Cuộc chiến quy mô lớn cuối cùng cũng bùng nổ, Ngụy Uyên dẫn đại quân lên chiến trường đánh chính diện với đội quân Địch Nhung, tổn thương nghiêm trọng.
Trận này vừa đánh đã kéo dài hơn một tháng, bên kia Địch Nhung mắt thấy không chịu được, từng bước lui binh.
Trong tháng giêng, Ngụy Uyên dẫn quân xuất chinh một lần nữa, không ngờ bị mai phục, rơi vào vòng vây của Địch Nhung, ba ngày chưa có tin tức.
Trận tuyết đầu tiên của năm rơi xuống, cả bầu trời đều bao phủ trong làn áo bạc.
“Tống lão đầu, ngươi cảm thấy chủ ý này của ta thế nào?” Diệp Đinh ngăn Tống quân y lại trong trướng, hỏi.
Tống quân y nhìn phần bụng nhô cao nặng nề của Diệp Đinh, nói: “Có thể, ngươi muốn trợ sản, ta cho ngươi thuốc.
Một bát uống xuống, đảm bảo không tới một canh giờ ngươi sẽ tiến vào quá trình sinh, ngươi nghĩ kĩ đi.”
Diệp Đinh liên tục gật đầu: “Được được được, nhanh đi nấu thuốc, giúp ta một việc, ta sinh đứa nhỏ ngay ở đây, ngươi thuận tiện chăm sóc ta hai ngày.”
Tống quân y nhịn không được thổi râu nói: “Ngươi nghĩ sinh con đơn giản như vậy ư! Đây không phải là thời điểm sinh lại là thai đầu, vận mạng không tốt thì đau một hai ngày là bình thường, chờ ngươi sinh đứa nhỏ ra, còn phải chăm sóc hơn tháng mới được xuống giường.”
Diệp Đinh hơi tái mặt: “Tại sao lại như vậy, thật sự phải mất một hai ngày, lâu như vậy? Sinh ra không phải là xong sao, làm gì mà còn phải nằm trên giường hơn tháng?”
Tống quân y lạnh lùng nói: Không tin ngươi thử một chút, nếu như ngươi sinh đứa nhỏ xong mà có khí lực bò xuống giường, lão hủ kính Diệp tướng quân là một hán tử.”
Diệp Đinh: “…”
Hắn không chờ được lâu như vậy, một ngày cũng không được.
“Còn muốn sinh?” Tống quân y hỏi.
Diệp Đinh trầm mặc một lát, đóng áo khoác lại, nói: “Chuẩn bị cho tốt, chờ ta cứu nhị ca về rồi sinh.” Đại quân bị vây nhốt ở sườn núi, đến nay không thể phá vây ra ngoài, nếu không đi chỉ sợ nhị ca lành ít dữ nhiều.
Lúc trước Ngụy Uyên sợ một khi thua trận, an nguy của Diệp Đinh không có người bảo vệ, Phi Hồng Quân vẫn sẽ bất động ở Lang Châu.
Diệp Đinh trở về doanh trướng, từ dưới giường lật tìm một cái hộp nhỏ, nhìn không chớp mắt.
Sau khi mở ra liền lấy từ bên trong một khối ngọc quyết mang theo dấu vết đã được sửa chữa nhét vào trong ngực.
Áo choàng bị gió thổi bay phất phới, Diệp Đinh lưu loát lên ngựa, đeo cung Lạc Nhật cùng bao đựng lên, trường kiếm Thu Thủy dài ba thước đeo bên hông, hắn cúi đầu vỗ vỗ bụng lớn bên dưới áo khoác, nói: “Tiểu tử an tĩnh một chút cho cha, chúng ta đi đem một người cha khác trở về, thuận tiện đến chiến trường hóng gió một chút.”
Diệp Đinh cong cong ngón tay đưa lên môi huýt một tiếng, trong giây lát Hải Đông Thanh bay từ chân trời lao xuống cạnh hắn, hắn duỗi cánh tay, Hải Đông Thanh* liền đậu trên cánh tay hắn, thân mật vỗ cánh mấy lần.
