Khởi La nghe xong, mặt hơi đỏ lên, rụt tay lại, càng không muốn để Lục Vân Chiêu dắt hơn.
Chu Thành Bích quả thật bị chọc giận điên rồi, bất chấp tiến lên đẩy Lục Vân Chiêu: “Cút ra ngoài, nơi này không chào đón ngươi! Đồ thấp hèn!”
“Ngươi nói ai là đồ thấp hèn, ngươi lặp lại lần nữa!” Khởi La giữ chặt Chu Thành Bích, kéo mạnh nàng ta tới trước mặt.
“Ta nói Lục Vân Chiêu là tiện chủng, đồ thấp hèn, thì sao!” Chu Thành Bích lớn tiếng nói. Khởi La chỉ cảm thấy máu dồn lên não, chỉ vào Chu Thành Bích nói: “Chu Thành Bích ngươi giữ mồm miệng sạch sẽ cho ta! Chỉ có chó mới toàn phân trong miệng thôi!” Chu Thành Bích sửng sốt, sau đó thù mới hận cũ dồn lên não, tiến lên đánh nhau với Khởi La.
Lục Vân Chiêu và Chu Hoài Viễn thấy thế thì vội vàng tới muốn kéo hai người ra, nhưng mà Khởi La béo nên rất khỏe, Chu Thành Bích cũng liều mạng không vừa.
Về sau vẫn là Chu Tuệ Lan nghe tin chạy đến, ra lệnh hạ nhân giúp tách hai nàng ra.
Mặt Khởi La bị Chu Thành Bích cào một vết, Chu Thành Bích cũng không khá hơn, khóe miệng tím xanh, hai người trợn mắt nhìn nhau.
“Được rồi, hai người các muội làm vậy còn ra thể thống gì?” Chu Tuệ Lan quát: “Toái Châu, đưa ngũ tiểu thư về Mộc Xuân Đường đi.”
Toái Châu vâng dạ, Chu Thành Bích đi hai bước rồi quay đầu chỉ vào Khởi La nói: “Ngươi chờ đó cho ta, ta không để yên cho ngươi đâu!”
“Ai sợ ai a! Đến cắn ta đi!” Khởi La lại đá một cước từ xa, không cam lòng yếu thế.
Chu Tuệ Lan nhìn Toái Châu một cái, Toái Châu vội dỗ dành Chu Thành Bích đi. Đi qua ngã rẽ, Ngâm Tuyết gọi Toái Châu, nói hai câu bên tai nàng ta, Toái Châu gật đầu.
Lục Vân Chiêu ngồi xổm ở trước mặt Khởi La, ngón tay vuốt nhẹ vết đỏ trên mặt nàng, vừa đau lòng vừa dở khóc dở cười: “Đau không? Trước kia cảm thấy muội chín chắn giống người lớn, sao còn có thể đánh nhau hả?”
“Không ai được ức hiếp huynh, mắng huynh, ai cũng không thể!” Khởi La lớn tiếng nói.
Lục Vân Chiêu sững sờ, trong mắt tình cảm như nước, nắm vai của nàng hỏi: “Muội không tức giận à?”
Chu Tuệ Lan chưa từng biết nụ cười và ánh mắt của một người có thể sáng lạn dịu dàng tới thế, tựa như tất cả những người khác đều không thể chen vào thế giới của hai người này.
Chu Hoài Viễn ở bên cạnh vỗ tay nói: “Được rồi, chàng có tình thiếp có ý, lần này dễ xử lý rồi.”
Lục Vân Chiêu ngẩng đầu, nhìn hắn cảnh cáo, hắn hiểu ý che miệng không nói nữa.
Chu Tuệ Lan nhìn hắn: “Chu công tử?”
Chu Hoài Viễn đáp: “Tam tiểu thư.”
