Bé Gái Mồ Côi

Chương 7



“A!” Tôi gần như bật dậy khi tỉnh dậy, bởi vì vẻ mặt trầm lặng của Bác Sinh, đang ngồi ở mép giường nhìn tôi!

“Sao rồi?” Anh ấy tới nắm tay tôi, tôi nghẹn ngào kêu to, liều mạng khua đánh.

Bác Sinh dùng sức nắm tay của tôi, nhìn tôi nói: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Tôi bị anh ấy chế ngự, tay bị ép rất đau, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, giống như muốn nhìn thấy trong lòng tôi, ánh mắt dò xét này khiến cho tôi thanh tỉnh, tôi an tĩnh lại, nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình trong phòng ngủ, sao tôi lại trở lại trên giường rồi? Trong nháy mắt tôi không phân rõ tình hình, tôi hít sâu một hơi, tránh né ánh mắt của Bác Sinh, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Bác Sinh nói: “Anh vừa mới về.”

Bác Sinh vươn tay cho tôi xem đồng hồ, nói: “Nói em không yên tâm, chẳng qua cũng may, cũng chưa muộn lắm, em xem, mới 9 giờ.”

“9 giờ?” Tôi nghi ngờ nhìn đồng hồ, thật sự là 9 giờ tối, tôi nhớ được lúc mình chạy ra khỏi phòng có nhìn qua đồng hồ lớn, khi đó đã rạng sáng 1 giờ.

Chẳng lẽ vừa rồi tất cả những gì tôi nhìn thấy, đều không phải là thật? Lại là mơ? Hoặc là lại là ảo giác?

Tôi cắn môi nhìn Bác Sinh, nói: “Hình như, em lại mơ thấy ác mộng.”

Bác Sinh nói: “Thật sao? Em mơ thấy cái gì rồi?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không nhớ rõ nữa.”

Bác Sinh nói: “Sao mặt em lại đỏ vậy.” Nói xong vươn tay, giống như muốn sờ trán của tôi.

Tôi vội vàng tránh đi, nói: “Em không sao. Có điều hình như hơi nóng, miệng em khô quá.”

Bác Sinh nói: “Em đừng nhúc nhích, anh đi rót cho em ly nước.”

Lúc này, cửa phòng bị gió thổi “Đùng ~” một tiếng đóng lại, lại văng ra.

Bác Sinh nói: “Cửa này hình như hỏng rồi, đóng hoài không được.”

Tôi nghe xong trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Bác Sinh vừa đi ra khỏi cửa, tôi lập tức đi tới bên cửa, tôi dùng móng tay khều chỗ lỗ khóa, sau đó —— tôi hít vào một ngụm khí lạnh, tôi sờ được một vật, tôi nhìn mình đem nó từ lỗ khóa rút ra —— đó là một cây kẹp tăm!

Lúc này, tôi nhìn thấy Bác Sinh đang đứng trong phòng khách, trên tay của anh ấy lắc lư phát sáng —— đó là?

Dao?!

Anh ấy muốn làm gì?

Ầm! Tôi đột nhiên đóng cửa lại, khóa lại!

Tôi đem Bác Sinh nhốt ngoài cửa phòng, cũng giống như đem mình nhốt vào ngõ cụt, sau đó, tôi thế mà lại không biết nên làm sao bây giờ! Phòng lớn như thế, nhưng không có điện thoại, tôi không có cách nào báo cảnh sát! Tôi chạy đến bên cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ lắp cửa sổ chống trộm, tôi vốn cũng không leo ra ngoài được!

“Lộ Lộ, sao vậy? Cửa đóng được sao?” Bác Sinh đã ở bên ngoài vặn nắm tay: “Sao không mở được rồi? Lộ Lộ, mở cửa!”. ngôn tình hoàn

Bác Sinh kêu tôi mở cửa, đồng thời vặn nắm tay, gõ cửa, tôi nghe động tĩnh bên ngoài lại tới càng lớn, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, tôi đi lục ngăn kéo, hi vọng cũng có thể tìm được các loại vũ khí phòng thân như dao —— bên ngoài Bác Sinh đang kêu: “Lộ Lộ, sao em không nói chuyện, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Đùng!

Anh ấy bắt đầu xô cửa!

Đông! Lại một cái!

Tôi gấp sắp khóc rồi!

Rầm! —— cửa rốt cuộc bị đụng mở!

Tôi núp ở bên cửa, nhìn Bác Sinh theo cửa đi vào trong mà nhào đến, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi giơ cái kéo tìm được lên, nhắm mắt lại dùng hết sức lực đâm qua!

“Phốc!”

Cái kéo bén nhọn đâm vào lưng Bác Sinh, tôi nhìn anh ấy dừng lại ở đó, lập tức ngã quỵ xuống phía trước.

Tôi trệ vài giây đồng hồ, lập tức chạy ra bên ngoài!

Trên đường cái vùng ngoại ô không có một ai, tôi liều mạng chạy đến cuối đường đường cao tốc, gió thật to, tôi nghe thấy tiếng mình thở hồng hộc hồng hộc đang vang ở bên tai, lúc này, xa xa, tôi ta nhìn thấy phía trước có bóng người!

Có người đến?

“Này!” Tôi há miệng gọi, nhấc chân liền chạy tới hướng người kia —— ai ngờ, tôi mới chạy hai bước, eo liền bị người đột nhiên cản ôm lấy từ phía sau lưng, cùng lúc đó, miệng của tôi cũng bị người vững vàng bưng kín!

