Bảy Năm Vẫn Là Yêu Em

Chương 15: Cầu hôn



“Tiên sinh, ngài muốn mua gì? Chúng tôi có thể tư vấn cho ngài” Lễ tân cúi chào rồi nói.

“Nhẫn cầu hôn”

“Tiên sinh, đây là một số mẫu mới của chúng tôi. Ngài xem có cái nào thích hợp”

Nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần anh vẫn thấy không có cái nào thích hợp.

“Tiên sinh, bạn gái của ngài có sở thích thế nào? Chúng tôi có thể tư vấn cho ngài”

“Cô ấy…thích màu trắng. Không thích quá rườm rà.”

“Tôi hiểu rồi tiên sinh. Nhưng…các mẫu có sẵn ngài đều xem qua rồi. Ngài có thể đặt trước được không?”

“Được”

_______________________________

Sau một hồi thì anh đã chọn được nhẫn. Mất 1 tuần thì mới có thể lấy…Nhưng trong thời gian này có lẽ anh sẽ tìm cách hòa giải với cô. Anh không muốn cô lại bị gượng ép trong việc này. Anh cầu hôn cô, muốn cho cả hai làm lại một lần nữa.

Thật sự không ngờ được đám chó săn cũng có thể đuổi được tận đến đây. Mọi ảnh về anh đương nhiên chúng đã có được hết.

“Chụp được hết rồi chứ!?” Một người con trai đang cầm một chiếc vali nói

“Thưa ngài, chụp hết rồi” Tên phóng viên vẫn đang nhìn đống tiền trong vali mà thèm khát.

“Tốt lắm. Bây giờ cho người đăng luôn đi. Phải làm cho càng to càng tốt”

“Đây là 50 vạn. Đủ rồi chứ?”

“Đủ…đủ rồi thưa ngài. Ngài muốn tôi làm gì tôi cũng làm”

“Chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết” Hắn muốn đảm bảo mọi thứ phải theo kế hoạch của hắn. Tuyệt đối không có người khác xen vào.

_______________________________

“Anh mua được nhẫn chưa? Để em xem với. Nhẫn của chị dâu không được qua loa đâu đấy.” Vũ Dương vừa nhìn thấy anh đã chạy đến hỏi.

“1 tuần nữa mới lấy được”

“Hơn nữa, nhẫn của cô ấy thì em xem có ích gì?” Anh nhíu mày quay sang hỏi

“Thì người ta tò mò thôi” Lí do là gì sao có thể cho anh biết được chứ?

“Anh đã nói rồi. Da mặt phải dày lên, em như thế này thì còn ế khoẻ” Vũ Dương làm sao đương nhiên anh biết rồi. Là cậu thích thầm người nào đó thôi, chứ bình thường mấy chuyện này thì cậu cũng chả thèm quan tâm.

“Anh…ý anh là gì chứ?” Cậu giật mình. Không phải là anh biết hết mọi chuyện rồi chứ?

“Da mặt em dày bằng Linh Hoa thì có thể đấy” Anh nhớ lại hồi cấp 3 cô theo đuổi anh. Mặt của cô chắc làm bằng bê tông rồi.

“Anh nói gì cơ? Chị dâu mặt dày sao? Bây giờ em mới biết đấy” Cậu không ngờ cô lại là người theo đuổi anh. Bình thường cậu toàn thấy nam truy nữ chứ có bao giờ gặp cảnh nữ truy nam đâu.

“Nếu dùng cách bình thường không được thì trèo lên giường cô ấy một đêm. Vậy là được giải quyết rồi chứ?”

“Anh đừng đem cái tư tưởng đấy của anh vào đây được không. Lần trước em đã bị ai làm cho gãy tay, anh không nhớ sao?” Cậu dở khóc dở cười nhớ đến cái hôm tỏ tình trước cả quảng trường xong bị cô bẻ gãy tay. Hôm đó…đúng là một nỗi sỉ nhục mà…

“Vậy thì chúc em trai “yêu dấu” của tôi tự sinh tự diệt rồi” Anh vỗ vai cậu.

Nhìn cái gương mặt “quan tâm” của anh mà cậu nổi hết cả da gà rồi. Cái gì mà chúc chứ? Rõ ràng là muốn cười vào nỗi đau của cậu mà…

Sáng hôm sau, tin tức tràn ngập trên các mặt báo. Hình ảnh anh từ cửa hàng nhẫn đi ra đều rất rõ. Nhìn một cái là có thể biết đó là ai.

