Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 11: Nổi tiếng



Ngày hôm sau, Bạch Chi Âm vẫn ở nhà dưỡng thương. Ăn sáng xong, cô ngồi trong phòng khách, cầm mấy tờ báo kinh tế để xem tin tức. Đang đọc chăm chú, bất ngờ có một tờ báo được quăng thẳng tới trước mặt cô, cắt đứt dòng suy tư của cô.

Bạch Chi Âm thoáng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu Vi đang nổi giận đùng đùng, không hiểu sao mới sáng sớm mà cô ta đã phát bệnh thần kinh.

Bạch Tiêu Vi chỉ tay vào tờ báo trên chiếc bàn, nghiến răng nghiến lợi hỏi. “Con nhỏ trong đó chính là mày đúng không?”

Bạch Chi Âm nhìn theo hướng tay của cô ta chỉ. Khi ánh mắt cô chạm vào bức hình đăng ngay trên trang bìa thì lập tức ngẩn người. Bạch Tiêu Vi nói không sai, người trong bức hình chính là cô, còn nam chính lại là Thẩm Mục Phạm. Hình được chụp ngày hôm qua, ngay trước cửa Trần Kí, Thẩm Mục Phạm đang nghiêng đầu thì thầm vào tai cô.

Phải thừa nhận là cảm ứng góc máy của Thẩm Mục Phạm rất tốt. Bức ảnh này vừa có thể khiến người ta nhận ra diện mạo của anh, vừa khéo léo che lại gương mặt của cô, chỉ chừa cho độc giả thấy một bên mặt. Quan trọng nhất là từ góc độ chụp ảnh, nhìn hai người giống như là đang hôn nhau. Thảo nào mà ban biên tập lại đặt cho nó một tiêu đề thật bắt mắt: Chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị hẹn hò bạn gái bí ẩn ở đường Miếu.

Đây là tuần san có số lượng phát hành lớn nhất ở Hongkong, tin tức này lại được đăng ở vị trí bắt mắt như thế, xem ra những lời của Thẩm Mục Phạm nói sẽ nhanh chóng được ứng nghiệm: Trần Kí sẽ nổi tiếng, mà cô, e rằng còn nổi tiếng hơn.

Thấy cô khẽ mỉm cười, Bạch Tiêu Vi lập tức khẳng định sự suy đoán của mình, cô gái trong ảnh quả nhiên là Bạch Chi Âm. Điều này khiến cho cô ta hết sức tức tối. “Mày giỏi thật đấy nhỉ, không ngờ mày có thể dụ dỗ được Thẩm Mục Phạm.”

“Dụ dỗ được anh ta thì có gì đáng ngạc nhiên?” Bạch Chi Âm ngước mắt lên liếc cho cô ta một cái. “Khiến anh ta tới dụ dỗ tôi mới là có bản lĩnh, đúng không?”

“Anh ta dụ dỗ mày?” Bạch Tiêu Vi ngửa đầu lên cười. “Mày tưởng mày là ai? Có loại đàn bà nào mà anh ta chưa gặp qua, cần phải tới dụ dỗ thứ con hoang không thấy được mặt trời như mày sao?”

Bạch Chi Âm bị mắng nên khẽ nhướng mày lên. “Ai biết đâu được, có lẽ là anh ta chưa từng gặp con hoang, cho nên mới thấy hứng thú.”

Thái độ dửng dưng không biết thẹn của cô khiến cho Bạch Tiêu Vi tức đến nghẹn họng. Một lúc sau cô ta mới bình ổn được, chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng thật to. “Đồ không biết xấu hổ, đê tiện y như con mẹ mày vậy.”

Đáng tiếc, cho dù cô ta có mắng chửi khó nghe như thế nào đi nữa thì Bạch Chi Âm vẫn không hề tức giận. Cô chỉ đưa tay lên ngắm nghía móng tay mình, ung dung thong thả nói. “Thời bây giờ không sợ đê tiện, chỉ sợ muốn đê tiện mà không có vốn liếng thôi.”

Phải mất nửa phút, Bạch Tiêu Vi mới hiểu ra Bạch Chi Âm đang ngầm chê mình xấu nên tức tối đến nổi muốn vươn tay ra cào vào mặt cô. Nhưng không ngờ, còn chưa kịp tới gần thì đã bị Bạch Chi Âm nắm lấy cổ tay, quăng mạnh tới trước. Bạch Tiêu Vi chỉ cảm thấy người lảo đảo, sau đó liền nhào tới trước, cằm đập mạnh xuống bàn trà.