“Lẫm, nhờ cả vào ngươi.” Diệp Đinh cong cong khóe môi, nhấc cánh tay đem Hải Đông Thanh tung lên trời, lập tức điểm binh xuất chinh.
….!
Tiếng vó ngựa đạp vào trong tuyết, phát ra âm thanh trầm đục, sắc mặt Diệp Đinh hơi trắng bệch, hắn ngẩn đầu nhìn ưng trên trời, cắn răng hướng sườn núi nhanh chóng đuổi theo.
Nhún người, cuối cùng cũng không nhịn được một đường xóc nảy, đứa nhỏ trong bụng tựa hồ bị kinh động, có chút xao động bất an.
Diệp Đinh đưa tay vuốt vuốt bụng, thầm nghĩ, con cho cha khẩu khí, công quân hôm nay liền tính cho con.
Càng đến gần sườn núi Lang Nha, mùi vị máu tanh của chiến hỏa ngày càng nặng, bị vây quanh ba ngày Hoa quân tất nhiên đều mệt mỏi không thôi, đã đến cực hạn.
Áo bào trên người Ngụy Uyên dính máu, tuyết lớn tung bay không thể che hết thi cốt nơi sườn núi.
Ngụy Uyên ngước mắt, nhìn thấy tuyết lớn ngập trời, cảm thấy thê lương, chẳng lẽ trời muốn diệt y ở đây.
Nhưng lại chẳng thể nào can tâm, ngắm lại bốn phía đều là tàn binh chiến đấu anh dũng còn may mắn sống sót, mấy viên đại tướng đã tử trận, còn sót lại binh lực không đủ liều mạng phá vòng vây một lần.
Quân Địch Nhung muốn vây chết bọn họ ở chỗ này.
“Điện hạ! Là Hải Đông Thanh của Diệp tướng quân!” Hàn Khuông ngước mắt nhìn chân trời xa xăm bỗng nhiên thấy một cái chấm đen nhỏ.
Diệp Đinh yêu thích thuần dưỡng chim ưng, Hải Đông Thanh là được nuôi ở Tây Bắc năm đó.
Hàn Khuông vừa dứt lời, ở nơi xa bỗng hiện lên ánh sáng lạnh của lưỡi mũi tên, dẫn đầu là ba nhánh tên lông vũ, từng tiếng huýt gió vang lên quanh quẩn trong dốc núi.
Giống như phá vỡ vạn trượng hào quang, chỉ một tiếng.
khắp núi dấy lên huyết sắc.
Vạn tên bắn lén giống như mưa rơi đầy trời, trong nháy mắt vây quanh vòng ngoài sườn núi, bao phủ quân Địch Nhung vào trong.
Trong phút chốc yên tĩnh, sau đó ngay lập tức khắp núi huyết khí ngày càng nặng, tiếng sát phạt vang lên, quân Địch Nhung đề phòng tiến vào bên trong, muốn đánh giết Phi Hồng Quân vừa bất ngờ tiến đến.
Làm sao trọng kỵ* của quân Địch Nhung có thể theo kịp khinh kỵ* Phi Hồng, lại một tiếng huýt sáo vang lên, trong nháy mắt Phi Hồng Quân phân tán, không biết đi nơi nào mà tìm.
Trăm ngàn biến hóa chính là Phi Hồng Quân, mưa tên thay đổi trong nháy mắt, tiếng còi huýt quỷ mị, cuối cùng mỗi một âm thanh đều làm quân Địch Nhung sợ hãi.
Một nhóm Đại Uyển* đen tuyền, ngồi bên trên là một nam nhân khôi ngô.
Hắn khoác áo da hổ, lưng vác song đao, dung nhan sắc bén tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Người này chính là thủ lĩnh Địch Nhung, Tư Luật.
Thị vệ bao quanh hắn, lá chắn đồng ngăn trở mưa tên dồn dập, bản thân hắn vẫn bất động.
Hồi lâu, Tư Luật lấy ra Cửu Thạch cung tiễn, giương cung cài tên, hướng một chỗ trong rừng bắn đến, mũi tên xen lẫn kình khí sắc bén hòa vào trong tiếng gào thét của gió tuyết.
