Bên Ngoài Lạnh Lùng, Bên Trong Nghiện Mèo

Chương 3: Đắng



Ánh chiều len lỏi qua kẽ lá, vươn mình đến ban công, chạm nhẹ lên tấm cửa kính lớn của phòng ngủ.

Cảnh tượng đẹp tuyệt vời được tặng kèm với một nhan sắc như tạc tượng.

Trần Long Vũ mượn màu cam đỏ của hoàng hôn làm ánh đèn cho cậu đọc sách. Tấm lưng vững vàng đón nhận hết những hạt nắng.

“Cộc cộc”

Vì cả căn biệt thự chỉ có hai người sống, nên Long Vũ ngay lập tức biết sau cánh cửa là quản gia.

– Bác vào đi ạ.

Một bác trai lớn tuổi, quần áo gọn gàng mở cửa nói:

– Tôi biết chuyện này hơi lạ nhưng có một bé gái tìm cậu.

“Bé gái?”

Long Vũ cười thầm. Cậu biết rõ ràng đó là bạn cùng lớp nhưng lại không giải thích lại.

– Tôi biết rồi, cảm ơn bác.

Bác quản gia chầm chậm đi trên hành lang mà suy nghĩ. Hiếm khi thấy Long Vũ không từ chối gặp một ai đó. Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ lại có “hứng thú” với trẻ con?

Long Vũ gấp sách lại đi xuống nhà. Cậu vừa mở cửa đã thấy Ái Nhi đứng cười toe toét.

– Hì, chào đại gia!

Cậu bất lực đảo mắt một vòng rồi hỏi:

– Sang đây làm gì?

– Nào, đừng lạnh lùng thế. Tớ đến thăm hỏi hàng xóm mới mà.

Mới sáng còn dằn mặt nhau trên lớp mà giờ đã tỏ ra thân thiết rồi. Long Vũ cảm thấy nhạt nhẽo, định đóng cửa thì bị Ái Nhi chặn lại.

– Ấy! Đừng! Thực ra tớ đến để xin lỗi!

Thấy cậu bạn im lặng, cô nói tiếp:

– Chuyện lúc sáng là do tớ nóng tính, tớ trẻ trâu. Mong cậu xem xét bỏ qua, nhá?

Đôi lông mày thanh tú của cậu cau lại đáp:

– Tôi không để bụng. Cậu về đi.

Ái Nhi cúi mặt xuống, hai tay nhỏ nâng lên một hộp bánh.

– Tớ tự làm đó! Xin lỗi nhiều vì đã chửi mắng cậu!

Sự thật là Long Vũ có hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không thay đổi sắc mặt mà trả lời lại:

– Không cần, tôi ghét đồ ngọt.

Dù gì đây cũng là công sức hì hục trong bếp cả buổi chiều, Ái Nhi nhất định phải đưa được nó cho “chủ nợ” của mình.

Không tấn công được cậu ta thì ít nhất cũng nên lấy lòng ông bà chủ.

Cô dúi hộp bánh vào tay Long Vũ rồi nhe răng cười:

– Nhận đi! Không ăn thì đưa bố mẹ cậu!

Nói xong là cô gái nhỏ cắp đít chạy một mạch về nhà.

Long Vũ đóng cửa lại. Cậu đứng xoay xoay ngắm nghía hộp bánh trên tay rồi để bật ra một tiếng cười nhạt.

“Không ở cùng bố mẹ thì quăng cho ai bây giờ?”

Vừa định vào trong nhà thì cậu giật mình nhìn thấy bác quản gia đứng ngay chân cầu thang, gương mặt phán xét.

Long Vũ toát mồ hôi, vội vàng giải thích:

– Này! Không phải như bác nghĩ đâu! Bạn bè bình thường thôi!

Bác quản gia đá một bên lông mày lên như thể muốn nói “nhìn mặt tôi có giống tin không?”

…—————-…

Sáng sớm hôm sau, Ái Nhi bị cô bạn của mình đánh thức.

