Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 8: 8: Chương 7



Trong phòng ngột ngạt đến khó thở, chỉ bày một chiếc giường cứng ngắc, kiểu gì cũng khiến người ta nằm không thoải mái.

Diệp Đinh đầu tiên là che bụng co lại thành một cục, lát sau thì nóng nực cả người dính nhớp, sắc mặt đỏ lên.

Hắn rút gối nằm ra, ngón tay nắm chặt hai mép gối che trên bụng mình.

Cơn đau lâm râm trong bụng vẫn kéo dài không ngừng, giống như có thứ gì đó quấn lấy nội tạng dốc sức xé toạc xuống, trụy đau lợi hại.

Hắn ôm gối, từ nằm thẳng chuyển sang nằm nghiêng, sau đó dứt khoát nằm sấp để gối nằm đệm dưới bụng, sau khi lăn lộn vài vòng trên chiếc giường cứng còng, cuối cùng không nhịn được ném phăng gối đầu, nhỏ tiếng thở hổn hển.

Hắn không phải là không thể nhịn đau, thế nhưng lần này không giống với sự đau đớn như đao khoét trên người, cơn đau không rõ ràng, khiến người ta dày vò.

Lúc Ngụy Uyên và Tống quân y tiến vào, Diệp Đinh đã bị dằn vặt thoi thóp nằm bất động trên giường.

Mồ hôi ướt đẫm trung y bị hắn lăn đến tán loạn, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực trắng nõn, nửa cánh tay rũ xuống dưới giường, tay còn lại gắt gao đặt tại bụng dưới, thở hổn hển từng hơi, mái tóc dài như thác tản mát khắp giường, rối loạn quấn quanh phần cổ thon dài, dính trên khóe môi khẽ hé mở.

Thấy Ngụy Uyên trở về, Diệp Đinh tựa như tìm thấy nhánh cỏ cứu mạng, đưa tay hướng về y ở đằng xa, hữu khí vô lực nói: “Nhị ca, ta hình như bị trúng độc…”
Ngụy Uyên:…!
Tống quân y trước một bước nắm tay cổ tay hắn, nói: “Điện hạ không am hiểu y thuật, vẫn nên để lão hủ giúp Diệp tướng quân khám một chút đi.”
Ngụy Uyên lúc này mới định thần lại, từ bên cạnh rót chén trà, đút cho hắn: “Sao lại đau thành bộ dạng này?”
Tống quân y một tay bắt mạch, một tay kéo móng vuốt đang liều chết ôm bụng kia ra: “Ngươi muốn ép chết nó hay sao?”
“Hả?” Diệp Đinh vô cớ run bắn một cái.

Theo thời gian trôi hắn nhìn thấy lông mày trắng toát của Tống quân y dựng thẳng lên, lạnh lùng quắc mắt đúng kiểu biểu cảm xuất thần nhập hóa quen thuộc.

Trước khi Tống quân y mở miệng, Diệp Đinh liền rút tay mình về, cướp lời: “Sớm muộn gì cũng toi!” Hắn hếch môi: “Ta biết rồi…”
“Coi như có chút biết mình biết ta, cởi quần ra.” Tống quân y liếc hắn một cái nói.

Thái dương Diệp Đinh giật giật: “Xem bệnh thì xem bệnh, cởi quần làm cái gì.”
“Vu Nhược, nghe Tống lão.” Ngụy Uyên nói.

Diệp Đinh mạnh miệng nói: “Ta không…”
Một câu còn chưa nói hết, Ngụy Uyên đã kéo người vào trong ngực, vung tay hai ba cái liền mò tới trung khố của Diệp Đinh.

Diệp Đinh vốn đã đau đến toàn thân vô lực, phản kháng không nổi, chỉ có thể oán hận nằm nhoài trên người Ngụy Uyên, nện cho y một quyền.

Mà bây giờ người kia, một lời không hé răng đã bắt đầu cởi quần.

Thực đúng là thế cuộc xoay vần.

Một quyền mềm nhũn như thế, quả thực thể hiện đôi phần thẹn thùng hờn dỗi, Ngụy Uyên hiểu rõ lúc này không phải thời điểm khinh suất, không khỏi nhất thời mát lòng mát dạ.

Tống quân y nhìn thấy trên trung khố quả thật có vết máu, đây là động thai khí đồng thời có dấu hiệu sẩy thai.