Diệp Đinh một tay ghìm cương, một tay cong cong ngón tay bậm môi, tiếng còi hiệu lệnh biến ảo khó lường của Phi Hồng Quân từng chút đánh tan vòng vây của quân Địch Nhung đối với Hoa quân.
Bỗng nhiên một đạo kình phong bén nhọn đánh tới, hắn không chút nghĩ ngợi rút kiếm ra bổ mũi tên vừa bay tới trước mặt.
Lưỡng tương nhất kích vừa xuống, ánh lửa hiện lên, một thanh âm chói tai phát ra, mới vừa rồi đúng là một mũi tên huyền thiết*.
Diệp Đinh khó khăn lắm mới né được mũi tên huyền thiết, bên eo khẽ run lên, cúi đầu một ngụm máu bắn tung tóe đầy vạt áo, nội lực cường hãn, không cần nghĩ cũng biết là đồ vật của tên khốn Tư Luật.
“Tướng quân, sao rồi!” Phó tướng thấy Diệp Đinh bị mũi tên làm tổn thương, có chút nóng nảy hỏi.
Diệp Đinh lau khóe môi, ngón tay đưa vào môi một lần nữa vang lên tiếng huýt sáo, ngậm miệng ho ra mấy ngụm máu, giơ tay lên nói: “Không sao, không cần đợi ở đây, đi tiếp ứng đại quân đang ở trong vòng vây đi.”
Mặc dù tuyết lớn ảnh hưởng đến tầm nhìn, nhưng Diệp Đinh có thể cảm nhận được ánh mắt âm tàn như rắn độc một mực dính trên người mình.
Năm đó lúc ở Tây Bắc, hắn cùng Tư Luật giao phong qua rất nhiều lần, tính tình người này tàn bạo âm ngoan, trời sinh sức lực phi phàm, cung Cửu Thạch nói kéo liền có thể kéo, một tiễn bắn ra chính là muốn mạng người.
Diệp Đinh không lòng dạ nào ham chiến, Phi Hồng Quân thắng ở kỵ xạ, không thể cậy mạnh giằng co với quân Địch Nhung, hắn lần này chỉ muốn cùng Ngụy Uyên nội ứng ngoại hợp, phá vỡ một đường xông ra.
Mà lúc này trong vòng vây Ngụy Uyên cũng đương nhiên hiểu rõ tâm ý của Diệp Đinh, tập trung binh lực, ở một chỗ phá vây.
Bắt giặc phải bắt vua trước, Phi Hồng Quân là nghe theo hiệu lệnh của Diệp Đinh, Tư Luật thấy hôm nay không thể vây đánh Hoa quân, liền thẳng thắn cho lui binh, bắt đầu toàn lực vây quét Phi Hồng quân, dự tính bắt Diệp Đinh.
“Giữ lại Diệp Đinh, cô* phải sống.” Thanh âm Tư Luật vừa phát ra, tai mọi người liền chấn động, quân Địch Nhung thấp giọng kêu, bắt đầu tập trung binh lực đi chém giết đầu lĩnh.
Tư Luật rút quân về sau, áp lực của Hoa quân chợt giảm, rất nhanh từ giữa sườn núi Lang Nha rút lui ra ngoài.
Thế nhưng Ngụy Uyên so với thời điểm bị vây nhốt càng thêm nóng vội, Diệp Đinh sắp sinh, tại sao lại tự mình chạy đến chiến trường! Tư Luật luôn để ý Diệp Đinh, bây giờ phần lớn binh lực đi vây giết Phi Hồng Quân, y làm sao có thể rút lui.
“Điện hạ! Không được cô phụ khổ tâm của Diệp tướng quân!” Hàn Khuông nhìn ra Ngụy Uyên muốn xông tới liền mưu tính ngăn lại.
Diệp tướng quân cái gì! Đó là vợ y cùng đứa nhỏ!
Hai mắt Ngụy Uyên đỏ ngầu, huy kiếm ép Hàn Khuông: “Chỉnh quân! Không thể để cho Vu Nhược xảy ra chuyện!”
