản ứng như cũ. Tiểu Thỏ cố gắng bỏ qua cái lò lửa sau lưng, cũng cố gắng bỏ qua luôn cái kia đang ở đùi mình. Cô nhắm mắt, hít sâu, ngủ.

Trừ thời gian cô còn nhỏngủ cùng với mẹ thì cô cũng không có cùng người khác cùng nhau ngủ. Nhất là bị người giống như bạch tuộc ôm ngủ. Tiểu Thỏ khi ngủ cảm thấy mìnhnhư bị thứ gì đó đè nặng nên trong lúc ngủ cô mơ màng cảm thấy khôngthoải mái.

Còn Giản Chính Dương thì sao? Chóp mũi đều là mùihương củaTiểu Thỏ. Tuy là từ nhỏ anh đã không thích người khác chạmvào mình, nhưng thói quen này đối với Tiểu Thỏ thì mâu thuẫn nhiều lắm.Ôm Tiểu Thỏ ngủ, anh cảm thấy cảm giác vô cùng tốt nên anh ngủ rất ngonvà thỏa mãn.

Bởi vì bị một con sói ôm mình nên dù đêm qua cô ngủrất trễ thì hôm nay cô không cần báo thức cũng có thể tỉnh dậy. Nhìn mặt trời bên ngoài đã lên cao chiếu vào phòng, được rồi, thật ra cô khôngphải bị người làm tỉnh mà là vì nóng mà tỉnh.

Đẩy cái tay đang ôm cổ mình ra, cô định đứng dậy mở quạt nhưng kết quả cô vừa đẩy tay anhra còn chưa có đi khỏi thì đã bị bạch tuộc ôm trở lại. Nhìn anh ngủ nhưvậy mà tay chân còn ôm mình, Tiểu Thỏ thật hoài nghi bình thường anh ngủ có phải cũng đều ôm gối như vậy không.

Bị anh ôm như vậy thậtnóng, cô thật sự chịu không nổi, lại đẩy tay anh ra lần nữa. Kếtquả,miệng anh lại lầu bầu kêu một tiếng “Tiểu Thỏ”, mắt không mở ôm lấythắt lưng cô kéo vào lòng rồi lại ngủ tiếp.

Tiểu Thỏ nhìn anh ngủ như chết vậy thật dở khóc dở cười, nhưng mà anh thật sự thích mình đến mức khi ngủ cũng kêu tên mình sao?

Nếu thật là thế cô thích một người đàn ông như vậy cũng không có gì phải bất an.

Bởi vì bị Giản Chính Dương gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng nên mỗi lần cô hơi động đậy một chút liền bị anh ôm chặt lại. Vì không muốn bị anh ôm bịnóng mà chểt, Tiểu Thỏ đành phải trực tiếp ôm lấy anh đổi vị trí, độngtác này anh rất phối hợp nên rất nhanh Tiểu Thỏ đã ở bên ngoài. Nhưng cô vẫn cách cái quạt ở đầu giường một khoảng, cô đành phải rướn người quađể mở quạt. Đương nhiên thắt lưng và nửa người dưới vẫn không động đậyvì đã bị anh ôm chặt lấy.

Cuối cùng cũng mở quạt thành công, giólạnh từ quạt thổi đến thật thoải mái. Nhìn di động ở đầu giường, mới hơn 10 giờ, cô cài đồng hồ báo thức là 1 rưỡi rồi ngủ thêm một chút.

Tiểu Thỏ cố gắng nhắm chặt hai mắt của mình không cho mình xem loạn, ngườikia, trên người trống trơn. Làn da này, dáng người này thật sự là muốndụ cô phạm tội mà.

Dừng lại, dừng lại, Tiểu Thỏ, cô là con gái, phải rụt rè, phải rụt rè.

Nhắm hai mắt dưỡng thần được một chút, Giản Chính Dương không biết đang nằmmơ hay là đã tỉnh mà một bàn tay liền sờ sờ vào chỗ mềm mại của cô, nhéo nhéo vài cái. Cảm giác được Tiểu Thỏ cứng ngắc, đầu lại chui váo cổ c,sau đó hai chân liền động đậy tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Tiểu Thỏ mở to mắt nghiến răng nghiến lợi, này nha, anh đang ngủ mà còn biết chiếm tiện nghi của mình. Cô không khách khí đem tay anh hất ra, còn có cái đó ở trên đùi cô, giống như cả đêm đều ở đó, làm cho cô thật xấuhổ.

Không thể cùng người này ngủ trên một cái giường được, lấy chăn trên người ra không hề nhìn anh đứng dậy.

Lần này, cô không để ý anh có bị mình đánh thức hay không liền trực tiếp đẩy chân tay anh ra.

Đang ngủ, anh mơ hồ cảm thấy đang ôm ấp lại trống trống, Giản Chính Dươnglấy tay khua khua tìm kiếm. Nhưng không có tìm được thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, không cam lòng mở to mắt. Trong phòng chỉ có một mình anhcùng cái quạt ở đầu giường đang mở phát ra những âm thanh không rõ.

“Tiểu Thỏ…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.