Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 39



Vùi mình vào chăn đệm của sư tôn hít một hơi thật sâu

Kể từ đêm đó về sau, xuân ý dần dần dày thêm, gió thổi ấm áp hơn. Giường của Vân Thư Trần đã không cần mượn người để làm ấm nữa, Khanh Chu Tuyết dọn về phòng của mình ngủ lại.

Nụ hôn trên trán dưới ngọn đèn ngày ấy, phảng phất như chỉ là ảo giác.

Khanh Chu Tuyết thỉnh thoảng xoa xoa vào chỗ đó.

Sau đó ngẫm nghĩ.

Nàng bỗng nhiên phát hiện ra, nếu như không cùng ngủ một chỗ vào ban đêm, nàng và sư tôn cơ hồ không có điểm giao thoa. Mỗi ngày đụng phải nhau trong đình viện, nói chuyện phiếm một hai câu, sau đó ai làm việc người nấy.

Xét tại thời điểm hiện tại, thì việc này cũng không có gì là không tốt. Khanh Chu Tuyết đúng lúc là cũng đang có một chút việc cần hoàn thành.

Nàng ngồi trong phòng của mình, tay cầm một khối ngọc nhỏ, dùng dao khắc từng chút từng chút một. Trên bàn bày ra một bản phác thảo, nàng thỉnh thoảng dừng nhìn một lúc, đối chiếu với hình dáng ban đầu trong tay của mình.

Lần đầu làm chuyện này cũng khó mà mười phân vẹn mười được, nàng chỉ dùng vật liệu thông thường luyện tập để tìm cảm xúc. Trên giá sách có một viên ngọc thạch trắng noãn như mỡ dê nhìn chất lượng là biết thượng hạng, rất hiển nhiên đây mới là đích đến của nàng.

Điêu khắc cái này nhìn tưởng như đơn giản, kỳ thực lại rất tốn công phu, tay nàng phồng rộp lên như muốn chảy máu. Cánh tay của Khanh Chu Tuyết hơi nghiêng ngả một chút, lại gọt đi mất một miếng, coi như là hư rồi, nàng thở dài, cũng đành phải bỏ thôi.

Cái sọt nhỏ bên cạnh nàng chứa một đống phế liệu, bên trong đủ mọi loại hình dáng kỳ quái, kia thì một miếng bị gọt lẹm vào, chỗ này thì bị tét một đường.

Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ cửa, nàng đứng dậy, mau chóng đem những đồ vật này dọn dẹp sạch sẽ, cất phía sau tủ đầu giường.

Mở cửa ra, là Vân Thư Trần.

“Mấy ngày nay ta sẽ đi ra ngoài một chuyến.”

Khanh Chu Tuyết sững sờ, mau chóng hỏi lại, “Ta có thể đi cùng không?”

Sư tôn ngắm nghía nàng, dừng một chút mới cười nói, “Sẽ không dẫn ngươi đi cùng.”

“Thái độ như này là sao? Ta cũng không phải là một đi không trở lại.”

Nàng thở nhẹ một tiếng, “Chiếu cố bản thân cho tốt.”

“Ta biết ngươi hiểu chuyện, cũng không có gì muốn dặn dò nhiều. Chỉ cần nhớ kỹ phải chịu khó tu luyện, có thời gian rảnh thì nhìn lại một chút công pháp.”

Khanh Chu Tuyết thậm chí còn không kịp hỏi nàng đi đâu, đã thấy bóng hình xinh đẹp kia biến mất tại khúc ngoặt của hành lang giữa những bóng cây.

Nàng đi rồi.

Khanh Chu Tuyết thất lạc nhìn đình viện trống rỗng một lúc, nhẹ nhàng khép cửa lại. Sau đó nàng trở về ngồi xuống ghế, nhặt lên một khối ngọc từ trong đống nguyên liệu, cầm lấy dao khắc, vạch xuống một đường ở phía trên.

Viên ngọc mượt mà nắm ở trong tay nhưng dường như nàng không có tâm trạng lắm. Người rời đi đã mang theo hết mọi tâm tình của nàng.

Nàng vuốt ve viên ngọc mát rượi kia, mãi cho đến khi nó trở nên ấm áp.