“Điện hạ!” Hàn Khuông lòng nóng như lửa đốt, Hoa quân bị nhốt ba ngày, trạng thái bây giờ căn bản là không thể đánh một trận, bây giờ qua đó là chịu chết.
Ngụy Uyên vừa định nói điều gì, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi.
Không có sát ý như ban nãy, ngược lại mang theo vài phần trong trẻo, tựa như thiếu niên nghịch ngợm thuận miệng thổi ra một điệu hát dân gian.
Hàn Khuông trông thấy đôi mắt Ngụy Uyên đỏ lên, thấm đẫm nước mắt cùng tơ máu, ở trong trời băng đất tuyết chưa từng rơi xuống.
“Đại quân, rút lui!” Ngụy Uyên cơ hồ cắn chặt răng nặn ra bốn chữ.
Gánh nặng trong lòng Hàn Khuông được buông, dẫn đầu đại quân che chở cho Ngụy Uyên một đường rút về Lang Châu.
…!
Diệp Đinh nhìn phía xa, bên trong màu mắt nâu dần dần hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Nhị ca, nhớ phải chờ ta.
Ám hiệu nghịch ngợm lúc thời niên thiếu, hai người đều chưa từng quên.
Diệp Đinh nhẹ nhàng thở ra, đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bụng, dưới bụng có chút căng lên, đau đớn đã kéo một đoạn thời gian rất dài.
Hắn không hiểu thế nào là co thắt, thế nhưng cũng may mắn đứa nhỏ bên trong vẫn trở mình, đau thì cứ đau đi, chí ít hắn cảm thấy hắn vẫn còn rất ổn.
“Đứa nhỏ ngốc, chờ một chút rồi ra, cha giết thêm mấy Địch tặc cho ngươi hóng thêm chút gió.” Diệp Đinh cười xùy một tiếng, đổi cung làm kiếm, giục ngựa xông về phía quân Địch Nhung bị bao quanh.
Phi Hồng Quân hợp lực cũng không chống được trọng binh của Địch Nhung, cùng chịu chết không bằng lưu lại binh lực, tương lai đến hoàng thành để Ngụy Uyên dùng.
Diệp Đinh đem Phi Hồng Quân phân tán bốn phía, chỉ lưu lại mỗi kỵ binh, mang quân Địch Nhung vây lại bên trên sườn núi Lang Nha.
Sắc trời như vỡ nát, toàn bộ đều là huyết sắc, không biết qua bao lâu, Diệp Đinh cảm thấy đồng đội bốn phía ngày càng ít, thẳng đến khi một thanh ngân thương đâm qua vai, chiến mã hí lên một tiếng, ầm vang ngã xuống.
Diệp Đinh lăn xuống ngựa, kiếm trong tay chống đỡ thân thể, lúc nhìn về chiến mã đã thấy móng ngựa vạch ra trên mặt đất một đường rất sâu, cứ như vậy không một tiếng động.
Đây là Ô Vân Đạp Tuyết*, là chiến mã Ngụy Uyên đưa cho hắn, theo hắn ba năm.
Diệp Đinh cắn răng, hai con ngươi hoàn toàn đỏ đậm, bốn phía lưỡi đao đem hắn giam ở trong đó mà không xuất động, tựa hồ đang đợi cái gì đó, cho đến khi trước mặt hắn xuất hiện một đôi giày lớn da lông hươu.
“Chỗ các ngươi vốn có câu nói một ngày không thấy, như cách ba thu, coi như cô cùng Diệp Tướng quân một năm không thấy, không biết nên tính là bao lâu?”
Diệp Đinh sặc một ngụm máu, thầm nghĩ, con mẹ hắn ai mà biết, từ nhỏ lão tử học toán rất kém.
Hắn ngẩng đầu lên, tơ máu phủ đầy mắt, nhìn cái gì cũng đỏ au một mảnh, cách huyết sắc nhìn thấy Địch Nhung Vương Tư Luật từ trên cao nhìn xuống mình.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Luật biểu hiện rõ ràng ý cười có phần âm tàn, y xoay người đưa tay nắm lấy mái tóc dài đã xổ tung của Diệp Đinh, nói: “Cô có nói qua, ngươi sớm muộn sẽ rơi vào tay cô, chuyện đến nước này ngươi còn có cái gì muốn nói?”
