Bầu Trời Trong Trẻo

Chương 36



Bất quá đến đêm, Ninh Vũ không cần nằm đất nữa. Đương nhiên không phải vì Tiếu Kiền đi vắng, mà là vì lời Lan Gia nói.

Mắt Lan Gia hơi sưng lên, tối qua ngủ không được, sáng phải ngủ bù, đối với một người luôn ăn ngủ điều độ mà nói thì có hơi thác loạn.

Lan Gia tỉnh dậy lúc giữa trưa, cẩn thận chỉnh sửa lại vấn đề mình đã nghĩ tối hôm qua một chút, tuy hiện tại chị cô đưa ra một vấn đề mà cô tuyệt đối không muốn đối mặt, nhưng mà vấn đề này chị hai cũng đã có quyết định rồi. Nội tâm Lan Gia rất rối rắm, nhưng cũng hiểu được rõ ràng một số việc, chỉ sợ chị hai chỉ là báo cho mình biết thôi chứ không phải hỏi ý kiến. Tuy cô và Lan Gia chỉ hơn kém nhau vài phút, nhưng tựa hồ trong số người thân gia đình của nhà họ Lan, quyết định của cô không ai có thể thay đổi.

Lan Gia hy vọng chị hai có thể nghe mình nói, có thể sớm buông tay, nhưng Lan Gia lại hiểu rõ điều đó không có khả năng.

Như vậy liền hy vọng tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi, tương lai sẽ có rất nhiều khó khăn, có lẽ sẽ chẳng bao lâu sau, bọn họ liền đường ai nấy đi, đều tự bước vào quỹ đạo của cuộc sống. Mà khi Lan Gia nghĩ đến đó, lòng lại đột nhiên đau xót — chị hai không phải một người thích chơi đùa. Nhiều năm qua như vậy, bản thân cô hiểu rõ điều đó hơn ai khác. Nếu thật sự có một ngày họ chấm dứt, chỉ sợ chưa chắc đã là kết thúc một màn sai lầm, mà là sự bắt đầu của nỗi đau khổ cả đời.

Cho nên, mình còn có thể làm gì bây giờ đây?

Ổn định cảm xúc của mình một chút, sau đó đi tìm Lan Hinh, Lan Hinh đương nhiên ở trong tiệm, ở cùng Ninh Vũ.

Nhìn Ninh Vũ, Lan Gia vốn cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại đột nhiên lại bùng cháy một ngọn lửa vô danh. Nghĩ mà nói, nếu không phải nàng thì sao chị hai lại phải lâm vào hoàn cảnh này?

Nàng là tiểu thư nhà giàu, có lẽ có thể có khả năng chơi trò chơi tình cảm, chờ nàng lớn lên, đối mặt với vô số lựa chọn và cám dỗ, nàng có thể nói một tiếng xin lỗi rồi thong dong rời đi. Mà chị hai là một người con gái tốt, không chỉ hiền lương thục đức mà hơn nữa dung mạo xuất chúng, cho dù không thể tìm một người đẹp trai giàu có thì cũng có thể dễ dàng tìm một người đàn ông kiên định có khả năng để dựa dẫm cả đời, nhưng tất cả những điều đó dù có bắt đầu thì cũng nhất định bị huỷ diệt.

Cho dù hai người có thể luôn ở bên nhau, thì Ninh Vũ này tuy có cái mặt đẹp, bộ dáng đơn thuần sạch sẽ người gặp người thích, thế thì có ích gì? Cô bé đó vai không thể gánh tay không thể khiêng, nếu có ngày chị hai bệnh, chỉ sợ nàng cũng chẳng đủ sức bế chị hai xuống lầu nữa!

Thật sự càng nghĩ càng tức.

“Gia Gia, hôm nay thức trễ thế, em còn dậy sớm hơn chị đó……” Ninh Vũ thấy Lan Gia, lại không ý thức được khuôn mặt cô đen đến đáng sợ.

Lan Hinh thầm kêu một tiếng không ổn, nhìn tư thế kia, Lan Gia còn chưa qua được điểm mấu chốt, mà mình còn chưa kịp nói chuyện tối qua cho Ninh Vũ nghe. Bất quá đến mức này, Lan Hinh vẫn bình tĩnh xem diễn biến, dù thế nào đi nữa, cô vẫn tin tưởng Lan Gia sẽ không gây sự.