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau. Chu Tuệ Lan cố ý khoan thai tới muộn, có thể thấy cũng không bằng lòng mối hôn nhân này, cố ý lạnh nhạt, không ngờ gặp phải hai muội muội đánh nhau. Mà Chu Hoài Viễn đến phủ Quốc Công, lại còn dẫn theo Lục Vân Chiêu hiển nhiên là kéo tới làm bia đỡ đạn. Quan hệ thông gia của thế gia đại tộc luôn liên quan tới lợi ích. Chẳng qua bọn họ một người là con thứ, một người là thứ nữ, trên người thật sự không có trách nhiệm và nghĩa vụ ấy, không thích thì có thể không cần cu0ng cầu.
Chu Hoài Viễn tiếp tục ở lại phòng khách uống trà, trà của phủ Quốc Công không tệ, bánh ngọt cũng dễ ăn. Lục Vân Chiêu đưa Khởi La về Lộc Minh Tiểu Trúc, Khởi La vừa rồi kích động nói ra mấy lời mà bây giờ nhớ tới vẫn còn có chút đỏ mặt.
Hắn không phải Lục Vân Chiêu lúc trước từ lâu rồi, người khác trước kia không đả thương hắn được, bây giờ càng không thể. Hắn lớn vậy rồi, đâu cần nàng bảo vệ nữa?
Lúc trước người khác không tổn thương được hắn, hiện tại càng không tổn thương được hắn. Hắn người lớn như thế, nơi nào cần nàng đến bảo vệ? Hắn còn rất thông minh nữa đấy.
Lục Vân Chiêu nói cho nàng những tin đồn thú vị trong kinh gần đây như không có việc gì, chẳng mấy chốc đã đến Lộc Minh Tiểu Trúc. Quách Nhã Tâm đang thêu thùa trong phòng, nhìn thấy Khởi La tóc tai bù xù, trên mặt còn bị thương thì vội vàng đứng dậy hỏi: “Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, đánh nhau một trận với Chu Thành Bích.” Khởi La bình tĩnh trả lời.
Quách Nhã Tâm ngẩn người, vội bảo Từ ma ma và Ngọc Trâm đi lấy rượu thuốc và bông, lại bảo Ninh Khê vào phòng trong chải đầu thay quần áo cho Khởi La. Quách Nhã Tâm nhìn thấy Khởi La tiến vào, mới hỏi: “Vân Chiêu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? A Bích bị đánh nghiêm trọng không?”
Lục Vân Chiêu kể lại chuyện xảy ra ở phòng khách: “Di mẫu đừng trách Khởi La, muội ấy ra tay với ngũ tiểu thư là vì con.” Tuy Quách Nhã Tâm biết là Chu Thành Bích vô lễ trước, nhưng mà với tính cách Triệu Nguyễn, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nhìn thấy hai đứa bé hòa thuận, nói chung bà cũng được an ủi hơn nhiều, không nói ra lo lắng này, còn bảo Khởi Lã tiễn Lục Vân Chiêu xuất phủ.
Khởi La vừa mới đi, quả nhiên Triệu Nguyễn dẫn theo một đám người tới Lộc Minh Tiểu Trúc, vào cửa đã nói: “Quách Nhã Tâm, ngươi dạy con gái thế nào vậy? Thế mà để nó đánh A Bích của chúng ta ra nông nỗi này! Ngươi bảo nó ra đây, ta thay ngươi dạy dỗ nó tử tế.”
Quách Nhã Tâm nói: “Đại tẩu, chuyện này A Bích cũng có chỗ không đúng…”
“Con gái của ngươi ra tay đánh người còn lý lẽ à? Cũng bởi vì có ngươi che chở, nó mới coi trời bằng vung như thế! Hôm nay nói gì thì ta cũng phải dạy dỗ nó thay ngươi, ngươi gọi nó tới đây!”
Triệu Nguyễn ngồi xuống trong phòng, bà tử nha hoàn xếp thành một hàng ở sau lưng bà ta. Bà ta lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt chằm chằm, nhớ tới lời Toái Châu nói, chỉ cảm thấy có lửa cháy trong tim.
