Bắt taxi ở chợ đêm không dễ dàng, hắn đeo khẩu trang bước ra, dọc theo hai bên dãy là những cửa hàng sôi động, đường phố đông đúc người liên tục đập vào vai hắn, cơ thể lạnh buốt đến đau đớn.
Hắn thất thần bước ra khỏi chợ đêm, ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường. Gió lạnh thổi buốt cả mi mắt.
Không chỉ dạ dày mà các khớp xương khắp nơi trên cơ thể đều khiến hắn đau đớn đến choáng váng.
Ninh Sơ kéo khẩu trang xuống một chút, thân thể nhẹ nhõm, miệng nhỏ há ra thở hổn hển. Đột nhiên hắn cảm thấy mình có chút may mắn. Hắn đóng vai nam thứ tư cũng nhận được một ít tiền, vừa vặn có thể đem mối quan hệ ngày càng căng thẳng kia cắt đứt, bản thân trở nên cô độc.
Hắn trong lòng cảm thấy có phần nhẹ nhõm hơn, tuy vậy vẫn có chút buồn, vẫn có chút mệt mỏi
Đứa trẻ mười bốn tuổi quàng khăn đỏ phồng má. Gói cục tiền vào trong giấy chạy vào bệnh viện tìm hắn, thều thào nói: “Họ đã lấy hết những gì mà bà để lại cho anh, đây là em lén trộm từ nhà mang đi đấy, anh mau bảo bác sĩ kê thuốc cho anh đi.” Rồi biến mất sau đó.
Những người yêu thương hắn, đối xử tốt với hắn đều lần lượt biến mất trong thời gian qua.
Hắn không biết đây là một lời châm biếm hay một trò đùa của ông trời, hay đây vốn là số phận của hắn.
Mà đáng sợ nhất chính là, hắn đối này đều đã thành thói quen, cũng càng chết lặng theo nó.
Quen thuộc mất đi, quen với việc hai bàn tay trắng, quen với việc ‘ không thể có được’.
Dường như hắn không còn mong đợi những sự quan tâm ấy, không còn mong muốn những yêu thương ấy nữa, vì tất cả rồi sẽ thay đổi, tất cả sẽ biến mất, không còn gì thực sự quý giá.
Hắn không muốn từ chối kiểu bài xích này nữa. Ninh Sơ nghĩ chỉ cần qua đêm nay thôi, cho hắn ngốc nghếch một đêm thôi, sau đêm nay hắn sẽ tốt hơn. Khi mặt trời mọc vào ngày mai, hắn có thể chữa lành, loại bỏ những cảm xúc không cần thiết nữa.
Có thể cho chính mình mà dựng lên một bức tường thành.
Thực sự có thể trở thành một người vô cảm.
Điện thoại rung trong túi. Ninh Sơ đang xoa nắn cổ tay đau nhức của mình, nhìn chằm chằm khối vuông nhô lên, không muốn nhấc máy, mặc cho cái khối vuông kia không biết mệt mỏi rung bần bật trong túi áo. Kéo dài liên tục suốt một giờ .
Hắn không biết rằng trong một căn hộ tầng 6 ở ngoại ô thành phố này, Yến thiếu – người luôn tỏ ra lạnh lùng đạo mạo đã sắp đến nước đập vỡ điện thoại đến nơi rồi.
Yến Hoài chỉ ở dưới Ninh Sơ có 1 tầng, đối phương về nhà không bao lâu rồi lại đi ra khỏi cửa, anh đều biết rõ.
Khi đó, toàn bộ đại não của anh đều ở trong sự phấn khích “Ninh Sơ rốt cuộc cũng nguyện ý nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.” Hầu hết sự chú ý của anh đều tập trung vào động tĩnh trên lầu.