Lan Gia cũng chưa thèm để mắt tới Ninh Vũ, lập tức đi đến trước mặt Lan Hinh, nhìn cô chằm chằm thật lâu, khuôn mặt nhăn nhó cuối cùng vẫn dịu xuống: “Không phải nàng không được sao?”

Lan Hinh mỉm cười, gật đầu. Tuy không nói gì, nhưng lại cho Lan Gia câu trả lời thuyết phục nhất.

Lan Gia nhìn Lan Hinh thở dài một tiếng, miệng đầy bất đắc dĩ cùng thất bại, ngọn lửa vô danh trong lòng cứ như vậy bị nụ cười mỉm rồi gật đầu của Lan Hinh mạnh mẽ đè xuống. Cô ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: “Em chỉ biết chị như thế là không có đường lui……”

Lan Hinh thở dài, ngồi xuống cạnh Lan Gia. Ngẩng đầu nhìn Ninh Vũ, cô bé kia còn vẻ mặt ngẩn ra chưa hiểu rõ tình hình. Lan Hinh vẫy nàng tới để nàng ngồi lại gần.

“Ninh Vũ?” Ánh mắt Lan Gia thay đổi, nhìn Ninh Vũ vừa xa lạ lại chăm chú.

“Dạ?” Được rồi, chuyện đến đâu hay đến đó. Ninh Vũ cảm thấy bầu không khí có phần là lạ, từ khi Lan Gia tới, nàng đã đề cao cảnh giác, tuỳ thời chuẩn bị ứng phó đủ loại tình huống, cho nên sau đó, vừa thấy Lan Gia bất thường liền lập tức bắt đầu củng cố tâm lý, xem ra đã đến thời khắc bị thẩm vấn công đường.

“Em đã từng bế chị tôi chưa?” Tuy vấn đề này có phần hơi ngốc, nhưng sau khi Lan Gia nghĩ đến việc chị hai sống cùng một người con gái khác, chuyện đầu tiên nghĩ đến chính là con gái thì không có bao nhiêu sức lực, nhỡ đâu ngày nào đó thân thể chị hai không khoẻ thì phải làm sao bây giờ?

“Chưa bế bao giờ, mà đã ôm rồi.” Ninh Vũ không hiểu mục đích của Lan Gia khi hỏi vấn đề này là gì, nhưng đã đến mức này thì nàng cũng chuẩn bị bình thản đối mặt.

Lan Gia trong chớp mắt kinh ngạc trước đáp án này, Lan Hinh lại đỏ mặt. Không có cách nào, vốn rất nghiêm túc, đầy cảm giác nguy cơ, nhưng lời này của Ninh Vũ trong nháy mắt khiến Lan Gia xúc động chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

Nói ôm, đương nhiên là thường xuyên ôm, cho dù ngủ cũng ôm, bất quá Lan Gia căn bản không hỏi việc này. Cô nhóc Ninh Vũ len lén thay đổi khái niệm.

Bất quá nàng thật đúng là lừa dối vượt qua.

“Biết thay bóng đèn không?” Lan Gia tiếp tục hỏi.

Ninh Vũ gật đầu: “Từ tiểu học đã biết. Hơn nữa mạch điện gì đó em học cũng được, sửa chữa đơn giản cũng có thể làm.”

Đỡ được hai mũi tên, Lan Hinh coi như khôi phục lại được thái độ bình thường sau khoảnh khắc ngượng ngùng nhắn ngủi: “Được rồi, Gia Gia, em muốn hỏi gì thì trực tiếp hỏi đi.”

Lan Gia liếc nhìn Lan Hinh, ngẫm nghĩ, lại thở dài: “Thật ra có gì mà hỏi đâu, chị đã nói không phải nàng thì không được, em hỏi hay không cũng vậy thôi.”

Xem ra đầu óc Lan Gia không vô ích, cô ý thức được vấn đề mấu chốt, chỉ còn chưa nguyện ý thừa nhận mà thôi.

Ninh Vũ xoạt cái hiểu ra, thì ra Lan Gia đã biết được thân phận của mình, nhưng hẳn là sợ một đứa con gái không bằng một người đàn ông, cho nên đều hỏi những việc liên quan đến thể lực. Nàng mỉm cười với Lan Gia: “Chị là muốn hỏi, những việc đàn ông làm được em có thể làm được hay không, phải không?”

Lan Gia không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên hết thảy.

