*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ topic 22:22 27/12/2016
Tôi rất khỏe, bây giờ đang ở bệnh viện, rất mệt.
Rất nhiều người mặc cảnh phục đến tìm tôi đặt câu hỏi, một câu tôi cũng không nói được. Giờ nghĩ lại một chút mấy ngày nay cảm giác như là giả, là một giấc mơ. Có bác sĩ kiểm tra thân thể của tôi, còn nói tôi cần đánh giá tâm lý. Có lẽ không cần, tôi rất khỏe.
Ngày đó – lễ Giáng Sinh. Giữa trưa hắn đi ra ngoài, khi về mang theo quần áo con gái. Hắn nói với tôi, ra ngoài tôi không được phép mở miệng nói câu nào, phải giả bộ là một cô gái bị câm. Tôi không cãi lời hắn, nhưng tôi vẫn đi giày của con trai. Buổi tối chúng tôi xuất phát, hắn lái một chiếc xe ô tô, cho tôi ngồi ở vị trí cạnh bên tài xế.
Tôi rất ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, trên đường rất nhiều người, hơn nữa toàn kẹt xe. Mỗi khi gặp phải đèn đỏ hắn sẽ chửi bậy, tôi rất hồi hộp, muốn cầu cứu người ngồi trên xe bên cạnh. Đại khái là đèn đỏ thứ ba, hoặc thứ tư, tôi thấy Run, anh, anh nhìn thấy tôi, anh đặt ngón tay lên trên môi, ra hiệu tôi im lặng. Anh vẫn đang đi theo chúng tôi.
Sau đó, anh tạo ra một vụ tai nạn giao thông, rồi đuổi theo đuôi xe chúng tôi.
Cảm ơn các bạn vẫn quan tâm chuyện này, tôi rất khỏe. Chỉ là không quen.
Run nói cho tôi biết, thân phận của tôi rất nhanh chóng được tìm thấy sau khi tra danh sách trẻ em mất tích trên toàn quốc, sau này tôi có thể về nhà. Nhưng sao tôi có thể về nhà đây? Tôi hoàn toàn không hiểu nổi, tôi đã hai mươi, hoặc là hai mươi mấy tuổi, những thanh niên bằng tuổi tôi bây giờ đang làm gì?
Người kia, cũng bị bắt.
Bên ngoài rất ồn ào, có đủ loại âm thanh, đủ loại người, mặc quần áo không giống nhau. Bệnh viện đâu đâu cũng có một màu trắng toát, trước kia ở trong căn phòng kia, đâu đâu cũng là màu đen. Người kia rất tức giận, khi hắn bị còng tay còn quay đầu lại trừng mắt tàn bạo nhìn tôi, nói với tôi, “Mày trốn không thoát.”
Cái dáng vẻ đó giống như là muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi cảm thấy lần này tôi thật sự sẽ bị hắn giết chết.
@Giữa hạ mơ nước dừa 00:26 28/12/2016
Chủ topic cậu không sao là tốt rồi, run cũng sẽ giúp cậu, để cậu chậm rãi hòa hợp với thế giới này.
@vampire_j 00:39 28/12/2016
Run ca uy vũ! Em muốn gả cho Run ca!
@Áo khoác đỏ đi ra 07:28 28/12/2016
Được giải cứu rồi, tốt quá
Vậy nên lz hiện giờ đang dùng di động mới?
@ludwig19 09:00 28/12/2016
Trốn ra được là tốt rồi, không cần phải sợ hắn, Run ca sẽ bảo vệ cậu
@Ùng ục ùng ục 1994 10:09 28/12/2016
Đừng sợ, không phải sợ, hắn chỉ dọa nạt cậu thôi, run sẽ giúp cậu, rất nhanh thôi là cậu có thể đoàn tụ cùng mẹ rồi!
@Ngư thu dung 19:58 28/12/2016
Đừng sợ, đừng sợ, rất nhanh em sẽ gặp lại mẹ rồi, không phải em rất nhớ mẹ sao? Bình tĩnh lại nào.
Run ca sẽ giúp em, Run ca rất lợi hại phải không
[ biểu lộ khác của tui về Run ca, Run ca uy vũ hùng tráng]
@zi Yanlao 20:41 28/12/2016
Quá tốt rồi! Cực kỳ cảm động!
@ccccaiaiaiai 21:34 18/12/2018
Giống như một chuỗi mật mã vậy, đáng tiếc tôi không hiểu mật mã học
@Phong tuyết nan tài 18:38 18/12/2016
Đánh kẻng
@Oanh mẫu là bản mệnh ta 19:01 30/12/2016
Hết rồi?
@ run 21:06 31/12/2016
Lên đây nói về mấy chuyện gần đây, vì mấy ngày nay đúng là bận rộn đến cùng điên đầu, cuối năm có quá nhiều việc.