“Lúc ấy lục tiểu thư vô cùng phách lối, nói… nói phu nhân là tu hú chiếm tổ chim khách. Nếu như không phải ngài ngáng đường thì nàng mới là đích tiểu thư của phủ Quốc Công, ngũ tiểu thư là cái thá gì? Lời kia thực sự rất khó nghe, tiểu thư của chúng nô tì vội vàng cắt ngang, sợ khiến hạ nhân nghe thấy rồi sinh sự.
Tu hú chiếm tổ chim khách? Quách Nhã Tâm, ngươi quả nhiên có tâm tư này! Triệu Nguyễn hung tợn nghĩ.
Quách Nhã Tâm vẫn nói lý lẽ với Triệu Nguyễn: “Giảo Giảo không đúng, muội sẽ tự dạy dỗ. Chẳng lẽ A Bích có lý lẽ à? Là nó vô lễ trước, ra tay trước mà. Đại tẩu chỉ thấy A Bích bị thương, Giảo Giảo chẳng lẽ không bị thương à? Nếu như đại tẩu muốn dạy dỗ Giảo Giảo thì cũng phải dạy dỗ A Bích trước mới đúng.”
Triệu Nguyễn thấy bà dám mạnh miệng thì càng tức giận hơn: “Lẽ nào lại như vậy, ta còn cần ngươi dạy ư? Quách Nhã Tâm, có phải ngươi quên ta mới là chủ mẫu phủ rồi Quốc Công không?”
Bà ta đứng dậy, vung tay đánh người. Hôm nay bà ta không dạy dỗ hai mẹ con nhà này thì thật sự khó hả giận. Ngọc Trâm vội vàng đi đỡ Quách Nhã Tâm, thấy dấu tay trên mặt bà thì quỳ xuống mặt đất: “Đại phu nhân có giận gì thì trút lên người nô tỳ, tha cho phu nhân và tiểu thư ”
Từ ma ma cũng sợ hãi, quỳ gối bên cạnh Ngọc Trâm: “Lão thân cũng bằng lòng chịu phạt thay phu nhân, đại phu nhân bớt giận.”
“Được rồi, các ngươi chủ tớ tình thâm thì ta dạy dỗ tất cả luôn!” Triệu Nguyễn sai nha hoàn bà tử tiến lên đè tất cả hạ nhân trong phòng xuống đất: “Chủ tử các ngươi không biết dạy thì ta dạy các ngươi thay nàng ta. Vả miệng cho ta!”
Trong phòng vang lên tiếng tát “Bốp bốp bốp” liên tục. Quách Nhã Tâm kêu to dừng tay, Triệu Nguyễn ngồi thẳng, đâu chịu bỏ? Bà cầu xin nói: “Đại tẩu, cầu xin tẩu, tha cho các nàng đi! Các nàng vô tội!”
Triệu Nguyễn lạnh lùng cười ngoảnh mặt làm ngơ. Bà ta biết rõ làm sao để uy hiếp tiện nhân Quách Nhã Tâm này, để nha hoàn bà tử của bà chịu tội, bà khó chịu hơn bất cứ ai hêt. Lòng dạ Bồ Tát, dịu dàng khiêm nhường gì chứ, chính dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này mới lừa gạt nam nhân! Bà ta ghê tởm!
“Dừng tay cho ta!” Chu Minh Kỳ bước vào trong phòng, hét lớn một tiếng, tất cả hạ nhân cũng không dám hành động nữa. Ông nhìn thấy Quách Nhã Tâm quỳ trên mặt đất, một bên mặt sưng vù lên thì trong lòng như bị đâm một cái, vừa định tiến lên đỡ thì Chu Minh Ngọc cũng quay về theo ngay sau.
Ông nhìn Chu Minh Kỳ một cái rồi tiến lên ôm Quách Nhã Tâm vào trong nguc, tức giận nói: “Đại tẩu chẳng lẽ điên rồi? Phu nhân và hạ nhân của ta từ bao giờ tới lượt đại tẩu dạy dỗ vậy?”
Triệu Nguyễn nhìn sắc mặt của Chu Minh Kỳ thì biết hỏng rồi. Bà ta cố ý hỏi thăm hạ nhân, lúc này hai huynh đệ đều phải đang trực mới đúng.