“Tống lão?” Ngụy Uyên ôm Diệp Dinh vào ngực.

“Nằm xuống, thi châm.” Tống quân y kéo hòm thuốc mang theo bên người.

Diệp Đinh gật gật đầu, hữu khí vô lực nói: “Được…!Được, trước tiên có thể trả lại quần cho ta được không…”
Ngụy Uyên không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, tìm trung khố mới mặc lại cho hắn.
Diệp Đinh co cúm người, né tránh tay Ngụy Uyên, muốn tự mình làm.

Ngụy Uyên một tay đè lại chân hắn, tròng lên cho hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng đến eo, đem trung khố mặc vào, mới đưa tay cởi bỏ áo hắn.

“Không được lộn xộn, nếu đau cũng phải tạm nhẫn nhịn một chút.” Ngụy Uyên nắm chặt một tay người nọ, nhìn Tống lão thi châm cho hắn.

Diệp Đinh muốn rút tay về, thử vài lần, phát hiện Ngụy Uyên nắm rất chặt…!
Tránh thoát không có kết quả.

Bàn tay đan cùng một chỗ với tay mình kia, thiêu đốt lòng hắn đến thấp thỏm bất an, loại cảm giác như hỏa thiêu này làm vành tai Diệp Đinh cũng bắt đầu ửng hồng.

“Sao mặt đỏ như vậy? Sốt rồi hả?” Ngụy Uyên có chút lo lắng vén mấy cọng tóc vô tình rơi vào miệng Diệp Đinh, tỉ mỉ nhét ra sau tai, lòng bàn tay dịu dàng kề sát trán hắn.

Diệp Đinh gian nan nuốt một ngụm nước bọt, vành tai đỏ thêm một phần, “Tống lão đầu, cầu xin ông một việc.”
Tống quân y tùy ý ừ một tiếng.

“Ta muốn ngủ, cho ta hai lần châm, để ta nghỉ ngơi một lát.” Diệp Đinh nhắm hai mắt lại, bây giờ mà mình không ngất đi, nhất định sẽ bị thiêu sống chết tươi.

Tay Nhị ca so với bàn ủi còn khiến người ta khó chịu hơn…!
Tống quân y lườm hắn một cái: “Đợi lát nữa còn phải uống thuốc, ngủ thiếp đi làm sao mà uống.”
“Không sao, để cho hắn ngủ đi.” Ngụy Uyên nhìn hắn quá đỗi mệt mỏi, liền đưa tay che trước mắt hắn, thanh âm trầm thấp mà ôn hòa: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc cũng tốt.”
Tống quân y nâng tay hạ châm, sau chốc lát đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Diệp Đinh.

“Tống lão, Vu Nhược thế nào?”
Tống quân y khẽ lắc đầu: “Chờ một hồi ta sai người đi sắc thuốc an thai, chỉ có thể nằm trên giường dưỡng, không còn cách nào khác.”
Nhìn bị bản đồ quân sự bị vùi một bên, Ngụy Uyên không nhịn được thở dài trong bụng.
“Nếu như có thể, phải cố gắng để cho hắn mấy tháng này đừng xuống giường.

Nếu cứ Nam chinh Bắc chiến như trước, xảy ra vấn đề gì, chính lão hủ cũng không thể cứu vãn.”
Ngụy Uyên tâm trạng thận trọng, gật đầu nói: “Được, ta đã nhớ.”
Tống quân y vốn định căn dặn thêm vài câu, nhưng thấy người trên giường thời điểm mê man cũng nhíu mày, không dám trì hoãn, viết phương thuốc đi lấy dược..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 8



Diệp Đinh chính là không chịu ngồi yên, vừa nghỉ ngơi không được hai ngày, liền tới chỗ võ đài.

Ngụy Uyên nghiêm lệnh cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, còn cố ý phái người coi chừng hắn, lúc này mới có thể khiến hắn miễn cưỡng nằm trên giường mấy ngày.

“Nhị ca, ngươi thay đổi rồi”. Diệp Đinh lôi kéo tay áo Ngụy Uyên vô cùng đau đớn nói: “Ngươi trước kia không phải như vậy.”

Ngụy Uyên vặn khăn thật khô rồi thấm mồ hôi trên trán Diệp Đinh: “Làm sao?”

