Bến Đỗ Hôn Nhân

Chương 3: Cố Cảnh Sâm đã chết rồi



Đoạn đường bất ngờ xảy ra tai nạn, xe phía sau buộc phải dừng lại. Chứng kiến tai nạn xảy ra trước mắt, mọi người trên đường không khỏi rùng mình.

Phần đầu chiếc ô tô của Cố Cảnh Sâm chở theo Tề Nghiêm lao hẳn vào gầm xe tải, va chạm quá mạnh khiến mui xe gần như không còn nguyên vẹn. Mặt kính xe phía trước bể nát thành mảnh nhỏ.

Bên trong xe, chỉ thấy đôi nam nữ bất động. Mọi người chỉ nhìn thấy qua khung cửa xe biến dạng, người đàn ông trẻ tuổi đang dùng cả thân mình che chở cho cô gái trong ngực, phía sau lưng và đầu của anh ta chỉ toàn là máu. Chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đỏ một màu tươi của máu, nhìn thật đáng sợ.

“Này, các người có sao không vậy?” Có hai cảnh sát giao thông khi mà chứng kiến toàn cảnh tai nạn vừa xảy ra, bọn họ vội vã chạy lại xem xét, ra sức gọi Cố Cảnh Sâm và Tề Nghiêm còn vướng bên trong buồng lái xe.

Nhưng đáp lại tiếng của hai người họ chỉ có sự im lặng.

“Phá cửa đi, họ chắc không qua khỏi rồi.” Lại thêm hai cảnh sát nữa chạy tới.

Mọi người xung quanh không dám bu lại quá gần, họ chỉ lên tiếng xì xầm, “Tội nghiệp chàng trai kia quá, hình như cậu ta chết rồi..cô gái đi với anh chắc cũng lành ít dữ nhiều..”

Xe cẩu được cảnh sát điều động cũng vừa đến, tất cả mọi người bị sơ tán khỏi nơi xảy ra tai nạn. Chiếc xe của Cố Cảnh Sâm được xe cẩu lôi từ từ ra khỏi gầm xe tải to lớn đặt ra phía bên ngoài.

Cửa xe rốt cuộc bị cạy ra, cảnh tượng khi mà cảnh sát nhìn trực tiếp còn đáng sợ hơn khi nãy.

Cả người Cố Cảnh Sâm toàn là máu, từ phần đầu đến lưng đều có vết thương. Phải mất vài phút, bọn họ mới mang được Cố Cảnh Sâm và Tề Nghiêm ra ngoài đặt lên cáng sơ cứu.

Xe cấp cứu hú còi inh ỏi, một tốp bác sĩ vội vàng đi tới xem xét để cứu người. Nhưng là bọn họ đến quá muộn..

“Người này chết rồi.” Một bác sĩ lên tiếng, bàn tay anh ta nhanh nhẹn xem qua thân người của Cố Cảnh Sâm một lần, liền hơi bi ai mà lên tiếng “Có lẽ va chạm quá mạnh, cậu ta lại dùng cả người chắn phía trước, gãy xương xườn nhiều chỗ, phần đầu còn bị đập mạnh…”

Nói rồi anh ta lắc đầu, “cậu ta.. không qua khỏi.”

“Chết rồi?” Bên cảnh sát khó tin dò hỏi lại.

“Đúng vậy, phía sau đầu của cậu ta va đập quá mạnh, não bộ tổn thương rất nặng, chết tại chỗ rồi.” Bác sĩ kia khẳng định.

“Còn cô gái kia?” Viên cảnh sát lại hỏi.

“Cô ấy khả năng còn cứu được, nhưng có khả năng tâm lý sẽ không ổn định.” Bác sĩ kia lại một lần nữa khẳng định.

Đúng như vậy, Tề Nghiêm được Cố Cảnh Sâm bao bọc trong lòng, nhưng vì va đập quá mạnh, cô cũng không tránh khỏi cả người cũng bị thương, đầu do chấn động mà bị sốc, dẫn đến hôn mê bất tỉnh. Khó có thể tỉnh táo được.

“Đưa người còn sống đến bệnh viện trước đi. Sau đó sẽ liên hệ người nhà.” Cảnh sát bắt tay vào dọn dẹp hiện trường, cũng liên hệ người nhà của Cố Cảnh Sâm và Tề Nghiêm. Các bác sĩ mang theo Tề Nghiêm đi cấp cứu. Để lại Cố Cảnh Sâm nằm trên cáng cứu thương tại đó cho phía cảnh sát xử lý.

