Lý Nhược Mai bực dọc nóng nảy đi dạo chung quanh đầu đường thị trấn Trương gia, nàng không có lòng đi nghe người khác nói gì, nhưng khi trong mười người có năm sáu người đều nhắc tới hai hoa tặc, nàng không thể không vểnh tai lên nghe; nhưng vừa nghe liền kinh ngạc, Phùng Điềm Thu của Phùng phủ, thì ra là nữ nhân không biết xấu hổ Phùng Điềm Thu cướp nam nhân Tiếu Cảnh Thăng của nàng cùng hái hoa tặc câu kết làm bậy!
Lý Nhược Mai cả kinh không phải là nhỏ, chỉ thấy bụng căng đau! Sau khi kiềm chế thì nhanh chóng ngồi vào một khách điếm cẩn thận nghe ngóng.
Chuyện linh tinh quá nhiều!
Đủ loại phiên bản cái gì cũng có!
Lý Nhược Mai tốn hơi thừa lời, phân không được thật giả.
Nhưng nếu để nàng biết được chuyện này, mặc dù vẫn còn lập lờ nước đôi, nàng tuyệt đối không tha cho tiện nữ Phùng Điềm Thu kia!
Nhưng cũng không thể vì trả thù cẩu nam nữ mà kéo dài kế hoạch của mình, Lý Nhược Mai tiếp tục hành trình đến Diện thành, có một số việc đợi nàng trở về U thành giải quyết cũng không muộn.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi thị trấn Trương gia.
Hoàng hôn ở Diện thành.
Thư Hoàn bị nam nhân xa lạ trêu chọc nên cực kỳ phản cảm, Lưu Chỉ Hàn biết rõ tính tình của nàng thầm nghĩ không ổn, lập tức nghiêm mặt quở mắng Trang Thiệu Nhàn, “Nói tiếng người!”
Trang Thiệu Nhàn mang theo ấm ức rời đi, hai vị đại gia hắn đều không đắc tội nổi, ai u!
Bầu không khí có chút lúng túng!
Ngoại trừ tiếng rao hàng của các quán nhỏ ở dưới lầu, trong phòng im ắng tĩnh mịch.
Thư Hoàn vẫn còn tức giận, chủ yếu là chuyện ám vệ Lục phất tay áo rời đi khiến trong lòng nàng lo lắng, không tránh khỏi giận chó đánh mèo người chọc giận nàng, cho dù người không biết sống chết kia có quan hệ không tệ với Lưu Chỉ Hàn. Nói ra, đột nhiên Thư Hoàn nghĩ đến nàng có ấn tượng không tệ với Lưu Chỉ Hàn, nhìn dáng người thân cao chân dài sao giống ám vệ Lục dữ vậy? Trong lòng chất chứa nghi ngờ, nàng không nhịn được nhìn kỹ người kia, nhưng ánh mắt chuyên chú khiếu Lưu Chỉ Hàn sinh ra hiểu lầm, bật thốt lên: “Ta và ám vệ Lục là huynh đệ tốt!”
“Hả?” Kinh ngạc hiện lên trên mặt Thư Hoàn.
Khụ!
Lưu Chỉ Hàn hết sức khổ bức, sau hoảng sợ vẫn là hoảng sợ, vừa rồi hắn lại sợ Thư Hoàn nhìn trúng Lưu Chỉ Hàn, ngay cả hắn cũng vô thức xem mình là người có hai thân phận?
“Ngươi chính là bạn tốt giúp ám vệ Lục bắt hái hoa tặc kia sao?” Thư Hoàn không xác định hỏi.
Lưu Chỉ Hàn gật gật đầu.
Thư Hoàn không biết mình râu ông nọ cắm cằm bà kia, “Ám vệ Lục đâu rồi?”
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt!”
“Gì?”
“Ta nói ám vệ Lục đi nhà vệ sinh rồi.”
“Là vậy à…” Thư Hoàn không được tự nhiên mở miệng, “Có thể làm phiền Lưu công tử giúp ta đi tìm được không?”
“…Được!” Lưu Chỉ Hàn đi xuống lầu, đi đến hậu viện khách điếm.
“Giải quyết?” Trang Thiệu Nhàn ở dưới lầu nghênh đón.
Lưu Chỉ Hàn nói: “Cứ cho là như vậy đi, quần áo ám vệ đâu?”
Đợi Lưu Chỉ Hàn thay trang phục ám vệ Lục trở lại lần nữa, hắn và Trang Thiệu Nhàn trao đổi “khẩu cung” một chút, đây là để phòng sau này Thư Hoàn nhớ tới hỏi, nếu hai người nói không nhất trí để lòi đuôi thì rất không ổn.
Thư Hoàn trở về phòng kiên nhẫn chờ, quả nhiên không bao lâu ám vệ Lục đẩy cửa đi vòng qua sau tấm bình phong, hắn rửa tay trong chậu nói nói: “Nàng để Lưu Chỉ Hàn đi tìm ta?”
“Ừ.” Thư Hoàn phiền muộn, đi tới gần ám vệ Lục nói, “Ta có thể vì ngươi ăn hai mươi cái bánh bao!”