Nếm thấy vị máu tươi trong miệng, Bạch Tiêu Vi – người này giờ bị ngã đau tới độ ngơ ngác – mới hoàn hồn kêu trời gọi đất. Không may là lúc này mấy người Bạch Phi Dương đã đến công ty, còn người làm thì nấp sau góc tường quan sát tình hình, sau đó toàn bộ đều thức thời nấp ra nhà sau, chọn cách không nghe không thấy, để mình cô ta kêu gào trong phòng khách.

Thấy khóe miệng Bạch Tiêu Vi bị rướm máu, Bạch Chi Âm đưa hộp khăn giấy trên bàn qua cho cô ta, cố ý hỏi: “Có cần gọi xe cấp cứu giùm chị không?”

Bạch Tiêu Vi giật lấy hộp khăn giấy rồi quăng ngược trở lại. “Đừng có làm bộ tốt bụng, mày ước gì tao chết mới phải.”

Bạch Chi Âm nhanh nhẹn né qua một bên, tránh được cú ném của Bạch Tiêu Vi, sau đó tiếp tục chọc tức cô ta. “Chị sai rồi, đói với tôi mà nói, chị sống hay chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.” Nói đúng hơn, trừ Tiểu Thiên ra, sự sống chết của những người trong nhà họ Bạch đều không liên quan gì tới cô.

Đánh không lại, mắng không xong, muốn đập phá đồ đạc thì lại sợ ông nội về mắng. Bạch Tiêu Vi ôm một cục tức, cuối cùng chỉ có thể đứng đó giậm chân đành đạch, điên cuồng vò đầu bứt tóc mình.

Nhìn Bạch Tiêu Vi chạy vọt lên lầu như một con điên, Bạch Chi Âm đột nhiên cảm thấy thật ra so với Bạch Tiêu Vi, mình còn may mắn hơn nhiều. Ít nhất thì cô còn biết phải đấu tranh, biết rằng chỉ có dựa vào chính bản thân mình thì mới có được hạnh phúc. Còn Bạch Tiêu Vi, tuy bề ngoài nhìn vẻ vang hơn cô nhiều nhưng nói trắng ra, chẳng phải dựa vào nhà mẹ đẻ và nhà chồng thì mới có được địa vị đấy sao, vẫn phải trải qua những ngày nhìn sắc mặt của người khác mà sống.

Cô lắc đầu, cúi người nhặt hộp khăn giấy dưới đất lên. Khi ánh mặt chạm phải bức ảnh kia thì cô trầm tư đôi chút, sau đó móc di động ra nhắn tin cho nam chính của bức ảnh. “Nếu biết trước là sẽ bị chụp ảnh thì tôi đã ăn mặc đẹp hơn rồi.”

Thẩm Mục Phạm nhắn tin lại rất nhanh. “Không đẹp sao? Tôi thấy rất đẹp mà.”

“Vẫn có thể đẹp hơn được nữa.” Bạch Chi Âm mỉm cười nhắn thêm một tin khác. “Hơn nữa, mặt tôi nghiêng phía bên phải thì ăn ảnh hơn.”

“Vậy lần sau đổi sang phía bên phải.”

Nhìn dòng chữ trên màn hình, môi Bạch Chi Âm vểnh lên càng cao. Cô đang suy nghĩ xem phải trả lời tin nhắn như thế nào thì điện thoại lại nhận thêm một tin nhắn nữa. “Tối chủ nhật này cô có rảnh không? Tôi có một buổi dạ hội, muốn mời cô làm bạn nhảy.”

Anh chủ động mời như vậy, đương nhiên là Bạch Chi Âm rất vui. Nhưng cân nhắc đến tình hình hiện tại, cô khéo léo từ chối. “Chân của tôi chắc chưa khiêu vũ được.”

Tin nhắn được gửi đi một lúc thật lâu mà vẫn không nhận được trả lời. Bạch Chi Âm lo là Thẩm Mục Phạm sẽ hiểu lầm cô lại lạt mềm buộc chặt nên vội vã nhắn thêm một tin để giải thích. “Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi nhử anh đâu, chẳng qua tôi lo là tiêu đề trên các báo tuần sau sẽ trở thành: Chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị mê người tàn tật.”

***

Phòng hội nghị của tập đoàn Thẩm Thị đang tổ chức cuộc họp báo cáo mỗi tháng một lần.