Cửa phòng đóng sầm lại, tâm tình anh lại có chút cáu kỉnh, nhất là khi anh vừa mở cửa ra, nhìn dãy số trên thang máy hiển thị suốt xuống tầng một, anh ngừng lại một lúc, khuôn mặt gợn lên sự hung ác nham hiểm.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm, ngoài trời đang rất lạnh, em ấy có thể đi đâu? Đi làm gì? Thân thể kém như vậy mà không lo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?
Anh không đóng cửa, bình tĩnh đứng ở cửa hồi lâu, không ngừng thuyết phục bản thân rằng Ninh Sơ cũng có một cuộc sống riêng, có bạn bè, có thời gian làm việc linh hoạt, không nên can thiệp quá nhiều, không thể để sự chiếm hữu điên cuồng kia cắn nuốt trong đáy lòng được. Cần phải cho em ấy không gian riêng, đừng quá lo lắng …
Nhưng đột nhiên anh bắt đầu có những ý nghĩ khác. Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy đến một số nơi không an toàn? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy tụt đường huyết, không thể kìm nén được mà ngất xỉu …
Anh hiểu rõ mặt tối của thành phố này hơn Ninh Sơ rất nhiều.
Một khi những suy nghĩ này xuất hiện, một khi sức mạnh của liên tưởng và trí tưởng tượng được khơi mào, những lo lắng sẽ biến thành những sợi tơ, quấn lấy anh ngày càng chặt hơn, cảm giác khó thở, thậm chí trái tim cũng liên tục đánh trống gieo hò.
Anh đi lên tầng 7, gõ cửa phòng Ninh Sơ để xác nhận rằng hắn quả thực đã ra ngoài. Anh kìm nén nội tâm, khoanh tay đứng ở cửa đợi hơn bốn mươi phút mà không thấy người trở về.
Lúc này, màn hình điện thoại di động đã hiển thị đã gần mười một giờ, sợi dây căng thẳng trong đầu Yến Hoài bấp bênh đến mức có thể sẽ đứt bất cứ lúc nào.
Anh mím chặt môi, nghĩ ra một vài lý do, bấm cuộc gọi đầu tiên cho Ninh Sơ.
Nếu như đối phương trả lời điện thoại, anh sẽ lấy cớ ở nhà đang nấu sủi cảo, hỏi hắn có muốn xuống ăn không.
Nhưng điện thoại chỉ kêu bíp nhiều lần và không có ai trả lời.
Thẳng đến khi âm thanh truyền đến “… vui lòng gọi lại sau” phát ra từ loa, trái tim của Yến Hoài lập tức bị một bàn tay bóp chặt.
Anh nhắm chặt mắt lại và tự nhủ rằng chỗ đó có thể quá ồn ào và người bên kia không nghe thấy chuông, rồi anh lại tiếp tục chiến đấu một cách kiên nhẫn.
Anh đã gọi hơn 20 cuộc gọi, trong khoảng thời gian này, anh lặng lẽ đứng ở cửa nhà Ninh Sơ, bên tai chậm rãi phát ra tiếng bíp, rồi lắng nghe tiếng trả lời từ tổng đài.
Cảm xúc ảm đạm u ám trong lòng ăn mòn anh từng chút một, trong mắt dần dần lộ ra vẻ thù địch run rẩy, sự ôn nhu trước mặt Ninh Sơ hoàn toàn biến mất.
Anh không hề dừng lại, tiếp tục bấm điện thoại, đi về phòng dưới tầng, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác bấm số của Từ Vi.
“Vâng? Yến thiếu?”
“Làm giúp tôi một chuyện,” Yến Hoài nhìn chằm chằm điện thoại vẫn không liên lạc được, giọng nói như bị đóng băng “Liên hệ với Bộ Giao thông vận tải, tra ra hành tung hiện tại của Ninh Sơ.”
Ngay bây giờ?
Từ Vi trong lòng cả kinh. Bản năng mách bảo cô không nên hỏi bất cứ điều gì vô nghĩa vào lúc này, ngay lập tức trả lời: “Tôi sẽ làm ngay.”