Mọi thứ lại trở nên như cũ.

Chỉ có điều, người ra đi, người ở lại.

Năm ngày sau.

Bệnh viện X. Thành phố Sầm Sơn.

Từ trên giường bệnh, Tề Nghiêm tỉnh lại sau hôn mê. Toàn thân cứng nhắc không cử động được, cô hoàn toàn không biết hai chân của cô đã bị “phế bỏ”.

Mùi thuốc khử trùng xộc vào khoang mũi khiến Tề Nghiêm lúc vừa tỉnh lại đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Tề Nghiêm, tiếng máy đo điện tim kêu tích tích giữa căn phòng vắng, đảo mắt nhìn một lượt, cô muốn gượng ngồi dậy, nhưng là…

Một cơn đau tê buốt kéo đến khiến da đầu Tề Nghiêm muốn nứt toạc.

Shh..!

Tề Nghiêm khẽ rên, cô miễn cưỡng đưa hai cánh tay lên, rồi thử nhấc chân…

Chân của mình…

Đôi con người của Tề Nghiêm chợt co rút, nhận ra sự mất mát trên thân thể của mình.

“Chân của tôi đâu?…Bác sĩ, chân của tôi…Chân của tôi đâu?… aaaa…!!!”

Tề Nghiêm hét lớn, vừa đau đớn vừa sợ hãi. Hai tay mặc cho đang găm đủ loại ống dây truyền dịch, cô giật phăng tất cả, liều mình lao xuống giường bệnh.

Ầm!

Tề Nghiêm té nhào cả xuống thềm, cả người đau đớn như muốn chết đi. Càng không thể tin được, đôi chân của cô vậy mà…bị tháo mất cả hai bàn chân!

Quá ghê rợn!

Tề Nghiêm hét lên đau đớn, đúng lúc này bên ngoài có người vội vàng đẩy cửa vào.

“Tề Nghiêm, Tề Nghiêm, em làm sao vậy?”

Người vừa vội vã chạy vào là Dương Khải Trình. Anh ta là đàn anh lớp trên của Tề Nghiêm, quen nhau từ năm cấp ba cho đến thời đại học, Tề Nghiêm gần như coi Dương Khải Trình là người đặc biệt với cô.

“Tề Nghiêm, là anh đây.” Dương Khải Trình vội vã muốn nâng Tề Nghiêm dậy, “Em tỉnh rồi thì tốt, anh và ba em thật sự rất lo cho em.”

Tề Nghiêm hoảng sợ nhìn Dương Khải Trình, “anh Khải Trình?”

Dương Khải Trình gật đầu, “em tỉnh rồi, để anh đi gọi bác sĩ.”

“Chân…chân của em…hức hức.!!!” Tề Nghiêm khóc nức, có lẽ vì mất mát quá lớn, hoặc có lẽ là vì quá đau, cô nói không thành tiếng, chỉ khóc oà như một đứa trẻ.

Dương Khải Trình bất đắc dĩ không biết nên làm sao, nhẫn nại khuyên, “Tề Nghiêm, chân của em vì bị kẹp gẫy nát nên cả hai bàn chân mới buộc phải tháo bỏ, em…” anh ta muốn nói tiếp, lại chìm vào im lặng.

Tề Nghiêm quẹt đi nước mắt, cô chợt nhớ ra, liền hỏi: “anh Khải Trình, Cố Cảnh Sâm đâu?”

Vừa nghe đến cái tên Cố Cảnh Sâm, Dương Khải Trình khẽ nhíu mày rất nhanh liền không thấy, “cậu ta chết rồi!”

Oành một tiếng, đầu của Tề Nghiêm tựa như bị sét đánh trúng, cô trợn hai mắt ngây ngốc mà nhìn Dương Khải Trình.

“Chết… rồi?” Tề Nghiêm giọng hơi run.

Dương Khải Trình nhìn phản ứng của Tề Nghiêm, trên mặt không có cảm xúc, thanh âm nửa vời hời hợt, “Đúng vậy, tang lễ của cậu đã tổ chức qua hai ngày rồi.”

Chết rồi?

Cố Cảnh Sâm đã chết rồi!

Tề Nghiêm nghe xong, càng phát ngốc, trái tim chợt quặn lên đau nhói, miệng không ngừng lẩm bẩm cái tên Cố Cảnh Sâm cho đến khi cô lại chìm vào hôn mê lần nữa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.