Nàng bỏ viên ngọc về lại đống vật liệu, xếp gọn lại dao điêu khắc.

Con mèo kia tựa như cũng nhìn thấu được sự cô đơn của tiểu chủ nhân, thế là chủ động lại gần, co lại thành một quả banh lông, tựa vào chân nàng mà nằm ngủ gật.

Những ngày tiếp theo, Khanh Chu Tuyết sinh hoạt như bình thường.

Sáng sớm vẫn đi luyện kiếm như cũ, buổi chiều lên lớp, chập tối dành chút thời gian để tĩnh tọa tu luyện, hoàn thành việc học, viết tùy bút mỗi ngày trước khi lên giường đi ngủ.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, nàng đã dần dần quen với việc không sinh hoạt cùng phòng ngủ với Vân Thư Trần. Nhưng tu sĩ luôn rất nhạy cảm, có thể ở trên cùng một đỉnh núi mà cảm ứng được khí tức của người kia, dù là ở phòng cách xa nhau, còn có một đoạn hành lang dài, nhưng loại cảm ứng này khiến cho nàng mỗi đêm đều thấy an ổn mà được ngon giấc.

Nhưng bây giờ cảm giác an ổn đó, theo sư tôn rời đi mà cũng rơi mất.

Tùy bút của Khanh Chu Tuyết cũng vẫn không có quá nhiều chữ.

Chỉ có một hàng chữ — sư tôn rời đi ngày đầu tiên, chưa quen với việc này.

Sư tôn rời đi ngày thứ hai, nhớ người.

Ngày thứ ba, không có gì để làm.

Càng nhìn Khanh Chu Tuyết càng cảm thấy tùy bút này tốt hơn hết là không cần viết nữa, dù sao thì khi nữ nhân kia rời đi, nếp sinh hoạt với nhiều sắc thái tươi đẹp trong đời nàng cũng bị rút ra hết.

Mỗi ngày chỉ có khô khan học tập, hạ bút xuống cũng không viết ra được gì.

Từ nhỏ bản tính nàng đã như vậy, lúc Vân Thư Trần còn ở đây, lực chú ý của nàng liền dời lên người kia; sư tôn đi rồi, nàng lại như khi còn bé lúc sư tôn bế quan sáu năm, lực chú ý dần dần bị phân tán đi.

Nàng làm rất nhiều việc, giúp đỡ Vân Thư Trần tưới hoa nhổ cỏ, thậm chí nhàm chán đến độ mang đống sách về công pháp như một tòa núi nhỏ kia, xem lại một lần nữa.

Nhìn nhìn một lúc, nàng lấy ra một thoại bản từ đống công pháp đó.

Thoại bản của Nguyễn Minh Châu được nàng cất trên giá sách, chưa có xem hết. Khanh Chu Tuyết lật trang thứ nhất, trong lòng có hơi đắn đo một chút, mới thời gian trước đó nàng còn quyết định là bản thân không nên đọc mấy thứ này, miễn cho bị đắm chìm vào.

Kết quả là mới chỉ liếc nhìn vào một dòng thì ánh mắt đã gắt gao mà dính chặt lấy, hoàn toàn nhập thần vào đó, mãi đến khi trăng treo giữa trời mới giật mình tỉnh lại.

Quyển sách nàng đang đọc là một câu chuyện về sư tỷ muội.

[Mùi hương của sư tỷ ở trên áo mười phần thanh u, giống như hoa lan đua nở. Tiểu sư muội của nàng từ nhỏ đã thích dính sau lưng nàng, ngửi ngửi hương thơm của nữ nhi. Hiện tại mùi hương lại một nữa chui vào khoang mũi, tim ngay lập tức đập thình thịch, gương mặt nóng hổi.]

Lúc đọc đến đoạn này, Khanh Chu Tuyết lặng yên thổi mạnh lư hương trong tay, làm mùi hương bay ra nồng nặc hơn.

Nàng hít sâu một cái, suýt nữa là sặc.

Không đúng.

A Cẩm đang ôm ga trải giường đi ngang qua cửa sổ, Khanh Chu Tuyết trông thấy hắn, bỗng nhiên lên tiếng, “Đợi một chút.”

