Sắc mặt Diệp Vong Quy biến đổi, “Ai chết rồi?”
Tiểu cô nương giãy giụa bất an hướng đến bên chân Lộ Thính Cầm cọ cọ, bị Diệp Vong Quy gấp gáp truy vấn, sợ đến lợi hại hơn, khóc tới mức thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch.
Môi Lộ Thính Cầm căng lên, lòng bàn tay hướng về phía Kê Hạc, xòe tay ra.
Kê Hạc ‘chậc’ một tiếng, tìm ra một chồng khăn tay càng tinh tế mềm mại ném cho Lộ Thính Cầm.
“Chậm một chút.” Lộ Thính Cầm dùng góc của khăn tay, nhẹ nhàng giúp A Na lau nước mắt.
A Na oa lên một tiếng, lăn lông lốc bò dậy, như là tìm được người tâm phúc, đột nhiên ôm lấy chân Lộ Thính Cầm. Nàng hít mũi, hu hu nức nở như mèo sữa, cọ lên người Lộ Thính Cầm một trận nước mũi một phen nước mắt.
Lộ Thính Cầm bị đoạn sừng uốn lượn hướng về phía trước trên trán nàng cộm đến phát đau, bất động thanh sắc mà nhịn xuống. Theo tiết tấu, vỗ nhẹ sau lưng A Na, chậm rãi nói: “Nói chậm một chút.”
“Hắc vụ, thật nhiều máu,” A Na khóc nấc lên, hỗn loạn mà miêu tả, “Các thúc phụ, đột nhiên không nhận ra ta nữa, muốn giết… cha, mẹ của ta!”
“Thúc phụ là chỉ đồng tộc của ngươi? Người đưa ngươi tới đây đâu?” Kê Hạc kéo ra khoảng cách với A Na, khuôn mặt hắn sinh ra đã tinh xảo sắc bén, khi cười thì thần thái phi dương, lúc này xụ mặt, thanh âm trầm thấp lạnh băng, mày kiếm dựng ngược, khí thế chặn đường sống.
“A Na, A Na không biết, không biết, hu hu hu…”
Lộ Thính Cầm ngồi xổm xuống, do dự dang hai tay cánh tay. Tiểu cô nương màu cam buông tay ôm đùi ra, một đầu chui vào trong ngực hắn, búi tóc trên đỉnh đầu rung động, thái dương bị ngọc bài ngăn trở.
A Na ướt nhẹp nước mắt cũng không có được trái tim vốn chán ghét yêu thú của Kê Hạc. Chuyện liên quan đến Lộ Thính Cầm, hắn quyết tâm muốn hỏi ra gì đó.
“Được rồi, ngươi sống ở đâu?”
A Na khóc thút thít, liều mạng lắc đầu, dùng hành động thực tế cự tuyệt trả lời vấn đề càng lúc càng nhiều. Nàng bụp một tiếng biến trở về thành Nãi Quất, dùng hết bốn chân chui vào áo choàng của Lộ Thính Cầm, làm phồng ra một cục nhỏ mềm mềm.
Lộ Thính Cầm không đành lòng, “Kê sư huynh, hay là…”
“Ồ, đệ mềm lòng hả. Yêu thú đã quen nhìn thấy máu, không yếu ớt đến thế. Đừng nhìn nàng như vậy, tuổi tác có khi còn lớn hơn cả đồ đệ của đệ, thân mình còn có thể lớn nhanh như thổi.” Kê Hạc không hỏi ra được địa điểm, có chút thất bại. Thấy lông mi Lộ Thính Cầm run lên, lập tức bổ sung thêm:
“Có điều đệ dỗ dành một chút cũng không xấu. Theo cách tính toán của yêu thú thì nàng vẫn là một bảo bảo hàng thật giá thật.”
“Lão Tam, nàng nhắc tới hắc vụ, hẳn là ma vật. Phạm vi tìm kiếm của chúng ta thu nhỏ lại, tìm đàn Tranh hay lui tới gần nơi mấy ngày nay bị ma vật quấy nhiễu.” Diệp Vong Quy nói với Lệ Tam. “Ta biết vài ngọn núi yêu thú đặc biệt thích. Đợi lát nữa ta đem ký hiệu phương vị* cho đệ.”
( *Phương hướng và vị trí.)
Lệ Tam gật đầu. Dược Sư Cốc có nuôi dưỡng các loại linh thú, thường xuyên chiếu cố chút chuyện đưa đi đón về, chuyện tìm vật tìm người.