Chủ topic tên thật không phải Tiểu Âm gì cả, căn cứ kết quả giám định ADN, em ấy là cậu bé Lâm Nguyện chín năm trước bị mất tích, em ấy dường như không có chút ký ức nào về cái tên này. Nhưng hắn – kẻ bắt cóc Lâm Nguyện kia, hiện tại đã chuyển giao đến cơ quan tư pháp, thân phận thật sự của hắn thật không có chênh lệch quá lớn so với suy đoán, một gã đàn ông trung niên ba mươi chín tuổi, không có tiền án, làm hai công việc, ấn tượng đồng nghiệp của hắn đối với hắn khá mờ nhạt, rất ít nói, hầu như không nói lời nào.
Mẹ Lâm Nguyện mấy ngày trước đi máy bay đến đây rồi, dì rất lo lắng và ôm Lâm Nguyện thật chặt, nhưng Lâm Nguyện mấy ngày nay không muốn gặp bất luận người nào, bao gồm cả mẹ em. Bởi vì tôi là người cứu Lâm Nguyện ra nên em không quá né tránh tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn tới thăm em.
Em không lên mạng, tôi cố dạy em dùng di động, nhưng em cả ngày chỉ cầm bút vẽ, cũng không đi ra khỏi phòng bệnh. Hôm nay là ngày cuối cùng của năm nay, Tiểu Nguyện vẽ một bức tranh cho tôi xem: Một màu đen căn phòng lớn màu đen chỉ có một người, ánh sáng duy nhất đến từ ô cửa sổ cao tít xa xôi, bên cạnh có một con mèo mập ú, hẳn là sô cô la. Tôi hỏi em đây là muốn vẽ gì? Biểu đạt cái gì? Em nói chuyện lắp ba lắp bắp, nhưng biểu đạt rất hoàn chỉnh, em nói em vẽ ngày cuối cùng của năm 2016, ngày hôm nay vẫn là một ngày đau khổ tồi tệ, năm nay vẫn là một năm đầy đau khổ tồi tệ, ngày hôm nay và ngày hôm qua không khác gì nhau.
Tôi không thể làm gì khác hơn là nói với em ngày mai sẽ dần dần tốt hơn. Khi nói những lời này trong lòng tôi cũng không chắc chắn, hai ngày nay cảnh sát đang tìm cách hỏi em, em vẫn không chịu phối hợp.
Bất luận ra sao, chúc mọi người Nguyên Đán vui vẻ, năm mới tốt lành, có lẽ ngày mau sẽ dần dần tốt hơn.
@Thần chính là không biết 21:18 31/12/2016
Hi vọng trong năm 2017 Tiểu Nguyện mỗi ngày đều thật vui vẻ
@Lão Bắc Kinh phái bánh canh 21:42 31/12/2016
Nguyên Đán vui vẻ… An toàn là tốt rồi, chúng tôi đều rất lo lắng cho Tiểu Nguyện… Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt! Cũng thật sự vô cùng cảm ơn Run ca… Năm nay nhất định phải sống thật tốt nhé!
@A canh 22:16 31/12/2016
Hi vọng trong năm mới này, Tiểu Nguyện cũng có thể thành công lật sang một trang mới, bắt đầu một cuộc sống mới! Vô cùng cảm ơn Run ca vì tất cả!
@Phát tài có chút chuyên nghiệp 22:46 31/12/2106
Chúc Tiểu Nguyện và Run trong năm 2017 gặp gỡ những chuyện tốt đẹp.
@Mai thiếu nữ 23:10 31/12/2016
Chủ topic cậu được giải cứu thật sự quá tốt rồi.
@Cây lá nhỏ vui vẻ 23:13 31/12/2016
Hơi mờ mịt
@Phong tuyết nan tài 23:26 31/12/2016
lz năm mới vui vẻ, Run ca năm mới vui vẻ, tác giả năm mới vui vẻ ~
@Sao trung tử bụi trần 23:44 31/12/2016
Năm mới vui vẻ, hi vọng Tiểu Nguyện cũng có thể mau chóng tốt lên.
@Giữa hạ mơ nước dừa 00:42 01/01/2017
Nguyên Đán vui vẻ, nhất định sẽ tốt lên.
@Phong tuyết nan tài 20:00 3/01/2016
Có cập nhật mới không!
___________________________________
Chúng ta vẫn phải thỏa hiệp với cuộc sống này mà phải không?
Cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Chỉ là khôn biết tại sao lại trống rỗng đến thế. Ngay lúc này, gió đang thổi rất lớn nhưng cũng chẳng thể cuốn nỗi niềm trong lòng Hạ Xưa đi.
Hôm nay vẫn chưa có câu trả lời.