“Được, có tin tức gọi điện thoại cho tôi, đừng có liên hệ với ai khác.”
“Vâng.”
Đi theo Yến Hoài nhiều năm như vậy, cô gần như có thể nghe ra ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất trong giọng điệu của ông chủ lạnh lùng. Kinh nghiệm lâu năm cho cô biết rằng ông chủ này đã tức giận phát điên. Còn việc lửa cháy như thế nào thì tùy thuộc hành vi của cô hay kết quả của việc làm này.
Chẳng lẽ ‘Bình cứu hoả’ xinh đẹp kia của ông chủ xảy ra chuyện?
Việc kiểm tra rất đơn giản, nhưng cô nhớ rõ nhưng điều trước đây Yến Hoài dặn dò. Ngay cả khi đổ thêm dầu vào lửa lúc này, cô vẫn phải nhắc nhở anh.
“Nhưng Yến thiều, nếu nhờ Bộ giao thông hỗ trợ theo dõi đối phương điều tra hành tung. Nếu anh Ninh biết chuyện, có thể hay không vì hiểu lầm mà sinh sự với ngài không?”
Đây vốn là yêu cầu ban đầu của Yến Hoai, cô chỉ sợ rằng nó sẽ tạo ra khoảng cách lớn hơn.
Nếu đường tình duyên không suôn sẻ, tâm trạng của lão bản sẽ không tốt. Công tác của Từ Vi cũng theo đó mà chịu ảnh hưởng.
Nhưng câu trả lời của Yến Hoài càng khiến cô còn sốc hơn.
Giọng nói bên tai khàn khàn: “Tôi không thể kiềm chế được nhiều hơn đâu, nếu chỉ có một mình em ấy … em ấy sẽ phải một mình chịu đựng những cơ đau ở đó! Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, tôi tình nguyện để em ấy ghét tôi.” “
“Tôi biết rồi, tôi sẽ kiểm tra ngay.”
Cúp điện thoại của Từ Vi, Yến Hoài đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vừa tiếp tục bấm số của Ninh Sơ, vừa nhanh chóng đi xuống tầng.
Với một suy nghĩ hơi nực cười rằng “có lẽ đối phương đang nghỉ ngơi ở khu sinh hoạt chung tiểu khu”, anh nhanh chóng đi qua khu vực ấy nhưng không nhìn thấy một người nào ở đó.
Hi vọng tan biến, anh đứng trong gió lạnh mà tự giễu mình, cúi đầu tại chỗ, hết lần này đến lần khác xoay và ô mất lượt một cách hoang tưởng.
Nếu Từ Vi ở đây và nhìn thấy anh lúc này, cô sẽ nghĩ rằng sếp của mình bị điên rồi.
Có lẽ không quá lâu, nhưng mỗi giây phúc đều kéo dài đằng đẵng. Trước khi huyết khí trào lên trong cổ họng, Yến Hoài cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi lại từ Từ Vi.
“Yến thiếu, người của Bộ Giao thông Vận tải đã kiểm tra camera giám sát của thành phố và phát hiện sau khi bắt taxi ở cổng tiểu khu, anh ta đã vào một khu chợ đêm sau trường đại học, vào một cửa hàng và đi ra sau mười phút. Đường ra có chút phức tạp nên việc giám sát bị gián đoạn, nhưng vẫn chưa thấy anh Ninh ra khỏi khu vực đó. Việc tìm kiếm và so sánh hệ thống chính xác hơn yêu cầu quy trình phê duyệt. Chúng tôi đang cố gắng. Ngài có cần sử dụng trực thăng để tìm kiếm không? “
“Có thể chuẩn bị trước,” Yến Hoài cử động cái cổ cứng ngắc của mình, “Gửi định vị con đường ở lối ra chợ đêm cho tôi.”
