Ta có thể dễ dàng rung động với một người bằng những lí do khác nhau. Là dáng vẻ phong độ khi tập trung chơi thể thao, điệu bộ đáng yêu lúc vui cười,… Hoặc chỉ đơn giản…
Thích là thích thôi.
Nhưng để chấp nhận điều đó thì rất khó.
Trái tim ngu ngốc nào lại bị lỗi nhịp chỉ vì một ánh nhìn, một cái chạm nhẹ? Dẫu biết bản thân đã lưu luyến từ rất lâu. Chỉ là cần thêm thời gian để làm quen với cuộc sống mới…
Một cuộc sống có cậu ấy ở bên…
“Nếu thật sự cảm nắng rồi thì phải tỏ tình chứ”.
…—————-…
“Rồng Nhỏ” – Vương Ái Nhi đặt tên cho chú mèo của mình như thế.
Chú ta nghịch ngợm, thêm bộ lông vằn đen xám. Dáng đi uyển chuyển nhìn giống những con rồng nước bé tí trong truyện thần thoại.
Hôm nay là ngày cô chủ Ái Nhi từ ngoại ô chuyển vào thành phố sống cùng bạn thân. Chủ yếu là để tiện đường đến trường.
Nội thành nhộn nhịp xe cộ. Tiếng còi kêu chói tai hòa tan vào trong nắng chiều gay gắt. Hai bên vỉa hè toàn là các căn nhà sát vách nhau.
Ái Nhi với thân hình nhỏ xíu, tay xách giỏ đựng mèo, tay còn lại bấm điện thoại. Kế bên là chiếc va li lớn đựng đầy quần áo.
– Địa chỉ này hả ta?
Cô gái đứng bên vệ đường, nhìn kĩ thông tin trên điện thoại rồi nhìn lên số nhà.
Đập vào mắt cô là một căn biệt thự lớn, nằm trọn giữa lòng thành phố tấp nập.
Ánh hoàng hôn phủ lên các bức tường một lớp áo óng ánh, đẹp như được dát vàng.
Ái Nhi mừng thầm. Vậy là những ngày tháng sau này phải nhờ đến cô bạn thân rồi. Rồng Nhỏ cũng sắp được ăn sung mặc sướng.
Cô kéo va li lại gần cánh cửa khổng lồ, miệng lẩm bẩm.
“Nhỏ Ngọc Ánh này hay thật. Nhà giàu vậy mà giấu mình”
Nói rồi cô lấy điện thoại ra gọi.
– Alo! Đại tiểu thư xuống đón tớ đi!
“Hả? Tớ đợi cửa nãy giờ mà?”
– Cậu ra ngoài đi, tớ đứng ngay đây luôn.
“Trời ơi! Bên trái! Là bên trái! Nhìn qua đây”
Ái Nhi giật mình ngó về phía đứa bạn đang đứng trước một khu căn hộ cho thuê tầm thường.
Sao cảm giác hưng phấn ban nãy đã biến mất rồi? Suýt nữa thì tưởng bản thân đã chọt được một chân vào hào môn.
Cô gái nhỏ vội chạy lại.
– Sao cậu đưa địa chỉ nhà kế bên? Làm tớ mừng hụt!
Ngọc Ánh thì trái ngược với bạn của mình. Cô gái này cao ráo, giỏi giang và là một thiếu nữ chính hiệu.
Cô dịu dàng cầm va li giúp Nhi rồi trả lời:
– Thì bên đó là chủ nhà mà. Nguyên dãy căn hộ này là của họ.
– Khiếp, giàu thế!
Cả hai đi lên một tầng. Bên trái là các dãy phòng, bên phải là ban công nhìn ra ngoài đường lớn. Xe cộ tấp nập chạy xuôi chạy ngược.
Cô bạn dừng lại ở cửa nhà 2A nằm cuối hành lang. Đã vậy, nó còn sát vách với căn biệt thự.
Trong lúc Ngọc Ánh đang mở khóa, bác gái từ phòng bên bước ra, tiện miệng hỏi một câu:
– Ô, hôm nay dẫn em gái lên chơi à?
Ngọc Ánh chào rồi vội lắc tay.
– Dạ không, đây là bạn chung lớp với cháu.
Vương Ái Nhi cười qua loa. Cái viễn cảnh người khác hiểu lầm cô là học sinh cấp 2 không còn quá xa lạ.