“Ngươi thế mà bí mật nghị sự không cho ta biết?” Diệp Đinh nghĩ mãi mà không rõ, hắn mới là Thống soái, hội nghị quân sự mở mà hắn lại không hề hay biết, đây là xảy ra chuyện gì.

Ngụy Uyên cởi y phục hắn, dùng khăn tiếp tục chà xát người: “Đâu có giấu ngươi.”

“Vậy tại sao không gọi ta? ” Diệp Đinh tức giận nói: “Chẳng lẽ giờ nhị ca chê ta vướng víu rồi?”

Ngụy Uyên dừng tay lại: “Vu Nhược, ngươi biết không phải như vậy, nhị ca chỉ là muốn ngươi nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời không cần quản những chuyện này.”

Diệp Đinh lạnh lùng nói: “Nhị ca, đêm qua ta mộng thấy cha.”

Ngụy Uyên trầm mặc nửa ngày.

“Nhị ca, lúc nào thì xuất binh?” Diệp Đinh hỏi.

Ngụy Uyên đứng dậy đi ra ngoài, đưa lưng về phía hắn nói: “Việc cấp bách của ngươi là dưỡng tốt thân thể, chuyện còn lại còn có ta ở đây.”

Diệp Đinh nhìn bóng lưng rời đi của Ngụy Uyên, nhịn không được nhíu nhíu mày.

Đúng như hắn đã nói, nhị ca hình như đã khác trước kia rồi, tiềm thức của Diệp Đinh có thể cảm giác được y có chuyện gạt mình?

Nhị ca và hắn biết nhau từ thuở nhỏ, cùng nhau cởi truồng cùng nhau nghịch bùn lớn lên, đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ y chưa từng giấu giếm mình cái gì…

Nhị ca rốt cuộc đang sợ cái gì?

Diệp Đinh không hiểu, cũng nghĩ không thông. Nhưng duy có một việc, chính là hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe theo.

Cuộc chiến này, hắn muốn đánh.

Còn phải đánh thật ngoạn mục, khiến cho Ngụy Chiêu tâm phục khẩu phục.

Đêm khuya quạnh quẽ nghe mưa gió, ngựa sắt sông băng giấc mộng vương.*

Ngày hôm đó trong quân doanh, Diệp Đinh trong doanh trướng đập tất cả đồ vật có thể di chuyển được, nửa ngày mới che lấy bụng dưới đang đau từng cơn thở dốc vài tiếng rồi quát lớn: “Tránh ra cho bản soái!”

Thị vệ canh giữ trước cửa doanh trướng tất cả mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vẫn như cũ là câu nói kia: “Tướng quân, điện hạ có lệnh, tướng quân không được bước ra khỏi đây một bước.”

Diệp Đinh lạnh lùng nói: “Tưởng rằng bản soái không dám động đến các ngươi sao?”

“Quân lệnh của điện hạ không thể trái, nếu là tướng quân khăng khăng muốn ra ngoài, vậy xử lý chúng ta đi.” Thị vệ kiên trì không chịu nhượng bộ.

Diệp Đinh lạnh lùng nhếch khóe môi, khoác giáp bạc, giương cung tên, thực sự cho rằng để mấy tiểu tử nhãi nhép này ngăn cản hắn thì hắn sẽ không làm được gì?

※※※

Khói lửa chiến tranh nổi lên, quân vây bốn mặt, khói lửa không ngừng.

Nguỵ Uyên khoác trên người nhuyễn giáp, bên tai không dứt tiếng sát phạt, cả vùng trời mùa hè cháy rực trên mặt đất đều là máu, không biết là huyết sắc nhuộm đỏ chân trời hay là ánh mặt trời gay gắt chiếu đỏ nền đất.

Sáu thành Tần Hoàng liên thủ, dễ thủ khó công, đã từ sáng sớm nhịn đến tận chạng vạng, nếu đánh quá lâu mà không xong, thì hôm nay sẽ tổn thương sĩ khí cả hai bên. Trống trận rung động ầm ầm, cửa thành kiên cố như vậy mảy may không có dấu hiệu mở ra. Thang mây dựng mấy tầng, nhưng từ đầu đến cuối không thể xông phá phòng tuyến kia.

