Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 15



Chiến huống càng lúc càng kịch liệt, Diệp Đinh chưa từng ầm ĩ muốn ra chiến trường, hắn rõ ràng tình trạng của mình bây giờ, không dám lấy đứa nhỏ trong bụng đi mạo hiểm.

Lót đường da hổ mềm mại được kê thêm vào doanh nghị sự, Diệp Đinh mỗi ngày bọc kín hệt như một quả cầu nhung, làm ổ bên trong an tĩnh chờ Ngụy Uyên cùng các tướng lĩnh trở về. Dù cho không thể ra chiến trường, ít nhất hắn phải nắm được tình hình trận chiến.

Đến tháng mười hai, tuyết lớn bắt đầu đổ xuống ào ạt, tình cảnh càng ngày càng gian nan.

Quân Địch Nhung đều là lớn lên trên lưng ngựa, luận chiến lực vốn đã cao hơn quân đội Hoa quốc một bậc, huống hồ tuyết lớn giá rét lúc này, nửa bước khó đi, lại kéo dài như vậy, lương thảo cũng thành vấn đề.

Hai tay Diệp Đinh ôm lấy lò ấm sưởi tay nóng hầm hập, nhắm mắt co người trên ghế ngủ vùi, bàn tay mát lạnh khoác lên trán hắn, hắn khẽ mở mắt ra, nhìn thấy Ngụy Uyên đứng ở trước mặt, một mùi máu tanh nhàn nhạt phủ kín doanh trướng.

“Nhị ca, ngươi đã trở lại.” Diệp Đinh dụi dụi mắt, nắm chặt tay Ngụy Uyên bưng kín trong ngực.

Ngụy Uyên gật gật đầu: “Đừng ngồi ở đây, đi lên giường nằm ngủ.”

Diệp Đinh quan sát từ trên xuống dưới Ngụy Uyên một lượt, thấy khí sắc y như thường, nghĩ hẳn là không bị thương, lúc này mới yên lòng lại: “Hôm nay đám man di đó lại khiêu chiến?”

Sắc mặt Ngụy Uyên thoáng trầm xuống: “Không sao, trước tiên mài mòn nhẫn nại của bọn chúng mấy ngày, đợi hai ngày nữa đánh cho bọn chúng kêu không thành tiếng.”

Diệp Đinh cười vuốt vuốt tay y: “Loại khiêu chiến này không phải chỉ như vậy thôi sao, sao Nhị ca còn nóng giận?”

Hai phe khẩu chiến có khi cũng là một loại chiến lược, phe nào phát hỏa trước xem như thua. Nghe có chút ấu trĩ, thế nhưng có thể dùng ngôn ngữ quấy nhiễu quân tâm, hoàn toàn dùng tốt đến kì lạ.

Ngụy Uyên không nói cho Diệp Đinh, sở dĩ y tức giận, là bởi vì quân Địch Nhung réo không phải ai khác, mà chính là Diệp Đinh.

Trận Tửu Tuyền năm ấy, Diệp Đinh đánh tan ba ngàn dặm quân Địch Nhung, đánh bọn chúng đến nay không ngóc đầu lên nổi, tất nhiên là ghi hận trong lòng.

Diệp Đinh dung mạo xinh đẹp, tất nhiên toàn bộ ô ngôn uế ngữ Địch Nhung khiêu chiến đều tạt lên người một mình Diệp Đinh, Ngụy Uyên dù là tâm tính trầm ổn, cũng khó nhẫn cơn giận này.

“Nhị ca, ta cảm thấy đứa nhỏ này muốn ra đời.” Diệp Đinh sờ sờ lên phần bụng nhô lên cao vút, nghiêm túc nói.

Ngụy Uyên đỡ hắn từ trên ghế dậy, vòng tay ôm lấy hông hắn từ phía sau, bàn tay nhẹ nhàng nâng đỡ cái bụng nặng nề của hắn, vừa mò tới bụng liền cảm thấy lòng bàn tay bị đá mấy cái.