Cô đang ngủ, đột nhiên tiếng thông báo từ Weibo khiến cô tỉnh dậy. Cô dụi mắt rồi cầm lấy điện mở ra xem. Nhìn thấy dòng chữ [Tổng giám đốc Hoàng thị sắp cưới] [Tổng giám đốc Hoàng thị cùng bạn gái đi xem nhẫn?]

Tất cả đều hiện lên trước mắt cô. Người trong ảnh…không thể nhầm được…đó là anh. Nước mắt cô rơi lã chã.

Người con gái đó…người mà cô nhìn thấy lúc cô đưa tài liệu cho anh…có lẽ là anh muốn cầu hôn người đó. Như vậy anh sẽ hạnh phúc nhỉ? Cô chỉ muốn dấu anh thêm một thời gian nữa, cho đến khi cô trả được tiền chuộc mẹ và em thôi… Cô sẽ nói tất cả cho anh biết mà…nhưng cô đã tổn thương anh quá nhiều… Đây là báo ứng của cô sao?

Nếu như anh đã muốn cầu hôn người đó thì anh việc gì phải bắt cô dọn về sống chung với anh chứ? Anh muốn đùa giỡn tình cảm của cô sao?

Đột nhiên anh gửi tin nhắn cho cô. Anh nói muốn cùng cô ăn một bữa. Chắc là muốn nói chuyện cầu hôn của mình với cô nhỉ? Cô không muốn đi, nhưng lại nhắn đồng ý. Thôi thì coi như tất cả đều kết thúc đi.

Một tuần sau…

“Anh, chị dâu sắp đến rồi” Vũ Dương chạy đến nói.

“Anh sẽ ra đón cô ấy” Anh vui lắm, nhưng cũng rất lo sợ. Anh sợ cô sẽ từ chối anh.

Anh cầm điện thoại ra ngoài, cô vẫn đang đứng ở ngoài cổng. Cô đứng đó từ nãy giờ rồi, sao vẫn không đi vào?

Ra đến gần cổng, một buổi cầu hôn đang diễn ra…trước mắt anh. Người con gái vẫn đang cầm bó hoa hồng…là cô. Một người con trai quỳ xuống, mở hộp nhẫn ra.

“Linh Hoa, gả cho anh. Được không?” Gia Lân nhìn cô nói.

“Gia…Gia Lân…anh nói gì vậy? Anh…mau…đứng dậy đi” Cô không biết phản ứng thế nào nữa. Cô đang định đi gặp anh mà…Tại sao Gia Lân đột nhiên cầu hôn cô như vậy? Lại còn ngay ở nhà hàng này nữa.

“Linh Hoa, anh biết, em là bởi vì hai đứa nhỏ đúng không? Em không phải sợ đâu, anh sẽ đối xử với chúng như con ruột.”

“Cô gái, có chàng trai yêu cô như vậy là có phúc lắm đấy. Cô đồng ý gả cho cậu ấy đi” Một người trong đám đông lên tiếng

“Đồng ý đi” Tất cả đều nói.

Cô cảm thấy hoảng sợ trước tất cả, cô không muốn đồng ý, cô không muốn gả cho ai khác ngoài anh. Cô không biết nói gì nữa, trước mặt biết bao nhiêu người như vậy…cô từ chối hắn thì…hắn sẽ bị tổn thương đến nhường nào. Nhưng nếu không từ chối, cũng có nghĩa là cô đồng ý gả cho hắn…

Tại một góc khác, người con trai cùng đôi mắt căm phẫn vẫn đang đứng nhìn. Đã biết bao lần anh cho cô cơ hội…vẫn là cô tự mình hủy nó.

Đột nhiên điện thoại lại có thông báo. Anh mở ra xem, thư ký Trần đã điều tra về Tiểu Phong. Hy vọng cuối cùng của anh…Tiểu Phong…rốt cuộc có phải là con anh hay không?

[Tổng tài…đứa bé…họ…Lâm]

Nhìn dòng tin nhắn, anh hận cô đến cực độ. Cái gì mà đứa bé giống anh chứ? Cho dù là giống…chắc chỉ là trùng hợp thôi. Chẳng phải trong hồ sơ, nó vẫn mang họ Lâm sao?

Anh gọi điện cho thư ký Trần.

[Đứa bé đó…giết đi. Tôi không muốn nó tồn tại nữa] Một giọng nói lạnh lùng ra lệnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.