Những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời dần biến mất cùng ánh trăng , Tư Gia Di vui vẻ đi tìm Phó Dĩnh
Trước đó Phó Dĩnh còn khoe với cô rằng đã lấy được vé mời xem lễ trao giải liên hoan phim từ Quý Khả Vi . Khoảng mười phút nữa sẽ chính thức bắt đầu , Tư Gia Di lúc này thở phào chạy tới , khán đài bấy giờ tràn ngập người ngồi . Phó Dĩnh nhìn thấy cô , không ngừng kêu lên :”Mặt của cậu sao rồi ?!”
“Phó đạo diễn vừa mới gia tăng thêm màn tát tai vào trong kịch bản” Đây là chuyện thường ngày như cơm bữa , cô tiếp tục trình bày :”Đã bôi thuốc rồi , chắc ngày mai sẽ hết sưng”
Phó Dĩnh nghe thấy , trong lòng chua xót lẫn lộn , tỉ mỉ quan sát , sau đó thở dài:”Hay là cậu xin chuyển về làm việc bên trong hậu trường giống như tớ đi , không sợ phải khổ cực nữa”
Tư Gia Di chỉ mỉm cười , trong lòng trở nên do dự . Lúc này , đột nhiên khán giả yên lặng lạ thường
Mọi người nhìn về phía khán đài , liên hoan phim chính thức khai mạc , khó trách mọi người nín thở chờ đợi ngày này
“Cô ấy so với chúng ta vào trễ hơn đến nửa năm , làm sao có thể leo lên vị trí như thế ?!” Lời nói có chút thương tâm , lấn át phía sau là tiếng reo hò của fan hâm mộ
***
Lễ hội liên hoan phim diễn ra rất thành công , theo sau là buổi tiệc chúc mừng một dàn ngôi sao lớn nhỏ , chỉ mới mười phút mà cô đã muốn rời khỏi đây
Chưa đầy bao lâu trời đã đổ cơn mưa , bao nhiêu cảm xúc dâng trào vì thần tượng của mình , các fan hâm mộ bắt đầu la to tên nữ diễn viên An Khả . Quý Khả Vi đại diện công ty , đứng lên đưa ly kính rượu mọi người
Tầng cao nhất ở buổi tiệc này cực kỳ sang trọng , có thể nhìn thấy mưa rơi ngoài cửa , bên trong toàn là rượu ngon , kèm theo các món ăn thượng hạng . Phó Dĩnh chậc chậc cảm thán:”Chừng nào thì cậu mới được đại diện công ty để bước lên thảm đỏ như những ngôi sao kia đây ?! Hay là đem những người cản trở trước mắt đạp cho một phát , không chừng có thể thay thế vị trí !”
Người ta có câu , “Tam Vô Sản” , vô cường lực , vô đạo , và vô kim chủ , cả ba thứ này cô đều không có —— Tư Gia Di uống xong ly rượu sâm banh trong tay , cầm lấy túi xách:”Sau này có những buổi tiệc như vậy , đừng kéo tớ đến đây nữa , thế này khác nào tự mình chịu đựng kích động”
[*] Vô cường lực : hay còn gọi là do kinh tế của công ty khó khăn , không đáp ứng nổi việc dùng tiền lăng xê diễn viên
[**] Vô đạo : thiếu người dẫn dắt vào chốn nghệ thuật , hay còn gọi không có đạo diễn nâng đỡ
[***] Vô kim chủ : không có ông chủ chống lưng
Phó Dĩnh hậm hực đuổi theo.
Hai người không mang theo dù , lại đón không được xe , chốc lát đã ướt sũng
Một chiếc taxi cách đó không xa lái tới , cô kéo Phó Dĩnh chạy đi . Người bị kéo vô cùng lo sợ , trên miệng lắp ba lắp bắp:”Này , cậu kéo chậm một tý , coi chừng xe !”
“Két ——” Tiếng thắng xe dừng lại , Tư Gia Di sợ hãi dừng ngay giữa lộ
Ánh đèn pha xuyên thấu màn mưa chiếu vào trên người cô , Phó Dĩnh vội vàng kéo Gia Di về , nhường đường cho xe qua
Xe chậm rãi chạy qua các cô , ngừng hẳn lại . Cửa xe hạ xuống , họ nhìn thấy được. . . . . . là Quý Khả Vi ?!
