Bé Gái Mồ Côi

Chương 5



Hai tuần sau là ngày tôi xuất viện.

Trần Kỳ lái xe đến giúp đỡ. Tôi vẫn còn đang hãm sâu vào đau buồn khi mất đi đứa bé, trên đường đi, ba người chúng tôi đều lặng yên không nói.

Lái xe vào tiểu khu, lại có hai cảnh sát đang đợi trước cửa nhà.

Tôi có chút không vui: “Lại có chuyện gì nữa? Ở bệnh viện đều hỏi bao nhiêu lần rồi, sao còn đuổi tới nhà nữa?”

Bác Sinh kéo kéo tay của tôi, hỏi: “Hai vị có chuyện gì không?”

Một người cảnh sát nói: “Anh là Kim Bác Sinh nhỉ, có vụ án, mời anh đi đến cục hỗ trợ điều tra một chút.”

Bác Sinh nhìn tôi một chút, Trần Kỳ vội vàng nói: “Có việc thì cậu đi làm đi, hôm nay tớ không có việc làm, trong nhà có tớ trông rồi.”

Bác Sinh cảm kích vỗ vỗ vai Trần Kỳ, lại nói với tôi: “Ngoan, em ở nhà nghỉ ngơi đi, chẳng qua chỉ là lặp lại một lần nữa, đi có xíu là về rồi.”

Bác Sinh đi với cảnh sát. Tôi kìm nén bực bội trong lòng, vừa vào cửa liền quăng túi lên ghế sô pha, quát: “Hỏi bao nhiêu lần rồi, có để yên không hả!”

“Tớ biết việc cứ để các cậu nhớ lại chuyện này khiến cậu khó chịu trong lòng.” Trần Kỳ còn nói: “Nhưng mà, tớ cảm thấy hai cảnh sát vừa mới kêu Bác Sinh đi không phải vì chuyện tai nạn ô tô.”

Tôi nhìn cậu ấy.

Trần Kỳ nói: “Hai cảnh sát vừa rồi đều có giọng nơi khác, cậu không phát hiện ra sao?”

Tôi sững sờ: “Là người bên ngoài, vậy thì sao?”

Trần Kỳ: “Tớ cũng chỉ là suy đoán, người bên ngoài làm cảnh sát không có gì, nhưng hai cảnh sát tới đây đều là người bên ngoài, hơn nữa đều cùng một giọng địa phương, chứng minh cái gì?”

“Chứng minh cái gì? Chứng minh bọn họ là đồng hương?”

“Đúng! Là đồng hương! Ý của tớ là, bọn họ là cảnh sát tới cùng một nơi! Cảnh sát vùng khác!”

“Cảnh sát vùng khác? Ý cậu là?”

“Cậu không cảm thấy khẩu âm của bọn họ quen tai sao?”

Tôi lập tức tỉnh ngộ: “A! Giọng bọn họ không phải là khẩu âm của quê Bác Sinh sao? Cậu nói là cảnh sát bên quê nhà anh ấy cũng chạy tới hả?”

Ngẫm lại còn nói: “Nhưng mà không phải cảnh sát của chúng ta đã nhận vụ án này rồi sao? Không đúng, Trần Kỳ, cậu vừa nói rằng họ không đến vì vụ tai nạn xe hơi? Vậy thì đến để làm gì?”

Trần Kỳ nhìn tôi, ngừng một hồi mới nói: “Thực ra, có chuyện này tớ nghĩ lâu rồi, vẫn cảm thấy nên nói cho cậu biết.”

Tôi nói: “Cậu nói đi, chuyện gì vậy?”

Trần Kỳ thở ra một hơi, nói: “Ngày cậu xảy ra chuyện, không phải trước đó cậu có nói với tớ chuyện ảo giác sao, sau đó tớ có liên hệ với bác sĩ tâm lý, cậu biết người ta nói gì với tớ không?”

Tôi nói: “Nói gì?”

Trần Kỳ nói: “Người ta nói chuyện cậu ở tầng hai thấy người không có mặt đó, người ta không thể chắn chắc, nhưng mà cậu nói lần đầu tiên cậu thấy người không có mặt là vào buổi tối, cậu nhìn thấy cô ta cùng lên lầu với Bác Sinh đúng không?”

Tôi nói: “Đúng vậy, thì sao?”