“Được rồi, để em giải thích một chút.” Ninh Vũ gọi cô bé phục vụ mang trà lên cho Lan Gia, sau đó Ninh Vũ nói: “Điểm khác nhau lớn nhất giữa nam và nữ là ở chỗ đàn ông thì to con nhiều sức, còn phụ nữ thì có vẻ yếu ớt, có điều không sao cả, em đã đăng ký tham gia câu lạc bộ boxing của trường. Cơ thể sinh ra vốn yếu ớt thì để sau này bù lại, không thành vấn đề. Từ ngày yêu chị hai của chị, em liền quyết tâm phải trở thành một người yêu tốt thích hợp của chị ấy, trở thành một người có thể cùng chị ấy gánh vác trách nhiệm cuộc sống, trở thành một người khiến chị ấy có thể buông bỏ hết mọi gánh nặng trên vai. Em vẫn luôn cố gắng, hơn nữa em cảm thấy mình có thể làm được. Dù về mặt vật chất hay tinh thần.”

Lan Gia không nói nữa, những lời này của Ninh Vũ nói tình chân ý thiết, không có ý khoa trương, cũng chẳng có biểu hiện nhát gan, nàng thản nhiên bình tĩnh khiến người ta không thể lay động.

“Tóm lại, chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho chị của chị, sẽ không để chị ấy phải chịu khổ đâu.” Ninh Vũ bổ sung.

Lan Hinh cười phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người: “Gia Gia, em cũng biết mà, nhiều năm qua như vậy, chị chưa từng yêu ai, chị không phải người tuỳ tiện……”

Lan Gia nhìn Lan Hinh, một hồi lâu mới mở miệng: “Em biết……cho nên em biết, lần này đối với chị mà nói tất nhiên rất quan trọng.”

“Vậy chúc phúc cho chị đi.” Lan Hinh dịu dàng nói.

Lan Gia rốt cục gật gật đầu: “Nếu chị dẫn một cô gái về nhà, em nghĩ ba mẹ không sống nổi ở cái thôn nhỏ đó nữa.”

“Chị nghĩ, chuyện của chị và tiểu Vũ, đến cuối cùng thì chỉ em và tiểu Duệ biết là được, bên phía ba mẹ, chỉ sợ họ không chấp nhận nổi.” Lan Hinh đã nghĩ tới vấn đề này. Kết luận là, nếu nói cho cha mẹ biết, vậy thì tương đương với việc giết họ.

“Cùng lắm thì nói chị cả đời không lấy chồng, cho dù là vậy, chỉ sợ khắp thôn những lời đồn nhảm sẽ bay đầy trời, ba mẹ cũng chịu không nổi. Đến lúc đó, em và tiểu Duệ thương lượng, sẽ đón cha mẹ về ở cùng, cũng chỉ có vậy mới có thể tránh khỏi hoàn cảnh đó. Có lẽ sẽ tốt hơn.” Đầu óc Lan Gia xoay chuyển cũng rất nhanh.

Lan Hinh nhu hoà cười, thực thành khẩn nói: “Cám ơn.”

Lan Gia nắm tay Lan Hinh, muốn nói lại thôi, thật lâu sau, lại duỗi tay kia ra, nắm tay Ninh Vũ, sau đó đem tay nàng đặt lên trên tay Lan Hinh, rồi nhìn Ninh Vũ, tha thiết nói: “Người chị gái này của tôi, tuy còn trẻ nhưng đã phải chịu khổ nhiều, những gì hiện tại chị ấy có được đều là do gian nan dùng cái giá đắt gấp trăm lần người khác để đổi lấy. Chị ấy từ bỏ cơ hội của mình, nuôi tôi ăn học, trả nợ cho nhà, đối với tôi mà nói, chị ấy quan trọng hơn bất kỳ ai khác……”

“Em biết, em sẽ đối xử với chị ấy thật tốt.” Bàn tay Ninh Vũ nắm chặt tay Lan Hinh dưới bàn tay Lan Gia, ba bàn tay chồng lên nhau.

“Tôi biết, nói về chuyện tình yêu, những lời hứa hẹn vĩnh viễn không thể đại biểu cái gì, huống chi là một tình yêu như vậy, tuy rằng tôi không muốn nói, nhưng có thể đoán được, tình yêu như vậy tất nhiên sẽ có rất nhiều lực cản. Nhưng mà, tôi vẫn muốn nghe một lời hứa của em với chị của tôi, cho dù là để…cho lòng tôi được an tâm! Nếu không, tôi rất khó có thể chấp nhận chị gái của mình lại yêu một cô gái.” Lan Gia vừa nói vừa chầm chậm lắc đầu, ánh mắt cô có chút mơ hồ, nước mắt rưng rưng nơi khoé mắt.