“Đừng nói nhảm, mới tám tháng sao lại sắp ra đời.”

Diệp Đinh chống nạnh, chậm rì rì dịch đến trên giường, hơi tách hai chân ra ngồi xuống, bụng nặng nền liền rơi ở chính giữa. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: “Tám tháng với mười tháng chênh lệch không nhiều lắm, có thể đem nhóc thối này sinh ra sớm một chút không?”

“Sinh non không đủ tháng, ngươi cùng hài tử đều có thể gặp nguy hiểm, đừng suy nghĩ lung tung.” Ngụy Uyên biết Diệp Đinh nóng ruột, giọng điệu hòa hoãn nói: “Ngoan ngoãn dưỡng thai, trước khi hài tử chào đời, Nhị ca sẽ đẩy lùi Địch Nhung, đừng lao tâm suy nghĩ những thứ này nữa.”

Diệp Đinh cởi giày, lăn tới phía bên trong giường: “Được được được, ta nghe Nhị ca.”

Ngụy Uyên cởi chiến bào xuống, để nguyên quần áo cùng Diệp Đinh ngủ, bàn tay lớn khoát lên bụng Diệp Đinh, nhẹ nhàng xoa.

Diệp Đinh nhíu nhíu mày, nắm chặt tay Ngụy Uyên: “Nhị ca, tiểu tử này luôn đá ta, ngươi giúp ta giáo huấn nó.”

Ngụy Uyên vươn mình chống hai bên Diệp Đinh, nâng tay sờ sờ bụng hắn: “Được, giáo huấn sao nào.”

Diệp Đinh cong môi cười cười, trong con ngươi tràn đầy giảo hoạt, hai tay đã đặt lên cổ Ngụy Uyên, kề sát bên tai hà hơi nói: “Hay là, dùng quân pháp?”

Toàn thân Ngụy Uyên hơi nóng, nhịn hồi lâu nói: “Vu Nhược không được lộn xộn, hài tử này không còn ít tháng, tránh không được…”

Diệp Đinh híp híp con mắt, dáng cười rõ ràng gian xảo y như một tiểu hồ ly, lại ngoan ngoãn nói: “Được, nghe Nhị ca.” Vừa nói vừa từ phía sau rút ra một quyển binh pháp dưới gối đầu lật xem, tán gẫu nói: “Nhị ca, ngươi sớm biết mình thích ta như vậy, năm đó sao lại không nói.”

“Ngươi nên nói sớm một chút, như thế chúng ta đã có thể ở trong thư phòng, ghép ba cái bàn làm một, giấy bút đổ bừa trên đất, mùi mực liền bốc lên nồng nặc. Gió thổi mở tung sách của chúng ta, lật tới ngay trang ‘Quân tử lễ ký’, quân tử không làm xằng, làm tất phải nói…”

“Hoặc là hòn non bộ ở ngự hoa viên, cung nhân bên ngoài lui tới, chúng ta có thể lặng lẽ ở hòn giả sơn trong nham động, giữa tiếng nước chảy róc rách, không được kêu, không được kêu… Nếu như buột miệng, sẽ khiến người đến, liền vô thanh vô tức tới một lần…”

“Hoặc là nóc nhà bên trên Thái Hòa Điện, gối đầu dưới bầu trời ngợp sao, màn trời chiếu đất, phía dưới là Ngự Lâm Quân tuần tra, bằng vào thân thủ hai ta, nếu muốn né tránh bọn họ, cũng không phải việc khó… Ngươi liền… A…”

Miệng Diệp Đinh bị Ngụy Uyên mạnh mẽ bịt lại, trong đôi mắt nồng đậm ý cười, hạ thân cứng ngắc của Ngụy Uyên đã chống giữa hai đùi hắn, tựa như mang theo lửa nóng hừng hực, thở dốc ồ ồ bên tai hắn.

Tay Diệp Đinh hất lên, quyển ‘Binh pháp’ kia từng trang một bay tán loạn, hình ảnh kiều diễm bên trong phô bày khắp nơi.