Trần Kỳ nhìn tôi: “Bác sĩ đó nói với tớ, nếu như cậu nói là thật, vậy thì có thể không phải cậu tự sinh ra ảo giác, mà là có người chỉ dẫn cậu thấy được cảnh đó.”

Tôi nghe được giật mình: “Chỉ dẫn? Nghĩa là sao?”

Trần Kỳ nói: “Bác sĩ đó rất có nghiên cứu với thuật thôi miên.”

Đối với câu trả lời không tính là chính diện này của Trần Kỳ, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, lập tức tôi lắc đầu nói: “Cậu nói là… Không, không thể nào đâu, Bác Sinh sẽ không làm thế với tớ đâu…”

Trần Kỳ nói: “Tớ cũng không tin Bác Sinh là loại người này! Nhưng mà cậu xảy ra chuyện như vậy, làm bạn bè, sao tớ có thể không lo lắng đây? Cho nên, cậu cứ coi như tớ tự tác chủ trương đi, mấy ngày trước, tớ cố ý nhờ một người bạn ở thành phố phía Nam giúp đỡ, điều tra chuyện trong nhà của quê Bác Sinh tra một chút.”

Tôi nói: “Cậu điều tra Bác Sinh?”

Trần Kỳ nói: “Chúng ta quen biết Bác Sinh nhiều năm như vậy, chuyện quê nhà của cậu ấy vẫn luôn là ẩn số, không chỉ với người bạn là tớ này, ngay cả cậu, cậu ấy cũng luôn nói năng thận trọng, cậu không cảm thấy kỳ quái sao?”

Tôi cúi đầu xuống: “Thế thì, cậu tra được cái gì rồi?”

Trần Kỳ nói: “Chuyện khác không nói, cậu nói cháu gái của Bác Sinh, chính là con của chị Bác Sinh, không có người này!”

“Cái gì?” Tôi kinh hãi.

Trần Kỳ gật đầu với tôi: “Lúc đó tớ đã hỏi rất nhiều lần, đáp án đều là chị gái của Bác Sinh không có con ruột, chỉ từng có một đứa con riêng. Sau khi cô ấy ly hôn, con riêng cũng bị chồng trước mang đi, chính là thằng bé mà ngày đó bắt cóc cậu.

Không sai, cảnh sát cũng đã nói, bắt cóc tôi là một đôi cha con, người đàn ông đó chính là người gọi điện thoại đe dọa cho tôi – anh rể trước của Bác Sinh.

Tôi nhớ tới, trước đó cảnh sát đến tra hỏi, Bác Sinh nói với tôi không muốn nhắc tới Kim Hồng, ý của Bác Sinh là chuyện này không liên quan tới Kim Hồng, con bé vẫn còn đang đi học, không nên khiến con bé liên lụy vào vụ án này. Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, nghe theo anh ấy. Bây giờ Trần Kỳ vừa nói như vậy, tôi chợt phát hiện, sự tồn tại của Kim Hồng vẫn luôn là lời nói một phía của Bác Sinh, tôi căn bản cũng chưa từng thật sự gặp con bé, chẳng lẽ thật sự như Trần Kỳ nói, vốn không có người này? Nếu như trên đời này vốn không có Kim Hồng, tại sao Bác Sinh muốn dựng lên con bé? Tôi nhớ tới cảnh lần đầu tiên nhìn thấy người không có mặt đáng sợ ấy, đó thật sự là do Bác Sinh thôi miên tôi sao? Tại sao Bác Sinh muốn hù dọa tôi như vậy?

Đầu óc của tôi có chút hỗn loạn, bỗng nhiên tôi nhớ tới một việc, tôi nói: “Không, Trần Kỳ, người đàn ông bắt cóc tôi từng gọi điện thoại đến, luôn mồm nói muốn tìm Kim Hồng! Là có người tên Kim Hồng này! Nhất định là cậu nhầm rồi!”

Trần Kỳ nhìn tôi: “Cậu không có nghe rõ lời của tớ mới vừa rồi hả, tớ nói là Bác Sinh không có cháu gái, tớ cũng đâu có nói không có người tên Kim Hồng này!”

Tôi nghi hoặc nhìn cậu ấy, Trần Kỳ chấm một chút nước trà, ở trên bàn trà viết một chữ —— Hồng.

Hồng?

Kim Hồng?