Càng không thể tin chỉ vài lần gặp mặt cùng với Phó Dĩnh , Quý Khả Vi đã lịch sự mời họ lên xe:”Đã trễ thế này , không đón được xe ?! Đi đâu ?! Tôi tiễn các cô một đoạn”
Gia Di và Phó Dĩnh thoáng chốc thành kẻ quá giang
Thì ra trên xe vẫn còn một người.
Người đàn ông trẻ tuổi , ngồi ở đàng kia đang ký văn kiện , khuôn mặt thờ ơ không thèm nâng lên . Không khí trở nên nặng nề , người như Phó Dĩnh gặp phải trường hợp này cũng biến thành cẩn trọng , một bên ngồi nghe Quý Khả Vi khen ngợi:”Tôi và công ty các cô PR hợp tác làm ăn cũng được mấy lần , hơn nữa kế hoạch của cô khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc !”
Phó Dĩnh lễ phép mỉm cười , quay đầu hướng phía người ngồi kế bên , giới thiệu:”Vâng , đây là bạn em , Tư Gia Di !”
Tư Gia Di vừa định đưa tấm danh thiếp của mình cho Quý Khả Vi , đột nhiên người đàn ông trầm mặc ban nãy đưa mắt nhìn lên . Ánh mắt vô cùng . . . . . .
Người đàn ông nhận lấy tấm danh thiếp .
“Tư-Gia-Di ?!” Hắn đọc tên cô , chậm chạp , trầm thấp , mang ít nghi hoặc
Ba người phụ nữ trong xe đều tỏ ra sửng sốt
Người đàn ông cùng Gia Di trao đổi danh thiếp . Phó Dĩnh liếc thấy tên tuổi anh ta ở trên danh thiếp , nhất thời đôi mắt trợn tròn , lưỡng lự lặng lẽ nghiêng đầu , đối mặt với Tư Gia Di , phát âm ngầm trên miệng , ý bảo : Diêu Tử Chính ?!
Là thật ư ?! Không ngờ bọn họ lại có cơ hội gặp được nhân vật truyền thuyết – Diêu Tử Chính.
***
Cầm tấm danh thiếp trên tay , cô đang phân vân không biết xử trí thế nào ?!
Phó Dĩnh đề nghị cô tự đề cử mình , nhưng cô không có dũng khí tiến thêm một bước
“Anh ta chính là người có quyền lực địa vị xã hội , từ phẩm chất cho đến nguồn tài chính đều hội tụ đầy đủ . Một ông chủ lớn phía sau hậu đài , từng nâng đỡ không ít nghệ sĩ trở nên nổi tiếng . Đây là một cơ hội tốt , cậu nhất định không được bỏ qua !”
“Chờ tớ hoàn thành vai diễn hiện tại rồi tụi mình nói sau”
Một miếng bánh khổng lồ , một cạm bẫy to đùng đang rình rập , phải chăng nên suy nghĩ kỹ ?! Phần diễn của cô cũng gần xong , cuối cùng phải đến studio một chuyến , tiếp đó thực hiện nghĩa vụ lính mới , bưng trà , rót nước , đưa bánh ngọt . Khi cô mở cửa phòng đi vào , còn chưa kịp hiểu chuyện gì , đã nghe đạo diễn khen ngợi:”Mấy ngày trước cô diễn không tệ !”
Tư Gia Di mỉm cười nói cám ơn
Nhân viên công tác cầm hoa vào phòng , mùi hương ngày càng gần hơn , hướng phía Gia Di đi tới . Cô đem thức uống đưa đến cho người nhân viên , trên mặt vui vẻ vô cùng:”Đến đây , uống chút đồ uống !”
Nhân viên làm việc cười tủm tỉm:”Đang tìm cô đấy !” . Nói xong liền đem hoa đưa tới
“Tìm tôi sao ?!”
“Công ty không cho người bên tiệm hoa vào đây , tôi đến để hóa đơn này cho cô ký nhận”
Tấm thẻ cắm trong bó hoa tươi , Tư Gia Di vừa ký nhận vừa mở thẻ ra ——
Diêu Tử Chính
Nét chữ vô cùng cứng cáp