Bé Cưng Muốn Ly Hôn

Chương 49: Đút cháo



Không nghe thấy tiếng trả lời, Lục Phong cuống cuồng cả lên, đến khi trợ lý nhắc nhở mau đem Vu Khiết vào bệnh viện thì gã mới hoàn hồn trở lại, ba bước thành một bước lập tức đưa cô rời khỏi đây.

“Cục cưng em đừng sợ, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.”

Vu Khiết ở bệnh viện kiểm tra toàn thân, chỉ có vùng bụng bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến xuất huyết cần phải kịp thời chữa trị, còn những chỗ khác chỉ bị xây xát nhẹ không đáng lo ngại. Lục Phong nghe theo lời bác sĩ, quyết định cho cô ở bệnh viện tĩnh dưỡng một thời gian.

Trong khoảng thời gian Vu Khiết hôn mê, Lục Phong không chịu đi làm, gã trở về căn hộ lấy một vài bộ quần áo của hai người đem đi, sau đó túc trực tại bệnh viện toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô.

Lục Phong chờ Vu Khiết tỉnh dậy thật lâu, gã cũng không dám rời khỏi cô nửa bước, bởi gã sợ cô sẽ bất chợt biến mất. Cứ như vậy suốt một tuần, ngay cả cạo râu gã cũng không thèm cạo, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mấy ngày chưa tắm, bộ dạng ngày càng tiều tụy đâu còn dáng vẻ Lục tổng soái khí bá đạo ngày xưa.

Vu Khiết cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, chờ đến khi mở mắt tỉnh dậy mới nhận ra mình đang ở bệnh viện. Cô nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, cảm nhận được ánh nắng chan hòa chói mắt ngoài kia, thầm nghĩ không ngờ cô vẫn còn sống.

Ngày hôm đó Vu Khiết bị Triết Khẩn đánh đập không thương tiếc, khoảnh khắc cô nhìn thấy Lục Phong xuất hiện, dù lý trí cho rằng hai người đã sớm kết thúc nhưng thực chất sâu bên trong trái tim này vẫn khao khát có được gã.

Nghe thấy tiếng cửa được mở ra, Vu Khiết nhìn thấy Lục Phong lành lặn đang đi tới, kéo ghế ngồi trước giường nhìn cô, hồi lâu mới hỏi, “Tỉnh rồi?”

Vu Khiết bấy giờ mới để ý dáng vẻ thảm hại của người trước mặt, Lục Phong trông tiều tụy hẳn đi, đôi mắt nhuốm đầy tơ đỏ như nhiều ngày chưa ngủ, râu ria mọc lởm chởm không giống Lục tổng lịch lãm mà mọi người vẫn thường hay ca tụng.

Nhìn đối phương đủ rồi Vu Khiết liền dời mắt sang chỗ khác, ngược lại, Lục Phong còn ân cần hỏi han, “Em hôn mê nhiều ngày làm anh lo lắng lắm, biết không? Bây giờ có đói bụng không? Anh có nấu cháo thịt bằm em thích ăn, đợi anh đổ ra bát rồi đút em ăn cho khỏe nhé.”

Vu Khiết chưa kịp trả lời đã thấy gã nhanh tay múc cháo ra bát. Cô muốn nói không cần nhưng miệng lưỡi lại khô khốc, chỉ có thể ê a vài tiếng.

Lục Phong cho rằng cô đang khát nước “A!” một tiếng rồi chạy vụt ra ngoài. Gã đi khỏi phòng bệnh rồi tựa vào bức tường gần đó, gã nhanh chóng bỏ đi lớp mặt nạ đang tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra kia, khó khăn thở dốc. Từ sau vụ bắt cóc ngày hôm đó, gã như một xác chết không hồn, không ăn không uống, tinh thần lẫn thể xác đều trở nên kiệt quệ.

Suốt mấy ngày nay, Lục Phong đều ở bên cạnh Vu Khiết, cảm giác nhìn người mình yêu nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh khiến gã khó chịu đến không thể thở nổi, gã sợ sẽ một ngày nào đó cô không thể tỉnh lại nữa.

Lục Phong trấn tĩnh bản thân trở về với bộ dáng Lục tổng không chuyện gì là không thể làm được kia, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới đi lấy nước. Gã cẩn thận mở cửa bước vào, lộ ra vẻ tươi cười đi đến.

Vu Khiết nãy giờ vẫn ngồi nằm ở trên giường bệnh ngẩn ngơ, thấy Lục Phong cũng chẳng thèm động đậy. Gã nhìn cô nở nụ cười lấy lòng, “Uống miếng nước rồi ăn cháo.”

Vu Khiết im lặng không trả lời, gã cũng không bận tâm, chủ động đút nước cho cô, sau đó liền bưng tô cháo nóng hổi thổi thổi đưa tới bên miệng cô, nhẹ nhàng yêu cầu, “Há miệng ra nào!”

Vu Khiết chẳng buồn chống cự nữa, mở miệng ra để cho gã đút, động tác vô cùng thuần thục. Cô nhìn gã cúi đầu thổi cháo lại nhớ tới những tháng ngày khó khăn khi hai người sống chung khi xưa, hồi đó phải ở trong một căn phòng thuê giá rẻ nên điều kiện sinh hoạt đầy bất cập khó khăn.

Một tiểu xấu xí từ bé đến lớn bị mọi người hắt hủi, gia đình ghẻ lạnh, sức khỏe so với thiếu niên đồng trang lứa đều yếu hơn, vì vậy ở khoảng thời gian đó Vu Khiết rất hay đổ bệnh, nhất là vào những lúc chuyển mùa. Lúc ấy cũng giống như bây giờ, Lục Phong sẽ nấu món cháo thịt bằm đút cô ăn đến no nê rồi pha cho cô một ly chanh mật ong ấm áp.

Lục Phong đem muỗng cháo đã được thổi nguội đưa đến bên miệng vợ nhỏ, thấy cô vẫn chưa chịu mở miệng để gã đút, ánh mắt dịu dàng nhìn cô nở nụ cười hỏi han, “Sao vậy? Cháo ăn không ngon ư?”

Vu Khiết vội vàng lắc đầu, Lục Phong nhìn hành động đáng yêu của cô lập tức cười ha hả. Cô ngẩn ngơ nhìn gã cười khúc khích, cảm thấy gã cười rất đẹp, rất dễ nhìn.

Vu Khiết được đút cháo ăn đến no căng cả bụng, lúc này mới thấy trong người khỏe hơn được một chút, thân thể rệu rã do không cử động nhiều ngày dần hồi phục trở lại.

Đút vợ nhỏ ăn no xong, Lục Phong cầm khăn giấy lau đi vết cháo còn sót lại bên miệng cho cô, sau đó nghiêm túc nói, “Em đừng lo, lão khốn nạn Triết Khẩn chắc chắn sẽ ở tù mọt gông. Anh đã sắp xếp cho người ở đó theo dõi nhất cử nhất động của lão, lần này nhất định sẽ không còn đường trốn thoát.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.