Mí mắt tôi giật giật, tôi nhìn vào mắt Trần Kỳ, Trần Kỳ nói: “Ngay từ đầu, tớ cũng giống như cậu, cho là Hồng trong màu hồng, nếu như là Hồng trong màu đỏ, Kim Hồng khiến cho người ta cảm giác đây chính là tên của con gái, nhưng nếu như là Hồng trong hùng vĩ (*) thì sao?”

(*) Hùng vĩ (宏伟) /hóngwěi/

Tôi nói: “Cậu nói là, Kim Hồng thật ra là nam?

Trần Kỳ xóa chữ “Hồng” kia đi, lời kế tiếp khiến cho tôi giật nảy cả mình: “Chắc cậu không biết, Kim Bác Sinh không phải là tên gốc của Bác Sinh đi.”

Răng của tôi xém chút cắn trúng đầu lưỡi, tôi nói: “Ý của cậu là Bác Sinh chính là…”

Trần Kỳ gật đầu: “Tên trước khi thi đại học của Bác Sinh là Kim Hồng. Không có cháu gái nào hết, Bác Sinh chính là Kim Hồng.”

Chân tướng này khiến cho tôi cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng chuyện Trần Kỳ nói tiếp theo lại càng vượt quá dự đoán của tôi, Trần Kỳ nói: “Trước kia Bác Sinh nói với chúng ta là cha mẹ của cậu ấy đã sớm bệnh chết mấy năm trước, nhưng bạn của tớ lại nói với tớ là cha mẹ của Bác Sinh cũng không phải là tự nhiên mà chết. Bọn họ là bị thiêu chết! Bạn của tớ nói vụ án năm đó ở nơi ấy vẫn rất chấn động, bởi vì là con gái nuôi phóng hỏa thiêu chết cha mẹ nuôi. Lửa là do chị gái của Bác Sinh phóng, năm đó cô ta còn chưa tròn mười tám tuổi, sau đó vào trại cải tạo.”

Tôi nghe được chuyện này, thở dài nói: “Trách không được Bác Sinh vẫn luôn giấu diếm tớ, loại chuyện trong nhà này cũng không vẻ vang gì.”

Trần Kỳ gật đầu, còn nói: “Hơn nữa, hai người đó cũng không phải cha mẹ ruột của cậu ấy.”

Tôi nói: “Cái gì?”

Trần Kỳ nói: “Bác Sinh cũng là do đôi vợ chồng đó nhận nuôi. Nói rõ hơn là, Bác Sinh và chị gái của cậu ấy đều là do đôi vợ chồng đó lừa đến! Chị gái của Bác Sinh không có bị xử nặng, cũng là do cô ta khai ra hai vợ chồng này là bọn buôn người, lừa bán trẻ em nhiều vô cùng! Đồng thời hai vợ chồng này vẫn luôn ngược đãi con cái nhận nuôi, chị gái của Bác Sinh thực sự không chịu nổi, mới có thể phóng hỏa!”

Trần Kỳ thở dài nói: “Thật ra, Bác Sinh thật đáng thương. Cậu ấy không muốn thừa nhận chính mình là Kim Hồng, tớ nghĩ cũng bởi vì cậu ấy chỉ muốn thoát khỏi đoạn quá khứ này.”

Tôi nghe, tay không tự chủ sờ lên bụng, trong bụng từng tồn tại tiểu sinh mệnh khiến cho Bác Sinh trân trọng như vậy, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà Bác Sinh vẫn luôn ngóng trông có người thân chân chính.

Nhưng mà bây giờ…

Mũi của tôi lại bắt đầu chua xót.

Lúc này Trần Kỳ nói: “Tớ nghĩ, hai cảnh sát vừa mới tìm cậu ấy, có lẽ là để điều tra vụ án năm đó cha mẹ nuôi của cậu ấy.”

Thấy tôi không hiểu, còn nói: “Thì là hôm qua, người bạn ở thành phố phía Nam mà tớ nhờ kia, nhớ tới tớ từng hỏi chuyện nhà của Bác Sinh, nên gọi điện thoại nói cho tớ biết một việc, nói là có người viết thư nặc danh đến thành phố, nói vụ án năm đó của chị gái Bác Sinh là oan giả án sai, khiến cho người ta ngồi tù oan, hại chết người. Bác Sinh có nói với cậu không, chị gái của cậu ấy là tự sát!”

Tôi lắc đầu: “Không có!”