Diệp Đinh nhíu nhíu mày, cắn chặt đầu lưỡi không kêu đau một tiếng.
Bỗng nhiên có quân của Địch Nhung vội vàng chạy lên phía trước nói: “Vương thượng, không xong! Lương thảo ở hậu phương bị đốt!”
Gần như toàn bộ binh lực của quân Địch Nhung dùng sức vây khốn Hoa quân, binh mã cuối cùng đóng giữ vì muốn chặn Phi Hồng Quân cũng triệu tập đến sườn núi, không nghĩ tới thời điểm hiện tại Hoa quân ốc còn không mang nổi mình ốc thế mà còn có thể điều binh đánh tới hậu phương đốt lương thảo?!
Tư Luật sắc mặt u ám muốn tích ra nước, Diệp Đinh bỗng nhiên nở nụ cười, vừa cười bên cạnh liền sặc ra mấy ngụm máu.
Tư Luật giận dữ, nắm lấy yết hầu của Diệp Đinh: “Là ngươi?”
Nói nhảm, ngươi coi lão tử đến sườn núi là để chơi với ngươi, không đánh ngươi rớt mất một thanh máu thì chẳng phải rất phí cái mạng này của lão tử sao.
Trên tay Tư Luật kiềm hãm nơi yếu ớt nhất nơi cổ, dường như có thể bóp chặt bất cứ lúc nào, y chợt cười lạnh nói: “Diệp Đinh ngươi được lắm đấy, nhưng hôm nay ngươi rơi vào tay ta, chẳng lẽ dùng ngươi còn không đổi được lương thảo? Sợ là cùng Ngụy Uyên đổi thành trì còn được, ngươi nói xem?”
Ta nói, nói cái gì?
Diệp Đinh tốn công chế trụ cổ tay Tư Luật, cho đến khi hắn bỗng nhiên buông tay, mới ngã xuống đất ho khan liên tục.
Nửa ngày, Diệp Đinh ráng chống đỡ ngẩng đầu lên, dứt khoát, nhếch miệng cười một tiếng, đưa hắn bốn chữ.
“Mẹ nó, thiểu năng.”.
Trong nhà lao tối tăm.
Nước giếng lạnh như băng xối lên người, giữa mùa đông khắc nghiệt, cái lạnh lẽo thấu xương thẩm thấu từng tấc da thịt.
Diệp Đinh đột nhiên ho khan vài tiếng, theo bản năng che bụng, thống khổ rên thành tiếng.
“Tỉnh rồi?”
Diệp Đinh cố gắng mở đôi mắt cay xè, trông thấy một gương mặt mình không nguyện ý nhìn thấy nhất.
Tư Luật cười nhạo một tiếng, suy tư nhìn hắn: “Diệp Đinh, cô từng nói, ngươi trốn không thoát lòng bàn tay cô.”
Diệp Đinh cười lạnh một tiếng, cố sức từ dưới đất bò dậy, cổ tay cổ chân đều bị tròng xích sắt, ma sát với mặt đất lạnh như băng tạo nên tiếng vang trầm đục. Hắn chống đỡ thân thể, miễn cưỡng dựa trên tường, y phục trên người rách rưới khôn tả, bị nước giếng thấm ướt dính vào những vết thương chồng chất trên da thịt, bụng lớn treo giữa thắt lưng càng bị phác họa rõ nét.
Tư Luật đầy hứng thú tiến lên, chậm rãi ngồi xổm trước người Diệp Đinh, tay khoát lên cái bụng cao vút của hắn: “Nếu không phải là đại vu* nói ngươi hoài thai đứa nhỏ, cô cũng không thể tin nổi.”
Diệp Đinh hơi ngửa đầu cười lạnh vài tiếng, sặc khụ nói: “Ờ… Chỉ bằng vào điểm ấy, Tư Luật nhà người đời này thúc ngựa cũng không đuổi kịp gia.”