“Đương nhiên ngươi không hi vọng ta trở về. Độc phụ!” Giọng Chu Minh Kỳ lạnh lùng vô cùng, vung tay lên cho Triệu Nguyễn một bạt tai. Triệu Nguyễn té nhào xuống mặt bàn, run rẩy nói: “Ngài đánh ta… Ngài đánh ta vì nữ nhân này!”
Hôm nay, lúc đầu Chu Minh Kỳ theo Hoàng thượng đi tuần tra chợ lớn, trên đường bị một bọn người áo đen mai phục. Hoàng thượng kinh hãi về cung nên ông trở về sớm. Vừa về tới nơi thì nghe nói Triệu Nguyễn dẫn một đám người đến Lộc Minh Tiểu Trúc nên vội vã tới đây.
Chu Minh Ngọc thì do giúp đỡ cha con Lâm Dương đuổi bắt thích khách, vừa rồi nhìn thấy thích khách hướng về ngõ Kim Liễu bên này, chạy về nhà trước xem trong nhà có việc gì không. Đâu ngờ bắt gặp Triệu Nguyễn làm dữ!
“Ngươi theo ta đi!” Chu Minh Kỳ chẳng muốn phí lời với Triệu Nguyễn, tiến lên giữ cánh tay của bà ta kéo ra ngoài. Triệu Nguyễn đâu chống lại sức lực của ông được, nhưng như vậy thật sự quá khó coi, hạ nhân qua lại nhiều như vậy, mặt mũi của bà ta ở đâu chứ? Bèn giãy giụa nói: “Quốc Công gia thả ta ra… Là Chu Khởi La đánh A Bích của chúng ta bị thương. Ta chỉ tới đòi lời giải thích… ta làm sai sao!”
Chu Minh Kỳ sầm mặt, không nói một lời, mãi tới khi kéo bà ta về tới Mộc Xuân Đường ném mạnh xuống mặt đất, ra lệnh không cho ai tiến vào. Triệu Nguyễn nhìn sắc mặt ông, lúc này mới có chút sợ, lùi ra sau hai bước, không không chế nổi run rẩy.
“Ngươi có tin hôm nay ta bỏ ngươi không!” Ông chỉ vào người trên mặt đất nói.
***
Khởi La tiễn Lục Vân Chiêu và Chu Hoài Viễn xuất phủ, Chu Hoài Viễn cố ý tụt lại phía sau để Khởi La đi cùng Lục Vân Chiêu. Khởi La còn chưa cao, lúc nói chuyện với Lục Vân Chiêu phải ngẩng đầu lên, mập mạp giống như một quả cầu, không hề xứng với Lục Vân Chiêu. Chu Hoài Viễn nhìn bóng lưng của bọn họ, tưởng tượng mấy năm sau, Khởi La lớn lên biến thành một cô nương xinh đẹp, mà Lục Vân Chiêu trưởng thành chín chắn hơn, chẳng biết hai người đứng chung có cảnh tượng thế nào.
Bỗng nhiên trong lòng hắn sinh ra vài phần chờ mong.
Hạ nhân đi dắt ngựa nên bọn hắn đứng trên thềm đá nói chuyện phiếm. Khởi La hỏi: “Biểu ca, bây giờ huynh ở đâu? Ở một mình à?”
Lục Vân Chiêu sửng sốt một chút, Chu Hoài Viễn nói thay hắn: “Đệ ấy, tạm thời ở trong Nghiêm Thư Hạng… thêm mấy người hầu, xem như ở một mình đi.”
Khởi La nhớ tới Diệp Quý Thần cũng ở Nghiêm Thư Hạng, đang muốn nói tới Diệp Quý Thần trước mặt Lục Vân Chiêu, không chừng về sau có thể cho Diệp Quý Thần thêm một mối quan hệ. Bỗng nhiên một bầy quạ kêu lên sợ hãi, mấy người áo đen chạy đến từ sâu trong ngõ hẻm. Mấy người đứng trên bậc thang đều kinh sợ, không ngờ người áo đen kia phi vài thanh kiếm tới. Dù sao Chu Hoài Viễn cũng xuất thân nhà võ, phản ứng nhanh nhạy, kéo Lục Vân Chiêu lại, Khởi La lại không đứng vững ngã xuống bậc thang.
