Bất Tiểu Tâm

Chương 2: Tiểu thường kiện còn là một lão đại



Ngoài cửa Đông của C đại, Hà giáo sư mặc áo sơ mi trắng quần đen đang hăng hái chiến đấu với một bát thịt bò lớn. Tám đồng một bát lớn, thực sự là có lời a. Trong túi chỉ còn dư lại hơn một trăm chín hai đồng, người nghèo Hà giáo sư cảm khái vuốt vuốt ví tiền cũ của mình.

Hà thanh niên đau khổ nhìn bát mì thở dài, vận khí thật không tốt, cố tình tại hai ngày sau khi cho Đại Ngạch mượn tiền thì bị mất ví. Hà Luật không thể không rút hết tiền dư trong tài khoản, lại không biết làm sao mà ATM chỉ cho tiền chẵn, rõ ràng còn dư một trăm tám mươi đồng vậy mà chỉ có thể rút ra một trăm. Đến sảnh ngân hàng xếp hàng chỉ để lấy tám mươi đồng, Hà giáo sư đáng thương vẫn là không làm được. Đếm đếm ngón tay, tiền lương tháng sau còn một tuần nữa mới có thể lấy được, khoản thu nhập nhỏ gần nhất cũng phải đến tuần sau mới có.

Hà Luật cắn cắn chiếc đũa, trong túi chỉ còn chín mươi hai đồng tiền làm sao sống qua một tuần đây? Phí đi lại, phí ăn cơm, may mà tạm thời không cần cân nhắc tiền điện thoại, tiền điện nước. Càng may mắn là thẻ ngân hàng cùng thẻ căn cước không có ở trong ví, bằng không chỉ báo mất giấy tờ thôi liền đủ phiền.

Thời điểm ăn xong cơm trưa trở lại trong viện, Hà Luật được thông báo đi lấy một số tài liệu. Hà Luật sau khi tốt nghiệp tiến sĩ liền chọn lưu giáo, bây giờ là một giảng viên nho nhỏ, lại không một chút dã tâm về danh lợi.

Tài liệu quả nhiên là có liên quan đến việc thay đổi chức danh, Hà Luật nhét kính vào sâu trong ngăn kéo, trước khi tốt nghiệp nếu không phát sinh những việc kia, cậu thế nào cũng không nghĩ sẽ lưu lại an phận dạy học ở trường, đứng trên bục giảng suốt ba giờ, đơn giản đến cơ hồ tẻ nhạt.

Hoàn thành xong tiết học cuối cùng của thứ năm, thời điểm xe công cộng đi qua siêu thị Hà Luật vẫn theo bản năng mà xuống xe. Con người mà, cũng không thể cướp đoạt chút khát khao may mắn của hắn, nói không chừng ví tiền bị nhặt được, hơn nữa người nhặt được lại là người tốt thì sao? Mấy trăm đồng tiền mặt trong ví Hà Luật không có hi vọng xa vời, ít nhất thì cái ví tiền kia có thể trở về đã là rất tốt rồi.

Trước mắt là một cái siêu thị quy mô rất lớn, Hà Luật tìm thấy cái phòng an ninh liền đi vào.

“Ví tiền a? Đúng là có một cái.” Tiểu bảo an trẻ tuổi đến bất ngờ dáng vẻ lưu manh bán nằm trên ghế lớn, mái tóc nhuộm màu vàng óng lộ ra từ trong mũ, tiểu bảo an nâng khóe mắt đánh giá Hà Luật quần áo chỉnh tề, nửa điểm không giống người muốn trộm đồ.

Hà giáo sư lại nhíu mày, cái người trước mắt nói hắn là du côn tựa hồ có điểm còn giống hơn, nói là bảo vệ… Thật làm cho người ta có cảm giác không an toàn. Dù sao đây cũng là một siêu thị lớn, lại tìm một cái bảo vệ dáng dấp thật chẳng ra sao, đại khái là nhờ quan hệ đi, Hà Luật cũng không muốn so đo cùng hắn, ôm điểm chờ mong miêu tả: “Đúng, hôm kia ta ở siêu thị này của các ngươi đánh rơi, bên trong có mấy trăm đồng tiền mặt, một cái thẻ giao thông công cộng, a, còn có một cái USB. Trùng khớp sao?”

“Ví tiền màu gì?” Tiểu bảo an một bên trạc điện thoại di động một bên không chút để ý hỏi.