“Là, tôi vừa gọi cho Tiểu Vương,” Từ Vi nói, “Anh ấy sẽ sớm đến đón ngài.”
“Không cần,” đôi mắt Yến Hoài ẩn hiện trong bóng đêm giống như dao sắt, “Tôi không thể đợi một giây một phút nào nữa. Nói cho bọn họ biết, kiểm soát giao thông, bật tất cả đều là đèn xanh trên các tuyến đường cho tôi.”
(Vcl anh zai! You are like god!!! )
“……Là!”
Gió đêm xào xạc, điện thoại trong túi hắn rung lên. Lúc đó Ninh Sơ không hề hay biết. Giữa sự ồn ào, dòng xe cộ qua lại vô tận của cả thành phố C đang nhường đường cho một thứ, mọi đèn giao thông trên tuyến đường tới chỗ hắn đều được giữ nguyên một màu xanh lá cây, một chiếc xe màu đen xuyên qua màn đêm như tia chớp, phi như bay lao về phía hắn.
…
Ngay cả khi đông đến, cuộc sống về đêm của Thành phố C vẫn rất phong phú. Có rất nhiều người đi bộ trên đường vào lúc nửa đêm, nhưng cho đến khi những người xung quanh thưa dần không còn nữa, mấy cái ngã tư bất tri bất giác bị phong toả, xung quanh trở nên trống rỗng. Ninh Sơ vẫn như cũ vô thức sững sờ.
Tiếng phanh quá chói tai, nổi bật đáng kể trong bầu không khí im lặng. Hắn đột nhiên giật giật ngón tay, trong phổi chảy ra dưỡng khí dường như chứa đầy băng, hắn nhìn thấy người trước mặt chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mắt hắn.
Rũ mắt nhìn vào đôi mắt đen hơn màn đêm ấy.
Lúc Yến Hoài nhìn thấy hắn, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò cô đơn đang ngồi trên băng ghế trong đêm đông buốt giá. Anh nhận ra rằng trái tim nhỏ hay cổ họng anh lúc này đang co giật dữ dội trong tức khắc, giọng nói anh phảng phất như bị bánh xe cán qua.
“Em ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Ninh Sơ nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”
“Anh muốn biết,” Yến Hoài không quan tâm đến thái độ của hắn, đồng hồ đeo tay lắc lư trước mặt hắn, “Đã qua 0 giờ, anh muốn ứng trước thời gian để gian lận cho ngày hôm nay.”
“……Một lát.”
Giọng hắn yếu ớt, lời nói như bị gió thổi bay đi. Yến Hoài nắm chặt vài ngón tay trắng sáng trên đầu gối, giống như đang cầm khối băng tích tụ nhiều năm trong hầm băng, lạnh thấu xương.
Cũng khiến anh đau đến tận xương tủy.
“Đồ dối trá, kẻ lừa đảo.” Anh ngẩng mặt lên, khóe miệng giật giật.
Ninh Sơ cúi đầu, nhìn người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất đang cầm ngón tay của mình đưa lên miệng thổi, nhỏ giọng nói: “Yến Hoài, sao anh lại tìm tôi?”
“Bởi vì anh lo lắng cho em,” Yến Hoài hôn nhẹ lên đầu ngón nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí nhỏ đến mức không thể nhận ra nó đang phát run.
“Anh rất lo cho em, bảo bối à.”
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Ninh Sơ, sự thù địch vẫn còn đeo bám mười lăm phút trước như bị xé rách khỏi các dây thần kinh và các cơ quan nội tạng của anh, nó đã biến mất.
Yến Hoài âm thầm nhẩm lại cách xưng hô snày trong tiềm thức, trong đêm đông lạnh lẽo tối tăm, trái tim của anh nóng lên muốn bỏng rát, rối tính rối mù.