Khuôn mặt dưới cái mặt nạ cứng ngắt của ám vệ Lục nở ra một nụ cười, bực bội lúc nãy đều vì câu nói này của Thư Hoàn mà biến mất không còn một mảnh, “Nàng ăn một cái ta đã rất vui vẻ rồi!”
“Ha ha!” Thư Hoàn nhào vào lòng hắn, dùng sức cọ cọ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó hỏi, “Mỗi ngày ngươi mang mặt nạ phải rửa mặt thế nào?”
… Ám vệ Lục
“Phụ hoàng nói một khi các ngươi mang mặt nạ lên sẽ không được phép lấy xuống, là thật sao?”
Trời cao hoàng đế xa!
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi! Nhìn ngươi đầm tính chững chạc như vậy có phải hơn ba mươi rồi không?”
“Không cho ta xem mặt, ta cảm thấy mình bị thiệt thòi!”
Tự động coi nhẹ Thư Hoàn ra vẻ đáng thương, ám vệ Lục làm như không nghe thấy, nhưng hôm nay Thư Hoàn hưng phấn quá độ không hề có tâm tư bỏ qua cho hắn, không ngừng liến thoắng.
Ám vệ Lục có ảo giác bị ầm ĩ đến mất thính giác rồi.
“Hai mươi ba!” Ám vệ Lục đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”
“Không có gì!” Ám vệ Lục lại ngậm miệng không nói.
Thái độ nói năng thận trọng này trực tiếp quấy nhiễu trái tim Thư Hoàn ngứa ngáy, “Ngươi mặc kệ ta! Tức giận rồi!”
“Không có!” Ám vệ Lục vân vê huyệt Thái Dương, ngón tay đụng phải mặt nạ, “Thân là ám vệ, để ta giữ lại chút đạo đức cuối cùng đi!”
Giọng điệu bất đắc dĩ này…
Thư Hoàn che mặt! Biết ám vệ Lục mang theo mệnh lệnh của phụ hoàng, nên cũng không hoạnh hoẹ hắn nhiều thêm!
Nhưng có một việc Thư Hoàn nàng vẫn luôn canh cánh trong lòng, “Đối tượng hôn nhân được hai gia đình định sẵn từ nhỏ là ai?”
“Công chúa nàng chuẩn bị tra hộ khẩu sao?” Ám vệ Lục bình tĩnh tự nhiên.
“Không phải, ta…”
“Công chúa cảm thấy hứng thú với việc mấy ngày ta thay quần lót một lần sao?” Ám vệ Lục mây trôi giữa trời.
“Vô sỉ, ngươi…”
“Công chúa nàng có thể trở về rồi.” Ám vệ Lục sờ tay vào đai lưng.
“Dựa vào cái gì?” Nhiều lần bị ngắt ngang, Thư Hoàn khá gắt gỏng.
“Thuộc hạ phải thay quần lót!” Trong lúc nói dĩ nhiên ám vệ Lục đã cởi áo khoác.
“Dùng cả chiêu này!” Tuy nói thế, Thư Hoàn cũng không dám ở lại thưởng thức xương đòn vai của ám vệ Lục, vội vàng đóng cửa rời đi.
Ám vệ Lục cười khẽ một tiếng, có thể lừa qua cửa ải hắn thở nhẹ một hơi.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang.
Lúc ám vệ Lục xuống lầu thì Thư Hoàn đang đối chọi gay gắt với Giản Nguyệt Doanh bị gãy tay, bên cạnh Giản Nguyệt Doanh có một vị công tử tuổi trẻ coi như trợ thủ.
Giản Nguyệt Doanh lại sử dụng quỷ kế, “Bẻ gãy tay ta lý ra nên bồi thường!”
“Không có tiền!” Thư Hoàn trợn mắt nói láo, ước lượng ví tiền căng phồng trên tay.
“Đây không phải là lý do! Cô không bồi thường ta sẽ cáo quan!”
“Tuỳ cô, nghe nói thức ăn nhà quan lão gia ăn rất ngon, món ngon của lạ, lâu rồi ta chưa được ăn, nhờ hồng phúc của cô đi ăn một bữa cũng tốt!” Cười tủm tỉm, Thư Hoàn nhân tiện đánh giá nam tử nghe nói tên là Vương Lai Dân đi sau lưng Giản Nguyệt Doanh, hai mắt xem xét xung quanh nói: “Đây là vị hôn phu của Giản cô nương sao? Dù sao cũng quen biết, Giản cô nương không giới thiệu một hai cũng không thể không nói gì nha?”
Ta dẫn hắn tới là để quyến rũ cô!
Lời này đương nhiên không thể nói ra, nếu không Thư Hoàn sẽ sớm có chuẩn bị, có sự tồn tại của Vương Lai Dân thì không đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý*. Giản Nguyệt Doanh đang muốn đáp lại, nhưng vì nàng đối mặt với cầu thang, cho nên nàng là người đầu tiên chú ý tới bóng dáng của ám vệ Lục, nàng liền đứng thẳng người đổi thái độ không coi ai ra gì thành nước mắt ròng ròng nói: “Nhưng ta thật sự rất đau!”
(* xuất kỳ bất ý: đánh bất ngờ, hành động khi người ta không đề phòng => ý nói có VLD ở đó sẽ không đánh bất ngờ được)
“Hả?” Thư Hoàn trợn mắt há hốc mồm.