Thẩm Mục Phạm vừa lật xem bản báo cáo trên tay, vừa nghe giám đốc bộ phận đầu tư báo cáo về tốc độ tiến triển của dự án mở mang khu Phố Đông – Thượng Hải. Điện thoại trên bàn lại sáng lên một cái, anh lặng lẽ liếc mắt qua. Khi nhìn thấy nội dung hiển thị trên màn hình thì môi bất giác cong lên.

Vương Khang – người đang báo cáo – thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng của boss thì tưởng rằng anh rất hài lòng với bài báo cáo của mình nên càng cố gắng thuyết minh. Ngay cả những chi tiết nhỏ vốn định lược bỏ cũng moi móc ra mà nói, ước gì có thể nói có vần có vẻ hơn nữa.

Nếu là thường ngày, với tính cách thích đơn giản ngắn gọn của Thẩm Mục Phạm thì sớm đã mỉm cười và cắt đứt sự thao thao bất tuyệt của anh ta. Nhưng lúc này toàn bộ sự chú ý của anh đều đặt vào tin nhắn, nên dù bên tai văng vẳng tiếng lải nhải của Vương Khang thì trong đầu vẫn đang tưởng tượng ra bộ dáng của Bạch Chi Âm khi nhắn tin nhắn này. Chắc chắn là chân mày nhíu lại, hơi quýnh quáng.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi anh càng rõ ràng. Anh lấy điện thoại, bấm một hàng chữ: “Tôi đã hiểu lầm rồi.”

Tin nhắn nhanh chóng được gửi tới. “Thật không?”

“Cô cảm thấy tôi đang nói chơi sao?” Anh hỏi ngược lại.

“Không, tôi chỉ cảm thấy với chỉ số thông minh của anh thì sẽ không dễ hiểu lầm như vậy.”

Câu này rõ ràng là giăng cho anh một cái bẫy. Nếu anh cứ khăng khăng nói mình đã hiểu lầm thì chứng tỏ trí thông minh của anh thấp hơn trong tưởng tượng của cô. Nếu nói là không hiểu lầm thì phải thừa nhận những lời mình nhắn lúc nãy là nói đùa.

Môi mỉm cười, Thẩm Mục Phạm quyết định ném vấn đề nan giải này lại cho cô. “Vậy theo cô thì tôi nên hiểu lầm hay không hiểu lầm đây?”

Lần này, một lát sau tin nhắn mới được gửi đến. “Đương nhiên là không nên rồi, nếu không tôi còn phải nghĩ cách dỗ anh nữa.”

Môi Thẩm Mục Phạm căng ra, nở một nụ cười thật tươi tắn. Anh không ngờ rằng cô cũng có những lúc ‘con gái’ như thế.

Vương Khang trên bục vẫn chẳng hay biết gì, liếc thấy boss cười càng vui vẻ thì hưng phấn tới mức muốn nhảy cẫng lên. Có điều, những người ngồi bên dưới thì bình tĩnh hơn anh ta nhiều. Có vài người đi theo Thẩm Mục Phạm đã nhiều năm nhanh chóng phát hiện ra rằng nụ cười của boss không dính dáng gì tới Vương Khang. Liên tưởng đến tin tức đọc được sáng nay, cộng với bộ dáng nhìn màn hình điện thoại rồi cười ngây ngô của boss, bọn họ không hẹn mà cùng cho ra một kết luận: có lẽ boss thật sự rơi vào bể tình rồi.

***

Mặc dù đã nói là chân bị thương nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn khăng khăng muốn dẫn cô đến tham gia bữa tiệc vào cuối tuần.

“Bây giờ phóng viên toàn Hongkong này đều đang chú ý đến tôi, cô đi với tôi chính là là cơ hội tốt nhất để được bộc lộ thân phận.” Anh thuyết phục cô. “Còn chuyện chân cô bị thương tôi sẽ tiết lộ cho báo chí biết đó là do bị trật chứ không phải tàn tật.”

“Nhưng đây là lần đầu tiên gặp người ta, tôi hy vọng mình rạng rỡ một chút, ít nhất không đến nỗi không thể bước vào sàn nhảy.” Bạch Chi Âm thành thật nói.

“Cô đứng bên cạnh tôi là đã có thể nổi bật nhất đêm đó rồi.” Thẩm Mục Phạm cười khẽ. “Về phần khiêu vũ, cô cứ yên tâm đi, sẽ có cơ hội thôi.”