Bắt taxi ở chợ đêm không dễ dàng, hắn đeo khẩu trang bước ra, dọc theo hai bên dãy là những cửa hàng sôi động, đường phố đông đúc người liên tục đập vào vai hắn, cơ thể lạnh buốt đến đau đớn.
Hắn thất thần bước ra khỏi chợ đêm, ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường. Gió lạnh thổi buốt cả mi mắt.
Không chỉ dạ dày mà các khớp xương khắp nơi trên cơ thể đều khiến hắn đau đớn đến choáng váng.
Ninh Sơ kéo khẩu trang xuống một chút, thân thể nhẹ nhõm, miệng nhỏ há ra thở hổn hển. Đột nhiên hắn cảm thấy mình có chút may mắn. Hắn đóng vai nam thứ tư cũng nhận được một ít tiền, vừa vặn có thể đem mối quan hệ ngày càng căng thẳng kia cắt đứt, bản thân trở nên cô độc.
Hắn trong lòng cảm thấy có phần nhẹ nhõm hơn, tuy vậy vẫn có chút buồn, vẫn có chút mệt mỏi
Đứa trẻ mười bốn tuổi quàng khăn đỏ phồng má. Gói cục tiền vào trong giấy chạy vào bệnh viện tìm hắn, thều thào nói: “Họ đã lấy hết những gì mà bà để lại cho anh, đây là em lén trộm từ nhà mang đi đấy, anh mau bảo bác sĩ kê thuốc cho anh đi.” Rồi biến mất sau đó.
Những người yêu thương hắn, đối xử tốt với hắn đều lần lượt biến mất trong thời gian qua.
Hắn không biết đây là một lời châm biếm hay một trò đùa của ông trời, hay đây vốn là số phận của hắn.
Mà đáng sợ nhất chính là, hắn đối này đều đã thành thói quen, cũng càng chết lặng theo nó.
Quen thuộc mất đi, quen với việc hai bàn tay trắng, quen với việc ‘ không thể có được’.
Dường như hắn không còn mong đợi những sự quan tâm ấy, không còn mong muốn những yêu thương ấy nữa, vì tất cả rồi sẽ thay đổi, tất cả sẽ biến mất, không còn gì thực sự quý giá.
Hắn không muốn từ chối kiểu bài xích này nữa. Ninh Sơ nghĩ chỉ cần qua đêm nay thôi, cho hắn ngốc nghếch một đêm thôi, sau đêm nay hắn sẽ tốt hơn. Khi mặt trời mọc vào ngày mai, hắn có thể chữa lành, loại bỏ những cảm xúc không cần thiết nữa.
Có thể cho chính mình mà dựng lên một bức tường thành.
Thực sự có thể trở thành một người vô cảm.
Điện thoại rung trong túi. Ninh Sơ đang xoa nắn cổ tay đau nhức của mình, nhìn chằm chằm khối vuông nhô lên, không muốn nhấc máy, mặc cho cái khối vuông kia không biết mệt mỏi rung bần bật trong túi áo. Kéo dài liên tục suốt một giờ .
Hắn không biết rằng trong một căn hộ tầng 6 ở ngoại ô thành phố này, Yến thiếu – người luôn tỏ ra lạnh lùng đạo mạo đã sắp đến nước đập vỡ điện thoại đến nơi rồi.
Yến Hoài chỉ ở dưới Ninh Sơ có 1 tầng, đối phương về nhà không bao lâu rồi lại đi ra khỏi cửa, anh đều biết rõ.
Khi đó, toàn bộ đại não của anh đều ở trong sự phấn khích “Ninh Sơ rốt cuộc cũng nguyện ý nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này.” Hầu hết sự chú ý của anh đều tập trung vào động tĩnh trên lầu.
Cửa phòng đóng sầm lại, tâm tình anh lại có chút cáu kỉnh, nhất là khi anh vừa mở cửa ra, nhìn dãy số trên thang máy hiển thị suốt xuống tầng một, anh ngừng lại một lúc, khuôn mặt gợn lên sự hung ác nham hiểm.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm, ngoài trời đang rất lạnh, em ấy có thể đi đâu? Đi làm gì? Thân thể kém như vậy mà không lo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?