Ngay lúc hai tướng đang giằng co, bỗng nhiên một tiếng móng ngựa thét dài phá vỡ sắc trời mênh mông màu máu.

“Ô Vân Đạp Tuyết! ” Quân lính tinh mắt liền ngay lập tức nói ra, không ít người trong mắt bắt đầu xuất hiện vẻ mừng rỡ như điên.

Ngụy Uyên toàn thân cứng đờ, thuận thế nhìn lại.

Bên trên Ô Vân Đạp Tuyết là một người toàn thân chói lọi ánh bạc, tóc dài được buộc lên, ánh mắt sáng ngời trong vắt mang theo vài phần tàn ác sát phạt, phía sau hắn là một đội trăm ngàn kị binh tinh tinh nhuệ.

Đội quân này là kỵ binh tinh nhuệ tên gọi Phi Hồng quân do chính Diệp Đinh tự mình bồi dưỡng, trở thành một đội ngũ riêng trong đại quân. Mọi người đều biết, thân thủ Diệp Đinh vô cùng tốt, hơn nữa còn giỏi cưỡi ngựa bắn cung.

Năm đó ở núi Kỳ Liên, Diệp Đinh dẫn đầu Phi Hồng quân mai phục chặn giết Tây Bắc Hổ Lang quân, về sau Phi Hồng quân liền lấy trận hình xuất thần nhập hóa, khả năng bắn bách phát bách trúng của mình mà nhiều lần lập được kỳ công.

Khóe môi Diệp Đinh khẽ nhếch, hai tay giương cung, một luồng sáng bạc chói lòa của cung tên giữa ráng chiều mây tỏ tựa như trăng rằm, lắp tên lên dây, động tác lưu loát, ba mũi tên linh vũ rời cung vút vào không trung tạo thành độ cong.

Trên cổng thành, chiến kỳ chao đảo, răng rắc một tiếng, ầm ầm rơi đổ.

Âm thanh của trống trận dừng lại trong phút chốc, sau đó lập tức càng phát ra kịch liệt, sĩ khí toàn quân tăng mạnh.

Ngụy Uyên trên chiến xa, chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói, hận không thể đem Diệp Đinh từ trên lưng ngựa ôm xuống đánh một trận, nói không cho phép nhiều lần như vậy, kết quả là vẫn đến.

Nghĩ đến trong bụng Diệp Đinh còn có tiểu hài tử không được phụ thân thương tiếc kia, Ngụy Uyên không nhịn được muốn hoa cả mắt…

Phi Hồng quân dưới một cái phất tay của Diệp Đinh, một màn vũ tiễn tựa như mưa rơi tấn công thành trì, trống trận rền rã, tiếng sát phạt càng tăng.

Phòng tuyến vốn không thể phá vỡ rốt cuộc nửa canh giờ sau xuất hiện vết nứt.

Thống lĩnh đội quân cánh trái Đoạn Lịch lau máu trên mặt, mừng lớn nói với Ngụy Uyên: “Điện hạ, không hổ là Phi Hồng quân của Diệp tướng quân, đối phương đã nhanh chóng không chống đỡ nổi!”

Ngụy Uyên che ngực, khó nhọc nói: “Phái người bảo Diệp Đinh quay về!”

Đoạn Lịch khẽ giật mình: “Bây, bây giờ? ”

“Ngay bây giờ!”

Đoạn Lịch kinh hãi: “Điện hạ, Phi Hồng quân chỉ nhận Diệp Tướng quân là người dẫn đầu, nếu như…”

Ngụy Uyên lạnh lùng quét mắt nhìn Đoạn Lịch, đối phương lập tức im lặng, ngoan ngoãn đi truyền lệnh.

Diệp Đinh lắc lắc cổ tay ê ẩm, đưa tay che bụng dưới, có điều chỉ trong thoáng chốc, lại lần nữa rút tiễn ra, liền bị một người bên cạnh cắt ngang.

“Diệp Tướng quân! Điện hạ có lệnh! Mau trở về! ”

Diệp Đinh không nhịn được nhíu nhíu mày, giục ngựa phóng tới tuyến đầu, bỏ lại một câu: “Đợi chiến sự kết thúc, ta sẽ tự trở về lĩnh quân côn! ”

Không phải chỉ là quân phạt sao, chỉ cần có thể đánh đổ tòa thành này, hắn nhận là được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.