“Thính Cầm, con Tranh nhỏ này, nếu đệ có không muốn, ta…” Diệp Vong Quy quay đầu, âm thanh mềm xuống với Lộ Thính Cầm.
Y nhìn ra trước đó Lộ Thính Cầm miễn cưỡng, muốn kiến nghị Lộ Thính Cầm đem nhiệm vụ chăm sóc ấu thú giao cho bọn họ, an tâm dưỡng thân thể.
“…Không cần đâu.” Lộ Thính Cầm không chờ Diệp Vong Quy nói xong, lấy hết can đảm ngắt lời. “Để đệ làm đi. Lần này đệ… sẽ tận tâm chăm sóc nàng. Mong các sư huynh giám sát.”
Hắn cách áo choàng vuốt ve một cục ẩm ướt lại run rẩy trong lòng ngực ấm áp.
Với A Na mà nói, Huyền Thanh môn vừa xa lạ lại sợ hãi. Lộ Thính Cầm cảm thấy được sự tín nhiệm của ấu thú giống một gốc mầm xuân, lựa chọn quấn lên trên người hắn. Hắn muốn bảo vệ mầm non này, thẳng đến khi nàng có dũng khí, tươi cười lựa chọn vận mệnh của mình.
Trọng Sương lẻ loi đứng ở nơi cách tất cả mọi người một khoảng, khó tin gắt gao nhìn Lộ Thính Cầm, cho rằng thính giác của mình nghe lầm.
Một con nhãi lông từ trên trời rơi xuống, nhào vào trong lòng Lộ Thính Cầm. Sư tôn thanh cao lãnh đạm, lời nói dịu dàng trịnh trọng.
Tất cả mọi chuyện, mơ hồ giống như trong giấc mơ y từng nghe, từng thấy.
Trọng Sương cảm thấy trước mắt sương mù hội tụ. Lộ Thính Cầm hiện tại so với người mà y từng biết, như tương tự, lại như là hai người khác nhau.
Y cơ hồ muốn hoài nghi bảy năm nay của mình là một căn bệnh tâm thần, muốn mở miệng, trong lòng buồn khổ, khó mà kể ra.
Lúc này, một con mèo chân chính màu đen, kết thúc giấc ngủ trưa thật dài, cái đuôi cong lên, dạo tới dạo lui mà nhảy xuống bậc thang, đi về phương hướng Trụy Nguyệt phong.
Nó đến Tĩnh Tâm đài, ngửi được mùi hương quen thuộc của hai vị chủ nhân, tròng mắt kim sắc mê hoặc mà chuyển động.
“Meo?”
Đột nhiên, chân nó bước được nửa đường, ưu nhã mà dừng lại giữa không trung.
Lộ Thính Cầm đang nâng Nãi Quất ôm trước ngực, để cái đầu nhỏ lông xù xù thò ra khỏi áo choàng, có thể hít thở được. Nãi Quất không vui ngoi đầu, mạnh mẽ hướng vào trong ngực Lộ Thính Cầm mà chui vào.
Cái đuôi mèo đen nổ thành một dúm dựng đứng, xông lên, “Méo!”
Lộ Thính Cầm sợ tới mức rụt lại một chút, vô cớ sinh ra một chút chột dạ.
Kê Hạc tóm lấy sau cổ con mèo, ghét bỏ thả xuống đất, nói với Lộ Thính Cầm.
“… Mèo của đệ.”
Trong cổ họng mèo đen phát ra âm thanh uy hiếp, nôn nóng mà đi tới đi lui ở trước người Lộ Thính Cầm, muốn đem Nãi Quất co ro trước ngực hắn đuổi ra ngoài.
Đúng vậy, mèo của mình… Không đúng!
Lộ Thính Cầm quay đầu nhìn Lệ Tam, không rõ ràng lắm con mèo này ban đầu rốt cuộc là của ai.
Diệp Vong Quy lần lượt nghiên cứu từng sư đệ sở hữu, tay chống cái cằm bóng loáng, nhăn chặt mày.
“Ừm… Ngày đó chúng ta, khụ, ở trong mật thất có cơ quan đá tại tiểu viện của Trụy Nguyệt phong, gặp được con mèo này. Có điều… Bây giờ nhìn thế nào cũng thấy quen mắt, lão Tam này, con mèo đen đệ nuôi trước kia, có phải cũng là kim nhãn không.”
Trên đỉnh đầu Lệ Tam xanh lè, khiển trách mà nhìn về phía con mèo.