Cũng may bậc thang không cao, Khởi La còn có thể đứng lên. Nhưng nàng rất nhanh bị người áo đen chạy tới nhấc lên và kề dao vào cổ. Lông tơ của nàng đều dựng ngược lên.
“Khởi La!” Lục Vân Chiêu muốn xuống dưới cứu người, lại bị Chu Hoài Viễn giữ chặt: “Đệ không biết võ công, đừng đi thêm phiền!”
Một đội người ngựa lập tức đuổi tới. Nam tử cao lớn mặc áo bào màu đen ngồi trên con ngựa đen bọc giáp phía trước. Bên ngoài áo bào đen là áo giáp đơn giản, mảnh giáp nối liền ở vai và trước nguc, cộng thêm giáp eo và trường kiếm ngang hông, khí thế bức người. Hắn chậm rãi giục ngựa tiến lên, quan sát người áo đen nói: “Thả người.”
Khởi La có thể cảm nhận được người áo đen bắt giữ mình run lên một cái. Từ lúc còn rất nhỏ Lâm Huân đã theo Dũng Quan hầu ra chiến trường, chiến công hiển hách, danh chấn tám phương. Bách tính khen ngợi hai cha con hắn là chiến thần hộ quốc, chẳng phải chỉ là hư danh.
Người áo đen lùi lại thành một vòng tròn nhỏ, bọn họ chỉ có bảy tám người mà thôi. Cấm quân Lâm Huân mang tới lại có hơn trăm người làm một cái ngõ nhỏ chật kín. Thực lực hai bên cách xa. Ở trong áp lực to lớn, ngay cả Khởi La cũng vô cùng căng thẳng, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, dù sao cái mạng nhỏ của mình còn ở trong tay người áo đen.
Người áo đen bắt giữ nàng nói chuyện với đồng bọn bằng tiếng nói cực nhỏ, Khởi La hoàn toàn nghe không hiểu. Trong đầu của nàng lóe lên một suy nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới, năm Nguyên Quang thứ ba Chân Tông Hoàng đế bị người ta tập kích ở kinh thành, sau khi Lâm Huân tra ra là người Tây Hạ gây ra thì Chân Tông nổi giận xuất binh, phái Lâm Dương làm Kinh Lược An Phủ sứ, thống soái đại quân. Năm sau, trong quá trình giao chiến, Lâm Dương bất hạnh trọng thương bỏ mình. Về sau Lâm Huân xuất chinh thay phụ t hân, Tây Hạ thất bại thảm hại.
Chẳng lẽ nói sự kiện lần này? Không may, hôm nay nàng ra ngoài không xem lịch, sẽ không bỏ mạng nhỏ tại chỗ này chứ? Trên trán của nàng chảy xuống mấy giọt mồ hôi.
Lâm Huân đang nghĩ cách cứu người, mắt rơi vào thân thể nhỏ bé tròn vo. Trước kia gặp tình huống này, con tin bị bắt giữ đều vừa gào vừa khóc, cực kỳ đau đầu, lần đầu nhìn thấy con tin bình tĩnh như vậy, còn là một tiểu cô nương mới lớn. Các cấm quân đều cảm thấy khó tin, Tiêu Phó tướng bên cạnh nhỏ giọng nói với Lâm Huân: “Thế tử, cô nương nhà ai vậy, rất khá nha.”
Lâm Huân kéo khóe miệng, chẳng biết tại sao, tự nhiên có cảm giác tự hào như nàng là người của hắn.
Khóe mắt Khởi La liếc thấy một người áo đen bên cạnh di chuyển, hình như giấu tên trong tay áo và phóng về phía Lâm Huân. Nàng kêu lên sợ hãi: “Lâm thúc, cẩn thận!”