Anh không đóng cửa, bình tĩnh đứng ở cửa hồi lâu, không ngừng thuyết phục bản thân rằng Ninh Sơ cũng có một cuộc sống riêng, có bạn bè, có thời gian làm việc linh hoạt, không nên can thiệp quá nhiều, không thể để sự chiếm hữu điên cuồng kia cắn nuốt trong đáy lòng được. Cần phải cho em ấy không gian riêng, đừng quá lo lắng …
Nhưng đột nhiên anh bắt đầu có những ý nghĩ khác. Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy đến một số nơi không an toàn? Điều gì sẽ xảy ra nếu em ấy tụt đường huyết, không thể kìm nén được mà ngất xỉu …
Anh hiểu rõ mặt tối của thành phố này hơn Ninh Sơ rất nhiều.
Một khi những suy nghĩ này xuất hiện, một khi sức mạnh của liên tưởng và trí tưởng tượng được khơi mào, những lo lắng sẽ biến thành những sợi tơ, quấn lấy anh ngày càng chặt hơn, cảm giác khó thở, thậm chí trái tim cũng liên tục đánh trống gieo hò.
Anh đi lên tầng 7, gõ cửa phòng Ninh Sơ để xác nhận rằng hắn quả thực đã ra ngoài. Anh kìm nén nội tâm, khoanh tay đứng ở cửa đợi hơn bốn mươi phút mà không thấy người trở về.
Lúc này, màn hình điện thoại di động đã hiển thị đã gần mười một giờ, sợi dây căng thẳng trong đầu Yến Hoài bấp bênh đến mức có thể sẽ đứt bất cứ lúc nào.
Anh mím chặt môi, nghĩ ra một vài lý do, bấm cuộc gọi đầu tiên cho Ninh Sơ.
Nếu như đối phương trả lời điện thoại, anh sẽ lấy cớ ở nhà đang nấu sủi cảo, hỏi hắn có muốn xuống ăn không.
Nhưng điện thoại chỉ kêu bíp nhiều lần và không có ai trả lời.
Thẳng đến khi âm thanh truyền đến “… vui lòng gọi lại sau” phát ra từ loa, trái tim của Yến Hoài lập tức bị một bàn tay bóp chặt.
Anh nhắm chặt mắt lại và tự nhủ rằng chỗ đó có thể quá ồn ào và người bên kia không nghe thấy chuông, rồi anh lại tiếp tục chiến đấu một cách kiên nhẫn.
Anh đã gọi hơn 20 cuộc gọi, trong khoảng thời gian này, anh lặng lẽ đứng ở cửa nhà Ninh Sơ, bên tai chậm rãi phát ra tiếng bíp, rồi lắng nghe tiếng trả lời từ tổng đài.
Cảm xúc ảm đạm u ám trong lòng ăn mòn anh từng chút một, trong mắt dần dần lộ ra vẻ thù địch run rẩy, sự ôn nhu trước mặt Ninh Sơ hoàn toàn biến mất.
Anh không hề dừng lại, tiếp tục bấm điện thoại, đi về phòng dưới tầng, lấy ra một chiếc điện thoại di động khác bấm số của Từ Vi.
“Vâng? Yến thiếu?”
“Làm giúp tôi một chuyện,” Yến Hoài nhìn chằm chằm điện thoại vẫn không liên lạc được, giọng nói như bị đóng băng “Liên hệ với Bộ Giao thông vận tải, tra ra hành tung hiện tại của Ninh Sơ.”
Ngay bây giờ?
Từ Vi trong lòng cả kinh. Bản năng mách bảo cô không nên hỏi bất cứ điều gì vô nghĩa vào lúc này, ngay lập tức trả lời: “Tôi sẽ làm ngay.”