Nói đến đây, Bạch Chi Âm đành phải đồng ý mang thương tật xông pha ra trận. Mặc dù ngoại miệng cô nói xấu thì cho xấu, nhưng nên sửa soạn những gì, cô đều làm không sót.

Chiều thứ bảy, cô đang đi làm đẹp thì Thẩm Mục Phạm gọi điện thoại tới, nói là có một thứ muốn đưa cho cô. Cô cho anh địa chỉ. Vừa nghe tới thẩm mỹ viện, anh bật cười. “Đừng trang điểm xinh đẹp quá, tôi sẽ có áp lực đấy.”

Bạch Chi Âm liếc vào không khí một cái. “Anh thì có gì mà áp lực, người nên hồi hộp là tôi mới phải.”

“Thế nào?” Thẩm Mục Phạm trêu cô. “Cô sợ người ta nói cô không xứng với tôi à?”

“Không.” Bạch Chi Âm thở dài. “Tôi lo những anh chàng khác không đếm xỉa tới tôi.”

Thẩm Mục Phạm ngẩn ra, sau đó lập tức nhớ tới mục đích thật sự của cô. Nghĩ đến việc cô chăm chút tỉ mỉ để câu được một chàng trai tốt thì trong lòng anh không khỏi nảy sinh một cảm giác khác thường.

Thấy thợ làm đẹp đang mang mặt nạ tới, sợ lát nữa không thể nói chuyện nên Bạch Chi Âm hỏi. “Vậy khi nào thì anh tới đây?”

Thẩm Mục Phạm im lặng một lát rồi trả lời. “Tôi không qua đó nữa.”

“Không qua đây?” Bạch Chi Âm nhướng mày. “Chẳng phải anh nói có thứ gì đó muốn đưa cho tôi sao?”

Liếc mắt nhìn cái hộp quà trên chiếc ghế bên cạnh, Thẩm Mục Phạm lãnh đạm nói. “Cũng không gấp, lần sau đưa cô cũng được.”

***

Tối chủ nhật, Thẩm Mục Phạm đến đón Bạch Chi Âm rất đúng giờ.

Bạch Tiêu Vi đứng trên ban công nhìn anh cẩn thận dìu Bạch Chi Âm lên xe, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bữa tiệc tối nay chính là sinh nhật của một vị cán bộ lão thành, nghe nói những người được mời đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giới chính trị và doanh nhân. Ở Hongkong, nhà họ Bạch chỉ có thể coi là phú thương hạng hai, vẫn chưa có tư cách được mời tham dự. Còn bên phía nhà chồng chưa cưới của Bạch Tiêu Vi, dựa vào những mối quan hệ riêng nên cũng nhận được thiếp mời. Nhưng cha chồng của cô ta chỉ muốn dẫn con trai theo để nịnh nọt, làm gì còn nhớ tới cô ta. Vì chuyện này mà cô ta đã mè nheo cãi cọ với Vương Hiểu Bằng mấy ngày nay, nhưng cuối cùng vẫn không được đi.

Thế mà bây giờ, cái con nhỏ đê tiện Bạch Chi Âm lại dựa vào quan hệ với Thẩm Mục Phạm mà nghênh ngang bước vào nơi đó. Đúng là càng nghĩ càng thấy tức tối mà.

Đầu bên kia, Thẩm Mục Phạm sợ cô không ứng phó được với báo chí nên anh đã chọn cách đi thẳng từ bãi đậu xe dưới tầng hầm lên hội trường tổ chức bữa tiệc. Vừa bước vào cửa, bọn họ đã thành công thu hút toàn bộ những ánh mắt có trong hội trường.

Bạch Chi Âm hít sâu một hơi, bình thản đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người. Cô vẫn rất tự tin về diện mạo và vóc dáng của mình.

Bởi vì chân bị thương, cô mang một đôi giày búp bê đế bằng và mặc một bộ váy ngắn, không đủ thanh lịch nhưng trông có vẻ rất linh hoạt, đứng giữa những làn váy dài thướt tha mà không hề thua kém, thậm chí càng bắt mắt.

Cảm nhận được những ánh mắt đánh giá không có ý tốt kia, Thẩm Mục Phạm thoáng nhíu mày lại, đưa tay ôm lấy eo cô. “Đi chậm thôi, chú ý dưới chân.”

Bạch Chi Âm cúi đầu liếc nhìn tấm thảm, mặt có vẻ ngơ ngác không hiểu. Tóm lại thì anh bảo cô phải chú ý cái gì? Dưới chân cô chẳng có gì cả mà?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.