Tư Luật nhấc tay nắm chặt cằm hắn, cưỡng ép hắn nhìn vào mắt mình, nói: “Chỉ tiếc ngươi cùng đứa nhỏ này đều không gặp may, không bằng phá bỏ nó đi, ngươi theo ta…”
Đôi môi tái nhợt của Diệp Đinh khẽ mím, lộ ra cái ý cười nhợt nhạt, lông mi cong dài ướt nước run rẩy, nhỏ xuống mấy viên thủy châu, dù chật vật như vậy, vẫn có vài phần mĩ lệ khiến người ta không rời mắt nổi.
Tư Luật thoáng thất thần, chính là trong tích tắc này, xích sắt đột nhiên vang vọng, như độc xà quấn lên cổ y, không đợi y kịp phản ứng, đầu gối đầu tê rần, bất thình lình khụy xuống. Tay trái Diệp Đinh quấn xích sắt trên cổ Tư Luật, tay phải đảo mấy cái, xích sắt quấn quanh nắm đấm, dùng hết sức lực nặng nề phang tới đầu Tư Luật.
Chỉ nghe rốp một tiếng, máu tươi phun đầy mặt, Tư Luật theo bản năng lấy tay che chắn, dù như vậy vẫn bị đập cho nửa mặt máu me đầm đìa.
Tư Luật giận dữ, một quyền đánh vào lồng ngực Diệp Đinh, kèm theo tiếng xương gãy nhỏ vụn, toàn thân Diệp Đinh tựa như con diều rách nát, nặng nề va vào vách tường, sau đó suy yếu sụp xuống đất, thổ huyết không ngừng.
Thị vệ của Tư Luật kinh hãi, tiến lên thăm dò tình huống vương thượng, lại bị Tư Luật phất tay ngăn lại.
Tư Luật che nửa bên mặt, Diệp Đinh bị trọng thương khí lực hiển nhiên không nhiều, bằng không một quyền vừa rồi của Diệp Đinh có thể đập nát đầu y.
Diệp Đinh nuốt xuống hai ngụm máu, khàn giọng nói: “Tư Luật ngươi nhìn cho rõ… Ngươi dám đụng lão tử thêm lần nữa, dù mang thai hài tử, lão tử vẫn có thể giết chết ngươi… Khụ, khụ, khụ… Không tin, ngươi thử đến lần nữa xem…”
Tư Luật thần sắc hung tàn, một cước đạp lên cổ tay trái của Diệp Đinh.
Trước kia Diệp Đinh tay phải cầm cung, tay trái nắm dây cung. Tư Luật thoáng dùng sức dưới chân, giẫm vào cổ tay hắn, nói: “Được, kiên cường. Diệp Đinh ngươi không phải được xưng là Lưu Thỉ Lăng Tiêu* sao, không bằng hôm nay phế bỏ tay ngươi, để xem sau này gặp lại Ngụy Uyên có còn muốn ngươi không.”
Đồng tử Diệp Đinh co rút, chẳng kịp thở một hơi, tiếng xương cốt vỡ vụn bên tai khiến tầm mắt bắt đầu mơ hồ.
Một tiếng thét thê lương vang vọng trong nhà lao, khiến ngục tốt trông chừng bên ngoài nhộn nhạo sợ hãi…
Xích sắt dính máu ngưng tụ thành từng hạt huyết châu, tí tách rơi xuống, chia năm xẻ bảy. Máu nhỏ giọt trên đất đã đọng thành vũng nhỏ.
Tư Luật vác nửa mặt đẫm máu, kéo Diệp Dinh hơi thở thoi thóp trên mặt đất đè lên tường: “Đừng chết, cô còn phải giữ lại ngươi trao đổi đổi thành trì với Ngụy Uyên đấy… Ha ha ha ha…”
Diệp Đinh mình đầy thương tích, gương mặt trắng bệch như giấy, tinh thần hoảng hốt, nghe thấy lời Tư Luật kề sát bên tai, theo bản năng vung quyền đánh tới, tay phải chưa bị phế bỏ bị Tư Luật dễ dàng chụp trong lòng bàn tay.