Miêu yêu dừng lại, đứng tại chỗ, “Tiểu chủ nhân, có gì phân phó?”

“Trong tay ngươi đang cầm vật gì?”

“Là chăn đệm của chủ nhân, nàng phân phó ta đem đi giặt.”

Là như vậy à. Khanh Chu Tuyết dừng một chút, “Đưa cho ta, ta đem đi giặt cho.”

Thiếu niên mặc dù có chút nghi hoặc, hắn vẫn vâng lời, đem chăn đệm trên tay giao cho Khanh Chu Tuyết.

Khanh Chu Tuyết cầm trong tay, mặt không biến sắc mà vào trong phòng, đóng hết cửa lại một cách nhanh chóng.

Nàng dựa lưng vào cửa, áp mặt vào chăn hít sâu một hơi.

Mùi hương trên người nữ nhân kia thoang thoảng, không có nồng nặc như vậy, đồ vật được nàng sử dụng qua đều như được ướp một lần hương thơm của nàng.

Như này mới đúng.

Chăm đệm tự nhiên là không có giặt giũ gì cả, thành công mà trải ra trên giường của nàng.

Khanh Chu Tuyết chui vào trong chăm đệm mềm mại, đọc nốt thoại bản dưới ánh đèn sáng. Được bao bọc sát sao như này, cũng giống như được Vân Thư Trần kề cận bên cạnh.

Những tình cảm nóng bỏng trong sách dường như khá xa lạ với nàng.

Có lẽ vì ý thức được điểm khác lạ của bản thân, nàng từ từ khát vọng cảm ngộ những điểm tình cảm khó hiểu này, giống như hài đồng bắt chước vụng về theo người lớn.

Khanh Chu Tuyết phác giác ra bản thân chỉ khi đến gần Vân Thư Trần, mới có thể giống như trong sách mà rung động lên được một chút.

Dù vẫn chỉ như nước đổ lá khoai, không đủ sáng tỏ, không nhiệt liệt như trong sách, nhưng nàng cũng đã vừa lòng thỏa ý.

Vân Thư Trần trở về nhà vào một đêm khuya, nàng cởi áo khoác trên người xuống cầm trên tay, liếc mắt nhìn về hướng phòng của đồ đệ đằng xa, lại phát hiện ra ánh sáng hắt ra từ khung cửa sổ nhỏ.

Nàng không khỏi đi qua, gõ nhẹ cửa, “Đi ngủ sớm một chút.”

Yên tĩnh không chút phản ứng nào.

Như này là sao?

Vân Thư Trần đặt tay lên cửa, do dự một chút, vẫn là chậm rãi đẩy nhẹ vào.

Trong phòng sáng ngời.

Khanh Chu Tuyết nằm trên giường, một tay duỗi ra ngoài vẫn còn cầm một quyển sách, lung lay như muốn rớt xuống. Đầu gối lên cánh tay còn lại, bình yên say ngủ.

Nàng bao bọc bản thân lại thành một tư thế ngủ rất đáng yêu.

Vân Thư Trần ngắm nhìn, khóe miệng hơi cong lên, biểu lộ ra một vẻ dịu dàng mà bản thân chưa từng phát hiện.

Chăm chỉ như vậy, đọc sách đến nỗi ngủ quên.

Ánh mắt của nàng nhìn lên những hoa văn trên chăn, cảm thấy có chút quen thuộc — cái này không phải là của nàng sao?

Vân Thư Trần đi qua, quyển sách trên tay Khanh Chu Tuyết rốt cuộc rớt xuống, đập trên mặt đất vang lên một tiếng.

Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên mở to mắt, nhìn thấy một bóng người quen thuộc cúi người nhặt quyển sách của nàng lên.

“Sư tôn”. Nàng mờ mịt hỏi, “Người về từ khi nào?”

Vân Thư Trần vô ý liếc nhìn mấy chữ trên bìa, bỗng ngây ra tại chỗ.

《 Sư tỷ ở trên 》!!??.

||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||

Sư tôn ở trước mặt nàng tiện tay mở ra, như không có việc tiến lại đầu giường của nàng, “Hay không?”