Lộ Thính Cầm đã hiểu, cơn chột dạ của hắn biến mất, đúng lý hợp tình mà chăm chú nhìn mèo đen, đồng tử màu xanh biển nhạt chứa đầy ý tứ phê bình. Nãi Quất ở trong ngực hắn cọ động, ngửi được loại mùi vị của thú, tò mò ló đầu ra một chút.
Mèo đen nghiêng đầu, đệm thịt dính ướt nước miếng, không nhanh không chậm tự rửa mặt cho mình. Ở dưới ánh mắt nghiêm khắc của nhóm chủ nhân, ngay tại chỗ lăn một cái, cong thành hình trăng rằm, nâng móng vuốt lên lộ ra cái bụng.
“Meoo?” Nó dùng giọng sữa kêu lên.
“… Ngoan ngoan.” Lộ Thính Cầm đầu hàng.
Một tay hắn ôm chắc Nãi Quất trong áo choàng, vươn tay phải muốn gãi gãi cái bụng mềm của mèo đen.
Nãi Quất ý thức được Lộ Thính Cầm muốn sờ mèo đen, liều mạng nhảy loạn lên, nó quá nhỏ, giống con chuột lang trong ngực, đệm thịt cách quần áo giấu kỹ móng vuốt, co lại đánh vào ngực Lộ Thính Cầm, “Ying ying.”
Đây là thái độ không muốn à?
Lộ Thính Cầm chần chờ mà thu tay lại.
Mèo đen tại chỗ cọ qua cọ lại, chờ đến chờ đi, không chờ được tay Lộ Thính Cầm sờ lên nó. Thân mèo vừa lật, bốn chân tiếp đất, khí thế hoàn toàn biến mất mà cuộn thành một cục, cái đuôi mềm vung vẩy đáp trên thân mình, cô đơn lại đáng thương.
“Meo…”
Tay Lộ Thính Cầm nửa đường thu về lại vươn ra.
“Không phải đệ muốn sờ, là nó quá đáng thương.” Hắn giải thích với các sư huynh đang nhịn cười.
“Tranh thủ đi.” Kê Hạc cười nói.
Lộ Thính Cầm nhanh chóng chụp lên đầu mèo.
Lỗ tai mèo đen run rẩy, lộn mình nhảy lên như cá chép, không quên quay lại phía Lệ Tam kêu một tiếng lấy lòng, theo tay Lộ Thính Cầm, hai ba bước nhẹ nhàng mà đạp chân, nhảy hướng về áo choàng trước ngực Lộ Thính Cầm.
“Meooo~”
Thân hình nó so với Nãi Quất lớn hơn một vòng, chui vào áo choàng, được Lộ Thính Cầm vội vàng ôm chắc, trước đó hướng ra bên ngoài mà meo một tiếng mềm như bông, quay đầu thì thay đổi sắc mặt, mắt vàng chớp động, hà hơi về hướng Nãi Quất.
Nãi Quất nhe răng, nổ thành một cục lông.
Lộ Thính Cầm ước lượng một chút, sắc mặt như thường mà ôm nhóm nhãi lông đứng lên, cánh tay khẽ run.
Hai đứa nhãi con này không biết là ăn cái gì, nằm ở khuỷu tay hắn, trọng lượng thật là ngọt ngào.
Trên người hắn còn sốt nhẹ, ngồi xổm lâu rồi đột nhiên đứng lên, trước mắt nổi lên chút sương đen, không kiềm được phải nhắm mắt một lúc.
Tay Kê Hạc đặt lên phía sau lưng hắn. Lộ Thính Cầm lại mở mắt, nhìn thấy Trọng Sương không biết đi tới từ khi nào, cắn môi dưới đứng trước mặt hắn.
“Sư tôn, ta…”
Trọng Sương do dự nói.
Kê Hạc lãnh nhãn đứng sau lưng Lộ Thính Cầm, Diệp Vong Quy cùng Lệ Tam ngừng trao đổi, chờ đợi Trọng Sương mở miệng.
Dưới tầm mắt của mọi người, Trọng Sương bình tĩnh tự nhiên.
Từ nhỏ y đã quen nhìn các loại ánh mắt lạnh nhạt khinh thường, không tin có ai có thể vô duyên vô cớ tốt với y. Người duy nhất đã cho y thiện ý là Lộ Thính Cầm, sau đó bộ dạng lại thay đổi.
Đem chuyện này xuyên thủng đến bây giờ, y chỉ muốn Lộ Thính Cầm giải quyết rõ ràng. Không sợ chết, không cần câm lặng nhẫn nhịn mà sống.