“Cô thật sự thích cái tính quật cường này của ngươi.” Máu trên mặt Tư Luật rơi vào khóe môi, y tùy ý liếm đi, mặt mày dữ tợn dí sát vào mặt Diệp Đinh, thấp giọng nói: “Chỉ tiếc, trong lòng cô ngươi cùng năm châu Hà Tây vẫn chênh lệch một chút, cô không thể không bắt ngươi đổi lấy Ngụy Uyên lui binh nhượng thành, chẳng qua trước đó…”
Đầu lưỡi dính nhấp liếm qua vành tai Diệp Đinh, mang đến một xúc cảm mềm mại trơn nóng, Diệp Đinh híp mắt, đột nhiên hít sâu một hơi, thân thể gồng lên, cắn một cái lên cổ họng Tư Luật.
“A ạch!!” Tư Luật đau kêu thành tiếng, bổ một chưởng lên trán Diệp Đinh.
Hai mắt Diệp Đinh tối sầm, ngay sau đó tầm mắt hoàn toàn biến thành đỏ như máu…
Tư Luật phất tay đẩy Diệp Đinh ra, giơ tay che cổ, huyết từ trong khe hở chảy ra, thiếu một chút… Chỉ thiếu một chút, yết hầu sẽ bị Diệp Đinh cắn đứt.
Diệp Đinh ho ra mấy búng máu, phun khối thịt xé xuống từ cổ Tư Luật, giọng đứt quãng nói: “Ta đã nói… Ngươi dám đụng lão tử thêm lần nữa… Dù có chết, lão tử vẫn có thể kéo ngươi theo cùng…”
Trong cổ họng Tư Luật có chút tanh ngọt, không khỏi lui về phía sau hai bước.
Diệp Đinh chợt cười vài tiếng, máu me đầy mặt ngẩng đầu nhìn y: “Không tin? Ngươi tới lần nữa…”
Tư Luật giận không kiềm được, nói: “Ngươi đừng cho là ta không dám giết ngươi! Bây giờ ngươi chính là cá trên thớt, giết chết ngươi là chuyện không cần nhấc tay!”
Diệp Đinh nằm trên mặt đất cứng rắn cười lạnh: “Vậy cứ giết ta… Tùy ý ngươi gian thi, dù gì Nhị ca cũng sẽ báo thù cho ta…”
Tư Luật che cổ, huyết thuận theo chảy vào trong cổ áo của gã, dính nhớp nháp. Y đè nén lửa giận liếc nhìn Diệp Đinh, quay người rời đi.
Ổ khóa sắt bị gài chốt, lao tù âm lãnh yên tĩnh trở lại.
Máu chảy đóng thành băng, Diệp Đinh dán mặt trên đất, rất lâu sau đó mới nỗ lực trở mình, để lộ ra cái bụng vẫn luôn che chở.
Y phục phong phanh bị thấm ướt dính sát trên bụng, từ bên trong truyền tới động tĩnh, cách da bụng mỏng manh nhìn thấy mà giật mình.
Diệp Đinh trầm thấp thở dốc hồi lâu, mới cười khổ dùng cánh tay còn có thể cử động vỗ lên bụng, âm thanh suy yếu như muỗi kêu: “Tiểu tổ tông, hùa theo làm loạn à… Đau chết cha ngươi rồi…”
[Tiểu kịch trường]
Tư Luật đại vương: Diệp Tạp (‘tạp’ 砸: thất bại), các ngươi có câu nói một ngày không gặp như cách ba tháng, hai ta một năm không gặp, hỏi: Nên tính thành bao lâu?
Diệp Đinh (mờ mịt gặm ngón tay): Một ngày không gặp tính thành ba tháng, vị chi ba tháng, một tháng có hơn ba mươi ngày, ba tháng có hơn chín mươi ngày, một ngày tính thành chín mươi ngày, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày… Ách… Ưm… (khóc tức tưởi) Nhị ca! Cái đề này khó quá… Ta không biết làm! 【bgm*: Nhất Tiễn Mai 】
Ngụy Uyên: Ai bắt Diệp Tử nhà ta làm toán hả!!! (Ôm Diệp Tử đi) Ngoan, Nhị ca tính cho ngươi, đừng khóc.
Tư Luật đại vương: Người Trung Nguyên ngu xuẩn…