Cô nương đang cuộn chăn lại thành một cái bánh chưng nhếch môi dưới, lặng yên giương mắt lên nhìn nàng, “Cũng hay.”

“Sư tỷ muội tình thâm?”

Khanh Chu Tuyết hơi xấu hổ, “Đúng là như vậy.”

Ầm một tiếng, sách bị quăng lên bàn. Vân Thư Trần sắc mặt vẫn dịu dàng, giống như là tiện tay ném đi, có điều tiếng động có hơi lớn quá, Khanh Chu Tuyết nhất thời không đoán chắc được cảm xúc của nàng.

Tay của nàng đặt lên vai của Khanh Chu Tuyết, kéo kéo chăn đệm đang được bọc kín, “Ngươi trùm chăn đệm của ta vào làm gì?”

“Ngủ không được.” Nàng rất thản nhiên.

“Như này là có thể ngủ được ư?” Vân Thư Trần bất đắc dĩ nói, “Không thấy nóng sao?”

“Bọc như này giống như là người đang ôm ta.”

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, vô tư nói. Nhưng tay của Vân Thư Trần lại hơi cứng đờ, sau đó nàng phất tay áo tắt đèn.

Sau khi đèn tắt, cả phòng chìm vào bóng tối chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo, cũng không nhìn rõ được thần sắc của đối phương.

Được bóng tối che giấu, ánh mắt của Vân Thư Trần không còn bình tĩnh như thường ngày nữa.

Nàng hơi khom người xuống, tay dùng sức nhẹ nhấn lên người Khanh Chu Tuyết.

Sau lưng Vân Thư Trần là ánh trăng treo ngoài cửa sổ, Khanh Chu Tuyết ngồi ở trên giường hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng của nàng.

Cô nương kia đối với loại tư thế có chút áp bách này không nhận ra chút nào, thậm chí trong không khí đang lưu chuyển một tia tăm tối cũng không cảm thấy tí gì.

Nàng ngửa đầu bình thản nhìn Vân Thư Trần, hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt của sư tôn, cái cách mà ánh mắt đo đạc từng tấc trên người của nàng; đường cong hai vai, hình dáng xinh đẹp tuyệt diễm xuất trần, lại còn lộ ra một cái mắt cá chân trắng nõn nà trong bóng tối.

Giọng nói vẫn du dương như cũ vang lên bên tai nàng.

“Khanh nhi vậy mà cũng thích xem loại thoại bản này, đã có người mình yêu thích rồi sao?”

“Không có.”

“Vậy đọc ít thôi.” Ngữ khí của Vân Thư Trần rất bình tĩnh, “Những thứ viết ở trong thoại bản, không thể nói là giả, những cũng không hoàn toàn là thật.”

“Ta hiểu, sư tôn.”

Sự xấu hổ khi bị bắt gặp đang đọc thoại bản đã phai đi nhiều, Khanh Chu Tuyết chậm rãi bỏ đệm chăn ra, nhẹ nghiêng về phía trước, khẽ nói, “Lần này thật… sẽ không xem nữa.”

Eo của Vân Thư Trần lại bị ôm lấy, người kia không biết lớn nhỏ, lại còn không có chút giới hạn nào mà dán sát lên người nàng, không nhúc nhích. Đồ nhi áp lên eo hơi khó thở, hít sâu một hơi, sau đó lại thở lên y phục của nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng ướt đó.

Quá gần.

Vân Thư Trần hơi hoảng hốt trong chớp mắt, lông mi chậm rãi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào người đang cọ cọ bên hông. Nàng không ôm quá chặt, nhưng lại sát sao đến mười phần kín kẽ, từng tấc da thịt trên cánh tay cong lên đè xuống eo.

Khanh Chu Tuyết cứ an tĩnh thân mật như vậy mà dựa vào nàng, một láu sau mới hỏi, “Sư tôn, người những ngày này đi nơi nào? Thân thể có khó chịu không?”

“Đi gặp vài cố nhân, không có gì đáng lo ngại.” Vân Thư Trần có vẻ như không muốn nói thêm, tay của nàng xoa xoa đỉnh đầu của Khanh Chu Tuyết.

Bờ môi của nàng khẽ động đậy, cuối cùng lên tiếng.

“Buông ra nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.