“Được, có tin tức gọi điện thoại cho tôi, đừng có liên hệ với ai khác.”
“Vâng.”
Đi theo Yến Hoài nhiều năm như vậy, cô gần như có thể nghe ra ngay cả sự thay đổi nhỏ nhất trong giọng điệu của ông chủ lạnh lùng. Kinh nghiệm lâu năm cho cô biết rằng ông chủ này đã tức giận phát điên. Còn việc lửa cháy như thế nào thì tùy thuộc hành vi của cô hay kết quả của việc làm này.
Chẳng lẽ ‘Bình cứu hoả’ xinh đẹp kia của ông chủ xảy ra chuyện?
Việc kiểm tra rất đơn giản, nhưng cô nhớ rõ nhưng điều trước đây Yến Hoài dặn dò. Ngay cả khi đổ thêm dầu vào lửa lúc này, cô vẫn phải nhắc nhở anh.
“Nhưng Yến thiều, nếu nhờ Bộ giao thông hỗ trợ theo dõi đối phương điều tra hành tung. Nếu anh Ninh biết chuyện, có thể hay không vì hiểu lầm mà sinh sự với ngài không?”
Đây vốn là yêu cầu ban đầu của Yến Hoai, cô chỉ sợ rằng nó sẽ tạo ra khoảng cách lớn hơn.
Nếu đường tình duyên không suôn sẻ, tâm trạng của lão bản sẽ không tốt. Công tác của Từ Vi cũng theo đó mà chịu ảnh hưởng.
Nhưng câu trả lời của Yến Hoài càng khiến cô còn sốc hơn.
Giọng nói bên tai khàn khàn: “Tôi không thể kiềm chế được nhiều hơn đâu, nếu chỉ có một mình em ấy … em ấy sẽ phải một mình chịu đựng những cơ đau ở đó! Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, tôi tình nguyện để em ấy ghét tôi.” “
“Tôi biết rồi, tôi sẽ kiểm tra ngay.”
Cúp điện thoại của Từ Vi, Yến Hoài đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vừa tiếp tục bấm số của Ninh Sơ, vừa nhanh chóng đi xuống tầng.
Với một suy nghĩ hơi nực cười rằng “có lẽ đối phương đang nghỉ ngơi ở khu sinh hoạt chung tiểu khu”, anh nhanh chóng đi qua khu vực ấy nhưng không nhìn thấy một người nào ở đó.
Hi vọng tan biến, anh đứng trong gió lạnh mà tự giễu mình, cúi đầu tại chỗ, hết lần này đến lần khác xoay và ô mất lượt một cách hoang tưởng.
Nếu Từ Vi ở đây và nhìn thấy anh lúc này, cô sẽ nghĩ rằng sếp của mình bị điên rồi.
Có lẽ không quá lâu, nhưng mỗi giây phúc đều kéo dài đằng đẵng. Trước khi huyết khí trào lên trong cổ họng, Yến Hoài cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi lại từ Từ Vi.
“Yến thiếu, người của Bộ Giao thông Vận tải đã kiểm tra camera giám sát của thành phố và phát hiện sau khi bắt taxi ở cổng tiểu khu, anh ta đã vào một khu chợ đêm sau trường đại học, vào một cửa hàng và đi ra sau mười phút. Đường ra có chút phức tạp nên việc giám sát bị gián đoạn, nhưng vẫn chưa thấy anh Ninh ra khỏi khu vực đó. Việc tìm kiếm và so sánh hệ thống chính xác hơn yêu cầu quy trình phê duyệt. Chúng tôi đang cố gắng. Ngài có cần sử dụng trực thăng để tìm kiếm không? “
“Có thể chuẩn bị trước,” Yến Hoài cử động cái cổ cứng ngắc của mình, “Gửi định vị con đường ở lối ra chợ đêm cho tôi.”