“Dù có gặp bao nhiêu khó khăn, tôi Ninh Vũ thề cả đời này nếu không phải Lan Hinh sẽ không lấy ai cả.”

Lan Gia mím môi gật gật đầu, lại quay đầu nhìn Lan Hinh. Lan Hinh vỗ vỗ cánh tay Lan Gia, sau đó quay đầu thâm tình nhìn Ninh Vũ: “Dù lúc nào, dù tiểu Vũ ở nơi đâu, tôi đều chờ em, chờ em lớn lên, chờ em cùng tôi cùng nhau đi chung một con đường.”

“Ahh……” Lan Gia nhếch miệng cười, nước mắt nơi khoé mắt thuận thế rơi xuống. Lan gia vội vàng lau đi: “Vậy được rồi, em làm người chứng kiến cho hai người, nếu lựa chọn gian nan như thế mà hai người cũng làm, thì con đường sau này chắc hẳn đã chuẩn bị tốt rồi, về sau nhất định phải thẳng bước tiến tới. Hôm nay tiểu Vũ là người một nhà với chúng ta.”

Tảng đá trong lòng Ninh Vũ rơi xuống, chỉ là nhìn thấy nước mắt của Lan Gia, nàng sâu sắc cảm nhận được một thứ tên là trách nhiệm.

Có lẽ yêu một người rất đơn giản, nhưng thực sự yêu hẳn có nghĩa là chấp nhận hoàn cảnh của người đó, quá khứ của người đó, cùng với chấp nhận tất cả thân nhân của người mình yêu, họ chính là người tạo nên người con gái mình yêu thương như báu vật kia, là gốc rễ của người mình yêu, cũng là sinh mệnh của người đó.

Mà những người này từ một khắc khi hai người yêu nhau, liền từ đó về sau sẽ bắt đầu chậm rãi cùng xuất hiện. Những người thân phía sau cô, sẽ dùng tâm tình chờ đợi cùng không yên, quyến luyến và không nỡ, đem hạnh phúc của người thân của họ phó thác cho mình.

“Cho nên, tiểu Vũ hôm nay dọn về đi, tôi chiếm chỗ của em hai ngày nay rồi. Cứ nghĩ mãi không biết chủ nhân khác của cái giường đó là ai. Hai người nhìn mà xem, khiến em rối loạn.” Lan Gia khôi phục tâm tình, cười uống trà.

“Chỉ có một phòng ngủ, em ở đó không tiện lắm. Em thấy em vẫn cứ nên ở chỗ cô Tiếu thì hơn. Hai người có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho em, em sẽ rất nhanh chạy tới.” Ninh Vũ hiện tại có chút tính tự giác của một cô “chị rể”. Tuy rằng mình ít tuổi nhất trong ba người, hơn nữa cho dù là ở cùng Lan Hinh, mình cũng có vẻ là người được chăm sóc nhiều hơn.

“Không sao cả, tôi dễ tính lắm, ngủ sô pha ở phòng khách là được tồi, tối còn có thể xem tivi.” Nhà mới thuê cũng không tệ lắm, sô pha ti vi tủ lạnh cái gì cũng có.

“Được rồi, tiểu Vũ, trở về đi.” Lan Hinh ôn hoà cất tiếng, ra quyết định. Mọi người ở cùng một chỗ, tiểu Vũ sẽ có thêm cơ hội ở chung với Gia Gia, cũng có thể trao đổi nhiều thêm, xúc tiến cảm tình. Hơn nữa, tuy để em gái ngủ ở sô pha khiến Lan Hinh cảm thấy có chút áy náy, nhưng để tiểu Vũ mà mình yêu đến nhà Tiếu Kiền nằm ngủ dưới đất, Lan Hinh sao có thể nhẫn tâm được.

Mình thiên vị nàng như thế từ khi nào nhỉ, thế nhưng lại tình nguyện để cô em gái thương yêu của mình ngủ sô pha? Lan Hinh nghĩ, thiên vị tiểu Vũ? Đương nhiên đúng vậy, nhưng còn có một nguyên nhân càng sâu hơn nữa đi — thật sự rất nhớ vòng tay của tiểu Vũ, tựa hồ như mình đã quen với hơi thở của em ấy, chỉ có ở bên cạnh em ấy mình mới có thể ngủ say.[/size]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.