Trần Kỳ nói: “Tớ cũng mới biết chuyện này vào hôm qua, tớ nghĩ đến chỉ bằng một lá thư cảnh sát nơi nào sẽ tra lại bản án cũ? Hơn nữa Bác Sinh không muốn người ta biết chuyện trước kia của cậu ấy, tớ đang do dự có nên nói chuyện này với cậu ấy không, ai biết vừa rồi lại gặp hai người cảnh sát kia ở cổng.”

Tôi nhìn Trần Kỳ, trầm mặc không nói.

Trần Kỳ vỗ vỗ: “Cậu đừng lo lắng, vụ án bao nhiêu năm trước, tớ nghĩ chẳng qua chỉ là hỏi một chút mà thôi. Tớ cũng là sợ cậu đoán mò, nên mới cho cậu biết rõ ngọn nguồn. Bác Sinh chắc chắn là sẽ cái gì cũng không nói cho cậu biết, nhưng có một số việc, cậu cũng biết đấy, có giấu cũng giấu không nổi.”

Tôi gật gật đầu: “Trần Kỳ, cảm ơn cậu.”

Trời tối, Bác Sinh còn chưa quay về. Thân thể của tôi vẫn còn rất yếu ớt, cho dù Trần Kỳ nhiều lần kêu tôi đi nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn kiên trì ngồi ở ghế sô pha đợi Bác Sinh.

Tôi rất lo lắng.

Sau khi xảy ra chuyện, Bác Sinh nói với cảnh sát, bởi vì chị gái chết rồi, tiền trong nhà và bất động sản đều để lại cho anh ấy, anh rể trước không có kiếm được một phần chỗ tốt, trong lòng không cam lòng, đến chỗ làm của anh ấy quậy, chuyện này trong chỗ làm có rất nhiều người đều có thể làm chứng. Có lẽ là ở chỗ làm của anh ấy không chiếm được lợi, anh rể trước đem mũi nhọn nhắm ngay vào tôi, muốn mang tôi đến áp chế Bác Sinh, thế là có một màn bắt cóc ở bệnh viện.

Bác Sinh nói có lẽ là sự thật, nhưng sự thật này, cùng với ngày tôi ở trong xe van nghe được lại không giống nhau.

Ban đầu, tôi đã không nhớ rõ, hoặc là cũng không phải không nhớ rõ, chẳng qua là tình huống lúc đó khiến cho tôi quá sợ hãi, không muốn nghĩ đến.

Nhưng mà, hôm nay trải qua nói chuyện với Trần Kỳ, tôi bỗng nhiên liền nhớ ra rồi, ngày đó trong xe, người đàn ông kia từng nhắc đến, người đàn bá thôi vừa chết, Bác Sinh liền không trả tiền, còn nói, trong tay anh ta có nắm thóp của Bác Sinh.

Hình như anh ta và Bác Sinh có ân oán, cũng không phải là bởi vì di sản, mà là anh ta nắm thóp của Bác Sinh, anh ta là anh rể trước của Bác Sinh, người đàn bà thối đã chết trong miệng anh ta, có khả năng rất lớn chính là chị gái Bác Sinh. Anh ta nói chị gái Bác Sinh vừa chết, Bác Sinh liền không trả tiền nữa? Như vậy lúc chị gái còn sống, Bác Sinh vẫn luôn đưa tiền sao? Tại sao phải cho tiền? Bởi vì cái nhược điểm đó? Rốt cục là nhược điểm gì khiến cho anh ấy vẫn luôn bị người khác quản chế?

Không tự chủ được, tôi liền nghĩ tới vụ án của cha mẹ nuôi anh ấy. Cha mẹ nuôi anh ấy là bọn buôn người, ngược đãi trẻ em, cho nên chị gái của anh ấy phản kháng phóng hỏa! Nhưng mà bây giờ, xuất hiện ý kiến vụ án này oan giả án sai, Trần Kỳ cũng nói cảnh sát sẽ không chỉ bằng một lá thư liền tra lại bản án cũ, nhưng cảnh sát hết lần này tới lần khác đều đến điều tra, hơn nữa còn mang Bác Sinh đi…

Chẳng lẽ nói…

Sẽ không!

Tôi nói với chính mình không nên nghĩ Bác Sinh như vậy, nhưng tôi lại tiếp tục suy nghĩ miên man về chuyện này một cách không thể khống chế được, càng tiếp tục nghĩ, tôi càng cảm thấy kinh hồn táng đảm…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.