“Là, tôi vừa gọi cho Tiểu Vương,” Từ Vi nói, “Anh ấy sẽ sớm đến đón ngài.”
“Không cần,” đôi mắt Yến Hoài ẩn hiện trong bóng đêm giống như dao sắt, “Tôi không thể đợi một giây một phút nào nữa. Nói cho bọn họ biết, kiểm soát giao thông, bật tất cả đều là đèn xanh trên các tuyến đường cho tôi.”
(Vcl anh zai! You are like god!!! )
“……Là!”
Gió đêm xào xạc, điện thoại trong túi hắn rung lên. Lúc đó Ninh Sơ không hề hay biết. Giữa sự ồn ào, dòng xe cộ qua lại vô tận của cả thành phố C đang nhường đường cho một thứ, mọi đèn giao thông trên tuyến đường tới chỗ hắn đều được giữ nguyên một màu xanh lá cây, một chiếc xe màu đen xuyên qua màn đêm như tia chớp, phi như bay lao về phía hắn.
…
Ngay cả khi đông đến, cuộc sống về đêm của Thành phố C vẫn rất phong phú. Có rất nhiều người đi bộ trên đường vào lúc nửa đêm, nhưng cho đến khi những người xung quanh thưa dần không còn nữa, mấy cái ngã tư bất tri bất giác bị phong toả, xung quanh trở nên trống rỗng. Ninh Sơ vẫn như cũ vô thức sững sờ.
Tiếng phanh quá chói tai, nổi bật đáng kể trong bầu không khí im lặng. Hắn đột nhiên giật giật ngón tay, trong phổi chảy ra dưỡng khí dường như chứa đầy băng, hắn nhìn thấy người trước mặt chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mắt hắn.
Rũ mắt nhìn vào đôi mắt đen hơn màn đêm ấy.
Lúc Yến Hoài nhìn thấy hắn, anh nhìn thấy bóng dáng gầy gò cô đơn đang ngồi trên băng ghế trong đêm đông buốt giá. Anh nhận ra rằng trái tim nhỏ hay cổ họng anh lúc này đang co giật dữ dội trong tức khắc, giọng nói anh phảng phất như bị bánh xe cán qua.
“Em ngồi ở đây bao lâu rồi?”
Ninh Sơ nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?”
“Anh muốn biết,” Yến Hoài không quan tâm đến thái độ của hắn, đồng hồ đeo tay lắc lư trước mặt hắn, “Đã qua 0 giờ, anh muốn ứng trước thời gian để gian lận cho ngày hôm nay.”
“……Một lát.”
Giọng hắn yếu ớt, lời nói như bị gió thổi bay đi. Yến Hoài nắm chặt vài ngón tay trắng sáng trên đầu gối, giống như đang cầm khối băng tích tụ nhiều năm trong hầm băng, lạnh thấu xương.
Cũng khiến anh đau đến tận xương tủy.
“Đồ dối trá, kẻ lừa đảo.” Anh ngẩng mặt lên, khóe miệng giật giật.
Ninh Sơ cúi đầu, nhìn người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất đang cầm ngón tay của mình đưa lên miệng thổi, nhỏ giọng nói: “Yến Hoài, sao anh lại tìm tôi?”
“Bởi vì anh lo lắng cho em,” Yến Hoài hôn nhẹ lên đầu ngón nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí nhỏ đến mức không thể nhận ra nó đang phát run.
“Anh rất lo cho em, bảo bối à.”
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Ninh Sơ, sự thù địch vẫn còn đeo bám mười lăm phút trước như bị xé rách khỏi các dây thần kinh và các cơ quan nội tạng của anh, nó đã biến mất.
Yến Hoài âm thầm nhẩm lại cách xưng hô snày trong tiềm thức, trong đêm đông lạnh lẽo tối tăm, trái tim của anh nóng lên muốn bỏng rát, rối tính rối mù.