Lúc cô lơ tơ mơ bò dậy cũng là lúc Ngọc Ánh đeo giày để ra khỏi nhà. Cô không quên dặn dò:

– À, cậu sang bên Rồng anti-social bắt mèo về đi. Nãy tớ thấy bé chạy sang bên đó.

Lại nữa. Rồng Nhỏ lại lăng xăng sang bên khu vực cấm địa. Báo hại Ái Nhi phải đối mặt với tảng băng khó chiều kia.

Có lẽ hôm qua trông quá nhếch nhác nên người ta mới không cho vào nhà.

Lần này cô gái nhỏ chỉnh chu hơn. Mặc sẵn đồng phục đi học, không quên buộc tóc đuôi ngựa cho năng động.

Vương Ái Nhi căng thẳng, phủi nhẹ chiếc váy của mình rồi bấm chuông.

“Ding-dong”

Vẫn là Long Vũ mở cửa trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu chuẩn bị đến trường. Tay trái cậu chống lên mép tường, ánh mắt chán nản.

– Lại chuyện con mèo?

Cô gái nhỏ gật gật. Để tăng hiệu quả, cô đành dựa vào sự thành công của “kế hoạch làm bánh chuộc lỗi”.

– Cái bánh hôm qua ngon không?

Long Vũ lắc đầu, đuôi mắt cậu cong nhẹ.

– Đắng!

À, thì ra công cuộc dụ dỗ con mồi bằng đồ ăn đã thất bại thảm hại. Không được thì thôi vậy. Ái Nhi gãi đầu rồi vào thẳng vấn đề chính:

– Cậu cho tớ vào nhà tìm mèo nhá?

Cô bé trưng ra cặp mắt đen láy, long lanh như mặt nước mùa thu. Mục đích là dùng sự đáng yêu đánh gục tên chủ nhà khó tính. Ngắn gọn là “mỹ nhân kế”.

Nhưng Long Vũ không phải là người dễ bị giao động. Cậu bước ra rồi đóng cửa, thái độ lạnh buốt y như hôm qua.

– Về tìm kĩ đi. Giờ tôi đi học.

Ái Nhi không vừa ý liền nói:

– Kh-khoan, cậu đứng ở đó cho tớ!

Cô bé cong chân chạy thẳng lên nhà mình. Định bụng tìm lại lần nữa. Nếu thật sự không thấy Rồng Nhỏ thì quay lại lục lọi bên Long Vũ.

Cô không tin là bác hàng xóm và cô bạn Ngọc Ánh lại lừa mình hai ngày nay.

Kì lạ thay, chú mèo thật sự ở đang ở trong phòng. Ái Nhi có hơi hoang mang. Vậy là trong khu này có đến hai con mèo giống nhau à? Vậy tại sao lúc ở nhà cô gọi mãi mà Rồng Nhỏ không chạy đến?

Ái Nhi rời đi với mười vạn câu hỏi trong tâm trí.

Long Vũ thấy cô bạn bước ra với gương mặt ngờ nghệch thay vì lo lắng. Cậu biết cô đã tìm thấy mèo liền quay lưng đi về phía trường.

Đang nghĩ vẩn vơ thì thấy bóng lưng Long Vũ đằng xa, Ái Nhi chạy một mạch đến. Cô vừa đi song song với cậu vừa nói:

– Xin lỗi cậu, Rồng Nhỏ đang ở nhà. Không hiểu sao mấy nay tớ cứ lú lú kiểu gì ấy. Rõ ràng đã gọi khắp nơi mà…

Cô nói một tràng dài, hai tay bám lên hai quai đeo của chiếc cặp sau lưng, trông rất đáng yêu.

Long Vũ có vẻ không để cô vào mắt. Nhưng thực chất lâu lâu cậu cũng lén nhìn xuống cô gái với chiều cao ngang ngực của mình. Tự hỏi sao học sinh cuối cấp 3 lại thấp như thế được?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.