Thậm chí cô chỉ cao đến vai của Ngọc Ánh. Đôi chân trắng dài của đứa bạn thân là thứ đáng mơ ước mới một đứa vừa lùn vừa bé.
Không hiểu sao họ lại chơi thân được. Người thì trưởng thành, hiền thục. Kẻ thì ngổ ngáo, loi nhoi.
Vào đến nhà, Ái Nhi thả bé Rồng Nhỏ ra cho làm quen với nơi ở mới. Chú mèo lạ lẫm, lần mò từng bước ngửi ngửi.
…—————-…
Vì nhà mới chỉ nằm cách trường vài trăm mét. Ái Nhi có thể thoải mái ngủ nướng mà không sợ trễ học.
Ngược lại, Ngọc Ánh đã đến lớp từ sớm để chuẩn bị. Thế nên chỉ còn một con gấu lười biếng đang vùi đầu vào gối ở nhà.
Cô ngủ chán ngủ chê từ 8 giờ tối. Đến khi đồng hồ điểm 6 giờ 45 phút sáng, cô mới mắt nhắm mắt mở bò dậy.
– Rồng Nhỏ ơi…
Tiếng gọi ngái ngủ vang cả căn nhà.
Nhưng đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô liền hét to hơn.
– Rồng Nhỏ!
Chưa bao giờ chú mèo phải để gọi đến câu thứ hai. Điều này làm Ái Nhi lo lắng.
Cô xuống khỏi giường, trên người vẫn mặc y nguyên bộ đầm ngủ hồng in hình trái tim.
– Rồng Nhỏ à! Em đâu rồi?
Tìm khắp căn nhà không thấy bóng dáng thú cưng của mình, cô sợ việc chuyển môi trường mới khiến Rồng Nhỏ hoảng loạn.
Đáng lo nhất là ngoài đường chi chít các làn xe. Nếu Rồng Nhỏ gặp nguy hiểm, chắc cô cũng không sống nổi.
Thế là Ái Nhi không nghĩ nhiều, cô ngay lập tức gõ cửa các căn hộ bên cạnh.
Mở cửa thấy một bé gái nhỏ xíu, đầu tóc bù xù, bác trai hàng xóm giật mình hỏi:
– Trời, mẹ cháu đâu? Sao sáng sớm để con cái đi lạc thế này?
Cô xua tay.
– Không ạ! Cháu cấp 3 rồi! Cháu mới chuyển đến đây.
– À, bác xin lỗi, cháu học ở ngôi trường đằng kia đúng không?
– Mà cho hỏi, bác có thấy con mèo vằn vằn, đen đen…?
Bác trai sực nhớ ra rồi gật đầu.
– Ừ, có thấy. Nó chạy sang căn biệt thự kế bên.
Nghe xong mà lỗ tai Ái Nhi lùng bùng. Không lẽ mới sớm sủa mà đã làm phiền ông bà chủ? Còn chuyển đến ở chưa được một ngày…
Cô gái nhỏ cắn răng. Chân ngắn lết sang bấm chuông cửa. Cầu mong gia chủ thương tình cô gái khổ sở này mà tha thứ.
“Cạch”
Cửa mở ra là một chàng trai cao ráo, mặc đồng phục học sinh. Chiếc túi đeo chéo tôn lên dáng người cân đối của cậu.
Ái Nhi nhận ra người này. Cô tròn xoe mắt, miệng lắp bắp:
– Tr- Trần Long Vũ?
Gương mặt cậu trai không cảm xúc, chỉ trưng ra thái độ khó hiểu. Cô ngạc nhiên hỏi tiếp:
– C-cậu sống ở đây á?
Vũ gật nhẹ đầu, cậu trông không hòa nhã cho lắm.
Dù gì cũng đến nước này, Ái Nhi mới gạt bỏ sự ngạc nhiên của mình qua một bên. Rồng Nhỏ mới là quan trọng.
– Ừm… tớ có một con mèo. Có người nói nó chạy sang nhà cậu. Cậu có thể cho tớ vào gọi nó ra không?
Sắc mặt Long Vũ có thay đổi một xíu nhưng rất khó để đoán xem cậu đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng cậu trai trẻ cũng cất tiếng.
– Không.