Trọng Sương cân nhắc lời muốn nói, Lộ Thính Cầm lại chịu không nổi trước.
Lộ Thính Cầm đứng giữa sự chú ý của mọi người, cả người hoảng sợ, chỉ cảm thấy cách mở mắt của mình không đúng.
Đôi mắt hắn rũ xuống, nhìn như là đang tự hỏi, kỳ thật tròng mắt có biên độ nhỏ mà hướng về bên trái, bên phải ở đằng trước mà chuyển động.
Chờ đến khi xác nhận được hướng nào không có người, ôm nhóm nhãi lông, nhấc chân liền đi vào đường quay về Trụy Nguyệt phong.
Trọng Sương không biết tâm tư của Lộ Thính Cầm, chỉ cho là Lộ Thính Cầm vô cùng chán ghét y, không muốn nói nhiều lời với y. Y sốt ruột muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn phía Diệp Vong Quy.
Diệp Vong Quy đi đến chỗ y, vỗ vỗ bả vai Trọng Sương.
Vào lúc Minh Toàn kiếm không lười biếng, tức khắc tản ra hơi thở dọa người của Thủ toạ Tiên môn. Một đôi mắt đào hoa không mang ý cười, có vẻ ổn trọng đáng tin cậy.
“Ngươi còn chưa tin đệ ấy, đúng không?” Diệp Vong Quy nhẹ giọng nói.
Trọng Sương nghe vậy, do dự mà nhìn chăm chú vào đôi mắt của Diệp Vong Quy, thật lâu sau, thi lễ sâu với Diệp Vong Quy, thành khẩn nói, “Thủ tọa. Đầu óc đệ tử lúc trước hồ đồ, vô cớ làm bậy. Theo như lời chư vị sư bá, đệ tử… thật sự là long?”
“Lăn đi!” Kê Hạc cả giận nói. “Chúng ta cùng nhau lừa ngươi làm gì?”
“Sư tôn… giống như vậy, cũng do đệ tử là long?”
“Trọng Sương.” Diệp Vong Quy muốn vuốt vuốt một sợi tóc chổng ngược trên đỉnh đầu Trọng Sương, nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Sương, tay lại rụt trở về.
Môi thiếu niên mím chặt, ánh mắt kiên định, vừa nhìn đã biết là kiểu khó có thể bị người khác lay chuyển, đã nhận định chuyện gì, thì phải nói một câu cho ra lẽ, thẳng đến khi bản thân hoàn toàn nghĩ thông suốt.
Diệp Vong Quy đã từng thấy qua sự kiên cường này của y một lần, cũng từng tiếc nuối minh châu bị chôn vùi, không kịp chiếm được cơ hội chỉ điểm trước Trụy Nguyệt phong. Bây giờ thấy y như thế, thầm tiếc nuối than thở.
“Vấn đề của ngươi, không ai có thể trả lời. Kê Hạc cùng sư tôn ngươi có quan hệ tốt; Lệ Tam vì sư tôn ngươi mà xem bệnh; ta hổ thẹn với sư tôn ngươi, bỗng nhiên sửa lại thái độ. Chúng ta nói vậy, khó tránh khỏi ngươi không tin được.”
Diệp Vong Quy chậm rãi nói: “Huyền Thanh môn dẫn ngươi vào núi, lại không cho ngươi thời gian phủ bụi, bắt ép mài giũa vô cùng quy tắc, điểm này, làm Thủ tọa, ta cũng thấy hổ thẹn như vậy với ngươi.”
Trọng Sương im lặng không nói, cắn chặt môi, vài giọt máu rướm ra, y liếm đi, một cỗ mùi tanh.
“Thủ tọa, ta… Không tin được. Nên làm thế nào cho phải?”
“Tiểu tử.” Kê Hạc đẩy cánh tay ngăn hắn lại của Lệ Tam ra.
Hắn không có động thủ, phá lệ tâm bình khí hòa mà đứng trước người thiếu niên, nhìn xuống mở miệng, “Hắn làm sai, ngươi đâm một kiếm. Hắn đối tốt với ngươi, ngươi đáp lại như thế nào?”
Kê Hạc không biết nhớ tới cái gì, cười nhạo một tiếng. Giống như đối với Trọng Sương, cũng giống như đối với mình.
“Đáp án mà ngươi muốn, không phức tạp như thế, lại vô dụng chờ đến khi hóa hình, là có thể rõ ràng… Khuyên ngươi ba thứ, không cần làm chuyện để sau này phải hối hận. Chớ để đau khổ che mắt, quý trọng người trước mắt.”