“Đen…Màu đen đi?” Hà giáo sư khó xử.

“Hắc, anh bạn,” Tiểu bảo an xinh đẹp đem di động nhét vào túi tiền, “Màu đen nga?” Hắn thấy Hà Luật sắc mặt khẩn trương, nhất thời đem dáng vẻ cười hắc hắc thu lại bày ra dáng vẻ trinh trọng nghiêm trang, “Ngượng ngùng, ví tiền kia cũng không phải của anh. Cái trên tay tôi, không phải màu, đen.!”

“Ai, cậu xem trong ví tiền này, vài tờ một trăn chẵn, còn có một cái USB, USB ghi tài liệu chương trình học nửa học kì của C đại, ở đây có máy tính sao? Cậu chỉ cần cho vào nhìn chẳng phải sẽ biết sao?”

“Tôi nói đồng chí khách hàng Thượng Đế, anh ngay cả màu sắc của ví cũng không nói đúng, tôi dựa vào cái gì mà tin lời anh a?” Tiểu bảo vệ vẻ mặt lưu manh mà làm cho Hà giáo sư nghẹn trở lại, “Không ai ngay cả đồ vật của mình màu gì cũng không nhớ được đi?”

“Hoàng mao, cái gì đây?” Một thanh âm trẻ tuổi tiến lại gần, Hà Luật xoay người, liền nhìn thấy một người con trai trông có vẻ khá quen ôm lấy một cô gái tuổi không sai biệt lắm đi về hướng này. Hà Luật lại xoay người, liền nhìn thấy hoàng mao bảo an trước mắt thay đổi thành một khuôn mặt thành bộ dáng lấy lòng: “Hắc, lão đại, đang cùng đại tẩu thị sát?”

Nữ sinh bị ôm lấy kia nhanh chóng vỗ một cái vào đầu hoàng mao bảo an, khuôn mặt nhỏ thanh tú nổi giận đùng đùng: “Thường Tiểu Kiện, quản cho tốt miệng tiểu đệ nhà anh,”

Hoàng mao ngượng ngùng mà chỉnh lại cái mũ bị lệch, một bộ nổi giận mà không dám nói gì thật đáng thương. Thường Kiện cười hì hì cũng không có ý định ra tay giúp đỡ: “Hoàng mao a, đắc tội bà cô nhà ta thì tự chịu.”

Hoàng mao đầu óc mơ hồ, rốt cục cũng không biết làm sao mà đắc tội bạn gái của lão đại đây? Không biết thì làm sao sửa được a, chẳng lẽ thời gian pha trò cùng khách hàng bị ảnh hưởng bởi số lượng khách? Hoàng mao nghĩ sâu xa, cảm thấy lão đại thực sự tìm được một bạn gái tốt, như vậy chính là vì suy nghĩ cho việc làm ăn của lão đại( ta chém), liền lập tức tỉnh lại, lấy chìa khóa ra mở ngăn kéo, lấy ra một cái ví.

“Đấy chính là ví tiền của tôi.” Hà Luật nhìn thấy ví trong tay tiểu bảo vệ liền lập tức kinh hỉ lại một trận hoảng hốt nóng lòng.

“Anh lại không nói đúng đặc thù của ví của anh, này rõ ràng cũng không phải màu đen.” Hoàng mao cầm ví tiền thì thầm, mở ví tiền ra chuẩn bị đối chiếu vật bị mất, nhưng không nhanh tay bằng Thường Kiện. Thường Kiện mở ví ra lật xem một lượt, năm trăm đồng tiền mặt, một cái thẻ giao thông công cộng, một cái USB 2G. Thường Kiện tiện tay liền ném ví cho Hà Luật. “Không cần nhìn, là ví tiền của anh ta.”

“Ai?” Hoàng mao nghi hoặc, lão đại như thế nào mặt ngoài một bộ nhìn rõ sự việc lại ăn nói bừa bãi a?

“Ai cái gì ai!” Thường Kiện khẩu khí bắt đầu không tốt, “Đây là giáo sư của lão tử, cậu có ý kiến gì không?” Trừng xong hoàng mao, ngữ khí của Thường Kiện hơi hơi thu liễm lại, “Hà giáo sư?”

Hà Luật gật đầu: “Cảm tạ.”

Thường Kiện nở một nụ cười lưu manh, chỉ chỉ ví trong tay Hà Luật: “Đây là màu xanh thẫm, không phải màu đen.”

Hà lão sư xấu hổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.