“Ô!” Tôi ra sức giãy dụa, ai ngờ người áp chế tôi mở miệng: “Hàn Lộ, đừng ầm ĩ, là tớ!”

Âm thanh này quá quen thuộc, tôi vừa nghiêng đầu —— vậy mà thật sự nhìn thấy Trần Kỳ!

Tôi lập tức kích động, nói: “Trần Kỳ, sao cậu lại ở đây? Tớ cứ nghĩ cậu xảy ra chuyện chứ!”

“Tới đây!” Trần Kỳ lôi kéo tôi núp ở trong bóng tối, tôi nhìn trên đường cái, một chiếc xe đạp đạp vào một đầu lối rẽ khác, lúc này Trần Kỳ nói: “Cậu cũng biết rồi?”

Tôi nói: “Tôi nhìn thấy cậu ngã trong phòng khách. Đúng rồi, tớ nhìn thấy cậu chảy máu, vết thương của cậu ở đâu?”

Trần Kỳ nói: “Ở trên đầu. Nhưng mà không có việc gì, bị thương ngoài da.” Còn nói: “Tớ bị cậu ấy đánh ngất xỉu, tỉnh lại phát hiện mình bị nhốt ở trong xe, máy điều hòa mở rất lớn, là Kim Bác Sinh! Bởi vì tớ hỏi cậu ấy chuyện thuốc, cậu ấy muốn giết tớ diệt khẩu! Chuyện đứa bé chính là do cậu ấy làm! Thật không nghĩ tới cậu ấy đáng sợ như vậy! May mắn tớ tỉnh sớm, đập kiếng xe, nếu không hiện tại có lẽ đã mất mạng! Tớ nghĩ đến cậu còn đang trong nhà, sợ cậu có việc, mới nhanh trở về tìm cậu!

Tôi nói: “Tớ cũng là xém chút nữa, anh ấy cũng cầm dao rồi!”

Trần Kỳ nói: “Dao? Vậy sao cậu chạy ra được?”

Tôi thở dài một hơi: “Tớ dùng cái kéo đâm anh ấy.”

Trần Kỳ trợn to mắt: “Cậu ấy chết rồi?”

Tôi nói: “Không… có đâu ha.”

Tôi nói: “Trần Kỳ, chúng ta đi báo cảnh sát đi!”

Trần Kỳ nhìn tôi, nói: “Không được! Chúng ta phải trở về! Nhanh lên!”

Tôi bị Trần Kỳ kéo chạy theo hướng biệt thự, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Kim Bác Sinh đã đang ở trong phòng khách, đang nằm rạp trên mặt đất, trong tay nắm lấy ống nghe điện thoại.

Trần Kỳ bước một bước dài đi tới, một cước đá anh ấy ngã lăn, sau đó nhét vào trong miệng anh ấy, trói hai tay của anh ấy lại!

Kim Bác Sinh kêu ô ô, tôi có chút hốt hoảng nhìn về phía Trần Kỳ, nói: “Chúng ta đây là muốn làm gì?”

Trần Kỳ nói: “Biết vì sao vừa rồi tớ không cho cậu báo cảnh sát không?”

Tôi nói: “Vì sao?”

Trần Kỳ nói: “Bởi vì chúng ta không có chứng cứ! Báo cảnh sát vô dụng!”

Tôi lắc đầu nói: “Làm sao không có chứng cứ, tớ và cậu không phải chứng cứ sao? Tớ nhìn thấy anh ấy làm cậu bị thương, anh ấy còn cầm dao muốn tớ…”

Trần Kỳ nói: “Nói miệng vô căn cứ! Chúng ta không có chứng cứ mang tính thực chất! Cậu hiểu đây là ý gì không? Chính là cậu biết cậu ấy làm chuyện xấu, cậu ấy cũng biết cậu biết, cậu lại không làm gì được cậu ấy, cảnh sát cũng không làm gì được cậu ấy, các cậu còn là vợ chồng, phải sinh sống với nhau! Cậu suy nghĩ một chút, bây giờ cậu ấy đã cầm dao với cậu, cậu còn dám cùng dạng người này ở cùng một chỗ sống hết đời sao?”

Tôi sững sờ nhìn Trần Kỳ, Trần Kỳ nói tiếp: “Hơn nữa cậu dùng cái kéo đâm cậu ấy, cậu nói cậu là tự vệ, cậu ấy muốn nói cậu là giết người thì làm sao bây giờ? Coi như cảnh sát tin cậu là tự vệ, hiện tại tự vệ quá mức cũng phải phán hình cậu hiểu không? Cậu nói cậu ấy vừa rồi gọi điện thoại làm gì? Nói không chừng chính là muốn báo cảnh sát bắt cậu!”

Tôi nói: “Vậy, cậu nói làm sao bây giờ?”

“Để tớ nói.” Trần Kỳ nhìn tôi, dừng lại một chút nói: “Nếu như chúng ta muốn an toàn, người tên Kim Bác Sinh này, nhất định phải biến mất trên thế giới này!”

Tôi nghe được tâm run lên, nói: “Cậu nói là?”

Trần Kỳ nói: “Tớ nói là, không bằng thừa dịp bây giờ cậu ấy bị thương, dứt khoát, giết cậu ấy đi!”

Nói xong, vậy mà lại cầm dao gọt trái cây cán dài trên bàn trà lên!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.