Rơi bên gối chính là một bức tranh mây mưa trần trụi lớn mật, lời đề bên trên:

Gió đêm lạnh lẽo thổi trướng phù dung, tận dụng tốt hứng thú còn lại, chớ quên bối cảnh xung quanh, nhành hoa đâm nghiêng miệng bình trơn trượt, mái chèo khua nhẹ cành hoa sen. Điên loan đảo phượng chẳng tầm thường. Một loại phong tình, hai bên đều vội vàng đến thế, trong cuộc có bao nhiêu kẻ ân cần? Không phải tình nương, nhưng lại là tình lang.

Loại đồ vật bại hoại này, cũng không biết Diệp Đinh kiếm ở đâu ra, lại còn dùng bao da sách binh pháp bọc lại, y hệt trong lớp học năm đó.

“Vu Nhược đây chính là lửa ngươi châm, đừng trách Nhị ca bắt nạt ngươi.” Ngụy Uyên bấm một cái trên bờ mông căng mẩy của Diệp Đinh, oán hận nói.

Mắt Diệp Đinh cười như trăng lưỡi liềm: “Thời điểm Nhị ca bắt nạt ta còn ít chắc, lúc trước ai làm ta suýt chút nữa mất mạng… Ưm a… Nhị ca nhẹ chút…”

“Muốn Nhị ca nhẹ chút thì im lặng.” Ngụy Uyên cũng là khó nhịn, ai bảo cái miệng Diệp Dinh cứ mở ra là châm mồi lửa.

Diệp Đinh cười phong lưu: “Nhị ca bảo ta khép lại cái miệng nào?”

Ngụy Uyên:…

“A — chậm, chậm một chút… Ta không nói lời nào là được rồi…”

Mồ hôi ánh đến lò lửa trong phòng, tiếng rên rỉ thở dốc tràn ngập trong doanh trướng.

Diệp Đinh gạt giọt mồ hôi trên cằm Ngụy Uyên, nở nụ cười mời chào: “Nhị ca, ta Diệp Đinh đời này ấy vậy mà cùng một nam nhân như ngươi lên giường, Tư Luật kia tính là thứ gì, xách giày cho lão tử cũng không xứng… Ách a… Ha… ưm… Nhị ca…”

Trong con ngươi Ngụy Uyên sáng lên ánh lửa, cúi đầu hôn mút thành một chuỗi vết đỏ trên cái cổ tinh tế của Diệp Đinh.

Diệp Đinh thừa dịp lấy lại sức, lắc bụng nói: “Nhị ca? Không tức giận?”

“Ngươi biết mà.” Cổ họng Ngụy Uyên khô khốc, cúi đầu hôn một cái lên chóp bụng Diệp Đinh.

Diệp Đinh cười nhạo: “Mấy cái miệng chó kia phun thứ gì, ta không cần đoán cũng biết. Bại tướng dưới tay lão tử thôi mà, chiếm hời bằng miệng lưỡi, cao lắm chỉ có chút tiền đồ đó. Chờ lão tử sinh xong hài tử cho Nhị ca, lại đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá, món nợ này chờ ta tự mình đòi lại…”

Diệp Đinh mồ hôi đầy đầu, vừa nói chuyện vừa thở dốc, bộ dạng nghiến chặt răng quả thực khiến nội tâm Ngụy Uyên nóng rực.

“Ngươi là đang dỗ Nhị ca cao hứng?”

Diệp Đinh xoa xoa bên eo có chút đau nhức, rầm rì nói: “Sao có thể, ta muốn mà. Nhớ năm đó ta là Khách Quen Tần Hà, người xưng Tiểu Bạch Long Phố Lãng,… A — đau quá… A ách… Nhị ca… A, ca…”

Hậu quả của nói nhiều.

“Ca, ưm… Ta sai rồi… Xin thương xót, chừa cái mạng cho hoàng hậu tương lai của nhà ngươi… Ưm ách…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.