Ánh mắt Lâm Huân bỗng nhiên tối lại, nghiêng đầu tránh tên bắn lén, còn dùng tay bắt lấy, sau đó bay người lên từ trên ngựa bắn tên vào trán người áo đen bắt Khởi La. Thân thủ của hắn quá nhanh, người của hai bên đều chưa kịp phản ứng. Hắn lao xuống, tay tóm lấy bả vai của Khởi La còn đang choáng váng, kéo nàng vào trong nguc.
Lúc này, vẫn là Tiêu Phó tướng kịp phản ứng, hô lớn và các cấm quân ùa lên, vây quanh đám người áo đen kia giao chiến.
Lâm Huân cao giọng hạ lệnh: “Để lại người sống!”
Khởi La ngửi thấy mùi thơm của long não quen thuộc truyền tới từ dưới tấm giáp lạnh lẽo, vô cùng sạch sẽ và nhẹ nhàng, giống y trong trí nhớ. Cánh tay mạnh mẽ của nam nhân vòng quanh nàng, khí thế hùng hồn xông tới. Nàng thấy mình thoát hiểm rồi, giãy giụa muốn ra khỏi nguc Lâm Huân, Lâm Huân hạ giọng hỏi: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
Hỏng rồi! Kiếp trước nàng luôn gọi hắn là “Lâm thúc”, xưng hô này ăn sâu bám rễ nên vừa rồi thốt ra trong tình thế cấp bách: “Không có gì, Thế tử nghe lầm rồi.”
Khởi La đưa tay đẩy hắn, hắn lại không buông tay, thấy vết thương trên mặt nàng lại nhỏ giọng hỏi: “Mặt của ngươi sao vậy?”
Khởi La ngậm miệng không muốn trả lời hắn. Tim của nàng đập rất nhanh. Kiếp trước tìm mọi cách tới gần hắn, hắn lại tàn nhẫn đẩy nàng ra. Kiếp này đã cố gắng tránh hắn, lại gặp được hết lần này tới lần khác. Nam nhân này, dù sao thì nàng yêu nhiều năm như vậy, cắm rễ trong xương máu, thậm chí trong mơ cũng vẫn mơ tới mấy năm đó. Nhưng mà hắn không cứu được phụ thân, cũng không cứu được nàng. Hắn là người lạnh lùng tàn khốc như vậy.
Nàng hận hắn… Cho dù hận thù với hắn vẫn không đủ để trừ khử tình yêu với hắn.
Cấm quân tới bẩm báo, bọn họ đã khống chế hết bọn người áo đen, ch3t năm, giữ lại ba người sống. Lúc này Lâm Huân mới buông Khởi La ra, Khởi La vội khập khiễng trở lại bên cạnh Lục Vân Chiêu. Lục Vân Chiêu sốt ruột hỏi: “Có sao không, có bị thương hay không?”
“Biểu ca, chân của ta hình như trẹo rồi…” Khởi La cúi đầu nhìn chân của mình, không ngờ Lục Vân Chiêu lại bế nàng lên bằng một tay rồi quay người chạy vào phủ Quốc Công. Lâm Huân vừa nghe thuộc hạ bẩm báo, vừa nắm chặt hai tay thành quyền bắt chéo sau lưng. Tại sao Lục Vân Chiêu lại ở chỗ này? Sao quan hệ của hai người này thân thiết như vậy?
“Thế tử?” Tiêu Phó tướng đang chờ mệnh lệnh của Lâm Huân.
“Cùng ta trở về phục lệnh.” Lâm Huân bỏ qua suy nghĩ riêng, trở mình lên ngựa, lại quay đầu nhìn phủ Quốc Công một cái thật sâu rồi lúc này mới phóng ngựa rời đi. Đại đội người ngựa chạy chậm phía sau hắn làm một trận bụi đất bay lên. Mà Chu Hoài Viễn còn đứng ở trên thềm đá ngây ngốc nhìn theo hướng Lâm Huân rời đi, tuổi còn nhỏ đã có thể thống lĩnh cấm quân… hẳn là vị anh dũng trong quân đội Thế tử Dũng Quan hầu?
Á á á á, vậy mà là người thật!